Chương 73: Mong muốn một điều khác hơn
Cận Niên
14/04/2015
Thượng Quan Hạo cười nhạt, chìa tay ra, cầm lấy tập hồ sơ của Lục Sâm đưa tới, nhét vào tay nàng.
“Tự cầm lấy đi, ký xong đưa cho Lục Sâm, từ hôm nay trở đi, thành phố Z sẽ không còn xí nghiệp Tần thị nữa—“
Nàng bị ép cầm lấy bút, bàn tay trên mặt giấy còn đang run rẩy, viết không được chữ nào.
“Ký nhanh lên một chút.: Hắn lạnh lùng nói.
Nàng hiểu rõ, dù cho có trốn chạy, cũng không thể trốn được!!
Tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, đôi mắt trong veo giương lên, hơi thở mong manh, nhưng nói rất kiên quyết : “Thượng Quan Hạo, anh chờ đấy, hôm nay chính tay tôi đưa công ty của ba cho anh, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ tự tay lấy lại!”
Thượng Quan Hạo im lặng không nói, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Nàng cũng không thèm nhắc lại, tự mình đề bút ký tên vào tập hồ sơ.
Vứt hồ sơ lại cho Lục Sâm, khua tay ý nói tất cả mọi người hãy đi ra ngoài, đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ và Tần Chiêu vân còn đang nằm trên giường bệnh, Thượng Quan Hạo mới lấy một tay ôm nàng vào trong lòng, ghìm chặt vào thân thể hắn.
“…” Tần Mộc Ngữ kêu lên một tiếng rồi chống tay trên ngực hắn.
“Có đúng không? … Cô muốn tự mình lấy lại?” Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng xoa tóc nàng, hơi thở nóng như lửa phà vào làn tóc nàng, “Tôi chờ đợi biểu hiện của cô, xem xem cô làm thế nào để lấy lại được… Hử?”
“Thượng Quan Hạo… Ngươi buông ta ra!” Tần Mộc Ngữ vùng vẩy, nhưng có giãy dụa thế nào thì vẫn bất động!
Thượng Quan Hạo giữ chặt cánh tay, gắt gao ôm chặt lấy nàng, từ ngày lướt qua hương vị của nàng thì sau đó có một loại cảm giác ham muốn không thể ngừng được, ngày đó, nều như không phải tay hắn chạy nước rút trong thân thể nàng, mà là…
Hơi thở của hắn càng ngày càng nóng rực… Tần thị đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, thế nhưng ngoại trừ Tần thị, hắn phát hiện ra chính bản thân mình còn khao khát một thứ khác hơn nữa!
*
Thăm bệnh ba xong rồi định quay trở về, một mình Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng bước đi trên hành lang.
Đi ngàng qua phòng bệnh của chị, nàng do dự, không biết có nên đi vào trong hay không.
— Từ khi có sự cố kia phát sinh, nàng không còn nói chuyện nhiều với Tần Cẩn Lan, cũng không liên lạc gì nữa. Nàng thực sự rất muốn hỏi Tần Cẩn Lan những chuyện đã xảy ra… Vậy mà tất cả đều khẳng định đó là một âm mưu, nhưng nàng vẫn muốn biết, cuối cùng là ai đã hãm hại cô ấy.
Vẫn còn đang suy nghĩ, tay đã đẩy cánh cửa ra.
“…” Tần Mộc Ngữ có chút bối rồi, vì vừa mới đẩy cửa ra, Tần Cẩn Lan ở trên giường bệnh đã nhìn về hướng này.
“Tiểu Ngữ, “ sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, cũng có chút bối rối, “Em vào đi.”
Tần Mộc Ngữ hơi do dự, đẩy cửa đi vào trong.
Đứng trước giường bệnh của cô ta, nàng dừng lại một chút, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng nói : “Chị, chị có khỏe không?”
Tần Cẩn Lan cắn môi, khàn giọng nói : “Không có gì là không tốt, chị có thể chịu được những vết thương ngoài da, thực ra nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn… Chẳng qua là…”
Bầu không khí chùng xuống, hai chị em cũng không nói một lời nào nữa, các ngón tay lành lạnh chạm vào chiếc váy.
“Tiểu Ngữ, Chị cũng muốn hỏi em, “ Tần Cẩn Lan giương mắt lên, trong mắt còn ẩm ướt nước mắt, “Khi Hạo nói với chị, chị thực sự không tin, thế nhưng hiện tại chị muốn tự mình hỏi em, những kẻ đó, thực là do em sắp đặt phải không?… Em muốn chị phải chết?”
Toàn thân Tần Mộc Ngữ chấn động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đã dự liệu sẽ bị hỏi như vậy, ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng mở miệng nói : “Chị, nếu chị thực sự muốn biết, em khả dĩ không chút do dự nói với chị, không phải. Những kẻ đó không phải là do em sắp đặt… Chị, ngày đi chọn nhẫn chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ, em có gọi điện thoại liên lạc hay không, có hại chị hay không chị là người hiểu rõ, nhưng điện thoại của em vì sao lại có trong nhật ký cuộc gọi của tên phạm nhân kia, em vẫn không rõ ràng lắm—”
“Thế nhưng chị,” con mắt trong veo có chút bi thương, “Ngày đó khị chúng ta cùng nhau đi dạo ở thương xá, em có rời khỏi một lúc, trong lúc đó, điện thoại của em ở chỗ chị, sau khi em quay trở lại thì có một loạt tin nhắn lưu trong máy có liên quan đến vụ cưỡng bức kia, chị có thể cho em một lời giải thích rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra?”
“Tự cầm lấy đi, ký xong đưa cho Lục Sâm, từ hôm nay trở đi, thành phố Z sẽ không còn xí nghiệp Tần thị nữa—“
Nàng bị ép cầm lấy bút, bàn tay trên mặt giấy còn đang run rẩy, viết không được chữ nào.
“Ký nhanh lên một chút.: Hắn lạnh lùng nói.
Nàng hiểu rõ, dù cho có trốn chạy, cũng không thể trốn được!!
Tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, đôi mắt trong veo giương lên, hơi thở mong manh, nhưng nói rất kiên quyết : “Thượng Quan Hạo, anh chờ đấy, hôm nay chính tay tôi đưa công ty của ba cho anh, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ tự tay lấy lại!”
Thượng Quan Hạo im lặng không nói, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Nàng cũng không thèm nhắc lại, tự mình đề bút ký tên vào tập hồ sơ.
Vứt hồ sơ lại cho Lục Sâm, khua tay ý nói tất cả mọi người hãy đi ra ngoài, đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ và Tần Chiêu vân còn đang nằm trên giường bệnh, Thượng Quan Hạo mới lấy một tay ôm nàng vào trong lòng, ghìm chặt vào thân thể hắn.
“…” Tần Mộc Ngữ kêu lên một tiếng rồi chống tay trên ngực hắn.
“Có đúng không? … Cô muốn tự mình lấy lại?” Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng xoa tóc nàng, hơi thở nóng như lửa phà vào làn tóc nàng, “Tôi chờ đợi biểu hiện của cô, xem xem cô làm thế nào để lấy lại được… Hử?”
“Thượng Quan Hạo… Ngươi buông ta ra!” Tần Mộc Ngữ vùng vẩy, nhưng có giãy dụa thế nào thì vẫn bất động!
Thượng Quan Hạo giữ chặt cánh tay, gắt gao ôm chặt lấy nàng, từ ngày lướt qua hương vị của nàng thì sau đó có một loại cảm giác ham muốn không thể ngừng được, ngày đó, nều như không phải tay hắn chạy nước rút trong thân thể nàng, mà là…
Hơi thở của hắn càng ngày càng nóng rực… Tần thị đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, thế nhưng ngoại trừ Tần thị, hắn phát hiện ra chính bản thân mình còn khao khát một thứ khác hơn nữa!
*
Thăm bệnh ba xong rồi định quay trở về, một mình Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng bước đi trên hành lang.
Đi ngàng qua phòng bệnh của chị, nàng do dự, không biết có nên đi vào trong hay không.
— Từ khi có sự cố kia phát sinh, nàng không còn nói chuyện nhiều với Tần Cẩn Lan, cũng không liên lạc gì nữa. Nàng thực sự rất muốn hỏi Tần Cẩn Lan những chuyện đã xảy ra… Vậy mà tất cả đều khẳng định đó là một âm mưu, nhưng nàng vẫn muốn biết, cuối cùng là ai đã hãm hại cô ấy.
Vẫn còn đang suy nghĩ, tay đã đẩy cánh cửa ra.
“…” Tần Mộc Ngữ có chút bối rồi, vì vừa mới đẩy cửa ra, Tần Cẩn Lan ở trên giường bệnh đã nhìn về hướng này.
“Tiểu Ngữ, “ sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, cũng có chút bối rối, “Em vào đi.”
Tần Mộc Ngữ hơi do dự, đẩy cửa đi vào trong.
Đứng trước giường bệnh của cô ta, nàng dừng lại một chút, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng nói : “Chị, chị có khỏe không?”
Tần Cẩn Lan cắn môi, khàn giọng nói : “Không có gì là không tốt, chị có thể chịu được những vết thương ngoài da, thực ra nghỉ ngơi một hai ngày sẽ ổn… Chẳng qua là…”
Bầu không khí chùng xuống, hai chị em cũng không nói một lời nào nữa, các ngón tay lành lạnh chạm vào chiếc váy.
“Tiểu Ngữ, Chị cũng muốn hỏi em, “ Tần Cẩn Lan giương mắt lên, trong mắt còn ẩm ướt nước mắt, “Khi Hạo nói với chị, chị thực sự không tin, thế nhưng hiện tại chị muốn tự mình hỏi em, những kẻ đó, thực là do em sắp đặt phải không?… Em muốn chị phải chết?”
Toàn thân Tần Mộc Ngữ chấn động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đã dự liệu sẽ bị hỏi như vậy, ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng mở miệng nói : “Chị, nếu chị thực sự muốn biết, em khả dĩ không chút do dự nói với chị, không phải. Những kẻ đó không phải là do em sắp đặt… Chị, ngày đi chọn nhẫn chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ, em có gọi điện thoại liên lạc hay không, có hại chị hay không chị là người hiểu rõ, nhưng điện thoại của em vì sao lại có trong nhật ký cuộc gọi của tên phạm nhân kia, em vẫn không rõ ràng lắm—”
“Thế nhưng chị,” con mắt trong veo có chút bi thương, “Ngày đó khị chúng ta cùng nhau đi dạo ở thương xá, em có rời khỏi một lúc, trong lúc đó, điện thoại của em ở chỗ chị, sau khi em quay trở lại thì có một loạt tin nhắn lưu trong máy có liên quan đến vụ cưỡng bức kia, chị có thể cho em một lời giải thích rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.