Chương 50: Bi thiết
Vô Danh
30/12/2013
Edit Vũ Lam Ca
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Bà Ngữ bi thương tuyệt vọng khóc nấc lên, âm thanh ấy như một cái dùi nhọn đâm thẳng vào tai cô, Ngôn Hinh hai chân mềm nhũn, cả người ngồi thừ ra dưới đất, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân.
Những người thân quen với cô cực ít, ở công ty cô đều cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với đồng nghiệp, sẽ không có người nào ác đến thế, mà cũng không có người nào không thể đắc tội với, thật sự không nghĩ ra được ai ở đằng sau lưng đã hạ độc thủ.
Bà Ngữ đang khóc bỗng dưng nhớ tới cái gì liền im bặt: “Hinh nhi, không phải giờ này đang là giờ làm việc của con sao?”
Sắc mặt Ngôn Hinh trắng bệch lại càng thêm xinh đẹp như cánh hoa, cô không thể kìm chế được run run, hai tay vo vo góc áo, cúi đầu nói không ra lời.
- Hinh nhi! Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ngôn Hinh, Ngữ Lộ đột nhiên dự cảm được cái gì, phát ra thanh âm run rẩy: “Con… Con bị sao?”
Ngôn Hinh chậm rãi chuyển sang tư thế quỳ xuống, đầu càng không dám nâng lên, mãi lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con xin lỗi…
- Con không phải không làm tốt? Vì cái gì? Vì sao? Hay lúc đi làm con lười biếng? Hả? Bà Ngữ như bị một trận kích động lớn, bỗng nhiên đứng bật dậy, nháy mắt khuôn mặt đã đổi sang vẻ dữ tợn: “Bình thường mẹ dạy con thế nào, phải chăm chỉ làm việc, không được nghĩ đến chuyện lười biếng, con xem lời nói của mẹ là gió thoảng bên tai sao?”
Nghe xong một trận mắng đầy tức giận, cô liền bị một bạt tai, Ngôn Hinh lảo đảo không dám khóc, nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt uốn lượt chảy xuống má cô, chịu đựng cơn đau từ má, cô chậm rãi trở về quỳ xuống, thấp đầu cắn môi, không dám lên tiếng.
- Cứ thế này mà quỳ đi, cho tỉnh ngộ ra. Bà Ngữ buông ra những lời này rồi quay người đi vào phòng ngủ, đem cửa dộng mạnh.
Một mình quỳ gối ở phòng khách nhỏ hẹp, Ngôn Hinh bắt đầu khóc cũng không dám lớn tiếng, cố sức che miệng, bả vai phập phồng dữ dội. Là mẹ nói đúng, do cô không đủ cố gắng, do cô không tốt, do cô không có chí hướng. Mẹ vất vả nuôi cô ăn học đã nhiều năm như vậy, kết quả chẳng những sự nghiệp không thành, ngay cả một cái công việc tối thiểu để công tác cũng không giữ được. Sau này làm sao có thể thay mẹ gánh vác gia đình này, tất cả đều là nói suông, Ngôn Hinh, ngươi thật vô dụng.
Trong lòng khổ sở đồng thời từng trận rét run, cô rất sợ hãi, giống như có một người mà cô không nhìn thấy đang âm thầm khống chế hết thảy, người này chỉ cần một đòn là cho cô và những người thân sống dở chết dở, chỉ sợ ngay cả con đường sống cũng không để lại.
Phòng ngủ đột nhiên mở cửa, Ngữ Lộ hiển nhiên vừa ở trong phòng khóc, nước mắt cũng chưa kịp lau đi, chạy đến nâng Ngôn Hinh dậy:
- Hinh nhi, đừng trách mẹ, mẹ vừa rồi không hiểu được bản thân, động thủ đánh người. Mẹ không cố ý, đừng trách mẹ, tha thứ cho mẹ được không?
Quỳ suốt cả một thời gian dài, hai đầu gối cô không còn chút cảm giác nào nữa, Ngôn Hinh lảo đảo đứng lên, vịn lấy ghế xô pha mà ngồi xuống, khóc thút thít lắc lắc đầu:
- Mẹ, con không trách mẹ, con thật xin lỗi, là con không tốt, là con không toàn tâm toàn ý làm việc, bây giờ con lập tức đi tìm việc khác..
- Hinh nhi, Hinh nhi, con gái ngoan của mẹ, con gái mẹ khổ rồi… Bà Ngữ khóc rống lên, ôm lấy Ngôn Hinh. Trong lúc nhất thời hai mẹ con cùng khóc, tình cảnh chua xót làm người ta nảy sinh một loại tình cảm bi thương.
Ghé vào lòng ấm áp của mẹ, Ngôn Hinh không dừng khóc được, không, cô không tin, cô không tin ở cái xã hội bây giờ còn có người có thể lấy thúng úp voi.
Cô sẽ tìm việc mới, dù gì cô cũng đã tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá, cho dù công ty này không cần cô, thì còn có công ty khác thuê, như vậy thì đã có thể kiếm tiền rồi.
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Bà Ngữ bi thương tuyệt vọng khóc nấc lên, âm thanh ấy như một cái dùi nhọn đâm thẳng vào tai cô, Ngôn Hinh hai chân mềm nhũn, cả người ngồi thừ ra dưới đất, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân.
Những người thân quen với cô cực ít, ở công ty cô đều cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với đồng nghiệp, sẽ không có người nào ác đến thế, mà cũng không có người nào không thể đắc tội với, thật sự không nghĩ ra được ai ở đằng sau lưng đã hạ độc thủ.
Bà Ngữ đang khóc bỗng dưng nhớ tới cái gì liền im bặt: “Hinh nhi, không phải giờ này đang là giờ làm việc của con sao?”
Sắc mặt Ngôn Hinh trắng bệch lại càng thêm xinh đẹp như cánh hoa, cô không thể kìm chế được run run, hai tay vo vo góc áo, cúi đầu nói không ra lời.
- Hinh nhi! Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ngôn Hinh, Ngữ Lộ đột nhiên dự cảm được cái gì, phát ra thanh âm run rẩy: “Con… Con bị sao?”
Ngôn Hinh chậm rãi chuyển sang tư thế quỳ xuống, đầu càng không dám nâng lên, mãi lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói:
- Mẹ, con xin lỗi…
- Con không phải không làm tốt? Vì cái gì? Vì sao? Hay lúc đi làm con lười biếng? Hả? Bà Ngữ như bị một trận kích động lớn, bỗng nhiên đứng bật dậy, nháy mắt khuôn mặt đã đổi sang vẻ dữ tợn: “Bình thường mẹ dạy con thế nào, phải chăm chỉ làm việc, không được nghĩ đến chuyện lười biếng, con xem lời nói của mẹ là gió thoảng bên tai sao?”
Nghe xong một trận mắng đầy tức giận, cô liền bị một bạt tai, Ngôn Hinh lảo đảo không dám khóc, nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt uốn lượt chảy xuống má cô, chịu đựng cơn đau từ má, cô chậm rãi trở về quỳ xuống, thấp đầu cắn môi, không dám lên tiếng.
- Cứ thế này mà quỳ đi, cho tỉnh ngộ ra. Bà Ngữ buông ra những lời này rồi quay người đi vào phòng ngủ, đem cửa dộng mạnh.
Một mình quỳ gối ở phòng khách nhỏ hẹp, Ngôn Hinh bắt đầu khóc cũng không dám lớn tiếng, cố sức che miệng, bả vai phập phồng dữ dội. Là mẹ nói đúng, do cô không đủ cố gắng, do cô không tốt, do cô không có chí hướng. Mẹ vất vả nuôi cô ăn học đã nhiều năm như vậy, kết quả chẳng những sự nghiệp không thành, ngay cả một cái công việc tối thiểu để công tác cũng không giữ được. Sau này làm sao có thể thay mẹ gánh vác gia đình này, tất cả đều là nói suông, Ngôn Hinh, ngươi thật vô dụng.
Trong lòng khổ sở đồng thời từng trận rét run, cô rất sợ hãi, giống như có một người mà cô không nhìn thấy đang âm thầm khống chế hết thảy, người này chỉ cần một đòn là cho cô và những người thân sống dở chết dở, chỉ sợ ngay cả con đường sống cũng không để lại.
Phòng ngủ đột nhiên mở cửa, Ngữ Lộ hiển nhiên vừa ở trong phòng khóc, nước mắt cũng chưa kịp lau đi, chạy đến nâng Ngôn Hinh dậy:
- Hinh nhi, đừng trách mẹ, mẹ vừa rồi không hiểu được bản thân, động thủ đánh người. Mẹ không cố ý, đừng trách mẹ, tha thứ cho mẹ được không?
Quỳ suốt cả một thời gian dài, hai đầu gối cô không còn chút cảm giác nào nữa, Ngôn Hinh lảo đảo đứng lên, vịn lấy ghế xô pha mà ngồi xuống, khóc thút thít lắc lắc đầu:
- Mẹ, con không trách mẹ, con thật xin lỗi, là con không tốt, là con không toàn tâm toàn ý làm việc, bây giờ con lập tức đi tìm việc khác..
- Hinh nhi, Hinh nhi, con gái ngoan của mẹ, con gái mẹ khổ rồi… Bà Ngữ khóc rống lên, ôm lấy Ngôn Hinh. Trong lúc nhất thời hai mẹ con cùng khóc, tình cảnh chua xót làm người ta nảy sinh một loại tình cảm bi thương.
Ghé vào lòng ấm áp của mẹ, Ngôn Hinh không dừng khóc được, không, cô không tin, cô không tin ở cái xã hội bây giờ còn có người có thể lấy thúng úp voi.
Cô sẽ tìm việc mới, dù gì cô cũng đã tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá, cho dù công ty này không cần cô, thì còn có công ty khác thuê, như vậy thì đã có thể kiếm tiền rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.