Chương 21: Cáo trạng
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tông Nguyên chắc hẳn đã thấy hết, Ngôn Hinh hít vào một hơi cảm thấy khó thở, yếu ớt trả lời: “Nhìn thấy anh đi loại xe thể thao này đã nói lên rằng anh là người có tiền, với thân phận như anh mà đi bán tôi thì chả bõ bèn gì”
Cô có gan nói đúng điểm hắn có tiền, đó là điều thứ nhất hắn thích. Nam tử “xì” một tiếng rồi nở nụ cười, từ trước đến nay hắn đã kết giao với các cô gái, họ muôn hình vạn trạng nhưng chả có cô nào nổi bật. Hôm nay lại gặp được người thú vị như vậy xem ra rất mới mẻ.
- Không đi nhanh thì tôi xuống đây! Thấy hắn chậm chạp không chịu khởi động xe, Ngôn Hinh ngồi không nổi nữa, Tông Nguyên thì đang đi lại chỗ này, đến lúc đó đối mặt với người đàn ông này sẽ bị lộ hết.
- Đừng nóng. Ai nói tôi không đi. Chính là chờ một người! Hắn cười cười đem cô kéo trở về, thay cô thắt dây an toàn rồi chỉ chỉ về phía cửa tòa nhà đi ra một người.
Ngôn Hinh lập tức trừng lớn mắt. Người đi tới không ai khác chính là sếp của cô – Tịch Anh Ngạn.
Không bao lâu, chiếc xe bên cạnh đã nghe tiếng mở khóa, Tịch Anh Ngạn đã khéo léo xách hai cái túi to kềnh, nhanh chóng chui vào xe, nhìn nhìn người ngồi ở ghế phó bên xe kia là Ngôn Hinh sau đó cùng nam tử nói chuyện:
- Mộ thiếu, ngươi mới vừa từ Bắc Kinh trở về đã nhanh chóng đem được nữ nhân viên xinh đẹp của công ty tôi lên xe rồi, ngươi cũng thật là người có năng lực.
Hắn không cam lòng yếu thế, nghiêng nghiêng đầu qua đáp lại: “Như nhau, như nhau cả thôi. Hôm trước chả phải anh mang Ny Ny đi theo còn gì.”
Tịch Anh Ngạn nhún nhún vai, vẻ mặt bất cần: “Thôi đầy đủ cả rồi, hai chúng ta đừng ở chỗ này ba hoa nữa, bọn họ gọi điện thoại thúc giục trở về rồi, xuất phát nhanh đi”
Nam tử giơ giờ ngón tay lên, còn Tịch Anh Ngạn lại rồ ga phóng trước, Ngôn Hinh xấu hổ thiếu chút nữa đem toàn bộ đầu ấn vào trong ghế ngồi, không biết Tịch tổng sẽ nghĩ thế nào về cô. Ngồi trong chiếc xe thể thao sang trọng, cô nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt không khỏi bắt gặp Tông Nguyên, trong lòng lại có một trận khó chịu.
Xe vừa đi được một đoạn thì khuất bóng Tông Nguyên, Ngôn Hinh mím môi:
- Tiên sinh, cảm ơn đã cho tôi đi đoạn đường này, cứ đi đến chỗ kia thì thả tôi xuống được rồi.
Nam tử nghĩ cô hay nói giỡn lại tiếp tục lái xe, nhìn qua thấy cô đang cởi bỏ dây an toàn liền vội vàng đem xe đỗ vào lề đường:
- A.., tôi cho cô đi xe như vậy, lợi dụng xong liền trở mặt.
- Tôi… Ngôn Hinh không nghĩ là Nam tử sẽ nói như vậy, lúng túng nói: “Tôi không có…”
- Không có? Không phải vừa rồi cô vì muốn trốn người đàn ông kia nên mới lên xe của tôi hả? Nam tử cười nhẹ chỉ chỉ lên kính chiếu hậu, đừng nghĩ hắn không biết gì, vừa rồi nhìn liếc qua một cái là hắn thấy ngay.
Người đàn ông này không khác gì một lãng tử, ánh mắt còn độc, Ngôn Hinh nhẹ nhàng cắn môi, lại nghe hắn nói: “Vậy báo đáp tôi đi, cùng tôi ăn bữa cơm”
Thấy cô do dự, hắn cũng không ép, nhàn nhã tựa vào ghế lái, lấy điện thoại ra gọi: “Anh Ngạn, tôi nói cho ngươi nghe một chuyện thú vị, hôm nay ở toilet công ty ngươi, có…”
Hắn cao tay bỏ qua cô đi tác động vào sếp cô, Ngôn Hinh thở mạnh ra đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, lại thấy đôi mắt đang cười của hắn, cô tức giận lườm hắn một cái, cuối cùng nhịn không được phì cười ra tiếng:
- Bữa tối miễn phí thì tôi ăn, lái xe đi.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tông Nguyên chắc hẳn đã thấy hết, Ngôn Hinh hít vào một hơi cảm thấy khó thở, yếu ớt trả lời: “Nhìn thấy anh đi loại xe thể thao này đã nói lên rằng anh là người có tiền, với thân phận như anh mà đi bán tôi thì chả bõ bèn gì”
Cô có gan nói đúng điểm hắn có tiền, đó là điều thứ nhất hắn thích. Nam tử “xì” một tiếng rồi nở nụ cười, từ trước đến nay hắn đã kết giao với các cô gái, họ muôn hình vạn trạng nhưng chả có cô nào nổi bật. Hôm nay lại gặp được người thú vị như vậy xem ra rất mới mẻ.
- Không đi nhanh thì tôi xuống đây! Thấy hắn chậm chạp không chịu khởi động xe, Ngôn Hinh ngồi không nổi nữa, Tông Nguyên thì đang đi lại chỗ này, đến lúc đó đối mặt với người đàn ông này sẽ bị lộ hết.
- Đừng nóng. Ai nói tôi không đi. Chính là chờ một người! Hắn cười cười đem cô kéo trở về, thay cô thắt dây an toàn rồi chỉ chỉ về phía cửa tòa nhà đi ra một người.
Ngôn Hinh lập tức trừng lớn mắt. Người đi tới không ai khác chính là sếp của cô – Tịch Anh Ngạn.
Không bao lâu, chiếc xe bên cạnh đã nghe tiếng mở khóa, Tịch Anh Ngạn đã khéo léo xách hai cái túi to kềnh, nhanh chóng chui vào xe, nhìn nhìn người ngồi ở ghế phó bên xe kia là Ngôn Hinh sau đó cùng nam tử nói chuyện:
- Mộ thiếu, ngươi mới vừa từ Bắc Kinh trở về đã nhanh chóng đem được nữ nhân viên xinh đẹp của công ty tôi lên xe rồi, ngươi cũng thật là người có năng lực.
Hắn không cam lòng yếu thế, nghiêng nghiêng đầu qua đáp lại: “Như nhau, như nhau cả thôi. Hôm trước chả phải anh mang Ny Ny đi theo còn gì.”
Tịch Anh Ngạn nhún nhún vai, vẻ mặt bất cần: “Thôi đầy đủ cả rồi, hai chúng ta đừng ở chỗ này ba hoa nữa, bọn họ gọi điện thoại thúc giục trở về rồi, xuất phát nhanh đi”
Nam tử giơ giờ ngón tay lên, còn Tịch Anh Ngạn lại rồ ga phóng trước, Ngôn Hinh xấu hổ thiếu chút nữa đem toàn bộ đầu ấn vào trong ghế ngồi, không biết Tịch tổng sẽ nghĩ thế nào về cô. Ngồi trong chiếc xe thể thao sang trọng, cô nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt không khỏi bắt gặp Tông Nguyên, trong lòng lại có một trận khó chịu.
Xe vừa đi được một đoạn thì khuất bóng Tông Nguyên, Ngôn Hinh mím môi:
- Tiên sinh, cảm ơn đã cho tôi đi đoạn đường này, cứ đi đến chỗ kia thì thả tôi xuống được rồi.
Nam tử nghĩ cô hay nói giỡn lại tiếp tục lái xe, nhìn qua thấy cô đang cởi bỏ dây an toàn liền vội vàng đem xe đỗ vào lề đường:
- A.., tôi cho cô đi xe như vậy, lợi dụng xong liền trở mặt.
- Tôi… Ngôn Hinh không nghĩ là Nam tử sẽ nói như vậy, lúng túng nói: “Tôi không có…”
- Không có? Không phải vừa rồi cô vì muốn trốn người đàn ông kia nên mới lên xe của tôi hả? Nam tử cười nhẹ chỉ chỉ lên kính chiếu hậu, đừng nghĩ hắn không biết gì, vừa rồi nhìn liếc qua một cái là hắn thấy ngay.
Người đàn ông này không khác gì một lãng tử, ánh mắt còn độc, Ngôn Hinh nhẹ nhàng cắn môi, lại nghe hắn nói: “Vậy báo đáp tôi đi, cùng tôi ăn bữa cơm”
Thấy cô do dự, hắn cũng không ép, nhàn nhã tựa vào ghế lái, lấy điện thoại ra gọi: “Anh Ngạn, tôi nói cho ngươi nghe một chuyện thú vị, hôm nay ở toilet công ty ngươi, có…”
Hắn cao tay bỏ qua cô đi tác động vào sếp cô, Ngôn Hinh thở mạnh ra đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, lại thấy đôi mắt đang cười của hắn, cô tức giận lườm hắn một cái, cuối cùng nhịn không được phì cười ra tiếng:
- Bữa tối miễn phí thì tôi ăn, lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.