Chương 23: Quân tử
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Cái thực đơn nó đáng yêu vậy sao? Nam nhân cùng mấy người bạn cứ nói qua nói lại một trận, thấy cô chậm chạp chưa chịu gọi món ăn, có chút buồn cười: “Đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị của em hả? Không sao! Chúng ta đổi nơi khác”.
Ngôn Hinh sửng sốt, quay sang thấy hắn thực sự đã đẩy ghế đứng lên, người ngồi đối diện với hắn có chút nóng nảy: “Đừng như vậy, Mộ thiếu. Nơi này là nơi bạn bè chúng ta thường xuyên tụ họp, nếu muốn đổi chỗ thì đừng lo, chĩ sợ phong thủy nơi đó không tốt cho chúng ta. Lần trước đổi thì nhiều người đã nghỉ phép ra nước ngoài, bây giờ đến lượt ngươi và người yêu như vậy, thật chẳng thể nào nói nổi!”
Mấy người khác cũng đệm vào, Ngôn Hinh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang chiếu thẳng về phía cô, xem ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện là cô, cô liền cụp mắt xuống, vội vàng chỉ lung tung vào thực đơn: “Cái này… cái này…Cả cái này nữa…”
Người phục vụ lập tức nhớ kĩ, rồi mang quyển thực đơn chuyển sang nơi khác, Ngôn Hinh nhẹ nhàng thở phào ra.
Chờ đồ ăn được mang lên, hắn liền đưa hết đến trước mặt cô. Ngôn Hinh thấy mấy món được đưa tới thì khuôn mặt cứng đờ, lúc trước cô chỉ tầm bậy mấy món. Nhớ lại cái quyển thực đơn đó, nếu không nhầm thì cô đã gọi nước trái cây kèm tổ yến, tổ yến chưng đường, huyết yến làm lao, tổ yến đôn mi tảo.
Trời ạ, xấu hổ quá, chỉ có mấy cái mà toàn tổ yến thế này, làm cho người ta tưởng rằng mình chưa ăn bao giờ, Ngôn Hinh đỏ mặt, cụp mắt xuống không dám ngẩng lên.
Nam nhân thấy thế liền ghé sát tới bên cô, lấy đi một phần tổ yến: “Hóa ra là em lo lắng cho anh, hai ngày nay cổ họng anh không được thoải mái, tổ yến đôn mi tảo bổ phổi khỏi ho”.
Một câu nói dễ dàng hóa giải sự xấu hổ của cô, Ngôn Hinh cảm kích ngước mắt lên nhìn hắn, hắn nhìn về phía cô nháy mắt một cái. Mấy người ngồi đối diện lại được dịp ồn ào: “Khụ.. khụ.. đừng có liếc mắt đưa tình nữa, bây giờ đang có đông người lắm nha, nếu muốn tâm tình cái gì thì tối đến đầu gối tay ấp mà làm.”
Những người này thật mạnh miệng, cái gì cũng dám nói. Ngôn Hinh thấy vậy, cúi đầu thấp hơn, chăm chăm ăn đồ trước mặt.
Nam tử trông qua: “Trông cô thật có hứng thú, không bằng cùng chúng tôi về nhà”.
- Thôi, tôi không có gan vậy đâu! Đối phương đổi giọng ngọt ngào: “Buổi tối tôi bận, bận theo giúp Giai Giai”. Nói xong liền nhìn sang cô gái cao gầy ngồi bên cạnh, hung hăng thơm một cái, người con gái trong lòng lập tức cười khanh khách cực kì khoa trương.
Ngôn Hinh bây giờ đã hiểu ra, bọn họ đều là những công tử đào hoa, lăng nhăng, sống phóng túng, lúc nào cũng chơi đùa không có cái gì gọi là đứng đắn. Những người trên bàn này toàn trò chuyện về cổ phiếu, kinh tế, một kiểu xe quý nào đó, đi đâu cũng có bạn gái dính lấy bên người. Điều đáng mừng là người đàn ông bên cạnh cô có vẻ rất chín chắn, quân tử, lúc đi ra khỏi hội quán cô không cẩn thận nhìn rõ bậc thang, thiếu chút nữa là ôm đất rồi, hắn liền lễ phép nhanh tay đỡ lấy cô.
Những người trong đó đi ra toàn leo lên những loại xe thể thao đắt tiền, chưa đầy một phút sau mỗi người một ngả.
Ngôn Hinh định tự đi về nhưng hắn cứ nhất mực đòi đưa cô, nhìn lại thì chắc giờ đã hết xe bus, taxi thì lại tiếc tiền, cân nhắc mãi cô đành ngồi lên xe.
Về tới nhà, nhìn qua cửa sổ đã tối om, Ngôn Hinh theo bản năng liền lấy di động của mình ra. Đây là loại đi động mẹ mua cho cô, hình như mẹ đã sớm nhắn tin cho cô nhưng màn hình tối quá, nhìn chả thấy gì. Chắc sau một thời gian dùng đã bị hư phần nào, hơn nữa ánh sáng trong xe lại quá mờ, cô cố sức giơ điện thoại lên phía ánh đèn.
- Trên đời còn có người sử dụng loại điện thoại này, quả là kì tích! Nam tử tò mò nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay cô, chậc chậc lưỡi: “Trời, sao không nói với tôi là cô đến từ sao Hỏa hả?”
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
- Cái thực đơn nó đáng yêu vậy sao? Nam nhân cùng mấy người bạn cứ nói qua nói lại một trận, thấy cô chậm chạp chưa chịu gọi món ăn, có chút buồn cười: “Đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị của em hả? Không sao! Chúng ta đổi nơi khác”.
Ngôn Hinh sửng sốt, quay sang thấy hắn thực sự đã đẩy ghế đứng lên, người ngồi đối diện với hắn có chút nóng nảy: “Đừng như vậy, Mộ thiếu. Nơi này là nơi bạn bè chúng ta thường xuyên tụ họp, nếu muốn đổi chỗ thì đừng lo, chĩ sợ phong thủy nơi đó không tốt cho chúng ta. Lần trước đổi thì nhiều người đã nghỉ phép ra nước ngoài, bây giờ đến lượt ngươi và người yêu như vậy, thật chẳng thể nào nói nổi!”
Mấy người khác cũng đệm vào, Ngôn Hinh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang chiếu thẳng về phía cô, xem ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện là cô, cô liền cụp mắt xuống, vội vàng chỉ lung tung vào thực đơn: “Cái này… cái này…Cả cái này nữa…”
Người phục vụ lập tức nhớ kĩ, rồi mang quyển thực đơn chuyển sang nơi khác, Ngôn Hinh nhẹ nhàng thở phào ra.
Chờ đồ ăn được mang lên, hắn liền đưa hết đến trước mặt cô. Ngôn Hinh thấy mấy món được đưa tới thì khuôn mặt cứng đờ, lúc trước cô chỉ tầm bậy mấy món. Nhớ lại cái quyển thực đơn đó, nếu không nhầm thì cô đã gọi nước trái cây kèm tổ yến, tổ yến chưng đường, huyết yến làm lao, tổ yến đôn mi tảo.
Trời ạ, xấu hổ quá, chỉ có mấy cái mà toàn tổ yến thế này, làm cho người ta tưởng rằng mình chưa ăn bao giờ, Ngôn Hinh đỏ mặt, cụp mắt xuống không dám ngẩng lên.
Nam nhân thấy thế liền ghé sát tới bên cô, lấy đi một phần tổ yến: “Hóa ra là em lo lắng cho anh, hai ngày nay cổ họng anh không được thoải mái, tổ yến đôn mi tảo bổ phổi khỏi ho”.
Một câu nói dễ dàng hóa giải sự xấu hổ của cô, Ngôn Hinh cảm kích ngước mắt lên nhìn hắn, hắn nhìn về phía cô nháy mắt một cái. Mấy người ngồi đối diện lại được dịp ồn ào: “Khụ.. khụ.. đừng có liếc mắt đưa tình nữa, bây giờ đang có đông người lắm nha, nếu muốn tâm tình cái gì thì tối đến đầu gối tay ấp mà làm.”
Những người này thật mạnh miệng, cái gì cũng dám nói. Ngôn Hinh thấy vậy, cúi đầu thấp hơn, chăm chăm ăn đồ trước mặt.
Nam tử trông qua: “Trông cô thật có hứng thú, không bằng cùng chúng tôi về nhà”.
- Thôi, tôi không có gan vậy đâu! Đối phương đổi giọng ngọt ngào: “Buổi tối tôi bận, bận theo giúp Giai Giai”. Nói xong liền nhìn sang cô gái cao gầy ngồi bên cạnh, hung hăng thơm một cái, người con gái trong lòng lập tức cười khanh khách cực kì khoa trương.
Ngôn Hinh bây giờ đã hiểu ra, bọn họ đều là những công tử đào hoa, lăng nhăng, sống phóng túng, lúc nào cũng chơi đùa không có cái gì gọi là đứng đắn. Những người trên bàn này toàn trò chuyện về cổ phiếu, kinh tế, một kiểu xe quý nào đó, đi đâu cũng có bạn gái dính lấy bên người. Điều đáng mừng là người đàn ông bên cạnh cô có vẻ rất chín chắn, quân tử, lúc đi ra khỏi hội quán cô không cẩn thận nhìn rõ bậc thang, thiếu chút nữa là ôm đất rồi, hắn liền lễ phép nhanh tay đỡ lấy cô.
Những người trong đó đi ra toàn leo lên những loại xe thể thao đắt tiền, chưa đầy một phút sau mỗi người một ngả.
Ngôn Hinh định tự đi về nhưng hắn cứ nhất mực đòi đưa cô, nhìn lại thì chắc giờ đã hết xe bus, taxi thì lại tiếc tiền, cân nhắc mãi cô đành ngồi lên xe.
Về tới nhà, nhìn qua cửa sổ đã tối om, Ngôn Hinh theo bản năng liền lấy di động của mình ra. Đây là loại đi động mẹ mua cho cô, hình như mẹ đã sớm nhắn tin cho cô nhưng màn hình tối quá, nhìn chả thấy gì. Chắc sau một thời gian dùng đã bị hư phần nào, hơn nữa ánh sáng trong xe lại quá mờ, cô cố sức giơ điện thoại lên phía ánh đèn.
- Trên đời còn có người sử dụng loại điện thoại này, quả là kì tích! Nam tử tò mò nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay cô, chậc chậc lưỡi: “Trời, sao không nói với tôi là cô đến từ sao Hỏa hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.