Chương 67: THỎA HIỆP
Vô Danh
17/03/2016
Cô đã muốn theo ý bọn họ rời xa thành phố này, cùng mẹ vĩnh viễn rời
xa nơi này, thế nhưng bọn họ còn không muốn buông tha cô, muốn cô rời đi cuối cùng lại tìm đến, đủ, thực sự đủ lắm rồi. Cho dù muốn đẩy cô vào
chỗ chết, nhưng cái mà cô không hiểu được, bọn họ rốt cuộc làm như vậy
là vì cái gì?
Tạ Mộ Trừng vốn đang nóng lòng lại đây chất vấn cô, lúc này nghe cô nói như vậy, trong lòng hoảng hốt,” Hinh nhi, cô đừng khóc, ta không có ý đuổi cô đi, thực sự, ta không biết cô sao lại hiểu lầm như vậy? Ta dám thề, ta thích cô còn không kịp…… Toàn thế giới ta đều có thể không cần, không cần, ta chỉ yêu cô, cũng chỉ để ýcô. Hinh nhi, cô muốn như thế nào? Có phải ta làm gì không được tốt, ta có thể sửa, nhưng ta không thể không có cô. Nếu nói vừa mới bắt đầu ta là vì cô nói ở đấu khí, ta không bỏ được mặt mũi cùng tự tôn của ta, hiện tại ta không cần điều đó, ta chỉ yêu cô, chỉ cần cô chấp nhận ta. Hinh nhi, ta chỉ là ta, ta chỉ là tạ Mộ Trừng, chỉ cần cô biết ta là Tạ Mộ Trừng, ta chỉ muốn đứng ở bên cạnh cô,…… Có thể không?”
Lỗ tai không ngừng tiếp nhận những gì hắn nói, Ngôn Hinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nước mắt lại không biết từ đâu cuồn cuộn dâng lên, khóc đến đau cả hông, cơ thể thiếu dưỡng khí liều mạng ho khan.
” Mộ Trừng.” Một giọng nói lạnh như băng từ đâu thoát ra, che miệng khóc hai bả vai Ngôn Hinh không tự giác run lên, theo bản năng hướng tới thanh âm nơi phát ra giọng nói lạnh lùng đó, Tạ Thừa Huân từ trong đám người đi ra.
Trước mắt hết thảy đối với Tạ Thừa Huân mà nói là không có gi chấn động, tuy rằng Mộ Trừng đối với nữ nhân này như thế nào, hắn đã sớm có dự cảm mãnh liệt, nhưng lúc này đây hắn nghe được rõ ràng, Mộ Trừng yêu cô, không phải là cô không thể. Có lẽ…… Hắn vì Mộ Trừng mà lo lắng.
Mộ Trừng
Ngôn Hinh cuống quít dùng hai tay lau đi nước mắt, lấy lại bộ dạng kiên cường không chịu khuất phục.
” Anh, có phải là anh không, có phải anh đã làm cái gì không?” Tạ Mộ Trừng nhìn Ngôn Hinh, sau đó hổn hển nhìn Tạ Thừa Huân,” Ngôn Hinh nói……”
” Nói cái gì? Em cùng Ngôn tiểu thư sao lại thế này? Hửm?” Tạ Thừa Huân sắc mặt vẫn như thường, vẻ mặt cười cất bước lại đây, nhìn Ngôn Hinh khóc hồng hồng ánh mắt,” Mộ Trừng, như thế nào lại để người ta khóc? Cũng thật không giống em, cho tới bây giờ em lại vì nữ nhân này mà trách cứ anh sao.”
Giờ khắc này Ngôn Hinh rốt cục biết cái gì là vô liêm sỉ, Tạ Thừa Huân này lại cư nhiên làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, hắn thực nên đi diễn kịch đi là vừa, nói không chừng còn có thể giành giải thưởng.
Tạ Mộ Trừng sửng sốt một chút,” Thực sự không phải anh sao?Anh, Ngôn Hinh đối với chúng ta mà nói có gì bất hòa, cô ấy nói chúng ta khi dễ cô, có phải anh……”
” Làm cái gì? Em nói anh khi dễ cô ta?” Tạ Thừa Huân mặt vẫn không đổi sắc, cười vỗ vỗ bả vai em trai,” Nếu em không tin, anh có thể cùng cô ta đối chất nhau, sau đó sẽ biết.”
Nhất thời, hai ánh mắt nhìn chăm chú lại đây, Ngôn Hinh nhìn nhìn Tạ Mộ Trừng, giờ phút này vẻ mặt vô cùng ủng hộ, rất có yếu quân pháp bất vị thân, vì cô xuất đầu giá thức, Ngôn Hinh hạ tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía vẻ mặt hòa ái dễ gần Tạ Thừa Huân, hoàn toàn là một bộ mặt ôn hòa vô hại của mọt người anh trai tốt.
” Ngôn tiểu thư, con người của ta bình thường ít khi cười, cho nên bình thường nữ nhân đều sợ ta. Cô có phải là đang hiểu lầm không?”
Hiểu lầm? Như thế nào có thể là hiểu lầm. Hắn ta thật vô liêm sỉ, Ngôn Hinh ngón tay nắm chặt góc áo, Trừng đôi mắt ướt sũng đang chuẩn bị nói ra chân tướng, thế nhưng từ người Tạ Thừa Huân lại tỏa ra sát khí, khóe môi tà ác dương lên , lộ ra một tia làm người ta phải khiếp sợ.
Bên tai trong khoảnh khắc lại vang lên âm thanh cảnh cáo, thân thể đột nhiên có một trận rét run, cứ từ từ theo mạch máu lan ra khắp cơ thể, cả người chợt có cảm giác khó nói , vì thế nhanh lắc đầu, sợ hãi thấp giọng,” Không, có khả năng…… Khả năng thực sự chỉ là hiểu lầm …… Thực xin lỗi……”
” Thực xin lỗi ” ba chữ này vừa ra khỏi miệng cô Tạ Mộ Trừng liền nở nụ cười,” Cô thật đúng là đáng yêu, làm ta trách nhầm anh ta, hơn nữa cô gái này trước mặt đặc biệt nghiêm túc, nhất định là ngày đó ăn cơm đã dọa đến cô ấy? Đừng sợ, có ta cho là chỗ dựa, anh ta toàn nghe ta , anh ấy sẽ không làm gì cô.”
Ngôn Hinh lúc này trong lòng lại đau lòng vì đã dễ dàng khuất phục, cô cảm thấy chính mình không nên nói ra ba chữ này, dựa vào cái gì? Cô căn bản cái gì cũng chưa làm, muốn nói xin lỗi Tạ Thừa Huân, mà không phải cô vẫn bị hắn áp bức. Thế giới này thực sự hỗn loạn hết rồi sao? Oan nhưng không thể khiếu nại, ngược lại chỉ làm người ta thêm khi dễ mình.
Cô muốn cười, cười không nổi, muốn khóc lại không dám, chỉ có thể liều mạng cúi đầu,bất lực lui vào một góc. Tận lực tránh đi ánh mắt sắc bén của Tạ Thừa Huân, toàn thân lạnh như băng, thẳng tới não, sau đó nổ ra, toàn bộ ý thức bắt đầu tan rã.
Thấy lâu con gái chưa lên xe, Ngôn ngữ theo xe nhìn xuống,” Hinh nhi……”
Ngôn Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh,” Mẹ.”
” Hai vị là……” Ngôn Ngữ nhìn hai người thanh niên cao lớn anh tuấn, trước mắt sáng ngời.
“Chào dì, con là Tạ Mộ Trừng, đây là anh con.” Tạ Mộ Trừng miệng lưỡi ngọt ngào, lập tức chào hỏi.
“Chào con.” Ngôn Ngữ cho tới bây giờ chưa thấy được qua bộ dạng thanh niên nào như vậy, lại nhìn người đứng bên cạnh. Một bên là anh trai trầm mặc, lại khí thế bất phàm, không đoán được bọn họ cùng con gái mình có quan hệ gì. Con gái bình thường không có kết giao với ai, bà là mẹ nhưng cũng chưa nói qua, chưa bao giờ nghe Hinh nhi nói qua có hai người bạn như vậy” Hinh nhi, bọn họ làbạn của con sao?”
Bạn?có khả năng đó sao? Cô trốn còn không kịp, Ngôn Hinh hấp hấp cái mũi, đi lên cúi đầu nhỏ giọng nói,” Mẹ, không phải, bọn họ là bạn của ông chủ trước kia của con, con bị ông chủ phái đến bọn họ công ty làm người phiên dịch cho họ.”
Bạn của ông chủ cũ ? Ngôn Ngữ cười đánh giá đối phương, bà sống nhiều năm như vậy cũng không sống uổng phí , người thanh niên này lại nhiệt tình với con gái bà như vậy, không giống với quan hệ bình thường, vừa thấy liền đối với Hinh nhi có tình ý. Cũng khó trách, bà biết, Hinh nhi bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại tốt, từ nhỏ đến lớn đều có con trai theo đuổi, thích Hinh nhi như vậy không có gì là kỳ lạ.
Tạ Mộ Trừng vốn đang nóng lòng lại đây chất vấn cô, lúc này nghe cô nói như vậy, trong lòng hoảng hốt,” Hinh nhi, cô đừng khóc, ta không có ý đuổi cô đi, thực sự, ta không biết cô sao lại hiểu lầm như vậy? Ta dám thề, ta thích cô còn không kịp…… Toàn thế giới ta đều có thể không cần, không cần, ta chỉ yêu cô, cũng chỉ để ýcô. Hinh nhi, cô muốn như thế nào? Có phải ta làm gì không được tốt, ta có thể sửa, nhưng ta không thể không có cô. Nếu nói vừa mới bắt đầu ta là vì cô nói ở đấu khí, ta không bỏ được mặt mũi cùng tự tôn của ta, hiện tại ta không cần điều đó, ta chỉ yêu cô, chỉ cần cô chấp nhận ta. Hinh nhi, ta chỉ là ta, ta chỉ là tạ Mộ Trừng, chỉ cần cô biết ta là Tạ Mộ Trừng, ta chỉ muốn đứng ở bên cạnh cô,…… Có thể không?”
Lỗ tai không ngừng tiếp nhận những gì hắn nói, Ngôn Hinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nước mắt lại không biết từ đâu cuồn cuộn dâng lên, khóc đến đau cả hông, cơ thể thiếu dưỡng khí liều mạng ho khan.
” Mộ Trừng.” Một giọng nói lạnh như băng từ đâu thoát ra, che miệng khóc hai bả vai Ngôn Hinh không tự giác run lên, theo bản năng hướng tới thanh âm nơi phát ra giọng nói lạnh lùng đó, Tạ Thừa Huân từ trong đám người đi ra.
Trước mắt hết thảy đối với Tạ Thừa Huân mà nói là không có gi chấn động, tuy rằng Mộ Trừng đối với nữ nhân này như thế nào, hắn đã sớm có dự cảm mãnh liệt, nhưng lúc này đây hắn nghe được rõ ràng, Mộ Trừng yêu cô, không phải là cô không thể. Có lẽ…… Hắn vì Mộ Trừng mà lo lắng.
Mộ Trừng
Ngôn Hinh cuống quít dùng hai tay lau đi nước mắt, lấy lại bộ dạng kiên cường không chịu khuất phục.
” Anh, có phải là anh không, có phải anh đã làm cái gì không?” Tạ Mộ Trừng nhìn Ngôn Hinh, sau đó hổn hển nhìn Tạ Thừa Huân,” Ngôn Hinh nói……”
” Nói cái gì? Em cùng Ngôn tiểu thư sao lại thế này? Hửm?” Tạ Thừa Huân sắc mặt vẫn như thường, vẻ mặt cười cất bước lại đây, nhìn Ngôn Hinh khóc hồng hồng ánh mắt,” Mộ Trừng, như thế nào lại để người ta khóc? Cũng thật không giống em, cho tới bây giờ em lại vì nữ nhân này mà trách cứ anh sao.”
Giờ khắc này Ngôn Hinh rốt cục biết cái gì là vô liêm sỉ, Tạ Thừa Huân này lại cư nhiên làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, hắn thực nên đi diễn kịch đi là vừa, nói không chừng còn có thể giành giải thưởng.
Tạ Mộ Trừng sửng sốt một chút,” Thực sự không phải anh sao?Anh, Ngôn Hinh đối với chúng ta mà nói có gì bất hòa, cô ấy nói chúng ta khi dễ cô, có phải anh……”
” Làm cái gì? Em nói anh khi dễ cô ta?” Tạ Thừa Huân mặt vẫn không đổi sắc, cười vỗ vỗ bả vai em trai,” Nếu em không tin, anh có thể cùng cô ta đối chất nhau, sau đó sẽ biết.”
Nhất thời, hai ánh mắt nhìn chăm chú lại đây, Ngôn Hinh nhìn nhìn Tạ Mộ Trừng, giờ phút này vẻ mặt vô cùng ủng hộ, rất có yếu quân pháp bất vị thân, vì cô xuất đầu giá thức, Ngôn Hinh hạ tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía vẻ mặt hòa ái dễ gần Tạ Thừa Huân, hoàn toàn là một bộ mặt ôn hòa vô hại của mọt người anh trai tốt.
” Ngôn tiểu thư, con người của ta bình thường ít khi cười, cho nên bình thường nữ nhân đều sợ ta. Cô có phải là đang hiểu lầm không?”
Hiểu lầm? Như thế nào có thể là hiểu lầm. Hắn ta thật vô liêm sỉ, Ngôn Hinh ngón tay nắm chặt góc áo, Trừng đôi mắt ướt sũng đang chuẩn bị nói ra chân tướng, thế nhưng từ người Tạ Thừa Huân lại tỏa ra sát khí, khóe môi tà ác dương lên , lộ ra một tia làm người ta phải khiếp sợ.
Bên tai trong khoảnh khắc lại vang lên âm thanh cảnh cáo, thân thể đột nhiên có một trận rét run, cứ từ từ theo mạch máu lan ra khắp cơ thể, cả người chợt có cảm giác khó nói , vì thế nhanh lắc đầu, sợ hãi thấp giọng,” Không, có khả năng…… Khả năng thực sự chỉ là hiểu lầm …… Thực xin lỗi……”
” Thực xin lỗi ” ba chữ này vừa ra khỏi miệng cô Tạ Mộ Trừng liền nở nụ cười,” Cô thật đúng là đáng yêu, làm ta trách nhầm anh ta, hơn nữa cô gái này trước mặt đặc biệt nghiêm túc, nhất định là ngày đó ăn cơm đã dọa đến cô ấy? Đừng sợ, có ta cho là chỗ dựa, anh ta toàn nghe ta , anh ấy sẽ không làm gì cô.”
Ngôn Hinh lúc này trong lòng lại đau lòng vì đã dễ dàng khuất phục, cô cảm thấy chính mình không nên nói ra ba chữ này, dựa vào cái gì? Cô căn bản cái gì cũng chưa làm, muốn nói xin lỗi Tạ Thừa Huân, mà không phải cô vẫn bị hắn áp bức. Thế giới này thực sự hỗn loạn hết rồi sao? Oan nhưng không thể khiếu nại, ngược lại chỉ làm người ta thêm khi dễ mình.
Cô muốn cười, cười không nổi, muốn khóc lại không dám, chỉ có thể liều mạng cúi đầu,bất lực lui vào một góc. Tận lực tránh đi ánh mắt sắc bén của Tạ Thừa Huân, toàn thân lạnh như băng, thẳng tới não, sau đó nổ ra, toàn bộ ý thức bắt đầu tan rã.
Thấy lâu con gái chưa lên xe, Ngôn ngữ theo xe nhìn xuống,” Hinh nhi……”
Ngôn Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh,” Mẹ.”
” Hai vị là……” Ngôn Ngữ nhìn hai người thanh niên cao lớn anh tuấn, trước mắt sáng ngời.
“Chào dì, con là Tạ Mộ Trừng, đây là anh con.” Tạ Mộ Trừng miệng lưỡi ngọt ngào, lập tức chào hỏi.
“Chào con.” Ngôn Ngữ cho tới bây giờ chưa thấy được qua bộ dạng thanh niên nào như vậy, lại nhìn người đứng bên cạnh. Một bên là anh trai trầm mặc, lại khí thế bất phàm, không đoán được bọn họ cùng con gái mình có quan hệ gì. Con gái bình thường không có kết giao với ai, bà là mẹ nhưng cũng chưa nói qua, chưa bao giờ nghe Hinh nhi nói qua có hai người bạn như vậy” Hinh nhi, bọn họ làbạn của con sao?”
Bạn?có khả năng đó sao? Cô trốn còn không kịp, Ngôn Hinh hấp hấp cái mũi, đi lên cúi đầu nhỏ giọng nói,” Mẹ, không phải, bọn họ là bạn của ông chủ trước kia của con, con bị ông chủ phái đến bọn họ công ty làm người phiên dịch cho họ.”
Bạn của ông chủ cũ ? Ngôn Ngữ cười đánh giá đối phương, bà sống nhiều năm như vậy cũng không sống uổng phí , người thanh niên này lại nhiệt tình với con gái bà như vậy, không giống với quan hệ bình thường, vừa thấy liền đối với Hinh nhi có tình ý. Cũng khó trách, bà biết, Hinh nhi bộ dạng xinh đẹp, tính cách lại tốt, từ nhỏ đến lớn đều có con trai theo đuổi, thích Hinh nhi như vậy không có gì là kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.