Chương 10: Trách cứ
Vô Danh
27/12/2013
Tiết Tử Nghiên cuối cùng cũng giữ lời hứa, Ngôn Hinh nhỏ giọng hít hít mũi, giờ phút này cô không quan tâm người đàn ông kia có nói toạc ra hết mọi chuyện với Tử Nghiên hay không, cô chỉ một lòng nghĩ đến Tông Nguyên:
- Cụ thể là mấy giờ?
- Này, thế nào lại không tin tôi! Tiết Tử Nghiên nhẫn nại lại ngạo mạn” hừ “ một tiếng: Có tôi ra mặt, cô còn sợ chuyện này không thành? Buổi chiều đúng hai giờ được rồi chứ?
Cô không quản trong lời nói của Tiết Tử Nghiên có sự cười nhạo, nói móc. Ngôn Hinh trong lòng vui vẻ, cuối cùng thì Tông Nguyên cũng được thả. Sờ lên hai má, toàn là nước mắt, cô hốt hoảng vội vàng lau đi.
Lo sợ bất an, cô đi vào cổng nhà. Cô không ngờ là không có người nào ở nhà. Thật đúng lúc! Cô đi rửa mặt, gội đầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, một lần nữa đứng trước gương soi mình mới thấy tinh thần đỡ hơn.
Cô cứ xoa xoa hai má mình, vết sưng đỏ do bị đánh đã tan ra nhưng sắc mặt lại trắng bệch như quỷ. Cô nhẹ nhàng bẹo mặt mình, mãi một lúc mới có sắc hồng.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, người bước vào là một phụ nữ trung niên, vừa nhìn đã thấy rằng hồi trẻ bà là một người có nhan sắc nhưng thời gian trôi gian, gương mặt bà tràn ngập sự mệt mỏi, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngôn Hinh trong phòng khách, đóng cửa lại rồi tiện tay ném chùm chìa khóa và cái túi da ra cái ghế sô pha.
Dù sao cô cả một đêm không về, mẹ lại luôn nghiêm khắc với cô, Ngôn Hinh chột dạ, thật cẩn thận nói:
- Mẹ, con….
- Đừng nói nữa, ta đau đầu. Bà ngắt lời Ngôn Hinh, cộc cằn buông lời. Bà quay qua ngồi trên ghế.
- Mẹ, mẹ sao vậy? Ngôn Hinh thấy mẹ không được khỏe, liền đi rót nước.
Bà Ngữ lấy ly nước của con gái, uống một hơi đến hết nửa ly, lời nói tiếp nặng nề, đanh đá như súng máy: “Đừng nói nữa. Trong lớp ta có một đứa xưa nay thành tích học tập luôn rất tốt, lần này không hiểu vì sao bài thi trắc nghiệm toán học được có năm mươi chín điểm, tâm lí bị đả kích, cứ căng thẳng trong lòng, ngày hôm qua đột nhiên mất tích. Mấy thầy cô dạy nó đang đi du lịch cuối tuần, mẹ dù sao cũng là chủ nhiệm lớp nó, đành cùng nhà nó đi tìm, tìm suốt một đêm, đến hôm nay giữa trưa mới tìm thấy nó. Nó đang ngủ trên ghế nhà bạn. Dù giận điên lên nhưng lại không thể thuyết giáo nó, lúc cha mẹ nó thấy nó về xúc động không nói nổi, không dám nặng lời với con.
Ngôn Hinh trong lòng vui vẻ, nói như vậy nghĩa là tối hôm qua mẹ không có ở nhà. Trong nhà tổng cộng có ba người. Sau cô còn có một người em gái là Ngôn Đường, đang học đại học năm hai, ở trong kí túc xá trường nên bình thường chỉ có hai mẹ con cô. Thường thì cuối tuần nào Đường nhi cũng về nhà nhưng trường nó đang tổ chức đi chơi xuân nên lần này không về.
Xem ra ông trời thương cô. Chuyện cô cả một đêm không về vẫn chưa ai biết.
Bà Ngữ không biết tâm sự của con gái, lại nói tiếp những lời trách cứ: “Con nói xem tiểu tử đó bị cái nhà đó cưng chiều thành ra cái gì rồi. Một chút áp lực tâm lí cũng không chịu nổi, một bài thi không đạt điểm chuẩn thì sao chứ; cũng không phải là kì thi cuối năm, lần sau cố gắng một chút là được rồi. Còn rời nhà trốn đi, hại ta mệt mỏi cả đêm, xương cốt đau rã rời. Thật là tiểu quỷ. Nếu không phải là cô giáo của nó thì ta đây đã sớm lờ đi cho qua chuyện.
Mẹ cô là gia sư cho một thằng nhóc nhà giàu. Bên trong nhà ấy thứ gì cũng có, mỗi lần đi về là mẹ cô lại cứ lải nhải chuyển thằng bé đó được nuông chiều, bình thường cũng chả có ai mắng nó, cũng không ai quản được nó, chỉ có mẹ cô là la mắng nó.. Ngôn Hinh đã sớm thấy nhưng không thể trách, vội vàng chạy đến toilet, lấy khăn mặt nhúng nước đưa cho mẹ.
Bà Ngữ lấy khăn áp lên mặt rồi tiếp tục nói: “Lấy cơm cho mẹ ăn trưa đi. Buổi chiều ngày hôm qua, mẹ thấy con không ở nhà, chỉ thấy có tờ giấy để lại trên bàn mà con còn làm cơm tối rồi. Hôm qua con lại cùng Tông Nguyên đi chơi? Con thật là… Tông Nguyên thì có cái gì tốt chứ.
- Cụ thể là mấy giờ?
- Này, thế nào lại không tin tôi! Tiết Tử Nghiên nhẫn nại lại ngạo mạn” hừ “ một tiếng: Có tôi ra mặt, cô còn sợ chuyện này không thành? Buổi chiều đúng hai giờ được rồi chứ?
Cô không quản trong lời nói của Tiết Tử Nghiên có sự cười nhạo, nói móc. Ngôn Hinh trong lòng vui vẻ, cuối cùng thì Tông Nguyên cũng được thả. Sờ lên hai má, toàn là nước mắt, cô hốt hoảng vội vàng lau đi.
Lo sợ bất an, cô đi vào cổng nhà. Cô không ngờ là không có người nào ở nhà. Thật đúng lúc! Cô đi rửa mặt, gội đầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, một lần nữa đứng trước gương soi mình mới thấy tinh thần đỡ hơn.
Cô cứ xoa xoa hai má mình, vết sưng đỏ do bị đánh đã tan ra nhưng sắc mặt lại trắng bệch như quỷ. Cô nhẹ nhàng bẹo mặt mình, mãi một lúc mới có sắc hồng.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, người bước vào là một phụ nữ trung niên, vừa nhìn đã thấy rằng hồi trẻ bà là một người có nhan sắc nhưng thời gian trôi gian, gương mặt bà tràn ngập sự mệt mỏi, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngôn Hinh trong phòng khách, đóng cửa lại rồi tiện tay ném chùm chìa khóa và cái túi da ra cái ghế sô pha.
Dù sao cô cả một đêm không về, mẹ lại luôn nghiêm khắc với cô, Ngôn Hinh chột dạ, thật cẩn thận nói:
- Mẹ, con….
- Đừng nói nữa, ta đau đầu. Bà ngắt lời Ngôn Hinh, cộc cằn buông lời. Bà quay qua ngồi trên ghế.
- Mẹ, mẹ sao vậy? Ngôn Hinh thấy mẹ không được khỏe, liền đi rót nước.
Bà Ngữ lấy ly nước của con gái, uống một hơi đến hết nửa ly, lời nói tiếp nặng nề, đanh đá như súng máy: “Đừng nói nữa. Trong lớp ta có một đứa xưa nay thành tích học tập luôn rất tốt, lần này không hiểu vì sao bài thi trắc nghiệm toán học được có năm mươi chín điểm, tâm lí bị đả kích, cứ căng thẳng trong lòng, ngày hôm qua đột nhiên mất tích. Mấy thầy cô dạy nó đang đi du lịch cuối tuần, mẹ dù sao cũng là chủ nhiệm lớp nó, đành cùng nhà nó đi tìm, tìm suốt một đêm, đến hôm nay giữa trưa mới tìm thấy nó. Nó đang ngủ trên ghế nhà bạn. Dù giận điên lên nhưng lại không thể thuyết giáo nó, lúc cha mẹ nó thấy nó về xúc động không nói nổi, không dám nặng lời với con.
Ngôn Hinh trong lòng vui vẻ, nói như vậy nghĩa là tối hôm qua mẹ không có ở nhà. Trong nhà tổng cộng có ba người. Sau cô còn có một người em gái là Ngôn Đường, đang học đại học năm hai, ở trong kí túc xá trường nên bình thường chỉ có hai mẹ con cô. Thường thì cuối tuần nào Đường nhi cũng về nhà nhưng trường nó đang tổ chức đi chơi xuân nên lần này không về.
Xem ra ông trời thương cô. Chuyện cô cả một đêm không về vẫn chưa ai biết.
Bà Ngữ không biết tâm sự của con gái, lại nói tiếp những lời trách cứ: “Con nói xem tiểu tử đó bị cái nhà đó cưng chiều thành ra cái gì rồi. Một chút áp lực tâm lí cũng không chịu nổi, một bài thi không đạt điểm chuẩn thì sao chứ; cũng không phải là kì thi cuối năm, lần sau cố gắng một chút là được rồi. Còn rời nhà trốn đi, hại ta mệt mỏi cả đêm, xương cốt đau rã rời. Thật là tiểu quỷ. Nếu không phải là cô giáo của nó thì ta đây đã sớm lờ đi cho qua chuyện.
Mẹ cô là gia sư cho một thằng nhóc nhà giàu. Bên trong nhà ấy thứ gì cũng có, mỗi lần đi về là mẹ cô lại cứ lải nhải chuyển thằng bé đó được nuông chiều, bình thường cũng chả có ai mắng nó, cũng không ai quản được nó, chỉ có mẹ cô là la mắng nó.. Ngôn Hinh đã sớm thấy nhưng không thể trách, vội vàng chạy đến toilet, lấy khăn mặt nhúng nước đưa cho mẹ.
Bà Ngữ lấy khăn áp lên mặt rồi tiếp tục nói: “Lấy cơm cho mẹ ăn trưa đi. Buổi chiều ngày hôm qua, mẹ thấy con không ở nhà, chỉ thấy có tờ giấy để lại trên bàn mà con còn làm cơm tối rồi. Hôm qua con lại cùng Tông Nguyên đi chơi? Con thật là… Tông Nguyên thì có cái gì tốt chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.