Chương 65: TÙY HỨNG
Vô Danh
12/10/2014
Mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá, cô đấu không lại hắn, cô cho tới
bây giờ đều như con cờ mặc hắn bài bố. Nếu mẹ cô kiên quyết muốn chuyển
nhà, cô không còn cách nào khác, chỉ còn cách chuyển nhà là con đường
duy nhất có thể đi.
Mẹ con cô cơm cũng không ăn, bắt đầu bắt tay vào làm, Ngôn Hinh đi tìm đến văn phòng bất động sản, rất nhanh liên hệ bán nhà. Trong quá trình đàm phán, vì bán gấp nên giá không cao, Ngôn Hinh tranh cãi giá cả một ít, Ngôn Ngữ cũng là nóng lòng rời đi nên lập tức ký tên đem phòng bàn giao. Mẹ con cô lưỡng lự mang hành lí ra khỏi căn phòng đã từng gắn bó với gia đình 8 năm.
Ngôn Hinh rưng rưng kéo hành lý đi từng bước vừa quay đầu lại, Ngôn Ngữ không nói nhưng ánh mắt bà phảng phất một chút lưu luyến, thúc giục Ngôn Hinh đi nhanh.
Tông Nguyên, sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Tông Nguyên, Ngôn Hinh nhớ duy nhất chính là Tông Nguyên, cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt tình cảnh là ở trường học, lúc ấy đoàn kịch, cùng tập chung một vở kinh điển [ La Mật Âu cùng Juliet ], cô vừa mới vào đã được chọn diễn vai Juliet, mà diễn La Mật Âu nhân đúng là Tông Nguyên.
Cô vĩnh viễn nhớ bọn họ lúc ban đầu, tình cảm mặn nồng, Tông Nguyên đối cô rất tốt, bọn họ trai tài gái sắc, được rất nhiều người hâm mộ.
Khi đó cô vẫn nghĩ sau này hai người vẫn sẽ như vậy, tốt nghiệp xong đi đến hôn nhân, xây dựng tổ ấm gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà, cuộc đời thực không biết được chữ ngờ, vĩnh viễn sẽ không biết điều gì đang chờ đợi, chỉ qua mấy tháng, bọn họ đã mỗi người một nơi.
Có lẽ, đây là số mệnh! Cô bước lên xe nhìn lại lần cuối thành phố này, về sau rốt cuộc không về được. Đừng Tông Nguyên, chúc anh tìm được một cô gái tốt,sống hạnh phúc sau này.
Thành phố này thật quá nhiều đau khổ, hy vong nơi ở khác sẽ giúp gia đình cô có cuộc sống bình yên.
Chúng ta yêu cầu thực sự không nhiều lắm, chỉ cần no đủ hạnh phúc là được
◎◎◎◎★***⊙⊙⊙⊙***★◎◎◎◎
Tạ Thừa Huân không nhớ rõ là bản thân đã nhẩn người nhìn 1 trang tờ báo trong bao lâu, tự chìm trong suy nghĩ tối hôm qua Mộ Trừng mới về nhà không lâu lại lái xe đi ra ngoài, hắn lo lắng nên lập tức lái xe theo. Mộ Trừng đứng đối diện một quán bar, đại khái là do quá tập trung theo dõi nên Mộ Trừng căn bản không chú ý tới Tạ Thừa Huân vẫn theo sát sau đó.
Tạ Thừa Huân cứ như vậy đứng cùng Tạ Thừa Huân quan sát quán Bar, trẳng đến 3 tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc
Hắn cứ như vậy cùng em mình ở quán bar, thẳng đến rạng sáng tam điểm nhiều, kia mạt thân ảnh theo quán bar lý đi ra, mộ trừng tắt lửa xe mới đi tiếp.
Mộ trừng ở ngoài quán bar ngồi hơn phân nửa đêm quả nhiên là vì Ngôn Hinh!
Hắn hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn mộ trừng lần đầu thật cẩn thận theo một nữ nhân phía sau, nhìn mộ trừng si ngốc theo đến dưới lầu nhà cô ta, sau đó ngây ngốc đem xe đậu ở chỗ này.
Mộ trừng diện mạo ai cũng thích, xung quanh thu hút biết bao bọn nữ nhân, trưởng thành lại như thế, nữ nhân ái mộ nó nhiều đếm không xuể, hôm nay nghe đồn nó bên hoa khôi, ngày mai không chừng lại bên ngôi sao ca nhạc, chỉ cần không làm ra chuyện động trời, người làm anh như hắn cũng không hỏi đến.
Trên thực tế, cho dù là muốn làm ra một vài chuyện không tốt, hắn cũng có biện phá, chỉ sợ nó gây bất lợi cho tạ gia. Chỉ cần có hắn, mộ trừng không thể bị thương tổn.
Mộ trừng từ nhỏ đến lớn chính là tạ gia từ trên xuống dưới coi như bảo bối, sống sung túc, lại được ông cưng chiều, coi như tôn tử trong nhà. Mộ trừng ỷ vào được ông yêu thương, không sợ trời không sợ đất, lại yêu làm ầm ĩ, mới trước đây ở quân khu , mấy đứa trong viện đều phục tùng hắn, làm thành tính cách như bây giờ.
Hắn suy nghĩ, Ngôn Hinh là nhìn trúng Mộ Trừng điểm này, cố ý không đem mộ trừng để vào mắt, cho nên Mộ Trừng mới có thể tâm tâm niệm niệm tất cả đều là cô.
Tô Thừa Huân vừa nghĩ như vậy liền thấy Ngôn Hinh từ trên lầu vội vội vàng vàng chạy xuống, đứng ở bên đường ngăn đón taxi, nhìn xuống đồng hồ, giờ này rồi mà cô ta còn muốn đi nơi nào? Cho đến khi thấy Mộ Trừng cho xe chậm rãi dừng trước mặt Ngôn Hinh, nháy mắt Tạ Thừa Huân xem hiểu được, cô ta lại diễn trò. Cô ta sớm biết rằng Mộ Trừng đi theo sau, nên làm bộ như có việc gấp xuống đường đón xe làm như thế Mộ Trừng sẽ tự nhiên yếu lòng theo cô ả.
Không thể không thừa nhận, cô ta thật đáng sợ, thủ đoạn cũng thật cao minh.
Hắn nhìn Tạ Mộ Trừng lái xe như cô hồn dã quỷ trên đường qua lại xem xét, nhìn đồng hồ đã chín giờ hơn đồng nghĩa với việc Mộ Trừng đã chở cái nữ nhân kia vòng vo trên đường suốt 5 giờ.
Thật*****! Tạ Thừa Huân ngoài việc chửi mắng không còn cách nào, cũng chỉ còn có thể tiếp tục đi theo Mộ Trừng. Đồng hồ điểm 11 giờ Tạ Thừa Huân đã hết kiên nhẫn nhìn Mộ Trừng không biét mệt theo hầu nữ nhân kia, đang định phóng xe lại gần thì thấy Mộ Trừng đã cho xe dừng lại.
Sau khi thả nữ nhân kia xuống Mộ Trừng ngay lập tức đạo ga phóng xe về phía đường cao tốc với tốc độ kinh người. Nhớ lần trước Mộ Trừng từng lái xe xảy ra tai nạn, hiện nay tâm trạng Mộ Trừng không tốt rất có khả năng lại xảy ra va chạm.
Xe Tạ Mộ Trừng lấy tốc độ sét đánh vượt mặt tất cả những chiếc xe đang chạy, trong không khí vang vọng những tiếng chửi rủa la hét của các lái xe, Tạ Thừa Huân sắc mặt ngày càng khó coi, nếu bây giờ không làm cho Mộ Trừng giảm tốc thì xảy ra tai nạn chỉ là chuyện không sớm thì muộn.
Tạ Thừa Huân định kết nối điện thoại, vừa mới chuẩn bị bấm gọi, trong chớp mắt chỉ thấy chiếc xe Mộ Trừng vượt qua chiếc xe đò, tiếp theo xe đò cồng kềnh né qua một bên, các xe bên hông trở tay không kịp, tất cả lâm vào hỗn loạn.
Hàng chục tiếng phanh xe liên tiếp vang lên, đủ loại xe như trong phim hành động hòa cùng các tiếng chửi bới, tiếng khóc la, tiếng kêu cứu…….
Trong lúc đó tuyến xe đò của 2 mẹ con Ngôn Hinh đang dần cách thành phố ngày một xa, Ngôn Hinh nhìn mẹ cô đang say ngủ, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn theo, trừng lớn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô muốn ghi nhớ những hình ảnh cuối cùng của thành phố này. Trong xe đa số mọi người đều ngủ say, xa xa có ánh sáng mơ hồ cùng với những tạp âm thanh hỗn loạn truyền đến.
Mẹ con cô cơm cũng không ăn, bắt đầu bắt tay vào làm, Ngôn Hinh đi tìm đến văn phòng bất động sản, rất nhanh liên hệ bán nhà. Trong quá trình đàm phán, vì bán gấp nên giá không cao, Ngôn Hinh tranh cãi giá cả một ít, Ngôn Ngữ cũng là nóng lòng rời đi nên lập tức ký tên đem phòng bàn giao. Mẹ con cô lưỡng lự mang hành lí ra khỏi căn phòng đã từng gắn bó với gia đình 8 năm.
Ngôn Hinh rưng rưng kéo hành lý đi từng bước vừa quay đầu lại, Ngôn Ngữ không nói nhưng ánh mắt bà phảng phất một chút lưu luyến, thúc giục Ngôn Hinh đi nhanh.
Tông Nguyên, sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Tông Nguyên, Ngôn Hinh nhớ duy nhất chính là Tông Nguyên, cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới bọn họ lần đầu tiên gặp mặt tình cảnh là ở trường học, lúc ấy đoàn kịch, cùng tập chung một vở kinh điển [ La Mật Âu cùng Juliet ], cô vừa mới vào đã được chọn diễn vai Juliet, mà diễn La Mật Âu nhân đúng là Tông Nguyên.
Cô vĩnh viễn nhớ bọn họ lúc ban đầu, tình cảm mặn nồng, Tông Nguyên đối cô rất tốt, bọn họ trai tài gái sắc, được rất nhiều người hâm mộ.
Khi đó cô vẫn nghĩ sau này hai người vẫn sẽ như vậy, tốt nghiệp xong đi đến hôn nhân, xây dựng tổ ấm gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà, cuộc đời thực không biết được chữ ngờ, vĩnh viễn sẽ không biết điều gì đang chờ đợi, chỉ qua mấy tháng, bọn họ đã mỗi người một nơi.
Có lẽ, đây là số mệnh! Cô bước lên xe nhìn lại lần cuối thành phố này, về sau rốt cuộc không về được. Đừng Tông Nguyên, chúc anh tìm được một cô gái tốt,sống hạnh phúc sau này.
Thành phố này thật quá nhiều đau khổ, hy vong nơi ở khác sẽ giúp gia đình cô có cuộc sống bình yên.
Chúng ta yêu cầu thực sự không nhiều lắm, chỉ cần no đủ hạnh phúc là được
◎◎◎◎★***⊙⊙⊙⊙***★◎◎◎◎
Tạ Thừa Huân không nhớ rõ là bản thân đã nhẩn người nhìn 1 trang tờ báo trong bao lâu, tự chìm trong suy nghĩ tối hôm qua Mộ Trừng mới về nhà không lâu lại lái xe đi ra ngoài, hắn lo lắng nên lập tức lái xe theo. Mộ Trừng đứng đối diện một quán bar, đại khái là do quá tập trung theo dõi nên Mộ Trừng căn bản không chú ý tới Tạ Thừa Huân vẫn theo sát sau đó.
Tạ Thừa Huân cứ như vậy đứng cùng Tạ Thừa Huân quan sát quán Bar, trẳng đến 3 tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc
Hắn cứ như vậy cùng em mình ở quán bar, thẳng đến rạng sáng tam điểm nhiều, kia mạt thân ảnh theo quán bar lý đi ra, mộ trừng tắt lửa xe mới đi tiếp.
Mộ trừng ở ngoài quán bar ngồi hơn phân nửa đêm quả nhiên là vì Ngôn Hinh!
Hắn hận nghiến răng nghiến lợi, nhìn mộ trừng lần đầu thật cẩn thận theo một nữ nhân phía sau, nhìn mộ trừng si ngốc theo đến dưới lầu nhà cô ta, sau đó ngây ngốc đem xe đậu ở chỗ này.
Mộ trừng diện mạo ai cũng thích, xung quanh thu hút biết bao bọn nữ nhân, trưởng thành lại như thế, nữ nhân ái mộ nó nhiều đếm không xuể, hôm nay nghe đồn nó bên hoa khôi, ngày mai không chừng lại bên ngôi sao ca nhạc, chỉ cần không làm ra chuyện động trời, người làm anh như hắn cũng không hỏi đến.
Trên thực tế, cho dù là muốn làm ra một vài chuyện không tốt, hắn cũng có biện phá, chỉ sợ nó gây bất lợi cho tạ gia. Chỉ cần có hắn, mộ trừng không thể bị thương tổn.
Mộ trừng từ nhỏ đến lớn chính là tạ gia từ trên xuống dưới coi như bảo bối, sống sung túc, lại được ông cưng chiều, coi như tôn tử trong nhà. Mộ trừng ỷ vào được ông yêu thương, không sợ trời không sợ đất, lại yêu làm ầm ĩ, mới trước đây ở quân khu , mấy đứa trong viện đều phục tùng hắn, làm thành tính cách như bây giờ.
Hắn suy nghĩ, Ngôn Hinh là nhìn trúng Mộ Trừng điểm này, cố ý không đem mộ trừng để vào mắt, cho nên Mộ Trừng mới có thể tâm tâm niệm niệm tất cả đều là cô.
Tô Thừa Huân vừa nghĩ như vậy liền thấy Ngôn Hinh từ trên lầu vội vội vàng vàng chạy xuống, đứng ở bên đường ngăn đón taxi, nhìn xuống đồng hồ, giờ này rồi mà cô ta còn muốn đi nơi nào? Cho đến khi thấy Mộ Trừng cho xe chậm rãi dừng trước mặt Ngôn Hinh, nháy mắt Tạ Thừa Huân xem hiểu được, cô ta lại diễn trò. Cô ta sớm biết rằng Mộ Trừng đi theo sau, nên làm bộ như có việc gấp xuống đường đón xe làm như thế Mộ Trừng sẽ tự nhiên yếu lòng theo cô ả.
Không thể không thừa nhận, cô ta thật đáng sợ, thủ đoạn cũng thật cao minh.
Hắn nhìn Tạ Mộ Trừng lái xe như cô hồn dã quỷ trên đường qua lại xem xét, nhìn đồng hồ đã chín giờ hơn đồng nghĩa với việc Mộ Trừng đã chở cái nữ nhân kia vòng vo trên đường suốt 5 giờ.
Thật*****! Tạ Thừa Huân ngoài việc chửi mắng không còn cách nào, cũng chỉ còn có thể tiếp tục đi theo Mộ Trừng. Đồng hồ điểm 11 giờ Tạ Thừa Huân đã hết kiên nhẫn nhìn Mộ Trừng không biét mệt theo hầu nữ nhân kia, đang định phóng xe lại gần thì thấy Mộ Trừng đã cho xe dừng lại.
Sau khi thả nữ nhân kia xuống Mộ Trừng ngay lập tức đạo ga phóng xe về phía đường cao tốc với tốc độ kinh người. Nhớ lần trước Mộ Trừng từng lái xe xảy ra tai nạn, hiện nay tâm trạng Mộ Trừng không tốt rất có khả năng lại xảy ra va chạm.
Xe Tạ Mộ Trừng lấy tốc độ sét đánh vượt mặt tất cả những chiếc xe đang chạy, trong không khí vang vọng những tiếng chửi rủa la hét của các lái xe, Tạ Thừa Huân sắc mặt ngày càng khó coi, nếu bây giờ không làm cho Mộ Trừng giảm tốc thì xảy ra tai nạn chỉ là chuyện không sớm thì muộn.
Tạ Thừa Huân định kết nối điện thoại, vừa mới chuẩn bị bấm gọi, trong chớp mắt chỉ thấy chiếc xe Mộ Trừng vượt qua chiếc xe đò, tiếp theo xe đò cồng kềnh né qua một bên, các xe bên hông trở tay không kịp, tất cả lâm vào hỗn loạn.
Hàng chục tiếng phanh xe liên tiếp vang lên, đủ loại xe như trong phim hành động hòa cùng các tiếng chửi bới, tiếng khóc la, tiếng kêu cứu…….
Trong lúc đó tuyến xe đò của 2 mẹ con Ngôn Hinh đang dần cách thành phố ngày một xa, Ngôn Hinh nhìn mẹ cô đang say ngủ, cảm thấy chính mình cũng bị cuốn theo, trừng lớn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô muốn ghi nhớ những hình ảnh cuối cùng của thành phố này. Trong xe đa số mọi người đều ngủ say, xa xa có ánh sáng mơ hồ cùng với những tạp âm thanh hỗn loạn truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.