Chương 12: Vô tình
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Đáng thương cho Tông Nguyên! Cái gì anh cũng không biết. Vậy cũng tốt, để anh mãi là con người lương thiện, con người vĩ đại, còn có một tiền đồ tốt đẹp đang chờ anh ở phía trước, anh sẽ tìm được một cô gái khác sạch sẽ, thuần khiết hơn em.
Anh vĩnh viễn không thể biết, sẽ không. Ngôn Hinh thực sự không có dũng khí nói cho Tông Nguyên biết sự thật, bởi sự thật rất dơ bẩn , dơ bẩn đến cô cũng cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể cho người cô yêu là Tông Nguyên biết được.
- Tông Nguyên, em… cô hạ quyết tâm, muốn nói ra chuyện làm cô khó xử nhưng lại bị chen ngang.
- Tông Nguyên, Tông Nguyên ơi, mẹ đến đón con đây, con trai của mẹ…Không biết từ khi nào nhà họ Hạ đã xuống khỏi taxi bước cao bước thấp chạy lại, bà Hạ vừa thấy con đã điên cuồng chạy tới.
Ngôn Hinh không một chút phòng bị bị đẩy ra xa, nhìn thấy khuôn mặt của Tông Nguyên bị thương, bà Hạ lại một phen nước mắt nước mũi:
- Sao con trai ta số lại khổ như vậy! Con thế nào lại khờ như vậy? Vì một con nhỏ không đáng mà đem mình ra thành thế này đây. Con không biết trân trọng bản thân sao?
- Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy? Ngôn Hinh là bạn gái con, con không bảo vệ cô ấy thì ai có thể! Hạ Tông Nguyên cuối cùng cũng không nghe nổi những lời nói ấy, nhíu mày ngắt lời mẹ.
Hạ Tông Nguyên bình thường ở nhà vẫn thường nghe lời mẹ, thình lình bây giờ cãi lại, bà Hạ không chịu được càng khóc to hơn:
- Ông trời ơi, người nhìn xem, nhìn xem con trai ta bị con hồ ly tinh hại thành cái dạng gì, bị người ta đánh như vậy chưa nói, còn vì con hồ ly tinh này mà thiếu chút nữa phải ngồi tù, bây giờ vì nó mà dám cãi lại ta. Ông trời ơi, sao số con lại khổ vậy…
- Mẹ, người đừng mắng Hinh nhi, cô ấy vô tội, mẹ không cần phải như vậy…
- Bất hiếu! Bà Hạ lửa giận ngút trời, tát vào miệng Tông Nguyên một cái. “Vì con mà mấy ngày nay mẹ khóc, cơm cũng không ăn, tới giờ cũng không ngủ, hôm nay vất vả đón con ra. Con tất cả là vì cô ta sao? Nếu đúng như vậy thì chúng ta không phải là người nuôi con, gia đình bất hạnh, gia đình tôi sao bất hạnh vậy…”
Ba của Tông Nguyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, Tông Nguyên bị tát một cái đứng nhìn mẹ khóc rống lên rồi nhìn qua Ngôn Hinh nói không ra lời.
Bên tai truyền đến từng lời nói khắc nghiệt, Ngôn Hinh lánh qua một bên nước mắt lã chã. Cô cảm thấy đau, cả người chỗ nào cũng đau nhưng đau nhất vẫn là trái tim. Bà Hạ bị tâm thần, không nghe rõ được gì, lỗ tai bị người ta tạt axit bị bỏng, bình thường thấy đau đau và không nghe rõ gì hết.
Thất thần cô nghe thấy chính mình nói:
- Bác trai, bác gái, mọi người không cần phải tức giận như vậy, con hôm nay đến chỉ là muốn chia tay với Tông Nguyên, con cảm thấy mọi người nói rất đúng, là con và Tông Nguyên không hợp nhau.
Nhất thời, bà Hạ vẫn đang khóc, còn ba của Tông Nguyên không khỏi giật mình nhưng phản ứng mạnh mẽ nhất là Tông Nguyên:
- Hinh nhi, em không phải sợ bọn họ, chúng ta yêu nhau thật lòng…
- Không, Tông Nguyên. Ngôn Hinh cắn răng né tránh hắn, lời kịch tự nhiên bật ra: “Qua chuyện này em thấy chúng ta không hợp nhau. Nhà họ Tiết có quyền, có tiền, chúng ta thì gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, em đã nghĩ thông, về sau đi theo anh sẽ không có ngày tháng yên lành, chi bằng bây giờ chúng ta chia tay.
- Hinh nhi, em… Tông Nguyên quả thực không thể tin vào tai mình, trước mắt như bị hoa đi, vừa thấy cô còn đau lòng vì hắn mà khóc đứt ruột gan, bây giờ biến thành một người hoàn toàn khác, trước kia hắn từng hôn cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn kia, giờ phút này lại chính nó phun ra những lời nói vô tình, tàn khốc.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Đáng thương cho Tông Nguyên! Cái gì anh cũng không biết. Vậy cũng tốt, để anh mãi là con người lương thiện, con người vĩ đại, còn có một tiền đồ tốt đẹp đang chờ anh ở phía trước, anh sẽ tìm được một cô gái khác sạch sẽ, thuần khiết hơn em.
Anh vĩnh viễn không thể biết, sẽ không. Ngôn Hinh thực sự không có dũng khí nói cho Tông Nguyên biết sự thật, bởi sự thật rất dơ bẩn , dơ bẩn đến cô cũng cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể cho người cô yêu là Tông Nguyên biết được.
- Tông Nguyên, em… cô hạ quyết tâm, muốn nói ra chuyện làm cô khó xử nhưng lại bị chen ngang.
- Tông Nguyên, Tông Nguyên ơi, mẹ đến đón con đây, con trai của mẹ…Không biết từ khi nào nhà họ Hạ đã xuống khỏi taxi bước cao bước thấp chạy lại, bà Hạ vừa thấy con đã điên cuồng chạy tới.
Ngôn Hinh không một chút phòng bị bị đẩy ra xa, nhìn thấy khuôn mặt của Tông Nguyên bị thương, bà Hạ lại một phen nước mắt nước mũi:
- Sao con trai ta số lại khổ như vậy! Con thế nào lại khờ như vậy? Vì một con nhỏ không đáng mà đem mình ra thành thế này đây. Con không biết trân trọng bản thân sao?
- Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy? Ngôn Hinh là bạn gái con, con không bảo vệ cô ấy thì ai có thể! Hạ Tông Nguyên cuối cùng cũng không nghe nổi những lời nói ấy, nhíu mày ngắt lời mẹ.
Hạ Tông Nguyên bình thường ở nhà vẫn thường nghe lời mẹ, thình lình bây giờ cãi lại, bà Hạ không chịu được càng khóc to hơn:
- Ông trời ơi, người nhìn xem, nhìn xem con trai ta bị con hồ ly tinh hại thành cái dạng gì, bị người ta đánh như vậy chưa nói, còn vì con hồ ly tinh này mà thiếu chút nữa phải ngồi tù, bây giờ vì nó mà dám cãi lại ta. Ông trời ơi, sao số con lại khổ vậy…
- Mẹ, người đừng mắng Hinh nhi, cô ấy vô tội, mẹ không cần phải như vậy…
- Bất hiếu! Bà Hạ lửa giận ngút trời, tát vào miệng Tông Nguyên một cái. “Vì con mà mấy ngày nay mẹ khóc, cơm cũng không ăn, tới giờ cũng không ngủ, hôm nay vất vả đón con ra. Con tất cả là vì cô ta sao? Nếu đúng như vậy thì chúng ta không phải là người nuôi con, gia đình bất hạnh, gia đình tôi sao bất hạnh vậy…”
Ba của Tông Nguyên tức giận đến đỏ mặt tía tai, Tông Nguyên bị tát một cái đứng nhìn mẹ khóc rống lên rồi nhìn qua Ngôn Hinh nói không ra lời.
Bên tai truyền đến từng lời nói khắc nghiệt, Ngôn Hinh lánh qua một bên nước mắt lã chã. Cô cảm thấy đau, cả người chỗ nào cũng đau nhưng đau nhất vẫn là trái tim. Bà Hạ bị tâm thần, không nghe rõ được gì, lỗ tai bị người ta tạt axit bị bỏng, bình thường thấy đau đau và không nghe rõ gì hết.
Thất thần cô nghe thấy chính mình nói:
- Bác trai, bác gái, mọi người không cần phải tức giận như vậy, con hôm nay đến chỉ là muốn chia tay với Tông Nguyên, con cảm thấy mọi người nói rất đúng, là con và Tông Nguyên không hợp nhau.
Nhất thời, bà Hạ vẫn đang khóc, còn ba của Tông Nguyên không khỏi giật mình nhưng phản ứng mạnh mẽ nhất là Tông Nguyên:
- Hinh nhi, em không phải sợ bọn họ, chúng ta yêu nhau thật lòng…
- Không, Tông Nguyên. Ngôn Hinh cắn răng né tránh hắn, lời kịch tự nhiên bật ra: “Qua chuyện này em thấy chúng ta không hợp nhau. Nhà họ Tiết có quyền, có tiền, chúng ta thì gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, em đã nghĩ thông, về sau đi theo anh sẽ không có ngày tháng yên lành, chi bằng bây giờ chúng ta chia tay.
- Hinh nhi, em… Tông Nguyên quả thực không thể tin vào tai mình, trước mắt như bị hoa đi, vừa thấy cô còn đau lòng vì hắn mà khóc đứt ruột gan, bây giờ biến thành một người hoàn toàn khác, trước kia hắn từng hôn cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn kia, giờ phút này lại chính nó phun ra những lời nói vô tình, tàn khốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.