Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 18: Boss Đại Nhân, cậu chỉ là lốp xe dự phòng
Du Vịnh Đích Ngư
13/02/2017
" Cậu ta sao lại trở về nước?" Cao Tử Thụy hơi nhướng mày.
" Cậu biết người đó sao?" Cố Phong Thành hỏi.
" Cậu ta là bạn cùng học tại trường đại học Chicago với tôi, Âu Dương Nghiễm." Cao Tử Thụy mập mờ nói: " Là một sinh viên giỏi nha, cô gái kia lợi hại thật, thế nào mà quen được toàn người có vị trí nha." Anh ta thuận miệng nhạo báng: " Boss Đại Nhân, nói không chừng cậu chỉ là "lốp xe dự phòng" thôi."
Cố Phong Thành hơi trừng mắt lên, bên kia, hai người mặc đồ thể thao, một mặc đồ đen, một mặc đồ hồng phấn. Một đôi trai tài gái sắc, nhìn rất ăn khớp nhau nha. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy khó chịu, hung hăng uống một ngụm nước.
" Tôi qua đó chào hỏi." Cao Tử Thụy lướt nhẹ câu nói, sau đó hướng về bên kia chạy qua. Chưa được mấy phút đã chạy trở về: " Phong Thành, chúng ta cùng họ chơi tennis."
Cố Phong Thành từ chối, hôm nay anh chơi như vậy là đủ rồi.
" Đi đi." Ánh mắt Cao Tử Thụy nhìn qua bên sân bóng kia: " Cùng bọn họ đấu đôi." Anh ta nói nhỏ, vẻ vui sướng khó dấu: " Tống Khinh Ca, người ngoài so với trong hình xinh đẹp hơn nhiều, cậu thật không muốn gặp sao?"
Cố tiên sinh sắc mặt không thay đổi, ra vẻ cành cao: " Tối nay tôi còn có hội nghị video."
Hội nghị video cái gì? Định dọa ai? Cao Tử Thụy cười: " Coi như là cậu đi qua đó giúp tôi."
Cố tiên sinh ỡm ờ, bị Cao Tử Thụy lôi đến bên kia sân bóng, giới thiệu đơn giản: " Đây là bạn tốt kiêm Đại Boss của tôi Cố Phong Thành, vị này là Âu Dương Nhiễm, bạn học cũ của tôi. Vị kia là bạn của Âu Dương Nhiễm, Tống Khinh Ca."
"Rất vui được gặp ngài." Mấy người đàn ông mặt lạnh như tiền cùng nhau bắt tay, Cố tiên sinh và Âu Dương Nhiễm bắt tay nhau xong, Đại Boss đưa tay về phía Tống Khinh Ca, nhìn sắc mặt cô lúc này khác thường: " Tống tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Tống Khinh Ca hận không đào được hố để chôn mình luôn, bị Âu Dương Nhiễm kiên quyết kéo đến chơi bóng, đã lãng phí thời gian, cô rất miễn cưỡng rồi, không nghĩ tới lại còn gặp anh ta.
Ngất.
Rõ ràng là trời đầy mây, sao cô có cảm giác như sắp bị nướng cháy thế này. Anh ta cứ nhìn cô chằm chằm, không có cách nào mà ẩn trốn được.
Lúng túng chết mất thôi.
" Khinh Ca."Âu Dương Nhiễm chọc chọc vào cánh tay cô, ý nói cô cùng với Cố Phong Thành bắt tay.
" Ngài .. rất vui được gặp ngài." Tống Khinh Ca vô cùng không tình nguyện cùng anh bắt tay. Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh trong nháy mắt khiến cho nhiệt độ trên người cô tăng vài phần, giống như tay cô sắp bị bỏng, cô lập tức rút tay về.
Đánh đôi.
Cố Phong Thành, Cao Tử Thụy VS Tống Khinh Ca, Âu Dương Nhiễm.
" Cậu đeo cái này lên đi." Âu Dương Nhiễm đưa cho cô cái bao chắn cổ tay.
Cô đeo vào, Âu Dương Nhiễm đứng bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô sửa sang lại.
Bên này, Cố tiên sinh nhìn về hướng khác, mà tâm tình giờ nha, có chút không được tốt.
Cô cũng chăm tập luyện, kỹ thuật đánh bóng cũng coi là tạm được. Cùng ba người đàn ông chơi bóng, mới đầu còn có thể ứng phó. Nhưng dần dần, cô phát hiện, Cố Phong Thành không đánh theo quy định gì, rõ ràng phải giao bóng cho Âu Dương Nhiễm, thế nhưng anh ta cứ nhằm vào cô mà đánh. Mới đầu cô còn cố gắng để ứng phó, không biết có phải vì hai buổi tối "vui vẻ quá mức" hay không mà thể lực có phần giảm sút.
Âu Dương Nhiễm phát hiện cô thở hồng hộc, liền đổi vị trí cho cô.
Nhưng thật là kỳ quái, hết lần này đến lần khác, dù đã đổi vị trí nhưng đường bóng của Cố Phong Thành vẫn cứ nhằm vào cô. Hận một nỗi, khuôn mặt anh ta chẳng có chút gì biến đổi, thản nhiên như không.
Anh ta nhất định cố ý.
Hừ.
Ai sợ ai?
Khinh Ca khẽ cắn răng, ổn định lại, sau đó cố gắng đáp lại bóng của anh ta, cô cố gắng đánh bóng theo những đường khó chịu. Nhưng, lại kỳ quái nữa, lần nào anh ta cũng nhẹ nhàng tiếp chiêu, còn cô ngược lại mệt lử đử, ngất ngư.
Dĩ nhiên, hai bạn còn lại trong lòng thì hiểu nhưng chẳng muốn nói ra, làm khán giả đứng đó xem thôi.
" Khinh Ca, cậu đi nghỉ một lát đi." Âu Dương Nhiễm quan tâm nói.
Cô mệt đến ngất ngư: " Mình đi vào trong phòng rửa tay đã."
Trong lòng cô phiền não, sao mà đi đến đâu cũng gặp anh ta?
Thật may là, vừa rồi anh ta làm như không quen biết cô.
Cô cúi đầu, vốc nước ấm lên rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy trong gương là một bóng dáng cao lớn, cô kinh sợ xoay người lại: Anh .. Anh .. Anh đi nhầm phòng rồi." Đây chính là WC nữ.
" Thì sao?" Anh không phủ định, ưu nhã tiến lại gần cô, tay chống lên tường, ngăn đường không cho cô chạy.
Anh cách cô quá gần, lại mang cho cô áp lực, miệng cô nói không được rõ ràng lắm: " Anh .. có thể lùi lại một chút không hả?"
Cố Phong Thành không động, đáy mắt anh sâu không thấy đáy. Thấy thế, cả người cô luống cuống, cô vừa mới rửa mặt, trên mặt vẫn còn nước, tóc cũng dính nước.
Đây là chỗ công cộng, lúc nào cũng có thể có người ra người vào.
Cô muốn trốn, nhưng bị anh ta cản đường, vì vậy, cô nói: " Phiền anh nhường đường một chút .."
Anh ta vẫn không động.
" Tôi muốn lấy khăn giấy .." Cô bắt đắc dĩ nói.
Anh ta không có ý để cho cô đi, liền rút ra một tờ khăn giấy.
Cô đang xị mặt ra thì anh đã lấy khăn giấy, giúp cô lau mặt. Cô vội vàng né về phía sau, thế nhưng anh lại bá đạo bế cô ngồi lên bồn rửa tay, khiến cô không cách nào nhúc nhích.
" Anh định làm gì?" Cô xấu hổ quát lên.
" Giúp cô lau mặt." Giọng nói anh trầm thấp, tràn đầy sự dụ hoặc.
" Tôi tự làm được." Cô quay đầu đi, né tránh.
" Lau xong tôi sẽ tránh ra." Anh ta như cười như không nói.
Tạm thời tin anh ta vậy.
Khăn giấy rất mềm, lau lên khuôn mặt, không có cảm giác khó chịu gì. Chẳng qua, cả quá trình anh ta vô cùng thong dong, ung dung, mệt mỏi không ít rồi. Hơn nữa, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho mặt cô không hiểu sao lại đỏ.
" Cô không trang điểm sao?" Anh hỏi nhỏ, khoảng cách thật gần, có thể nhìn rõ từng sợi lông mi.
" Không có." Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh sáng chói khiến cho ánh mắt cô phải rời đi chỗ khác.
" Thật sự không trang điểm sao? Tôi phải kiểm tra một chút." Giọng anh ta khàn khàn, thậm chí còn nhạo báng, đem khăn giấy nhìn lại một chút, không thấy bất cứ dấu hiệu gì của mỹ phẩm, chỉ toàn là nước: " Trên mặt đúng là không có mỹ phẩm thật nhưng môi hồng thế này .. có phải hay không dùng son?"
" Không có." Mỗi động tác của anh, đối với cô đều như là trêu trọc vậy, cô chỉ cầu nguyện anh ta lau nhanh nhanh một chút.
Tay anh cầm lấy cằm cô, giọng nói mờ ám: " Phải kiểm tra một chút." Vừa dứt câu, liền hôn lên.
" Cậu biết người đó sao?" Cố Phong Thành hỏi.
" Cậu ta là bạn cùng học tại trường đại học Chicago với tôi, Âu Dương Nghiễm." Cao Tử Thụy mập mờ nói: " Là một sinh viên giỏi nha, cô gái kia lợi hại thật, thế nào mà quen được toàn người có vị trí nha." Anh ta thuận miệng nhạo báng: " Boss Đại Nhân, nói không chừng cậu chỉ là "lốp xe dự phòng" thôi."
Cố Phong Thành hơi trừng mắt lên, bên kia, hai người mặc đồ thể thao, một mặc đồ đen, một mặc đồ hồng phấn. Một đôi trai tài gái sắc, nhìn rất ăn khớp nhau nha. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy khó chịu, hung hăng uống một ngụm nước.
" Tôi qua đó chào hỏi." Cao Tử Thụy lướt nhẹ câu nói, sau đó hướng về bên kia chạy qua. Chưa được mấy phút đã chạy trở về: " Phong Thành, chúng ta cùng họ chơi tennis."
Cố Phong Thành từ chối, hôm nay anh chơi như vậy là đủ rồi.
" Đi đi." Ánh mắt Cao Tử Thụy nhìn qua bên sân bóng kia: " Cùng bọn họ đấu đôi." Anh ta nói nhỏ, vẻ vui sướng khó dấu: " Tống Khinh Ca, người ngoài so với trong hình xinh đẹp hơn nhiều, cậu thật không muốn gặp sao?"
Cố tiên sinh sắc mặt không thay đổi, ra vẻ cành cao: " Tối nay tôi còn có hội nghị video."
Hội nghị video cái gì? Định dọa ai? Cao Tử Thụy cười: " Coi như là cậu đi qua đó giúp tôi."
Cố tiên sinh ỡm ờ, bị Cao Tử Thụy lôi đến bên kia sân bóng, giới thiệu đơn giản: " Đây là bạn tốt kiêm Đại Boss của tôi Cố Phong Thành, vị này là Âu Dương Nhiễm, bạn học cũ của tôi. Vị kia là bạn của Âu Dương Nhiễm, Tống Khinh Ca."
"Rất vui được gặp ngài." Mấy người đàn ông mặt lạnh như tiền cùng nhau bắt tay, Cố tiên sinh và Âu Dương Nhiễm bắt tay nhau xong, Đại Boss đưa tay về phía Tống Khinh Ca, nhìn sắc mặt cô lúc này khác thường: " Tống tiểu thư, rất vui được gặp cô."
Tống Khinh Ca hận không đào được hố để chôn mình luôn, bị Âu Dương Nhiễm kiên quyết kéo đến chơi bóng, đã lãng phí thời gian, cô rất miễn cưỡng rồi, không nghĩ tới lại còn gặp anh ta.
Ngất.
Rõ ràng là trời đầy mây, sao cô có cảm giác như sắp bị nướng cháy thế này. Anh ta cứ nhìn cô chằm chằm, không có cách nào mà ẩn trốn được.
Lúng túng chết mất thôi.
" Khinh Ca."Âu Dương Nhiễm chọc chọc vào cánh tay cô, ý nói cô cùng với Cố Phong Thành bắt tay.
" Ngài .. rất vui được gặp ngài." Tống Khinh Ca vô cùng không tình nguyện cùng anh bắt tay. Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh trong nháy mắt khiến cho nhiệt độ trên người cô tăng vài phần, giống như tay cô sắp bị bỏng, cô lập tức rút tay về.
Đánh đôi.
Cố Phong Thành, Cao Tử Thụy VS Tống Khinh Ca, Âu Dương Nhiễm.
" Cậu đeo cái này lên đi." Âu Dương Nhiễm đưa cho cô cái bao chắn cổ tay.
Cô đeo vào, Âu Dương Nhiễm đứng bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ giúp cô sửa sang lại.
Bên này, Cố tiên sinh nhìn về hướng khác, mà tâm tình giờ nha, có chút không được tốt.
Cô cũng chăm tập luyện, kỹ thuật đánh bóng cũng coi là tạm được. Cùng ba người đàn ông chơi bóng, mới đầu còn có thể ứng phó. Nhưng dần dần, cô phát hiện, Cố Phong Thành không đánh theo quy định gì, rõ ràng phải giao bóng cho Âu Dương Nhiễm, thế nhưng anh ta cứ nhằm vào cô mà đánh. Mới đầu cô còn cố gắng để ứng phó, không biết có phải vì hai buổi tối "vui vẻ quá mức" hay không mà thể lực có phần giảm sút.
Âu Dương Nhiễm phát hiện cô thở hồng hộc, liền đổi vị trí cho cô.
Nhưng thật là kỳ quái, hết lần này đến lần khác, dù đã đổi vị trí nhưng đường bóng của Cố Phong Thành vẫn cứ nhằm vào cô. Hận một nỗi, khuôn mặt anh ta chẳng có chút gì biến đổi, thản nhiên như không.
Anh ta nhất định cố ý.
Hừ.
Ai sợ ai?
Khinh Ca khẽ cắn răng, ổn định lại, sau đó cố gắng đáp lại bóng của anh ta, cô cố gắng đánh bóng theo những đường khó chịu. Nhưng, lại kỳ quái nữa, lần nào anh ta cũng nhẹ nhàng tiếp chiêu, còn cô ngược lại mệt lử đử, ngất ngư.
Dĩ nhiên, hai bạn còn lại trong lòng thì hiểu nhưng chẳng muốn nói ra, làm khán giả đứng đó xem thôi.
" Khinh Ca, cậu đi nghỉ một lát đi." Âu Dương Nhiễm quan tâm nói.
Cô mệt đến ngất ngư: " Mình đi vào trong phòng rửa tay đã."
Trong lòng cô phiền não, sao mà đi đến đâu cũng gặp anh ta?
Thật may là, vừa rồi anh ta làm như không quen biết cô.
Cô cúi đầu, vốc nước ấm lên rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy trong gương là một bóng dáng cao lớn, cô kinh sợ xoay người lại: Anh .. Anh .. Anh đi nhầm phòng rồi." Đây chính là WC nữ.
" Thì sao?" Anh không phủ định, ưu nhã tiến lại gần cô, tay chống lên tường, ngăn đường không cho cô chạy.
Anh cách cô quá gần, lại mang cho cô áp lực, miệng cô nói không được rõ ràng lắm: " Anh .. có thể lùi lại một chút không hả?"
Cố Phong Thành không động, đáy mắt anh sâu không thấy đáy. Thấy thế, cả người cô luống cuống, cô vừa mới rửa mặt, trên mặt vẫn còn nước, tóc cũng dính nước.
Đây là chỗ công cộng, lúc nào cũng có thể có người ra người vào.
Cô muốn trốn, nhưng bị anh ta cản đường, vì vậy, cô nói: " Phiền anh nhường đường một chút .."
Anh ta vẫn không động.
" Tôi muốn lấy khăn giấy .." Cô bắt đắc dĩ nói.
Anh ta không có ý để cho cô đi, liền rút ra một tờ khăn giấy.
Cô đang xị mặt ra thì anh đã lấy khăn giấy, giúp cô lau mặt. Cô vội vàng né về phía sau, thế nhưng anh lại bá đạo bế cô ngồi lên bồn rửa tay, khiến cô không cách nào nhúc nhích.
" Anh định làm gì?" Cô xấu hổ quát lên.
" Giúp cô lau mặt." Giọng nói anh trầm thấp, tràn đầy sự dụ hoặc.
" Tôi tự làm được." Cô quay đầu đi, né tránh.
" Lau xong tôi sẽ tránh ra." Anh ta như cười như không nói.
Tạm thời tin anh ta vậy.
Khăn giấy rất mềm, lau lên khuôn mặt, không có cảm giác khó chịu gì. Chẳng qua, cả quá trình anh ta vô cùng thong dong, ung dung, mệt mỏi không ít rồi. Hơn nữa, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho mặt cô không hiểu sao lại đỏ.
" Cô không trang điểm sao?" Anh hỏi nhỏ, khoảng cách thật gần, có thể nhìn rõ từng sợi lông mi.
" Không có." Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh sáng chói khiến cho ánh mắt cô phải rời đi chỗ khác.
" Thật sự không trang điểm sao? Tôi phải kiểm tra một chút." Giọng anh ta khàn khàn, thậm chí còn nhạo báng, đem khăn giấy nhìn lại một chút, không thấy bất cứ dấu hiệu gì của mỹ phẩm, chỉ toàn là nước: " Trên mặt đúng là không có mỹ phẩm thật nhưng môi hồng thế này .. có phải hay không dùng son?"
" Không có." Mỗi động tác của anh, đối với cô đều như là trêu trọc vậy, cô chỉ cầu nguyện anh ta lau nhanh nhanh một chút.
Tay anh cầm lấy cằm cô, giọng nói mờ ám: " Phải kiểm tra một chút." Vừa dứt câu, liền hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.