Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 246
Du Vịnh Đích Ngư
03/05/2018
Editor: Dịch Tử Hiên_Dịch Tử Hiên___
Lòng Sang Lan Cầm như lửa đốt, đi một đường dài gần 4 tiếng mới đến được bệnh viện, cô lôi Vương Trữ Thanh đến bên mình, gấp gáp hỏi: “Phong Thành sao rồi?”
Vương Trữ Thanh nhíu mi: “Vẫn còn hôn mê”
Sang Lan Cầm sợ hãi, khẩn trương hỏi: “Sao nó lại như vậy?” Nó vậy mà từ thành thị chạy đến địa phương cách gần năm trăm km này…
Vương Trữ Thanh than nhẹ: “Khinh Ca xảy ra chuyện, cậu ta vọt vào biển lửa muốn cứu cô ấy ra ngoài, kết quả bị nhiễm khói độc, đường hô hấp bị hỏng, nhất thời bị choáng, tuy rằng đã được chữa trị, nhưng mà…”
Nghe hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, làm thân thể Sang Lan Cầm run nhẹ, bà khẩn trương hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Chỉ sợ hệ hô hấp lưu lại biến chứng…” – Vương Trữ Thanh nói.
Lúc đó gió biển lớn làm cho biển lửa bùng mạnh lên, nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được Cố Phong Thành, hắn lúc đó không chuẩn bị gì cả liền vọt vào trong biển lửa, kêu lớn tên Tống Khinh Ca…Nếu không phải đội cứu viện chạy vào cứu hắn ra ngoài có lẽ bây giờ…Hiện giờ nghĩ lại, Vương Trữ Thanh vẫn không khỏi run sợ, lửa lớn như vậy, nếu muộn thêm một chút nữa thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Sang Lan Cầm cúi đầu, thời gian qua bà luôn hiếu thắng, giờ phút này cũng không nhịn được mà vành mắt ướt át, một lát sau, bà mới hỏi: “Trữ Thanh, Tống Khinh Ca sao rồi?”
Vương Trữ Thanh trầm mặc, lúc lâu sau mới nói: “Ở hiện trường hỏa hoạn, không một ai sống sót, đến lúc lửa được dập tắt cũng vậy.”
Nghĩ đến việc Tống Khinh Ca chết trong biển lửa, lòng Sang Lan Cầm hơi chấn động, cảm thấy áy náy vô cùng: “Phong Thành có biết chuyện này không?”
Vương Trữ Thanh lắc đầu, nói: “Lúc cậu ấy được cứu ra ngoài thì đã bị bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Ngừng một chút, hắn lại nói: “Lửa lớn như vậy, cậu ấy hẳn có thể đoán được…” Vương Trữ Thanh thở dài một tiếng: “Bác gái, con chỉ sợ lúc cậu ấy tỉnh dậy sẽ không tiếp nhận được sự thật này.”
Sự thật là, Tống Khinh Ca đã chết.
Không biết vì sao Sang Lan Cầm cảm thấy rất khó chịu, tuy rằng không phải bà thật sự muốn giết Tống Khinh Ca, mặt lớn là vì trả thù, còn lại là vì ích kỉ…Sang Lan Cầm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Bà nghĩ đến việc đêm đó Cố Phong Thành cãi lộn với mình về việc muốn ở cùng một chỗ với Tống Khinh Ca…Nếu nó tỉnh lại biết việc Tống Khinh Ca đã chết…đột nhiên bà cảm thấy rất sợ hãi, run run đứng lên, im lặng không nói một chữ nào nữa.
~…~
Sang Lan Cầm im lặng ngồi bên giường bệnh, nhìn Cố Phong Thành hôn mê nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn bị lửa hun đen một bên má, mái tóc cũng bị lửa thiêu cháy, thân thể uể oải không sức sống, chỗ nào giống kẻ hăm hở kiêu ngạo ngày xưa?
Nhìn bộ dáng của Cố Phong Thành, Sang Lan Cầm đau đớn rơi lệ.
~…~
“Khinh Ca! Khinh Ca!” – Cố Phong Thành nhắm mắt, mày cau lại.
“Phong Thành” – Sang Lan Cầm thấy hắn gặp phải ác mộng liền sợ hãi lay lay tay hắn, kêu lớn: “Phong Thành, tỉnh, tỉnh”
Cố Phong Thành bị lay mạnh, hắn bật người dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Khinh Ca! Mẹ, Khinh Ca đâu?” Hắn nhìn bốn phía, lật chăn lên muốn đứng dậy.
“Phong Thành!” – Sang Lan Cầm giữ chặt cánh tay hắn: “Con muốn đi đâu?!”
“Con muốn tìm Khinh Ca” – Cố Phong Thành đẩy bà ra, kêu lớn tên Tống Khinh Ca, nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh, hắn gặp ai cũng hỏi: “Khinh Ca đâu? Khinh Ca ở đâu?!” Tất cả mọi người đều không biết hắn nói gì, lắc đầu rồi đi, hắn cố gắng giữ vững thân hình, giống như điên cuồng mà kêu tên Tống Khinh Ca.
Nhìn bộ dáng của hắn, Sang Lan Cầm yên lặng rơi lệ.
Một lúc sau, bác sĩ cho hắn uống thuốc an thần mới trở lại như cũ, an tĩnh nằm ngủ.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, lại bắt đầu cầm lấy tay Sang Lan Cầm: “Mẹ, Khinh Ca, Khinh Ca cô ấy đâu rồi?”
Sang Lan Cầm không chịu đựng được bộ dáng điên cuồng của hắn, không nhịn được mà nói cho hắn biết sự thật: “Tống Khinh Ca đã chết!”
Cố Phong Thành thẫn thờ một lúc, sau đó giận dỗi nói: “Nói dối! Cô ấy không có chết!”
“Mẹ không có lừa con, Phong Thành, con bé đã chết!” – Sang Lan Cầm hung ác nói: “Phong Thành, con nên chấp nhận sự thật này.”
“Mẹ gạt con!” – Cố Phong Thành tức giận nói: “Con biết mẹ phản đối việc chúng con ở bên cạnh nhau nên mới nói dối là cô ấy đã chết,…mẹ, xin người hãy chấp nhận để bọn con ở với nhau, con không muốn mất cô ấy…”
“Đó là sự thật.” – Sang Lan Cầm đau đớn nói: “Nếu con không tin thì có thể hỏi Trữ Thanh…”
Vương Trữ Thanh nhẹ nhàng nói: “Phong Thành, hỏa hoạn lần này, không có một ai sống sót…”
Cố Phong Thành ngơ ngẩn, một lúc sau mới nói: “Có thể cô ấy không có ở trong biệt thự…”
Vương Trữ Thanh nhíu mày, chậm rãi nói: “Người ta đã tìm được đồ của Khinh Ca nằm bên cạnh thi thể nữ.’ – thở dài lần nữa: “ Phong Thành, cậu hãy chấp nhận sự thật này đi.”
Cố Phong Thành lắc đầu, hắn ôm đầu khóc rống lên.
Cố Phong Thành đau đớn tự trách: “Tôi xin lỗi em, Khinh Ca, lúc đó tôi không nên ly hôn với em, không nên hoài nghi đứa con của chúng ta, tôi không nên cùng em ly hôn, không nên bỏ em ở lại…Khinh Ca, là tôi sai, tất cả đều tại tôi!!!!”
Nhìn con trai đau đớn, Sang Lan Cầm không nhịn được mà ôm chầm lấy hắn: “Phong Thành, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con!” giờ phút này, nước mắt của bà đều là tự trách cùng hối hận.
~…~
Cố Phong Thành hoảng hốt, cái gì cũng không ăn, không uống, cả ngày đều dựa vào truyền nước để sống, cả người ngày càng gầy gò, tinh thần sa sút trầm trọng làm Sang Lan Cầm sợ hãi vô cùng.
“Thân thể cậu ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là tinh thần không tốt, cậu ấy phải tự mình thoát ra khỏi sự đau đớn ấy, nếu không thì ít nhất cũng phải có người giúp đỡ cậu ấy.” – Bác sĩ lắc đầu, hết cách nói.
Sang Lan Cầm đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn Cố Phong Thành đờ đẫn ở trên giường, trong lòng không có tư vị gì. Nếu bà biết mất đi Tống Khinh Ca nó sẽ trở thành như thế này thì chắc chắn lúc đó bà sẽ đồng ý để hai chúng nó ở bên nhau….Đúng như lời Tống Nhã Như đã nói ở trong nhà tù, bà nên chấp nhận để hai người chúng nó ở bên nhau, nhưng bà không thể tưởng tượng được ông trời lại nhẫn tâm như thế!
~…~
Trong bóng tối, Cố Phong Thành vẫn mải miết chạy trong rừng, con đường không có điểm dừng. Hắn nghe thấy tiếng gọi của Tống Khinh Ca: “Phong Thành!” Hắn chạy theo phương hướng có thanh âm của cô, đột nhiên trước mắt hiện lên biển lửa, chỉ thấy Tống Khinh Ca đang nằm giữa đống lửa, đau đớn kêu: “Phong Thanh! Cứu ta!”
Hắn lo lắng xông vào muốn cứu cô ra ngoài, nhưng khi hắn gần đến nơi thì biển lửa lại lùi về phía sau, cho dù thế nào hắn vẫn không thể đến gần.
“Cứu em!” – Tống Khinh Ca đau đớn với tay về phía hắn.
Hắn vươn tay nhưng vẫn không thể nắm được tay cô, hắn trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu cháy quần áo của cô, tiếp đó là đến tóc, mặt… Nhìn cô gọi tên hắn, liều mình giãy dụa trong biển lửa. Cố Phong Thành đau đớn, liều mạng muốn tới gần cô…
Khi hắn vượt qua đến bên cô thì lúc đó cô đang hấp hối, Tống Khinh Ca vươn tay chạm vào mặt hắn…Hắn khóc, cầm chặt lấy tay cô.
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt, trong mơ hắn đang nắm lấy tay cô thì bây giờ Cố Phong Thành cảm nhận được bàn tay mũm mĩm trong lòng bàn tay mình, lọt vào trong mắt hắn là khuôn mặt mập mạp của trẻ con, miệng chảy đầy nước miếng, vui vẻ vươn tay aaa vài cái.
Ánh mắt đứa bé trong suốt không nhiễm tạp chất làm hắn lầm tưởng như mình đang nhìn thấy ánh mắt của Tống Khinh Ca.
“Đây là con của con cùng Khinh Ca.” Đôi mắt Sang Lan Cầm đầy nước mắt: “Phong Thành, con hãy ôm nó đi.” Bà nói xong liền ôm đứa bé đặt vào ngực hắn.
Tiểu tử kia không hề ngoan ngoãn chút nào, nước dãi ở khóe miệng ào ào chảy xuống, bàn tay mũm mĩm cầm lấy cổ áo của hắn, miệng há ra, muốn ngậm cúc áo của hắn vào miệng, bộ dáng béo tròn mập mạp đáng yêu vô cùng.
Sang Lan Cầm hối lỗi nói: “Lúc trước khi con và Khinh Ca ly hôn, mẹ đã mang đứa nhỏ giấu đi, nói dối hai con là đứa nhỏ đã chết.” Bà rơi lệ: “Phong Thành, mẹ thật sự xin lỗi, cũng rất xin lỗi Khinh Ca, mẹ không nên chia rẽ con và con bé.”
Cố Phong Thành ngẩn người.
Sang Lan Cầm lau nước mắt: “Không phải mẹ lừa con đâu, con xem nó xem, mặt mày đều giống mẹ nó, cái mũi cái miệng thì giống y hệt con, giống y con ngày xưa…”
Nhắc đến Tống Khinh Ca, hắn nhìn tiểu tử đang vui vẻ múa may trong lòng mình kia, nhìn rất giống khuôn mặt của nàng, bỗng chốc hai hàng nước mắt yên lặng chảy xuống.
“Phong Thành” – Sang Lan Cầm vừa khóc vừa nói: “Đứa nhỏ đã mất đi mẹ, chẳng lẽ con muốn nó không có ba luôn sao?”
Hắn ôm đứa nhỏ.
“Baba...baba..” – Tiểu tử nắm lấy quần áo của hắn, tiếng kêu baba vang lên làm hắn bừng tỉnh.
Hắn lau nước mắt, ôm lấy tiểu tử mập mạp, đôi mắt trong veo nhìn hắn, khanh khách nở nụ cười.
Hắn nghĩ đến đây là đứa nhỏ duy nhất của hai người, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt, đây giống như hài tử được cô phái đến để quan tâm, yêu thương hắn...
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt mập mạp, tiểu tử kia nhìn hắn, bàn tay ngắn ngủn dơ lên sờ sờ khóe mắt hắn.
Hai ngày sau Sang Lan Cầm mang Cố Phong Thành và bạn thân bay ra nước ngoài.
~...~
Quay lại thời điểm khi hỏa hoạn xảy ra.
Lửa tràn ra rất nhanh làm cho Tống Khinh Ca không kịp đề phòng, thậm chí còn tuyệt vọng.
Con người khi sắp tử vong đều có một loại bản năng, vì muốn sống sót, cô chạy vọt vào phòng tắm, mở vòi nước ra để nước chậm rãi chảy xuống người. Mà bên ngoài ánh lửa ngày càng lớn làm cho Tống Khinh Ca khẩn trương vô cùng, lúc cô mang cả người ẩm ướt ra ngoài thì ngọn lửa đã tràn đến phòng, thiêu cháy rèm cửa, đồ dùng...lúc đó căn phòng toàn khói trắng.
Tiếng ầm ầm vang lên, ngọn lửa làm cho cánh cửa vỡ toang, gió ở bên ngoài thổi vào làm cho ngọn lửa cháy mạnh, nhưng nó cũng giúp cho Tống Khinh Ca tìm được đường sống sót.
Cô lấy tấm khăn ướt quấn chặt lấy người mình, đem hai lỗ mũi vít vào, cô sắp chạy ra khỏi phòng thì cổ chân đột nhiên bị ai đó kéo lại, Tống Khinh Ca sợ hãi, giãy dụa theo bản năng, Tả Mạc ngượng ngùng buông tay.
Cô không dám để ý nhiều, lập tức chạy đến bên cửa sổ, quay đầu nhìn thấy: Tả Mạc đang giãy dụa đau đớn trong biển lửa, cô cô gắng không quan tâm, chỉ nghe thấy một tiếng nổ tung, khung cửa đổ xuống, che lấp bóng dáng của Tả Mạc.
Nhìn thấy Tả Mạc nằm trong biển lửa, chân cô đứng yên tại chỗ, chạy qua lửa đến bên cạnh hắn, cố gắng nhấc khung cửa đang đè ở người hắn ra, cõng hắn chạy ra ngoài cửa sổ.
Tống Khinh Ca đã quên mất bên ngoài cửa sổ là vách núi cao, chân cô đạp vào khoảng không.
“Aaaa”
Nháy mắt, thân thể cô ngã xuống, bên tai vang lên tiếng gió, trong lúc đó, cận kề sinh tử, đầu cô đột nhiên hiện lên bóng dáng cao lớn, hắn dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Khinh Ca, tôi yêu em.”
Ngay khi cô tuyệt vọng thì một tiếng hét lớn vang lên, thân thể cô rơi xuống biển.
Lòng Sang Lan Cầm như lửa đốt, đi một đường dài gần 4 tiếng mới đến được bệnh viện, cô lôi Vương Trữ Thanh đến bên mình, gấp gáp hỏi: “Phong Thành sao rồi?”
Vương Trữ Thanh nhíu mi: “Vẫn còn hôn mê”
Sang Lan Cầm sợ hãi, khẩn trương hỏi: “Sao nó lại như vậy?” Nó vậy mà từ thành thị chạy đến địa phương cách gần năm trăm km này…
Vương Trữ Thanh than nhẹ: “Khinh Ca xảy ra chuyện, cậu ta vọt vào biển lửa muốn cứu cô ấy ra ngoài, kết quả bị nhiễm khói độc, đường hô hấp bị hỏng, nhất thời bị choáng, tuy rằng đã được chữa trị, nhưng mà…”
Nghe hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, làm thân thể Sang Lan Cầm run nhẹ, bà khẩn trương hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Chỉ sợ hệ hô hấp lưu lại biến chứng…” – Vương Trữ Thanh nói.
Lúc đó gió biển lớn làm cho biển lửa bùng mạnh lên, nhiều người như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được Cố Phong Thành, hắn lúc đó không chuẩn bị gì cả liền vọt vào trong biển lửa, kêu lớn tên Tống Khinh Ca…Nếu không phải đội cứu viện chạy vào cứu hắn ra ngoài có lẽ bây giờ…Hiện giờ nghĩ lại, Vương Trữ Thanh vẫn không khỏi run sợ, lửa lớn như vậy, nếu muộn thêm một chút nữa thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Sang Lan Cầm cúi đầu, thời gian qua bà luôn hiếu thắng, giờ phút này cũng không nhịn được mà vành mắt ướt át, một lát sau, bà mới hỏi: “Trữ Thanh, Tống Khinh Ca sao rồi?”
Vương Trữ Thanh trầm mặc, lúc lâu sau mới nói: “Ở hiện trường hỏa hoạn, không một ai sống sót, đến lúc lửa được dập tắt cũng vậy.”
Nghĩ đến việc Tống Khinh Ca chết trong biển lửa, lòng Sang Lan Cầm hơi chấn động, cảm thấy áy náy vô cùng: “Phong Thành có biết chuyện này không?”
Vương Trữ Thanh lắc đầu, nói: “Lúc cậu ấy được cứu ra ngoài thì đã bị bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Ngừng một chút, hắn lại nói: “Lửa lớn như vậy, cậu ấy hẳn có thể đoán được…” Vương Trữ Thanh thở dài một tiếng: “Bác gái, con chỉ sợ lúc cậu ấy tỉnh dậy sẽ không tiếp nhận được sự thật này.”
Sự thật là, Tống Khinh Ca đã chết.
Không biết vì sao Sang Lan Cầm cảm thấy rất khó chịu, tuy rằng không phải bà thật sự muốn giết Tống Khinh Ca, mặt lớn là vì trả thù, còn lại là vì ích kỉ…Sang Lan Cầm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Bà nghĩ đến việc đêm đó Cố Phong Thành cãi lộn với mình về việc muốn ở cùng một chỗ với Tống Khinh Ca…Nếu nó tỉnh lại biết việc Tống Khinh Ca đã chết…đột nhiên bà cảm thấy rất sợ hãi, run run đứng lên, im lặng không nói một chữ nào nữa.
~…~
Sang Lan Cầm im lặng ngồi bên giường bệnh, nhìn Cố Phong Thành hôn mê nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn bị lửa hun đen một bên má, mái tóc cũng bị lửa thiêu cháy, thân thể uể oải không sức sống, chỗ nào giống kẻ hăm hở kiêu ngạo ngày xưa?
Nhìn bộ dáng của Cố Phong Thành, Sang Lan Cầm đau đớn rơi lệ.
~…~
“Khinh Ca! Khinh Ca!” – Cố Phong Thành nhắm mắt, mày cau lại.
“Phong Thành” – Sang Lan Cầm thấy hắn gặp phải ác mộng liền sợ hãi lay lay tay hắn, kêu lớn: “Phong Thành, tỉnh, tỉnh”
Cố Phong Thành bị lay mạnh, hắn bật người dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Khinh Ca! Mẹ, Khinh Ca đâu?” Hắn nhìn bốn phía, lật chăn lên muốn đứng dậy.
“Phong Thành!” – Sang Lan Cầm giữ chặt cánh tay hắn: “Con muốn đi đâu?!”
“Con muốn tìm Khinh Ca” – Cố Phong Thành đẩy bà ra, kêu lớn tên Tống Khinh Ca, nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh, hắn gặp ai cũng hỏi: “Khinh Ca đâu? Khinh Ca ở đâu?!” Tất cả mọi người đều không biết hắn nói gì, lắc đầu rồi đi, hắn cố gắng giữ vững thân hình, giống như điên cuồng mà kêu tên Tống Khinh Ca.
Nhìn bộ dáng của hắn, Sang Lan Cầm yên lặng rơi lệ.
Một lúc sau, bác sĩ cho hắn uống thuốc an thần mới trở lại như cũ, an tĩnh nằm ngủ.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, lại bắt đầu cầm lấy tay Sang Lan Cầm: “Mẹ, Khinh Ca, Khinh Ca cô ấy đâu rồi?”
Sang Lan Cầm không chịu đựng được bộ dáng điên cuồng của hắn, không nhịn được mà nói cho hắn biết sự thật: “Tống Khinh Ca đã chết!”
Cố Phong Thành thẫn thờ một lúc, sau đó giận dỗi nói: “Nói dối! Cô ấy không có chết!”
“Mẹ không có lừa con, Phong Thành, con bé đã chết!” – Sang Lan Cầm hung ác nói: “Phong Thành, con nên chấp nhận sự thật này.”
“Mẹ gạt con!” – Cố Phong Thành tức giận nói: “Con biết mẹ phản đối việc chúng con ở bên cạnh nhau nên mới nói dối là cô ấy đã chết,…mẹ, xin người hãy chấp nhận để bọn con ở với nhau, con không muốn mất cô ấy…”
“Đó là sự thật.” – Sang Lan Cầm đau đớn nói: “Nếu con không tin thì có thể hỏi Trữ Thanh…”
Vương Trữ Thanh nhẹ nhàng nói: “Phong Thành, hỏa hoạn lần này, không có một ai sống sót…”
Cố Phong Thành ngơ ngẩn, một lúc sau mới nói: “Có thể cô ấy không có ở trong biệt thự…”
Vương Trữ Thanh nhíu mày, chậm rãi nói: “Người ta đã tìm được đồ của Khinh Ca nằm bên cạnh thi thể nữ.’ – thở dài lần nữa: “ Phong Thành, cậu hãy chấp nhận sự thật này đi.”
Cố Phong Thành lắc đầu, hắn ôm đầu khóc rống lên.
Cố Phong Thành đau đớn tự trách: “Tôi xin lỗi em, Khinh Ca, lúc đó tôi không nên ly hôn với em, không nên hoài nghi đứa con của chúng ta, tôi không nên cùng em ly hôn, không nên bỏ em ở lại…Khinh Ca, là tôi sai, tất cả đều tại tôi!!!!”
Nhìn con trai đau đớn, Sang Lan Cầm không nhịn được mà ôm chầm lấy hắn: “Phong Thành, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con!” giờ phút này, nước mắt của bà đều là tự trách cùng hối hận.
~…~
Cố Phong Thành hoảng hốt, cái gì cũng không ăn, không uống, cả ngày đều dựa vào truyền nước để sống, cả người ngày càng gầy gò, tinh thần sa sút trầm trọng làm Sang Lan Cầm sợ hãi vô cùng.
“Thân thể cậu ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là tinh thần không tốt, cậu ấy phải tự mình thoát ra khỏi sự đau đớn ấy, nếu không thì ít nhất cũng phải có người giúp đỡ cậu ấy.” – Bác sĩ lắc đầu, hết cách nói.
Sang Lan Cầm đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn Cố Phong Thành đờ đẫn ở trên giường, trong lòng không có tư vị gì. Nếu bà biết mất đi Tống Khinh Ca nó sẽ trở thành như thế này thì chắc chắn lúc đó bà sẽ đồng ý để hai chúng nó ở bên nhau….Đúng như lời Tống Nhã Như đã nói ở trong nhà tù, bà nên chấp nhận để hai người chúng nó ở bên nhau, nhưng bà không thể tưởng tượng được ông trời lại nhẫn tâm như thế!
~…~
Trong bóng tối, Cố Phong Thành vẫn mải miết chạy trong rừng, con đường không có điểm dừng. Hắn nghe thấy tiếng gọi của Tống Khinh Ca: “Phong Thành!” Hắn chạy theo phương hướng có thanh âm của cô, đột nhiên trước mắt hiện lên biển lửa, chỉ thấy Tống Khinh Ca đang nằm giữa đống lửa, đau đớn kêu: “Phong Thanh! Cứu ta!”
Hắn lo lắng xông vào muốn cứu cô ra ngoài, nhưng khi hắn gần đến nơi thì biển lửa lại lùi về phía sau, cho dù thế nào hắn vẫn không thể đến gần.
“Cứu em!” – Tống Khinh Ca đau đớn với tay về phía hắn.
Hắn vươn tay nhưng vẫn không thể nắm được tay cô, hắn trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu cháy quần áo của cô, tiếp đó là đến tóc, mặt… Nhìn cô gọi tên hắn, liều mình giãy dụa trong biển lửa. Cố Phong Thành đau đớn, liều mạng muốn tới gần cô…
Khi hắn vượt qua đến bên cô thì lúc đó cô đang hấp hối, Tống Khinh Ca vươn tay chạm vào mặt hắn…Hắn khóc, cầm chặt lấy tay cô.
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt, trong mơ hắn đang nắm lấy tay cô thì bây giờ Cố Phong Thành cảm nhận được bàn tay mũm mĩm trong lòng bàn tay mình, lọt vào trong mắt hắn là khuôn mặt mập mạp của trẻ con, miệng chảy đầy nước miếng, vui vẻ vươn tay aaa vài cái.
Ánh mắt đứa bé trong suốt không nhiễm tạp chất làm hắn lầm tưởng như mình đang nhìn thấy ánh mắt của Tống Khinh Ca.
“Đây là con của con cùng Khinh Ca.” Đôi mắt Sang Lan Cầm đầy nước mắt: “Phong Thành, con hãy ôm nó đi.” Bà nói xong liền ôm đứa bé đặt vào ngực hắn.
Tiểu tử kia không hề ngoan ngoãn chút nào, nước dãi ở khóe miệng ào ào chảy xuống, bàn tay mũm mĩm cầm lấy cổ áo của hắn, miệng há ra, muốn ngậm cúc áo của hắn vào miệng, bộ dáng béo tròn mập mạp đáng yêu vô cùng.
Sang Lan Cầm hối lỗi nói: “Lúc trước khi con và Khinh Ca ly hôn, mẹ đã mang đứa nhỏ giấu đi, nói dối hai con là đứa nhỏ đã chết.” Bà rơi lệ: “Phong Thành, mẹ thật sự xin lỗi, cũng rất xin lỗi Khinh Ca, mẹ không nên chia rẽ con và con bé.”
Cố Phong Thành ngẩn người.
Sang Lan Cầm lau nước mắt: “Không phải mẹ lừa con đâu, con xem nó xem, mặt mày đều giống mẹ nó, cái mũi cái miệng thì giống y hệt con, giống y con ngày xưa…”
Nhắc đến Tống Khinh Ca, hắn nhìn tiểu tử đang vui vẻ múa may trong lòng mình kia, nhìn rất giống khuôn mặt của nàng, bỗng chốc hai hàng nước mắt yên lặng chảy xuống.
“Phong Thành” – Sang Lan Cầm vừa khóc vừa nói: “Đứa nhỏ đã mất đi mẹ, chẳng lẽ con muốn nó không có ba luôn sao?”
Hắn ôm đứa nhỏ.
“Baba...baba..” – Tiểu tử nắm lấy quần áo của hắn, tiếng kêu baba vang lên làm hắn bừng tỉnh.
Hắn lau nước mắt, ôm lấy tiểu tử mập mạp, đôi mắt trong veo nhìn hắn, khanh khách nở nụ cười.
Hắn nghĩ đến đây là đứa nhỏ duy nhất của hai người, bàn tay không tự chủ được mà siết chặt, đây giống như hài tử được cô phái đến để quan tâm, yêu thương hắn...
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt mập mạp, tiểu tử kia nhìn hắn, bàn tay ngắn ngủn dơ lên sờ sờ khóe mắt hắn.
Hai ngày sau Sang Lan Cầm mang Cố Phong Thành và bạn thân bay ra nước ngoài.
~...~
Quay lại thời điểm khi hỏa hoạn xảy ra.
Lửa tràn ra rất nhanh làm cho Tống Khinh Ca không kịp đề phòng, thậm chí còn tuyệt vọng.
Con người khi sắp tử vong đều có một loại bản năng, vì muốn sống sót, cô chạy vọt vào phòng tắm, mở vòi nước ra để nước chậm rãi chảy xuống người. Mà bên ngoài ánh lửa ngày càng lớn làm cho Tống Khinh Ca khẩn trương vô cùng, lúc cô mang cả người ẩm ướt ra ngoài thì ngọn lửa đã tràn đến phòng, thiêu cháy rèm cửa, đồ dùng...lúc đó căn phòng toàn khói trắng.
Tiếng ầm ầm vang lên, ngọn lửa làm cho cánh cửa vỡ toang, gió ở bên ngoài thổi vào làm cho ngọn lửa cháy mạnh, nhưng nó cũng giúp cho Tống Khinh Ca tìm được đường sống sót.
Cô lấy tấm khăn ướt quấn chặt lấy người mình, đem hai lỗ mũi vít vào, cô sắp chạy ra khỏi phòng thì cổ chân đột nhiên bị ai đó kéo lại, Tống Khinh Ca sợ hãi, giãy dụa theo bản năng, Tả Mạc ngượng ngùng buông tay.
Cô không dám để ý nhiều, lập tức chạy đến bên cửa sổ, quay đầu nhìn thấy: Tả Mạc đang giãy dụa đau đớn trong biển lửa, cô cô gắng không quan tâm, chỉ nghe thấy một tiếng nổ tung, khung cửa đổ xuống, che lấp bóng dáng của Tả Mạc.
Nhìn thấy Tả Mạc nằm trong biển lửa, chân cô đứng yên tại chỗ, chạy qua lửa đến bên cạnh hắn, cố gắng nhấc khung cửa đang đè ở người hắn ra, cõng hắn chạy ra ngoài cửa sổ.
Tống Khinh Ca đã quên mất bên ngoài cửa sổ là vách núi cao, chân cô đạp vào khoảng không.
“Aaaa”
Nháy mắt, thân thể cô ngã xuống, bên tai vang lên tiếng gió, trong lúc đó, cận kề sinh tử, đầu cô đột nhiên hiện lên bóng dáng cao lớn, hắn dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Khinh Ca, tôi yêu em.”
Ngay khi cô tuyệt vọng thì một tiếng hét lớn vang lên, thân thể cô rơi xuống biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.