Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 153: Đêm tân hôn
Du Vịnh Đích Ngư
05/06/2017
Editor: Miliion Roses
Sang Lan Cầm đột nhiên thay đổi thái độ, khiến Ô Tĩnh còn tưởng rằng sẽ gặp phải một phen sóng to gió lớn. Nhưng không ngờ, lại có thể bình yên như vậy. Dĩ nhiên, một mà đánh mắng Đại Boss kia, khiến anh và Cao Tử Thụy nhìn thôi cũng thấy kinh hoàng.
Hôn lễ hôm nay Sang Lan Cầm vắng mặt, vẻ mặt Đại Boss thì căng thẳng làm cho Ô Tĩnh có chút bất an, anh không nhịn được đã lén hỏi Đại Boss nhưng Đại Boss chỉ cau mày uống rượu, nhất định không mở miệng.
Trong hôn lễ, Đại Boss trần trừ nói " Tôi nguyện ý", rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để cho một người luôn mạnh mẽ, thật lòng yêu Tống Khinh Ca như Đại Boss lại do dự như vậy ?
Khi Dạ tiệc bắt đầu, Đại Boss chưa xuống. Ô Tĩnh lên phòng tìm thì phát hiện Đại Boss đang ngồi ở giường, ngẩn người nhìn Tống Khinh Ca đang ngủ say. Khóe mắt kia hình như có nước mắt.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Ô Tĩnh thì Đại Boss liền nghiêng mặt đi, khi quay đầu lại thì thần sắc như thường. Khi rời khỏi phòng, còn dặn Hứa Uyển chăm sóc cho Khinh Ca, để cho Khinh Ca ngủ nhiều một chút.
Trong dạ tiệc, có người khách trêu đùa hỏi Đại Boss : " Sao không thấy cô dâu đâu ?"
Đại Boss nâng ly rượu, nhàn nhạt nói : " Cô ấy sẽ xuống sau ."
Trong mắt Ô Tĩnh, Đại Boss vẫn rất quan tâm Tống Khinh Ca. Nếu không phải là yêu thì sao lại chịu đựng những roi đau đớn ấy ?
Đối với hôn nhân của hai người họ, Ô Tĩnh mơ hồ cảm thấy lo lắng.
--
Đại Boss so với lúc trưa say đến lợi hại hơn. Tống Khinh Ca giúp anh tháo cà vạt, anh không hề động đậy.
Cô mất rất nhiều sức mới cởi được áo sơ mi của anh ra. Cô còn chưa thở được một hơi thì kinh hãi nhìn thấy vài vết roi ở tay anh. Cô giật mình, lật người anh lại thì thấy trên lưng rậm rạp, chằng chịt đều là vết roi. Vết to vết nhỏ, chỗ thì máu đã ngưng tụ, chỗ thì máu vẫn còn tứa ra.
Nhìn lại chiếc áo sơ mi, phía sau lưng máu thấm trên đó đã khô. Trời ạ. Ngày hôm qua trên lưng anh không có những vết này.
Là ai đánh anh ?
Tống Khinh Ca đau lòng, đáy mắt đau xót, lệ tràn ra khóe mắt.
Ngoài Sang Lan Cầm ra, không ai dám đánh anh. Nhưng Sang Lan Cầm, sao lại đánh anh ? Còn đánh ác như vậy ? Bởi vì anh muốn kết hôn với cô sao ? Nhưng trước đó, Sang Lan Cầm từng nói với cô rằng bà không can thiệp vào chuyện kết hôn .. Hơn nữa, trưa hôm qua, lúc ăn cơm Sang Lan Cầm vẫn còn vừa cười vừa nói cơ mà ..
Nếu như không phải vì hôn lễ này thì là vì cái gì ?
Khó trách, sắc mặt anh hôm nay căng thẳng, thần sắc lại lạnh lùng như vậy. Bị đánh như thế này, chắc là đau lắm.
Xót xa anh, nước mắt cô rơi như mưa.
--
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tống Khinh Ca cảm thấy người mình như bị một ngọn núi đè lên, không thể thở nổi. Cô mờ cảm thấy một bàn tay đưa vào trong váy, đôi môi mềm mại chặn lấy môi cô, lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong, cùng cô dây dưa.
Là anh.
Nhưng không phải anh say sao ? Sao ..
Hô hấp cô khó khăn, muốn nói gì đó nhưng môi lại bị anh hung hăng hôn lên.
Anh không dịu dàng như thường ngày, giống như quên mất cô đang mang thai, động tác vừa mạnh vừa nhanh, tựa như dùng hết lực.
" Phong Thành .. nhẹ một chút ." Cô thở hổn hển, giống như thuyền nhỏ dập dềnh trên biển, không có điểm tựa vào, chỉ có thể theo từng động tác của anh run lên, cô vội vàng ôm lấy vai anh, khẽ khóc : " .. bạn nhỏ Cố .."
Đại Boss ngừng động tác lại, hô hấp dồn dập trong bóng tối ôm chặt lấy cô.
Đây là đêm tân hôn của anh và cô .. Trong bóng tối, cô tìm đến môi anh.
Sau đó, động tác của anh đã ôn nhu hơn rất nhiều, hết sức triền miên, quên đi tất cả.
Cô không nhớ hai người đã làm mấy lần, nhưng cô cảm nhận được anh không ngừng muốn, cuối cùng cô mệt đến độ không thể mở mắt được, chỉ mơ hồ nhớ anh giúp mình lau người.
--
Sáng sớm, khi Tống Khinh Ca tỉnh lại thì thấy trong phòng chỉ có một mình mình. Nếu như toàn thân không truyền đến cảm giác đau mỏi rã rời thì cô sẽ nghĩ rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
" Phong Thành ?" Cô khoác áo ngủ, bước xuống giường tìm kiếm. Bên trong phòng, không thấy bóng dáng anh. Anh đi đâu vậy ? Cô gọi điện thoại cho anh, rất nhanh đã có người nghe máy : " Phong Thành, anh đang ở đâu ?"
" Sân bay ." Đại Boss lạnh nhạt nói.
" Anh muốn đi đâu vậy ?" Tống Khinh Ca giật mình, bởi vì cô mang thai cho nên bọn họ không có kế hoạch đi du lịch. Anh nói rằng, anh sẽ nghĩ một tuần, đưa cô đi quanh thành phố Z vui đùa một chút.
" Hạng mục bên châu phi xảy ra vấn đề .." Trong tay anh, cầm hộ chiếu. Nhưng vé máy bay không phải đi châu phi mà là đi .. châu úc.
Vừa cưới được một ngày, anh im hơi lặng tiếng rời đi. Trong lòng Tống Khinh Ca có bao nhiêu tủi thân : " Sao em không nghe anh nhắc đến ? Lúc đi sao anh không đánh thức em .." Nghĩ đến những vết roi ở trên lưng anh, trong lòng cô lại thấy bất an.
Đại Boss cau mày, đang muốn nói chuyện lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sang Lan Cầm. Vì vậy nói : " Anh lên máy bay đây ." Nói xong, liền cúp điện thoại. Lập tức nghe thấy giọng nói không vui của Sang Lan Cầm : " Phong Thành, con đừng có quên. Mẹ đã đáp ứng với con, Để cho cô ta một hôn lễ trọn vẹn. Con cũng đã đáp ứng với mẹ đợi đến khi sinh đứa bé kia ra thì lập tức cùng cô ta ly hôn !"
Đại Boss đau đến xé lòng, nhìn màn hình điện thoại, mím môi không lên tiếng.
Sợ con trai mềm lòng, Sang Lan Cầm lạnh nhạt nói lời tàn nhẫn : " Nếu con không làm được, mẹ sẽ nhảy từ phòng làm việc của con, lầu 33 xuống ."
" Mẹ đừng nói nữa. Con có thể làm được ." Đại Boss nhíu mi, sắc mặt lạnh như băng. Môi tái nhợt nói ra lời lạnh nhạt. Đáy lòng giống như bị đao khoét, cảm giác đau đớn tràn ra lục phủ ngũ tạng. Một bên là yêu, yêu đến tận xương. Một bên là hận, hận đến thấu xương. Năm đó anh mới 10 tuổi, nhưng vẫn còn nhớ những ngày tháng ở bên Úc. Hai mẹ con khó khăn, phải dựa vào nhau mà sống, mỗi đêm nghe thấy tiếng Sang Lan Cầm khóc, anh đã đến bên bà an ủi, nói rằng sẽ không tha cho người nào làm cho mẹ hàng đêm rơi lệ. Bây giờ, kẻ thù tìm thấy nhưng vô cùng trớ trêu khi anh lại yêu phải cháu gái của bà ta ..
Trước đó, anh chi cho là Tống Nhã Như nhìn có chút quen mắt, nếu không phải Sang Lan Cầm nói rằng bà ta là Lục Khiết, thì anh sẽ không nhớ đến cái đêm tuyết rơi đó, chính mắt anh đã nhìn thấy ba mình nhảy từ trên lầu xuống. Lúc ấy, Lục Khiết đứng ở trên lầu chót. Chuyện này, không ai biết trừ Sang Lan Cầm.
--
Tống Khinh Ca nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút thì mi hơi nhíu. Cô có thể cảm nhận được giọng Đại Boss có gì đó không đúng. Ngày hôm qua, trong dạ tiệc anh vô cùng xa cách, còn bực bội với cô. Ban đêm dây dưa, đến sáng sớm thì biến mất. Trong điện thoại, giọng nói thì lạnh lùng, còn có những vết roi trên lưng anh ..
Tại sao anh lại trở thành như vậy ..
Vừa cưới được một ngày, anh liền đi để cô lại một mình.
Chua xót khiến mắt cô đẫm lệ.
Cô tựa người vào cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa khách sạn. Nhân viên đang tháo dỡ những thứ phục vụ cho hôn lễ hôm qua. Những đóa hoa bị bỏ vào túi rác. Tất cả những đồ trang trí cũng đều bị bỏ vào trong túi, chờ mang đi, khôi phục lại hiện trạng ban đầu của vườn hoa. Trời xanh, mây xanh .. Còn ai nhớ đến, nơi này từng có một hôn lễ ..
Tiếng tin nhắn vang lên, cô cúi đầu, mở ra : [ Bên châu phi thật sự có việc gấp cần xử lý. Quá bất ngờ nên chưa kịp nói với em. Hứa Khiêm sẽ đưa em về.] Là Đại Boss gửi đến. Đọc xong dòng tin nhắn, trong lòng cô ấm áp.
Ngay sau đó, anh lại gửi tin nhắn : [ Anh yêu em.]
Đọc xong tin nhắn này, cô khóc.
Phụ nữ là loài sinh vật cảm tính, dù cho có bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu hiểu lầm chỉ cần một câu nói của đối phương có thể gạt qua hết. Giờ phút này, Tống Khinh Ca cảm thấy cảm giác mất mát trong lòng đã tản đi, thay vào đó là một cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
--
Ở hành lang khách sạn, những vị khách đang chuẩn bị hành lý rời đi.
Hứa Uyển đeo mắt kính, mặc áo da, váy ngắn để lộ ra đôi chân dài, nhìn rất có dáng dấp một ngôi sao. Cô đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì nghe thấy có tiếng người gọi mình. Cô quay đầu lại, là Lộ Hiểu Hiểu.
" Hứa Uyển ." Lộ Hiểu Hiểu đi đến : " Chị nghe Đình Nghi nói em là diễn viên ." Nói xong, đưa cho Hứa Uyển một tấm danh thiếp : " Hãng rượu của chị đang cần một người làm đại diện hình ảnh. Chị cảm thấy phong cách của em rât phù hợp, không biết em có hứng thú hay không ?"
Hứa Uyển nhận lấy danh thiếp, là một tấm thiếp vàng, phía trên ghi tên Lộ Hiểu Hiểu, còn có số điện thoại. Cô ngẩng đầu, đang định mở miệng thì thấy phía sau lưng Lộ Hiểu Hiểu, Lê Hân đang đi đến. Đáy lòng hơi se lại, khách khí nói : " Chị Lộ, em sẽ liên lạc với chị sau ."
Lộ Hiểu Hiểu khẽ gật đầu, nói : " Tiểu Uyển, về phương diện giá cả không thành vấn đề ."
" Đang nói chuyện gì vậy ?" Lê Hân đã đi đến.
" Em muốn Tiểu Uyển làm đại sứ hình ảnh cho hãng rượu của em ." Lộ Hiểu Hiểu nói.
Ánh mắt Lê Hân xẹt qua người Hứa Uyển : " Đề nghị này không tệ, Hứa tiểu thư .. Nhìn dáng dấp tương đối thích hợp ."
" Oh, chồng yêu, sắp tới anh sẽ thường xuyên đến thành phố Z đúng không ?" Lộ Hiểu Hiểu cười nói : " Chuyện này, anh giúp em nói với Tiểu Uyển nhé, có được không ?"
Lê Hân nhàn nhạt nhướn mày, giọng thản nhiên : " Được ."
Hứa Uyển đeo mắt kính, người ngoài khó có thể nhận ra cô đang lúng túng.
" Đây là danh thiếp của chồng chị ." Lộ Hiểu Hiểu lại đưa thêm cho Hứa Uyển một tấm danh thiếp nữa.
Hứa Uyển hơi chần chờ, nhận lấy.
" Hứa tiểu thư ." Sắc mặt Lê Hân thản nhiên, giọng nói như thường : " Tôi chờ điện thoại của cô ."
" Được ." Hứa Uyển đem 2 tấm danh thiếp bỏ vào trong túi xách, nhìn thấy Ô Tĩnh cách đó không xa, liền lấy cớ để tạm biệt hai vợ chồng Lê Hân. Sau đó, sải bước đuổi theo Ô Tĩnh : " Luật sư Ô, có thể cho em đi nhờ xe không ?"
Ô Tĩnh quay đầu lại, nói đùa : " Anh không thích cho người khác đi nhờ xe ." Sau đó, huýt gió, cười như không cười : " Dĩ nhiên ngoại trừ người đẹp ."
Hứa Uyển mỉm cười, đi theo anh.
" Chỉ nói đùa một chút, đừng để ý ." Ô Tĩnh nói xong, đưa tay trái ra ôm lấy hông cô, tay phải mở cửa bên lái phụ : " Hứa tiểu thư, xin mời ." Lần trước, khi giúp Tống Khinh Ca xử lý scandal hai người đã gặp nhau mấy lần, vừa rồi lại làm phù dâu, phù rể, cho nên cũng coi như là quen biết.
Nhìn bọn họ vừa nói vừa cười lên xe, sắc mặt Lê Hân khẽ biến thành lạnh.
Ô Tĩnh lái xe ra khỏi khách sạn, đi về nội thành. Hứa Uyển trượt kính xe xuống. Gió lạnh bên ngoài thổi vào làm mái tóc của cô bay bay. Cô lấy trong túi xách hai tấm danh thiếp ra, ném ra ngoài cửa sổ.
" Hứa Uyển ." Ô Tĩnh nói : " Có thời gian, em hãy chăm sóc cho Khinh Ca nhiều một chút ."
Hứa Uyển đóng cửa xe lại, cười nói giỡn : " Cô ấy có Cố tiên sinh chăm sóc rồi, còn cần em chăm sóc nữa sao ."
Sang Lan Cầm đột nhiên thay đổi thái độ, khiến Ô Tĩnh còn tưởng rằng sẽ gặp phải một phen sóng to gió lớn. Nhưng không ngờ, lại có thể bình yên như vậy. Dĩ nhiên, một mà đánh mắng Đại Boss kia, khiến anh và Cao Tử Thụy nhìn thôi cũng thấy kinh hoàng.
Hôn lễ hôm nay Sang Lan Cầm vắng mặt, vẻ mặt Đại Boss thì căng thẳng làm cho Ô Tĩnh có chút bất an, anh không nhịn được đã lén hỏi Đại Boss nhưng Đại Boss chỉ cau mày uống rượu, nhất định không mở miệng.
Trong hôn lễ, Đại Boss trần trừ nói " Tôi nguyện ý", rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để cho một người luôn mạnh mẽ, thật lòng yêu Tống Khinh Ca như Đại Boss lại do dự như vậy ?
Khi Dạ tiệc bắt đầu, Đại Boss chưa xuống. Ô Tĩnh lên phòng tìm thì phát hiện Đại Boss đang ngồi ở giường, ngẩn người nhìn Tống Khinh Ca đang ngủ say. Khóe mắt kia hình như có nước mắt.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Ô Tĩnh thì Đại Boss liền nghiêng mặt đi, khi quay đầu lại thì thần sắc như thường. Khi rời khỏi phòng, còn dặn Hứa Uyển chăm sóc cho Khinh Ca, để cho Khinh Ca ngủ nhiều một chút.
Trong dạ tiệc, có người khách trêu đùa hỏi Đại Boss : " Sao không thấy cô dâu đâu ?"
Đại Boss nâng ly rượu, nhàn nhạt nói : " Cô ấy sẽ xuống sau ."
Trong mắt Ô Tĩnh, Đại Boss vẫn rất quan tâm Tống Khinh Ca. Nếu không phải là yêu thì sao lại chịu đựng những roi đau đớn ấy ?
Đối với hôn nhân của hai người họ, Ô Tĩnh mơ hồ cảm thấy lo lắng.
--
Đại Boss so với lúc trưa say đến lợi hại hơn. Tống Khinh Ca giúp anh tháo cà vạt, anh không hề động đậy.
Cô mất rất nhiều sức mới cởi được áo sơ mi của anh ra. Cô còn chưa thở được một hơi thì kinh hãi nhìn thấy vài vết roi ở tay anh. Cô giật mình, lật người anh lại thì thấy trên lưng rậm rạp, chằng chịt đều là vết roi. Vết to vết nhỏ, chỗ thì máu đã ngưng tụ, chỗ thì máu vẫn còn tứa ra.
Nhìn lại chiếc áo sơ mi, phía sau lưng máu thấm trên đó đã khô. Trời ạ. Ngày hôm qua trên lưng anh không có những vết này.
Là ai đánh anh ?
Tống Khinh Ca đau lòng, đáy mắt đau xót, lệ tràn ra khóe mắt.
Ngoài Sang Lan Cầm ra, không ai dám đánh anh. Nhưng Sang Lan Cầm, sao lại đánh anh ? Còn đánh ác như vậy ? Bởi vì anh muốn kết hôn với cô sao ? Nhưng trước đó, Sang Lan Cầm từng nói với cô rằng bà không can thiệp vào chuyện kết hôn .. Hơn nữa, trưa hôm qua, lúc ăn cơm Sang Lan Cầm vẫn còn vừa cười vừa nói cơ mà ..
Nếu như không phải vì hôn lễ này thì là vì cái gì ?
Khó trách, sắc mặt anh hôm nay căng thẳng, thần sắc lại lạnh lùng như vậy. Bị đánh như thế này, chắc là đau lắm.
Xót xa anh, nước mắt cô rơi như mưa.
--
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tống Khinh Ca cảm thấy người mình như bị một ngọn núi đè lên, không thể thở nổi. Cô mờ cảm thấy một bàn tay đưa vào trong váy, đôi môi mềm mại chặn lấy môi cô, lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong, cùng cô dây dưa.
Là anh.
Nhưng không phải anh say sao ? Sao ..
Hô hấp cô khó khăn, muốn nói gì đó nhưng môi lại bị anh hung hăng hôn lên.
Anh không dịu dàng như thường ngày, giống như quên mất cô đang mang thai, động tác vừa mạnh vừa nhanh, tựa như dùng hết lực.
" Phong Thành .. nhẹ một chút ." Cô thở hổn hển, giống như thuyền nhỏ dập dềnh trên biển, không có điểm tựa vào, chỉ có thể theo từng động tác của anh run lên, cô vội vàng ôm lấy vai anh, khẽ khóc : " .. bạn nhỏ Cố .."
Đại Boss ngừng động tác lại, hô hấp dồn dập trong bóng tối ôm chặt lấy cô.
Đây là đêm tân hôn của anh và cô .. Trong bóng tối, cô tìm đến môi anh.
Sau đó, động tác của anh đã ôn nhu hơn rất nhiều, hết sức triền miên, quên đi tất cả.
Cô không nhớ hai người đã làm mấy lần, nhưng cô cảm nhận được anh không ngừng muốn, cuối cùng cô mệt đến độ không thể mở mắt được, chỉ mơ hồ nhớ anh giúp mình lau người.
--
Sáng sớm, khi Tống Khinh Ca tỉnh lại thì thấy trong phòng chỉ có một mình mình. Nếu như toàn thân không truyền đến cảm giác đau mỏi rã rời thì cô sẽ nghĩ rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
" Phong Thành ?" Cô khoác áo ngủ, bước xuống giường tìm kiếm. Bên trong phòng, không thấy bóng dáng anh. Anh đi đâu vậy ? Cô gọi điện thoại cho anh, rất nhanh đã có người nghe máy : " Phong Thành, anh đang ở đâu ?"
" Sân bay ." Đại Boss lạnh nhạt nói.
" Anh muốn đi đâu vậy ?" Tống Khinh Ca giật mình, bởi vì cô mang thai cho nên bọn họ không có kế hoạch đi du lịch. Anh nói rằng, anh sẽ nghĩ một tuần, đưa cô đi quanh thành phố Z vui đùa một chút.
" Hạng mục bên châu phi xảy ra vấn đề .." Trong tay anh, cầm hộ chiếu. Nhưng vé máy bay không phải đi châu phi mà là đi .. châu úc.
Vừa cưới được một ngày, anh im hơi lặng tiếng rời đi. Trong lòng Tống Khinh Ca có bao nhiêu tủi thân : " Sao em không nghe anh nhắc đến ? Lúc đi sao anh không đánh thức em .." Nghĩ đến những vết roi ở trên lưng anh, trong lòng cô lại thấy bất an.
Đại Boss cau mày, đang muốn nói chuyện lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sang Lan Cầm. Vì vậy nói : " Anh lên máy bay đây ." Nói xong, liền cúp điện thoại. Lập tức nghe thấy giọng nói không vui của Sang Lan Cầm : " Phong Thành, con đừng có quên. Mẹ đã đáp ứng với con, Để cho cô ta một hôn lễ trọn vẹn. Con cũng đã đáp ứng với mẹ đợi đến khi sinh đứa bé kia ra thì lập tức cùng cô ta ly hôn !"
Đại Boss đau đến xé lòng, nhìn màn hình điện thoại, mím môi không lên tiếng.
Sợ con trai mềm lòng, Sang Lan Cầm lạnh nhạt nói lời tàn nhẫn : " Nếu con không làm được, mẹ sẽ nhảy từ phòng làm việc của con, lầu 33 xuống ."
" Mẹ đừng nói nữa. Con có thể làm được ." Đại Boss nhíu mi, sắc mặt lạnh như băng. Môi tái nhợt nói ra lời lạnh nhạt. Đáy lòng giống như bị đao khoét, cảm giác đau đớn tràn ra lục phủ ngũ tạng. Một bên là yêu, yêu đến tận xương. Một bên là hận, hận đến thấu xương. Năm đó anh mới 10 tuổi, nhưng vẫn còn nhớ những ngày tháng ở bên Úc. Hai mẹ con khó khăn, phải dựa vào nhau mà sống, mỗi đêm nghe thấy tiếng Sang Lan Cầm khóc, anh đã đến bên bà an ủi, nói rằng sẽ không tha cho người nào làm cho mẹ hàng đêm rơi lệ. Bây giờ, kẻ thù tìm thấy nhưng vô cùng trớ trêu khi anh lại yêu phải cháu gái của bà ta ..
Trước đó, anh chi cho là Tống Nhã Như nhìn có chút quen mắt, nếu không phải Sang Lan Cầm nói rằng bà ta là Lục Khiết, thì anh sẽ không nhớ đến cái đêm tuyết rơi đó, chính mắt anh đã nhìn thấy ba mình nhảy từ trên lầu xuống. Lúc ấy, Lục Khiết đứng ở trên lầu chót. Chuyện này, không ai biết trừ Sang Lan Cầm.
--
Tống Khinh Ca nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút thì mi hơi nhíu. Cô có thể cảm nhận được giọng Đại Boss có gì đó không đúng. Ngày hôm qua, trong dạ tiệc anh vô cùng xa cách, còn bực bội với cô. Ban đêm dây dưa, đến sáng sớm thì biến mất. Trong điện thoại, giọng nói thì lạnh lùng, còn có những vết roi trên lưng anh ..
Tại sao anh lại trở thành như vậy ..
Vừa cưới được một ngày, anh liền đi để cô lại một mình.
Chua xót khiến mắt cô đẫm lệ.
Cô tựa người vào cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa khách sạn. Nhân viên đang tháo dỡ những thứ phục vụ cho hôn lễ hôm qua. Những đóa hoa bị bỏ vào túi rác. Tất cả những đồ trang trí cũng đều bị bỏ vào trong túi, chờ mang đi, khôi phục lại hiện trạng ban đầu của vườn hoa. Trời xanh, mây xanh .. Còn ai nhớ đến, nơi này từng có một hôn lễ ..
Tiếng tin nhắn vang lên, cô cúi đầu, mở ra : [ Bên châu phi thật sự có việc gấp cần xử lý. Quá bất ngờ nên chưa kịp nói với em. Hứa Khiêm sẽ đưa em về.] Là Đại Boss gửi đến. Đọc xong dòng tin nhắn, trong lòng cô ấm áp.
Ngay sau đó, anh lại gửi tin nhắn : [ Anh yêu em.]
Đọc xong tin nhắn này, cô khóc.
Phụ nữ là loài sinh vật cảm tính, dù cho có bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu hiểu lầm chỉ cần một câu nói của đối phương có thể gạt qua hết. Giờ phút này, Tống Khinh Ca cảm thấy cảm giác mất mát trong lòng đã tản đi, thay vào đó là một cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
--
Ở hành lang khách sạn, những vị khách đang chuẩn bị hành lý rời đi.
Hứa Uyển đeo mắt kính, mặc áo da, váy ngắn để lộ ra đôi chân dài, nhìn rất có dáng dấp một ngôi sao. Cô đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì nghe thấy có tiếng người gọi mình. Cô quay đầu lại, là Lộ Hiểu Hiểu.
" Hứa Uyển ." Lộ Hiểu Hiểu đi đến : " Chị nghe Đình Nghi nói em là diễn viên ." Nói xong, đưa cho Hứa Uyển một tấm danh thiếp : " Hãng rượu của chị đang cần một người làm đại diện hình ảnh. Chị cảm thấy phong cách của em rât phù hợp, không biết em có hứng thú hay không ?"
Hứa Uyển nhận lấy danh thiếp, là một tấm thiếp vàng, phía trên ghi tên Lộ Hiểu Hiểu, còn có số điện thoại. Cô ngẩng đầu, đang định mở miệng thì thấy phía sau lưng Lộ Hiểu Hiểu, Lê Hân đang đi đến. Đáy lòng hơi se lại, khách khí nói : " Chị Lộ, em sẽ liên lạc với chị sau ."
Lộ Hiểu Hiểu khẽ gật đầu, nói : " Tiểu Uyển, về phương diện giá cả không thành vấn đề ."
" Đang nói chuyện gì vậy ?" Lê Hân đã đi đến.
" Em muốn Tiểu Uyển làm đại sứ hình ảnh cho hãng rượu của em ." Lộ Hiểu Hiểu nói.
Ánh mắt Lê Hân xẹt qua người Hứa Uyển : " Đề nghị này không tệ, Hứa tiểu thư .. Nhìn dáng dấp tương đối thích hợp ."
" Oh, chồng yêu, sắp tới anh sẽ thường xuyên đến thành phố Z đúng không ?" Lộ Hiểu Hiểu cười nói : " Chuyện này, anh giúp em nói với Tiểu Uyển nhé, có được không ?"
Lê Hân nhàn nhạt nhướn mày, giọng thản nhiên : " Được ."
Hứa Uyển đeo mắt kính, người ngoài khó có thể nhận ra cô đang lúng túng.
" Đây là danh thiếp của chồng chị ." Lộ Hiểu Hiểu lại đưa thêm cho Hứa Uyển một tấm danh thiếp nữa.
Hứa Uyển hơi chần chờ, nhận lấy.
" Hứa tiểu thư ." Sắc mặt Lê Hân thản nhiên, giọng nói như thường : " Tôi chờ điện thoại của cô ."
" Được ." Hứa Uyển đem 2 tấm danh thiếp bỏ vào trong túi xách, nhìn thấy Ô Tĩnh cách đó không xa, liền lấy cớ để tạm biệt hai vợ chồng Lê Hân. Sau đó, sải bước đuổi theo Ô Tĩnh : " Luật sư Ô, có thể cho em đi nhờ xe không ?"
Ô Tĩnh quay đầu lại, nói đùa : " Anh không thích cho người khác đi nhờ xe ." Sau đó, huýt gió, cười như không cười : " Dĩ nhiên ngoại trừ người đẹp ."
Hứa Uyển mỉm cười, đi theo anh.
" Chỉ nói đùa một chút, đừng để ý ." Ô Tĩnh nói xong, đưa tay trái ra ôm lấy hông cô, tay phải mở cửa bên lái phụ : " Hứa tiểu thư, xin mời ." Lần trước, khi giúp Tống Khinh Ca xử lý scandal hai người đã gặp nhau mấy lần, vừa rồi lại làm phù dâu, phù rể, cho nên cũng coi như là quen biết.
Nhìn bọn họ vừa nói vừa cười lên xe, sắc mặt Lê Hân khẽ biến thành lạnh.
Ô Tĩnh lái xe ra khỏi khách sạn, đi về nội thành. Hứa Uyển trượt kính xe xuống. Gió lạnh bên ngoài thổi vào làm mái tóc của cô bay bay. Cô lấy trong túi xách hai tấm danh thiếp ra, ném ra ngoài cửa sổ.
" Hứa Uyển ." Ô Tĩnh nói : " Có thời gian, em hãy chăm sóc cho Khinh Ca nhiều một chút ."
Hứa Uyển đóng cửa xe lại, cười nói giỡn : " Cô ấy có Cố tiên sinh chăm sóc rồi, còn cần em chăm sóc nữa sao ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.