Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 200: Tình sinh ý động
Du Vịnh Đích Ngư
03/07/2017
Editor: Giả Bảo Ngọc
Đại Boss nhìn gương mặt ngượng ngùng gần trong gang tấc, anh cúi đầu, môi nhẹ chạm vào khuôn mặt cô.
Tống Khinh Ca khẽ run, ngước mắt nhìn anh.
Hai mắt nhìn nhau, tình sinh ý động.
Đại Boss vô cùng căng thẳng, chỗ nào trên người cũng không tốt. Cảm giác này, sợ rằng thêm một lúc nữa thôi sẽ mất tự chủ. Anh quay đầu đi, chôn mặt mình vào vai cô, khẽ cau mày.
Thời gian giống như đồng hồ cát, từng chút từng chút trôi qua. Cả người anh ép xuống, khiến hô hấp cô có chút khó khăn.. Cơ thể chạm vào nhau, khó tránh những hình ảnh hạn chế người xem xẹt qua..
Khi thân thể Đại Boss đã khôi phục lại bình tĩnh, anh từ ghế sa lon "gian nan" ngồi dậy, lúc này mặt Tống Khinh Ca đã hồng lại còn nóng. Nhìn bộ dạng anh trấn định, bình tĩnh cô âm thầm mắng mình là không thuần khiết, suy nghĩ quá lung tung.
" Có rượu thuốc hay cao bôi không?" Đại Boss ngồi trên ghế sa lon, một tay chống hông, nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Tống Khinh Ca ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ sau đó vuốt qua làn tóc rối. Cô dựng nạng gỗ đi đến tủ thuốc, cuối cùng tìm được một nửa lọ dầu hoa hồng:" Cái này có được không?"
Anh vẫn nhíu nhíu mi, nhìn dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Nhìn ánh mắt của anh, Tống Khinh Ca cảm thấy áy náy. Vừa rồi, đánh anh hơi quá tay, lúc này nhìn anh như vậy chắc không tự bôi dầu hoa hồng được, vì vậy cô nhíu mày, nói lắp:" Cởi.. cởi áo."
Đại Boss đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Khinh Ca mặt đỏ ửng, giơ giơ lọ dầu hoa hồng trong tay:" Tôi.. tôi giúp anh."
Đại Boss hơi nhướn mày, sau đó cởi áo khoác ra.
" Áo sơ mi cũng phải cởi." Tống Khinh Ca dựng nạng sang một bên, bôi cái này đương nhiên không thể mặc áo rồi, với lại nếu để dầu dính vào áo sợ rằng khó mà giặt sạch.
Thấy anh đã cởi xong áo sơ mi, để lộ ra lồng ngực cường trắng, Tống Khinh Ca cảm thấy căng thẳng, nhìn đi chỗ khác, giọng ra lệnh:" Anh nằm xuống ghế sa lon đi."
Đại Boss ngoan ngoãn nghe lời, nằm sấp xuống, Tống Khinh Ca ngồi xuống bên cạnh, nhìn ngang hông anh một mảng lớn máu ứ đọng thì nhíu mày, khi ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vết thương vào thì thân thể anh khẽ run run. Chắc là rất đau, trong lòng cô cũng nhói đau theo từng ngón tay chạm vào, khóe mắt hơi rưng rưng.
" Có thể.. sẽ đau đấy." Cô cúi đầu.
Nghe anh ừ một tiếng, Tống Khinh Ca thấm dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng giúp anh xoa lên vết thương. Cô có thể cảm thấy anh đau theo nhịp thở của anh:" Cố gắng một chút, sắp xong rồi." Dứt lời, cô đỡ vai anh một tay kia tiếp tục xoa. Nhìn tấm lưng trần của người nào đó, Tống Khinh Ca có chút phân tâm.. Phát hiện anh đang nhìn mình thì ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Nhìn mặt cô đỏ ửng, Đại Boss tâm viên ý mã, đáy mắt sâu thẳm như đang thầm bày mưu tính kế.
Đại Boss mặc quần áo chỉnh tề xong, thì Tống Khinh Ca đã rửa tay xong. Nỡ ra tay nặng như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Nhìn trên bàn ăn mấy túi đồ ăn anh mua về, là hiệu Đào Nhiên Cư, là quán có món ăn mà cô từng thích nhất. Buổi sáng không phải anh có cuộc họp sao? Sao còn chạy đến tận quán Đào Nhiên Cư để mua những thứ này?
Cô cũng không kiểu cách, mở những hộp đồ ăn ra, sau đó nói với anh:" Ăn cơm thôi."
Đại Boss dương dương mi, không bị cô đuổi nữa tâm tình không tệ. Nhưng cũng không dám vui mừng ra mặt, làm bộ bị thương rất nặng, tay đỡ hông từ từ bước đến.
Lúc ăn cơm, mặc dù không nói chuyện nhưng không khí đã tốt hơn rất nhiều.
Đại Boss múc cho cô một chén canh.
Nhìn chén canh, Tống Khinh Ca nhíu mày, đặt sang một bên.
" Sao em không ăn?" Anh hỏi.
Cô có chút ngượng ngùng:" Tôi.. tôi không ăn canh này."
Móng heo, nhiều mỡ lại ngán.
" Ăn gì bổ đấy, em không biết à?" Đại Boss thuận tay gắp cho cô một miếng móng heo bỏ vào trong chén.
Ách! Tống Khinh Ca cúi đầu, sau đó nhìn chân phải của mình, đầu đầy vạch đen, âm thầm mắng: Anh mới là móng heo!
Ăn cơm xong, Đại Boss nằm trên ghế sa lon vờ ngủ say.
Tống Khinh Ca ngồi ở một ghế sa lon khác, làm bộ đọc sách nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại xẹt qua anh, bởi vì chuyện móng heo, cô có chút không vui. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 2 giờ 30. Cô ấp úng hỏi:" Anh không đi làm à?" Giờ này rồi mà sao anh còn chưa đi?
Đại Boss mắt cũng không mở:" Đau hông, không nhúc nhích được."
Ách! Đầu sỏ gây tội nhíu mày, không dám lên tiếng nữa." Có thể cho tôi mượn giường của em ngủ một lát không?" Đại Boss đột nhiên mở mắt ra:" Nằm ở ghế sa lon không thoải mái.."
" Anh muốn ngủ thì về nhà mà ngủ." Tống Khinh Ca nhíu mày, nếu không phải vì cô đánh anh bị thương, khẳng định cô đã đuổi anh đi rồi, làm gì có vé nằm ở ghế sa lon?
Đại Boss vô tội nhướn mày, cười khổ:" Tôi thế này, đi bộ còn khó khăn nói gì đến ngồi lái xe?"
Ách! Tống Khinh Ca buồn bực, anh đang muốn đổ thừa cho cô đây mà.
" Tối qua tôi ngủ không ngon." Đại Boss bắt đầu đòi quyền lợi của người bị hại:" Nếu để tôi ngủ trên giường, không chừng hông sẽ đỡ hơn."
Cô còn chưa đồng ý thì người đàn ông lưu manh nào đó đã ngồi dậy, một tay chống hông, nghênh ngang bước vào phòng ngủ của cô.
Tính toán một chút, cô ảo não. Chuyện quái gì thế này? Sao lại để anh được voi đòi tiên?
Tống Khinh Ca hôm qua cũng ngủ không ngon, ngồi trên ghế sa lon đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng điện thoại di động rung. Cô mở mắt ra thì thấy điện thoại di động của anh ở trên bàn trà, điện thoại đang không ngừng rung lên.
Cô vốn muốn mặc kệ nhưng tiếng rung kia không ngừng, không có cách nào khác, cô cúi người cầm lấy. Nhìn màn hình hiển thị người gọi đến là Hứa Khiêm.
" Anh có điện thoại này." Cô hướng về phía phòng ngủ, gọi với.
Không thấy tiếng trả lời.
Cô nhíu mày, giọng lớn hơn:" Này, điện thoại di động của anh có người gọi đến."
Vẫn không thấy trả lời.
Hứa Khiêm dường như rất kiên trì, gọi hết lần này đến lần khác, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng gấp gáp.
Tống Khinh Ca ảo não, dựng nạng gỗ bước từng bước về phía phòng ngủ.
Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường của mình, đầu gối lên gối của mình, đắp chăn của mình. Trong nháy mắt, khiến cho lòng cô xúc động. Hai người đã từng thân mật như vậy, nhưng sau đó anh lại tuyệt tình, vứt bỏ cô. Hiện tại, anh lại mặt dày đổ thừa cho cô.. Anh tựa như rất bí mật khiến cô không thể đoán được anh đang có suy nghĩ gì.
Mà cô, vốn muốn hận anh nhưng lại không hận nổi.
Nghĩ đến những điều này, cô ảo não ném điện thoại di động lên người anh.
Điện thoại di động rơi vào vai Đại Boss, anh tỉnh dậy.
Anh nhíu mày, mắt nhắm mắt mở nhìn cô. Tống Khinh Ca nghĩ đến những sáng sớm, khi tỉnh dậy có anh ở bên, lại cảm thấy nhói lòng, xoay người rời đi:" Hứa Khiêm gọi điện thoại cho anh."
Đại Boss nhìn bóng lưng cô, xoa xoa trán nhận điện thoại.
" Đại Boss." Hứa Khiêm đứng ở hành lang gần phòng họp thấp giọng nói:" Cuộc họp lúc hai giờ.." Hiện tại, đã là 3 giờ, Đại Boss vẫn chưa đến. Chuyện như vậy, chưa bao giờ xảy ra.
" Tôi có việc, không đến được." Đại Boss nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca biến mất ở cửa:" Bảo Tử Thụy duy trì cuộc họp."
Ách! Hứa Khiêm nhíu nhíu mày, hạng mục hàng không được ZK đầu tư rất nhiều, Đại Boss cực kỳ coi trọng, từ lúc làm dự trù kế hoạch cho đến khi đưa ra các phương án, Đại Boss luôn theo sát, một buổi họp nhỏ cũng chưa từng vắng mặt vậy mà.. Hôm nay là hôm đưa ra quyết định về phương án mà Đại Boss dám nói không đến.
" Đại Boss, đổng sự Sang trưa nay đến đây, hỏi anh đi đâu." Hứa Khiêm nói.
Đại Boss nhíu nhíu mày:" Tôi biết rồi." Cúp điện thoại, anh nhận được một tin nhắn Wechat do Ô Tĩnh gửi đến: [ Theo điều tra, mẫu thử ADN là do bác gái mang đến, nên không thể tra được nguồn gốc ]
Cô đang ở phòng khách, Đại Boss không thể gọi điện thoại, liền nhắn lại: [ Bệnh viện xử lý thế nào?]
Ô Tĩnh nhắn lại ngay: [ Bác gái đã ký giấy, đứa bé được bệnh viện hỏa thiêu ]
Nhìn 2 chữ " Hỏa thiêu", Đại Boss nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nhìn qua là biết mẹ anh đã nhúng tay vào chuyện này.
Ngay cả Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy cũng không tin kết quả xét nghiệm này, vậy mà lần đầu nghe Sang Lan Cầm nói anh lại tin, còn nói với cô những lời tàn nhẫn.. Khó trách, cô lại tức giận như vậy.
Kết quả xét nghiệm đó, để cho Sang Lan Cầm bôi nhọ phẩm chất của cô, bây giờ dù anh có không tin thì cô vẫn bị mang tiếng.
Nếu nói kết quả xét nghiệm kia là nguyên nhân hai người ly hôn, thì tại sao sau hôn lễ 2 ngày anh lại bỏ cô? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Đại Boss nhíu nhíu mày, đứa bé đã không còn, anh phải làm thế nào thì mới khiến mẹ anh không dám đụng đến cô, anh phải làm thế nào để tẩy nỗi oan của cô?
Anh đang sũy nghĩ thì thấy Tống Khinh Ca chống nạng đi ngang qua phòng, trong nháy mắt anh có ý tưởng.
Đại Boss nhìn gương mặt ngượng ngùng gần trong gang tấc, anh cúi đầu, môi nhẹ chạm vào khuôn mặt cô.
Tống Khinh Ca khẽ run, ngước mắt nhìn anh.
Hai mắt nhìn nhau, tình sinh ý động.
Đại Boss vô cùng căng thẳng, chỗ nào trên người cũng không tốt. Cảm giác này, sợ rằng thêm một lúc nữa thôi sẽ mất tự chủ. Anh quay đầu đi, chôn mặt mình vào vai cô, khẽ cau mày.
Thời gian giống như đồng hồ cát, từng chút từng chút trôi qua. Cả người anh ép xuống, khiến hô hấp cô có chút khó khăn.. Cơ thể chạm vào nhau, khó tránh những hình ảnh hạn chế người xem xẹt qua..
Khi thân thể Đại Boss đã khôi phục lại bình tĩnh, anh từ ghế sa lon "gian nan" ngồi dậy, lúc này mặt Tống Khinh Ca đã hồng lại còn nóng. Nhìn bộ dạng anh trấn định, bình tĩnh cô âm thầm mắng mình là không thuần khiết, suy nghĩ quá lung tung.
" Có rượu thuốc hay cao bôi không?" Đại Boss ngồi trên ghế sa lon, một tay chống hông, nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
Tống Khinh Ca ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ sau đó vuốt qua làn tóc rối. Cô dựng nạng gỗ đi đến tủ thuốc, cuối cùng tìm được một nửa lọ dầu hoa hồng:" Cái này có được không?"
Anh vẫn nhíu nhíu mi, nhìn dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Nhìn ánh mắt của anh, Tống Khinh Ca cảm thấy áy náy. Vừa rồi, đánh anh hơi quá tay, lúc này nhìn anh như vậy chắc không tự bôi dầu hoa hồng được, vì vậy cô nhíu mày, nói lắp:" Cởi.. cởi áo."
Đại Boss đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Tống Khinh Ca mặt đỏ ửng, giơ giơ lọ dầu hoa hồng trong tay:" Tôi.. tôi giúp anh."
Đại Boss hơi nhướn mày, sau đó cởi áo khoác ra.
" Áo sơ mi cũng phải cởi." Tống Khinh Ca dựng nạng sang một bên, bôi cái này đương nhiên không thể mặc áo rồi, với lại nếu để dầu dính vào áo sợ rằng khó mà giặt sạch.
Thấy anh đã cởi xong áo sơ mi, để lộ ra lồng ngực cường trắng, Tống Khinh Ca cảm thấy căng thẳng, nhìn đi chỗ khác, giọng ra lệnh:" Anh nằm xuống ghế sa lon đi."
Đại Boss ngoan ngoãn nghe lời, nằm sấp xuống, Tống Khinh Ca ngồi xuống bên cạnh, nhìn ngang hông anh một mảng lớn máu ứ đọng thì nhíu mày, khi ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vết thương vào thì thân thể anh khẽ run run. Chắc là rất đau, trong lòng cô cũng nhói đau theo từng ngón tay chạm vào, khóe mắt hơi rưng rưng.
" Có thể.. sẽ đau đấy." Cô cúi đầu.
Nghe anh ừ một tiếng, Tống Khinh Ca thấm dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng giúp anh xoa lên vết thương. Cô có thể cảm thấy anh đau theo nhịp thở của anh:" Cố gắng một chút, sắp xong rồi." Dứt lời, cô đỡ vai anh một tay kia tiếp tục xoa. Nhìn tấm lưng trần của người nào đó, Tống Khinh Ca có chút phân tâm.. Phát hiện anh đang nhìn mình thì ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Nhìn mặt cô đỏ ửng, Đại Boss tâm viên ý mã, đáy mắt sâu thẳm như đang thầm bày mưu tính kế.
Đại Boss mặc quần áo chỉnh tề xong, thì Tống Khinh Ca đã rửa tay xong. Nỡ ra tay nặng như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Nhìn trên bàn ăn mấy túi đồ ăn anh mua về, là hiệu Đào Nhiên Cư, là quán có món ăn mà cô từng thích nhất. Buổi sáng không phải anh có cuộc họp sao? Sao còn chạy đến tận quán Đào Nhiên Cư để mua những thứ này?
Cô cũng không kiểu cách, mở những hộp đồ ăn ra, sau đó nói với anh:" Ăn cơm thôi."
Đại Boss dương dương mi, không bị cô đuổi nữa tâm tình không tệ. Nhưng cũng không dám vui mừng ra mặt, làm bộ bị thương rất nặng, tay đỡ hông từ từ bước đến.
Lúc ăn cơm, mặc dù không nói chuyện nhưng không khí đã tốt hơn rất nhiều.
Đại Boss múc cho cô một chén canh.
Nhìn chén canh, Tống Khinh Ca nhíu mày, đặt sang một bên.
" Sao em không ăn?" Anh hỏi.
Cô có chút ngượng ngùng:" Tôi.. tôi không ăn canh này."
Móng heo, nhiều mỡ lại ngán.
" Ăn gì bổ đấy, em không biết à?" Đại Boss thuận tay gắp cho cô một miếng móng heo bỏ vào trong chén.
Ách! Tống Khinh Ca cúi đầu, sau đó nhìn chân phải của mình, đầu đầy vạch đen, âm thầm mắng: Anh mới là móng heo!
Ăn cơm xong, Đại Boss nằm trên ghế sa lon vờ ngủ say.
Tống Khinh Ca ngồi ở một ghế sa lon khác, làm bộ đọc sách nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại xẹt qua anh, bởi vì chuyện móng heo, cô có chút không vui. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 2 giờ 30. Cô ấp úng hỏi:" Anh không đi làm à?" Giờ này rồi mà sao anh còn chưa đi?
Đại Boss mắt cũng không mở:" Đau hông, không nhúc nhích được."
Ách! Đầu sỏ gây tội nhíu mày, không dám lên tiếng nữa." Có thể cho tôi mượn giường của em ngủ một lát không?" Đại Boss đột nhiên mở mắt ra:" Nằm ở ghế sa lon không thoải mái.."
" Anh muốn ngủ thì về nhà mà ngủ." Tống Khinh Ca nhíu mày, nếu không phải vì cô đánh anh bị thương, khẳng định cô đã đuổi anh đi rồi, làm gì có vé nằm ở ghế sa lon?
Đại Boss vô tội nhướn mày, cười khổ:" Tôi thế này, đi bộ còn khó khăn nói gì đến ngồi lái xe?"
Ách! Tống Khinh Ca buồn bực, anh đang muốn đổ thừa cho cô đây mà.
" Tối qua tôi ngủ không ngon." Đại Boss bắt đầu đòi quyền lợi của người bị hại:" Nếu để tôi ngủ trên giường, không chừng hông sẽ đỡ hơn."
Cô còn chưa đồng ý thì người đàn ông lưu manh nào đó đã ngồi dậy, một tay chống hông, nghênh ngang bước vào phòng ngủ của cô.
Tính toán một chút, cô ảo não. Chuyện quái gì thế này? Sao lại để anh được voi đòi tiên?
Tống Khinh Ca hôm qua cũng ngủ không ngon, ngồi trên ghế sa lon đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng điện thoại di động rung. Cô mở mắt ra thì thấy điện thoại di động của anh ở trên bàn trà, điện thoại đang không ngừng rung lên.
Cô vốn muốn mặc kệ nhưng tiếng rung kia không ngừng, không có cách nào khác, cô cúi người cầm lấy. Nhìn màn hình hiển thị người gọi đến là Hứa Khiêm.
" Anh có điện thoại này." Cô hướng về phía phòng ngủ, gọi với.
Không thấy tiếng trả lời.
Cô nhíu mày, giọng lớn hơn:" Này, điện thoại di động của anh có người gọi đến."
Vẫn không thấy trả lời.
Hứa Khiêm dường như rất kiên trì, gọi hết lần này đến lần khác, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng gấp gáp.
Tống Khinh Ca ảo não, dựng nạng gỗ bước từng bước về phía phòng ngủ.
Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường của mình, đầu gối lên gối của mình, đắp chăn của mình. Trong nháy mắt, khiến cho lòng cô xúc động. Hai người đã từng thân mật như vậy, nhưng sau đó anh lại tuyệt tình, vứt bỏ cô. Hiện tại, anh lại mặt dày đổ thừa cho cô.. Anh tựa như rất bí mật khiến cô không thể đoán được anh đang có suy nghĩ gì.
Mà cô, vốn muốn hận anh nhưng lại không hận nổi.
Nghĩ đến những điều này, cô ảo não ném điện thoại di động lên người anh.
Điện thoại di động rơi vào vai Đại Boss, anh tỉnh dậy.
Anh nhíu mày, mắt nhắm mắt mở nhìn cô. Tống Khinh Ca nghĩ đến những sáng sớm, khi tỉnh dậy có anh ở bên, lại cảm thấy nhói lòng, xoay người rời đi:" Hứa Khiêm gọi điện thoại cho anh."
Đại Boss nhìn bóng lưng cô, xoa xoa trán nhận điện thoại.
" Đại Boss." Hứa Khiêm đứng ở hành lang gần phòng họp thấp giọng nói:" Cuộc họp lúc hai giờ.." Hiện tại, đã là 3 giờ, Đại Boss vẫn chưa đến. Chuyện như vậy, chưa bao giờ xảy ra.
" Tôi có việc, không đến được." Đại Boss nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca biến mất ở cửa:" Bảo Tử Thụy duy trì cuộc họp."
Ách! Hứa Khiêm nhíu nhíu mày, hạng mục hàng không được ZK đầu tư rất nhiều, Đại Boss cực kỳ coi trọng, từ lúc làm dự trù kế hoạch cho đến khi đưa ra các phương án, Đại Boss luôn theo sát, một buổi họp nhỏ cũng chưa từng vắng mặt vậy mà.. Hôm nay là hôm đưa ra quyết định về phương án mà Đại Boss dám nói không đến.
" Đại Boss, đổng sự Sang trưa nay đến đây, hỏi anh đi đâu." Hứa Khiêm nói.
Đại Boss nhíu nhíu mày:" Tôi biết rồi." Cúp điện thoại, anh nhận được một tin nhắn Wechat do Ô Tĩnh gửi đến: [ Theo điều tra, mẫu thử ADN là do bác gái mang đến, nên không thể tra được nguồn gốc ]
Cô đang ở phòng khách, Đại Boss không thể gọi điện thoại, liền nhắn lại: [ Bệnh viện xử lý thế nào?]
Ô Tĩnh nhắn lại ngay: [ Bác gái đã ký giấy, đứa bé được bệnh viện hỏa thiêu ]
Nhìn 2 chữ " Hỏa thiêu", Đại Boss nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nhìn qua là biết mẹ anh đã nhúng tay vào chuyện này.
Ngay cả Ô Tĩnh và Cao Tử Thụy cũng không tin kết quả xét nghiệm này, vậy mà lần đầu nghe Sang Lan Cầm nói anh lại tin, còn nói với cô những lời tàn nhẫn.. Khó trách, cô lại tức giận như vậy.
Kết quả xét nghiệm đó, để cho Sang Lan Cầm bôi nhọ phẩm chất của cô, bây giờ dù anh có không tin thì cô vẫn bị mang tiếng.
Nếu nói kết quả xét nghiệm kia là nguyên nhân hai người ly hôn, thì tại sao sau hôn lễ 2 ngày anh lại bỏ cô? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Đại Boss nhíu nhíu mày, đứa bé đã không còn, anh phải làm thế nào thì mới khiến mẹ anh không dám đụng đến cô, anh phải làm thế nào để tẩy nỗi oan của cô?
Anh đang sũy nghĩ thì thấy Tống Khinh Ca chống nạng đi ngang qua phòng, trong nháy mắt anh có ý tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.