Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 226: Vừa hay con không thiếu tiền
Du Vịnh Đích Ngư
12/09/2017
Editor: Miliion Roses
Tống Khinh Ca đi xuống cầu thang, trong mắt đã ẩm ướt.
Nói những lời đó ra, dù tàn nhẫn nhưng cô không còn cách nào khác. Sang Lan Cầm và Tống Nhã Như đã thù hận nhau cao như núi, cô và anh vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được.
Ngày đó, khi nói với anh 3 điều quy định cô thừa nhận cô đã động tâm. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ý thức được nếu như hai người cứ dây dưa không dứt cuối cùng người bị thương tổn sẽ chỉ là cô.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Đây cũng là lý do vì sao cô đồng ý với Jim đi sang Pháp.
Nếu như tránh không được anh thì cô sẽ yên lặng biến mất khỏi thế giới của anh.
Hơn nữa, bản hợp đồng đó thời hạn là 10 năm. Cô tin rằng 10 năm đủ để cho những vết thương trong lòng cô lành lại.
10 năm cũng đủ để cho anh quên cô.
Hai người, kết cục sẽ là người xa lạ.
--
Tả Mạc ăn mặc lòe loẹt như thường ngày, trong miệng ngậm một điếu xì gà. Theo sau hắn là mấy thuộc hạ. Đang bước lên cầu thang vô tình lại nhìn thấy Tống Khinh Ca đang đi ngược lại. Khi hắn nhìn thấy cô thì trong mắt sáng lên, miệng há thành hình chữ O, khiến cho điếu xì gà rơi xuống mặt đất. Tống Khinh Ca, bởi vì tâm phiền ý loạn nên không hề để ý đến hắn, bước chân nhanh chóng đi ngang qua người hắn.
Tả Mạc quay đầu lại, mắt hơi híp lại nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi cầu thang.
Một tên thuộc hạ bên cạnh hắn giọng lấy lòng:" Tả thiếu thích cô ta?"
" Nói nhảm!" Tả Mạc dương dương mi, nghĩ đến bóng hồng vừa lướt qua trong lòng cảm thấy ngứa ngứa.
" Tả thiếu yên tâm đi." Tên thuộc hạ cười nịnh nọt:" Bảo đảm tối nay cô ta sẽ đến làm ấm giường cho ngài."
Tả Mạc không vui liếc nhìn hắn giọng cảnh cáo:" Không được phép làm loạn." Tên thuộc hạ này, lúc nào cũng muốn dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện. Mà tính tình cô lại quật cường như vậy.. Hắn nghĩ lại một năm trước, nếu không phải vì hắn quá vội vàng nói không chừng cô đã từ từ rơi vào tay hắn.
" Tả thiếu.." Tên thuộc hạ chần chừ như muốn hỏi gì.
" Chúng mày cấm không được ra tay." Ánh mắt Tả Mạc quét qua lũ thuộc hạ sau đó dương dương mi nói:" Tự tao có cách." Nếu như muốn dùng vũ lực để có được cô, không phải là quá đơn giản sao? Tìm mấy thằng thuộc hạ trói cô lại sau đó ném lên giường không phải là xong sao. Nhưng lần này, hắn lại muốn dùng một cách khác.
--
Dạ tiệc bắt đầu, Tả Mạc ngồi ở bàn số 1, miệng ngậm xì gà. Ngồi bên cạnh là mấy vị chủ tịch của hội liên hiệp công thương. Mấy tên thuộc hạ của hắn đứng bên ngoài hành lang hút thuốc lá.
" Ê, chúng ta đi bắt người phụ nữ kia trói lại, mang đến biệt thự của Tả thiếu đi." Một tên thuộc hạ vừa phì phèo thuốc lá vừa nói:" Cho ngài ấy một kinh hỷ?"
" Sơn Ca, anh quên Tả thiếu đã ra lệnh cho chúng ta không được ra tay rồi à." Tạ Côn đứng ở bên cạnh, vì Tống Khinh Ca mà đổ mồ hôi. Trước đó, anh đã từng cứu Tống Khinh Ca khi cô rơi vào tay Tả Mạc. Bởi vì ở cùng cô nhi viện với nhau nên anh luôn dành cho người chị Nhạc Nhạc đó một tình cảm đặc biệt.
Cái người được gọi là Sơn Ca hít một hơi thuốc lá, ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn Tạ Côn, hắn nhổ nước miếng nói:" Lá gan gì mà nhỏ thế hả, thật không biết Tả thiếu nhìn thấy mày vừa mắt ở điểm nào, lại còn mang mày đi theo bên cạnh?"
" Tả thiếu không phải đã nói ngài ấy tự có cách rồi sao?" Tạ Côn nói.
" Mày là đồ rùa bò." Sơn Ca khẽ kéo tay áo.
Sơn Ca là tên thuộc hạ lâu năm của Tả Mạc, vì vậy vô cùng lớn tiếng khiến cho tên thuộc hạ cao to đứng bên cạnh hắn vội vàng dàn xếp:" Sơn Ca, anh cùng Tạ Côn cãi nhau làm gì, thằng nhãi đó cũng chỉ muốn tốt cho anh. Tính tình Tả thiếu anh cũng không phải không biết, lần trước anh tự ý gây chuyện ở phía tây Tả thiếu đã bẻ gãy một ngón tay của anh, anh quên rồi à?"
Bị xọc đúng sẹo đau, Sơn Ca vô cùng tức giận, không vui nhìn hai thằng nhãi đứng bên cạnh. Trong lòng mặc dù khó chịu nhưng không nói thêm điều gì, chỉ ấp úng đứng hút thuốc lá.
Một lát sau, tên cao to đột nhiên nghĩ ra điều gì:" Tạ Côn, mày đưa cái vòng cổ của mày đây cho tao xem một chút?"
" Có gì hay mà xem?" Tạ Côn nói, trước đó bọn chúng còn cười nhạo anh đeo vòng ngọc Phật của phụ nữ.
" Đưa tao xem." Tên đàn em cao to vừa nói vừa với tay qua.
Tạ Côn không cản được hắn đành tháo ra đưa cho hắn.
Tên cao to híp mắt lại, sau đó mở điện thoại di động, bật lên một tấm hình, so sánh rồi kêu lên:" Tạ Côn, thằng nhãi này sắp phát tài rồi."
Tạ Côn không hiểu gì.
" Mày xem đi, có phải giống hệt nhau không?" Tên cao to đưa cho anh xem hình ngọc Phật trên điện thoại di động.
Tạ Côn nhìn qua, quả thật rất giống. Nhưng ngay sau đó liền đoạt lại ngọc Phật, sau đó đeo vào cổ không vui nói:" Anh chụp từ bao giờ thế hả?" Ngọc Phật lúc nào cũng ở bên người, vậy mà bị chụp lén.
" Là có người đang treo tiền thưởng cho ai tìm thấy ngọc Phật này." Tên cao to nói:" Tao nhìn thấy bức hình này thì thấy vô cùng quen mắt, không nghĩ rằng mày đang giữ cái vòng đó.."
Tạ Côn đang buồn bực thì Sơn Ca nói:" Đưa cho tao xem." Hắn nheo mắt nhìn một lúc sau đó kết luận:" Giống nhau như đúc." Sau đó hỏi:" Treo thưởng bao nhiêu?"
Tên cao to dơ lên 1 ngón tay.
" Một vạn?" Sơn Ca hỏi.
Tên cao to lắc đầu.
" Mười vạn?" Sơn Ca trợn to hai mắt.
Tên cao to lại lắc đầu.
" Một trăm vạn?" Sơn Ca há hốc mồm.
" Một nghìn vạn." Tên cao lớn phấn khích nói:" Tạ Côn, mày phát tài rồi."
Sơn Ca vô cùng kinh ngạc, mồm không khép lại được.
Tạ Côn mặc dù nghe vậy giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại ngọc Phật sau đó cẩn thận cất vào túi áo.
" Trời ạ, một nghìn vạn thật sao?" Sơn Ca phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ vào bả vai của Tạ Côn, giọng lấy lòng:" Đi, ngày mai anh đưa mày đi lĩnh thưởng."
" Các người nhìn nhầm rồi, vòng này và cái vòng trong hình không giống nhau." Tạ Côn nhìn thấy lòng tham của Sơn Ca, vì vậy quả quyết nói.
" Tao vừa nhìn rồi, giống nhau như đúc luôn." Sơn Ca lập tức nói:" Tạ Côn, một nghìn vạn đấy, đủ cho anh em ta ăn chơi cả đời rồi."
" Anh Sơn Ca." Tên cao to không vui nói:" Ngọc Phật là của Tạ Côn, anh đừng có tưởng bở."
Sơn Ca cười đểu giả:" Nói gì mà khó nghe thế? Đều là anh em, ăn một mình liệu có nuốt trôi không? Tạ Côn, anh nói có đúng hay không?"
Tạ Côn cau mày, kiên trì nói:" Cái vòng này không đáng giá như vậy đâu."
" Tạ Côn, đừng có thấy có chút tiền mà định ăn mảnh?" Sơn Ca cười đểu giả, giọng dọa nạt:" Cẩn thận ăn một mình chết không được tử tế đâu."
Tạ Côn không muốn tranh cãi với hắn, vì vậy nói:" Đây là đồ mà người khác tặng em, em sẽ không bán."
Đợi Tạ Côn đi khỏi, Sơn Ca khẽ vỗ vai tên cao to:" Nơi treo giải ở đâu vậy?"
--
Tống Khinh Ca lên sân khấu trình diễn, phía dưới hội trường lại được một phen xì xào bàn tán.
Thứ nhất, bởi vì hôm nay cô mặc bộ đầm đuôi cá, tóc búi cao, nhìn rất cao quý và xinh đẹp, khiến cho cô giống như nàng công chúa, thu hút mọi ánh nhìn.
Thứ hai, bởi vì những vị khách ở phía dưới đều nghe tiếng hoặc quen biết cô. Năm ngoái, cô đẹp lộng lẫy tham gia dạ tiệc. Năm nay, dù thân phận đã thay đổi chỉ là người đến biểu diễn nhưng vẫn khiến mọi người chú ý. Thêm nữa, Tống thị suy sụp, hôn nhân của cô và Cố Phong Thành đổ vỡ cũng là chủ đề một thời để cho người ở thành phố Z lôi ra bàn tán.
Nhìn phía dưới sân khấu, Tống Khinh Ca khẽ mỉm cười sau đó ngồi xuống. Tròng mắt nhìn vào đàn vi ô lông, tay phải cầm vĩ bắt đầu đàn, tiếng nhạc du dương vang lên khắp khán phòng..
Nhìn cô một mình trên sân khấu chơi đàn, trong mắt Tôn Thần đều là yêu thương.
Tả Mạc ngồi ở bên này, không hề kiêng nể nhìn chằm chằm cô, trong mắt lộ ra ham muốn.
Đại Boss nhìn cô xinh tươi yêu kiều, sau đó nhìn qua hội trường có rất nhiều người đàn ông đang không ngừng ngắm cô thì nhíu mày. Vẻ đẹp của cô, anh đã sớm biết được. Nhưng đâu có phải để cho nhiều người ngắm như vậy. Nếu biết cô đến đây biểu diễn, nhất định anh sẽ không để cô đi.
" Loại phụ nữ như cô ta, vì vài ngàn đồng mà lên sân khấu biểu diễn, để cho đàn ông bình phẩm từ đầu đến chân." Sang Lan Cầm lạnh lùng nhìn Tống Khinh Ca trên sân khấu, trong lòng hận khó mà tan biến:" Trong mắt cô ta không có gì hơn là một chữ "tiền".
" Vừa hay con không thiếu tiền." Đại Boss nhàn nhạt nói.
Bị con trai cho một câu sặc ngôn, Sang Lan Cầm tức giận nhìn xung quanh:" Những người ở đây, so với con không ít tiền hơn đâu. Cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là một lũ đàn ông sẽ bu đến. Con cho rằng, cô ta chỉ có mình con sao?" Đối với những lời Tống Khinh Ca nói lúc nãy, khiến bà vô cùng giận, thế nhưng con trai bà lại như là mất trí, cứ khăng khăng đòi ở bên cô ta.
" Những chuyện như vậy mẹ không cần phải lo." Đại Boss tự tin nói:" Con tin rằng con có khả năng khiến cô ấy chỉ có một người đàn ông."
" Con.." Sang Lan Cầm hận rèn sắt không thành thép, giận đến nghiến răng:" Vậy ra những lời trước đó mẹ nói với con đều là vô ích.."
" Con không phải là trẻ con." Đại Boss lạnh giọng nói:" Con biết thế nào là đúng sai, con hi vọng mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con."
" Cô ta là kẻ thù của chúng ta!"
Đại Boss nhìn bà:" Tất cả người thân của Lục Khiết đều là kẻ thù của chúng ta à? Mẹ, sao mẹ có thể suy nghĩ miễn cưỡng như vậy. Cô ấy và chuyện kia không hề có bất cứ quan hệ gì."
" Con nói vậy không sợ mẹ thất vọng sao?" Sang Lan Cầm cả giận:" Mẹ chịu biết bao nhiêu khổ cực chẳng lẽ con quên rồi sao?"
Đại Boss cau mày:" Không liên quan gì đến cô ấy."
" Sao lại không liên quan? Nếu như không phải vì Lục Khiết, ba con sẽ không chết, em con cũng sẽ không chết, chúng ta cũng sẽ không.."
" Đủ rồi!" Đại Boss nhíu nhíu mày, giọng nhẫn nhịn:" Lục Khiết đã ngồi tù, đã bị trừng phạt. Khinh Ca không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này."
" Nếu như con cứ khăng khăng muốn ở bên cô ta, mẹ sẽ nhảy từ trên lầu xuống." Sang Lan Cầm cả giận nói.
Đại Boss nhịn rồi lại nhịn:" Mẹ, nếu như mẹ cứ cố tình như vậy, con cảm thấy mẹ nên đi gặp bác sĩ tâm lý.."
Năm đó, anh từng nhìn thấy cha mình nhảy từ trên lầu xuống, đối với Lục Khiết anh vô cùng hận, không kém gì mẹ anh. Nhưng Khinh Ca là vô tội, nếu như phải hi sinh tình cảm này vì mối hận thù đó, anh ngàn lần không muốn.
Sang Lan Cầm như sắp phát điên, thái độ của con trai khiến bà vô cùng thất vọng:" Anh là con tôi, vậy mà vì một người phụ nữ, liền trơ mắt nhìn tôi đi tìm cái chết sao?"
Tống Khinh Ca đi xuống cầu thang, trong mắt đã ẩm ướt.
Nói những lời đó ra, dù tàn nhẫn nhưng cô không còn cách nào khác. Sang Lan Cầm và Tống Nhã Như đã thù hận nhau cao như núi, cô và anh vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được.
Ngày đó, khi nói với anh 3 điều quy định cô thừa nhận cô đã động tâm. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ý thức được nếu như hai người cứ dây dưa không dứt cuối cùng người bị thương tổn sẽ chỉ là cô.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Đây cũng là lý do vì sao cô đồng ý với Jim đi sang Pháp.
Nếu như tránh không được anh thì cô sẽ yên lặng biến mất khỏi thế giới của anh.
Hơn nữa, bản hợp đồng đó thời hạn là 10 năm. Cô tin rằng 10 năm đủ để cho những vết thương trong lòng cô lành lại.
10 năm cũng đủ để cho anh quên cô.
Hai người, kết cục sẽ là người xa lạ.
--
Tả Mạc ăn mặc lòe loẹt như thường ngày, trong miệng ngậm một điếu xì gà. Theo sau hắn là mấy thuộc hạ. Đang bước lên cầu thang vô tình lại nhìn thấy Tống Khinh Ca đang đi ngược lại. Khi hắn nhìn thấy cô thì trong mắt sáng lên, miệng há thành hình chữ O, khiến cho điếu xì gà rơi xuống mặt đất. Tống Khinh Ca, bởi vì tâm phiền ý loạn nên không hề để ý đến hắn, bước chân nhanh chóng đi ngang qua người hắn.
Tả Mạc quay đầu lại, mắt hơi híp lại nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi cầu thang.
Một tên thuộc hạ bên cạnh hắn giọng lấy lòng:" Tả thiếu thích cô ta?"
" Nói nhảm!" Tả Mạc dương dương mi, nghĩ đến bóng hồng vừa lướt qua trong lòng cảm thấy ngứa ngứa.
" Tả thiếu yên tâm đi." Tên thuộc hạ cười nịnh nọt:" Bảo đảm tối nay cô ta sẽ đến làm ấm giường cho ngài."
Tả Mạc không vui liếc nhìn hắn giọng cảnh cáo:" Không được phép làm loạn." Tên thuộc hạ này, lúc nào cũng muốn dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện. Mà tính tình cô lại quật cường như vậy.. Hắn nghĩ lại một năm trước, nếu không phải vì hắn quá vội vàng nói không chừng cô đã từ từ rơi vào tay hắn.
" Tả thiếu.." Tên thuộc hạ chần chừ như muốn hỏi gì.
" Chúng mày cấm không được ra tay." Ánh mắt Tả Mạc quét qua lũ thuộc hạ sau đó dương dương mi nói:" Tự tao có cách." Nếu như muốn dùng vũ lực để có được cô, không phải là quá đơn giản sao? Tìm mấy thằng thuộc hạ trói cô lại sau đó ném lên giường không phải là xong sao. Nhưng lần này, hắn lại muốn dùng một cách khác.
--
Dạ tiệc bắt đầu, Tả Mạc ngồi ở bàn số 1, miệng ngậm xì gà. Ngồi bên cạnh là mấy vị chủ tịch của hội liên hiệp công thương. Mấy tên thuộc hạ của hắn đứng bên ngoài hành lang hút thuốc lá.
" Ê, chúng ta đi bắt người phụ nữ kia trói lại, mang đến biệt thự của Tả thiếu đi." Một tên thuộc hạ vừa phì phèo thuốc lá vừa nói:" Cho ngài ấy một kinh hỷ?"
" Sơn Ca, anh quên Tả thiếu đã ra lệnh cho chúng ta không được ra tay rồi à." Tạ Côn đứng ở bên cạnh, vì Tống Khinh Ca mà đổ mồ hôi. Trước đó, anh đã từng cứu Tống Khinh Ca khi cô rơi vào tay Tả Mạc. Bởi vì ở cùng cô nhi viện với nhau nên anh luôn dành cho người chị Nhạc Nhạc đó một tình cảm đặc biệt.
Cái người được gọi là Sơn Ca hít một hơi thuốc lá, ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn Tạ Côn, hắn nhổ nước miếng nói:" Lá gan gì mà nhỏ thế hả, thật không biết Tả thiếu nhìn thấy mày vừa mắt ở điểm nào, lại còn mang mày đi theo bên cạnh?"
" Tả thiếu không phải đã nói ngài ấy tự có cách rồi sao?" Tạ Côn nói.
" Mày là đồ rùa bò." Sơn Ca khẽ kéo tay áo.
Sơn Ca là tên thuộc hạ lâu năm của Tả Mạc, vì vậy vô cùng lớn tiếng khiến cho tên thuộc hạ cao to đứng bên cạnh hắn vội vàng dàn xếp:" Sơn Ca, anh cùng Tạ Côn cãi nhau làm gì, thằng nhãi đó cũng chỉ muốn tốt cho anh. Tính tình Tả thiếu anh cũng không phải không biết, lần trước anh tự ý gây chuyện ở phía tây Tả thiếu đã bẻ gãy một ngón tay của anh, anh quên rồi à?"
Bị xọc đúng sẹo đau, Sơn Ca vô cùng tức giận, không vui nhìn hai thằng nhãi đứng bên cạnh. Trong lòng mặc dù khó chịu nhưng không nói thêm điều gì, chỉ ấp úng đứng hút thuốc lá.
Một lát sau, tên cao to đột nhiên nghĩ ra điều gì:" Tạ Côn, mày đưa cái vòng cổ của mày đây cho tao xem một chút?"
" Có gì hay mà xem?" Tạ Côn nói, trước đó bọn chúng còn cười nhạo anh đeo vòng ngọc Phật của phụ nữ.
" Đưa tao xem." Tên đàn em cao to vừa nói vừa với tay qua.
Tạ Côn không cản được hắn đành tháo ra đưa cho hắn.
Tên cao to híp mắt lại, sau đó mở điện thoại di động, bật lên một tấm hình, so sánh rồi kêu lên:" Tạ Côn, thằng nhãi này sắp phát tài rồi."
Tạ Côn không hiểu gì.
" Mày xem đi, có phải giống hệt nhau không?" Tên cao to đưa cho anh xem hình ngọc Phật trên điện thoại di động.
Tạ Côn nhìn qua, quả thật rất giống. Nhưng ngay sau đó liền đoạt lại ngọc Phật, sau đó đeo vào cổ không vui nói:" Anh chụp từ bao giờ thế hả?" Ngọc Phật lúc nào cũng ở bên người, vậy mà bị chụp lén.
" Là có người đang treo tiền thưởng cho ai tìm thấy ngọc Phật này." Tên cao to nói:" Tao nhìn thấy bức hình này thì thấy vô cùng quen mắt, không nghĩ rằng mày đang giữ cái vòng đó.."
Tạ Côn đang buồn bực thì Sơn Ca nói:" Đưa cho tao xem." Hắn nheo mắt nhìn một lúc sau đó kết luận:" Giống nhau như đúc." Sau đó hỏi:" Treo thưởng bao nhiêu?"
Tên cao to dơ lên 1 ngón tay.
" Một vạn?" Sơn Ca hỏi.
Tên cao to lắc đầu.
" Mười vạn?" Sơn Ca trợn to hai mắt.
Tên cao to lại lắc đầu.
" Một trăm vạn?" Sơn Ca há hốc mồm.
" Một nghìn vạn." Tên cao lớn phấn khích nói:" Tạ Côn, mày phát tài rồi."
Sơn Ca vô cùng kinh ngạc, mồm không khép lại được.
Tạ Côn mặc dù nghe vậy giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại ngọc Phật sau đó cẩn thận cất vào túi áo.
" Trời ạ, một nghìn vạn thật sao?" Sơn Ca phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ vào bả vai của Tạ Côn, giọng lấy lòng:" Đi, ngày mai anh đưa mày đi lĩnh thưởng."
" Các người nhìn nhầm rồi, vòng này và cái vòng trong hình không giống nhau." Tạ Côn nhìn thấy lòng tham của Sơn Ca, vì vậy quả quyết nói.
" Tao vừa nhìn rồi, giống nhau như đúc luôn." Sơn Ca lập tức nói:" Tạ Côn, một nghìn vạn đấy, đủ cho anh em ta ăn chơi cả đời rồi."
" Anh Sơn Ca." Tên cao to không vui nói:" Ngọc Phật là của Tạ Côn, anh đừng có tưởng bở."
Sơn Ca cười đểu giả:" Nói gì mà khó nghe thế? Đều là anh em, ăn một mình liệu có nuốt trôi không? Tạ Côn, anh nói có đúng hay không?"
Tạ Côn cau mày, kiên trì nói:" Cái vòng này không đáng giá như vậy đâu."
" Tạ Côn, đừng có thấy có chút tiền mà định ăn mảnh?" Sơn Ca cười đểu giả, giọng dọa nạt:" Cẩn thận ăn một mình chết không được tử tế đâu."
Tạ Côn không muốn tranh cãi với hắn, vì vậy nói:" Đây là đồ mà người khác tặng em, em sẽ không bán."
Đợi Tạ Côn đi khỏi, Sơn Ca khẽ vỗ vai tên cao to:" Nơi treo giải ở đâu vậy?"
--
Tống Khinh Ca lên sân khấu trình diễn, phía dưới hội trường lại được một phen xì xào bàn tán.
Thứ nhất, bởi vì hôm nay cô mặc bộ đầm đuôi cá, tóc búi cao, nhìn rất cao quý và xinh đẹp, khiến cho cô giống như nàng công chúa, thu hút mọi ánh nhìn.
Thứ hai, bởi vì những vị khách ở phía dưới đều nghe tiếng hoặc quen biết cô. Năm ngoái, cô đẹp lộng lẫy tham gia dạ tiệc. Năm nay, dù thân phận đã thay đổi chỉ là người đến biểu diễn nhưng vẫn khiến mọi người chú ý. Thêm nữa, Tống thị suy sụp, hôn nhân của cô và Cố Phong Thành đổ vỡ cũng là chủ đề một thời để cho người ở thành phố Z lôi ra bàn tán.
Nhìn phía dưới sân khấu, Tống Khinh Ca khẽ mỉm cười sau đó ngồi xuống. Tròng mắt nhìn vào đàn vi ô lông, tay phải cầm vĩ bắt đầu đàn, tiếng nhạc du dương vang lên khắp khán phòng..
Nhìn cô một mình trên sân khấu chơi đàn, trong mắt Tôn Thần đều là yêu thương.
Tả Mạc ngồi ở bên này, không hề kiêng nể nhìn chằm chằm cô, trong mắt lộ ra ham muốn.
Đại Boss nhìn cô xinh tươi yêu kiều, sau đó nhìn qua hội trường có rất nhiều người đàn ông đang không ngừng ngắm cô thì nhíu mày. Vẻ đẹp của cô, anh đã sớm biết được. Nhưng đâu có phải để cho nhiều người ngắm như vậy. Nếu biết cô đến đây biểu diễn, nhất định anh sẽ không để cô đi.
" Loại phụ nữ như cô ta, vì vài ngàn đồng mà lên sân khấu biểu diễn, để cho đàn ông bình phẩm từ đầu đến chân." Sang Lan Cầm lạnh lùng nhìn Tống Khinh Ca trên sân khấu, trong lòng hận khó mà tan biến:" Trong mắt cô ta không có gì hơn là một chữ "tiền".
" Vừa hay con không thiếu tiền." Đại Boss nhàn nhạt nói.
Bị con trai cho một câu sặc ngôn, Sang Lan Cầm tức giận nhìn xung quanh:" Những người ở đây, so với con không ít tiền hơn đâu. Cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là một lũ đàn ông sẽ bu đến. Con cho rằng, cô ta chỉ có mình con sao?" Đối với những lời Tống Khinh Ca nói lúc nãy, khiến bà vô cùng giận, thế nhưng con trai bà lại như là mất trí, cứ khăng khăng đòi ở bên cô ta.
" Những chuyện như vậy mẹ không cần phải lo." Đại Boss tự tin nói:" Con tin rằng con có khả năng khiến cô ấy chỉ có một người đàn ông."
" Con.." Sang Lan Cầm hận rèn sắt không thành thép, giận đến nghiến răng:" Vậy ra những lời trước đó mẹ nói với con đều là vô ích.."
" Con không phải là trẻ con." Đại Boss lạnh giọng nói:" Con biết thế nào là đúng sai, con hi vọng mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con."
" Cô ta là kẻ thù của chúng ta!"
Đại Boss nhìn bà:" Tất cả người thân của Lục Khiết đều là kẻ thù của chúng ta à? Mẹ, sao mẹ có thể suy nghĩ miễn cưỡng như vậy. Cô ấy và chuyện kia không hề có bất cứ quan hệ gì."
" Con nói vậy không sợ mẹ thất vọng sao?" Sang Lan Cầm cả giận:" Mẹ chịu biết bao nhiêu khổ cực chẳng lẽ con quên rồi sao?"
Đại Boss cau mày:" Không liên quan gì đến cô ấy."
" Sao lại không liên quan? Nếu như không phải vì Lục Khiết, ba con sẽ không chết, em con cũng sẽ không chết, chúng ta cũng sẽ không.."
" Đủ rồi!" Đại Boss nhíu nhíu mày, giọng nhẫn nhịn:" Lục Khiết đã ngồi tù, đã bị trừng phạt. Khinh Ca không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này."
" Nếu như con cứ khăng khăng muốn ở bên cô ta, mẹ sẽ nhảy từ trên lầu xuống." Sang Lan Cầm cả giận nói.
Đại Boss nhịn rồi lại nhịn:" Mẹ, nếu như mẹ cứ cố tình như vậy, con cảm thấy mẹ nên đi gặp bác sĩ tâm lý.."
Năm đó, anh từng nhìn thấy cha mình nhảy từ trên lầu xuống, đối với Lục Khiết anh vô cùng hận, không kém gì mẹ anh. Nhưng Khinh Ca là vô tội, nếu như phải hi sinh tình cảm này vì mối hận thù đó, anh ngàn lần không muốn.
Sang Lan Cầm như sắp phát điên, thái độ của con trai khiến bà vô cùng thất vọng:" Anh là con tôi, vậy mà vì một người phụ nữ, liền trơ mắt nhìn tôi đi tìm cái chết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.