Chương 37
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
- Phong không giỡn với Hạ (hai tay hắn cản không cho tôi thoát ra)
Không gian lúc này choáng ngợp quá, muốn thở cũng khó khăn, không tài nào trốn tránh
- Tôn Phong, cậu buông tôi ra (tôi cố gắng thoát)
- Phong biết trong mắt Hạ, Phong không hoàn hảo như Thiên Khang, bất cứ lúc nào Phong cũng không thể nào bằng cậu ta được....
Nói đến đây, không hiểu sao trái tim tôi đập nhanh không ngừng nghĩ, hắn đang nghĩ cái gì vậy? tại sao lại nói những lời này với mình? hay là do hắn say quá mới làm vậy? đây là bức xúc hoàn cảnh à?
- Tôn Phong, không phải.... (chưa kịp nói hết câu)
Hắn cả gan chạm vào môi tôi, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi đó, thật không thể nào ngờ nó lại bị tên biến thái này cướp mất, tay tôi cố đẩy hắn ra nhưng không có tác dụng...
- xin lỗi.... (Tôn Phong dừng lại)
Tôi vì quá bất ngờ trước hành động này liền bỏ đi không nói một lời nào với hắn. Cái tên này quá biến thái rồi, không còn cách nào chửa được nữa
Tôi đóng cửa phòng lại, khóa chốt ngồi thấp thỏm ở đó. Tôi chạm nhẹ vào môi mình, vết tích của hắn vẫn còn lưu luyến. Tôi gào lên như muốn nuốt sống hắn. Điện thoại vang lên là hắn gọi
Tôi không thèm nhấc máy, vứt nó sang 1 bên. Tiếng gỏ cửa dồn dập đến
- mở cửa đi, Phong xin lỗi....
Biết là vậy nhưng dù sao cũng không thể tha thứ được điều này, tôi khóa chốt leo lên giường. Trong đầu tôi ngoài cảnh tượng vừa xảy ra thì không còn cái gì khác. "tại sao lại vậy chứ" !!!
Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, hắn hình như đi mất rồi, tôi nhảy tọt xuống giường, len lén mở cửa ra. Nhìn ngơ ngác xung quanh "phù...hắn đi rồi".... Bất chợt tôi thấy hắn nằm ngũ ngay trước cửa phòng của tôi. Đáng lắm, ai bảo ham hố uống cho dữ vào
Nói thì nói vậy, nhưng cũng không đành lòng nhìn hắn nằm lăn lóc ngoài đây, tôi chạy vào phòng lấy tấm chăn ra cho hắn đắp. Hắn say bất tỉnh, không biết trời trăng là gì. Lúc đắp chăn cho hắn, dù không muốn nhìn thì cũng đã lỡ đưa mắt nhìn người hắn, khuôn mặt thanh tú như vầy, tất cả mọi thứ trên cơ thể hắn đều không tài nào chê được. Có lẽ là vì vậy mà xung quanh hắn có nhiều vệ tinh theo dõi đến thế
- hazzz... tỉnh lại Nhiên Diệp Hạ ơi, mày không thể nào chìm đắm như thế, đây có lẽ là một giấc mơ, chỉ là mơ thôi (tôi có nhủ lòng mình là như thế)\
Tim tôi vẫn hồi hộp như ban đầu, nó cứ không nghe theo sự kiểm soát của tôi, đúng là hư quá đi mất... Làm sao đây? đêm nay sao lại dài đến thế, không phải vì hắn đang "giữ cữa" trước phòng nên tôi mất ngủ đó chứ? Không tài nào!! Không thể để hắn đánh mất lý trí được
Không gian lúc này choáng ngợp quá, muốn thở cũng khó khăn, không tài nào trốn tránh
- Tôn Phong, cậu buông tôi ra (tôi cố gắng thoát)
- Phong biết trong mắt Hạ, Phong không hoàn hảo như Thiên Khang, bất cứ lúc nào Phong cũng không thể nào bằng cậu ta được....
Nói đến đây, không hiểu sao trái tim tôi đập nhanh không ngừng nghĩ, hắn đang nghĩ cái gì vậy? tại sao lại nói những lời này với mình? hay là do hắn say quá mới làm vậy? đây là bức xúc hoàn cảnh à?
- Tôn Phong, không phải.... (chưa kịp nói hết câu)
Hắn cả gan chạm vào môi tôi, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi đó, thật không thể nào ngờ nó lại bị tên biến thái này cướp mất, tay tôi cố đẩy hắn ra nhưng không có tác dụng...
- xin lỗi.... (Tôn Phong dừng lại)
Tôi vì quá bất ngờ trước hành động này liền bỏ đi không nói một lời nào với hắn. Cái tên này quá biến thái rồi, không còn cách nào chửa được nữa
Tôi đóng cửa phòng lại, khóa chốt ngồi thấp thỏm ở đó. Tôi chạm nhẹ vào môi mình, vết tích của hắn vẫn còn lưu luyến. Tôi gào lên như muốn nuốt sống hắn. Điện thoại vang lên là hắn gọi
Tôi không thèm nhấc máy, vứt nó sang 1 bên. Tiếng gỏ cửa dồn dập đến
- mở cửa đi, Phong xin lỗi....
Biết là vậy nhưng dù sao cũng không thể tha thứ được điều này, tôi khóa chốt leo lên giường. Trong đầu tôi ngoài cảnh tượng vừa xảy ra thì không còn cái gì khác. "tại sao lại vậy chứ" !!!
Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, hắn hình như đi mất rồi, tôi nhảy tọt xuống giường, len lén mở cửa ra. Nhìn ngơ ngác xung quanh "phù...hắn đi rồi".... Bất chợt tôi thấy hắn nằm ngũ ngay trước cửa phòng của tôi. Đáng lắm, ai bảo ham hố uống cho dữ vào
Nói thì nói vậy, nhưng cũng không đành lòng nhìn hắn nằm lăn lóc ngoài đây, tôi chạy vào phòng lấy tấm chăn ra cho hắn đắp. Hắn say bất tỉnh, không biết trời trăng là gì. Lúc đắp chăn cho hắn, dù không muốn nhìn thì cũng đã lỡ đưa mắt nhìn người hắn, khuôn mặt thanh tú như vầy, tất cả mọi thứ trên cơ thể hắn đều không tài nào chê được. Có lẽ là vì vậy mà xung quanh hắn có nhiều vệ tinh theo dõi đến thế
- hazzz... tỉnh lại Nhiên Diệp Hạ ơi, mày không thể nào chìm đắm như thế, đây có lẽ là một giấc mơ, chỉ là mơ thôi (tôi có nhủ lòng mình là như thế)\
Tim tôi vẫn hồi hộp như ban đầu, nó cứ không nghe theo sự kiểm soát của tôi, đúng là hư quá đi mất... Làm sao đây? đêm nay sao lại dài đến thế, không phải vì hắn đang "giữ cữa" trước phòng nên tôi mất ngủ đó chứ? Không tài nào!! Không thể để hắn đánh mất lý trí được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.