Chương 60
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
Về đến nhà là cả một quá trình dài, hiện tại tôi đã sống tự lập, không còn có sự tài trợ nào từ ba mẹ cả. Tôi muốn tự phấn đấu trên đôi tay và đôi chân của mình. Tôi nhớ lại việc lúc chiều khi Thiên Khang nói, tôi cười dở như một con điên lâu ngày không được bộc tính khí
Nhớ lại năm năm trước, lúc hắn vừa lên máy bay vài phút, tôi đã tức tốc chạy đến gặp hắn nhưng quá muộn. Đôi mắt tôi bất lực nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh đó mang hắn xa rời nơi này. Tôi nghĩ hắn sẻ nhớ đến tôi, sẻ nhắn tin hay dùng bất kì thứ gì đó để liên lạc được cho tôi. Nhưng đến bây giờ thì cảm giác hy vọng dường như trong tôi bị dập tắt đi: tôi chờ đủ rồi, cả năm năm thanh xuân đó chứ!
Đến ngày họp lớp
Thiên Khang lái xe từ bệnh viện đến trường tôi dạy học để cùng nhau đến gặp lại những người bạn bè củ. Công việc của cậu ấy bây giờ rất ổn định, vì có trình độ và chuyên môn tốt, cậu ấy luôn được thăng chức và có trách nhiệm đối với mọi người
Còn tôi thì muốn an bình hơn , tôi dành cả cuộc đời còn lại để đứng trên bục giảng, nhìn ngắm những học sinh nhỏ nhắn chăm chú nghe giảng, vậy là đủ rồi
Chiếc xe ngừng ở trước cửa bữa tiệc, hình như nơi này tôi có cảm giác rất quen thuộc. Chẳng phải là nhà của gia đình Tôn Phong hay sao?
- đây là...
- bữa tiệc được tổ chức tại nhà của Tôn Phong. Bất chợt quá nên Khang quên nói Hạ. HẠ đứng đây, Khang đi đỗ xe
Tôi bước ra, cảnh vật nhộn nhịp thật. Tim tôi đập rất nhanh, càng liên tục co thắt hơn thế nữa. Tôi rảo mắt nhìn khắp nơi, mọi thứ được trang trí khá đẹp, sang trọng chẳng khác gì đang đứng tại bữa tiệc năm sao của nhà hàng nổi tiếng
Đằng xa đi đến là một đôi nam nữ đang khoát tay nhau trông rất tình tứ
- Diệp Hạ, đến sao không vào?
Giọng nói này, nếu như tôi không đoán lầm thì chẳng thể nào là ai khác: Lương Khả Vy, chắc chắn là cậu ấy, còn cạnh bên là.... Một người có gương mạo tuấn tú, góc cạnh. Đường nét uyển chuyển, thanh tao này thoáng nhìn chẳng thể nhớ ra
- chào Vy, xin lỗi vì chúng mình đến muộn
- à, không sao đâu. Hình như Hạ đến với Khang hả?
- ừm
- từ bao giờ trở thành một con người khác lạ như vậy? khó thể tin được
Tôi không ngước mặt lên nhìn, chẳng thèm quan tâm đến. Giờ với tôi, thư thái tâm hồn là điều quan trọng nhất. Không thể vì bất kì việc nhỏ nhặt nào làm mất ý chí trong con người của mình. Vừa lơ đi thì may thật, Thiên Khang vừa bước ra
- chào hai cậu! lâu lắm rồi mình mới gặp nhau! Tôn Phong, cậu về nước luôn hay sao?
Mắt tôi cúi xuống nhưng vẫn còn thấy được theo chiều rộng của tầm mắt, đôi tay của cái người đang đứng cạnh Khả Vy đang bỏ vào trong túi, trang phục nhìn không phải là người tầm thường
- mình về lần này là về luôn... mình vào trước!
Âm thanh trong lời nói này, chắc chắn là Tôn Phong, có lẽ hắn và Khả Vy đã thành một đôi thật sự rồi. Mình nên chúc mừng cho hắn mới đúng chứ, sao trong lòng lại phảng phất nỗi buồn thế này! Không được, bình tĩnh lại Diệp Hạ, mày làm được!
Nhớ lại năm năm trước, lúc hắn vừa lên máy bay vài phút, tôi đã tức tốc chạy đến gặp hắn nhưng quá muộn. Đôi mắt tôi bất lực nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh đó mang hắn xa rời nơi này. Tôi nghĩ hắn sẻ nhớ đến tôi, sẻ nhắn tin hay dùng bất kì thứ gì đó để liên lạc được cho tôi. Nhưng đến bây giờ thì cảm giác hy vọng dường như trong tôi bị dập tắt đi: tôi chờ đủ rồi, cả năm năm thanh xuân đó chứ!
Đến ngày họp lớp
Thiên Khang lái xe từ bệnh viện đến trường tôi dạy học để cùng nhau đến gặp lại những người bạn bè củ. Công việc của cậu ấy bây giờ rất ổn định, vì có trình độ và chuyên môn tốt, cậu ấy luôn được thăng chức và có trách nhiệm đối với mọi người
Còn tôi thì muốn an bình hơn , tôi dành cả cuộc đời còn lại để đứng trên bục giảng, nhìn ngắm những học sinh nhỏ nhắn chăm chú nghe giảng, vậy là đủ rồi
Chiếc xe ngừng ở trước cửa bữa tiệc, hình như nơi này tôi có cảm giác rất quen thuộc. Chẳng phải là nhà của gia đình Tôn Phong hay sao?
- đây là...
- bữa tiệc được tổ chức tại nhà của Tôn Phong. Bất chợt quá nên Khang quên nói Hạ. HẠ đứng đây, Khang đi đỗ xe
Tôi bước ra, cảnh vật nhộn nhịp thật. Tim tôi đập rất nhanh, càng liên tục co thắt hơn thế nữa. Tôi rảo mắt nhìn khắp nơi, mọi thứ được trang trí khá đẹp, sang trọng chẳng khác gì đang đứng tại bữa tiệc năm sao của nhà hàng nổi tiếng
Đằng xa đi đến là một đôi nam nữ đang khoát tay nhau trông rất tình tứ
- Diệp Hạ, đến sao không vào?
Giọng nói này, nếu như tôi không đoán lầm thì chẳng thể nào là ai khác: Lương Khả Vy, chắc chắn là cậu ấy, còn cạnh bên là.... Một người có gương mạo tuấn tú, góc cạnh. Đường nét uyển chuyển, thanh tao này thoáng nhìn chẳng thể nhớ ra
- chào Vy, xin lỗi vì chúng mình đến muộn
- à, không sao đâu. Hình như Hạ đến với Khang hả?
- ừm
- từ bao giờ trở thành một con người khác lạ như vậy? khó thể tin được
Tôi không ngước mặt lên nhìn, chẳng thèm quan tâm đến. Giờ với tôi, thư thái tâm hồn là điều quan trọng nhất. Không thể vì bất kì việc nhỏ nhặt nào làm mất ý chí trong con người của mình. Vừa lơ đi thì may thật, Thiên Khang vừa bước ra
- chào hai cậu! lâu lắm rồi mình mới gặp nhau! Tôn Phong, cậu về nước luôn hay sao?
Mắt tôi cúi xuống nhưng vẫn còn thấy được theo chiều rộng của tầm mắt, đôi tay của cái người đang đứng cạnh Khả Vy đang bỏ vào trong túi, trang phục nhìn không phải là người tầm thường
- mình về lần này là về luôn... mình vào trước!
Âm thanh trong lời nói này, chắc chắn là Tôn Phong, có lẽ hắn và Khả Vy đã thành một đôi thật sự rồi. Mình nên chúc mừng cho hắn mới đúng chứ, sao trong lòng lại phảng phất nỗi buồn thế này! Không được, bình tĩnh lại Diệp Hạ, mày làm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.