Chương 82
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
- ngủ đây đi, qua phòng ngủ với mẹ
Tôi cũng không ngờ mình có thể nghĩ ra diệu kế hay đến như thế, nhưng người tính quả là không bằng trời tính, hắn nhanh tay hơn não nắm chặt lấy tay tôi ngay khi tôi bước chân xuống giường
- em sợ ai ghen mà không dám ngủ ở đây?
- nào ...nào...nào có... tôi không...không quen ..ngủ với người lạ
Đúng lúc khẩn cấp thì cứng họng, thật sự tôi chẳng làm được nên trò nên trống gì cả, làm mọi chuyện thêm rối hơn! Hắn cau mày, ánh mắt nửa ngờ, đôi môi cong lên
- vậy cách đây vài hôm, người nào nằm đè lên người của người khác đến sáng hôm sau vẫn không chịu buông?
Có à? Sao tôi chẳng nhớ ra gì vậy ? Đầu óc tôi bây giờ đang quay mồng mồng khi nghe hắn nói như thế, không được.. ở đây càng lâu lại càng bị hắn "tra tấn" thần kinh mà thôi, lập tức chuồn ngay!!!
- buông tôi ra, không ấy tôi méc mẹ
- đâu có được,"vợ" mình đang "mang thai", mình phải chăm sóc chu đáo chứ? đúng không bé cưng?
Hắn diễn y như thật, còn lấy tay xoa xoa vào bụng nữa chứ! Hừ... phen này mình tức điên đến chết mất
- có nghe không hả? bị thần kinh à? chỗ ai nấy ngủ đi chứ
- ơ nhưng mà ... thiếu hơi em , tôi lại ngủ không được!
Chưa đáp lời lại hắn, cả người tôi bị thân hình kia vật xuống ôm chặt, cả người hắn như thâu tóm hết tất cã những gì trên tôi! Đúng là biến thái, hành động vô liêm sĩ này cũng mặt dày mà làm! Không hổ danh là "Phong Phong đáng ghét"
Bàn tay hắn thon dài, choàng tay qua người tôi, khi bản thân thật tỉnh táo mới cảm nhận được từng nhịp đập, từng hơi thở của hắn trong không gian chỉ có hai người như thế này. Ngột ngạt thật....
- ngủ đi, tôi nói chỉ ôm em ngủ thôi mà
- ôm chặt như vậy...làm sao... làm sao thở?
- còn cách này cho em dễ ngủ thôi!
Hắn mở mắt nhìn thẳng vào tôi, từ từ tiến tới như có một lực hút khiến hắn không dừng lại được. Hắn nở nụ cười
- để em ngủ sớm chỉ còn cách này, là vì em nên tôi phải làm, cả đời trai này chấm dứt tại đây!
Trong trạng thái như tôi , tôi chẳng hình dung ra hắn sẽ làm gì mình, chỉ biết rằng hắn đang "độc thoại nội tâm", cứ nói lảm nhảm một mình gì mà hi sinh đời trai cơ chứ? Nói mà không biết ngượng à?
Hắn vừa chạm đến môi tôi thì cánh cửa bên ngoài mở toang... Mẹ hắn bất ngờ mở cửa và bất ngờ hơn hình như bản thân mình vừa mới phá hỏng đi phút giây "không nên thấy"
- ơ...ơ.. mẹ ...mẹ xin lỗi... hai đứa... cứ ..tự nhiên... xin lỗi
Không còn chổ nào để nói nữa, mặt tôi đỏ bừng bừng chui hẳn vào trong chăn nằm, mặc kệ tên đó, tại hắn mà tôi từ nạn nhân trở thành một thứ gì đó.... Thật quá đáng mà!!
- mình bắt đầu lại thôi!
- bắt đầu cái con khỉ gì! Im đi...
Hắn ôm bụng cười một mình. Hắn chưa từng cười trước đây à? Giọng cười này khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng luôn ấy chứ!
- cười cái gì mà cười? nín ngay
- nhìn mặt em xem...
- kệ !
- chiều chuộng quá nên em hư! Hôm nay nhất định dạy dỗ lại mới hả giận
Chuyện gì đến chứ? Hắn mở tung cái chăn ra, trùm cả người hắn và tôi vào cùng. Lần này hắn nhất định thực hiện hành vi "trái pháp luật" đó. Môi hắn chạm môi tôi, ngấu nghiến không buông. Hai tay tôi đập vào người hắn, vùng vẫy muốn buông ra thì hắn càng thủ đoạn hơn
Hơi thở hắn và tôi hòa vào nhau, tất cả những khoảng cách, những đau khổ và thậm chí... những khát khao đến ngày hôm nay dường như được trút bỏ! Tôi không muốn rời xa hắn - đó là sự thật và hắn cũng thế, cái cách hắn đối với tôi khiến cho tôi cảm giác được mình đang nằm trong vòng ta che chở của hắn! Ấm áp vô bờ bến. Ngay lúc này chẳng còn bất kì một rào cản nào nữa...
Tôi cũng không ngờ mình có thể nghĩ ra diệu kế hay đến như thế, nhưng người tính quả là không bằng trời tính, hắn nhanh tay hơn não nắm chặt lấy tay tôi ngay khi tôi bước chân xuống giường
- em sợ ai ghen mà không dám ngủ ở đây?
- nào ...nào...nào có... tôi không...không quen ..ngủ với người lạ
Đúng lúc khẩn cấp thì cứng họng, thật sự tôi chẳng làm được nên trò nên trống gì cả, làm mọi chuyện thêm rối hơn! Hắn cau mày, ánh mắt nửa ngờ, đôi môi cong lên
- vậy cách đây vài hôm, người nào nằm đè lên người của người khác đến sáng hôm sau vẫn không chịu buông?
Có à? Sao tôi chẳng nhớ ra gì vậy ? Đầu óc tôi bây giờ đang quay mồng mồng khi nghe hắn nói như thế, không được.. ở đây càng lâu lại càng bị hắn "tra tấn" thần kinh mà thôi, lập tức chuồn ngay!!!
- buông tôi ra, không ấy tôi méc mẹ
- đâu có được,"vợ" mình đang "mang thai", mình phải chăm sóc chu đáo chứ? đúng không bé cưng?
Hắn diễn y như thật, còn lấy tay xoa xoa vào bụng nữa chứ! Hừ... phen này mình tức điên đến chết mất
- có nghe không hả? bị thần kinh à? chỗ ai nấy ngủ đi chứ
- ơ nhưng mà ... thiếu hơi em , tôi lại ngủ không được!
Chưa đáp lời lại hắn, cả người tôi bị thân hình kia vật xuống ôm chặt, cả người hắn như thâu tóm hết tất cã những gì trên tôi! Đúng là biến thái, hành động vô liêm sĩ này cũng mặt dày mà làm! Không hổ danh là "Phong Phong đáng ghét"
Bàn tay hắn thon dài, choàng tay qua người tôi, khi bản thân thật tỉnh táo mới cảm nhận được từng nhịp đập, từng hơi thở của hắn trong không gian chỉ có hai người như thế này. Ngột ngạt thật....
- ngủ đi, tôi nói chỉ ôm em ngủ thôi mà
- ôm chặt như vậy...làm sao... làm sao thở?
- còn cách này cho em dễ ngủ thôi!
Hắn mở mắt nhìn thẳng vào tôi, từ từ tiến tới như có một lực hút khiến hắn không dừng lại được. Hắn nở nụ cười
- để em ngủ sớm chỉ còn cách này, là vì em nên tôi phải làm, cả đời trai này chấm dứt tại đây!
Trong trạng thái như tôi , tôi chẳng hình dung ra hắn sẽ làm gì mình, chỉ biết rằng hắn đang "độc thoại nội tâm", cứ nói lảm nhảm một mình gì mà hi sinh đời trai cơ chứ? Nói mà không biết ngượng à?
Hắn vừa chạm đến môi tôi thì cánh cửa bên ngoài mở toang... Mẹ hắn bất ngờ mở cửa và bất ngờ hơn hình như bản thân mình vừa mới phá hỏng đi phút giây "không nên thấy"
- ơ...ơ.. mẹ ...mẹ xin lỗi... hai đứa... cứ ..tự nhiên... xin lỗi
Không còn chổ nào để nói nữa, mặt tôi đỏ bừng bừng chui hẳn vào trong chăn nằm, mặc kệ tên đó, tại hắn mà tôi từ nạn nhân trở thành một thứ gì đó.... Thật quá đáng mà!!
- mình bắt đầu lại thôi!
- bắt đầu cái con khỉ gì! Im đi...
Hắn ôm bụng cười một mình. Hắn chưa từng cười trước đây à? Giọng cười này khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng luôn ấy chứ!
- cười cái gì mà cười? nín ngay
- nhìn mặt em xem...
- kệ !
- chiều chuộng quá nên em hư! Hôm nay nhất định dạy dỗ lại mới hả giận
Chuyện gì đến chứ? Hắn mở tung cái chăn ra, trùm cả người hắn và tôi vào cùng. Lần này hắn nhất định thực hiện hành vi "trái pháp luật" đó. Môi hắn chạm môi tôi, ngấu nghiến không buông. Hai tay tôi đập vào người hắn, vùng vẫy muốn buông ra thì hắn càng thủ đoạn hơn
Hơi thở hắn và tôi hòa vào nhau, tất cả những khoảng cách, những đau khổ và thậm chí... những khát khao đến ngày hôm nay dường như được trút bỏ! Tôi không muốn rời xa hắn - đó là sự thật và hắn cũng thế, cái cách hắn đối với tôi khiến cho tôi cảm giác được mình đang nằm trong vòng ta che chở của hắn! Ấm áp vô bờ bến. Ngay lúc này chẳng còn bất kì một rào cản nào nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.