Chương 86
Hảo Diệp Ân
11/11/2021
Nước mắt tôi trào ra không thể kiềm chế được, chắc là từ khi mang thai tôi hay nhạy cảm với những thứ tác động bên ngoài. Nhìn hắn xem, đây là những lời chân thật nhất mà hắn dành cho tôi đó.....
Cái cảm giác khi nghe những lời này từ người mình yêu thì không cần phải có nhiều thứ xa hoa trước mắt, chỉ cần có người đó bên cạnh là đã đủ lắm rồi. Hắn đứng dậy, đưa bó hoa cho tôi, thật sự ngay cả việc đơn giản như thế hắn cũng đã cố làm vì tôi
Hắn biết tôi thích hoa hướng dương, nên đã chuẩn bị bó hoa ngập tràn sắc vàng. Hắn biết tôi thích nghe những bản nhạc trầm lắng, thế là không ngừng tìm kiếm những bản gốc để mang về đây... Hắn cũng biết tôi ghét nhất những lời nói hoa mỹ, hắn cũng không dám nói gì nhiều... Vậy, làm gì có ai yêu tôi như hắn lúc này chứ!?
Tôi không nói gì, ôm bó hoa và đưa bàn tay ra cho hắn như một lời chấp thuận ước nguyện như những gì hắn đã nói. Tôi muốn cùng hắn tô màu cho những năm tháng còn lại, vì chỉ có hắn mới mang đến cảm giác bình yên cho tôi
- cám ơn em! Em vất vả rồi!
Hắn ôm chầm lấy tôi. Con người "thần kinh" như hắn nếu bỏ ở đó chắc chắn sẽ có vạn người theo đuổi, ở họ, hắn không phải là một tên đáng ghét như tôi thường hay gọi, hắn cũng chẳng phải là cái tên hay làm phiền thích chọc phá người khác.... Chúng tôi vô tình được gặp và quen biết nhau sau lần "đám cưới hụt" ấy, đến tận lúc này... Nó không phải "hụt" nữa rồi
- hoa đẹp lắm, cám ơn anh!
Chắc hắn sẽ rất ngạc nhiên khi tôi nói lên câu ấy. Tôi cũng chẳng thể nào giấu nỗi được cảm xúc thật trong lòng mình nữa. Vì hắn bây giờ là của tôi thật rồi
- anh cứ tưỡng chúng ta sẽ không có hồi kết nào tốt đẹp chứ, anh tin vào định mệnh, anh tin những gì mà anh đã cùng em vun đắp
- anh có chắc là sẽ lấy em không? anh không đổi ý chứ?
Tôi hơi e dè, nhưng cũng đánh liều hỏi hắn. Nhưng hắn chỉ phì cười
- anh chấp nhận sống cùng "sư tử"
Vừa mới có tí cảm xúc thì hắn lại dập tắt nhanh đến thế. Phải kìm nén lại nên không tôi sẽ không thể nào tưởng tượng được cái cảnh hắn nằm bẹp trên giường vì bị tôi đánh
- buông ra đi
- em chỉ được là "sư tử" của riêng anh thôi, duy nhất mình anh! Anh ghen đó
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi sang 1 bên, hắn đứng đó cầm mic hát lên một bài mà hắn đã dốc hết sức để tập luyện cho hôm nay
"người tuyệt vời nhất là em chẳng ai khác ngoài em, vì lý do anh cho là em luôn luôn tuyệt vời nhất.... Vì em từng biết lắng nghe, biết chịu đựng biết sẽ chia...."
Bàn tay tôi ghì chặt lấy bó hoa, nước mắt cứ tuông theo. Có lẽ trong suốt thời gian trước đến tận bây giờ thì tôi mới chiêm nghiệm được cảm giác "hạnh phúc thật sự là như thế nào?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày quan trọng.....
Cả hai bên gia đình dòng họ đang tấp nập chuẩn bị cho buổi lễ sắp sửa diễn ra, ai nấp đều không ngơi tay ngơi chân
Mẹ Tôn Phong bước đến bên cạnh tôi thì thầm
- hôm nay con gái yêu của mẹ là đẹp nhất
- đúng là vợ con đẹp thật
Cả đám người trố mắt khi thấy sự xuất hiện của hắn trong phòng thay đồ
- ai cho phép con vào đây. Đi ra ngay
- ơ mẹ, mẹ không thương con à. Đây là vợ con mà
- là con gái yêu của mẹ. Con là ai vậy, đi ra ngay đi
- thế đấy, chưa gì hết mà đã chối bỏ con trai cưng rồi. Diệp Hạ, bây giờ em là nhất rồi nha, sướng quá rồi
Cái cảm giác khi nghe những lời này từ người mình yêu thì không cần phải có nhiều thứ xa hoa trước mắt, chỉ cần có người đó bên cạnh là đã đủ lắm rồi. Hắn đứng dậy, đưa bó hoa cho tôi, thật sự ngay cả việc đơn giản như thế hắn cũng đã cố làm vì tôi
Hắn biết tôi thích hoa hướng dương, nên đã chuẩn bị bó hoa ngập tràn sắc vàng. Hắn biết tôi thích nghe những bản nhạc trầm lắng, thế là không ngừng tìm kiếm những bản gốc để mang về đây... Hắn cũng biết tôi ghét nhất những lời nói hoa mỹ, hắn cũng không dám nói gì nhiều... Vậy, làm gì có ai yêu tôi như hắn lúc này chứ!?
Tôi không nói gì, ôm bó hoa và đưa bàn tay ra cho hắn như một lời chấp thuận ước nguyện như những gì hắn đã nói. Tôi muốn cùng hắn tô màu cho những năm tháng còn lại, vì chỉ có hắn mới mang đến cảm giác bình yên cho tôi
- cám ơn em! Em vất vả rồi!
Hắn ôm chầm lấy tôi. Con người "thần kinh" như hắn nếu bỏ ở đó chắc chắn sẽ có vạn người theo đuổi, ở họ, hắn không phải là một tên đáng ghét như tôi thường hay gọi, hắn cũng chẳng phải là cái tên hay làm phiền thích chọc phá người khác.... Chúng tôi vô tình được gặp và quen biết nhau sau lần "đám cưới hụt" ấy, đến tận lúc này... Nó không phải "hụt" nữa rồi
- hoa đẹp lắm, cám ơn anh!
Chắc hắn sẽ rất ngạc nhiên khi tôi nói lên câu ấy. Tôi cũng chẳng thể nào giấu nỗi được cảm xúc thật trong lòng mình nữa. Vì hắn bây giờ là của tôi thật rồi
- anh cứ tưỡng chúng ta sẽ không có hồi kết nào tốt đẹp chứ, anh tin vào định mệnh, anh tin những gì mà anh đã cùng em vun đắp
- anh có chắc là sẽ lấy em không? anh không đổi ý chứ?
Tôi hơi e dè, nhưng cũng đánh liều hỏi hắn. Nhưng hắn chỉ phì cười
- anh chấp nhận sống cùng "sư tử"
Vừa mới có tí cảm xúc thì hắn lại dập tắt nhanh đến thế. Phải kìm nén lại nên không tôi sẽ không thể nào tưởng tượng được cái cảnh hắn nằm bẹp trên giường vì bị tôi đánh
- buông ra đi
- em chỉ được là "sư tử" của riêng anh thôi, duy nhất mình anh! Anh ghen đó
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi sang 1 bên, hắn đứng đó cầm mic hát lên một bài mà hắn đã dốc hết sức để tập luyện cho hôm nay
"người tuyệt vời nhất là em chẳng ai khác ngoài em, vì lý do anh cho là em luôn luôn tuyệt vời nhất.... Vì em từng biết lắng nghe, biết chịu đựng biết sẽ chia...."
Bàn tay tôi ghì chặt lấy bó hoa, nước mắt cứ tuông theo. Có lẽ trong suốt thời gian trước đến tận bây giờ thì tôi mới chiêm nghiệm được cảm giác "hạnh phúc thật sự là như thế nào?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày quan trọng.....
Cả hai bên gia đình dòng họ đang tấp nập chuẩn bị cho buổi lễ sắp sửa diễn ra, ai nấp đều không ngơi tay ngơi chân
Mẹ Tôn Phong bước đến bên cạnh tôi thì thầm
- hôm nay con gái yêu của mẹ là đẹp nhất
- đúng là vợ con đẹp thật
Cả đám người trố mắt khi thấy sự xuất hiện của hắn trong phòng thay đồ
- ai cho phép con vào đây. Đi ra ngay
- ơ mẹ, mẹ không thương con à. Đây là vợ con mà
- là con gái yêu của mẹ. Con là ai vậy, đi ra ngay đi
- thế đấy, chưa gì hết mà đã chối bỏ con trai cưng rồi. Diệp Hạ, bây giờ em là nhất rồi nha, sướng quá rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.