Chương 78
Tg Tiểu Ngân Ngân
29/05/2023
Dương Uyển Chi cả ngày không ăn không uống, mệt đến mức thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mê man cô nhìn thấy La Mục Khải, hắn đang ôm cô
còn vuốt tóc cho cô nữa.
Cô nằm ở trong lòng hắn không nhịn nổi sự tủi thân mà khóc thút thít, cô ấm ức lắm nhưng chẳng biết nói ra thế nào chỉ đành biết khóc thôi.
La Mục Khải nói:"Đừng sợ, tôi không để em chịu thiệt thòi đâu."
Sau câu trấn an đó Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc, bên cạnh cô không có một bóng người. Vẫn cô quạnh như lúc đầu, cô lại khóc trong bất lực hoá ra tất cả đều do cô nằm mơ mà thôi.
Mẹ cô đã sắp đặt chuyện hôn nhân đại sự cho cô thật ổn thoả, hay nói đúng hơn là bán cô đi một cách rất triệt để. Ngày xung hỉ đã ấn định vào ngày mười sáu âm lịch tháng này, từ đây đến đó không quá mười ngày nữa.
Mẹ Dương đem cơm vào phòng cho cô, bà vuốt tóc cô khổ sở nói:"Ăn đi con, biết đâu khi vào nhà đó con được ăn sung, mặc sướng thì sao?"
"Mẹ... Mẹ không thương con hả?" Cô vẫn luôn hỏi câu này, vì có nằm mơ cô cũng không ngờ mẹ cô sẽ lựa chọn bán cô đi.
Mẹ Dương rơi nước mắt, bà nhìn cô bằng cặp mắt thê lương:"Cái ngày mà cha con bỏ mẹ đi để lại mẹ và hai đứa con gái, lúc đó cũng chính ông bà đã cưu mang mẹ. Uyển Chi nếu ngày đó ông bà cũng đánh đuổi mẹ đi, thì có lẽ chúng ta đều đã đi theo chị con hết rồi. Con được sống tới bây giờ là do ông bà cứu vớt, con phải biết ơn chứ?"
"Lấy một người khờ khạo, hay là mẹ cứ giết con luôn đi." Cô khóc rống lên, ông trời ơi sao tình cảnh này lại vận lên người cô.
Mẹ Dương xoa tóc cô, bà lại nói:"Mẹ chỉ có thể bảo bọc con từng này thôi. Bọn xã hội đen ấy cũng muốn dùng con để gán nợ cho ông, nhưng mẹ không đồng ý. Uyển Chi cưới một người khờ đỡ hơn là bị đám đàn ông chà đạp. Mẹ xin lỗi con, mẹ thật sự đã hết cách rồi."
Nói rồi mẹ Dương bỏ đi ra ngoài, để lại một mình Dương Uyển Chi với trạng thái sống dở chết dở. Cô bật cười trong chua xót, cái này cũng gọi là bảo vệ ư, cứ cho là như vậy đi...
*
La Mục Khải ở Địa Phủ trang trí lại một chút, vì vài ngày nữa là Quỷ Hậu của hắn trở về rồi hắn không thể sơ sài được. Hắn tự tay thắt hoa hồng đen thành hình trái tim, rồi đặt trên giường chính của phòng tân hôn.
Nguyệt Lão nhìn hành động này của hắn khoé môi khẽ giật giật, ánh mắt tỏ ý khinh thường không hề che giấu.
Toàn thân anh bị trói bởi dây xích, vì bị La Mục Khải dùng phép thuật nên không thể nói chuyện chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi qua đi lại trước mặt mà thôi.
"Ưm Ưm Ưm." Nguyệt Lão cố kêu lên mấy tiếng kháng cự.
La Mục Khải thấy vậy mới phẩy tay, cho phép anh được nói chuyện.
"Này, cậu làm như vậy là bất kính với bề trên đấy. Hơn nữa tôi còn là cha vợ của cậu, La Mục Khải cậu có thả tôi ra không thì bảo?"
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không dâng rượu lúc làm lễ cho ông đâu. Con rể hả? Phiền Nguyệt Lão nhớ lại ông vừa se duyên vợ tôi cho ai đấy?"
"Tôi..." Nguyệt Lão nhất thời đuối lý, nhưng mà cái đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên.
"Thì... Thì cái đó là duyên số của Uyển Chi, tôi chỉ làm đúng trọng trách thôi... Ưm... Ưm..."
Hắn phất tay, anh lại bị cấm không cho nói chuyện!
Chuyện là Nguyệt Lão xem được nhân duyên của Dương Uyển Chi, thấy được người có duyên nên thắt dây tơ hồng se cho cô mối lương duyên với chàng khờ nhà giàu có ở gần thôn quê. Mối tình của họ không phải là oan trái, mà ngược lại là một tình rất đẹp. Chính là sau khi gặp được Dương Uyển Chi, chàng khờ đó đặc biệt nghe lời rồi đồng ý uống thuốc chữa bệnh, sau này sẽ hết khờ. Rồi bọn họ yêu nhau, sống với nhau tới già. Dương Uyển Chi cũng là con gái của anh, nên anh phải tính cho nó một mối lương duyên tốt chứ, có đâu mà ngờ người nào đó lại biết được tin này mà nổi điên lên.
Dương Uyển Chi đi lịch kiếp, cô sớm đã là người của dương thế rồi. Rõ ràng hắn nói là sẽ kiên nhẫn đợi, đây còn gọi là kiên nhẫn đợi hay sao? Nghe người ta đi lấy chồng, liền không nhịn được đem "Khế Ước Máu" ra làm cớ, sau đó gạch sổ sinh tử để lôi người ta về, ấu trĩ quá mức...
*
Đêm mười sáu âm lịch, chính là cái ngày Dương Uyển Chi mặc trên người bộ hỷ phục, trang điểm kỹ lưỡng rồi bước lên xe hơi sang trọng rời khỏi dãy nhà trọ thân thuộc. Cô không khóc, cũng không nói tạm biệt mẹ Dương một lời, thái độ của cô thơ thẫn như người mất hồn.
Xe đi qua bốn cái ngã tư, lao vào đám sương mù dày đặt rồi đột nhiên người lái xe biến thành một bộ xương khô rất kinh dị. Dương Uyển Chi sợ hãi hét toáng lên, cô muốn nhảy xuống xe nhưng phát hiện cửa xe đã khóa chặt.
"Quỷ Hậu đừng sợ, tôi đến đón người tới Địa Phủ." Bộ xương khô ngoái đầu 360 độ ra sau, trong hốc mắt phát ra ánh sáng màu xanh lá cây ghê rợm, rồi nói truyền vào tai cô chất giọng lạnh lẽo.
"Địa... Địa Phủ?" Cô run rẩy hỏi lại, sau đó khung cảnh xung quanh dần thay đổi. Hai bên đường xuất hiện rất nhiều cây cối, là hoa, một loại hoa màu đỏ rực rỡ.
Cô còn chưa hết kinh ngạc thì chiếc xe dừng lại, từ trong những bụi hoa là những bộ xương khô y hệt ẩn mình dần hiện rõ ra. Cảnh tượng phía trước quá mức kinh hãi, nhưng cô chẳng thấy sợ gì cả, ngược lại còn vô thức mỉm cười.
Cánh cửa xe mở ra, người đàn ông mặc một bộ đồ màu đỏ đứng bên ngoài, hắn vươn cánh tay tới đón cô. Mặc dù chưa nhìn thấy mặt hắn nhưng cô cảm giác được sự thân thuộc lạ thường, cô nắm tay hắn rồi ra khỏi chiếc xe.
"La... La Mục Khải?" Cô lấp bấp tên hắn vì người đàn ông trước mặt cô giống hệt cái người thuê phòng biến mất không tung tích trước đó.
Ngoại trừ đôi mắt của hắn có màu đỏ như máu.
La Mục Khải cuối đầu nhìn cô, trông đôi đồng tử màu đỏ ấy thật hung dữ nhưng cái cách hắn nhìn cô thật dịu dàng, hắn mỉm cười:"Chào mừng em trở về, Quỷ Hậu của tôi."
Hắn nói xong, cả bầu trời rộp một màu đỏ rực, những con đom đóm phát ra ánh sáng đỏ bay lượn trên không trung. Mấy bộ xương khô cũng đồng loạt quỳ xuống khi hai người đi qua, cô vẫn còn hoang mang lắm nên chưa nói được gì. Cũng không biết hắn có ma lực gì, khiến cô đi theo hắn một cách vô tri, vô thức.
La Mục Khải dẫn cô đến một nơi được bày trí sang trọng, hoa hồng đen được hắn giăng đầy khắp nơi. Ở chính giữa còn treo một mảnh giấy vàng có những dòng chữ được ghi bằng máu. Hắn cầm tay cô, dịu dàng nói:"Nơi này là Đền Thiên của Địa Phủ, chúng ta ở đây cuối đầu bái Địa chính thức trở thành vợ chồng. Em có nguyện ý không?"
Cô nhìn hắn, đôi mắt trong veo chóp chóp. Cô nghĩ kết hôn với hắn, đỡ hơn là kết hôn với người khờ khạo kia. Thôi thì dù sao hắn cũng đẹp trai, cô còn được làm Quỷ Hậu gì gì đó so với cái chuyện mẹ cô nói tốt hơn biết là bao nhiêu.
"Bái lạy cục đá này sao?" Cô mơ hồ chỉ cục đá trước mặt rồi hỏi hắn.
La Mục Khải quỳ xuống, cô cũng quỳ theo, hắn nói:"Đây là vỏ của Ngọc Tụ Hồn, "cục đá" này là nơi trấn giữ Địa Phủ đấy. Nếu Quỷ Vương mà kết hôn đều sẽ tới đây bái lễ rồi lập Quỷ Hậu. Em nhìn cái "Khế Ước Máu" đó đi, chúng ta là cặp đôi có hôn ước với nhau từ trăm năm trước đấy. Anh chờ em ở đây, lâu lắm rồi biết không?"
"Vậy... Thì bái lạy thôi." Cô nghe không hiểu hắn nói, nhưng mà thật sự trên khế ước có tên của cô và hắn.
Cô và hắn cuối đầu bái ba cái với "cục đá" trước mặt, đột nhiên trên đầu thổi lên một trận gió lớn. Sau đó là một đạo thiên lôi đánh xuống cả hai bọn cô, Dương Uyển Chi nhắm mắt nép sát vào trong lòng hắn, vì cô sợ đau.
Nhưng mãi một lúc cũng chẳng thấy đau đớn gì, cô mới dám hé mắt ra nhìn. Bọn họ đã thay đổi địa điểm tới ở một căn phòng sang trọng và sạch sẽ, trên cái giường lớn còn có một trái tim màu đen được xếp từ những cánh hoa.
"Đây là... Phòng tân hôn sao?" Cô ngờ ngợ hỏi hắn.
"Em có thích không?" La Mục Khải mỉm cười nhìn cô.
"Những cái này đều do anh chuẩn bị hả?"
"Ừ, anh đã chuẩn bị hơn một trăm năm rồi chỉ chờ em thôi. Uyển Chi, em nhìn vào gương đi."
Dương Uyển Chi ngờ ngợ, nhưng vẫn rất nghe lời hắn nhìn vào trong gương dán trên tường. Rồi cô trợn mắt cả kinh, hai mắt của cô đã chuyển sang màu đỏ giống hệt như của hắn.
"Đây là?" Cô sờ lên mặt mình ngạc nhiên hỏi.
"Cả trời và đất đều đã chứng kiến hôn lễ của chúng ta, em đã là vợ của anh rồi." Hắn nói trong niềm hạnh phúc, hắn đã chờ cả trăm năm để đi tới một bước này.
Cô nhìn mình một lúc, sau lại chú ý tới cái giường hơn. Nếu như kết hôn rồi vậy... Tiếp theo sẽ làm cái gì?
"Nếu vậy... Nếu vậy cũng nên động phòng chứ nhỉ?"
La Mục Khải:"..." Hắn không gấp, vậy cô gấp cái gì?
Cô không biết nữa vì lý do gì mà trong lòng cô vui vẻ lắm, còn nhớ tới hình ảnh hắn ở trong nhà tắm "tuốt" cái thứ ấy nữa. Khoé môi cong lên, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn La Mục Khải.
Cô nằm ở trong lòng hắn không nhịn nổi sự tủi thân mà khóc thút thít, cô ấm ức lắm nhưng chẳng biết nói ra thế nào chỉ đành biết khóc thôi.
La Mục Khải nói:"Đừng sợ, tôi không để em chịu thiệt thòi đâu."
Sau câu trấn an đó Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc, bên cạnh cô không có một bóng người. Vẫn cô quạnh như lúc đầu, cô lại khóc trong bất lực hoá ra tất cả đều do cô nằm mơ mà thôi.
Mẹ cô đã sắp đặt chuyện hôn nhân đại sự cho cô thật ổn thoả, hay nói đúng hơn là bán cô đi một cách rất triệt để. Ngày xung hỉ đã ấn định vào ngày mười sáu âm lịch tháng này, từ đây đến đó không quá mười ngày nữa.
Mẹ Dương đem cơm vào phòng cho cô, bà vuốt tóc cô khổ sở nói:"Ăn đi con, biết đâu khi vào nhà đó con được ăn sung, mặc sướng thì sao?"
"Mẹ... Mẹ không thương con hả?" Cô vẫn luôn hỏi câu này, vì có nằm mơ cô cũng không ngờ mẹ cô sẽ lựa chọn bán cô đi.
Mẹ Dương rơi nước mắt, bà nhìn cô bằng cặp mắt thê lương:"Cái ngày mà cha con bỏ mẹ đi để lại mẹ và hai đứa con gái, lúc đó cũng chính ông bà đã cưu mang mẹ. Uyển Chi nếu ngày đó ông bà cũng đánh đuổi mẹ đi, thì có lẽ chúng ta đều đã đi theo chị con hết rồi. Con được sống tới bây giờ là do ông bà cứu vớt, con phải biết ơn chứ?"
"Lấy một người khờ khạo, hay là mẹ cứ giết con luôn đi." Cô khóc rống lên, ông trời ơi sao tình cảnh này lại vận lên người cô.
Mẹ Dương xoa tóc cô, bà lại nói:"Mẹ chỉ có thể bảo bọc con từng này thôi. Bọn xã hội đen ấy cũng muốn dùng con để gán nợ cho ông, nhưng mẹ không đồng ý. Uyển Chi cưới một người khờ đỡ hơn là bị đám đàn ông chà đạp. Mẹ xin lỗi con, mẹ thật sự đã hết cách rồi."
Nói rồi mẹ Dương bỏ đi ra ngoài, để lại một mình Dương Uyển Chi với trạng thái sống dở chết dở. Cô bật cười trong chua xót, cái này cũng gọi là bảo vệ ư, cứ cho là như vậy đi...
*
La Mục Khải ở Địa Phủ trang trí lại một chút, vì vài ngày nữa là Quỷ Hậu của hắn trở về rồi hắn không thể sơ sài được. Hắn tự tay thắt hoa hồng đen thành hình trái tim, rồi đặt trên giường chính của phòng tân hôn.
Nguyệt Lão nhìn hành động này của hắn khoé môi khẽ giật giật, ánh mắt tỏ ý khinh thường không hề che giấu.
Toàn thân anh bị trói bởi dây xích, vì bị La Mục Khải dùng phép thuật nên không thể nói chuyện chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi qua đi lại trước mặt mà thôi.
"Ưm Ưm Ưm." Nguyệt Lão cố kêu lên mấy tiếng kháng cự.
La Mục Khải thấy vậy mới phẩy tay, cho phép anh được nói chuyện.
"Này, cậu làm như vậy là bất kính với bề trên đấy. Hơn nữa tôi còn là cha vợ của cậu, La Mục Khải cậu có thả tôi ra không thì bảo?"
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không dâng rượu lúc làm lễ cho ông đâu. Con rể hả? Phiền Nguyệt Lão nhớ lại ông vừa se duyên vợ tôi cho ai đấy?"
"Tôi..." Nguyệt Lão nhất thời đuối lý, nhưng mà cái đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên.
"Thì... Thì cái đó là duyên số của Uyển Chi, tôi chỉ làm đúng trọng trách thôi... Ưm... Ưm..."
Hắn phất tay, anh lại bị cấm không cho nói chuyện!
Chuyện là Nguyệt Lão xem được nhân duyên của Dương Uyển Chi, thấy được người có duyên nên thắt dây tơ hồng se cho cô mối lương duyên với chàng khờ nhà giàu có ở gần thôn quê. Mối tình của họ không phải là oan trái, mà ngược lại là một tình rất đẹp. Chính là sau khi gặp được Dương Uyển Chi, chàng khờ đó đặc biệt nghe lời rồi đồng ý uống thuốc chữa bệnh, sau này sẽ hết khờ. Rồi bọn họ yêu nhau, sống với nhau tới già. Dương Uyển Chi cũng là con gái của anh, nên anh phải tính cho nó một mối lương duyên tốt chứ, có đâu mà ngờ người nào đó lại biết được tin này mà nổi điên lên.
Dương Uyển Chi đi lịch kiếp, cô sớm đã là người của dương thế rồi. Rõ ràng hắn nói là sẽ kiên nhẫn đợi, đây còn gọi là kiên nhẫn đợi hay sao? Nghe người ta đi lấy chồng, liền không nhịn được đem "Khế Ước Máu" ra làm cớ, sau đó gạch sổ sinh tử để lôi người ta về, ấu trĩ quá mức...
*
Đêm mười sáu âm lịch, chính là cái ngày Dương Uyển Chi mặc trên người bộ hỷ phục, trang điểm kỹ lưỡng rồi bước lên xe hơi sang trọng rời khỏi dãy nhà trọ thân thuộc. Cô không khóc, cũng không nói tạm biệt mẹ Dương một lời, thái độ của cô thơ thẫn như người mất hồn.
Xe đi qua bốn cái ngã tư, lao vào đám sương mù dày đặt rồi đột nhiên người lái xe biến thành một bộ xương khô rất kinh dị. Dương Uyển Chi sợ hãi hét toáng lên, cô muốn nhảy xuống xe nhưng phát hiện cửa xe đã khóa chặt.
"Quỷ Hậu đừng sợ, tôi đến đón người tới Địa Phủ." Bộ xương khô ngoái đầu 360 độ ra sau, trong hốc mắt phát ra ánh sáng màu xanh lá cây ghê rợm, rồi nói truyền vào tai cô chất giọng lạnh lẽo.
"Địa... Địa Phủ?" Cô run rẩy hỏi lại, sau đó khung cảnh xung quanh dần thay đổi. Hai bên đường xuất hiện rất nhiều cây cối, là hoa, một loại hoa màu đỏ rực rỡ.
Cô còn chưa hết kinh ngạc thì chiếc xe dừng lại, từ trong những bụi hoa là những bộ xương khô y hệt ẩn mình dần hiện rõ ra. Cảnh tượng phía trước quá mức kinh hãi, nhưng cô chẳng thấy sợ gì cả, ngược lại còn vô thức mỉm cười.
Cánh cửa xe mở ra, người đàn ông mặc một bộ đồ màu đỏ đứng bên ngoài, hắn vươn cánh tay tới đón cô. Mặc dù chưa nhìn thấy mặt hắn nhưng cô cảm giác được sự thân thuộc lạ thường, cô nắm tay hắn rồi ra khỏi chiếc xe.
"La... La Mục Khải?" Cô lấp bấp tên hắn vì người đàn ông trước mặt cô giống hệt cái người thuê phòng biến mất không tung tích trước đó.
Ngoại trừ đôi mắt của hắn có màu đỏ như máu.
La Mục Khải cuối đầu nhìn cô, trông đôi đồng tử màu đỏ ấy thật hung dữ nhưng cái cách hắn nhìn cô thật dịu dàng, hắn mỉm cười:"Chào mừng em trở về, Quỷ Hậu của tôi."
Hắn nói xong, cả bầu trời rộp một màu đỏ rực, những con đom đóm phát ra ánh sáng đỏ bay lượn trên không trung. Mấy bộ xương khô cũng đồng loạt quỳ xuống khi hai người đi qua, cô vẫn còn hoang mang lắm nên chưa nói được gì. Cũng không biết hắn có ma lực gì, khiến cô đi theo hắn một cách vô tri, vô thức.
La Mục Khải dẫn cô đến một nơi được bày trí sang trọng, hoa hồng đen được hắn giăng đầy khắp nơi. Ở chính giữa còn treo một mảnh giấy vàng có những dòng chữ được ghi bằng máu. Hắn cầm tay cô, dịu dàng nói:"Nơi này là Đền Thiên của Địa Phủ, chúng ta ở đây cuối đầu bái Địa chính thức trở thành vợ chồng. Em có nguyện ý không?"
Cô nhìn hắn, đôi mắt trong veo chóp chóp. Cô nghĩ kết hôn với hắn, đỡ hơn là kết hôn với người khờ khạo kia. Thôi thì dù sao hắn cũng đẹp trai, cô còn được làm Quỷ Hậu gì gì đó so với cái chuyện mẹ cô nói tốt hơn biết là bao nhiêu.
"Bái lạy cục đá này sao?" Cô mơ hồ chỉ cục đá trước mặt rồi hỏi hắn.
La Mục Khải quỳ xuống, cô cũng quỳ theo, hắn nói:"Đây là vỏ của Ngọc Tụ Hồn, "cục đá" này là nơi trấn giữ Địa Phủ đấy. Nếu Quỷ Vương mà kết hôn đều sẽ tới đây bái lễ rồi lập Quỷ Hậu. Em nhìn cái "Khế Ước Máu" đó đi, chúng ta là cặp đôi có hôn ước với nhau từ trăm năm trước đấy. Anh chờ em ở đây, lâu lắm rồi biết không?"
"Vậy... Thì bái lạy thôi." Cô nghe không hiểu hắn nói, nhưng mà thật sự trên khế ước có tên của cô và hắn.
Cô và hắn cuối đầu bái ba cái với "cục đá" trước mặt, đột nhiên trên đầu thổi lên một trận gió lớn. Sau đó là một đạo thiên lôi đánh xuống cả hai bọn cô, Dương Uyển Chi nhắm mắt nép sát vào trong lòng hắn, vì cô sợ đau.
Nhưng mãi một lúc cũng chẳng thấy đau đớn gì, cô mới dám hé mắt ra nhìn. Bọn họ đã thay đổi địa điểm tới ở một căn phòng sang trọng và sạch sẽ, trên cái giường lớn còn có một trái tim màu đen được xếp từ những cánh hoa.
"Đây là... Phòng tân hôn sao?" Cô ngờ ngợ hỏi hắn.
"Em có thích không?" La Mục Khải mỉm cười nhìn cô.
"Những cái này đều do anh chuẩn bị hả?"
"Ừ, anh đã chuẩn bị hơn một trăm năm rồi chỉ chờ em thôi. Uyển Chi, em nhìn vào gương đi."
Dương Uyển Chi ngờ ngợ, nhưng vẫn rất nghe lời hắn nhìn vào trong gương dán trên tường. Rồi cô trợn mắt cả kinh, hai mắt của cô đã chuyển sang màu đỏ giống hệt như của hắn.
"Đây là?" Cô sờ lên mặt mình ngạc nhiên hỏi.
"Cả trời và đất đều đã chứng kiến hôn lễ của chúng ta, em đã là vợ của anh rồi." Hắn nói trong niềm hạnh phúc, hắn đã chờ cả trăm năm để đi tới một bước này.
Cô nhìn mình một lúc, sau lại chú ý tới cái giường hơn. Nếu như kết hôn rồi vậy... Tiếp theo sẽ làm cái gì?
"Nếu vậy... Nếu vậy cũng nên động phòng chứ nhỉ?"
La Mục Khải:"..." Hắn không gấp, vậy cô gấp cái gì?
Cô không biết nữa vì lý do gì mà trong lòng cô vui vẻ lắm, còn nhớ tới hình ảnh hắn ở trong nhà tắm "tuốt" cái thứ ấy nữa. Khoé môi cong lên, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn La Mục Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.