Chương 17
T/H12
26/05/2024
Nút thắt được cởi bỏ. Đọng lại trong lòng anh giờ này chỉ còn một chữ thương thật to. Anh lần theo làn tóc hôn lên vành tai, lên má, lên sóng mũi. Bờ môi ấm mang nhớ nhung khắc khoải suốt ba năm dịu dàng lau đi dòng lệ tủi hờn cho người tình.
"Đan Nguyên, anh yêu em! Yêu rất nhiều!"
Đan Nguyên bao ấm ức đè nặng trong lòng bấy lâu đã trút vơi đi, hơi ấm của một đôi môi cũng dần xoa dịu mọi vết đau âm ỉ. Gặp lại hương vị cũ đầy lưu luyến, cô lại gọi tên một người: "Phú Hào? Là anh đó à?"
"Là anh! Anh đã về bên em. Từ giờ ai làm tổn thương em cứ nói thẳng với anh, bất kể người đó là ai, anh thay em đòi lại công bằng!"
"Phú Hào!"
"Đan Nguyên!"
"Em mãi yêu anh!"
"Anh cũng vậy, chỉ yêu mỗi em thôi!"
Con tim vỡ òa vì tìm được chân ái. Họ lần tìm lại những cung bậc cảm xúc lỡ bỏ rơi suốt ba năm. Và trao cho nhau tất cả những gì vốn thuộc về nhau không hề đắn đo e dè nữa. Một màn động phòng hoa chúc tự nhiên nằm ngoài điều khoản của bản khế ước khiến cả hai thỏa mãn và xích lại gần nhau hơn.
"Bà xã, anh bế em đi tắm nha!" Anh vừa hỏi vừa tranh thủ hôn thêm vài cái, rồi ôm con mèo lười đi tắm.
Phú Hào của cô là vậy. Luôn chăm sóc người yêu từ đầu tới chân. Thêm lần thứ hai gần gũi, Đan Nguyên khó mà tin: người đàn ông đang nhẹ nhàng kì cọ tắm rửa cho cô này không phải là người xưa!
Trong hơi nước ấm dù mờ mờ, bỏ qua khuôn mặt không thuộc về anh đó, Đan Nguyên nhận ra tất cả những gì của riêng anh. Cô đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo, mân mê làn da sạm màu rắn rỏi. Màu da này không giống màu da của một thiếu gia nhà giàu. Bởi, Phú Hào của cô rất thích đi đó đây, thích cởi trần phơi nắng.
Cô nhớ có năm về đây, gặp lúc người dân quê thu hoạch lúa, giữa trưa trời làm giông báo mưa, anh cứ y nguyên cái lưng trần đang ngủ trưa chạy đi cứu lúa. Trước khi đi còn ngoái đầu dặn thêm cô: "Em đừng có ra làm anh phân tâm. Mình anh dư sức rồi!" Lúc về, mồ hôi mồ kê thấm thêm bụi lúa khiến da nổi đầy mẩn đỏ vì xót. Anh thấy cô dòm, giơ luôn bàn tay to vò đầu cô, cười: "Dấu tích của quê. Không sao đâu, anh tắm phát là hết ngay!"
Nên cô không lạ gì vòm ngực săn chắc và tấm lưng rộng ấy!
Tay cô khẽ lướt trên ngực, trên lưng anh. Đôi mắt mở to tìm lại từng chi tiết nhỏ. Cuối cùng, cô chạm lại vết sẹo, hỏi anh: "Anh còn nhớ vết sẹo này có từ đâu không?"
Sao không...nhớ! Nhưng anh ngu gì nói, nói cho lộ! Cái nhành cây xoan khô đó đúng là quá hiểm.
"Lâu rồi, anh không để ý!"
Cô bĩu môi.
Anh nhận ra, cô vẫn giữ nguyên thói quen cũ: rất thích săm soi da dẻ của anh. Bèn bế người lau khô trả lại gường cho chắc. Sau khi giúp cô cài nốt mấy cúc áo pijama, rồi hôn lên đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh: "Em ngủ tí đi! Anh nấu cơm gọi em ha!"
Anh nhẹ nhàng khép lại cánh cửa xuống bếp. Nằm trong phòng nghe tiếng khua vọng lên, Đan Nguyên tung chăn rón rén đi xem anh nấu nướng.
Ở một khoảng cách vừa đủ quan sát, Đan Nguyên thấy anh thành thục vo gạo bắt cơm, lặt rau, làm cá. Nếu nói anh là Đỗ Phú Hào cũng đúng. Bởi, Phú Hào của cô vì cô có thể làm tất cả. Nhưng gương mặt kia...thì không có phải. Cô ôm mớ nghi ngờ trong bụng đi ăn cơm.
Nhìn bữa ăn đạm bạc đậm chất quê gồm rau muống luộc, đĩa cá rô nướng và tô nước lấy từ rau thơm mùi chanh tươi, Đan Nguyên khen anh thật lòng: "Anh rất giống Phú Hào!" Cô tinh mắt thấy đôi đũa đang gỡ xương cá của anh dừng lại. Nhưng rất nhanh đã động kèm theo câu: "Anh rất vui vì mình có thể sánh với tượng đài bất tử trong lòng em!" Anh gắp cho cô phần thịt cá vừa gỡ bỏ vào bát: "Nào, ăn cơm thôi!" Rồi kể cô nghe ba chuyện tầm phào trên trời dưới biển.
Sau bữa cơm. Anh tranh phần dọn dẹp, chỉ tay vào đĩa hoa quả: "Em bê ra sân rồi anh ra!"
Đêm quê thật bình yên!
Trăng tháng Tám sáng trong vằng vặc. Dịu dàng tưới ánh vàng lung linh mặt nước hồ. Trăng rải khắp sân, ưu ái soi tỏ từng đường nét trên gương mặt kiều diễm khiến người vừa đến không khỏi rúng động tâm can.
"Chào!" Lý Dạ bước ra từ chậu bon sai giấy đỏ: "Tôi đến tìm Phú...nhị đại có chút chuyện!" Anh ta cười sáng cả hàm răng trắng.
"Ảnh đang rửa...tay ở trong nhà! Để tôi gọi!"
"Khỏi phiền cô! Để tôi tự! Cô ngắm trăng đi ha!"
Lý Dạ thản nhiên vào trong, có hai ba lần ngoái lại nhìn cô.
"Phú Hào! Tôi nghe ông Bảy nói, cậu đã đăng kí kết hôn?" Lý Dạ tựa vào bàn đá dán mắt vào mặt Phú Hào.
"Rồi sao? Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Ô hay! Cái thằng này! Ở nhà đang chuẩn bị tiệc đính hôn, cậu ở đây lén lút kết hôn."
Bàn tay úp bát đĩa của anh dừng lại. Anh ngoái đầu nhìn ra cửa rồi dặn Lý Dạ: "Anh nhỏ cái mồm thôi!"
Trái với nỗi lo lắng của anh, người vừa đến vô tư không có ý định kiêng dè: "Cổ đang ngắm trăng! Mà cậu định giấu đến khi nào?"
"Đó không phải là việc của anh, không có việc gì quan trọng, lượn giùm chỗ khác!"
Người kia thở dài, thẳng lưng thương tình báo cho tin nóng: "Dì nhỏ đang tìm cậu. Lúc chiều dì ấy có gọi tôi..."
Một đôi mắt bức tử bắn qua.
Anh ta giơ hai đầu hàng, vừa đi vừa nói: "Yên tâm...tôi không nói!"
"Đan Nguyên, anh yêu em! Yêu rất nhiều!"
Đan Nguyên bao ấm ức đè nặng trong lòng bấy lâu đã trút vơi đi, hơi ấm của một đôi môi cũng dần xoa dịu mọi vết đau âm ỉ. Gặp lại hương vị cũ đầy lưu luyến, cô lại gọi tên một người: "Phú Hào? Là anh đó à?"
"Là anh! Anh đã về bên em. Từ giờ ai làm tổn thương em cứ nói thẳng với anh, bất kể người đó là ai, anh thay em đòi lại công bằng!"
"Phú Hào!"
"Đan Nguyên!"
"Em mãi yêu anh!"
"Anh cũng vậy, chỉ yêu mỗi em thôi!"
Con tim vỡ òa vì tìm được chân ái. Họ lần tìm lại những cung bậc cảm xúc lỡ bỏ rơi suốt ba năm. Và trao cho nhau tất cả những gì vốn thuộc về nhau không hề đắn đo e dè nữa. Một màn động phòng hoa chúc tự nhiên nằm ngoài điều khoản của bản khế ước khiến cả hai thỏa mãn và xích lại gần nhau hơn.
"Bà xã, anh bế em đi tắm nha!" Anh vừa hỏi vừa tranh thủ hôn thêm vài cái, rồi ôm con mèo lười đi tắm.
Phú Hào của cô là vậy. Luôn chăm sóc người yêu từ đầu tới chân. Thêm lần thứ hai gần gũi, Đan Nguyên khó mà tin: người đàn ông đang nhẹ nhàng kì cọ tắm rửa cho cô này không phải là người xưa!
Trong hơi nước ấm dù mờ mờ, bỏ qua khuôn mặt không thuộc về anh đó, Đan Nguyên nhận ra tất cả những gì của riêng anh. Cô đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo, mân mê làn da sạm màu rắn rỏi. Màu da này không giống màu da của một thiếu gia nhà giàu. Bởi, Phú Hào của cô rất thích đi đó đây, thích cởi trần phơi nắng.
Cô nhớ có năm về đây, gặp lúc người dân quê thu hoạch lúa, giữa trưa trời làm giông báo mưa, anh cứ y nguyên cái lưng trần đang ngủ trưa chạy đi cứu lúa. Trước khi đi còn ngoái đầu dặn thêm cô: "Em đừng có ra làm anh phân tâm. Mình anh dư sức rồi!" Lúc về, mồ hôi mồ kê thấm thêm bụi lúa khiến da nổi đầy mẩn đỏ vì xót. Anh thấy cô dòm, giơ luôn bàn tay to vò đầu cô, cười: "Dấu tích của quê. Không sao đâu, anh tắm phát là hết ngay!"
Nên cô không lạ gì vòm ngực săn chắc và tấm lưng rộng ấy!
Tay cô khẽ lướt trên ngực, trên lưng anh. Đôi mắt mở to tìm lại từng chi tiết nhỏ. Cuối cùng, cô chạm lại vết sẹo, hỏi anh: "Anh còn nhớ vết sẹo này có từ đâu không?"
Sao không...nhớ! Nhưng anh ngu gì nói, nói cho lộ! Cái nhành cây xoan khô đó đúng là quá hiểm.
"Lâu rồi, anh không để ý!"
Cô bĩu môi.
Anh nhận ra, cô vẫn giữ nguyên thói quen cũ: rất thích săm soi da dẻ của anh. Bèn bế người lau khô trả lại gường cho chắc. Sau khi giúp cô cài nốt mấy cúc áo pijama, rồi hôn lên đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh: "Em ngủ tí đi! Anh nấu cơm gọi em ha!"
Anh nhẹ nhàng khép lại cánh cửa xuống bếp. Nằm trong phòng nghe tiếng khua vọng lên, Đan Nguyên tung chăn rón rén đi xem anh nấu nướng.
Ở một khoảng cách vừa đủ quan sát, Đan Nguyên thấy anh thành thục vo gạo bắt cơm, lặt rau, làm cá. Nếu nói anh là Đỗ Phú Hào cũng đúng. Bởi, Phú Hào của cô vì cô có thể làm tất cả. Nhưng gương mặt kia...thì không có phải. Cô ôm mớ nghi ngờ trong bụng đi ăn cơm.
Nhìn bữa ăn đạm bạc đậm chất quê gồm rau muống luộc, đĩa cá rô nướng và tô nước lấy từ rau thơm mùi chanh tươi, Đan Nguyên khen anh thật lòng: "Anh rất giống Phú Hào!" Cô tinh mắt thấy đôi đũa đang gỡ xương cá của anh dừng lại. Nhưng rất nhanh đã động kèm theo câu: "Anh rất vui vì mình có thể sánh với tượng đài bất tử trong lòng em!" Anh gắp cho cô phần thịt cá vừa gỡ bỏ vào bát: "Nào, ăn cơm thôi!" Rồi kể cô nghe ba chuyện tầm phào trên trời dưới biển.
Sau bữa cơm. Anh tranh phần dọn dẹp, chỉ tay vào đĩa hoa quả: "Em bê ra sân rồi anh ra!"
Đêm quê thật bình yên!
Trăng tháng Tám sáng trong vằng vặc. Dịu dàng tưới ánh vàng lung linh mặt nước hồ. Trăng rải khắp sân, ưu ái soi tỏ từng đường nét trên gương mặt kiều diễm khiến người vừa đến không khỏi rúng động tâm can.
"Chào!" Lý Dạ bước ra từ chậu bon sai giấy đỏ: "Tôi đến tìm Phú...nhị đại có chút chuyện!" Anh ta cười sáng cả hàm răng trắng.
"Ảnh đang rửa...tay ở trong nhà! Để tôi gọi!"
"Khỏi phiền cô! Để tôi tự! Cô ngắm trăng đi ha!"
Lý Dạ thản nhiên vào trong, có hai ba lần ngoái lại nhìn cô.
"Phú Hào! Tôi nghe ông Bảy nói, cậu đã đăng kí kết hôn?" Lý Dạ tựa vào bàn đá dán mắt vào mặt Phú Hào.
"Rồi sao? Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Ô hay! Cái thằng này! Ở nhà đang chuẩn bị tiệc đính hôn, cậu ở đây lén lút kết hôn."
Bàn tay úp bát đĩa của anh dừng lại. Anh ngoái đầu nhìn ra cửa rồi dặn Lý Dạ: "Anh nhỏ cái mồm thôi!"
Trái với nỗi lo lắng của anh, người vừa đến vô tư không có ý định kiêng dè: "Cổ đang ngắm trăng! Mà cậu định giấu đến khi nào?"
"Đó không phải là việc của anh, không có việc gì quan trọng, lượn giùm chỗ khác!"
Người kia thở dài, thẳng lưng thương tình báo cho tin nóng: "Dì nhỏ đang tìm cậu. Lúc chiều dì ấy có gọi tôi..."
Một đôi mắt bức tử bắn qua.
Anh ta giơ hai đầu hàng, vừa đi vừa nói: "Yên tâm...tôi không nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.