Chương 20
T/H12
26/05/2024
Lý Dạ bất ngờ lên tiếng: "Dì Út! Chuyện nhà họ Lý con không cần dì bêu riếu. Con nhắc lại lần cuối, cấm dì mang nỗi đau nhà con ra dày xéo. Nếu không đừng trách con trở mặt!"
Chuyện cũ đã thuộc về dĩ vãng. Mỗi lần chạm đến là một lần đau. Người đàn bà anh tôn trọng gọi một tiếng dì kia sao biết được: nỗi đau mà nhà họ Lý gánh chịu có phần lỗi của bà ta!
Nếu năm xưa, bà ta đừng xúi giục mẹ anh làm to chuyện, đừng bày vẽ mẹ anh suốt ngày chửi bới hạ nhục chồng rồi kéo nhau đi đánh ghen. Thì ba anh đã không tự vẫn. Ba anh không chớt thì mẹ anh cũng không mù quán mà đi theo chồng. Lý Dạ nhớ mãi câu nói của mẹ khi thân thể ba vừa lạnh: "Nhớ để mẹ nằm cạnh ba con! Không cùng sống thì cùng chớt! Mẹ muốn mãi mãi ba con chỉ được nằm bên cạnh mẹ!"
Chấp niệm quá sâu! Lòng nhân hậu quá ít ỏi! Đã đẩy một đứa con cứ ngỡ là thiếu gia nhà giàu lâm vào cảnh mồ côi. Cũng may năm đó anh đã lớn. Nếu không...làm gì có một Lý Dạ như bây giờ.
Anh ta cuộn chặt hai bàn tay nói với Phú Hào: "Cậu mau băng bó vết thương. Để sốc mất máu đừng trách tôi lôi cậu từ quan tài ra mắc đền đời em gái tôi!"
Mọi người chưa hết ngỡ ngàng. Lý Dạ quay mặt Đan Nguyên lại xem chiếc giày có làm cô đau chỗ nào không, rồi tuyên bố luôn: "Đan Nguyên là em gái tôi! Từ giờ ai làm khó con bé là...làm khó tôi! Lý Dạ này làm đẹp cho người được thì cũng phá nát được."
Nói xong, giành lấy cô từ tay Phú Hào nói thật to: "Cậu lo giải quyết dứt điểm chuyện nhà và chuyện đính hôn. Rồi qua nhà tôi bàn chuyện đón em tôi." Sau đó cúi đầu thầm thì vào tai anh: "Tạm thời cứ để Đan Nguyên ở chỗ tôi. Con bé sẽ an toàn hơn!"
Anh ta lại quay sang nói với Đan Nguyên: "Đi theo anh!"
Trong hoàn cảnh này, Phú Hào dù không nỡ cũng đành phải nghe theo lời Lý Dạ sắp xếp. Anh chỉ kịp xoa tay lên dấu chiếc giày, nhìn cô đau lòng nói: "Chờ anh!"
Thấy cục diện đằng đằng sát khí, Đan Nguyên cũng đành thuận theo lời ông anh cùng cha khác mẹ vừa từ trên trời rơi xuống. Cô dịch ra khỏi Phú Hào, nước mắt hai hàng dặn anh: "Anh coi vết thương. Nhớ chăm sóc thật tốt!"
"Em lo cái gì? Anh là bác sĩ! Em đừng khóc nữa, anh không sao? Anh còn phải lo kiếm tiền nuôi em và con chúng ta chứ!"
Anh cười vuốt má cô. Cho cô ánh mắt: Hãy tin anh!
Cô cũng cười, ánh mắt vấn vương như muốn nói: Em tin anh!
Một bàn tay lưu luyến không nỡ buông một bàn tay. Theo cái kéo mạnh dứt khoát của Lý Dạ, Đan Nguyên cứ thế rời xa Phú Hào ngay trước mắt anh. Mắt cô đỏ hoe thì trong mắt anh lệ cũng đã đầy.
"Đan Nguyên, anh yêu em! Nhớ đợi anh nha, không lâu đâu!"
Cô cười trong nghẹn ngào. Khẽ gật đầu cho anh yên tâm.
"Lý Dạ, nhờ anh lăn trứng gà lên vết đỏ trên má Đan Nguyên giúp tôi!" Mẹ anh đúng là quá tàn nhẫn với Đan Nguyên.
Đêm thu lạnh. Trăng dần lạnh. Cũng không bằng cái lạnh chia xa của anh và cô. Nỗi đau này. Muộn phiền này chỉ có những ai đang yêu nhau sâu đậm mới có thể hiểu.
Phú Hào mãi nhìn theo bóng lưng cô. Đến khi cái dáng nhỏ liêu xiêu khuất dần sau ngõ. Anh mới lê đôi chân nặng nề trở vào nhà. Mẹ anh và cô vợ hứa hôn cũng theo vào. Cô ta có nhã ý ôm cánh tay anh, dìu anh. Phú Hào nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn, thẳng thừng tránh né, nói không sợ mích lòng: "Cô là đang có âm mưu cướp chồng người khác đó! Tôi trai đã có vợ, cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm thì mau tỉnh táo bảo ông bà già hủy hôn!"
Lập tức hai cái miệng đồng thanh lên tiếng.
"Phú Hào, em không đồng ý!"
"Mẹ phản đối!"
Hạ Vy đâu ngu buông bỏ người con trai cô ta thầm thương tương tư phiền muộn bao năm. Cũng hên ba mẹ cô ta rất thương con, họ biết nỗi lòng con gái nên đã bày vẽ chuyện hứa hôn với ba mẹ Phú Hào hòng giúp con gái toại nguyện một bước lấy được người mình yêu.
Còn mẹ anh? Bà cũng đâu ngu bỏ con dâu giàu! Hai nhà Đỗ - Lê môn đăng hộ đối là thế. Bằng mọi giá bà phải kết sui gia cho được.
"Trai muốn thành danh sự nghiệp. Không phải chỉ dựa vào tài năng và ba mẹ hậu thuẫn là đủ. Mà còn cần lắm sự tương trợ từ vợ và gia đình vợ. Nếu năm xưa, ba con không cưới mẹ mà cưới thứ khố rách áo ôm thì con có được cuộc sống sung sướng này không? Muốn xe kiểu gì có xe kiểu đó. Tiền bạc sài không thiếu. Con nghĩ những thứ con có là của ba con hả? Tất cả là nhờ mẹ đó!
Nên Phú Hào, con phải nghe lời mẹ! Cưới Hạ Vy để đời con của con nó không chịu khổ và nhục."
Cô vợ hứa hôn bèn tiếp lời: "Mẹ nói phải đó anh! Em và ba mẹ em sẽ hậu thuẫn anh mở to Bệnh viện."
Trong phòng khách. Mẹ chồng con dâu tỉ tê viễn cảnh tương lai. Nếu ai nghe thấy chắc ngưỡng mộ anh lắm.
Nhưng Phú Hào không để lọt tai một tiếng nào. Anh lo xử lí vết thương và băng bó. Mẹ anh thấy con đau nhăn mặt xót con nên buộc miệng: "Con mà còn dây vào thứ con hoang đó là thương tổn vẫn còn mang! Đấy, ba năm qua bình yên không sao, dính vào nó một phát là có máu!"
"Mẹ!" Phú Hào không nhịn nổi nữa, anh quát lên: "Đi giùm hết đi!"
Chuyện cũ đã thuộc về dĩ vãng. Mỗi lần chạm đến là một lần đau. Người đàn bà anh tôn trọng gọi một tiếng dì kia sao biết được: nỗi đau mà nhà họ Lý gánh chịu có phần lỗi của bà ta!
Nếu năm xưa, bà ta đừng xúi giục mẹ anh làm to chuyện, đừng bày vẽ mẹ anh suốt ngày chửi bới hạ nhục chồng rồi kéo nhau đi đánh ghen. Thì ba anh đã không tự vẫn. Ba anh không chớt thì mẹ anh cũng không mù quán mà đi theo chồng. Lý Dạ nhớ mãi câu nói của mẹ khi thân thể ba vừa lạnh: "Nhớ để mẹ nằm cạnh ba con! Không cùng sống thì cùng chớt! Mẹ muốn mãi mãi ba con chỉ được nằm bên cạnh mẹ!"
Chấp niệm quá sâu! Lòng nhân hậu quá ít ỏi! Đã đẩy một đứa con cứ ngỡ là thiếu gia nhà giàu lâm vào cảnh mồ côi. Cũng may năm đó anh đã lớn. Nếu không...làm gì có một Lý Dạ như bây giờ.
Anh ta cuộn chặt hai bàn tay nói với Phú Hào: "Cậu mau băng bó vết thương. Để sốc mất máu đừng trách tôi lôi cậu từ quan tài ra mắc đền đời em gái tôi!"
Mọi người chưa hết ngỡ ngàng. Lý Dạ quay mặt Đan Nguyên lại xem chiếc giày có làm cô đau chỗ nào không, rồi tuyên bố luôn: "Đan Nguyên là em gái tôi! Từ giờ ai làm khó con bé là...làm khó tôi! Lý Dạ này làm đẹp cho người được thì cũng phá nát được."
Nói xong, giành lấy cô từ tay Phú Hào nói thật to: "Cậu lo giải quyết dứt điểm chuyện nhà và chuyện đính hôn. Rồi qua nhà tôi bàn chuyện đón em tôi." Sau đó cúi đầu thầm thì vào tai anh: "Tạm thời cứ để Đan Nguyên ở chỗ tôi. Con bé sẽ an toàn hơn!"
Anh ta lại quay sang nói với Đan Nguyên: "Đi theo anh!"
Trong hoàn cảnh này, Phú Hào dù không nỡ cũng đành phải nghe theo lời Lý Dạ sắp xếp. Anh chỉ kịp xoa tay lên dấu chiếc giày, nhìn cô đau lòng nói: "Chờ anh!"
Thấy cục diện đằng đằng sát khí, Đan Nguyên cũng đành thuận theo lời ông anh cùng cha khác mẹ vừa từ trên trời rơi xuống. Cô dịch ra khỏi Phú Hào, nước mắt hai hàng dặn anh: "Anh coi vết thương. Nhớ chăm sóc thật tốt!"
"Em lo cái gì? Anh là bác sĩ! Em đừng khóc nữa, anh không sao? Anh còn phải lo kiếm tiền nuôi em và con chúng ta chứ!"
Anh cười vuốt má cô. Cho cô ánh mắt: Hãy tin anh!
Cô cũng cười, ánh mắt vấn vương như muốn nói: Em tin anh!
Một bàn tay lưu luyến không nỡ buông một bàn tay. Theo cái kéo mạnh dứt khoát của Lý Dạ, Đan Nguyên cứ thế rời xa Phú Hào ngay trước mắt anh. Mắt cô đỏ hoe thì trong mắt anh lệ cũng đã đầy.
"Đan Nguyên, anh yêu em! Nhớ đợi anh nha, không lâu đâu!"
Cô cười trong nghẹn ngào. Khẽ gật đầu cho anh yên tâm.
"Lý Dạ, nhờ anh lăn trứng gà lên vết đỏ trên má Đan Nguyên giúp tôi!" Mẹ anh đúng là quá tàn nhẫn với Đan Nguyên.
Đêm thu lạnh. Trăng dần lạnh. Cũng không bằng cái lạnh chia xa của anh và cô. Nỗi đau này. Muộn phiền này chỉ có những ai đang yêu nhau sâu đậm mới có thể hiểu.
Phú Hào mãi nhìn theo bóng lưng cô. Đến khi cái dáng nhỏ liêu xiêu khuất dần sau ngõ. Anh mới lê đôi chân nặng nề trở vào nhà. Mẹ anh và cô vợ hứa hôn cũng theo vào. Cô ta có nhã ý ôm cánh tay anh, dìu anh. Phú Hào nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn, thẳng thừng tránh né, nói không sợ mích lòng: "Cô là đang có âm mưu cướp chồng người khác đó! Tôi trai đã có vợ, cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm thì mau tỉnh táo bảo ông bà già hủy hôn!"
Lập tức hai cái miệng đồng thanh lên tiếng.
"Phú Hào, em không đồng ý!"
"Mẹ phản đối!"
Hạ Vy đâu ngu buông bỏ người con trai cô ta thầm thương tương tư phiền muộn bao năm. Cũng hên ba mẹ cô ta rất thương con, họ biết nỗi lòng con gái nên đã bày vẽ chuyện hứa hôn với ba mẹ Phú Hào hòng giúp con gái toại nguyện một bước lấy được người mình yêu.
Còn mẹ anh? Bà cũng đâu ngu bỏ con dâu giàu! Hai nhà Đỗ - Lê môn đăng hộ đối là thế. Bằng mọi giá bà phải kết sui gia cho được.
"Trai muốn thành danh sự nghiệp. Không phải chỉ dựa vào tài năng và ba mẹ hậu thuẫn là đủ. Mà còn cần lắm sự tương trợ từ vợ và gia đình vợ. Nếu năm xưa, ba con không cưới mẹ mà cưới thứ khố rách áo ôm thì con có được cuộc sống sung sướng này không? Muốn xe kiểu gì có xe kiểu đó. Tiền bạc sài không thiếu. Con nghĩ những thứ con có là của ba con hả? Tất cả là nhờ mẹ đó!
Nên Phú Hào, con phải nghe lời mẹ! Cưới Hạ Vy để đời con của con nó không chịu khổ và nhục."
Cô vợ hứa hôn bèn tiếp lời: "Mẹ nói phải đó anh! Em và ba mẹ em sẽ hậu thuẫn anh mở to Bệnh viện."
Trong phòng khách. Mẹ chồng con dâu tỉ tê viễn cảnh tương lai. Nếu ai nghe thấy chắc ngưỡng mộ anh lắm.
Nhưng Phú Hào không để lọt tai một tiếng nào. Anh lo xử lí vết thương và băng bó. Mẹ anh thấy con đau nhăn mặt xót con nên buộc miệng: "Con mà còn dây vào thứ con hoang đó là thương tổn vẫn còn mang! Đấy, ba năm qua bình yên không sao, dính vào nó một phát là có máu!"
"Mẹ!" Phú Hào không nhịn nổi nữa, anh quát lên: "Đi giùm hết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.