Chương 30
T/H12
19/06/2024
“Người theo tôi nãy giờ là anh à?”
“Chứ cô nghĩ là ma giữa ban ngày chắc? Không tin cô cầm tay tôi thử xem có ấm không?” Anh chìa tay tới trước mặt cô.
Tuy nhiên, đặt vào bàn tay anh không phải là bàn tay có những ngón thon mềm mại anh ao ước mà là một bàn tay nhỏ xíu.
“Xin chào! Chú có thể bắt tay với cháu. Cháu xin tự giới thiệu cháu là Tư Hạo! Tư trong tương tư, Hạo có nghĩa là trời rộng bao la không cùng. Mẹ cháu đặt cho cháu cái tên đó là muốn nhắn gửi đến bố cháu: Mẹ cháu luôn nhớ bố cho dù bố ở cùng trời hay cuối đất.” Thế nên, chú à, chú không có cửa cưa mẹ cháu đâu nhé!
Phú Đại liếc nhìn crush, thấy hai má cô đỏ hồng anh lại càng thương. Hóa ra là mẹ đơn thân! Ánh mắt anh dời sang bé con bắt gặp vẻ mặt nghiêm nghị của cậu nhóc, anh cười, xoa nhẹ bàn tay non mềm, rồi ngồi xổm xuống hỏi thăm: “Thế bố cháu đâu?”
“Bố cháu thất lạc rồi!” Đó là sự thật. Mẹ hay kể cho cậu nghe: Trong một trận lũ, bố mẹ cậu đã bị nước cuốn mỗi người trôi một hướng khác nhau.
“Cháu lạc bố bao năm rồi?”
Cậu nhóc giơ lên năm ngón tay, gật gật cái đầu: “Dạ, năm năm rồi á chú!”
Ở khoảng cách gần như thế này, Phú Đại có cơ hội nhìn kĩ cậu nhóc. Cái miệng lanh lợi này, đôi mắt sáng thông minh, sóng mũi, cả khuôn mặt cậu nhóc không hiểu sao Phú Đại cứ có cảm giác mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Chú cháu mình đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
Tư Hạo trả lời dứt khoát: “Chưa ạ!”
“Vậy mà chú cứ có cảm giác đã gặp cháu ở đâu rồi. Trông cháu quen mắt lắm!” Phú Đại đưa tay định xoa đầu cậu nhóc.
Nhưng cô không cho. Cô ngăn tay anh lại rồi gỡ lấy bàn tay nhỏ ra khỏi bàn tay lớn: “Xin lỗi anh, đã đến giờ Tư Hạo về nhà ăn cơm.” Con đối với cô là báu vật vô giá nên không phải ai muốn sờ, muốn mó nhiêu cũng được đâu.
Hai mẹ con trở ra con đường khác. Vì nhà của cô không ở lối này.
“Tư Hạo, lần sau không nên bắt chuyện với người lạ.”
“Ũa, con tưởng chú ấy là bạn mẹ, muốn thả thính yêu mẹ nên con phải giữ mẹ cho bố của con chứ!”
Cô xoa đầu bé con: “Đó là ông chủ của mẹ! Con đừng nghĩ linh tinh để cậu Dạ biết được, cậu giục mẹ lấy chồng con biết không?”
Tư Hạo lấp tức khóa miệng, ngoan ngoãn, dặn thêm mẹ: “Ngoài bố ra mẹ đừng yêu ai nhé! Con muốn mai mốt bố tìm về, cả nhà chúng ta ba người vui vẻ nắm tay nhau đi dạo.”
“Mẹ biết rồi! Mẹ chỉ yêu bố con thôi!”
Em chờ anh!
Nhưng giờ anh ở phương nào?
Cô về đây đã ba tháng. Ba tháng qua ngày nào cô cũng đến Bệnh viện nơi anh làm để dò thăm tin tức của anh. Nhưng người ta bảo rằng, anh đã ra đi năm năm trước.
Cô trở lại biệt thự ngày xưa. Nơi đó đã đổi chủ. Không còn ông Năm hiền từ ở đó…
Rồi có những chiều không kiềm được lòng, cô lần tìm đến nhà ba mẹ anh, đứng nép vào góc khuất dõi mắt tìm người ở khoảng cách xa. Nhưng ba tháng nay, cô tuyệt nhiên không thấy.
Rốt cuộc Phú Hào ở đâu?
Lúc này, anh đang hướng dẫn bệnh nhân cách phòng tránh bệnh tả. Hình ảnh vị bác sĩ gốc Á cười hiền từ xung quanh là bệnh nhân lọt vào ống kính nhà báo Việt đến từ Nam Sudan.
Ngay tức khắc trên một tờ báo xuất hiện bài viết và ảnh về vị bác sĩ gốc Á bám nơi liên tiếp xảy ra chiến sự sẵn sàng hỗ trợ về mặt y tế cho người dân Sudan.
Hôm nay, ông Đỗ mệt nên chưa xem báo. Ông mệt vì ông đang đau đầu chuyện thằng con trai lớn nhà ông sắp già rồi mà chưa chịu cưới vợ sinh cháu nối dõi tông đường.
Trong bữa cơm gia đình chỉ có hai ba con, ông Đỗ Tài dốc hết lòng hết dạ năn nỉ con trai: “Phú Đại này, con nay đã ba mươi tư tuổi, lứa tuổi mà nhiều người đã có vợ và hai ba đứa con. Còn con?
Đừng lông bông nữa con à. Lo lập gia đình sinh cho ba vài đứa cháu, được không con?”
Phú Đại ngừng nhai nuốt nốt miếng cơm rồi gác đũa, lau miệng, nhìn ba: “Con nhớ năm xưa ba đuổi mẹ con con ra khỏi nhà. Mẹ con van xin ba cho con được ở lại vì con là cháu đích tôn nhà họ Đỗ. Nhưng ba đã nói rằng: ba không mong chờ đứa con trưởng vô dụng như con. Việc quản lí và sinh con nối dõi tông đường nhà họ Đỗ đã có Phú Hào lo, đứa như con muốn gì thì muốn sao?
Nay con về quản lý giúp ba mấy công ty và chuỗi nhà hàng đó là con nghĩ tình cha con lắm rồi. Ba đừng mong lấy vị thế trưởng bối áp đặt con đi xem mắt rồi cưới liên hôn với cô tiểu thư hào môn nào!
Nhân dịp con nói cho ba biết luôn, Phú Đại con có người thương rồi!”
Ông Đỗ nghe xong vỗ đùi cái đét, mừng vui như vừa trúng thưởng: “Vậy thì còn gì bằng, con đưa cô gái ấy về nhà ăn cơm rồi lập tức đính hôn, cưới luôn.” Ông đang cần cháu lắm rồi.
“Nhưng cô gái con yêu rất nghèo. Thậm chí là có cả con riêng.”
Ông Đỗ Tài hơi chững lại. Nhưng rất nhanh ông nói: “Giàu nghèo đối với gia đình thừa tiền như nhà ta không quan trọng. Có con riêng thì càng tốt, vừa được trâu vừa được nghé. Miễn sao là cô gái con yêu là ba chấp nhận hết.” Trải qua bi kịch của Phú Hào, ông không còn coi trọng môn đăng hộ đối nữa. Ông chỉ cần thấy con cái hạnh phúc và có vài đứa cháu để ông dắt đi chơi là vui rồi.
Cố chấp quá mất con, mất luôn cả cháu. Phúc khí nhà họ Đỗ sẽ thừa nếu không có hậu về sau.
“Chứ cô nghĩ là ma giữa ban ngày chắc? Không tin cô cầm tay tôi thử xem có ấm không?” Anh chìa tay tới trước mặt cô.
Tuy nhiên, đặt vào bàn tay anh không phải là bàn tay có những ngón thon mềm mại anh ao ước mà là một bàn tay nhỏ xíu.
“Xin chào! Chú có thể bắt tay với cháu. Cháu xin tự giới thiệu cháu là Tư Hạo! Tư trong tương tư, Hạo có nghĩa là trời rộng bao la không cùng. Mẹ cháu đặt cho cháu cái tên đó là muốn nhắn gửi đến bố cháu: Mẹ cháu luôn nhớ bố cho dù bố ở cùng trời hay cuối đất.” Thế nên, chú à, chú không có cửa cưa mẹ cháu đâu nhé!
Phú Đại liếc nhìn crush, thấy hai má cô đỏ hồng anh lại càng thương. Hóa ra là mẹ đơn thân! Ánh mắt anh dời sang bé con bắt gặp vẻ mặt nghiêm nghị của cậu nhóc, anh cười, xoa nhẹ bàn tay non mềm, rồi ngồi xổm xuống hỏi thăm: “Thế bố cháu đâu?”
“Bố cháu thất lạc rồi!” Đó là sự thật. Mẹ hay kể cho cậu nghe: Trong một trận lũ, bố mẹ cậu đã bị nước cuốn mỗi người trôi một hướng khác nhau.
“Cháu lạc bố bao năm rồi?”
Cậu nhóc giơ lên năm ngón tay, gật gật cái đầu: “Dạ, năm năm rồi á chú!”
Ở khoảng cách gần như thế này, Phú Đại có cơ hội nhìn kĩ cậu nhóc. Cái miệng lanh lợi này, đôi mắt sáng thông minh, sóng mũi, cả khuôn mặt cậu nhóc không hiểu sao Phú Đại cứ có cảm giác mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Chú cháu mình đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
Tư Hạo trả lời dứt khoát: “Chưa ạ!”
“Vậy mà chú cứ có cảm giác đã gặp cháu ở đâu rồi. Trông cháu quen mắt lắm!” Phú Đại đưa tay định xoa đầu cậu nhóc.
Nhưng cô không cho. Cô ngăn tay anh lại rồi gỡ lấy bàn tay nhỏ ra khỏi bàn tay lớn: “Xin lỗi anh, đã đến giờ Tư Hạo về nhà ăn cơm.” Con đối với cô là báu vật vô giá nên không phải ai muốn sờ, muốn mó nhiêu cũng được đâu.
Hai mẹ con trở ra con đường khác. Vì nhà của cô không ở lối này.
“Tư Hạo, lần sau không nên bắt chuyện với người lạ.”
“Ũa, con tưởng chú ấy là bạn mẹ, muốn thả thính yêu mẹ nên con phải giữ mẹ cho bố của con chứ!”
Cô xoa đầu bé con: “Đó là ông chủ của mẹ! Con đừng nghĩ linh tinh để cậu Dạ biết được, cậu giục mẹ lấy chồng con biết không?”
Tư Hạo lấp tức khóa miệng, ngoan ngoãn, dặn thêm mẹ: “Ngoài bố ra mẹ đừng yêu ai nhé! Con muốn mai mốt bố tìm về, cả nhà chúng ta ba người vui vẻ nắm tay nhau đi dạo.”
“Mẹ biết rồi! Mẹ chỉ yêu bố con thôi!”
Em chờ anh!
Nhưng giờ anh ở phương nào?
Cô về đây đã ba tháng. Ba tháng qua ngày nào cô cũng đến Bệnh viện nơi anh làm để dò thăm tin tức của anh. Nhưng người ta bảo rằng, anh đã ra đi năm năm trước.
Cô trở lại biệt thự ngày xưa. Nơi đó đã đổi chủ. Không còn ông Năm hiền từ ở đó…
Rồi có những chiều không kiềm được lòng, cô lần tìm đến nhà ba mẹ anh, đứng nép vào góc khuất dõi mắt tìm người ở khoảng cách xa. Nhưng ba tháng nay, cô tuyệt nhiên không thấy.
Rốt cuộc Phú Hào ở đâu?
Lúc này, anh đang hướng dẫn bệnh nhân cách phòng tránh bệnh tả. Hình ảnh vị bác sĩ gốc Á cười hiền từ xung quanh là bệnh nhân lọt vào ống kính nhà báo Việt đến từ Nam Sudan.
Ngay tức khắc trên một tờ báo xuất hiện bài viết và ảnh về vị bác sĩ gốc Á bám nơi liên tiếp xảy ra chiến sự sẵn sàng hỗ trợ về mặt y tế cho người dân Sudan.
Hôm nay, ông Đỗ mệt nên chưa xem báo. Ông mệt vì ông đang đau đầu chuyện thằng con trai lớn nhà ông sắp già rồi mà chưa chịu cưới vợ sinh cháu nối dõi tông đường.
Trong bữa cơm gia đình chỉ có hai ba con, ông Đỗ Tài dốc hết lòng hết dạ năn nỉ con trai: “Phú Đại này, con nay đã ba mươi tư tuổi, lứa tuổi mà nhiều người đã có vợ và hai ba đứa con. Còn con?
Đừng lông bông nữa con à. Lo lập gia đình sinh cho ba vài đứa cháu, được không con?”
Phú Đại ngừng nhai nuốt nốt miếng cơm rồi gác đũa, lau miệng, nhìn ba: “Con nhớ năm xưa ba đuổi mẹ con con ra khỏi nhà. Mẹ con van xin ba cho con được ở lại vì con là cháu đích tôn nhà họ Đỗ. Nhưng ba đã nói rằng: ba không mong chờ đứa con trưởng vô dụng như con. Việc quản lí và sinh con nối dõi tông đường nhà họ Đỗ đã có Phú Hào lo, đứa như con muốn gì thì muốn sao?
Nay con về quản lý giúp ba mấy công ty và chuỗi nhà hàng đó là con nghĩ tình cha con lắm rồi. Ba đừng mong lấy vị thế trưởng bối áp đặt con đi xem mắt rồi cưới liên hôn với cô tiểu thư hào môn nào!
Nhân dịp con nói cho ba biết luôn, Phú Đại con có người thương rồi!”
Ông Đỗ nghe xong vỗ đùi cái đét, mừng vui như vừa trúng thưởng: “Vậy thì còn gì bằng, con đưa cô gái ấy về nhà ăn cơm rồi lập tức đính hôn, cưới luôn.” Ông đang cần cháu lắm rồi.
“Nhưng cô gái con yêu rất nghèo. Thậm chí là có cả con riêng.”
Ông Đỗ Tài hơi chững lại. Nhưng rất nhanh ông nói: “Giàu nghèo đối với gia đình thừa tiền như nhà ta không quan trọng. Có con riêng thì càng tốt, vừa được trâu vừa được nghé. Miễn sao là cô gái con yêu là ba chấp nhận hết.” Trải qua bi kịch của Phú Hào, ông không còn coi trọng môn đăng hộ đối nữa. Ông chỉ cần thấy con cái hạnh phúc và có vài đứa cháu để ông dắt đi chơi là vui rồi.
Cố chấp quá mất con, mất luôn cả cháu. Phúc khí nhà họ Đỗ sẽ thừa nếu không có hậu về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.