Chương 52: Cưỡng chế đánh dấu
Trương Bội Kỳ
31/12/2020
Vốn tưởng mũi thuốc ức chế tiêm vào giờ nghỉ giữa
trận sẽ đảm bảo cho cậu đến khi kết thúc trận đấu, nào ngờ vừa bắt đầu
hiệp bốn, Trác Dật Nhiên đã loáng thoáng thấy cơ bắp mình bắt đầu nhũn
ra.
May mắn là trọng tâm hiệp này không ở chỗ cậu.
Qua trận đối đầu ở hiệp ba vừa rồi, Lục Sâm và Đàm Phi như đang tị nạnh nhau vậy, chỉ cần một người có bóng, người kia chắc chắn sẽ đích thân ra chặn.
Hai nhân vật hạng sao so tài với nhau là chuyện nghìn năm hiếm gặp, mấy nghìn khán giả trên khán đài cũng dõi sát theo hai người, những tiếng reo hò cổ vũ cũng đạt đỉnh cao nhất của đêm nay.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trác Dật Nhiên đã hiểu.
Đàm Phi rất rõ thực lực của tiền phong phụ là cậu rồi, thế nên từ hiệp ba luôn kèm sát Trác Dật Nhiên, gần như có mấy lần tự mình ra tay ngăn cản cậu.
Nếu là lúc trước, Trác Dật Nhiên sẽ ngang tài ngang sức với cậu ta, nhưng hôm nay trạng thái của cậu vốn không được tốt, ban nãy Đàm Phi lại đột nhiên giở trò, khó đảm bảo cậu ta có còn giở thêm trò nào nữa hay không.
Mà bây giờ Lục Sâm kèm chặt Đàm Phi khiến cậu ta không thể phân tâm để ý đến Trác Dật Nhiên nữa, thu hút mọi sự chú ý của cậu ta.
Trác Dật Nhiên cũng dần hiểu ra câu “Giao cho tôi” mà Lục Sâm đã nói trước khi bắt đầu hiệp đấu.
Trong lúc hai người đụng độ, sau vài lần đổi hướng, cuối cùng Đàm Phi cũng bỏ được Lục Sâm một khoảng ngắn, cậu ta vội nhân cơ hội này nghiêng người chuyền bóng…
Song, người đang chờ quả bóng đó không phải đồng đội, mà là đối thủ.
Như dự tính trước rằng cậu ta sẽ làm như vậy, Lục Sâm đã chiếm một vị trí có lợi nhất cách đó không xa, ngay khoảnh khắc cậu ta chuyền bóng, anh chặn ngang rồi xoay người dẫn bóng đi.
Ngay sau đó, Lục Sâm chuyền bóng với tư thế nghiêng người giống hệt Đàm Phi ban nãy.
Nhưng tất nhiên Đàm Phi không có tài dự đoán trước như anh, ngược lại, Chung Hàn đã đứng sẵn nơi đó, sau khi nhận bóng, cậu ta nhanh chóng ném về phía bảng rổ, Hướng Gia đã chờ sẵn bên dưới, bật nhảy ghi điểm.
Bấy giờ, tiếng hoan hô từ phía fanclub của Học viện Quản trị Kinh doanh òa lên như thủng cả nóc.
Theo vị trí ban nãy của Lục Sâm, anh hoàn toàn có thể dùng cách chuyền bóng đơn giản hơn, nhưng anh vẫn cố ý thao tác giống Đàm Phi, tạo độ khó cao hơn cho anh, nhưng anh đã thành công.
Lục Sâm luôn không phải người thích rêu rao, anh chưa từng áp dụng lối chơi nổi bật trong sân, thế nên mục đích của cách làm ban nãy chỉ có một…
Thể hiện sự khinh thường với Đàm Phi.
Sắc mặt Đàm Phi đanh lại.
Các thành viên của Học viện Quản trị Kinh doanh cũng khá ngạc nhiên.
Người lịch thiệp như Lục Sâm, dù có vô tình thế nào chăng nữa thì lúc thi đấu cũng sẽ luôn tôn trọng và tỏ thiện chí với đối thủ, xưa nay chưa từng thấy anh có cảm xúc thù địch rõ rệt như vậy với ai bao giờ.
Lục Sâm lúc này như lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh, làm lóa mắt người nhìn.
Nhưng ai bảo anh là vị vua trong sân đấu chứ, dù đối thủ mạnh như Đàm Phi cũng khó chống lại anh.
Mấy phút tiếp theo, Lục Sâm vẫn giữ thế mãnh liệt như vậy, đưa cả Học viện Quản trị Kinh doanh mở ra hình thức đi đến đâu đánh đến dó.
Dù đội trưởng bị mài mòn rất nhiều khí thế, nhưng những thành viên khác của đội Điện tử cũng chẳng phải hạng xoàng, họ vẫn thể hiện xuất sắc, hai bên điên cuồng ghi điểm, tỉ số bám đuổi nhau ráo riết.
Từng giây từng phút qua đi, mười mấy giây cuối cùng, Học viện Quản trị Kinh doanh dẫn trước hai điểm.
Nếu Học viện Điện tử nhân thời gian còn lại ném được một quả, họ sẽ có thêm cơ hội đấu thêm giờ.
Nhưng trong lúc tranh chấp, bóng vẫn rơi vào tay Lục Sâm.
Mọi người đều vô thức nhìn sang Trác Dật Nhiên.
Những pha bóng cuối cùng của Lục Sâm gần như chuyền cho cậu, đây là chuyện mà mọi người trong sân đều hiểu rõ.
Quả nhiên, trước khi mọi người kịp phản ứng, Lục Sâm đã ném bóng đi và được Trác Dật Nhiên đón lấy một cách vững vàng.
Bên cạnh Trác Dật Nhiên đã có ba Alpha hình thể cao to, Đàm Phi cũng trực tiếp chắn trước mặt cậu, khi cậu nhảy lên, cậu ta cũng nhảy ngay theo, giơ cao tay muốn phá bóng của cậu.
Dường như thể lực của Trác Dật Nhiên đã không còn đủ nữa, lần này cậu nhảy không cao bằng những lần trước, với chiều cao và vị trí của Đàm Phi, cậu ta hoàn toàn có thể block[1] được cậu.
[1] Block: là kỹ thuật phòng thủ, khi các cầu thủ của một đội cố gắng làm chệch hướng tấn công mục tiêu của một cầu thủ tấn công (đội đối phương) và ngăn không cho bóng vào rổ.
Song, điều bất ngờ đó là Trác Dật Nhiên không hề ném rổ, cậu chợt chuyển hướng giữa không trung, chuyền lại cho Lục Sâm.
Cả những thành viên khác của Học viện Quản trị Kinh doanh cũng chẳng kịp phản ứng, chỉ mỗi Lục Sâm như đã biết trước, anh nhảy lên trước khi cậu chuyền quả bóng nọ, nhận lấy rồi úp rổ, một cú alley-oop tuyệt đẹp.
Lưu loát liền mạch dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Nhưng điều đáng sợ nhất là độ ăn ý như có thần giao cách cảm của hai người họ.
Trác Dật Nhiên cũng nhìn anh.
Cậu biết Lục Sâm nhìn ra, với trạng thái hiện giờ của cậu, thêm những pha kèm cặp suốt trận đấu, cậu rất khó ném vào được quả cuối cùng này.
Thực tế thì pha kiến tạo ban nãy đã gần như rút sạch sức bộc phát cuối cùng của cậu.
May mà Lục Sâm đón được.
“Giao cho tôi.”
Đây là niềm tin vô điều kiện nổi bật nhất trong trận đấu, là sự ăn ý chẳng cần mở miệng cũng hiểu được.
Khoảnh khắc tiếng toét còi vang lên, khán giả của Học viện Quản trị Kinh doanh phát ra những tiếng thét và tiếng reo hò vang dội nhất đêm nay.
“Mẹ ơi! Top bốn rồi!” Chung Hàn xông thẳng đến ôm mọi người lại với nhau: “Anh Lục! Đêm nay ngầu lên tầm cao mới luôn!”
Trác Dật Nhiên bị cậu ta ôm chặt, cậu cũng thở hắt ra, bủn rủn.
Dường như sợi dây đang căng chặt trong lòng đã được thả lỏng, cậu có thể cảm nhận rõ về cơn choáng váng của mình.
Hơi thở của mấy Alpha bên cạnh như đang xộc thẳng vào người cậu, khiến cậu bất giác thấy nhũn chân, nhịp tim đập dồn dập như thiếu oxi vậy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Chiếc ôm được thả lỏng, nhân lúc mọi người cụng tay nhau chúc mừng, Trác Dật Nhiên vực dậy chút sức lực ít ỏi cuối cùng để xoay người chạy vào phòng vệ sinh.
Không biết có phải do ban nãy vận động mạnh làm tiêu hao quá nhiều sức lực hay không, hoặc do đã tiêm quá nhiều thuốc ức chế khiến cơ thể dần lờn thuốc, cậu không ngờ thời gian của mũi tiêm này lại ngắn đến thế.
Khoảnh khắc gài chốt cửa, cậu đã kiệt sức hoàn toàn, chỉ có thể dựa lưng lên tấm chắn hai buồng để miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mình.
Phản ứng sau khi thuốc ức chế mất tác dụng mạnh hơn cả cậu tưởng tượng, cảm giác mềm nhũn từ chân lan tràn ra xung quanh, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, trán và hai má nhanh chóng bị phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng.
Hô hấp ngày càng nặng nề, dần dà trở thành những chuỗi tiếng thở dốc khe khẽ không kìm nén được, vang mãi trong phòng vệ sinh không người.
Trác Dật Nhiên cắn chặt răng, tìm ống thuốc ức chế cuối cùng trong túi mình, bấy giờ tay cậu đã run lẩy bẩy, gian nan lắm mới cầm chặt được nó, nhưng cậu nhận ra ngón tay mình đã chẳng còn sức để xé mở túi nilon mỏng bên ngoài.
Chính vào lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên.
Tim Trác Dật Nhiên như rơi xuống vực.
“Sầm”, cửa lớn bị người nọ đóng lại, tay của cậu run bần bật, thuốc ức chế trong tay rơi xuống đất.
Tiếng bước chân ngày càng nhanh và gần, một giọng nói trầm khàn chợt vang lên bên ngoài: “Mở cửa.”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Trác Dật Nhiên vô thức thở phào.
Nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bởi cảm xúc bất an.
Song, cậu đã chẳng còn hơi sức để có thêm phản ứng gì nữa, giờ phút này, ngoài việc thở dốc ra, cậu thật sự không thể hoàn thành thêm bất kỳ động tác dư thừa nào.
Sau vài giây im lặng, cánh cửa bằng nhựa vang lên tiếng “crắc”, bị đẩy ra một cách thô bạo.
Đây là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Sâm.
Hàng mi anh tuấn của anh nhuốm nét u ám nặng nề, đôi con ngươi luôn lạnh lùng bấy giờ trông như đang vô cùng tức giận.
Không phải loại nóng giận như lửa, mà cơn giận của anh lúc này cũng lạnh lẽo, chỉ liếc mắt sang thôi đã khiến người ta như rơi xuống hầm băng.
Trác Dật Nhiên vô thức hé môi, và rồi cậu chợt phát hiện mình chẳng tài nào nói được câu hoàn chỉnh, mỗi khi mở miệng, những tiếng thở dốc đê mê sẽ phát ra từ môi và răng cậu.
Âm thanh này quá đỗi thiết tha và nóng bỏng, ánh mắt Lục Sâm nhìn cậu trở nên u ám hơn.
Trác Dật Nhiên tựa đầu lên thành buồng, ngước mặt nhìn anh, bấy giờ, cậu đã cảm nhận được hơi thở đầy nguy hiểm mà trước đây chưa từng thấy trong mắt Lục Sâm.
Như một con thú dữ đang rình rập con mồi của mình.
Ngay sau đó, Lục Sâm vươn tay chống lên thành buồng phía sau cậu, áp sát vào cậu.
Trác Dật Nhiên không trốn được, cậu vô thức quay đầu đi, dường như phản ứng này đã khiến Lục Sâm sửng sốt.
Lục Sâm không có động tác nào nữa, chóp mũi Trác Dật Nhiên lại ngửi thấy hương rượu nồng, mùi hương quen thuộc này đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu vô số lần, nó như một liều thuốc giải cám dỗ nhất thế gian, chỉ thoáng chốc đã an ủi được mọi nôn nóng và bất an nơi cậu.
“Cậu…” Sau phút xoa dịu ngắn ngủi, cuối cùng Trác Dật Nhiên cũng nói được, nhưng âm điệu lại to vượt sức tưởng tượng khiến cậu nín bặt.
“Tại sao không nói thật?” Lục Sâm vây chặt cậu ở thành buồng, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức chóp mũi gần như chạm hẳn vào nhau.
“… Tôi phải ra sân.” Trác Dật Nhiên khàn giọng đáp.
“Ra sân?” Lục Sâm lạnh giọng lặp lại: “Ra sân rồi sau đó bị người khác…”
Quả nhiên cậu ấy đã nhìn thấy.
Trái tim Trác Dật Nhiên chợt dấy lên cảm giác nhục nhã khó nói thành lời, cậu cắn chặt răng, rời mắt đi một cách chật vật.
Lục Sâm không nói hết, bàn tay đặt cạnh má cậu siết chặt lại, cánh tay tức thì hằn lên vài đường gân xanh.
Bàn tay ấy còn được quấn lớp băng dày, giờ lại ra sức như thế, chắc chắn đang đau lắm đây, Trác Dật Nhiên vô thức muốn nâng tay gỡ ngón tay anh ra, nhưng cậu chẳng còn sức lực.
Mùi hương trong không khí còn nồng hơn ban nãy, nó là thuốc giải với cậu, nhưng cũng là liều thuốc kích dục mạnh nhất, sau một phút hòa hoãn ngắn ngủi, cơ thể tham lam đã dần si mê và đòi hỏi nhiều hơn.
Sắc mặt Trác Dật Nhiên đỏ hơn cả ban nãy, tiếng thở dốc cũng dần dồn dập, hai mắt rưng rưng nước mắt sinh lý, thấm ướt lông mi, tỏa ra ánh nước long lanh như hút hồn người khác.
Dường như bị ngọn lửa thiêu trúng, hô hấp Lục Sâm khựng lại, sau đó anh nhanh chóng rời mắt đi, dường như đang rất cố gắng kìm nén.
Nhìn xuống cánh tay đang buông thõng vì kiệt sức của Trác Dật Nhiên, như chợt nhớ ra điều gì, anh túm chặt lấy cổ tay nọ.
Trác Dật Nhiên muốn che giấu theo bản năng, nhưng bấy giờ cậu chẳng còn sức lực, sao mà giằng khỏi anh được.
Lục Sâm nâng tay cậu lên, quả nhiên trên làn da trắng nõn có ba chấm máu đỏ tươi.
“Chỉ mới mấy tiếng đã tiêm nhiều như vậy.” Hàng lông mày của Lục Sâm bỗng nhíu chặt, anh hít thật sâu: “Cậu không muốn sống nữa à?”
Trác Dật Nhiên cắn răng, đáp câu chẳng liên quan gì: “Chúng ta thắng rồi.”
Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu, đôi con ngươi sâu thẳm khiến người ta chẳng tài nào đoán được suy nghĩ bên trong.
Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn anh, bất ngờ làm sao, cậu nhận ra cơn giận trong mắt Lục Sâm đang dần vơi đi, cuối cùng hóa thành cảm xúc nào đó mà cậu không hiểu.
Lục Sâm vẫn giữ chặt cổ tay cậu, nhưng lực tay lại ngày càng nhẹ.
“Còn mấy hôm trước thì sao.” Một lúc sau, Lục Sâm nói: “Luôn như vậy à?”
Câu nói này khiến Trác Dật Nhiên nhớ đến tối hôm trước, nhớ đến những khó khăn và chật vật mà trước đây chưa từng gặp phải.
Cậu cảm thấy có lẽ dáng vẻ bây giờ của mình trông nhếch nhác lắm, và tất cả lại hiện rõ trước mặt Lục Sâm, bèn lúng túng quay mặt đi.
Cậu không đáp, nhưng đối phương đã rõ.
Lục Sâm hạ tầm mắt xuống, giọng nói vẫn trầm khàn: “Khó chịu à?”
Không ngờ anh lại đột ngột hỏi vấn đề này, Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Cậu vô thức muốn trả lời rằng, có cậu sẽ không khó chịu nữa.
“Thà như vậy,” giọng Lục Sâm càng trầm hơn, chẳng rõ anh đang tức giận hay đang mất mát, “cũng không chịu nói thật với tôi?”
Trác Dật Nhiên há to mồm thở dốc, cậu không còn sức để trả lời, cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
Cậu không dám lên tiếng giao tiếp với Lục Sâm bởi cậu biết, dù là ai trong họ đều vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Dù rằng bản thân cậu không cam lòng chịu thua trước bản năng của cơ thể, nhưng sao cậu dám lấy cách mà Lục Sâm ghét nhất để trói buộc anh chứ.
Yết hầu Lục Sâm động đậy, ngay sau đó, anh chợt vươn thẳng tay ra kéo người trước mặt vào lòng mình.
Hai người chỉ mặc đồng phục chơi bóng, lồng ngực nóng bỏng kề sát vào nhau, qua lớp vải mỏng, Trác Dật Nhiên có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập của Lục Sâm.
Toàn thân cậu dựa hẳn vào người Lục Sâm như bị tê liệt vậy, cảm thấy eo bị siết chặt, hơi thở ấm nóng phả lên gáy, Trác Dật Nhiên giật nảy mình.
Cậu chợt nhận ra điều gì đó sắp xảy ra, bản năng buộc cậu phản kháng, nhưng đối phương vốn chẳng cho cậu bất cứ cơ hội giãy giụa nào.
Ngay sau đó, nơi nhạy cảm nhất sau gáy chợt nhói lên.
May mắn là trọng tâm hiệp này không ở chỗ cậu.
Qua trận đối đầu ở hiệp ba vừa rồi, Lục Sâm và Đàm Phi như đang tị nạnh nhau vậy, chỉ cần một người có bóng, người kia chắc chắn sẽ đích thân ra chặn.
Hai nhân vật hạng sao so tài với nhau là chuyện nghìn năm hiếm gặp, mấy nghìn khán giả trên khán đài cũng dõi sát theo hai người, những tiếng reo hò cổ vũ cũng đạt đỉnh cao nhất của đêm nay.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Trác Dật Nhiên đã hiểu.
Đàm Phi rất rõ thực lực của tiền phong phụ là cậu rồi, thế nên từ hiệp ba luôn kèm sát Trác Dật Nhiên, gần như có mấy lần tự mình ra tay ngăn cản cậu.
Nếu là lúc trước, Trác Dật Nhiên sẽ ngang tài ngang sức với cậu ta, nhưng hôm nay trạng thái của cậu vốn không được tốt, ban nãy Đàm Phi lại đột nhiên giở trò, khó đảm bảo cậu ta có còn giở thêm trò nào nữa hay không.
Mà bây giờ Lục Sâm kèm chặt Đàm Phi khiến cậu ta không thể phân tâm để ý đến Trác Dật Nhiên nữa, thu hút mọi sự chú ý của cậu ta.
Trác Dật Nhiên cũng dần hiểu ra câu “Giao cho tôi” mà Lục Sâm đã nói trước khi bắt đầu hiệp đấu.
Trong lúc hai người đụng độ, sau vài lần đổi hướng, cuối cùng Đàm Phi cũng bỏ được Lục Sâm một khoảng ngắn, cậu ta vội nhân cơ hội này nghiêng người chuyền bóng…
Song, người đang chờ quả bóng đó không phải đồng đội, mà là đối thủ.
Như dự tính trước rằng cậu ta sẽ làm như vậy, Lục Sâm đã chiếm một vị trí có lợi nhất cách đó không xa, ngay khoảnh khắc cậu ta chuyền bóng, anh chặn ngang rồi xoay người dẫn bóng đi.
Ngay sau đó, Lục Sâm chuyền bóng với tư thế nghiêng người giống hệt Đàm Phi ban nãy.
Nhưng tất nhiên Đàm Phi không có tài dự đoán trước như anh, ngược lại, Chung Hàn đã đứng sẵn nơi đó, sau khi nhận bóng, cậu ta nhanh chóng ném về phía bảng rổ, Hướng Gia đã chờ sẵn bên dưới, bật nhảy ghi điểm.
Bấy giờ, tiếng hoan hô từ phía fanclub của Học viện Quản trị Kinh doanh òa lên như thủng cả nóc.
Theo vị trí ban nãy của Lục Sâm, anh hoàn toàn có thể dùng cách chuyền bóng đơn giản hơn, nhưng anh vẫn cố ý thao tác giống Đàm Phi, tạo độ khó cao hơn cho anh, nhưng anh đã thành công.
Lục Sâm luôn không phải người thích rêu rao, anh chưa từng áp dụng lối chơi nổi bật trong sân, thế nên mục đích của cách làm ban nãy chỉ có một…
Thể hiện sự khinh thường với Đàm Phi.
Sắc mặt Đàm Phi đanh lại.
Các thành viên của Học viện Quản trị Kinh doanh cũng khá ngạc nhiên.
Người lịch thiệp như Lục Sâm, dù có vô tình thế nào chăng nữa thì lúc thi đấu cũng sẽ luôn tôn trọng và tỏ thiện chí với đối thủ, xưa nay chưa từng thấy anh có cảm xúc thù địch rõ rệt như vậy với ai bao giờ.
Lục Sâm lúc này như lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh, làm lóa mắt người nhìn.
Nhưng ai bảo anh là vị vua trong sân đấu chứ, dù đối thủ mạnh như Đàm Phi cũng khó chống lại anh.
Mấy phút tiếp theo, Lục Sâm vẫn giữ thế mãnh liệt như vậy, đưa cả Học viện Quản trị Kinh doanh mở ra hình thức đi đến đâu đánh đến dó.
Dù đội trưởng bị mài mòn rất nhiều khí thế, nhưng những thành viên khác của đội Điện tử cũng chẳng phải hạng xoàng, họ vẫn thể hiện xuất sắc, hai bên điên cuồng ghi điểm, tỉ số bám đuổi nhau ráo riết.
Từng giây từng phút qua đi, mười mấy giây cuối cùng, Học viện Quản trị Kinh doanh dẫn trước hai điểm.
Nếu Học viện Điện tử nhân thời gian còn lại ném được một quả, họ sẽ có thêm cơ hội đấu thêm giờ.
Nhưng trong lúc tranh chấp, bóng vẫn rơi vào tay Lục Sâm.
Mọi người đều vô thức nhìn sang Trác Dật Nhiên.
Những pha bóng cuối cùng của Lục Sâm gần như chuyền cho cậu, đây là chuyện mà mọi người trong sân đều hiểu rõ.
Quả nhiên, trước khi mọi người kịp phản ứng, Lục Sâm đã ném bóng đi và được Trác Dật Nhiên đón lấy một cách vững vàng.
Bên cạnh Trác Dật Nhiên đã có ba Alpha hình thể cao to, Đàm Phi cũng trực tiếp chắn trước mặt cậu, khi cậu nhảy lên, cậu ta cũng nhảy ngay theo, giơ cao tay muốn phá bóng của cậu.
Dường như thể lực của Trác Dật Nhiên đã không còn đủ nữa, lần này cậu nhảy không cao bằng những lần trước, với chiều cao và vị trí của Đàm Phi, cậu ta hoàn toàn có thể block[1] được cậu.
[1] Block: là kỹ thuật phòng thủ, khi các cầu thủ của một đội cố gắng làm chệch hướng tấn công mục tiêu của một cầu thủ tấn công (đội đối phương) và ngăn không cho bóng vào rổ.
Song, điều bất ngờ đó là Trác Dật Nhiên không hề ném rổ, cậu chợt chuyển hướng giữa không trung, chuyền lại cho Lục Sâm.
Cả những thành viên khác của Học viện Quản trị Kinh doanh cũng chẳng kịp phản ứng, chỉ mỗi Lục Sâm như đã biết trước, anh nhảy lên trước khi cậu chuyền quả bóng nọ, nhận lấy rồi úp rổ, một cú alley-oop tuyệt đẹp.
Lưu loát liền mạch dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Nhưng điều đáng sợ nhất là độ ăn ý như có thần giao cách cảm của hai người họ.
Trác Dật Nhiên cũng nhìn anh.
Cậu biết Lục Sâm nhìn ra, với trạng thái hiện giờ của cậu, thêm những pha kèm cặp suốt trận đấu, cậu rất khó ném vào được quả cuối cùng này.
Thực tế thì pha kiến tạo ban nãy đã gần như rút sạch sức bộc phát cuối cùng của cậu.
May mà Lục Sâm đón được.
“Giao cho tôi.”
Đây là niềm tin vô điều kiện nổi bật nhất trong trận đấu, là sự ăn ý chẳng cần mở miệng cũng hiểu được.
Khoảnh khắc tiếng toét còi vang lên, khán giả của Học viện Quản trị Kinh doanh phát ra những tiếng thét và tiếng reo hò vang dội nhất đêm nay.
“Mẹ ơi! Top bốn rồi!” Chung Hàn xông thẳng đến ôm mọi người lại với nhau: “Anh Lục! Đêm nay ngầu lên tầm cao mới luôn!”
Trác Dật Nhiên bị cậu ta ôm chặt, cậu cũng thở hắt ra, bủn rủn.
Dường như sợi dây đang căng chặt trong lòng đã được thả lỏng, cậu có thể cảm nhận rõ về cơn choáng váng của mình.
Hơi thở của mấy Alpha bên cạnh như đang xộc thẳng vào người cậu, khiến cậu bất giác thấy nhũn chân, nhịp tim đập dồn dập như thiếu oxi vậy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Chiếc ôm được thả lỏng, nhân lúc mọi người cụng tay nhau chúc mừng, Trác Dật Nhiên vực dậy chút sức lực ít ỏi cuối cùng để xoay người chạy vào phòng vệ sinh.
Không biết có phải do ban nãy vận động mạnh làm tiêu hao quá nhiều sức lực hay không, hoặc do đã tiêm quá nhiều thuốc ức chế khiến cơ thể dần lờn thuốc, cậu không ngờ thời gian của mũi tiêm này lại ngắn đến thế.
Khoảnh khắc gài chốt cửa, cậu đã kiệt sức hoàn toàn, chỉ có thể dựa lưng lên tấm chắn hai buồng để miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mình.
Phản ứng sau khi thuốc ức chế mất tác dụng mạnh hơn cả cậu tưởng tượng, cảm giác mềm nhũn từ chân lan tràn ra xung quanh, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, trán và hai má nhanh chóng bị phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng.
Hô hấp ngày càng nặng nề, dần dà trở thành những chuỗi tiếng thở dốc khe khẽ không kìm nén được, vang mãi trong phòng vệ sinh không người.
Trác Dật Nhiên cắn chặt răng, tìm ống thuốc ức chế cuối cùng trong túi mình, bấy giờ tay cậu đã run lẩy bẩy, gian nan lắm mới cầm chặt được nó, nhưng cậu nhận ra ngón tay mình đã chẳng còn sức để xé mở túi nilon mỏng bên ngoài.
Chính vào lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên.
Tim Trác Dật Nhiên như rơi xuống vực.
“Sầm”, cửa lớn bị người nọ đóng lại, tay của cậu run bần bật, thuốc ức chế trong tay rơi xuống đất.
Tiếng bước chân ngày càng nhanh và gần, một giọng nói trầm khàn chợt vang lên bên ngoài: “Mở cửa.”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Trác Dật Nhiên vô thức thở phào.
Nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bởi cảm xúc bất an.
Song, cậu đã chẳng còn hơi sức để có thêm phản ứng gì nữa, giờ phút này, ngoài việc thở dốc ra, cậu thật sự không thể hoàn thành thêm bất kỳ động tác dư thừa nào.
Sau vài giây im lặng, cánh cửa bằng nhựa vang lên tiếng “crắc”, bị đẩy ra một cách thô bạo.
Đây là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Sâm.
Hàng mi anh tuấn của anh nhuốm nét u ám nặng nề, đôi con ngươi luôn lạnh lùng bấy giờ trông như đang vô cùng tức giận.
Không phải loại nóng giận như lửa, mà cơn giận của anh lúc này cũng lạnh lẽo, chỉ liếc mắt sang thôi đã khiến người ta như rơi xuống hầm băng.
Trác Dật Nhiên vô thức hé môi, và rồi cậu chợt phát hiện mình chẳng tài nào nói được câu hoàn chỉnh, mỗi khi mở miệng, những tiếng thở dốc đê mê sẽ phát ra từ môi và răng cậu.
Âm thanh này quá đỗi thiết tha và nóng bỏng, ánh mắt Lục Sâm nhìn cậu trở nên u ám hơn.
Trác Dật Nhiên tựa đầu lên thành buồng, ngước mặt nhìn anh, bấy giờ, cậu đã cảm nhận được hơi thở đầy nguy hiểm mà trước đây chưa từng thấy trong mắt Lục Sâm.
Như một con thú dữ đang rình rập con mồi của mình.
Ngay sau đó, Lục Sâm vươn tay chống lên thành buồng phía sau cậu, áp sát vào cậu.
Trác Dật Nhiên không trốn được, cậu vô thức quay đầu đi, dường như phản ứng này đã khiến Lục Sâm sửng sốt.
Lục Sâm không có động tác nào nữa, chóp mũi Trác Dật Nhiên lại ngửi thấy hương rượu nồng, mùi hương quen thuộc này đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu vô số lần, nó như một liều thuốc giải cám dỗ nhất thế gian, chỉ thoáng chốc đã an ủi được mọi nôn nóng và bất an nơi cậu.
“Cậu…” Sau phút xoa dịu ngắn ngủi, cuối cùng Trác Dật Nhiên cũng nói được, nhưng âm điệu lại to vượt sức tưởng tượng khiến cậu nín bặt.
“Tại sao không nói thật?” Lục Sâm vây chặt cậu ở thành buồng, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức chóp mũi gần như chạm hẳn vào nhau.
“… Tôi phải ra sân.” Trác Dật Nhiên khàn giọng đáp.
“Ra sân?” Lục Sâm lạnh giọng lặp lại: “Ra sân rồi sau đó bị người khác…”
Quả nhiên cậu ấy đã nhìn thấy.
Trái tim Trác Dật Nhiên chợt dấy lên cảm giác nhục nhã khó nói thành lời, cậu cắn chặt răng, rời mắt đi một cách chật vật.
Lục Sâm không nói hết, bàn tay đặt cạnh má cậu siết chặt lại, cánh tay tức thì hằn lên vài đường gân xanh.
Bàn tay ấy còn được quấn lớp băng dày, giờ lại ra sức như thế, chắc chắn đang đau lắm đây, Trác Dật Nhiên vô thức muốn nâng tay gỡ ngón tay anh ra, nhưng cậu chẳng còn sức lực.
Mùi hương trong không khí còn nồng hơn ban nãy, nó là thuốc giải với cậu, nhưng cũng là liều thuốc kích dục mạnh nhất, sau một phút hòa hoãn ngắn ngủi, cơ thể tham lam đã dần si mê và đòi hỏi nhiều hơn.
Sắc mặt Trác Dật Nhiên đỏ hơn cả ban nãy, tiếng thở dốc cũng dần dồn dập, hai mắt rưng rưng nước mắt sinh lý, thấm ướt lông mi, tỏa ra ánh nước long lanh như hút hồn người khác.
Dường như bị ngọn lửa thiêu trúng, hô hấp Lục Sâm khựng lại, sau đó anh nhanh chóng rời mắt đi, dường như đang rất cố gắng kìm nén.
Nhìn xuống cánh tay đang buông thõng vì kiệt sức của Trác Dật Nhiên, như chợt nhớ ra điều gì, anh túm chặt lấy cổ tay nọ.
Trác Dật Nhiên muốn che giấu theo bản năng, nhưng bấy giờ cậu chẳng còn sức lực, sao mà giằng khỏi anh được.
Lục Sâm nâng tay cậu lên, quả nhiên trên làn da trắng nõn có ba chấm máu đỏ tươi.
“Chỉ mới mấy tiếng đã tiêm nhiều như vậy.” Hàng lông mày của Lục Sâm bỗng nhíu chặt, anh hít thật sâu: “Cậu không muốn sống nữa à?”
Trác Dật Nhiên cắn răng, đáp câu chẳng liên quan gì: “Chúng ta thắng rồi.”
Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu, đôi con ngươi sâu thẳm khiến người ta chẳng tài nào đoán được suy nghĩ bên trong.
Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn anh, bất ngờ làm sao, cậu nhận ra cơn giận trong mắt Lục Sâm đang dần vơi đi, cuối cùng hóa thành cảm xúc nào đó mà cậu không hiểu.
Lục Sâm vẫn giữ chặt cổ tay cậu, nhưng lực tay lại ngày càng nhẹ.
“Còn mấy hôm trước thì sao.” Một lúc sau, Lục Sâm nói: “Luôn như vậy à?”
Câu nói này khiến Trác Dật Nhiên nhớ đến tối hôm trước, nhớ đến những khó khăn và chật vật mà trước đây chưa từng gặp phải.
Cậu cảm thấy có lẽ dáng vẻ bây giờ của mình trông nhếch nhác lắm, và tất cả lại hiện rõ trước mặt Lục Sâm, bèn lúng túng quay mặt đi.
Cậu không đáp, nhưng đối phương đã rõ.
Lục Sâm hạ tầm mắt xuống, giọng nói vẫn trầm khàn: “Khó chịu à?”
Không ngờ anh lại đột ngột hỏi vấn đề này, Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Cậu vô thức muốn trả lời rằng, có cậu sẽ không khó chịu nữa.
“Thà như vậy,” giọng Lục Sâm càng trầm hơn, chẳng rõ anh đang tức giận hay đang mất mát, “cũng không chịu nói thật với tôi?”
Trác Dật Nhiên há to mồm thở dốc, cậu không còn sức để trả lời, cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
Cậu không dám lên tiếng giao tiếp với Lục Sâm bởi cậu biết, dù là ai trong họ đều vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Dù rằng bản thân cậu không cam lòng chịu thua trước bản năng của cơ thể, nhưng sao cậu dám lấy cách mà Lục Sâm ghét nhất để trói buộc anh chứ.
Yết hầu Lục Sâm động đậy, ngay sau đó, anh chợt vươn thẳng tay ra kéo người trước mặt vào lòng mình.
Hai người chỉ mặc đồng phục chơi bóng, lồng ngực nóng bỏng kề sát vào nhau, qua lớp vải mỏng, Trác Dật Nhiên có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập của Lục Sâm.
Toàn thân cậu dựa hẳn vào người Lục Sâm như bị tê liệt vậy, cảm thấy eo bị siết chặt, hơi thở ấm nóng phả lên gáy, Trác Dật Nhiên giật nảy mình.
Cậu chợt nhận ra điều gì đó sắp xảy ra, bản năng buộc cậu phản kháng, nhưng đối phương vốn chẳng cho cậu bất cứ cơ hội giãy giụa nào.
Ngay sau đó, nơi nhạy cảm nhất sau gáy chợt nhói lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.