Chương 108
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
108. Lắng lại
Lữ Trọng cực kỳ thảm hại, song không một ai đồng tình.
Sắc mặt Lữ Lâm u ám, trầm mặc không nói, chỉ có thở dài. Tiêu Tông thì xem kịch vui. Lữ Trọng làm tổn hại thanh danh hắn, nếu không phải Tần Nhiếp ngăn cản, hắn đã chẻ Lữ Trọng thành nhân côn.
"Ngươi mưu hại Công chúa điện hạ, còn có mặt mũi ở đây xin tha?" Tiêu Tông nói, "Mau chuẩn bị đi Diêm Vương Điện đưa tin đi. Đại Lý Tự khanh còn đứng ngây đó làm gì? Chứng cứ vô cùng xác thực, còn không mau định tội?"
Đại Lý Tự khanh lúc đầu phụ trách án Lữ Trọng mạo phạm Chiêu Vương Phi, lại không ngờ từ trên thân Lữ Trọng đào ra đại án kinh thiên động địa khác; nội tâm hắn phi thường chấn kinh, phải mất một lúc để định thần mới nói:
"Lữ Trọng có ý định mưu sát Công chúa, dựa theo luật tội đáng hỏi chém! Tạm thời bắt giam, đợi báo cáo bệ hạ sau lại định đoạt!"
Lữ Trọng nghe xong, hai mắt tối đen, ngã xuống đất.
Lữ Trọng mưu sát Tiêu Mộ Tuyết rất nhanh truyền đến Tiêu Quan - Hoàng Đế nghe xong giận dữ, lập tức hạ chỉ ba ngày sau hỏi trảm Lữ Trọng và không cho phép bất luận kẻ nào thăm viếng. Bình thường nể mặt Lữ Lâm, thiên vị Lữ Trọng, nhưng lần này là không. So với con gái cưng của hắn, Lữ Trọng không bằng sợi lông!
Nếu Lữ Trọng phạm tội khác, Lữ Lâm còn có thể không cần mặt mà đi xin Hoàng Đế, nhưng con hắn cũng quá hay ho, hết lần này tới lần khác đều phạm tội ngập trời, Ninh quốc công không có mặt mũi đi cầu xin Hoàng Đế lưu tình nữa. Chuyện Lữ Trọng đã đả kích Lữ Lâm nặng nề, Ninh quốc công bác học cơ trí nháy mắt biến thành lão nhân gần đất xa trời, tinh thần sa sút, cả ngày đóng cửa không ra.
Cố Vân Cảnh thỉnh cầu Tiêu Quan đi thăm viếng Lữ Trọng. Bởi vì là công thần phá án, Tiêu Quan cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Lữ Trọng phạm tội nghiêm trọng hơn Đào Sách rất nhiều, hôm nay bị giam riêng, nơi đó được gọi là tuyệt lao. Làm phạm nhân giam tại tuyệt lao chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện. Một là người cực ác chờ chết, hai là quyền cao chức trọng.
Nơi hẻo lánh hắc ám âm trầm từng giờ từng phút cắn nuốt ánh sáng, có con đường dài đằng đẳng mà cô tịch như không có điểm cuối. Ánh sáng yếu ớt chỉ rọi được một phần nhỏ của con đường. Cố Vân Cảnh cho lui ngục tốt, giơ đèn lẻ loi mà đi, thật lâu sau mới đi đến chỗ giam Lữ Trọng.
Lữ Trọng tiều tụy, tóc tai bù xù, hai tay bị trói gông xiềng. Quần áo trên người đã bị chuột gặm. Mới ngắn ngủi một hai ngày, Lữ Trọng đã bị giày vò đến không thành nhân dạng. Tra tấn hắn không phải là ngục giam gian khổ mà là đối tử vong sợ hãi. Sinh tại phú quý, ai chịu dễ dàng buông tha sinh mệnh?
Lữ Trọng nghe được tiếng bước chân, mừng rỡ như điên, vén lên tóc tai lộn xộn trước trán, song thấy Cố Vân Cảnh, ánh mắt nóng cháy nháy mắt lụi tàn. Rồi Lữ Trọng hóa thành chó dại, mắt long sòng sọc, dùng gông xiềng cồng kềnh trên tay nện vào song sắt và mắng:
"Cố Vân Cảnh trời đánh ngươi! Ta đây hết thảy đều là ngươi ban tặng! Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua ngươi!"
"Sắp chết đến nơi còn không biết hối cải? Giết người đền mạng, huống chi ngươi muốn giết là Công chúa điện hạ."
"Khốn kiếp! Ta muốn giết là ngươi, không phải điện hạ."
"Hôm nay ta đến là có một việc hỏi ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Khúc Phi Khanh?"
Nghe đến Khúc Phi Khanh, Lữ Trọng trầm xuống, song một lát hắn cười ha ha:
"Cố Vân Cảnh, ta ngươi có thù không đội trời chung, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?"
"Ngươi cho rằng ngươi chết là xong hết mọi chuyện? Đừng quên, ngươi còn có cha mẹ. Bệ hạ nhớ tới ân tình, chỉ là hàng chức quan Ninh quốc công xuống chứ cũng chưa từng truy cứu gia đình ngươi. Ngươi muốn ép họ lên tuyệt lộ à?"
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi hạ Xuân tâm động cho Đào Sách, là độc môn bí dược của bà chủ Vạn Xuân Lâu - Khúc Phi Khanh. Nàng ta chịu đem thuốc này cho ngươi khẳng định giữa các ngươi có quan hệ mật thiết, hoặc là có giao dịch đặc biệt."
"Ta đi Vạn Xuân Lâu dò xét mấy lần, cũng tiếp xúc Khúc Phi Khanh mấy lần. Theo ta quan sát, nàng không đơn giản, và Vạn Xuân Lâu cũng không phải chỉ là thanh lâu bình thường." Vẻ mặt Cố Vân Cảnh nghiêm túc, "Ninh quốc công nếu đi được quá gần Khúc Phi Khanh, chỉ sợ sớm muộn cũng rước họa vào thân."
Lữ Trọng đương nhiên biết Khúc Phi Khanh không phải thiện lương, nhưng hắn càng biết bản tính cha mình - Lữ Lâm tuyệt đối sẽ không cùng một giuộc với Khúc Phi Khanh. Lữ Trọng nghiêm nghị nói:
"Ngươi ít hù dọa ta! Khúc Phi Khanh là đáng sợ, nhưng nàng không đáng sợ như ngươi! Cha ta là người quang minh, ông sẽ không qua lại với Khúc Phi Khanh."
Cố Vân Cảnh nhíu mày cười: "Thế thì tốt. Chí ít cũng đừng để có gì rơi vào tay Khúc Phi Khanh, không lại không khống chế được."
Lữ Trọng run lên trong lòng, nghĩ đến Khúc Phi Khanh vì một trăm vạn lượng ngân phiếu mà bày mưu hãm hại hắn, người đàn bà ác độc này nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn ti tiện gì đó hại cha hắn. Lữ Trọng âm thầm ước lượng, nhìn xem Cố Vân Cảnh, hỏi:
"Ngươi thật muốn biết? Chỉ cần ngươi để ta gặp cha ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lữ Trọng đương nhiên sẽ không khai trăm vạn ngân phiếu cho Cố Vân Cảnh, vì trong đó không chỉ dính đến sinh tử một mình hắn. Tự mình tham ô kho ngân, tội liên luỵ cửu tộc! Lữ Trọng muốn gặp Lữ Lâm là vì thương nghị đối sách. Mặc dù Hoàng đế đã hạ chỉ nhưng hành sự tại nhân, Lữ Trọng cảm thấy chỉ cần mình còn chưa chết thì còn có hi vọng.
Cố Vân Cảnh lắc đầu: "Không. Ninh quốc công quá thông minh. Nói thật, ta sợ hắn. Một khi các ngươi gặp mặt, thế tất lại muốn cứu ngươi, chỉ sợ đến lúc đó lại có chuyện."
Cố Vân Cảnh thản nhiên nói:
"Về Khúc Phi Khanh ngươi muốn nói thì nói. Không nói thì thôi. Ta có thể điều tra được. Lữ Trọng ngươi làm đủ trò xấu, chung quy là có báo ứng! Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
Cố Vân Cảnh đã cầm tội trạng mà Lữ Trọng tự mình ấn dấu tay, ghi chép đủ loại tội ác mà hắn làm, trong đó có chuyện hãm hại Đào Sách. Trong tuyệt lao ngoại trừ Cố Vân Cảnh, không ai được bước vào, bởi vậy cũng không ai biết, đều sẽ coi đây là những tội danh Lữ Trọng chính miệng thừa nhận. Cố Vân Cảnh đem tội trạng dâng cho Tiêu Quan xem qua. Và nếu Lữ Trọng đã thừa nhận hãm hại Đào Sách, vậy Đào Sách không còn lý do gì bị giam nữa. Hoàng Đế ra lệnh, Đào Sách được thả.
Tính tình vui vẻ - Đào đại công tử làm cá chậu chim lồng ròng rã một tháng, kém chút bị nín chết. Bây giờ được tự do, không cần nói Đào Sách hưng phấn biết bao nhiêu, nhảy nhót liên hồi và chỉ còn thiếu đi mua cái loa lớn hò hét.
Cố Vân Cảnh cười nói:
"Một tháng lao ngục cũng không thể để ngươi thu liễm tính tình. Ta phát hiện vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng có thể vui vẻ như thế."
"Ta là ta, là độc nhất vô nhị. Thỏa thích làm chính mình là tốt, vì sao phải thu liễm?" Đào Sách cười gian, "Đi đi đi, hôm nay ta ra ngục, chúng ta phải chúc mừng một phen, không say không về! Các tiểu tỷ tỷ Vạn Xuân Lâu nhất định nhớ ta gần chết rồi."
"Ngươi thường đi Vạn Xuân Lâu như vậy, vậy có biết lai lịch Khúc Phi Khanh không?"
"Là muốn hỏi nhà ở nơi nào? Có hôn phối hay không hả? Ha ha." Đào Sách không cần nghĩ ngợi nói, lấy cùi chỏ thọc cánh tay Cố Vân Cảnh, nghiêng ngả cười, "Chậc chậc Vân Cảnh à, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, là Liễu Hạ Huệ, không ngờ ngươi vậy mà để ý Khúc Phi Khanh- Này, ngươi đã có vợ, chẳng lẽ không sợ tòa núi băng hung dữ trong nhà sao?"
Cố Vân Cảnh dừng bước, hứng thú hỏi: "Vì sao phải sợ?"
"Bởi vì nàng là Công chúa điện hạ a- chậc, cái khí tràng cường đại đó mỗi lần ta gặp núi băng nhà ngươi đều toàn thân rét run, nhìn mà phát khiếp. Ngươi không sợ nàng, chẳng lẽ nàng sợ ngươi?"
Cố Vân Cảnh sờ cằm cười nói:
"Đào Sách, ta phải chỉnh sửa hai cái sai lầm của ngươi. Thứ nhất, Tuyết Nhi không phải núi băng, nàng cũng có ôn nhu. Thứ hai, ta chỗ nào sợ nàng? Ta rõ ràng là sủng nàng."
"Ôi ôi ôi, một tháng không thấy tiến bộ thật nhiều.... Xem ra ngươi thu phục núi băng rồi. Lợi hại, lợi hại. Thua thiệt ca ca ta lo lắng cho ngươi có bị nữ quyền ức hiếp không."
"Ta lặp lại một lần nữa, không phải núi băng!"
"Được rồi được rồi, ngươi còn cò kè mặc cả với ta. Tốt tốt tốt, không phải núi băng, là bình mật, chuyên dỗ ngon dỗ ngọt ngươi. Ngươi thu phục nàng thế nào vậy? Ta thật hiếu kỳ."
"Nếu ngươi muốn biết thì đi hỏi nàng. Chuẩn xác mà nói, không phải ta thu phục nàng, mà là ta bị nàng thu phục."
"Trời mẹ! Hóa ra là tiểu tử ngươi xuân tâm nảy mầm trước!??" Đào Sách kinh ngạc ôm đầu, bối rối nói, "Không đúng, ta nhớ lúc trước Hoàng Hậu gả Công chúa cho ngươi, ngươi chết sống không nguyện ý mà sao lại thích rồi???"
Trước mắt hiện ra dung mạo Tiêu Mộ Tuyết nghiêng nước nghiêng thành, Cố Vân Cảnh dịu dàng nói:
"Đại khái là Công chúa điện hạ rất có mị lực đi."
"Thứ cho ta thưởng thức không đến mị lực đó. Ta vẫn là cảm thấy bà chủ Khúc mị lực lớn hơn nhiều. Xinh đẹp, yêu kiều, phong tình vạn chủng, quả thực là vưu vật nhân gian."
"Đừng vội nhớ thương, về sau chúng ta còn liên hệ nhiều đến nàng." Sắc mặt Cố Vân Cảnh ngưng lại, "Rắn có diễm lệ thế nào lột da đi mới hiện ra bản tính nguyên thủy."
Lữ Trọng cực kỳ thảm hại, song không một ai đồng tình.
Sắc mặt Lữ Lâm u ám, trầm mặc không nói, chỉ có thở dài. Tiêu Tông thì xem kịch vui. Lữ Trọng làm tổn hại thanh danh hắn, nếu không phải Tần Nhiếp ngăn cản, hắn đã chẻ Lữ Trọng thành nhân côn.
"Ngươi mưu hại Công chúa điện hạ, còn có mặt mũi ở đây xin tha?" Tiêu Tông nói, "Mau chuẩn bị đi Diêm Vương Điện đưa tin đi. Đại Lý Tự khanh còn đứng ngây đó làm gì? Chứng cứ vô cùng xác thực, còn không mau định tội?"
Đại Lý Tự khanh lúc đầu phụ trách án Lữ Trọng mạo phạm Chiêu Vương Phi, lại không ngờ từ trên thân Lữ Trọng đào ra đại án kinh thiên động địa khác; nội tâm hắn phi thường chấn kinh, phải mất một lúc để định thần mới nói:
"Lữ Trọng có ý định mưu sát Công chúa, dựa theo luật tội đáng hỏi chém! Tạm thời bắt giam, đợi báo cáo bệ hạ sau lại định đoạt!"
Lữ Trọng nghe xong, hai mắt tối đen, ngã xuống đất.
Lữ Trọng mưu sát Tiêu Mộ Tuyết rất nhanh truyền đến Tiêu Quan - Hoàng Đế nghe xong giận dữ, lập tức hạ chỉ ba ngày sau hỏi trảm Lữ Trọng và không cho phép bất luận kẻ nào thăm viếng. Bình thường nể mặt Lữ Lâm, thiên vị Lữ Trọng, nhưng lần này là không. So với con gái cưng của hắn, Lữ Trọng không bằng sợi lông!
Nếu Lữ Trọng phạm tội khác, Lữ Lâm còn có thể không cần mặt mà đi xin Hoàng Đế, nhưng con hắn cũng quá hay ho, hết lần này tới lần khác đều phạm tội ngập trời, Ninh quốc công không có mặt mũi đi cầu xin Hoàng Đế lưu tình nữa. Chuyện Lữ Trọng đã đả kích Lữ Lâm nặng nề, Ninh quốc công bác học cơ trí nháy mắt biến thành lão nhân gần đất xa trời, tinh thần sa sút, cả ngày đóng cửa không ra.
Cố Vân Cảnh thỉnh cầu Tiêu Quan đi thăm viếng Lữ Trọng. Bởi vì là công thần phá án, Tiêu Quan cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
Lữ Trọng phạm tội nghiêm trọng hơn Đào Sách rất nhiều, hôm nay bị giam riêng, nơi đó được gọi là tuyệt lao. Làm phạm nhân giam tại tuyệt lao chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện. Một là người cực ác chờ chết, hai là quyền cao chức trọng.
Nơi hẻo lánh hắc ám âm trầm từng giờ từng phút cắn nuốt ánh sáng, có con đường dài đằng đẳng mà cô tịch như không có điểm cuối. Ánh sáng yếu ớt chỉ rọi được một phần nhỏ của con đường. Cố Vân Cảnh cho lui ngục tốt, giơ đèn lẻ loi mà đi, thật lâu sau mới đi đến chỗ giam Lữ Trọng.
Lữ Trọng tiều tụy, tóc tai bù xù, hai tay bị trói gông xiềng. Quần áo trên người đã bị chuột gặm. Mới ngắn ngủi một hai ngày, Lữ Trọng đã bị giày vò đến không thành nhân dạng. Tra tấn hắn không phải là ngục giam gian khổ mà là đối tử vong sợ hãi. Sinh tại phú quý, ai chịu dễ dàng buông tha sinh mệnh?
Lữ Trọng nghe được tiếng bước chân, mừng rỡ như điên, vén lên tóc tai lộn xộn trước trán, song thấy Cố Vân Cảnh, ánh mắt nóng cháy nháy mắt lụi tàn. Rồi Lữ Trọng hóa thành chó dại, mắt long sòng sọc, dùng gông xiềng cồng kềnh trên tay nện vào song sắt và mắng:
"Cố Vân Cảnh trời đánh ngươi! Ta đây hết thảy đều là ngươi ban tặng! Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua ngươi!"
"Sắp chết đến nơi còn không biết hối cải? Giết người đền mạng, huống chi ngươi muốn giết là Công chúa điện hạ."
"Khốn kiếp! Ta muốn giết là ngươi, không phải điện hạ."
"Hôm nay ta đến là có một việc hỏi ngươi. Ngươi có quan hệ gì với Khúc Phi Khanh?"
Nghe đến Khúc Phi Khanh, Lữ Trọng trầm xuống, song một lát hắn cười ha ha:
"Cố Vân Cảnh, ta ngươi có thù không đội trời chung, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?"
"Ngươi cho rằng ngươi chết là xong hết mọi chuyện? Đừng quên, ngươi còn có cha mẹ. Bệ hạ nhớ tới ân tình, chỉ là hàng chức quan Ninh quốc công xuống chứ cũng chưa từng truy cứu gia đình ngươi. Ngươi muốn ép họ lên tuyệt lộ à?"
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi hạ Xuân tâm động cho Đào Sách, là độc môn bí dược của bà chủ Vạn Xuân Lâu - Khúc Phi Khanh. Nàng ta chịu đem thuốc này cho ngươi khẳng định giữa các ngươi có quan hệ mật thiết, hoặc là có giao dịch đặc biệt."
"Ta đi Vạn Xuân Lâu dò xét mấy lần, cũng tiếp xúc Khúc Phi Khanh mấy lần. Theo ta quan sát, nàng không đơn giản, và Vạn Xuân Lâu cũng không phải chỉ là thanh lâu bình thường." Vẻ mặt Cố Vân Cảnh nghiêm túc, "Ninh quốc công nếu đi được quá gần Khúc Phi Khanh, chỉ sợ sớm muộn cũng rước họa vào thân."
Lữ Trọng đương nhiên biết Khúc Phi Khanh không phải thiện lương, nhưng hắn càng biết bản tính cha mình - Lữ Lâm tuyệt đối sẽ không cùng một giuộc với Khúc Phi Khanh. Lữ Trọng nghiêm nghị nói:
"Ngươi ít hù dọa ta! Khúc Phi Khanh là đáng sợ, nhưng nàng không đáng sợ như ngươi! Cha ta là người quang minh, ông sẽ không qua lại với Khúc Phi Khanh."
Cố Vân Cảnh nhíu mày cười: "Thế thì tốt. Chí ít cũng đừng để có gì rơi vào tay Khúc Phi Khanh, không lại không khống chế được."
Lữ Trọng run lên trong lòng, nghĩ đến Khúc Phi Khanh vì một trăm vạn lượng ngân phiếu mà bày mưu hãm hại hắn, người đàn bà ác độc này nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn ti tiện gì đó hại cha hắn. Lữ Trọng âm thầm ước lượng, nhìn xem Cố Vân Cảnh, hỏi:
"Ngươi thật muốn biết? Chỉ cần ngươi để ta gặp cha ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lữ Trọng đương nhiên sẽ không khai trăm vạn ngân phiếu cho Cố Vân Cảnh, vì trong đó không chỉ dính đến sinh tử một mình hắn. Tự mình tham ô kho ngân, tội liên luỵ cửu tộc! Lữ Trọng muốn gặp Lữ Lâm là vì thương nghị đối sách. Mặc dù Hoàng đế đã hạ chỉ nhưng hành sự tại nhân, Lữ Trọng cảm thấy chỉ cần mình còn chưa chết thì còn có hi vọng.
Cố Vân Cảnh lắc đầu: "Không. Ninh quốc công quá thông minh. Nói thật, ta sợ hắn. Một khi các ngươi gặp mặt, thế tất lại muốn cứu ngươi, chỉ sợ đến lúc đó lại có chuyện."
Cố Vân Cảnh thản nhiên nói:
"Về Khúc Phi Khanh ngươi muốn nói thì nói. Không nói thì thôi. Ta có thể điều tra được. Lữ Trọng ngươi làm đủ trò xấu, chung quy là có báo ứng! Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
Cố Vân Cảnh đã cầm tội trạng mà Lữ Trọng tự mình ấn dấu tay, ghi chép đủ loại tội ác mà hắn làm, trong đó có chuyện hãm hại Đào Sách. Trong tuyệt lao ngoại trừ Cố Vân Cảnh, không ai được bước vào, bởi vậy cũng không ai biết, đều sẽ coi đây là những tội danh Lữ Trọng chính miệng thừa nhận. Cố Vân Cảnh đem tội trạng dâng cho Tiêu Quan xem qua. Và nếu Lữ Trọng đã thừa nhận hãm hại Đào Sách, vậy Đào Sách không còn lý do gì bị giam nữa. Hoàng Đế ra lệnh, Đào Sách được thả.
Tính tình vui vẻ - Đào đại công tử làm cá chậu chim lồng ròng rã một tháng, kém chút bị nín chết. Bây giờ được tự do, không cần nói Đào Sách hưng phấn biết bao nhiêu, nhảy nhót liên hồi và chỉ còn thiếu đi mua cái loa lớn hò hét.
Cố Vân Cảnh cười nói:
"Một tháng lao ngục cũng không thể để ngươi thu liễm tính tình. Ta phát hiện vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng có thể vui vẻ như thế."
"Ta là ta, là độc nhất vô nhị. Thỏa thích làm chính mình là tốt, vì sao phải thu liễm?" Đào Sách cười gian, "Đi đi đi, hôm nay ta ra ngục, chúng ta phải chúc mừng một phen, không say không về! Các tiểu tỷ tỷ Vạn Xuân Lâu nhất định nhớ ta gần chết rồi."
"Ngươi thường đi Vạn Xuân Lâu như vậy, vậy có biết lai lịch Khúc Phi Khanh không?"
"Là muốn hỏi nhà ở nơi nào? Có hôn phối hay không hả? Ha ha." Đào Sách không cần nghĩ ngợi nói, lấy cùi chỏ thọc cánh tay Cố Vân Cảnh, nghiêng ngả cười, "Chậc chậc Vân Cảnh à, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, là Liễu Hạ Huệ, không ngờ ngươi vậy mà để ý Khúc Phi Khanh- Này, ngươi đã có vợ, chẳng lẽ không sợ tòa núi băng hung dữ trong nhà sao?"
Cố Vân Cảnh dừng bước, hứng thú hỏi: "Vì sao phải sợ?"
"Bởi vì nàng là Công chúa điện hạ a- chậc, cái khí tràng cường đại đó mỗi lần ta gặp núi băng nhà ngươi đều toàn thân rét run, nhìn mà phát khiếp. Ngươi không sợ nàng, chẳng lẽ nàng sợ ngươi?"
Cố Vân Cảnh sờ cằm cười nói:
"Đào Sách, ta phải chỉnh sửa hai cái sai lầm của ngươi. Thứ nhất, Tuyết Nhi không phải núi băng, nàng cũng có ôn nhu. Thứ hai, ta chỗ nào sợ nàng? Ta rõ ràng là sủng nàng."
"Ôi ôi ôi, một tháng không thấy tiến bộ thật nhiều.... Xem ra ngươi thu phục núi băng rồi. Lợi hại, lợi hại. Thua thiệt ca ca ta lo lắng cho ngươi có bị nữ quyền ức hiếp không."
"Ta lặp lại một lần nữa, không phải núi băng!"
"Được rồi được rồi, ngươi còn cò kè mặc cả với ta. Tốt tốt tốt, không phải núi băng, là bình mật, chuyên dỗ ngon dỗ ngọt ngươi. Ngươi thu phục nàng thế nào vậy? Ta thật hiếu kỳ."
"Nếu ngươi muốn biết thì đi hỏi nàng. Chuẩn xác mà nói, không phải ta thu phục nàng, mà là ta bị nàng thu phục."
"Trời mẹ! Hóa ra là tiểu tử ngươi xuân tâm nảy mầm trước!??" Đào Sách kinh ngạc ôm đầu, bối rối nói, "Không đúng, ta nhớ lúc trước Hoàng Hậu gả Công chúa cho ngươi, ngươi chết sống không nguyện ý mà sao lại thích rồi???"
Trước mắt hiện ra dung mạo Tiêu Mộ Tuyết nghiêng nước nghiêng thành, Cố Vân Cảnh dịu dàng nói:
"Đại khái là Công chúa điện hạ rất có mị lực đi."
"Thứ cho ta thưởng thức không đến mị lực đó. Ta vẫn là cảm thấy bà chủ Khúc mị lực lớn hơn nhiều. Xinh đẹp, yêu kiều, phong tình vạn chủng, quả thực là vưu vật nhân gian."
"Đừng vội nhớ thương, về sau chúng ta còn liên hệ nhiều đến nàng." Sắc mặt Cố Vân Cảnh ngưng lại, "Rắn có diễm lệ thế nào lột da đi mới hiện ra bản tính nguyên thủy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.