Chương 126
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
126. Giết ngựa
Tần Nhiếp chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong. Tiêu Tông bước lên hỏi:
"Cậu, nên làm gì bây giờ?"
"Ta đã nghe." Đa mưu túc trí Tần Nhiếp cũng mờ mịt, "Mọi rợ này muốn làm gì? Vì sao giúp Tây Lương?"
Đến Tần Nhiếp còn đoán không ra, thì Tiêu Tông càng là không biết.
"Ai biết được?... Nhưng mà cậu, Vũ Văn Ngạn đáng tin không?" Tiêu Tông lo lắng có gian, hỏi.
Tình cảnh Tiêu Tông bây giờ thật có thể dùng "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" để hình dung. Vì khi Tiêu Trạm bị giáng chức, hắn chèn ép người ta ở mọi phương diện. Hiện tại tình thế đổi ngược, người ta xoay người làm chủ, cũng đồng nghĩa chèn ép lại hắn. Nếu không nghĩ ra được cách gì thì đứa cháu này cũng chỉ có thể táng mệnh dưới tay mẹ con Hoàng hậu. Tần Nhiếp cau mày nói:
"Vũ Văn Ngạn không đáng tin? Vậy Tây Lương dựa vào đâu? Chúng ta bây giờ chỉ có thể đánh cược, nếu không thì chỉ có ngồi chờ chết. Đừng nói là bản đồ, ngay cả mười tòa thành cũng có thể dâng lên được. Chỉ cần con lên ngôi!.... Mấy ngày nữa, để Vũ Văn Ngạn tới, con thương nghị lại cụ thể với hắn. Nhớ lưu lại điều ước, ta xem qua."
"Vâng, cậu." Tiêu Tông không chút do dự nói.
"Từ khi Hoàng đế hôn mê, mẫu phi con cũng không dễ chịu. Tính tình nàng mạnh mẽ, ta lo lắng nàng làm ra cái gì cực đoan, kết quả ngược lại liên lụy đến con. Ta chuẩn bị kiệu, tiến cung đây."
......
Đất biên cương, ngàn dặm mù sương, qua mấy trận tuyết, trắng xóa bao trùm quân doanh. Tuyết nặng trĩu làm nóc lều trùng xuống. Tuyết không dừng rơi, gió không ngừng thổi, nhiều binh sĩ vây quanh một chỗ run lẩy bẩy, trên người nơi nơi bị thương, hư thối sinh mủ. Họ đã phụng Nguyên Soái đào rau dại mà ăn vài ngày nay, vốn đang muốn tiếp tục nhưng ai biết gặp tuyết lớn. Tiêu Quốc quân từ khi vào Thạch Môn Quan, đã không còn kinh ngạc với gió tuyết, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy tuyết lớn như thế. Và tuyết thì không có gì đáng sợ, cái đáng sợ là rét lạnh cùng đói khát.
Cố Uy từ trong lều đi ra, nhìn chúng binh sĩ đói khổ lạnh lẽo mà thở dài. Mật hàm cầu viện đã khẩn cấp đưa đến triều đình, vì sao đến bây giờ còn bặt vô âm tín? Triều đình thật sự ngồi nhìn mặc kệ binh sĩ đóng giữ biên cương? Ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn qua màn tuyết mênh mông, Cố Uy thở dài ở trong lòng: Ông trời thật sự muốn tuyệt đường Tiêu Quốc quân?
Kế hoạch ban đầu là phái Tư Mã Quần khiêu khích Tây Lương, rồi phái vài đạo quân tiên phong âm thầm mai phục, còn Cố Uy thì dẫn binh sĩ đào rau dại, ngụy trang Tiêu Quốc quân đã cạn lương. Thì khi đi tìm rau dại như vậy, Tây Lương nhất định sẽ xuất binh, bởi họ luôn có dã tâm, tất muốn nhất cử tiêu diệt Tiêu Quốc quân, nhất định sẽ phái quân chủ lực đến truy sát tướng lãnh là Cố Uy. Đến lúc đó, quân tiên phong Tiêu Quốc đã mai phục sẵn có thể dọn sạch hang ổ Tây Lương. Chỉ tiếc, mưu kế giương đông kích tây đã bị bão tuyết xưa nay chưa từng có làm rối loạn. Bởi vì tuyết lớn phong đường (phủ kín đường), Tây Lương coi như muốn xuất binh cũng không thể nào. Thành ra bây giờ đã không còn nhiều thời gian - lương thảo của Tiêu Quốc không còn nhiều, không duy trì được bao lâu nữa - triều đình lại chậm chạp không có tin tức... Cố Uy chinh chiến cả đời, bắt giữ vô số tướng lĩnh quân địch và lấy đầu chúng từ trong vạn quân dễ như trở bàn tay. Một người tướng dũng mãnh thiện chiến như vậy giờ phút này cũng chỉ có cảm giác mệt mỏi cùng bất lực.
Cố Uy chậm rãi thu hồi ánh mắt, rơi vào những binh sĩ xanh xao vàng vọt đang run lẩy bẩy – họ là những người hăng hái, hào khí can trường theo hắn đi Tây Chinh, giờ lại biến thành bộ dáng như kéo hơi tàn... Yêu dân như con - Cố Uy, trái tim đau như bị dao cắt.
"Truyền quân lệnh của ta, giết ngựa!" Hắn ra lệnh.
Chiến mã đóng vai trò vô cùng trọng yếu, là bộ phận không thể thiếu trong chiến tranh. Không có ngựa, lấy gì rong ruổi sa trường? Bộ binh thì thôi, còn kỵ binh mà không có chiến mã không khác gì thiếu đi phụ tá đắc lực. Mà một quân đội, sức mạnh cường hãn nhất là kỵ binh, nên quyết định này của Cố Uy là tự làm yếu quân mình.
"Tuyệt đối không thể, đại soái a!?" Một tướng lĩnh khuyên, "Chiến mã là mệnh mạch của chúng ta, không có nó, chúng ta càng không phải đối thủ của Tây Lương."
Cố Uy kiềm chế tâm tình, lắc đầu nói: "Ta đương nhiên biết. Nhưng không còn cách nào."
"Đại soái suy nghĩ lại đi ạ; các binh sĩ còn có thể nhiều chịu thêm mấy ngày." Một tướng lĩnh khác tiếp tục khuyên, vì thực sự không đành lòng nhìn chiến mã mình âu yếm vào nồi....
Trên khuôn mặt cương nghị viết đầy trầm thống mà đau lòng, Cố Uy hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Giết chiến mã."
"Đại soái..." Tướng lĩnh run giọng.
Cố Uy khoát tay, ngửa mặt lên trời thán: "Đều chết đói hết rồi, còn muốn chiến mã làm gì? Chỉ có sống sót, mới có thể giết địch! Chỉ có sống sót, mới có thể chờ đợi được triều đình cứu viện."
"Vâng, đại soái." Tướng lĩnh lui ra, truyền mệnh lệnh.
Cố Uy quay người về doanh trướng, vừa bước vào, hắn không khỏi dừng bước. Ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn cau mày. Vết thương cũ tái phát, so với dĩ vãng còn mãnh liệt hơn, tựa như lấy dao chọc thẳng vào tận xương. Những vết thương này nếu điều dưỡng tốt thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng một khi động võ hoặc bị gió tuyết xâm nhiễm thì bao nhiêu tật cũ dễ dàng phát tác. Và đây không phải là thương thế phổ thông bình thường, mà là bị những vũ khí trên chiến trường lưu lại, trong đó có những loại có độc cực mạnh. Hành quân đánh trận, điều kiện chữa bệnh hoàn toàn chênh lệch. Mà Cố Uy lại là loại người đỉnh thiên lập địa, chịu chọi cứng, chỉ cần không chết thì trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm là giết địch nơi sa trường. Và chính vì như thế mà rất nhiều vết thương không kịp trị liệu, dần dần biến thành bệnh khó chữa. Cố Uy chịu đau, lê bước chân nặng nề đến bên cạnh bàn. Run rẩy cởi hắc giáp nặng nề, cúi đầu quan sát áo trong bị máu đen nhuộm đẫm. Hắn biết tình huống của mình càng ngày càng không xong. Trước đó là trên lưng, hiện tại là giữa ngực... E là không bao lâu nữa vết thương toàn thân đều sẽ phát tác. Tay chân Cố Uy lạnh đi, hắn không sợ đau hay tử vong, mà hắn sợ là trước khi chết còn không đánh bại được Tây Lương, không lấy lại được thành trì!
Binh sĩ Tiêu Quốc không thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt này, rất nhiều người đã tổn thương do giá rét, nên các quân y đã được điều đi chẩn trị cho họ từ sáng sớm, đến bây giờ còn chưa có trở về, bởi vậy Cố Uy chỉ có thể tạm thời tự băng bó.
Tần Nhiếp chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong. Tiêu Tông bước lên hỏi:
"Cậu, nên làm gì bây giờ?"
"Ta đã nghe." Đa mưu túc trí Tần Nhiếp cũng mờ mịt, "Mọi rợ này muốn làm gì? Vì sao giúp Tây Lương?"
Đến Tần Nhiếp còn đoán không ra, thì Tiêu Tông càng là không biết.
"Ai biết được?... Nhưng mà cậu, Vũ Văn Ngạn đáng tin không?" Tiêu Tông lo lắng có gian, hỏi.
Tình cảnh Tiêu Tông bây giờ thật có thể dùng "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" để hình dung. Vì khi Tiêu Trạm bị giáng chức, hắn chèn ép người ta ở mọi phương diện. Hiện tại tình thế đổi ngược, người ta xoay người làm chủ, cũng đồng nghĩa chèn ép lại hắn. Nếu không nghĩ ra được cách gì thì đứa cháu này cũng chỉ có thể táng mệnh dưới tay mẹ con Hoàng hậu. Tần Nhiếp cau mày nói:
"Vũ Văn Ngạn không đáng tin? Vậy Tây Lương dựa vào đâu? Chúng ta bây giờ chỉ có thể đánh cược, nếu không thì chỉ có ngồi chờ chết. Đừng nói là bản đồ, ngay cả mười tòa thành cũng có thể dâng lên được. Chỉ cần con lên ngôi!.... Mấy ngày nữa, để Vũ Văn Ngạn tới, con thương nghị lại cụ thể với hắn. Nhớ lưu lại điều ước, ta xem qua."
"Vâng, cậu." Tiêu Tông không chút do dự nói.
"Từ khi Hoàng đế hôn mê, mẫu phi con cũng không dễ chịu. Tính tình nàng mạnh mẽ, ta lo lắng nàng làm ra cái gì cực đoan, kết quả ngược lại liên lụy đến con. Ta chuẩn bị kiệu, tiến cung đây."
......
Đất biên cương, ngàn dặm mù sương, qua mấy trận tuyết, trắng xóa bao trùm quân doanh. Tuyết nặng trĩu làm nóc lều trùng xuống. Tuyết không dừng rơi, gió không ngừng thổi, nhiều binh sĩ vây quanh một chỗ run lẩy bẩy, trên người nơi nơi bị thương, hư thối sinh mủ. Họ đã phụng Nguyên Soái đào rau dại mà ăn vài ngày nay, vốn đang muốn tiếp tục nhưng ai biết gặp tuyết lớn. Tiêu Quốc quân từ khi vào Thạch Môn Quan, đã không còn kinh ngạc với gió tuyết, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy tuyết lớn như thế. Và tuyết thì không có gì đáng sợ, cái đáng sợ là rét lạnh cùng đói khát.
Cố Uy từ trong lều đi ra, nhìn chúng binh sĩ đói khổ lạnh lẽo mà thở dài. Mật hàm cầu viện đã khẩn cấp đưa đến triều đình, vì sao đến bây giờ còn bặt vô âm tín? Triều đình thật sự ngồi nhìn mặc kệ binh sĩ đóng giữ biên cương? Ánh mắt thâm thúy sắc bén nhìn qua màn tuyết mênh mông, Cố Uy thở dài ở trong lòng: Ông trời thật sự muốn tuyệt đường Tiêu Quốc quân?
Kế hoạch ban đầu là phái Tư Mã Quần khiêu khích Tây Lương, rồi phái vài đạo quân tiên phong âm thầm mai phục, còn Cố Uy thì dẫn binh sĩ đào rau dại, ngụy trang Tiêu Quốc quân đã cạn lương. Thì khi đi tìm rau dại như vậy, Tây Lương nhất định sẽ xuất binh, bởi họ luôn có dã tâm, tất muốn nhất cử tiêu diệt Tiêu Quốc quân, nhất định sẽ phái quân chủ lực đến truy sát tướng lãnh là Cố Uy. Đến lúc đó, quân tiên phong Tiêu Quốc đã mai phục sẵn có thể dọn sạch hang ổ Tây Lương. Chỉ tiếc, mưu kế giương đông kích tây đã bị bão tuyết xưa nay chưa từng có làm rối loạn. Bởi vì tuyết lớn phong đường (phủ kín đường), Tây Lương coi như muốn xuất binh cũng không thể nào. Thành ra bây giờ đã không còn nhiều thời gian - lương thảo của Tiêu Quốc không còn nhiều, không duy trì được bao lâu nữa - triều đình lại chậm chạp không có tin tức... Cố Uy chinh chiến cả đời, bắt giữ vô số tướng lĩnh quân địch và lấy đầu chúng từ trong vạn quân dễ như trở bàn tay. Một người tướng dũng mãnh thiện chiến như vậy giờ phút này cũng chỉ có cảm giác mệt mỏi cùng bất lực.
Cố Uy chậm rãi thu hồi ánh mắt, rơi vào những binh sĩ xanh xao vàng vọt đang run lẩy bẩy – họ là những người hăng hái, hào khí can trường theo hắn đi Tây Chinh, giờ lại biến thành bộ dáng như kéo hơi tàn... Yêu dân như con - Cố Uy, trái tim đau như bị dao cắt.
"Truyền quân lệnh của ta, giết ngựa!" Hắn ra lệnh.
Chiến mã đóng vai trò vô cùng trọng yếu, là bộ phận không thể thiếu trong chiến tranh. Không có ngựa, lấy gì rong ruổi sa trường? Bộ binh thì thôi, còn kỵ binh mà không có chiến mã không khác gì thiếu đi phụ tá đắc lực. Mà một quân đội, sức mạnh cường hãn nhất là kỵ binh, nên quyết định này của Cố Uy là tự làm yếu quân mình.
"Tuyệt đối không thể, đại soái a!?" Một tướng lĩnh khuyên, "Chiến mã là mệnh mạch của chúng ta, không có nó, chúng ta càng không phải đối thủ của Tây Lương."
Cố Uy kiềm chế tâm tình, lắc đầu nói: "Ta đương nhiên biết. Nhưng không còn cách nào."
"Đại soái suy nghĩ lại đi ạ; các binh sĩ còn có thể nhiều chịu thêm mấy ngày." Một tướng lĩnh khác tiếp tục khuyên, vì thực sự không đành lòng nhìn chiến mã mình âu yếm vào nồi....
Trên khuôn mặt cương nghị viết đầy trầm thống mà đau lòng, Cố Uy hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Giết chiến mã."
"Đại soái..." Tướng lĩnh run giọng.
Cố Uy khoát tay, ngửa mặt lên trời thán: "Đều chết đói hết rồi, còn muốn chiến mã làm gì? Chỉ có sống sót, mới có thể giết địch! Chỉ có sống sót, mới có thể chờ đợi được triều đình cứu viện."
"Vâng, đại soái." Tướng lĩnh lui ra, truyền mệnh lệnh.
Cố Uy quay người về doanh trướng, vừa bước vào, hắn không khỏi dừng bước. Ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn cau mày. Vết thương cũ tái phát, so với dĩ vãng còn mãnh liệt hơn, tựa như lấy dao chọc thẳng vào tận xương. Những vết thương này nếu điều dưỡng tốt thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng một khi động võ hoặc bị gió tuyết xâm nhiễm thì bao nhiêu tật cũ dễ dàng phát tác. Và đây không phải là thương thế phổ thông bình thường, mà là bị những vũ khí trên chiến trường lưu lại, trong đó có những loại có độc cực mạnh. Hành quân đánh trận, điều kiện chữa bệnh hoàn toàn chênh lệch. Mà Cố Uy lại là loại người đỉnh thiên lập địa, chịu chọi cứng, chỉ cần không chết thì trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm là giết địch nơi sa trường. Và chính vì như thế mà rất nhiều vết thương không kịp trị liệu, dần dần biến thành bệnh khó chữa. Cố Uy chịu đau, lê bước chân nặng nề đến bên cạnh bàn. Run rẩy cởi hắc giáp nặng nề, cúi đầu quan sát áo trong bị máu đen nhuộm đẫm. Hắn biết tình huống của mình càng ngày càng không xong. Trước đó là trên lưng, hiện tại là giữa ngực... E là không bao lâu nữa vết thương toàn thân đều sẽ phát tác. Tay chân Cố Uy lạnh đi, hắn không sợ đau hay tử vong, mà hắn sợ là trước khi chết còn không đánh bại được Tây Lương, không lấy lại được thành trì!
Binh sĩ Tiêu Quốc không thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt này, rất nhiều người đã tổn thương do giá rét, nên các quân y đã được điều đi chẩn trị cho họ từ sáng sớm, đến bây giờ còn chưa có trở về, bởi vậy Cố Uy chỉ có thể tạm thời tự băng bó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.