Chương 159
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
159. Mê hoặc
Hoàng Phủ Vân nhìn thoáng qua Tiêu Liên, cười nhạt:
"Ta chỉ là nói đến một cái tên mà thôi, sao vương gia khẩn trương vậy?"
Tiêu Liên đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vân, thận trọng nói:
"Tiên sinh, đây là từ cấm. Ngươi không kiêng cử gì nói ra như vậy tóm lại là không tốt."
Hoàng Phủ Vân lại cười, "Chẳng lẽ trong vương phủ có người mật báo?"
Tiêu Liên nhíu mày, "Dĩ nhiên không phải. Người của bản vương toàn bộ đều kín miệng, chẳng qua đây là từ mà phụ hoàng ta đã hạ chỉ mệnh lệnh rõ ràng là cấm, nếu ngươi nói như vậy ra thì rất không tôn trọng hắn."
Hoàng Phủ Vân nhìn xem Tiêu Liên, đứa con trai thật có hiếu, cũng không nói gì nữa. Theo bản ý, hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói, mà những lời này phần lớn là chửi bới Tiêu Quan... Nghĩ tới Tiêu Liên ủng hộ Tiêu Quan vô điều kiện như vậy, Hoàng Phủ Vân cảm thấy không nói thì hơn. Vả lại lấy thân phận của hắn bây giờ xác thực không có tư cách chửi bới Tiêu Quan, dù cho vị hoàng đế này ngu ngốc đến thế nào. Thứ hai, Tiêu Liên vô cùng tôn trọng phụ hoàng của hắn, Hoàng Phủ Vân nếu nói nhiều lại khiến hắn phản cảm.
Hoàng Phủ Vân buông chén xuống nói:
"E là vương gia hiểu lầm ý của thảo dân rồi. Ta chỉ là thường dân, sao dám bất kính đối với bệ hạ? Nguyên do những năm qua vân du tứ phương, rời xa huyên náo, không biết hoàng thành đã xảy ra cái gì, lại càng không biết cái tên đó là từ cấm. Vừa rồi chỉ là vì thưởng thức được trà hương, nhất thời xúc động biểu lộ cảm xúc. Nếu ta có chỗ làm vương gia tức giận, mong ngài thông cảm."
Tiêu Liên thở dài, "Người không biết không có tội. Sau này ngươi đừng nói bừa là được rồi."
Nhìn xem dáng vẻ Tiêu Liên chững chạc đàng hoàng, chẳng biết tại sao Hoàng Phủ Vân rất muốn cười, nhưng hắn phải nhịn, cung kính nói:
"Vương gia dạy phải, thụ giáo."
Tiêu Liên gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Dứt lời, Tiêu Liên quay người muốn đi ra.
"Vương gia xin dừng bước." Hoàng Phủ Vân gọi lại, "Ngài không phải vừa hỏi ta có biện pháp chữa khỏi bệ hạ hay không sao?"
Tiêu Liên trước đó muốn nói tới nhưng bị Hoàng Phủ Vân nhiễu loạn tâm tình, làm hắn ném chủ đề đó đi, hiện tại Hoàng Phủ Vân lại đề cập, mắt hắn sáng lên, gấp gáp hỏi:
"Ngươi thật sự có biện pháp?"
Hoàng Phủ Vân gật đầu, "Đương nhiên. Ta có nắm chắc một trăm phần trăm."
Tiêu Liên gãi đầu, nghĩ mãi không ra hỏi:
"Vậy tại sao lúc trong cung, ngươi không chữa trị?"
Hoàng Phủ Vân vốn đã chuẩn bị chữa bệnh rồi, ai biết nửa đường gặp Hoàng hậu? Hai người họ xem như là quen biết cũ, chỉ là không phải bạn bè, mà là kẻ thù.
Hoàng Phủ Vân hiện tại đã thay đổi toàn bộ da thịt chỉ vì tiếp cận Tiêu Quan báo thù rửa hận. Và cái gọi là trị liệu của hắn cũng không phải là trị liệu đúng nghĩa, mà là dùng bí thuật khống chế Hoàng đế, biến Hoàng đế thành con rối chịu sự điều khiển của hắn. Kế hoạch này đáng lẽ đã áp dụng nhưng bởi vì có Hoàng hậu xen vào cho nên phải tạm gác qua một bên. Hắn thận trọng từng bước, cẩn thận lẫn vào hoàng cung, không muốn bị nhìn ra sơ hở, nếu khi đó hắn chữa khỏi bệnh trước mặt Hoàng hậu vậy thì Hoàng hậu tất sẽ chú ý tới thân phận của hắn. Hoàng Phủ Vân biết vị nhất quốc chi mẫu này có bao nhiêu thông minh, tuyệt đối không thể để bà ta chú ý, cho nên hắn mới nói là không trị được. Hiện tại, người hắn gặp không phải Hoàng hậu, mà là Khang vương Tiêu Liên, thế là Hoàng Phủ Vân quyết định vạch trần một nửa sự tình. Còn thân phận chân thực của hắn còn không thể công bố, còn cần giấu diếm.
Hoàng Phủ Vân ho nhẹ một tiếng, "Trước khi chữa bệnh cho bệ hạ, vương gia trước hết hãy nghe ta nói hết lời."
"Nói đi."
Hoàng Phủ Vân nghiêm túc, hạ giọng, tiến đến bên tai Khang vương:
"Vương gia thật sự không có lòng muốn nắm quyền sao?"
Tiêu Liên bị Hoàng Phủ Vân dọa sợ, suýt nữa cằm rơi xuống đất. Hắn cực độ bối rối đến giọng nói run rẩy:
"Đang êm đẹp, vì sao tiên sinh hỏi vậy? Ngươi có biết lời này là đại nghịch bất đạo không? Ta chỉ muốn làm một thần tử an phận thủ thường, thỏa mãn với những gì đang có, làm sao sẽ sinh ra lòng mưu phản ấy?"
"Vương gia cảm thấy đây là mưu phản? Thân là hoàng tử, có tâm tư này không phải rất là bình thường sao? Ngài nhìn xem mấy vị huynh đệ của ngài, ai mà không có tâm tư đó? Vương gia thực sự quá thiện lương đi. Cái gọi là người hiền bị bắt nạt, nếu vương gia một mực thối lui nhường nhịn, sớm muộn gì cũng bị người khác xơi tái thôi. Vương gia có thể bảo trì sự thiện lương này, nhưng ngài có nghĩ đến Đức tần nương nương, mẫu phi của ngài? Theo như ta được biết, Đức tần nương nương sống ở trong cung thời gian qua không được tốt cho lắm. Khi bệ hạ không có Lệ phi thì chuyên sủng Dung phi. Sau này có Lệ quý phi thì độc sủng bà ta. Vương gia tự hỏi lương tâm mình, những năm qua, bệ hạ đối xử với mẫu phi ngài như thế nào? Đức tần nương nương ở Trường Tín Cung bao nhiêu năm, bệ hạ thăm viếng được mấy lần? Ngài là hoàng tử, nhưng bị phong quận vương vài chục năm rồi? Vậy mấy vị huynh đệ của ngài người phong thân vương, người phong thái tử, nhưng còn ngài, bệ hạ có từng nghĩ tới là phong ngài từ quận vương lên thân vương?"
Sắc mặt Tiêu Liên trắng bệch, "Hoàng cung nhiều phi tử, tam cung lục viện, phụ hoàng làm sao có thể sủng hạnh từng người? Khó tránh khỏi có sơ sẩy là bình thường. Mấy vị huynh đệ, tài năng của ta là yếu nhất, cho dù là quận vương, ta cũng không thể nói gì hơn. Phụ hoàng không phong ta làm thân vương tự nhiên là có đạo lý của hắn. Mà ta cảm thấy cho dù có làm thân vương thì ta cũng chưa hẳn có thể đảm nhiệm."
Hoàng Phủ Vân cảm thấy so với những hoàng tử vì hoàng vị mà ngươi lừa ta gạt, Tiêu Liên quả thực là một dòng nước trong trong hoàng thất. Bản tính hắn đơn thuần thiện lương, rất thích hợp với cuộc sống đơn giản, không tranh quyền đoạt thế. Nhưng Hoàng Phủ Vân muốn thành tựu bá nghiệp thì nhất định phải kéo được con cờ Tiêu Liên này.
Hoàng Phủ Vân cười một tiếng, "Vương gia thật đúng là suy nghĩ thoáng đạt."
Tiêu Liên có vẻ tức giận. Mặc dù bội phục phương diện y học của Hoàng Phủ Vân, rất muốn học tập một hai, nhưng khi va chạm đến chủ đề mẫn cảm này hắn không thể bởi vì bội phục mà từ bỏ nguyên tắc của mình.
"Tiên sinh không được nói bừa. Bằng không bản vương chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với ngươi và để ngươi rời đi vương phủ." Khang vương lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vân bất đắc dĩ thở dài. Gã Khang vương đầu gỗ này e là không thể nói thông ngay được, chỉ có thể nghĩ cách tiếp cận Đức tần nương nương, thuyết phục bà ta một phen. Đức tần là người có dã tâm, luôn muốn con trai lên làm Hoàng đế, nhưng vì bản thân bà ta không được sủng, địa vị lại không cao cho nên không giúp được gì. Mà Tiêu Liên cũng không nên thân, vừa không có chí lớn mà tài trí cũng bình thường... Người làm mẹ như bà ta thật sự là hữu tâm vô lực.
"Vương gia, ta có thể gặp Đức tần nương nương một chút được không?" Hoàng Phủ Vân hỏi.
Hoàng Phủ Vân nhìn thoáng qua Tiêu Liên, cười nhạt:
"Ta chỉ là nói đến một cái tên mà thôi, sao vương gia khẩn trương vậy?"
Tiêu Liên đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vân, thận trọng nói:
"Tiên sinh, đây là từ cấm. Ngươi không kiêng cử gì nói ra như vậy tóm lại là không tốt."
Hoàng Phủ Vân lại cười, "Chẳng lẽ trong vương phủ có người mật báo?"
Tiêu Liên nhíu mày, "Dĩ nhiên không phải. Người của bản vương toàn bộ đều kín miệng, chẳng qua đây là từ mà phụ hoàng ta đã hạ chỉ mệnh lệnh rõ ràng là cấm, nếu ngươi nói như vậy ra thì rất không tôn trọng hắn."
Hoàng Phủ Vân nhìn xem Tiêu Liên, đứa con trai thật có hiếu, cũng không nói gì nữa. Theo bản ý, hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói, mà những lời này phần lớn là chửi bới Tiêu Quan... Nghĩ tới Tiêu Liên ủng hộ Tiêu Quan vô điều kiện như vậy, Hoàng Phủ Vân cảm thấy không nói thì hơn. Vả lại lấy thân phận của hắn bây giờ xác thực không có tư cách chửi bới Tiêu Quan, dù cho vị hoàng đế này ngu ngốc đến thế nào. Thứ hai, Tiêu Liên vô cùng tôn trọng phụ hoàng của hắn, Hoàng Phủ Vân nếu nói nhiều lại khiến hắn phản cảm.
Hoàng Phủ Vân buông chén xuống nói:
"E là vương gia hiểu lầm ý của thảo dân rồi. Ta chỉ là thường dân, sao dám bất kính đối với bệ hạ? Nguyên do những năm qua vân du tứ phương, rời xa huyên náo, không biết hoàng thành đã xảy ra cái gì, lại càng không biết cái tên đó là từ cấm. Vừa rồi chỉ là vì thưởng thức được trà hương, nhất thời xúc động biểu lộ cảm xúc. Nếu ta có chỗ làm vương gia tức giận, mong ngài thông cảm."
Tiêu Liên thở dài, "Người không biết không có tội. Sau này ngươi đừng nói bừa là được rồi."
Nhìn xem dáng vẻ Tiêu Liên chững chạc đàng hoàng, chẳng biết tại sao Hoàng Phủ Vân rất muốn cười, nhưng hắn phải nhịn, cung kính nói:
"Vương gia dạy phải, thụ giáo."
Tiêu Liên gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Dứt lời, Tiêu Liên quay người muốn đi ra.
"Vương gia xin dừng bước." Hoàng Phủ Vân gọi lại, "Ngài không phải vừa hỏi ta có biện pháp chữa khỏi bệ hạ hay không sao?"
Tiêu Liên trước đó muốn nói tới nhưng bị Hoàng Phủ Vân nhiễu loạn tâm tình, làm hắn ném chủ đề đó đi, hiện tại Hoàng Phủ Vân lại đề cập, mắt hắn sáng lên, gấp gáp hỏi:
"Ngươi thật sự có biện pháp?"
Hoàng Phủ Vân gật đầu, "Đương nhiên. Ta có nắm chắc một trăm phần trăm."
Tiêu Liên gãi đầu, nghĩ mãi không ra hỏi:
"Vậy tại sao lúc trong cung, ngươi không chữa trị?"
Hoàng Phủ Vân vốn đã chuẩn bị chữa bệnh rồi, ai biết nửa đường gặp Hoàng hậu? Hai người họ xem như là quen biết cũ, chỉ là không phải bạn bè, mà là kẻ thù.
Hoàng Phủ Vân hiện tại đã thay đổi toàn bộ da thịt chỉ vì tiếp cận Tiêu Quan báo thù rửa hận. Và cái gọi là trị liệu của hắn cũng không phải là trị liệu đúng nghĩa, mà là dùng bí thuật khống chế Hoàng đế, biến Hoàng đế thành con rối chịu sự điều khiển của hắn. Kế hoạch này đáng lẽ đã áp dụng nhưng bởi vì có Hoàng hậu xen vào cho nên phải tạm gác qua một bên. Hắn thận trọng từng bước, cẩn thận lẫn vào hoàng cung, không muốn bị nhìn ra sơ hở, nếu khi đó hắn chữa khỏi bệnh trước mặt Hoàng hậu vậy thì Hoàng hậu tất sẽ chú ý tới thân phận của hắn. Hoàng Phủ Vân biết vị nhất quốc chi mẫu này có bao nhiêu thông minh, tuyệt đối không thể để bà ta chú ý, cho nên hắn mới nói là không trị được. Hiện tại, người hắn gặp không phải Hoàng hậu, mà là Khang vương Tiêu Liên, thế là Hoàng Phủ Vân quyết định vạch trần một nửa sự tình. Còn thân phận chân thực của hắn còn không thể công bố, còn cần giấu diếm.
Hoàng Phủ Vân ho nhẹ một tiếng, "Trước khi chữa bệnh cho bệ hạ, vương gia trước hết hãy nghe ta nói hết lời."
"Nói đi."
Hoàng Phủ Vân nghiêm túc, hạ giọng, tiến đến bên tai Khang vương:
"Vương gia thật sự không có lòng muốn nắm quyền sao?"
Tiêu Liên bị Hoàng Phủ Vân dọa sợ, suýt nữa cằm rơi xuống đất. Hắn cực độ bối rối đến giọng nói run rẩy:
"Đang êm đẹp, vì sao tiên sinh hỏi vậy? Ngươi có biết lời này là đại nghịch bất đạo không? Ta chỉ muốn làm một thần tử an phận thủ thường, thỏa mãn với những gì đang có, làm sao sẽ sinh ra lòng mưu phản ấy?"
"Vương gia cảm thấy đây là mưu phản? Thân là hoàng tử, có tâm tư này không phải rất là bình thường sao? Ngài nhìn xem mấy vị huynh đệ của ngài, ai mà không có tâm tư đó? Vương gia thực sự quá thiện lương đi. Cái gọi là người hiền bị bắt nạt, nếu vương gia một mực thối lui nhường nhịn, sớm muộn gì cũng bị người khác xơi tái thôi. Vương gia có thể bảo trì sự thiện lương này, nhưng ngài có nghĩ đến Đức tần nương nương, mẫu phi của ngài? Theo như ta được biết, Đức tần nương nương sống ở trong cung thời gian qua không được tốt cho lắm. Khi bệ hạ không có Lệ phi thì chuyên sủng Dung phi. Sau này có Lệ quý phi thì độc sủng bà ta. Vương gia tự hỏi lương tâm mình, những năm qua, bệ hạ đối xử với mẫu phi ngài như thế nào? Đức tần nương nương ở Trường Tín Cung bao nhiêu năm, bệ hạ thăm viếng được mấy lần? Ngài là hoàng tử, nhưng bị phong quận vương vài chục năm rồi? Vậy mấy vị huynh đệ của ngài người phong thân vương, người phong thái tử, nhưng còn ngài, bệ hạ có từng nghĩ tới là phong ngài từ quận vương lên thân vương?"
Sắc mặt Tiêu Liên trắng bệch, "Hoàng cung nhiều phi tử, tam cung lục viện, phụ hoàng làm sao có thể sủng hạnh từng người? Khó tránh khỏi có sơ sẩy là bình thường. Mấy vị huynh đệ, tài năng của ta là yếu nhất, cho dù là quận vương, ta cũng không thể nói gì hơn. Phụ hoàng không phong ta làm thân vương tự nhiên là có đạo lý của hắn. Mà ta cảm thấy cho dù có làm thân vương thì ta cũng chưa hẳn có thể đảm nhiệm."
Hoàng Phủ Vân cảm thấy so với những hoàng tử vì hoàng vị mà ngươi lừa ta gạt, Tiêu Liên quả thực là một dòng nước trong trong hoàng thất. Bản tính hắn đơn thuần thiện lương, rất thích hợp với cuộc sống đơn giản, không tranh quyền đoạt thế. Nhưng Hoàng Phủ Vân muốn thành tựu bá nghiệp thì nhất định phải kéo được con cờ Tiêu Liên này.
Hoàng Phủ Vân cười một tiếng, "Vương gia thật đúng là suy nghĩ thoáng đạt."
Tiêu Liên có vẻ tức giận. Mặc dù bội phục phương diện y học của Hoàng Phủ Vân, rất muốn học tập một hai, nhưng khi va chạm đến chủ đề mẫn cảm này hắn không thể bởi vì bội phục mà từ bỏ nguyên tắc của mình.
"Tiên sinh không được nói bừa. Bằng không bản vương chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với ngươi và để ngươi rời đi vương phủ." Khang vương lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Vân bất đắc dĩ thở dài. Gã Khang vương đầu gỗ này e là không thể nói thông ngay được, chỉ có thể nghĩ cách tiếp cận Đức tần nương nương, thuyết phục bà ta một phen. Đức tần là người có dã tâm, luôn muốn con trai lên làm Hoàng đế, nhưng vì bản thân bà ta không được sủng, địa vị lại không cao cho nên không giúp được gì. Mà Tiêu Liên cũng không nên thân, vừa không có chí lớn mà tài trí cũng bình thường... Người làm mẹ như bà ta thật sự là hữu tâm vô lực.
"Vương gia, ta có thể gặp Đức tần nương nương một chút được không?" Hoàng Phủ Vân hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.