Chương 164
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
164. Dã tâm
Về phía triều đình, bởi vì Ích vương Tiêu Miễn phản đối, chuyện Tiêu Trạm đăng cơ chậm chạp không có kết quả. Đám đại thần ủng hộ Tiêu Trạm đối với Ích vương tuy có oán trách, nhưng ngại quyền thế của vị vương gia này, cuối cùng là giận mà không dám nói gì. Ba tỉnh lục bộ trước kia đang xử lý Tiêu Trạm đăng cơ điển lễ, nhưng bởi vì Ích vương đành phải buông tay.
Tiêu Tông nghe được tin này, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân. Trước đó tại dịch quán gặp Tiêu Miễn, từ lời của Ích vương, hắn biết mình không có khả năng làm Hoàng đế, tâm tình mười phần ủ dột, trở lại vương phủ mắng không ít hạ nhân nha hoàn, quẳng không ít đồ vật, mặt hậm hực không ít cho Chiêu vương phi nhìn. Tóm lại chỉ cần Tiêu Tông tâm tình không tốt, hắn có thể giận chó đánh mèo tất cả mọi người.
Hôm nay thám tử truyền tin đến, nói Ích vương nghiêm khắc răn dạy quan viên ba tỉnh lục bộ, mắng bọn họ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Bề ngoài tuy là mắng ba tỉnh lục bộ nhưng mọi người đều thầm hiểu đây là giết gà dọa khỉ, áp chế uy phong của Tiêu Trạm. Khi Tiêu Tông nghe được tin này, sự lo lắng của hắn được quét sạch, mở vài hũ rượu ngon uống thống khoái, vừa uống vừa trái ôm phải ấp lấy mấy nha hoàn xinh đẹp.
Một nha hoàn trẻ bên cạnh cho hắn ăn uống, không ngừng xu nịnh nói: "Vương gia anh minh thần võ, khí độ bất phàm, đã là chủ nhân thiên hạ."
Một vị nha hoàn trẻ khác lại nũng nịu nói, khăn tay bay múa, thỉnh thoảng phất lên mặt bên Tiêu Tông, "Vương gia lên ngôi tuyệt đối đừng quên nô gia nhé."
Tiêu Tông bị khí tức mỹ nhân làm cho lòng ngứa ngáy, ôm mỹ nhân chặt hơn, cái tay thỉnh thoảng nhéo loạn tại ngực nàng, ánh mắt tràn đầy dâm quang, cười đê tiện: "Đương nhiên đương nhiên, bản vương nếu là Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không quên các ngươi."
Dứt lời, trái thân phải hôn mỹ nhân. Thì càng hôn, loại tìn.h dục nào đó trong lòng càng bị kích phát, muốn kéo mỹ nhân tới giường mạnh mẽ chà đạp một phen.
Tiêu Tông đang có ý sắc tâm nổi lên, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan không ngừng. Tiêu Tông vốn cho rằng là tùy tùng nào đó không hiểu chuyện phá hỏng hứng thú của hắn, định há miệng mắng. Mà ngước mắt nhìn lại, giật mình, đẩy hai mỹ nữ nha hoàn ra, lấy tay áo lau sạch rượu bên miệng, cuống quít chỉnh lại vạt áo, eo thẳng tắp, thưa dạ nói: "Cậu."
Tiêu Tông bày vẻ mặt cho hai nha hoàn kia, hai người này nhấc vạt áo, cuống quít chạy ra ngoài.
Tần Nhiếp ghét bỏ nhìn Tiêu Tông, lần này không chừa mặt mũi gì cho hắn, thẳng thừng mắng chửi.
"Ngươi bây giờ dự định mỗi ngày tận tình thanh sắc?" Tần Nhiếp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, giận đến lông mày đều run lên. Nếu không phải là cháu ruột, hắn tuyệt đối sẽ không đi nâng đỡ đống bùn nhão này. Thiên tân vạn khổ giúp đỡ nhiều năm đức hạnh vẫn là thối rữa.
Tiêu Tông không dám giải thích, chỉ là nhỏ giọng nói: "Con... chỉ là thả lỏng một chút thôi mà... Tâm tình kiềm chế quá, nay mới được có cơ hội vui vẻ một chút nên muốn ăn mừng. Cậu cũng biết con mỗi ngày sống trong ngột ngạt, có bao nhiêu thống khổ bất đắc dĩ."
Tần Nhiếp cài lấy hai tay đi đến trước mặt Tiêu Tông, sắc mặt chợt lạnh: "Thả lỏng? Hiện tại ngươi có cả thời gian thả lỏng? Ngươi đã xử lý được Tiêu Trạm, hay người đã làm được Hoàng đế?"
Trên đầu Tiêu Tông rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh: "Con..." Ngoại trừ lắp bắp, hắn không nói ra được lời gì khác.
Tần Nhiếp lạnh lùng nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thôi, nếu ngươi vẫn như thế này, ta cũng nên giảm bớt quan tâm lại, hoàng đế này ngươi vẫn là đừng làm. Dù có làm thì cũng là ngu ngốc vô năng vong quốc chi quân mà thôi."
Tần Nhiếp đương nhiên là giận mới nói vậy. Mà sở dĩ nói nặng là hi vọng Tiêu Tông có thể hiểu tính nghiêm trọng của tình thế, chỉ có như thế hắn mới có thể thu liễm hành vi. Tần Nhiếp cảm thấy mình và Lệ phi đã quá mức phóng túng Tiêu Tông, bởi vậy hắn mới có tính cách như ngày hôm nay. Phiêu kỵ tướng quân mặc dù không thích Tiêu Trạm, nhưng bằng lương tâm mà nói, Tiêu Trạm xác thực là nhân tài có thể văn có thể võ, có đảm lược, có mưu lược. Nếu cháu ngoại của mình có thể có một nửa tài năng như Tiêu Trạm, Tần Nhiếp có lẽ tiết kiệm được không ít tâm tư. Người ta nói cha không dạy con hư, cháu trai biến thành bộ dạng như hôm nay, thân làm cậu cũng không thể đổ cho người khác. Tần Nhiếp trước đó cảm thấy Tiêu Tông chỉ là tùy hứng, ngây thơ, không hiểu chuyện, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ nhận thức được hành vi của mình. Nhưng bây giờ xem ra hắn đã quá lạc quan, thời khắc sinh tử tồn vong đã đến trước mắt, Tiêu Tông lại còn trầm mê nữ sắc, Tần Nhiếp thất vọng cực độ, hắn quyết định, hôm nay phải răn dạy Tiêu Tông một phen, để hắn hiểu được sự tình nặng nhẹ.
Tần Nhiếp phất tay áo, quay người muốn đi gấp, lưu lại một câu băng lãnh vô tình nói: "Kế hoạch ta đã bố trí tốt, bất quá bây giờ xem ra không có tác dụng gì, ta đi giải tán nhân thủ."
Tiêu Tông nghe xong hoảng hồn. Cho tới nay, Tần Nhiếp là lực lượng nòng cốt của hắn, bây giờ nếu không còn ông ấy thì hắn sẽ trở thành thịt cá mặc người chém giết. Tiêu Tông nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt vạt áo ông cậu, năn nỉ nói: "Cậu chớ vội đi, con biết sai rồi. Con sẽ sửa chữa, đoan chính hành vi của mình, cho đến khi cậu và mẫu phi hài lòng mới thôi."
Tần Nhiếp nâng lên mí mắt, vô thưởng vô phạt nói ra: "Câu nói này ngươi nói từ nhỏ cho đến lớn, nhưng lúc nào tuân thủ? Trước kia ngươi hoang đường tùy hứng, cậu mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ lửa cháy sém lông mày tới nơi ngươi còn có tâm tư khanh khanh ta ta với gái? Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nữ sắc mà thôi!"
Tiêu Tông hoảng hốt vội nói: "Cậu đừng nói như vậy. Sau này con sẽ không như thế, nhất định sẽ giữ khoảng cách với gái. Con nhất định sẽ dựa theo lời ngài nói đi làm, chỉ xin cậu đừng từ bỏ con. Con không muốn thua Tiêu Trạm, chúng ta khổ cực an bài nhiều năm như vậy, bây giờ cách thành công ngày càng gần, nếu cậu mặc kệ, vậy chẳng phải là phí công nhọc sức? Cậu nhẫn tâm nhìn xem Tiêu Trạm ức hiếp con, nhìn xem mẫu phi bị hoàng hậu ức hiếp sao? Nhìn xem bản thân bị Cố Uy ức hiếp sao?"
Thật ra xưa nay chưa từng có ai ức hiếp bọn họ cả, chỉ là trong tiềm thức Tiêu Tông, phàm là người có quyền lực địa vị cao hơn hắn một bậc thì chính là ức hiếp hắn. Có thể thấy đây là lòng dạ nhỏ mọn.
Tần Nhiếp hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta khổ cực mưu đồ nhiều năm là vì không để cho mình bị ức hiếp? Còn không phải là vì ngươi, còn không phải là vì mẫu phi ngươi?"
"Vâng, vâng. Con biết cậu làm hết thảy là vì con. Đại ân đại đức của cậu con một mực khắc trong tâm khảm, chưa từng dám quên. Chờ con làm Hoàng đế, nhất định phong cậu làm tam công cửu khanh, thực vạn hộ ấp."
"Vinh hoa phú quý ta không hiếm lạ, ta chỉ mong ngươi biét phấn đấu, để cho ta và mẫu phi ngươi bớt lo. Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự biết sai lầm rồi? Không phải chỉ là khuya môi múa mép, ta muốn ngươi thực tình sửa đổi."
Tiêu Tông dựng thẳng lên hai ngón tay thề với trời: "Nếu cậu không tin, con có thể thề với trời, nếu như lần này con không chân tâm ăn năn, trời hãy giáng..."
Hai chữ sét đánh còn chưa nói ra, Tần Nhiếp ngắt lời: "Miễn đi. Mẫu phi ngươi biết ngươi thề độc, không chừng lại trách móc ta."
Tần Nhiếp nhìn xem Tiêu Tông thành kính, tâm bỗng mềm nhũn, đến cùng cũng là cháu trai mình trông coi từ nhỏ đến lớn.
"Lần này ta tạm thời tha thứ, nếu ngươi còn vi phạm ta thật sự sẽ từ bỏ ngươi."
Ánh mắt tan rã lại lần nữa ngưng tụ quang mang, Tiêu Tông vội vàng gật đầu nói: "Về sau con nhất định nghe lời cậu như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tiêu Tông vội đi đến bàn, rót chén trà cho Tần Nhiếp, đưa tới trong tay hắn, cung kính nói: "Cậu đừng đứng nữa. Ngồi xuống uống chén trà làm trơn hầu, có việc từ từ nói."
Tần Nhiếp vừa nói không ít lời ngữ trọng tâm trường dạy dỗ Tiêu Tông, quả thật miệng hơi đắng lưỡi hơi khô, hắn tiếp nhận trà Tiêu Tông đưa tới, chậm rãi uống mấy ngụm.
Ngồi vào ghế, nhìn xem lá trà trôi nổi trong chén, nghe mùi lá trà thơm ngát phát ra lập tức bớt giận không ít, nói: "Ta nghe nói hôm nay Ích vương răn đe quan viên ba tỉnh lục bộ, tình hình như thế chúng ta cũng không chiếm được lợi ích gì. Chỉ là có Ích vương ngang ngược ngăn cản, Tiêu Trạm cùng lắm là bị cản trở nhiều hơn, tuy nhiên việc này lại trì hoãn thời gian cung cấp thời cơ cho chúng ta đảo chính."
Tiêu Tông mê hoặc nói: "Cậu, đây là chuẩn bị bức thoái vị? Trước đó con cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hoàng thúc còn ở hoàng thành, chúng ta tùy tiện hành động vậy chẳng phải là tự tìm đường chết?"
"Ngây thơ. Tự tìm đường chết là cái gì? Án binh bất động, ngồi chờ chết mới là con đường chết!" Tần Nhiếp nói, "Mặc dù Tiêu Trạm không làm được Hoàng đế nhưng vẫn còn cầm quyền, vẫn còn có thể chèn ép ngươi khắp nơi. Hiện tại có Ích vương, hắn không dám động tới ngươi. Vậy khi Ích vương rời đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ không động thủ? Ích Châu bên kia thế nào ngươi cũng biết, Ích vương không có khả năng ở lại hoàng thành quá lâu. Hắn hôm nay tới chủ yếu là thăm dò ẩn ý chư hoàng tử. Chỉ cần Tiêu Trạm bằng lòng không xưng đế, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ trở về." Tần Nhiếp lại bổ sung, "Mà vị vương thúc này của ngươi không phải vừa ý ngươi, người hắn vừa ý là Tiêu Trạm. Chẳng qua là ngại tình huynh đệ với bệ hạ nên mới không có ủng hộ Tiêu Trạm làm hoàng đế."
Tiêu Tông nói: "Con hiểu. Nhưng con vẫn có chỗ không rõ, cậu biết rất rõ hành động này sẽ thất bại, vì sao còn muốn mạo hiểm?"
Tần Nhiếp lại nhấp trà, xem thường nói: "Ai nói sẽ thất bại? Vì ngươi ta đã tỉ mỉ bố trí tốt hết thảy, vạn sự hiện tại đã sẵn sàng chỉ còn thiếu đông phong. Có phải ngươi cảm thấy hiện tại động thủ chúng ta đánh không lại Tiêu Miễn?"
Tiêu Tông gật đầu: "Vâng, vâng. Hoàng thúc tay cầm trọng binh, lại dũng mãnh thiện chiến, chúng ta tất nhiên không phải đối thủ của hắn. Dù muốn đảo chính, cũng phải chờ hắn rời đi hoàng thành rồi tính."
Tần Nhiếp phản bác: "Không, hiện tại mới chính là thời cơ tốt nhất. Ta chờ lâu như vậy, Tiêu Miễn mới đến hoàng thành."
Với trí thông minh có hạn, Tiêu Tông như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn nghe không hiểu ông cậu muốn làm gì.
"Cậu đợi hoàng thúc làm gì?"
Tần Nhiếp nhẹ nhàng cười: "Việc chúng ta đảo chính thật đúng là không thể thiếu hắn hỗ trợ."
Tiêu Tông khó hiểu nói: "Hoàng thúc không băm chúng ta thành tám khối đã là tốt, làm sao sẽ còn giúp chúng ta? Cậu, có phải cậu hồ đồ rồi không?"
Tần Nhiếp buông chén, tràn đầy tự tin nói: "Cậu ngươi rất tỉnh táo. Nếu ba vạn trọng binh trong tay Tiêu Miễn có thể vì chúng ta sở dụng, Tiêu Trạm có thể nào là đối thủ của chúng ta? Vì đạt thành mục đích này, chúng ta nhất định phải động thủ với Tiêu Miễn."
Về phía triều đình, bởi vì Ích vương Tiêu Miễn phản đối, chuyện Tiêu Trạm đăng cơ chậm chạp không có kết quả. Đám đại thần ủng hộ Tiêu Trạm đối với Ích vương tuy có oán trách, nhưng ngại quyền thế của vị vương gia này, cuối cùng là giận mà không dám nói gì. Ba tỉnh lục bộ trước kia đang xử lý Tiêu Trạm đăng cơ điển lễ, nhưng bởi vì Ích vương đành phải buông tay.
Tiêu Tông nghe được tin này, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân. Trước đó tại dịch quán gặp Tiêu Miễn, từ lời của Ích vương, hắn biết mình không có khả năng làm Hoàng đế, tâm tình mười phần ủ dột, trở lại vương phủ mắng không ít hạ nhân nha hoàn, quẳng không ít đồ vật, mặt hậm hực không ít cho Chiêu vương phi nhìn. Tóm lại chỉ cần Tiêu Tông tâm tình không tốt, hắn có thể giận chó đánh mèo tất cả mọi người.
Hôm nay thám tử truyền tin đến, nói Ích vương nghiêm khắc răn dạy quan viên ba tỉnh lục bộ, mắng bọn họ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Bề ngoài tuy là mắng ba tỉnh lục bộ nhưng mọi người đều thầm hiểu đây là giết gà dọa khỉ, áp chế uy phong của Tiêu Trạm. Khi Tiêu Tông nghe được tin này, sự lo lắng của hắn được quét sạch, mở vài hũ rượu ngon uống thống khoái, vừa uống vừa trái ôm phải ấp lấy mấy nha hoàn xinh đẹp.
Một nha hoàn trẻ bên cạnh cho hắn ăn uống, không ngừng xu nịnh nói: "Vương gia anh minh thần võ, khí độ bất phàm, đã là chủ nhân thiên hạ."
Một vị nha hoàn trẻ khác lại nũng nịu nói, khăn tay bay múa, thỉnh thoảng phất lên mặt bên Tiêu Tông, "Vương gia lên ngôi tuyệt đối đừng quên nô gia nhé."
Tiêu Tông bị khí tức mỹ nhân làm cho lòng ngứa ngáy, ôm mỹ nhân chặt hơn, cái tay thỉnh thoảng nhéo loạn tại ngực nàng, ánh mắt tràn đầy dâm quang, cười đê tiện: "Đương nhiên đương nhiên, bản vương nếu là Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không quên các ngươi."
Dứt lời, trái thân phải hôn mỹ nhân. Thì càng hôn, loại tìn.h dục nào đó trong lòng càng bị kích phát, muốn kéo mỹ nhân tới giường mạnh mẽ chà đạp một phen.
Tiêu Tông đang có ý sắc tâm nổi lên, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan không ngừng. Tiêu Tông vốn cho rằng là tùy tùng nào đó không hiểu chuyện phá hỏng hứng thú của hắn, định há miệng mắng. Mà ngước mắt nhìn lại, giật mình, đẩy hai mỹ nữ nha hoàn ra, lấy tay áo lau sạch rượu bên miệng, cuống quít chỉnh lại vạt áo, eo thẳng tắp, thưa dạ nói: "Cậu."
Tiêu Tông bày vẻ mặt cho hai nha hoàn kia, hai người này nhấc vạt áo, cuống quít chạy ra ngoài.
Tần Nhiếp ghét bỏ nhìn Tiêu Tông, lần này không chừa mặt mũi gì cho hắn, thẳng thừng mắng chửi.
"Ngươi bây giờ dự định mỗi ngày tận tình thanh sắc?" Tần Nhiếp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, giận đến lông mày đều run lên. Nếu không phải là cháu ruột, hắn tuyệt đối sẽ không đi nâng đỡ đống bùn nhão này. Thiên tân vạn khổ giúp đỡ nhiều năm đức hạnh vẫn là thối rữa.
Tiêu Tông không dám giải thích, chỉ là nhỏ giọng nói: "Con... chỉ là thả lỏng một chút thôi mà... Tâm tình kiềm chế quá, nay mới được có cơ hội vui vẻ một chút nên muốn ăn mừng. Cậu cũng biết con mỗi ngày sống trong ngột ngạt, có bao nhiêu thống khổ bất đắc dĩ."
Tần Nhiếp cài lấy hai tay đi đến trước mặt Tiêu Tông, sắc mặt chợt lạnh: "Thả lỏng? Hiện tại ngươi có cả thời gian thả lỏng? Ngươi đã xử lý được Tiêu Trạm, hay người đã làm được Hoàng đế?"
Trên đầu Tiêu Tông rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh: "Con..." Ngoại trừ lắp bắp, hắn không nói ra được lời gì khác.
Tần Nhiếp lạnh lùng nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thôi, nếu ngươi vẫn như thế này, ta cũng nên giảm bớt quan tâm lại, hoàng đế này ngươi vẫn là đừng làm. Dù có làm thì cũng là ngu ngốc vô năng vong quốc chi quân mà thôi."
Tần Nhiếp đương nhiên là giận mới nói vậy. Mà sở dĩ nói nặng là hi vọng Tiêu Tông có thể hiểu tính nghiêm trọng của tình thế, chỉ có như thế hắn mới có thể thu liễm hành vi. Tần Nhiếp cảm thấy mình và Lệ phi đã quá mức phóng túng Tiêu Tông, bởi vậy hắn mới có tính cách như ngày hôm nay. Phiêu kỵ tướng quân mặc dù không thích Tiêu Trạm, nhưng bằng lương tâm mà nói, Tiêu Trạm xác thực là nhân tài có thể văn có thể võ, có đảm lược, có mưu lược. Nếu cháu ngoại của mình có thể có một nửa tài năng như Tiêu Trạm, Tần Nhiếp có lẽ tiết kiệm được không ít tâm tư. Người ta nói cha không dạy con hư, cháu trai biến thành bộ dạng như hôm nay, thân làm cậu cũng không thể đổ cho người khác. Tần Nhiếp trước đó cảm thấy Tiêu Tông chỉ là tùy hứng, ngây thơ, không hiểu chuyện, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ nhận thức được hành vi của mình. Nhưng bây giờ xem ra hắn đã quá lạc quan, thời khắc sinh tử tồn vong đã đến trước mắt, Tiêu Tông lại còn trầm mê nữ sắc, Tần Nhiếp thất vọng cực độ, hắn quyết định, hôm nay phải răn dạy Tiêu Tông một phen, để hắn hiểu được sự tình nặng nhẹ.
Tần Nhiếp phất tay áo, quay người muốn đi gấp, lưu lại một câu băng lãnh vô tình nói: "Kế hoạch ta đã bố trí tốt, bất quá bây giờ xem ra không có tác dụng gì, ta đi giải tán nhân thủ."
Tiêu Tông nghe xong hoảng hồn. Cho tới nay, Tần Nhiếp là lực lượng nòng cốt của hắn, bây giờ nếu không còn ông ấy thì hắn sẽ trở thành thịt cá mặc người chém giết. Tiêu Tông nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt vạt áo ông cậu, năn nỉ nói: "Cậu chớ vội đi, con biết sai rồi. Con sẽ sửa chữa, đoan chính hành vi của mình, cho đến khi cậu và mẫu phi hài lòng mới thôi."
Tần Nhiếp nâng lên mí mắt, vô thưởng vô phạt nói ra: "Câu nói này ngươi nói từ nhỏ cho đến lớn, nhưng lúc nào tuân thủ? Trước kia ngươi hoang đường tùy hứng, cậu mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ lửa cháy sém lông mày tới nơi ngươi còn có tâm tư khanh khanh ta ta với gái? Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nữ sắc mà thôi!"
Tiêu Tông hoảng hốt vội nói: "Cậu đừng nói như vậy. Sau này con sẽ không như thế, nhất định sẽ giữ khoảng cách với gái. Con nhất định sẽ dựa theo lời ngài nói đi làm, chỉ xin cậu đừng từ bỏ con. Con không muốn thua Tiêu Trạm, chúng ta khổ cực an bài nhiều năm như vậy, bây giờ cách thành công ngày càng gần, nếu cậu mặc kệ, vậy chẳng phải là phí công nhọc sức? Cậu nhẫn tâm nhìn xem Tiêu Trạm ức hiếp con, nhìn xem mẫu phi bị hoàng hậu ức hiếp sao? Nhìn xem bản thân bị Cố Uy ức hiếp sao?"
Thật ra xưa nay chưa từng có ai ức hiếp bọn họ cả, chỉ là trong tiềm thức Tiêu Tông, phàm là người có quyền lực địa vị cao hơn hắn một bậc thì chính là ức hiếp hắn. Có thể thấy đây là lòng dạ nhỏ mọn.
Tần Nhiếp hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta khổ cực mưu đồ nhiều năm là vì không để cho mình bị ức hiếp? Còn không phải là vì ngươi, còn không phải là vì mẫu phi ngươi?"
"Vâng, vâng. Con biết cậu làm hết thảy là vì con. Đại ân đại đức của cậu con một mực khắc trong tâm khảm, chưa từng dám quên. Chờ con làm Hoàng đế, nhất định phong cậu làm tam công cửu khanh, thực vạn hộ ấp."
"Vinh hoa phú quý ta không hiếm lạ, ta chỉ mong ngươi biét phấn đấu, để cho ta và mẫu phi ngươi bớt lo. Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự biết sai lầm rồi? Không phải chỉ là khuya môi múa mép, ta muốn ngươi thực tình sửa đổi."
Tiêu Tông dựng thẳng lên hai ngón tay thề với trời: "Nếu cậu không tin, con có thể thề với trời, nếu như lần này con không chân tâm ăn năn, trời hãy giáng..."
Hai chữ sét đánh còn chưa nói ra, Tần Nhiếp ngắt lời: "Miễn đi. Mẫu phi ngươi biết ngươi thề độc, không chừng lại trách móc ta."
Tần Nhiếp nhìn xem Tiêu Tông thành kính, tâm bỗng mềm nhũn, đến cùng cũng là cháu trai mình trông coi từ nhỏ đến lớn.
"Lần này ta tạm thời tha thứ, nếu ngươi còn vi phạm ta thật sự sẽ từ bỏ ngươi."
Ánh mắt tan rã lại lần nữa ngưng tụ quang mang, Tiêu Tông vội vàng gật đầu nói: "Về sau con nhất định nghe lời cậu như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Tiêu Tông vội đi đến bàn, rót chén trà cho Tần Nhiếp, đưa tới trong tay hắn, cung kính nói: "Cậu đừng đứng nữa. Ngồi xuống uống chén trà làm trơn hầu, có việc từ từ nói."
Tần Nhiếp vừa nói không ít lời ngữ trọng tâm trường dạy dỗ Tiêu Tông, quả thật miệng hơi đắng lưỡi hơi khô, hắn tiếp nhận trà Tiêu Tông đưa tới, chậm rãi uống mấy ngụm.
Ngồi vào ghế, nhìn xem lá trà trôi nổi trong chén, nghe mùi lá trà thơm ngát phát ra lập tức bớt giận không ít, nói: "Ta nghe nói hôm nay Ích vương răn đe quan viên ba tỉnh lục bộ, tình hình như thế chúng ta cũng không chiếm được lợi ích gì. Chỉ là có Ích vương ngang ngược ngăn cản, Tiêu Trạm cùng lắm là bị cản trở nhiều hơn, tuy nhiên việc này lại trì hoãn thời gian cung cấp thời cơ cho chúng ta đảo chính."
Tiêu Tông mê hoặc nói: "Cậu, đây là chuẩn bị bức thoái vị? Trước đó con cũng nghĩ qua vấn đề này, nhưng hoàng thúc còn ở hoàng thành, chúng ta tùy tiện hành động vậy chẳng phải là tự tìm đường chết?"
"Ngây thơ. Tự tìm đường chết là cái gì? Án binh bất động, ngồi chờ chết mới là con đường chết!" Tần Nhiếp nói, "Mặc dù Tiêu Trạm không làm được Hoàng đế nhưng vẫn còn cầm quyền, vẫn còn có thể chèn ép ngươi khắp nơi. Hiện tại có Ích vương, hắn không dám động tới ngươi. Vậy khi Ích vương rời đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ không động thủ? Ích Châu bên kia thế nào ngươi cũng biết, Ích vương không có khả năng ở lại hoàng thành quá lâu. Hắn hôm nay tới chủ yếu là thăm dò ẩn ý chư hoàng tử. Chỉ cần Tiêu Trạm bằng lòng không xưng đế, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ trở về." Tần Nhiếp lại bổ sung, "Mà vị vương thúc này của ngươi không phải vừa ý ngươi, người hắn vừa ý là Tiêu Trạm. Chẳng qua là ngại tình huynh đệ với bệ hạ nên mới không có ủng hộ Tiêu Trạm làm hoàng đế."
Tiêu Tông nói: "Con hiểu. Nhưng con vẫn có chỗ không rõ, cậu biết rất rõ hành động này sẽ thất bại, vì sao còn muốn mạo hiểm?"
Tần Nhiếp lại nhấp trà, xem thường nói: "Ai nói sẽ thất bại? Vì ngươi ta đã tỉ mỉ bố trí tốt hết thảy, vạn sự hiện tại đã sẵn sàng chỉ còn thiếu đông phong. Có phải ngươi cảm thấy hiện tại động thủ chúng ta đánh không lại Tiêu Miễn?"
Tiêu Tông gật đầu: "Vâng, vâng. Hoàng thúc tay cầm trọng binh, lại dũng mãnh thiện chiến, chúng ta tất nhiên không phải đối thủ của hắn. Dù muốn đảo chính, cũng phải chờ hắn rời đi hoàng thành rồi tính."
Tần Nhiếp phản bác: "Không, hiện tại mới chính là thời cơ tốt nhất. Ta chờ lâu như vậy, Tiêu Miễn mới đến hoàng thành."
Với trí thông minh có hạn, Tiêu Tông như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn nghe không hiểu ông cậu muốn làm gì.
"Cậu đợi hoàng thúc làm gì?"
Tần Nhiếp nhẹ nhàng cười: "Việc chúng ta đảo chính thật đúng là không thể thiếu hắn hỗ trợ."
Tiêu Tông khó hiểu nói: "Hoàng thúc không băm chúng ta thành tám khối đã là tốt, làm sao sẽ còn giúp chúng ta? Cậu, có phải cậu hồ đồ rồi không?"
Tần Nhiếp buông chén, tràn đầy tự tin nói: "Cậu ngươi rất tỉnh táo. Nếu ba vạn trọng binh trong tay Tiêu Miễn có thể vì chúng ta sở dụng, Tiêu Trạm có thể nào là đối thủ của chúng ta? Vì đạt thành mục đích này, chúng ta nhất định phải động thủ với Tiêu Miễn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.