Chương 22
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
22. Lại mặt
Không riêng gì Tiêu Mộ Tuyết ngây ngẩn, Cố Vân Cảnh cũng cực kỳ xấu hổ, hai người không khỏi nhìn lẫn nhau vài lần. Triệu Hoàng Hậu không cảm nhận được không khí vi diệu, tiếp tục nói:
"Nối dõi tông đường tất quan trọng, bất quá không thể một mặt tham lam, tổn hại thân thể."
"Phò mã thể yếu, bổn cung sẽ sai thái y phối mấy phương thuốc điều trị thân thể cho Phò mã bồi bổ." Triệu Hoàng Hậu cười nói, "Cháu ngoại của bổn cung nhất định phải thông minh cường tráng."
Người lớn tuổi khát vọng nhìn đến hình ảnh con cháu đầy đàn ấm áp hình ảnh, nhất quốc chi mẫu cũng không ngoại lệ. Hoàng Hậu nóng lòng ôm cháu, khổ là con dâu nhiều năm không có động tĩnh, chỉ đành đem hy vọng ký thác ở Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết.
Hoàng Hậu nói đến khoái trá song Cố Vân Cảnh nghe lại run. Thái y phối dược cần căn cứ thể chất bệnh nhân mà phối chế, cũng cần bắt mạch, mà mạch tượng lại phân chia nam nữ khác biệt... Cố Vân Cảnh vi kinh, tâm nhấc tới cổ họng: vạn nhất bị nghiệm ra là nữ nhân là đại sự không ổn rồi. Đế Hậu yêu thương con gái, nếu biết Tiêu Mộ Tuyết gả cho nữ tử, Tiêu Quan sẽ thịnh nộ và tiêu diệt Trấn Viễn Hầu Phủ! Cố Vân Cảnh lạnh cả người, sắc mặt tái nhợt. Rốt cuộc vẫn còn nhanh nhạy, lấy lại bình tĩnh, thi lễ nói:
"Tạ mẫu hậu hảo ý. Nhi thần hôm qua mới vừa bổ rồi, trước mắt là không nên bổ nữa, nếu không hai phương dược sẽ tương khắc." Nói xong, nàng nháy mắt với Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết hiểu ý, bổ sung nói:
"Đúng vậy, Phò mã sáng nay đã bổ rồi ạ."
Chu Thừa - Chu thái y, trước kia nhậm chức ở Thái Y Viện, chuyên chế phương tẩm bổ - là dương dược cao thủ, năm đó hơn sáu mươi tuổi đã cáo lão hồi hương. Hoàng Hậu tính sai người mời hắn từ nông thôn đến vì Phò mã hội chẩn, đúng bệnh hốt thuốc, bất quá hiện tại xem ra không cần. Nếu hiểu chút y lý thì biết thuốc bổ hai loại khác nhau không thể dùng cùng một lúc, bằng không chẳng những không có tác dụng mà còn tổn thương thân thể. Chu thái y phối chế thuốc bổ hiệu quả rất tốt, nhưng Cố Vân Cảnh đã dùng thuốc khác rồi, Hoàng Hậu tự nhiên cũng đánh mất ý niệm trong đầu. Bà tiếc nuối nói:
"Chu thái y chế tạo thuốc này tốt lắm, để Phò mã dùng xong thuốc ở quý phủ lại cho hắn đến phối cũng được."
"Dạ." Cố Vân Cảnh chột dạ, yếu ớt nói.
Hoàng Hậu cố chấp làm nàng không tiện mở miệng cự tuyệt, cũng tìm không ra lý do cự tuyệt, chỉ phải thừa nhận trước, đi từng bước tính từng bước.
Triệu Hoàng Hậu tiếp tục nói chút vấn đề sinh sản hậu đại, hai người Cố Vân Cảnh ở một bên cung kính nghe mà mỗi người một tư vị riêng trong lòng.
Triệu thị là người từng trải, hơn nữa cho rằng con cháu nối dòng là chuyện vô cùng trọng yếu, bởi vậy nói đến đề tài này ngữ khí cũng không hàm súc, hai người nghe mà mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa mắc cỡ cúi đầu.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, nháy mắt đã đi tới Chính Dương Cung.
Cung nhân pha trà, lễ phép dâng lên Công chúa Phò mã. Cố Vân Cảnh thuở nhỏ tang mẫu, Hầu Phủ lại đơn bạc cho nên Tiêu Mộ Tuyết trực tiếp nhảy vọt bỏ qua khâu dâng trà. Đến ngày lại mặt, dựa theo tục lệ Tiêu Quốc, Phò mã là con rể, nên kính trà cho Hoàng Hậu. Tiêu Mộ Tuyết làm con gái cũng không thể thiếu quy củ này. Cố Vân Cảnh xắn tay áo, (hình thức) cầm lấy chung thanh trà bảy phân, hai tay mà cầm, cung kính đưa tới trước mặt Hoàng Hậu, cúi đầu cúi người nói:
"Mẫu hậu mời dùng trà."
Triệu Hoàng Hậu vừa lòng cười, nâng chung trà lên và nhấp một ngụm, ôn nhu nói:
"Tốt, tốt. Phò mã hiện giờ coi như là nửa con trai của bổn cung. Ở trong mắt ta, địa vị của con cùng Tuyết Nhi là ngang hàng."
"Bổn cung chỉ có một đứa con gái bảo bối, đến Trấn Viễn Hầu Phủ rồi, Phò mã ngàn vạn lần đừng để nàng chịu ủy khuất."
CốVân Cảnh cúi mắt. Nàng thân nữ tử, như thế nào làm Công chúa hạnh phúc? Điềuduy nhất có thể làm đại khái là tận lực làm nàng vui vẻ đi. Cũng bởi vì nguyênnhân này mà người muốn rời xa quyền lợi phân tranh nàng mới lặp đi lặp lại nhiều lầntrợ giúp Tiêu Trạm.
"Mẫu hậu yên tâm đi." Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng gật đầu nói.
Triệu Hoàng Hậu yêu thương nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Nghĩ tới con gái tính tình lạnh nhạt, bà trầm tư một lát, thân thiết dặn dò:
"Tuyết Nhi, con mặc dù là thiên kim, nhưng nếu đã vào Hầu Phủ không nên bưng cái giá Công chúa, phải tôn trọng và yêu thương hôn phu, tẫn sức làm bổn phận thê tử."
Lúc này đến phiên Tiêu Mộ Tuyết trầm mặc. Hồi tưởng những lần ở cùng Cố Vân Cảnh, nàng làm sao hoàn thành nghĩa vụ thê tử đây? Nàng đối với Cố Vân Cảnh trừ bỏ lãnh đạm vẫn là lãnh đạm... Bình tĩnh mà xem xét thì Cố Vân Cảnh quả thật tốt lắm; tốt đến độ Tiêu Mộ Tuyết khiếp sợ và cảm thán. Phò mã nhân phẩm quý trọng, tài hoa hơn người, lại là con trai một, chỉ tiếc nàng không thể cho Cố Vân Cảnh hạnh phúc. Tiêu Mộ Tuyết áy náy trong lòng.
CốVân Cảnh mấy lần trợ giúp Tiêu Trạm, mấy lần giải vây cho nàng, chỉ bằng những phầnân tình này thôi đã đủ cho Tiêu Mộ Tuyết cảm kích. Công chúa nhìn khuôn mặt thanhtú của Phò mã, tâm sinh cảm thán: tuy không thương, nhưng tất yếu tôn trọng.
"Mẫu hậu dạy bảo, nhi thần chắc chắn tuân thủ." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Như thế rất tốt. Thấy hai đứa hạnh phúc an khang, bổn cung cũng an tâm." Hoàng Hậu nhìn xem Cố Vân Cảnh, lại nhìn Tiêu Mộ Tuyết, nội tâm vui mừng vạn phần. "Hôm nay là ngày lại mặt, theo tổ chế, hai con hẳn là đi Thái Miếu. Không còn sớm nữa, nên xuất phát thôi, đừng chậm trễ giờ lành, kiệu đang chờ ở cửa cung đó."
Hoàng gia Tiêu Quốc tổ chế, không chỉ có Hoàng tử đón dâu đi Thái Miếu, mà Công chúa cũng cần như thế.
"Dạ, mẫu hậu."
Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết cáo biệt Hoàng Hậu, đi ra cửa Chính Dương Cung đã thấy một đám cung nhân đang chờ.
Nguyên là Hoàng Đế cùng chư Hoàng tử cũng theo hộ tống đi Thái Miếu nhưng trung gian xảy ra tiểu nhạc đệm: An Vương Phi xung đột cùng Chiêu Vương Phi.
Tiêu Quan ở Ngự Thư Phòng giận tím mặt. Chư Hoàng tử sợ tới mức hai mặt nhìn nhau.
"An Vương Phi, ngươi có gì để nói?" Tiêu Quan ngồi nghiêm chỉnh ở long ỷ, thanh sắc câu lệ chất vấn.
"Phụ hoàng bớt giận, nhi tức oan uổng." An Vương Phi dập đầu nói, lệ khóc thành hàng.
Tiêu Quan nhìn con dâu lê hoa đái vũ, trong lòng thực không nỡ nhẫn tâm, ngữ khí cũng chậm lại,
"Có gì oan khuất cứ nói, nếu thực sự oan, trẫm sẽ lấy lại công bằng cho ngươi."
Nhìn bộ dáng Tiêu Quan, Chiêu Vương Phi biết nếu không mạnh tay, Hoàng Đế sẽ không giáng tội. Tiền thị - Chiêu Vương Phi - ôm bụng đau đớn, miệng co rúm, nước mắt trào ra, thống khổ nói:
"A! Bụng đau quá."
Chiêu Vương Phi, Tiền thị, vợ Tiêu Tông, bình thường thích gian ác mê hoặc lòng người, hành động tất cũng nhất lưu, diễn xuất như thế này ai có thể không tin?
Tiền thị nháy mắt Tiêu Tông - và cặp vợ chồng gian ác mê hoặc lòng người này có chỗ ăn ý - Tiêu Tông hiểu ý ngay, ngạc nhiên nói:
"Ái phi, nàng làm sao vậy?"
"Điện hạ... Điện hạ..., bụng... Đau quá a, bụng... Con của ta...." Chiêu Vương Phi đứt quãng nói.
"Con?" Tiêu Quan cuống quít đứng lên, kinh ngạc hỏi, "Chiêu Vương Phi, mang bầu?"
Tiêu Tông vừa đỡ "Suy yếu" Tiền thị, vừa lo âu trả lời:
"Bẩm phụ hoàng, nàng đúng là có bầu mới vừa hai tháng."
Tiêu Tông nói làm An Vương - Tiêu Trạm cùng An Vương Phi - Tiền thị quá sợ hãi. Tuy không biết đối phương nói thật hay giả nhưng đã đủ làm bọn họ lo lắng đề phòng. Bởi vì Tiêu Quan đã hơn năm mươi, đến nay còn chưa có cháu. Chiêu Vương Phi nếu mang thai coi như là đứa cháu đầu tiên của Tiêu Quan, như thế nào không quý giá?
An Vương Phi quỳ dưới đất dò xét Tiêu Trạm, biết mình lại rước lấy phiền phức cho chồng. Tiêu Tông cùng Tiêu Trạm, huynh đệ cùng cha khác mẹ luôn luôn không hợp, bình thường nếu không phải ngại Tiêu Quan bọn họ đã giương cung bạt kiếm lâu rồi.
Tiêu Trạm cũng được cho là quân tử nhưng vô luận thế nào hắn cũng không có một hảo cảm với huynh trưởng Tiêu Tông của mình. Nguyên nhân không phải do hắn mà là Tiêu Tông thật sự rất giỏi tâm kế; nói là Hoàng tử, kì thực cũng không khác gì những kẻ xảo ngôn lệnh sắc. Ở trước mặt Tiêu Quan là thế này, sau lưng sẽ là thế nọ. Tiêu Trạm ghét ngụy quân tử như Tiêu Tông nhất song chẳng làm được gì cả, bởi vì Tiêu Tông quả thật được Tiêu Quan sủng ái; vả lại, vì có mẹ là Lệ Phi, vài năm gần đây, con thứ đã nổi bật hơn con trưởng.
Tiêu Trạm biết Tiêu Tông âm ngoan, lần này tuyệt đối sẽ lợi dụng Chiêu Vương phi mang thai. Tóm lại là nếu không hạ được hắn, Tiêu Tông không từ bỏ ý đồ.
Trên thực tế, Chiêu Vương - Tiêu Tông cũng là tính đánh như vậy. Chiêu Vương Phi không có bầu. Giả vờ như thế đơn giản là muốn Hoàng Đế giáng tội vợ chồng An Vương. Nói đến vẫn là vì Tiêu Tông sợ Tiêu Trạm. Tiêu Trạm văn võ song toàn, có tài có đức, cho dù thân phận Thái Tử bị huỷ bỏ đi chăng nữa chỉ cần người còn ở kinh đô, Tiêu Tông cảm thấy y nhất định sẽ đông sơn tái khởi, không sớm thì muộn cũng trở thành chướng ngại vật của hắn. Bởi vậy nếu không hạ Tiêu Trạm thật, hắn sống khó an. Chiêu Vương Phi thì nằm mơ cũng muốn làm Thái Tử Phi, cho đến tương lai làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Đôi vợ chồng gian ác mê hoặc lòng người cứ như vậy hợp mưu, trình diễn trò hay trước mặt Tiêu Quan, lấy con trẻ làm lợi thế, không lo không chỉnh được Tiêu Trạm.
Tiêu Tông nham hiểm nhìn Tiêu Trạm, khóe miệng cười âm lãnh.
Không riêng gì Tiêu Mộ Tuyết ngây ngẩn, Cố Vân Cảnh cũng cực kỳ xấu hổ, hai người không khỏi nhìn lẫn nhau vài lần. Triệu Hoàng Hậu không cảm nhận được không khí vi diệu, tiếp tục nói:
"Nối dõi tông đường tất quan trọng, bất quá không thể một mặt tham lam, tổn hại thân thể."
"Phò mã thể yếu, bổn cung sẽ sai thái y phối mấy phương thuốc điều trị thân thể cho Phò mã bồi bổ." Triệu Hoàng Hậu cười nói, "Cháu ngoại của bổn cung nhất định phải thông minh cường tráng."
Người lớn tuổi khát vọng nhìn đến hình ảnh con cháu đầy đàn ấm áp hình ảnh, nhất quốc chi mẫu cũng không ngoại lệ. Hoàng Hậu nóng lòng ôm cháu, khổ là con dâu nhiều năm không có động tĩnh, chỉ đành đem hy vọng ký thác ở Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết.
Hoàng Hậu nói đến khoái trá song Cố Vân Cảnh nghe lại run. Thái y phối dược cần căn cứ thể chất bệnh nhân mà phối chế, cũng cần bắt mạch, mà mạch tượng lại phân chia nam nữ khác biệt... Cố Vân Cảnh vi kinh, tâm nhấc tới cổ họng: vạn nhất bị nghiệm ra là nữ nhân là đại sự không ổn rồi. Đế Hậu yêu thương con gái, nếu biết Tiêu Mộ Tuyết gả cho nữ tử, Tiêu Quan sẽ thịnh nộ và tiêu diệt Trấn Viễn Hầu Phủ! Cố Vân Cảnh lạnh cả người, sắc mặt tái nhợt. Rốt cuộc vẫn còn nhanh nhạy, lấy lại bình tĩnh, thi lễ nói:
"Tạ mẫu hậu hảo ý. Nhi thần hôm qua mới vừa bổ rồi, trước mắt là không nên bổ nữa, nếu không hai phương dược sẽ tương khắc." Nói xong, nàng nháy mắt với Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết hiểu ý, bổ sung nói:
"Đúng vậy, Phò mã sáng nay đã bổ rồi ạ."
Chu Thừa - Chu thái y, trước kia nhậm chức ở Thái Y Viện, chuyên chế phương tẩm bổ - là dương dược cao thủ, năm đó hơn sáu mươi tuổi đã cáo lão hồi hương. Hoàng Hậu tính sai người mời hắn từ nông thôn đến vì Phò mã hội chẩn, đúng bệnh hốt thuốc, bất quá hiện tại xem ra không cần. Nếu hiểu chút y lý thì biết thuốc bổ hai loại khác nhau không thể dùng cùng một lúc, bằng không chẳng những không có tác dụng mà còn tổn thương thân thể. Chu thái y phối chế thuốc bổ hiệu quả rất tốt, nhưng Cố Vân Cảnh đã dùng thuốc khác rồi, Hoàng Hậu tự nhiên cũng đánh mất ý niệm trong đầu. Bà tiếc nuối nói:
"Chu thái y chế tạo thuốc này tốt lắm, để Phò mã dùng xong thuốc ở quý phủ lại cho hắn đến phối cũng được."
"Dạ." Cố Vân Cảnh chột dạ, yếu ớt nói.
Hoàng Hậu cố chấp làm nàng không tiện mở miệng cự tuyệt, cũng tìm không ra lý do cự tuyệt, chỉ phải thừa nhận trước, đi từng bước tính từng bước.
Triệu Hoàng Hậu tiếp tục nói chút vấn đề sinh sản hậu đại, hai người Cố Vân Cảnh ở một bên cung kính nghe mà mỗi người một tư vị riêng trong lòng.
Triệu thị là người từng trải, hơn nữa cho rằng con cháu nối dòng là chuyện vô cùng trọng yếu, bởi vậy nói đến đề tài này ngữ khí cũng không hàm súc, hai người nghe mà mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa mắc cỡ cúi đầu.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, nháy mắt đã đi tới Chính Dương Cung.
Cung nhân pha trà, lễ phép dâng lên Công chúa Phò mã. Cố Vân Cảnh thuở nhỏ tang mẫu, Hầu Phủ lại đơn bạc cho nên Tiêu Mộ Tuyết trực tiếp nhảy vọt bỏ qua khâu dâng trà. Đến ngày lại mặt, dựa theo tục lệ Tiêu Quốc, Phò mã là con rể, nên kính trà cho Hoàng Hậu. Tiêu Mộ Tuyết làm con gái cũng không thể thiếu quy củ này. Cố Vân Cảnh xắn tay áo, (hình thức) cầm lấy chung thanh trà bảy phân, hai tay mà cầm, cung kính đưa tới trước mặt Hoàng Hậu, cúi đầu cúi người nói:
"Mẫu hậu mời dùng trà."
Triệu Hoàng Hậu vừa lòng cười, nâng chung trà lên và nhấp một ngụm, ôn nhu nói:
"Tốt, tốt. Phò mã hiện giờ coi như là nửa con trai của bổn cung. Ở trong mắt ta, địa vị của con cùng Tuyết Nhi là ngang hàng."
"Bổn cung chỉ có một đứa con gái bảo bối, đến Trấn Viễn Hầu Phủ rồi, Phò mã ngàn vạn lần đừng để nàng chịu ủy khuất."
CốVân Cảnh cúi mắt. Nàng thân nữ tử, như thế nào làm Công chúa hạnh phúc? Điềuduy nhất có thể làm đại khái là tận lực làm nàng vui vẻ đi. Cũng bởi vì nguyênnhân này mà người muốn rời xa quyền lợi phân tranh nàng mới lặp đi lặp lại nhiều lầntrợ giúp Tiêu Trạm.
"Mẫu hậu yên tâm đi." Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng gật đầu nói.
Triệu Hoàng Hậu yêu thương nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Nghĩ tới con gái tính tình lạnh nhạt, bà trầm tư một lát, thân thiết dặn dò:
"Tuyết Nhi, con mặc dù là thiên kim, nhưng nếu đã vào Hầu Phủ không nên bưng cái giá Công chúa, phải tôn trọng và yêu thương hôn phu, tẫn sức làm bổn phận thê tử."
Lúc này đến phiên Tiêu Mộ Tuyết trầm mặc. Hồi tưởng những lần ở cùng Cố Vân Cảnh, nàng làm sao hoàn thành nghĩa vụ thê tử đây? Nàng đối với Cố Vân Cảnh trừ bỏ lãnh đạm vẫn là lãnh đạm... Bình tĩnh mà xem xét thì Cố Vân Cảnh quả thật tốt lắm; tốt đến độ Tiêu Mộ Tuyết khiếp sợ và cảm thán. Phò mã nhân phẩm quý trọng, tài hoa hơn người, lại là con trai một, chỉ tiếc nàng không thể cho Cố Vân Cảnh hạnh phúc. Tiêu Mộ Tuyết áy náy trong lòng.
CốVân Cảnh mấy lần trợ giúp Tiêu Trạm, mấy lần giải vây cho nàng, chỉ bằng những phầnân tình này thôi đã đủ cho Tiêu Mộ Tuyết cảm kích. Công chúa nhìn khuôn mặt thanhtú của Phò mã, tâm sinh cảm thán: tuy không thương, nhưng tất yếu tôn trọng.
"Mẫu hậu dạy bảo, nhi thần chắc chắn tuân thủ." Tiêu Mộ Tuyết nói.
"Như thế rất tốt. Thấy hai đứa hạnh phúc an khang, bổn cung cũng an tâm." Hoàng Hậu nhìn xem Cố Vân Cảnh, lại nhìn Tiêu Mộ Tuyết, nội tâm vui mừng vạn phần. "Hôm nay là ngày lại mặt, theo tổ chế, hai con hẳn là đi Thái Miếu. Không còn sớm nữa, nên xuất phát thôi, đừng chậm trễ giờ lành, kiệu đang chờ ở cửa cung đó."
Hoàng gia Tiêu Quốc tổ chế, không chỉ có Hoàng tử đón dâu đi Thái Miếu, mà Công chúa cũng cần như thế.
"Dạ, mẫu hậu."
Cố Vân Cảnh cùng Tiêu Mộ Tuyết cáo biệt Hoàng Hậu, đi ra cửa Chính Dương Cung đã thấy một đám cung nhân đang chờ.
Nguyên là Hoàng Đế cùng chư Hoàng tử cũng theo hộ tống đi Thái Miếu nhưng trung gian xảy ra tiểu nhạc đệm: An Vương Phi xung đột cùng Chiêu Vương Phi.
Tiêu Quan ở Ngự Thư Phòng giận tím mặt. Chư Hoàng tử sợ tới mức hai mặt nhìn nhau.
"An Vương Phi, ngươi có gì để nói?" Tiêu Quan ngồi nghiêm chỉnh ở long ỷ, thanh sắc câu lệ chất vấn.
"Phụ hoàng bớt giận, nhi tức oan uổng." An Vương Phi dập đầu nói, lệ khóc thành hàng.
Tiêu Quan nhìn con dâu lê hoa đái vũ, trong lòng thực không nỡ nhẫn tâm, ngữ khí cũng chậm lại,
"Có gì oan khuất cứ nói, nếu thực sự oan, trẫm sẽ lấy lại công bằng cho ngươi."
Nhìn bộ dáng Tiêu Quan, Chiêu Vương Phi biết nếu không mạnh tay, Hoàng Đế sẽ không giáng tội. Tiền thị - Chiêu Vương Phi - ôm bụng đau đớn, miệng co rúm, nước mắt trào ra, thống khổ nói:
"A! Bụng đau quá."
Chiêu Vương Phi, Tiền thị, vợ Tiêu Tông, bình thường thích gian ác mê hoặc lòng người, hành động tất cũng nhất lưu, diễn xuất như thế này ai có thể không tin?
Tiền thị nháy mắt Tiêu Tông - và cặp vợ chồng gian ác mê hoặc lòng người này có chỗ ăn ý - Tiêu Tông hiểu ý ngay, ngạc nhiên nói:
"Ái phi, nàng làm sao vậy?"
"Điện hạ... Điện hạ..., bụng... Đau quá a, bụng... Con của ta...." Chiêu Vương Phi đứt quãng nói.
"Con?" Tiêu Quan cuống quít đứng lên, kinh ngạc hỏi, "Chiêu Vương Phi, mang bầu?"
Tiêu Tông vừa đỡ "Suy yếu" Tiền thị, vừa lo âu trả lời:
"Bẩm phụ hoàng, nàng đúng là có bầu mới vừa hai tháng."
Tiêu Tông nói làm An Vương - Tiêu Trạm cùng An Vương Phi - Tiền thị quá sợ hãi. Tuy không biết đối phương nói thật hay giả nhưng đã đủ làm bọn họ lo lắng đề phòng. Bởi vì Tiêu Quan đã hơn năm mươi, đến nay còn chưa có cháu. Chiêu Vương Phi nếu mang thai coi như là đứa cháu đầu tiên của Tiêu Quan, như thế nào không quý giá?
An Vương Phi quỳ dưới đất dò xét Tiêu Trạm, biết mình lại rước lấy phiền phức cho chồng. Tiêu Tông cùng Tiêu Trạm, huynh đệ cùng cha khác mẹ luôn luôn không hợp, bình thường nếu không phải ngại Tiêu Quan bọn họ đã giương cung bạt kiếm lâu rồi.
Tiêu Trạm cũng được cho là quân tử nhưng vô luận thế nào hắn cũng không có một hảo cảm với huynh trưởng Tiêu Tông của mình. Nguyên nhân không phải do hắn mà là Tiêu Tông thật sự rất giỏi tâm kế; nói là Hoàng tử, kì thực cũng không khác gì những kẻ xảo ngôn lệnh sắc. Ở trước mặt Tiêu Quan là thế này, sau lưng sẽ là thế nọ. Tiêu Trạm ghét ngụy quân tử như Tiêu Tông nhất song chẳng làm được gì cả, bởi vì Tiêu Tông quả thật được Tiêu Quan sủng ái; vả lại, vì có mẹ là Lệ Phi, vài năm gần đây, con thứ đã nổi bật hơn con trưởng.
Tiêu Trạm biết Tiêu Tông âm ngoan, lần này tuyệt đối sẽ lợi dụng Chiêu Vương phi mang thai. Tóm lại là nếu không hạ được hắn, Tiêu Tông không từ bỏ ý đồ.
Trên thực tế, Chiêu Vương - Tiêu Tông cũng là tính đánh như vậy. Chiêu Vương Phi không có bầu. Giả vờ như thế đơn giản là muốn Hoàng Đế giáng tội vợ chồng An Vương. Nói đến vẫn là vì Tiêu Tông sợ Tiêu Trạm. Tiêu Trạm văn võ song toàn, có tài có đức, cho dù thân phận Thái Tử bị huỷ bỏ đi chăng nữa chỉ cần người còn ở kinh đô, Tiêu Tông cảm thấy y nhất định sẽ đông sơn tái khởi, không sớm thì muộn cũng trở thành chướng ngại vật của hắn. Bởi vậy nếu không hạ Tiêu Trạm thật, hắn sống khó an. Chiêu Vương Phi thì nằm mơ cũng muốn làm Thái Tử Phi, cho đến tương lai làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Đôi vợ chồng gian ác mê hoặc lòng người cứ như vậy hợp mưu, trình diễn trò hay trước mặt Tiêu Quan, lấy con trẻ làm lợi thế, không lo không chỉnh được Tiêu Trạm.
Tiêu Tông nham hiểm nhìn Tiêu Trạm, khóe miệng cười âm lãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.