Chương 27
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
27. Cản rượu
Lữ Trọng nhất thời khó xử. Nói ra không được, không nói ra cũng không được. Biểu tình quẫn bách, muốn nói lại thôi. Hắn biểu hiện khác thường khiến Tiêu Mộ Tuyết chú ý. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Trọng. Lữ Trọng khí thế bỗng mất hết, chột dạ cúi đầu.
"Bổn cung vì sao không thể uống rượu này?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Nếu không giải thích rõ ràng, Tiêu Mộ Tuyết khẳng định sẽ nghi ngờ. Lữ Trọng cầm rượu uống để che dấu khẩn trương cùng khủng hoảng, rốt cục mở miệng nói:
"Lục công chúa, rượu này rất cay, thần sợ Công chúa thương thân."
Lữ Trọng tận lực né tránh ánh mắt Tiêu Mộ Tuyết.
Hảo ý của hắn Tiêu Mộ Tuyết không có ý nhận, nàng hờ hững nói:
"Không sao, không nhọc Trữ Quốc Công thế tử lo lắng, bổn cung uống được."
Một đời tổng tài, công tác không ít xã giao, một ly rượu cay không có nghĩa lý gì.
Gặp Tiêu Mộ Tuyết kiên trì, Lữ Trọng không còn cách nào, chỉ có lo lắng. Thì ra rượu hắn cho Cố Vân Cảnh uống có một loại thuốc tên là: xuân tâm động, vô sắc vô vị, tan ngay trong nước, tác dụng thúc tình, là thanh lâu bí truyền. Gái thanh lâu khi chiêu đãi khách đều trộn thuốc này vào trong rượu. Khách nhân dùng xuân tâm động sẽ hưng trí, toàn thân xao động, dưới tình huống như thế không có tâm trí cò kè mặc cả. Thanh lâu đạt được mục đích kiếm lời. Ngoài ra, thuốc này còn có đặc điểm đó là tác dụng với đàn ông đặc biệt rõ ràng, còn phụ nữ ngược lại hiệu quả không lớn - chỉ có một chút xúc động, không như đàn ông tính tình đại phát. Đàn ông dùng thuốc này, dù là Liễu Hạ Huệ cũng biến thành quỷ chết dưới hoa. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy tắc. Bởi vì là bí truyền nên các cô nương giữ kín như bưng. Như vậy, người biết đến xuân tâm động rất ít. Lữ Trọng ái mộ Tiêu Mộ Tuyết là một chuyện, tìm người tầm hoan lại là một chuyện khác. Hắn thường xuyên lưu luyến thanh lâu tửu quán, quan hệ không ít gái thanh lâu, rồi sau đó ngẫu nhiên từ một cô trong khi yêu đương biết được thuốc này, hắn bắt đầu tìm mưu hãm hại Cố Vân Cảnh. Vốn nghĩ tại bữa tiệc có thể làm Cố Vân Cảnh thân bại danh liệt, không ngờ tới thời khắc mấu chốt Tiêu Mộ Tuyết đến uống rượu giúp chồng. Lữ Trọng biết thuốc này ảnh hưởng không lớn đến Tiêu Mộ Tuyết nhưng hắn đã hao hết tâm tư hãm hại Cố Vân Cảnh, hắn không hề muốn nhìn đến Lục công chúa uống rượu này. Song, tuy là không muốn nhưng không có lý do đủ thuyết phục.
Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh ngồi cùng nhau, bởi vậy nàng dễ dàng lấy chén rượu của Cố Vân Cảnh. Đang lúc chuẩn bị bưng lên uống thì Cố Vân Cảnh bắt tay, nhu hòa nói:
"Điện hạ, rượu này là ta uống."
"Ta là trượng phu nàng, " Khi Cố Vân Cảnh nói như vậy, khóe miệng giương lên nụ cười tự hào, "Nguyên nhân là như thế, ta càng không thể để nàng cản rượu cho ta. Vân Cảnh biết Công chúa hảo tâm, nhưng trước mặt tân khách thế này nếu ta để nàng cản rượu, về sau truyền ra người ta sẽ nói Phò mã đương triều là bao cỏ."
Cố Vân Cảnh tính tình bình thản, xưa nay không quan tâm người khác nhìn như thế nào, nhưng hôm nay nàng thật sự để ý bởi vì nàng trước là Trấn Viễn Hầu thế tử, sau là thân phận Phò mã. Nàng bây giờ không thích nghe ai nghị luận Công chúa gả cho bao cỏ. Nàng có thể không cần thanh danh nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ai bôi nhọ Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh sợ không nói động được Tiêu Mộ Tuyết, tùy ý cười và cố ý nói:
"Con người của ta nhìn thì không có gì theo đuổi, nhưng thật ra trong lòng là rất để ý đến người khác đánh giá. Ta không hy vọng bị quy chụp cái danh bao cỏ. Cho ta một chút hư vinh nho nhỏ đi."
"Công chúa điện hạ, nàng hiểu không?"
Phò mã ý chí đại tài, Tiêu Mộ Tuyết không muốn nghe bất kì ai hạ thấp hắn. Nghĩ đến sức khỏe của hắn, Công chúa nhìn khuôn mặt gầy này, do dự nói:
"Rượu này mạnh như vậy, ta sợ thương tổn đến ngươi."
"Ta chiến đấu vì danh dự của mình, không thể vì một chút khó khăn mà lùi bước. Chỉ là uống chút rượu mà thôi, không sao đâu, cùng lắm thì về phủ uống thêm nhiều thuốc. Công chúa đừng lo lắng, ta tự có chừng mực."
Nếu Phò mã đã cho thấy thái độ, Tiêu Mộ Tuyết cũng không ép, nàng hồi đáp:
"Ừ."
Cố Vân Cảnh nhắm mắt, cố nén vị rượu gây sặc và giơ lên chén rượu, gian nan uống. Rượu quả nhiên rất cay, vừa vào họng đã nóng cháy rát. May là nàng vẫn có thể cầm chắc chén rượu, và khuôn mặt hiền hậu có vẻ kiên trì.
Người ta uống rượu là một hơi cạn sạch, còn Cố Vân Cảnh uống rượu cực kỳ gian nan – từng ngụm từng ngụm... Người có nhãn lực đều nhìn ra Phò mã đau khổ. Họ rất kinh ngạc. Cố Vân Cảnh nếu không muốn uống thì có thể không uống. Lữ Trọng ngang ngược như thế nào cũng không dám bắt bẻ Phò mã đi. Ai biết Cố Vân Cảnh rốt cuộc kiên trì vì cái gì?
Miệng, mũi, mặt Cố Vân Cảnh đều là vết rượu. Đến ngụm cuối cùng, Cố Vân Cảnh rốt cục mở mắt. Nàng hai mắt đỏ bừng, não mơ màng, mọi thứ xung quanh trước mắt bây giờ là tầng tầng lớp lớp ảnh ngược.
"Phò mã, ngươi không sao chứ?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Cố Vân Cảnh chỉ vào huyệt thái dương, mày nhíu nhíu, mê man nói:
"Không... sao, chỉ là đầu... Đau."
Bởi vì say, đôi mắt như thu thủy thiếu đi vài phần cơ trí như bình thường và tăng thêm vài phần ti tình. Mị nhãn như tơ - đây là từ đầu tiên Tiêu Mộ Tuyết nghĩ đến để hình dung Cố Vân Cảnh. Ngẫm lại thì cảm thấy thiếu thỏa đáng. Phò mã là công tử sáng trong như trăng, tại sao dùng thành ngữ hình dung con gái để nói hắn?
Cố Vân Cảnh cười. Bình thường hắn cũng thích cười nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy Phò mã hôm nay cười không giống bình thường; vậy mà không thể nói rõ khác chỗ nào.
Yến hội, một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại giờ phút này đang nhìn nhau.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng dễ dàng đánh bại vô số nhân gian.
Lữ Trọng nhất thời khó xử. Nói ra không được, không nói ra cũng không được. Biểu tình quẫn bách, muốn nói lại thôi. Hắn biểu hiện khác thường khiến Tiêu Mộ Tuyết chú ý. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Trọng. Lữ Trọng khí thế bỗng mất hết, chột dạ cúi đầu.
"Bổn cung vì sao không thể uống rượu này?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Nếu không giải thích rõ ràng, Tiêu Mộ Tuyết khẳng định sẽ nghi ngờ. Lữ Trọng cầm rượu uống để che dấu khẩn trương cùng khủng hoảng, rốt cục mở miệng nói:
"Lục công chúa, rượu này rất cay, thần sợ Công chúa thương thân."
Lữ Trọng tận lực né tránh ánh mắt Tiêu Mộ Tuyết.
Hảo ý của hắn Tiêu Mộ Tuyết không có ý nhận, nàng hờ hững nói:
"Không sao, không nhọc Trữ Quốc Công thế tử lo lắng, bổn cung uống được."
Một đời tổng tài, công tác không ít xã giao, một ly rượu cay không có nghĩa lý gì.
Gặp Tiêu Mộ Tuyết kiên trì, Lữ Trọng không còn cách nào, chỉ có lo lắng. Thì ra rượu hắn cho Cố Vân Cảnh uống có một loại thuốc tên là: xuân tâm động, vô sắc vô vị, tan ngay trong nước, tác dụng thúc tình, là thanh lâu bí truyền. Gái thanh lâu khi chiêu đãi khách đều trộn thuốc này vào trong rượu. Khách nhân dùng xuân tâm động sẽ hưng trí, toàn thân xao động, dưới tình huống như thế không có tâm trí cò kè mặc cả. Thanh lâu đạt được mục đích kiếm lời. Ngoài ra, thuốc này còn có đặc điểm đó là tác dụng với đàn ông đặc biệt rõ ràng, còn phụ nữ ngược lại hiệu quả không lớn - chỉ có một chút xúc động, không như đàn ông tính tình đại phát. Đàn ông dùng thuốc này, dù là Liễu Hạ Huệ cũng biến thành quỷ chết dưới hoa. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy tắc. Bởi vì là bí truyền nên các cô nương giữ kín như bưng. Như vậy, người biết đến xuân tâm động rất ít. Lữ Trọng ái mộ Tiêu Mộ Tuyết là một chuyện, tìm người tầm hoan lại là một chuyện khác. Hắn thường xuyên lưu luyến thanh lâu tửu quán, quan hệ không ít gái thanh lâu, rồi sau đó ngẫu nhiên từ một cô trong khi yêu đương biết được thuốc này, hắn bắt đầu tìm mưu hãm hại Cố Vân Cảnh. Vốn nghĩ tại bữa tiệc có thể làm Cố Vân Cảnh thân bại danh liệt, không ngờ tới thời khắc mấu chốt Tiêu Mộ Tuyết đến uống rượu giúp chồng. Lữ Trọng biết thuốc này ảnh hưởng không lớn đến Tiêu Mộ Tuyết nhưng hắn đã hao hết tâm tư hãm hại Cố Vân Cảnh, hắn không hề muốn nhìn đến Lục công chúa uống rượu này. Song, tuy là không muốn nhưng không có lý do đủ thuyết phục.
Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh ngồi cùng nhau, bởi vậy nàng dễ dàng lấy chén rượu của Cố Vân Cảnh. Đang lúc chuẩn bị bưng lên uống thì Cố Vân Cảnh bắt tay, nhu hòa nói:
"Điện hạ, rượu này là ta uống."
"Ta là trượng phu nàng, " Khi Cố Vân Cảnh nói như vậy, khóe miệng giương lên nụ cười tự hào, "Nguyên nhân là như thế, ta càng không thể để nàng cản rượu cho ta. Vân Cảnh biết Công chúa hảo tâm, nhưng trước mặt tân khách thế này nếu ta để nàng cản rượu, về sau truyền ra người ta sẽ nói Phò mã đương triều là bao cỏ."
Cố Vân Cảnh tính tình bình thản, xưa nay không quan tâm người khác nhìn như thế nào, nhưng hôm nay nàng thật sự để ý bởi vì nàng trước là Trấn Viễn Hầu thế tử, sau là thân phận Phò mã. Nàng bây giờ không thích nghe ai nghị luận Công chúa gả cho bao cỏ. Nàng có thể không cần thanh danh nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ai bôi nhọ Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh sợ không nói động được Tiêu Mộ Tuyết, tùy ý cười và cố ý nói:
"Con người của ta nhìn thì không có gì theo đuổi, nhưng thật ra trong lòng là rất để ý đến người khác đánh giá. Ta không hy vọng bị quy chụp cái danh bao cỏ. Cho ta một chút hư vinh nho nhỏ đi."
"Công chúa điện hạ, nàng hiểu không?"
Phò mã ý chí đại tài, Tiêu Mộ Tuyết không muốn nghe bất kì ai hạ thấp hắn. Nghĩ đến sức khỏe của hắn, Công chúa nhìn khuôn mặt gầy này, do dự nói:
"Rượu này mạnh như vậy, ta sợ thương tổn đến ngươi."
"Ta chiến đấu vì danh dự của mình, không thể vì một chút khó khăn mà lùi bước. Chỉ là uống chút rượu mà thôi, không sao đâu, cùng lắm thì về phủ uống thêm nhiều thuốc. Công chúa đừng lo lắng, ta tự có chừng mực."
Nếu Phò mã đã cho thấy thái độ, Tiêu Mộ Tuyết cũng không ép, nàng hồi đáp:
"Ừ."
Cố Vân Cảnh nhắm mắt, cố nén vị rượu gây sặc và giơ lên chén rượu, gian nan uống. Rượu quả nhiên rất cay, vừa vào họng đã nóng cháy rát. May là nàng vẫn có thể cầm chắc chén rượu, và khuôn mặt hiền hậu có vẻ kiên trì.
Người ta uống rượu là một hơi cạn sạch, còn Cố Vân Cảnh uống rượu cực kỳ gian nan – từng ngụm từng ngụm... Người có nhãn lực đều nhìn ra Phò mã đau khổ. Họ rất kinh ngạc. Cố Vân Cảnh nếu không muốn uống thì có thể không uống. Lữ Trọng ngang ngược như thế nào cũng không dám bắt bẻ Phò mã đi. Ai biết Cố Vân Cảnh rốt cuộc kiên trì vì cái gì?
Miệng, mũi, mặt Cố Vân Cảnh đều là vết rượu. Đến ngụm cuối cùng, Cố Vân Cảnh rốt cục mở mắt. Nàng hai mắt đỏ bừng, não mơ màng, mọi thứ xung quanh trước mắt bây giờ là tầng tầng lớp lớp ảnh ngược.
"Phò mã, ngươi không sao chứ?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
Cố Vân Cảnh chỉ vào huyệt thái dương, mày nhíu nhíu, mê man nói:
"Không... sao, chỉ là đầu... Đau."
Bởi vì say, đôi mắt như thu thủy thiếu đi vài phần cơ trí như bình thường và tăng thêm vài phần ti tình. Mị nhãn như tơ - đây là từ đầu tiên Tiêu Mộ Tuyết nghĩ đến để hình dung Cố Vân Cảnh. Ngẫm lại thì cảm thấy thiếu thỏa đáng. Phò mã là công tử sáng trong như trăng, tại sao dùng thành ngữ hình dung con gái để nói hắn?
Cố Vân Cảnh cười. Bình thường hắn cũng thích cười nhưng chẳng biết tại sao Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy Phò mã hôm nay cười không giống bình thường; vậy mà không thể nói rõ khác chỗ nào.
Yến hội, một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại giờ phút này đang nhìn nhau.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng dễ dàng đánh bại vô số nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.