Chương 66
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
Cố Vân Cảnh cười bi thương, lắc đầu nói:
"Thải Nguyệt, tỷ không có người yêu, tỷ sẽ không hiểu cảm thụ của ta. Ta yêu công chúa điện hạ. Ta cũng biết nàng thích ta. Chúng ta lưỡng tình tương duyệt nhưng không thể bên nhau. Yêu mà không được."
"Có đôi khi, ta rất hi vọng công chúa điện hạ đừng thích ta, như vậy nàng sẽ không buồn." Cố Vân Cảnh nắm ngực, "Nhìn nàng tuyệt vọng, ta không thở nổi."
Thải Nguyệt làm sao không hiểu tâm tình Cố Vân Cảnh? Nàng làm sao không có người yêu mến? Nàng vẫn luôn thầm yêu Cố Vân Cảnh đó thôi. Nàng trước kia cũng hi vọng có một ngày Cố Vân Cảnh sẽ đáp lại - nhưng khi Tiêu Mộ Tuyết vào Hầu phủ, nàng biết mình có cố gắng cỡ nào cũng không có khả năng. Sau đó, nàng quyết định chôn vùi tình cảm của mình, không hi vọng Cố Vân Cảnh hồi đáp cái gì nữa mà chỉ muốn yên lặng săn sóc Cố Vân Cảnh, trông coi cô gái ấy, nhìn xem cô gái ấy vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Đều là người có tình cảm lưu lạc thiên nhai, nổi khổ của Thải Nguyệt cũng không kém gì Cố Vân Cảnh cả.
"Nàng biết thân phận ngài rồi ư?" Thải Nguyệt nghe xong, khiếp sợ không thôi. Nàng tưởng rằng Cố Vân Cảnh đã thẳng thắn khai báo với Tiêu Mộ Tuyết.
"Không có. Ta chỉ là để nàng không nên ôm hi vọng với ta." Cố Vân Cảnh ôm đầu, gian nan nói, " Thải Nguyệt tỷ biết không? Ta cự tuyệt nàng... Ta vậy mà cự tuyệt nàng... Công chúa điện hạ rất hận ta. Ta tốt với nàng, cho nàng hi vọng, rồi làm nàng tuyệt vọng..."
"Ta thật hận mình, vì sao ta tàn nhẫn đối xử với người ta yêu như vậy? Vì sao? Vì sao??" Cố Vân Cảnh càng nói càng kích động và ho khan.
Thải Nguyệt vội vỗ lưng nàng, thương tiếc nói:
"Thế tử đừng làm khó mình, ngài thế này ta rất đau lòng."
"Ta không sao, tỷ đừng lo. Ta cần phát tiết thôi." Cố Vân Cảnh tự giễu, "Ta vẫn luôn cho là mình rất thông minh, chỉ cần là chuyện ta muốn làm, không có gì ta làm không được, nhưng ta sai rồi, thực ra ta là người vô dụng nhất trên đời này, ngay cả người mình yêu còn không bảo vệ được, nắm sách lược diệu kế hay thì có ích gì?"
"Thế tử là nhân trung long phượng, là trăng sáng, ngài đau khổ không phải bởi vì ngài vô dụng, mà là vì ngài thiện lương."
"Ngài không muốn bởi vì tình cảm của mình mà liên lụy toàn bộ Hầu phủ. Ngài không muốn công chúa điện hạ lún sâu, cuối cùng không cách nào tự kềm chế, bởi vì ngài mang thân con gái, không đem lại hạnh phúc chân chính cho nàng."
"Hết thảy đều được định sẵn, không phải lỗi của ngài đâu, ngài cần gì đặt hết áp lực và đau khổ lên người mình? Ta nghĩ nếu như công chúa điện hạ biết được chân tướng, nàng nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài."
Thải Nguyệt có thâm ý nói: "Yêu một người, không phải là lấy được đối phương, mà đôi khi có thể là chờ đợi tại bên cạnh, không vụ lợi đối đãi nàng."
Cố Vân Cảnh giương mắt, nhẹ nhàng gọi, "Thải Nguyệt..." Tiếng gọi bao hàm vô tận cảm kích và tín nhiệm bởi chưa ai từng lý giải nàng giống Thải Nguyệt. Cũng như khi nàng đau buồn nhất, có người lắng nghe nàng tâm sự...
"Thải Nguyệt, cám ơn tỷ." Cố Vân Cảnh nói, " tỷ nói đúng, tình yêu không phải chiếm hữu, mà là tôn trọng. Mặc kệ sau này công chúa điện hạ đối đãi ta như thế nào, ta sẽ tận lực đối đãi nàng thật tốt."
Cố Vân Cảnh thở dài, "Nhưng mà ta bây giờ không thể công nhiên, nếu không lại sẽ để cho nàng không dứt ra được. Ta chỉ có thể âm thầm mà làm."
"Thế tử..."
"Ta ổn rồi. Tỷ đi xuống trước đi. Ta muốn suy nghĩ thật kỹ về sau như thế nào đối mặt công chúa."
Làm thế nào để công chúa điện hạ chấp nhận - những săn sóc của nàng - mà không phát giác thật đúng là nan đề, Cố Vân Cảnh cần mưu đồ một chút mới được. Giờ khắc này phò mã cảm thấy vấn đề này còn khó giải quyết hơn cứu viện Tiêu Trạm hay Đào Sách rất nhiều.
...
Tiêu Mộ Tuyết bị thương, mất nhiều máu, vì mau chóng khỏi mà Thượng Quan Lan luyện chế cho nàng không ít bổ huyết đan.
"Tiểu nha đầu, nhớ kỹ mỗi ngày cho công chúa dùng ba lần, sáng trưa tối. Bổ huyết đan này có thể nhanh chóng làm lành vết thương đó. Giờ cũng đến giờ rồi, có thể để công chúa dùng hai viên." Thượng Quan Lan bàn giao.
"Cháu nhớ rồi, tạ ơn Thượng Quan tiền bối. Tiền bối ơi, chờ cháu hầu công chúa xong cháu đến đấm lưng cho ngài nha." Ngọc Dao nghịch ngợm nói.
"Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, không tệ không tệ. Thằng nhóc nào cưới cháu là có phúc khí a."
"Thật ạ?"
"Đương nhiên! Lão phu gạt cháu làm gì?"
Ngọc Dao tâm hoa nộ phóng. Nếu không phải bận rộn hầu công chúa dùng thuốc, nàng lại muốn trò chuyện với Thượng Quan Lan - lão gia gia đáng yêu như vậy nàng rất thích. Rồi nàng nhún nhảy - như thỏ con - đi đến khúc quanh hành lang, bỗng va phải bóng người, và cái va chạm này làm thuốc trong tay nàng rơi mất... Ngọc Dao vốn muốn mắng người nhưng mà khi thấy rõ đối phương, nàng thu liễm nộ khí.
"Cố Trung, ngươi làm gì mà lỗ mãng vậy?" Ngọc Dao chống nạnh, khiển trách, "Ngươi có biết ngươi làm rơi mất thuốc của công chúa điện hạ rồi không?"
"Ngọc Dao cô nương, thật xin lỗi." Cố Trung gãi đầu, xấu hổ, "Bởi vì ta có chuyện khẩn cấp cần báo cho thế tử nên quá vội vàng mà không có chú ý. Ta có làm cô bị thương không?"
"Ta không sao, nhưng thuốc của công chúa bị ngươi đụng vào rơi mất rồi; ngươi nói xem nên làm sao bây giờ? Thượng Quan tiền bối phí hết tâm huyết luyện chế đó."
"Thải Nguyệt cô nương trước đừng gấp. Ta tìm giúp cô."
Chuyện quan trọng cần bẩm báo có liên quan đến Lữ Trọng, nhưng bởi vì là đàn ông muốn để lại ấn tượng tốt cho người mình để ý, Cố Trung đành phải tìm giúp Ngọc Dao.
Chuyện đã rồi, ghét bỏ Cố Trung cũng vô dụng, quan trọng là tìm được thuốc đã. Ngọc Dao nói:
"Biết làm sao bây giờ. Ở đây rộng như vậy, làm sao tìm? Hai người chúng ta tìm tới ngày tháng năm nào?"
"Bây giờ ta thử tìm ở đây trước xem, ngươi đi gọi người tới hỗ trợ đi."
"Vẫn là Ngọc Dao cô nương có chủ ý." Cố Trung gãi đầu, cười nói.
"Đừng có nịnh bợ, mau đi đi." Ngọc Dao bị chọc cười.
"Ừ ừ, ta đi ngay."
"Đồ đần." Ngọc Dao nhìn theo bóng Cố Trung, khẽ mắng.
Chốc lát sau, Cố Trung dẫn không ít người tới, mỗi người phụ trách một góc lục soát từng ngõ ngách một hồi cuối cùng cũng tìm được thuốc. Nhưng khi mỗi người mở tay ra đưa thuốc cho Ngọc Dao, Ngọc Dao bối rối: Vì sao nhiều thuốc như vậy? Thượng Quan tiền bối cho không có nhiều như vậy đi? Chỉ là một chút khó hiểu vì nàng cũng không có nắm chắc số lượng thuốc, và đã đến giờ uống thuốc của công chúa, nàng không xoắn xuýt vì việc này nữa. Ngọc Dao cầm chắc đan dược và cấp tốc chạy về. Tuy nhiên, vừa đẩy cửa ra nàng cảm giác không khí không thích hợp? Nặng nề, u buồn, nghiêm túc đến đáng sợ.
"Công chúa điện hạ." Ngọc Dao cẩn thận nói, "Thượng Quan tiền bối luyện chế bổ huyết đan cho ngài nè. Ông ấy nói nó có tác dụng làm lành vết thương rất tốt."
Tiêu Mộ Tuyết còn đang trong đau khổ, lời Ngọc Dao nói cũng như gió bên tai.
"Điện hạ, ngài thế nào?" Ngọc Dao hỏi, "Ngài có tâm sự sao?"
Nhìn thần sắc ưu thương của Tiêu Mộ Tuyết, Ngọc Dao suy đoán công chúa phò mã lại có chuyện. Công chúa điện hạ chưa bao giờ bất lực, mất hồn như thế này - Tiêu Mộ Tuyết là kiểu người không để ý đến ai, càng không bao giờ thương tâm vì ai, mà trên đời này người có thể ảnh hưởng đến nàng e cũng chỉ có phò mã.
"Ngọc Dao, có chuyện gì?" Tiêu Mộ Tuyết nói, "Không có việc gì đừng quấy rầy bản cung."
"Công chúa điện hạ, ngài có gì khó chịu, hãy nói cho nô tỳ, em có thể chia sẽ giúp ngài." Ngọc Dao nói, "Ngài kìm nén sẽ bệnh mất."
"Không có gì, bản cung chỉ muốn ở một mình."
Là công chúa, nàng có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, nàng không muốn chuyện gì cũng nói cho Ngọc Dao nghe. Tiêu Mộ Tuyết và Ngọc Dao khác Cố Vân Cảnh và Thải Nguyệt. Tiêu Mộ Tuyết là cành vàng lá ngọc, dù có thân thiết với Ngọc Dao suy cho cùng cũng là chủ tớ. Không giống Cố Vân Cảnh, là thế tử nhưng lớn lên tại Vong Ưu Cốc, tiếp nhận tư tưởng tự do bình đẳng, nàng không coi Thải Nguyệt là nha hoàn mà là bạn bè.
"Điện hạ không muốn nói, vậy nô tỳ cáo lui." Ngọc Dao lại nói, "Nhưng mà ngài phải uống thuốc trước. Thuốc này tên là bổ huyết đan, giúp ngài khôi phục nhanh hơn."
Tiêu Mộ Tuyết bị bệnh đã một thời gian, ngày ngày nằm trên giường đến đờ người, nàng rất muốn ngắm nhìn bầu trời xanh, nghe gió mát, bởi vậy càng hi vọng mau mau bình phục.
"Nếu là Thượng Quan tiền bối chế tạo chắc hẳn rất hiệu quả." Tiêu Mộ Tuyết sùng bái Thượng Quan Lan, hoàn toàn tin tưởng y thánh, "Ngọc Dao, giúp ta."
Viên nào cũng không mùi không vị, lớn nhỏ như nhau, Ngọc Dao tùy chọn hai viên và rót chén nước ấm đưa tới công chúa. Tiêu Mộ Tuyết nhắm mắt mà uống. Thấy công chúa phối hợp, Ngọc Dao vui vẻ. Dĩ nhiên Ngọc Dao không có biết hai viên thuốc công chúa dùng là xuân tâm động phò mã làm rơi lúc ngất xỉu tại hành lang.
"Thải Nguyệt, tỷ không có người yêu, tỷ sẽ không hiểu cảm thụ của ta. Ta yêu công chúa điện hạ. Ta cũng biết nàng thích ta. Chúng ta lưỡng tình tương duyệt nhưng không thể bên nhau. Yêu mà không được."
"Có đôi khi, ta rất hi vọng công chúa điện hạ đừng thích ta, như vậy nàng sẽ không buồn." Cố Vân Cảnh nắm ngực, "Nhìn nàng tuyệt vọng, ta không thở nổi."
Thải Nguyệt làm sao không hiểu tâm tình Cố Vân Cảnh? Nàng làm sao không có người yêu mến? Nàng vẫn luôn thầm yêu Cố Vân Cảnh đó thôi. Nàng trước kia cũng hi vọng có một ngày Cố Vân Cảnh sẽ đáp lại - nhưng khi Tiêu Mộ Tuyết vào Hầu phủ, nàng biết mình có cố gắng cỡ nào cũng không có khả năng. Sau đó, nàng quyết định chôn vùi tình cảm của mình, không hi vọng Cố Vân Cảnh hồi đáp cái gì nữa mà chỉ muốn yên lặng săn sóc Cố Vân Cảnh, trông coi cô gái ấy, nhìn xem cô gái ấy vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Đều là người có tình cảm lưu lạc thiên nhai, nổi khổ của Thải Nguyệt cũng không kém gì Cố Vân Cảnh cả.
"Nàng biết thân phận ngài rồi ư?" Thải Nguyệt nghe xong, khiếp sợ không thôi. Nàng tưởng rằng Cố Vân Cảnh đã thẳng thắn khai báo với Tiêu Mộ Tuyết.
"Không có. Ta chỉ là để nàng không nên ôm hi vọng với ta." Cố Vân Cảnh ôm đầu, gian nan nói, " Thải Nguyệt tỷ biết không? Ta cự tuyệt nàng... Ta vậy mà cự tuyệt nàng... Công chúa điện hạ rất hận ta. Ta tốt với nàng, cho nàng hi vọng, rồi làm nàng tuyệt vọng..."
"Ta thật hận mình, vì sao ta tàn nhẫn đối xử với người ta yêu như vậy? Vì sao? Vì sao??" Cố Vân Cảnh càng nói càng kích động và ho khan.
Thải Nguyệt vội vỗ lưng nàng, thương tiếc nói:
"Thế tử đừng làm khó mình, ngài thế này ta rất đau lòng."
"Ta không sao, tỷ đừng lo. Ta cần phát tiết thôi." Cố Vân Cảnh tự giễu, "Ta vẫn luôn cho là mình rất thông minh, chỉ cần là chuyện ta muốn làm, không có gì ta làm không được, nhưng ta sai rồi, thực ra ta là người vô dụng nhất trên đời này, ngay cả người mình yêu còn không bảo vệ được, nắm sách lược diệu kế hay thì có ích gì?"
"Thế tử là nhân trung long phượng, là trăng sáng, ngài đau khổ không phải bởi vì ngài vô dụng, mà là vì ngài thiện lương."
"Ngài không muốn bởi vì tình cảm của mình mà liên lụy toàn bộ Hầu phủ. Ngài không muốn công chúa điện hạ lún sâu, cuối cùng không cách nào tự kềm chế, bởi vì ngài mang thân con gái, không đem lại hạnh phúc chân chính cho nàng."
"Hết thảy đều được định sẵn, không phải lỗi của ngài đâu, ngài cần gì đặt hết áp lực và đau khổ lên người mình? Ta nghĩ nếu như công chúa điện hạ biết được chân tướng, nàng nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài."
Thải Nguyệt có thâm ý nói: "Yêu một người, không phải là lấy được đối phương, mà đôi khi có thể là chờ đợi tại bên cạnh, không vụ lợi đối đãi nàng."
Cố Vân Cảnh giương mắt, nhẹ nhàng gọi, "Thải Nguyệt..." Tiếng gọi bao hàm vô tận cảm kích và tín nhiệm bởi chưa ai từng lý giải nàng giống Thải Nguyệt. Cũng như khi nàng đau buồn nhất, có người lắng nghe nàng tâm sự...
"Thải Nguyệt, cám ơn tỷ." Cố Vân Cảnh nói, " tỷ nói đúng, tình yêu không phải chiếm hữu, mà là tôn trọng. Mặc kệ sau này công chúa điện hạ đối đãi ta như thế nào, ta sẽ tận lực đối đãi nàng thật tốt."
Cố Vân Cảnh thở dài, "Nhưng mà ta bây giờ không thể công nhiên, nếu không lại sẽ để cho nàng không dứt ra được. Ta chỉ có thể âm thầm mà làm."
"Thế tử..."
"Ta ổn rồi. Tỷ đi xuống trước đi. Ta muốn suy nghĩ thật kỹ về sau như thế nào đối mặt công chúa."
Làm thế nào để công chúa điện hạ chấp nhận - những săn sóc của nàng - mà không phát giác thật đúng là nan đề, Cố Vân Cảnh cần mưu đồ một chút mới được. Giờ khắc này phò mã cảm thấy vấn đề này còn khó giải quyết hơn cứu viện Tiêu Trạm hay Đào Sách rất nhiều.
...
Tiêu Mộ Tuyết bị thương, mất nhiều máu, vì mau chóng khỏi mà Thượng Quan Lan luyện chế cho nàng không ít bổ huyết đan.
"Tiểu nha đầu, nhớ kỹ mỗi ngày cho công chúa dùng ba lần, sáng trưa tối. Bổ huyết đan này có thể nhanh chóng làm lành vết thương đó. Giờ cũng đến giờ rồi, có thể để công chúa dùng hai viên." Thượng Quan Lan bàn giao.
"Cháu nhớ rồi, tạ ơn Thượng Quan tiền bối. Tiền bối ơi, chờ cháu hầu công chúa xong cháu đến đấm lưng cho ngài nha." Ngọc Dao nghịch ngợm nói.
"Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện, không tệ không tệ. Thằng nhóc nào cưới cháu là có phúc khí a."
"Thật ạ?"
"Đương nhiên! Lão phu gạt cháu làm gì?"
Ngọc Dao tâm hoa nộ phóng. Nếu không phải bận rộn hầu công chúa dùng thuốc, nàng lại muốn trò chuyện với Thượng Quan Lan - lão gia gia đáng yêu như vậy nàng rất thích. Rồi nàng nhún nhảy - như thỏ con - đi đến khúc quanh hành lang, bỗng va phải bóng người, và cái va chạm này làm thuốc trong tay nàng rơi mất... Ngọc Dao vốn muốn mắng người nhưng mà khi thấy rõ đối phương, nàng thu liễm nộ khí.
"Cố Trung, ngươi làm gì mà lỗ mãng vậy?" Ngọc Dao chống nạnh, khiển trách, "Ngươi có biết ngươi làm rơi mất thuốc của công chúa điện hạ rồi không?"
"Ngọc Dao cô nương, thật xin lỗi." Cố Trung gãi đầu, xấu hổ, "Bởi vì ta có chuyện khẩn cấp cần báo cho thế tử nên quá vội vàng mà không có chú ý. Ta có làm cô bị thương không?"
"Ta không sao, nhưng thuốc của công chúa bị ngươi đụng vào rơi mất rồi; ngươi nói xem nên làm sao bây giờ? Thượng Quan tiền bối phí hết tâm huyết luyện chế đó."
"Thải Nguyệt cô nương trước đừng gấp. Ta tìm giúp cô."
Chuyện quan trọng cần bẩm báo có liên quan đến Lữ Trọng, nhưng bởi vì là đàn ông muốn để lại ấn tượng tốt cho người mình để ý, Cố Trung đành phải tìm giúp Ngọc Dao.
Chuyện đã rồi, ghét bỏ Cố Trung cũng vô dụng, quan trọng là tìm được thuốc đã. Ngọc Dao nói:
"Biết làm sao bây giờ. Ở đây rộng như vậy, làm sao tìm? Hai người chúng ta tìm tới ngày tháng năm nào?"
"Bây giờ ta thử tìm ở đây trước xem, ngươi đi gọi người tới hỗ trợ đi."
"Vẫn là Ngọc Dao cô nương có chủ ý." Cố Trung gãi đầu, cười nói.
"Đừng có nịnh bợ, mau đi đi." Ngọc Dao bị chọc cười.
"Ừ ừ, ta đi ngay."
"Đồ đần." Ngọc Dao nhìn theo bóng Cố Trung, khẽ mắng.
Chốc lát sau, Cố Trung dẫn không ít người tới, mỗi người phụ trách một góc lục soát từng ngõ ngách một hồi cuối cùng cũng tìm được thuốc. Nhưng khi mỗi người mở tay ra đưa thuốc cho Ngọc Dao, Ngọc Dao bối rối: Vì sao nhiều thuốc như vậy? Thượng Quan tiền bối cho không có nhiều như vậy đi? Chỉ là một chút khó hiểu vì nàng cũng không có nắm chắc số lượng thuốc, và đã đến giờ uống thuốc của công chúa, nàng không xoắn xuýt vì việc này nữa. Ngọc Dao cầm chắc đan dược và cấp tốc chạy về. Tuy nhiên, vừa đẩy cửa ra nàng cảm giác không khí không thích hợp? Nặng nề, u buồn, nghiêm túc đến đáng sợ.
"Công chúa điện hạ." Ngọc Dao cẩn thận nói, "Thượng Quan tiền bối luyện chế bổ huyết đan cho ngài nè. Ông ấy nói nó có tác dụng làm lành vết thương rất tốt."
Tiêu Mộ Tuyết còn đang trong đau khổ, lời Ngọc Dao nói cũng như gió bên tai.
"Điện hạ, ngài thế nào?" Ngọc Dao hỏi, "Ngài có tâm sự sao?"
Nhìn thần sắc ưu thương của Tiêu Mộ Tuyết, Ngọc Dao suy đoán công chúa phò mã lại có chuyện. Công chúa điện hạ chưa bao giờ bất lực, mất hồn như thế này - Tiêu Mộ Tuyết là kiểu người không để ý đến ai, càng không bao giờ thương tâm vì ai, mà trên đời này người có thể ảnh hưởng đến nàng e cũng chỉ có phò mã.
"Ngọc Dao, có chuyện gì?" Tiêu Mộ Tuyết nói, "Không có việc gì đừng quấy rầy bản cung."
"Công chúa điện hạ, ngài có gì khó chịu, hãy nói cho nô tỳ, em có thể chia sẽ giúp ngài." Ngọc Dao nói, "Ngài kìm nén sẽ bệnh mất."
"Không có gì, bản cung chỉ muốn ở một mình."
Là công chúa, nàng có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, nàng không muốn chuyện gì cũng nói cho Ngọc Dao nghe. Tiêu Mộ Tuyết và Ngọc Dao khác Cố Vân Cảnh và Thải Nguyệt. Tiêu Mộ Tuyết là cành vàng lá ngọc, dù có thân thiết với Ngọc Dao suy cho cùng cũng là chủ tớ. Không giống Cố Vân Cảnh, là thế tử nhưng lớn lên tại Vong Ưu Cốc, tiếp nhận tư tưởng tự do bình đẳng, nàng không coi Thải Nguyệt là nha hoàn mà là bạn bè.
"Điện hạ không muốn nói, vậy nô tỳ cáo lui." Ngọc Dao lại nói, "Nhưng mà ngài phải uống thuốc trước. Thuốc này tên là bổ huyết đan, giúp ngài khôi phục nhanh hơn."
Tiêu Mộ Tuyết bị bệnh đã một thời gian, ngày ngày nằm trên giường đến đờ người, nàng rất muốn ngắm nhìn bầu trời xanh, nghe gió mát, bởi vậy càng hi vọng mau mau bình phục.
"Nếu là Thượng Quan tiền bối chế tạo chắc hẳn rất hiệu quả." Tiêu Mộ Tuyết sùng bái Thượng Quan Lan, hoàn toàn tin tưởng y thánh, "Ngọc Dao, giúp ta."
Viên nào cũng không mùi không vị, lớn nhỏ như nhau, Ngọc Dao tùy chọn hai viên và rót chén nước ấm đưa tới công chúa. Tiêu Mộ Tuyết nhắm mắt mà uống. Thấy công chúa phối hợp, Ngọc Dao vui vẻ. Dĩ nhiên Ngọc Dao không có biết hai viên thuốc công chúa dùng là xuân tâm động phò mã làm rơi lúc ngất xỉu tại hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.