Chương 6
Bút Phong Tung Hoành
25/01/2024
6. Thích khách
Tiếu mi Tiêu Mộ Tuyết tràn lan lãnh ý:
"Đúng vậy, là không gặp. Đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi. Còn có chuyện khác?"
Nghe Tiêu Mộ Tuyết ngữ khí, Hàn Tuấn chẳng những không thảo được nàng niềm vui mà còn làm nàng phản cảm? Cố Vân Cảnh thức thời, tuy nghi hoặc biểu hiện Tiêu Mộ Tuyết khác thường nhưng cũng không hỏi nhiều. Cố Vân Cảnh khách khí đánh tiếng rồi đóng cửa, buông tiếng thở dài và đi hậu viện.
"Thế nào? Công chúa điện hạ bằng lòng gặp ta sao? Nàng đến sao?"
Hàn Tuấn vừa thấy Cố Vân Cảnh lộ vẻ vui mừng, kích động nói chuyện. Lấy khủy tay chống đỡ, giãy dụa phủ phục về phía trước; hắn vừa động đã nhăn mày.
Cố Vân Cảnh thấy hắn mất máu, biết hắn bị thương không nhỏ, nể hắn si tình không đành lòng nói thật - Lục công chúa không muốn gặp hắn.
"Lục công chúa ngủ rồi, ta ở ngoài cửa kêu vài lần mà không đáp. Nàng hôm nay không thoải mái, ta sẽ không quấy rầy nàng."
"Ngươi nói thật chứ?"
Theo lý mà nói Tiêu Mộ Tuyết đối hắn tình thâm nghĩa trọng, không có khả năng không gặp hắn đi? Và đêm tân hôn, Lục công chúa không thoải mái? Hàn Tuấn liên tưởng đến tình cảnh người yêu của mình nhất định là bị bắt đi vào khuôn khổ. Trong cảm nhận của hắn, Tiêu Mộ Tuyết là cô gái thánh khiết nhất trên đời này, vì cứu hắn mà không tiếc ủy thân cho người mình không thương. Trong mắt hắn, Trấn Viễn Hầu Phủ là một tòa lao ngục, là phần mộ mai táng Lục công chúa. Nghĩ tới dung mạo phong hoa tuyệt đại của Tiêu Mộ Tuyết, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng, tâm Hàn Tuấn như bị thiên đao vạn quả.
Đều nói nam nhi thà đổ máu chớ không rơi lệ; một giọt nước mắt lạnh lẽo đánh vào mặt hắn. Hai tay hắn nắm chặt dưới đất, móng tay gần như lún vào nền đất, biểu tình bi phẫn thống khổ, khuôn mặt tuấn lãng đầy sự thê lương. Rồi hắn như con rắn lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, cuối cùng tập trung vào Cố Vân Cảnh. Thiếu niên mặc hỉ phục phá lệ chói mắt.
Cố Vân Cảnh nhận rõ địch ý từ Hàn Tuấn, cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
"Ngươi có thể đi rồi."
"Thế tử... H... Hàn Tuấn tự tiện xông vào Hầu Phủ, ngài dễ dàng thả hắn đi a?" Cố Trung vội ngăn cản.
"Ừ." Cố Vân Cảnh nhướn mày, tự nhiên gật đầu.
Cố Trung không hiểu Cố Vân Cảnh; thế tử quá thiện lương đi? Cố Vân Cảnh xưa nay đối đãi hắn như thân nhân bởi vậy hắn lớn gan hơn người khác; Cố Trung đi lên,
"Thế tử, không thể thả hổ về rừng a, vạn nhất lần sau hắn lại xông vào thì sao? Thuộc hạ cảm thấy hắn không đơn giản."
"Hắn không phải người đại gian đại ác." Cố Vân Cảnh biết nguyên do Hàn Tuấn hành động cũng vì giai nhân tình tự khó khăn thôi. Nàng phất tay, "Tất cả giải tán đi, chuyện ngày hôm nay không được lộ ra ngoài."
Đêm khuya nhiều sương, Cố Vân Cảnh rùng mình, nói xong rồi xoay người rời đi.
Hàn Tuấn nhìn bóng dáng Cố Vân Cảnh, trực giác nói cho hắn biết Phò Mã không biết võ công. Bỗng linh quang chợt lóe, hắn nói:
"Chờ một chút."
Cố Vân Cảnh dừng bước.
"Phò mã gia, ta muốn ngài giúp một chuyện." Hàn Tuấn biểu tình ôn hòa, thành khẩn nói.
"Chuyện gì?"
Thông qua ngôn hành cử chỉ, Hàn Tuấn đoán được Cố Vân Cảnh không phải công tử kiêu căng ăn chơi trác táng. Đối phương chịu giúp hắn truyền lời lại buông tha thả hắn ra thuyết minh người ta còn là một người thiện tâm, nói vậy sẽ không cự tuyệt hắn thỉnh cầu. Hàn Tuấn không muốn lợi dụng Cố Vân Cảnh nhưng thật sự không còn cách nào. Nghĩ tới Lục công chúa, hắn nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Hàn Tuấn ngẩng đầu, mắt ửng đỏ nhìn Cố Vân Cảnh, hầu kết giật giật:
"Phò mã gia, ta có món đồ nhờ ngài giao cho Lục công chúa, được không?"
"Được." Cố Vân Cảnh vốn đã đồng tình Hàn Tuấn, thấy hắn thế này không khỏi động dung, gật đầu đáp ứng.
Hàn Tuấn lê chân bị thương, khập khiễng đến trước mặt Cố Vân Cảnh, từ trong lòng lấy ra hoa tai, nơi tay chăm chú nhìn vài lần sau mới đưa cho Cố Vân Cảnh. Đúng lúc này, Hàn Tuấn nhanh chóng rút chủy thủ trong giày ra, sét đánh không kịp bưng tai đặt tại cổ Cố Vân Cảnh. Thải Nguyệt, Cố Trung đã lập tức ra tay nhưng vẫn là chậm một bước.
"Hàn Tuấn ngươi muốn làm gì? Mau thả thế tử!" Thải Nguyệt lạnh lùng nói.
Một chốc lát, Hàn Tuấn lại bị bao vây.
"Thế tử nếu mất sợi tóc nào ta nhất định nghiền ngươi thành tro!" Cố Trung giơ trường kiếm mắng.
Hàn Tuấn lãnh ý cười cùng mắt lạnh thấu xương:
"Các ngươi lui ra cho ta, bằng không đừng trách chủy thủ không có mắt!" Hắn đối Cố Vân Cảnh nói, "Mang ta đến phòng Lục công chúa!"
Hạ nhân Hầu Phủ không động đậy, tuy nhiên khi nhìn đến chủy thủ đã gần sát cổ Cố Vân Cảnh, Cố Trung phất tay, ý bảo thủ vệ lui về sau.
"Hàn Tuấn, ngươi có biết bắt cóc đương kim Phò Mã là tội gì sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể mang Lục công chúa đi được sao?" Cố Vân Cảnh không có nửa điểm sợ hãi, trước sau bình tĩnh.
"Ta phải dẫn nàng đi; không được cũng phải được!" Hàn Tuấn kiên định.
"Ngươi không khỏi rất tự mình đa tình. Ngươi không hỏi xem Lục công chúa có muốn đi cùng ngươi không?" Cố Vân Cảnh châm chọc cười.
"Ngươi có ý gì?"
"Vừa rồi ta đã nói dối, Lục công chúa vẫn chưa ngủ, mà là nàng không muốn tới gặp ngươi."
Hàn Tuấn lắc đầu không tin, thì thào tự nói:
"Không có khả năng, Lục công chúa đối ta tình thâm nghĩa trọng, nàng không có khả năng không đến gặp ta."
"Ngươi là một nhân tài, đáng tiếc bị tình khốn quá sâu. Thẳng thắn mà nói, tình yêu ngươi chấp nhất làm cho ta thực cảm động, nhưng cách thức là cực kỳ ngu xuẩn." Cố Vân Cảnh thở dài.
"Ngươi cho là bắt được ta là có thể mang Lục công chúa đi sao? Cho dù ngươi có thể thoát khỏi Hầu Phủ, nhưng thoát được triều đình? Thiên hạ này đều là vương thổ đấy." Nói tới đây Cố Vân Cảnh chuyển khẩu khí, ngữ điệu thong dong trêu chọc, "Lần trước các ngươi không phải mới vừa thất bại sao?"
Hàn Tuấn bị Cố Vân Cảnh nói trúng tâm sự, im lặng không nói, ngay cả chủy thủ cũng lơi lỏng.
"Lại nói, cho là ngươi hiện tại mang được công chúa đi, cho là ngươi có thể chạy thoát triều đình, nhưng ngươi có nghĩ tới công chúa trốn đi sẽ cho Tiêu Quốc hậu quả gì?" Cố Vân Cảnh lấy hơi nói, "Không chỉ là tổn hại hoàng gia uy nghiêm, nghiêm trọng hơn là khiến Tiêu Quốc bị ngoại bang cười nhạo."
Hàn Tuấn biết Cố Vân Cảnh đang nói đến quân chủ Nam Sở - Vũ Văn Ngạn.
Cố Vân Cảnh nghĩ lại biểu tình của Tiêu Mộ Tuyết khi nghe tên Hàn Tuấn, bổ sung nói:
"Trọng yếu hơn một chút nữa, theo như ta được biết Lục công chúa quả thật không muốn cùng ngươi xa chạy cao bay."
"Nàng hiện tại đã là vợ ta, " nói đến chữ vợ, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo ở chân trời, "Đêm tân hôn ngươi tự tiện xông vào Hầu Phủ cướp người, việc này truyền ra sẽ mang đến lời lẽ gì cho nàng? Ai cũng biết Lục công chúa băng thanh ngọc khiết, hành vi của ngươi là hoàn toàn phá hủy hình tượng của nàng."
"Nếu đây là cái ngươi gọi là yêu đến chết không thay đổi thì ta đây chỉ có thể nói ngươi rất nông cạn. Ngươi là người thông minh, tự ngẫm lại đi."
Chân trời trăng lạnh bàng bạc, gió thoang thoảng đưa tới hương mai. Hồi lâu sau, có tiếng chủy thủ leng keng rơi xuống.
Tiếu mi Tiêu Mộ Tuyết tràn lan lãnh ý:
"Đúng vậy, là không gặp. Đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi. Còn có chuyện khác?"
Nghe Tiêu Mộ Tuyết ngữ khí, Hàn Tuấn chẳng những không thảo được nàng niềm vui mà còn làm nàng phản cảm? Cố Vân Cảnh thức thời, tuy nghi hoặc biểu hiện Tiêu Mộ Tuyết khác thường nhưng cũng không hỏi nhiều. Cố Vân Cảnh khách khí đánh tiếng rồi đóng cửa, buông tiếng thở dài và đi hậu viện.
"Thế nào? Công chúa điện hạ bằng lòng gặp ta sao? Nàng đến sao?"
Hàn Tuấn vừa thấy Cố Vân Cảnh lộ vẻ vui mừng, kích động nói chuyện. Lấy khủy tay chống đỡ, giãy dụa phủ phục về phía trước; hắn vừa động đã nhăn mày.
Cố Vân Cảnh thấy hắn mất máu, biết hắn bị thương không nhỏ, nể hắn si tình không đành lòng nói thật - Lục công chúa không muốn gặp hắn.
"Lục công chúa ngủ rồi, ta ở ngoài cửa kêu vài lần mà không đáp. Nàng hôm nay không thoải mái, ta sẽ không quấy rầy nàng."
"Ngươi nói thật chứ?"
Theo lý mà nói Tiêu Mộ Tuyết đối hắn tình thâm nghĩa trọng, không có khả năng không gặp hắn đi? Và đêm tân hôn, Lục công chúa không thoải mái? Hàn Tuấn liên tưởng đến tình cảnh người yêu của mình nhất định là bị bắt đi vào khuôn khổ. Trong cảm nhận của hắn, Tiêu Mộ Tuyết là cô gái thánh khiết nhất trên đời này, vì cứu hắn mà không tiếc ủy thân cho người mình không thương. Trong mắt hắn, Trấn Viễn Hầu Phủ là một tòa lao ngục, là phần mộ mai táng Lục công chúa. Nghĩ tới dung mạo phong hoa tuyệt đại của Tiêu Mộ Tuyết, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng, tâm Hàn Tuấn như bị thiên đao vạn quả.
Đều nói nam nhi thà đổ máu chớ không rơi lệ; một giọt nước mắt lạnh lẽo đánh vào mặt hắn. Hai tay hắn nắm chặt dưới đất, móng tay gần như lún vào nền đất, biểu tình bi phẫn thống khổ, khuôn mặt tuấn lãng đầy sự thê lương. Rồi hắn như con rắn lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, cuối cùng tập trung vào Cố Vân Cảnh. Thiếu niên mặc hỉ phục phá lệ chói mắt.
Cố Vân Cảnh nhận rõ địch ý từ Hàn Tuấn, cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
"Ngươi có thể đi rồi."
"Thế tử... H... Hàn Tuấn tự tiện xông vào Hầu Phủ, ngài dễ dàng thả hắn đi a?" Cố Trung vội ngăn cản.
"Ừ." Cố Vân Cảnh nhướn mày, tự nhiên gật đầu.
Cố Trung không hiểu Cố Vân Cảnh; thế tử quá thiện lương đi? Cố Vân Cảnh xưa nay đối đãi hắn như thân nhân bởi vậy hắn lớn gan hơn người khác; Cố Trung đi lên,
"Thế tử, không thể thả hổ về rừng a, vạn nhất lần sau hắn lại xông vào thì sao? Thuộc hạ cảm thấy hắn không đơn giản."
"Hắn không phải người đại gian đại ác." Cố Vân Cảnh biết nguyên do Hàn Tuấn hành động cũng vì giai nhân tình tự khó khăn thôi. Nàng phất tay, "Tất cả giải tán đi, chuyện ngày hôm nay không được lộ ra ngoài."
Đêm khuya nhiều sương, Cố Vân Cảnh rùng mình, nói xong rồi xoay người rời đi.
Hàn Tuấn nhìn bóng dáng Cố Vân Cảnh, trực giác nói cho hắn biết Phò Mã không biết võ công. Bỗng linh quang chợt lóe, hắn nói:
"Chờ một chút."
Cố Vân Cảnh dừng bước.
"Phò mã gia, ta muốn ngài giúp một chuyện." Hàn Tuấn biểu tình ôn hòa, thành khẩn nói.
"Chuyện gì?"
Thông qua ngôn hành cử chỉ, Hàn Tuấn đoán được Cố Vân Cảnh không phải công tử kiêu căng ăn chơi trác táng. Đối phương chịu giúp hắn truyền lời lại buông tha thả hắn ra thuyết minh người ta còn là một người thiện tâm, nói vậy sẽ không cự tuyệt hắn thỉnh cầu. Hàn Tuấn không muốn lợi dụng Cố Vân Cảnh nhưng thật sự không còn cách nào. Nghĩ tới Lục công chúa, hắn nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Hàn Tuấn ngẩng đầu, mắt ửng đỏ nhìn Cố Vân Cảnh, hầu kết giật giật:
"Phò mã gia, ta có món đồ nhờ ngài giao cho Lục công chúa, được không?"
"Được." Cố Vân Cảnh vốn đã đồng tình Hàn Tuấn, thấy hắn thế này không khỏi động dung, gật đầu đáp ứng.
Hàn Tuấn lê chân bị thương, khập khiễng đến trước mặt Cố Vân Cảnh, từ trong lòng lấy ra hoa tai, nơi tay chăm chú nhìn vài lần sau mới đưa cho Cố Vân Cảnh. Đúng lúc này, Hàn Tuấn nhanh chóng rút chủy thủ trong giày ra, sét đánh không kịp bưng tai đặt tại cổ Cố Vân Cảnh. Thải Nguyệt, Cố Trung đã lập tức ra tay nhưng vẫn là chậm một bước.
"Hàn Tuấn ngươi muốn làm gì? Mau thả thế tử!" Thải Nguyệt lạnh lùng nói.
Một chốc lát, Hàn Tuấn lại bị bao vây.
"Thế tử nếu mất sợi tóc nào ta nhất định nghiền ngươi thành tro!" Cố Trung giơ trường kiếm mắng.
Hàn Tuấn lãnh ý cười cùng mắt lạnh thấu xương:
"Các ngươi lui ra cho ta, bằng không đừng trách chủy thủ không có mắt!" Hắn đối Cố Vân Cảnh nói, "Mang ta đến phòng Lục công chúa!"
Hạ nhân Hầu Phủ không động đậy, tuy nhiên khi nhìn đến chủy thủ đã gần sát cổ Cố Vân Cảnh, Cố Trung phất tay, ý bảo thủ vệ lui về sau.
"Hàn Tuấn, ngươi có biết bắt cóc đương kim Phò Mã là tội gì sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể mang Lục công chúa đi được sao?" Cố Vân Cảnh không có nửa điểm sợ hãi, trước sau bình tĩnh.
"Ta phải dẫn nàng đi; không được cũng phải được!" Hàn Tuấn kiên định.
"Ngươi không khỏi rất tự mình đa tình. Ngươi không hỏi xem Lục công chúa có muốn đi cùng ngươi không?" Cố Vân Cảnh châm chọc cười.
"Ngươi có ý gì?"
"Vừa rồi ta đã nói dối, Lục công chúa vẫn chưa ngủ, mà là nàng không muốn tới gặp ngươi."
Hàn Tuấn lắc đầu không tin, thì thào tự nói:
"Không có khả năng, Lục công chúa đối ta tình thâm nghĩa trọng, nàng không có khả năng không đến gặp ta."
"Ngươi là một nhân tài, đáng tiếc bị tình khốn quá sâu. Thẳng thắn mà nói, tình yêu ngươi chấp nhất làm cho ta thực cảm động, nhưng cách thức là cực kỳ ngu xuẩn." Cố Vân Cảnh thở dài.
"Ngươi cho là bắt được ta là có thể mang Lục công chúa đi sao? Cho dù ngươi có thể thoát khỏi Hầu Phủ, nhưng thoát được triều đình? Thiên hạ này đều là vương thổ đấy." Nói tới đây Cố Vân Cảnh chuyển khẩu khí, ngữ điệu thong dong trêu chọc, "Lần trước các ngươi không phải mới vừa thất bại sao?"
Hàn Tuấn bị Cố Vân Cảnh nói trúng tâm sự, im lặng không nói, ngay cả chủy thủ cũng lơi lỏng.
"Lại nói, cho là ngươi hiện tại mang được công chúa đi, cho là ngươi có thể chạy thoát triều đình, nhưng ngươi có nghĩ tới công chúa trốn đi sẽ cho Tiêu Quốc hậu quả gì?" Cố Vân Cảnh lấy hơi nói, "Không chỉ là tổn hại hoàng gia uy nghiêm, nghiêm trọng hơn là khiến Tiêu Quốc bị ngoại bang cười nhạo."
Hàn Tuấn biết Cố Vân Cảnh đang nói đến quân chủ Nam Sở - Vũ Văn Ngạn.
Cố Vân Cảnh nghĩ lại biểu tình của Tiêu Mộ Tuyết khi nghe tên Hàn Tuấn, bổ sung nói:
"Trọng yếu hơn một chút nữa, theo như ta được biết Lục công chúa quả thật không muốn cùng ngươi xa chạy cao bay."
"Nàng hiện tại đã là vợ ta, " nói đến chữ vợ, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo ở chân trời, "Đêm tân hôn ngươi tự tiện xông vào Hầu Phủ cướp người, việc này truyền ra sẽ mang đến lời lẽ gì cho nàng? Ai cũng biết Lục công chúa băng thanh ngọc khiết, hành vi của ngươi là hoàn toàn phá hủy hình tượng của nàng."
"Nếu đây là cái ngươi gọi là yêu đến chết không thay đổi thì ta đây chỉ có thể nói ngươi rất nông cạn. Ngươi là người thông minh, tự ngẫm lại đi."
Chân trời trăng lạnh bàng bạc, gió thoang thoảng đưa tới hương mai. Hồi lâu sau, có tiếng chủy thủ leng keng rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.