Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 177: Chị dâu nhỏ 2

Yên Mang

05/07/2018

“Oh.” Anh nghiêm túc suy tính một lúc, đáp lại, “Sinh cục cưng phải đợi sau khi kết hôn!”

Thật sao? Mơ mơ màng màng, sao không giống như bạn cùng phòng của cô nói! Một trong những người bạn cùng phòng của cô cũng bởi vì mang thai mà đi bệnh viện phá thai, nhưng bạn cùng phòng của cô còn chưa kết hôn với bạn trai đó!

Khi cô đang rối rắm vấn đề này, người đàn ông đã dịu dàng xâm chiếm cô. Cảm giác này khiến cho tim cô đập nhanh, trong hoảng hốt, dường như nhớ lại một chút ngắt quãng vỡ nát, cô bị người đàn ông đè dưới thân liều mạng giãy giụa kêu gào, “Đừng… Buông em ra… Đừng chạm vào em… Hu hu.”

“Nào, đừng sợ!” Lương Thiên Dật ngừng động tác, anh biết nhất định phải vượt qua sợ hãi đối với tình dục ở trong lòng Vân Đóa, anh muốn để cho cô cảm nhận được tốt đẹp ở trong đó, “Chúng ta đang yêu nhau! Đây là một chuyện rất tốt đẹp rất thánh khiết, đừng sợ, buông lỏng thân thể ra, để cho anh tốt đẹp mà yêu em!”

Giọng nói của anh đưa đến tác dụng trấn an rất tốt, hơi thở của anh khiến đáy lòng sợ hãi của cô dần bình tĩnh, ở trong ngực anh, cô bị anh cực kỳ dịu dàng đoạt lấy.

“Vân Đóa, em là của anh! Em là của anh! Vĩnh viễn đều là của anh!” Anh in lại từng dấu ấn thuộc về anh lên thân thể trắng nõn của cô, ở trong không gian xe nhỏ bé, anh để cho cô hết sức mở thân thể ra, hùa theo đòi lấy của anh.

Từ từ, thân thể cứng rắn của Vân Đóa bắt đầu chuyển thành mềm mại. Hai cánh tay mảnh khảnh quấn quanh cổ anh, nhắm mắt lại, mùi thơm mát mẻ trên thân thể anh là thuốc an thần tốt nhất, khiến cô say mê.

“Vân Đóa, cục cưng ngoan, anh sẽ hết sức yêu em, yêu em!” Anh dần trở nên điên cuồng, ham muốn giữ lấy của đàn ông đang tác quái, anh thật muốn từ nay về sau riêng mình hưởng thụ người dễ thương này! Ai còn dám muốn có ý đồ với cô, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó chết không có nơi chôn thân.

Nhớ tới trước kia cô bị đau khổ và anh hiểu lầm cô, anh liền hối tiếc đến muốn giết mình!

Vân Đóa có chút sợ hãi, gắt gao bám lấy anh, khuôn mặt xinh đẹp tươi ngọt mơ hồ có phần khẩn trương.

"Đừng sợ, chúng ta yêu thật lòng, chuyện này làm thế nào cũng đều tốt đẹp!” Anh không chỉ lo bản thân hưởng thụ, mà bất cứ lúc nào cũng chú ý tới biến hóa trên vẻ mặt Vân Đóa, thấy cô không thả lỏng, liền khai thông và khích lệ thích ứng.

Ở dưới kiên trì không ngừng cố gắng của Lương Thiên Dật, Vân Đóa đơn thuần nhanh chóng đón nhận tẩy não của anh – tình dục là chất phụ gia tốt đẹp nhất trong tình yêu nam nữ, chỉ có kết hợp linh hồn và thể xác mới là cảnh giới tối cao của hạnh phúc!

Tiếp nhận anh, chuyện đương nhiên! Không cần sợ và xấu hổ, đây là chuyện rất tốt đẹp!

Mưa tạnh mây nghỉ, Lương Thiên Dật ôm Vân Đóa vào trong ngực liên tục mổ hôn. Nụ hôn nhỏ nhẹ như lông vũ rơi xuống toàn thân cô, hết sức dịu dàng.

Như thế nào cũng yêu không đủ cô, nhưng anh sợ hù dọa cô. Lần này cô có thể phối hợp giao mình ra cho anh đã không dễ, ở trong ngực anh, cô dần dần quên mất ám ảnh và tổn thương trong quá khứ, đây càng là chuyện không dễ dàng. Mọi việc phải có một quá trình tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội, nếu không sẽ phản ngược lại.

Mặc dù anh rất muốn đòi hỏi vô độ cô, nhưng vẫn từ từ đợi cô thích ứng anh, anh mới ra sức yêu cô đi!

"Đói bụng không?" Lần này, anh hỏi chính là bụng của cô có đói không.



Anh không nhắc tới thì thôi, nhắc tới, bụng của cô liền ùng ục kêu lên, chọc cho anh bật cười từng trận.

Cô căm phẫn trừng mắt nhìn anh, người đàn ông ác liệt! Nói muốn mời cô đi ăn trưa, kết quả lừa gạt cô vào trong rừng rậm nhỏ làm yêu yêu gì đó, bây giờ đói bụng rồi, anh còn không biết xấu hổ mà cười cô!

"Chúng ta đi ăn cơm!" Lần này là thật! Anh đã ăn no, phải cân nhắc đến cái bụng của cô có đói không!

Ăn cơm xong, Lương Thiên Dật tự mình gọi đến chỗ hiệu trưởng xin nghỉ, nói thân thể Vân Đóa không thoải mái, buổi chiều không đi học.

Cúp điện thoại, Vân Đóa kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói dối.”

Ánh mắt này giống như giáo viên nhìn học sinh không tuân thủ nội quy nhà trường! Lương Thiên Dật thản nhiên cười, nói: “Anh không nói dối! Lần đầu tiên của phụ nữ rất dễ hỏng, đều cần nghỉ ngơi, không thể lên lớp cũng không thể đi làm!”

Lần đầu tiên? Vân Đóa nhớ tới việc làm trên xe với Lương Thiên Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên rồi! Cúi mắt, hiền thục nghe theo sắp xếp của Lương Thiên Dật.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng ngượng ngùng của cô, trong lòng anh yêu thương vô hạn. Ôm cô vào trong ngực, lần này anh thề, cho dù như thế nào cũng không để cho cô rời khỏi bên cạnh anh, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô!

Lương Thiên Dật đưa cô đi phòng trưng bày triển lãm tranh của anh, phòng trưng bày triển lãm tranh đã ở giai đoạn chuẩn bị, quy mô đơn giản, anh nói cho cô biết, chờ phòng trưng bày triển lãm tranh khai trương, sẽ để cho cô làm bà chủ nơi này.

Thấy phòng trưng bày triển lãm tranh, trong đầu liền thoáng qua một chút hình ảnh Lương Thiên Dật vẽ tranh đứt quãng, thật giống như trước đây cô thường nhìn anh vẽ tranh. Chuyện này rất kỳ quái, không phải lúc trước cô không biết anh sao?

Có lúc, cô cảm giác bọn họ quen biết đã lâu! Nhưng khi định nhớ lại chuyện này, trong đầu lại trống không. Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, đây là Lương Thiên Dật nói cho cô biết, cho nên cô không hề làm khó đầu óc của mình nữa.

Lương Tuấn Đào nhận được điện thoại của anh cả Lương Thiên Dật, tối hôm nay nhất định phải về nhà ăn cơm tối, bởi vì anh ấy có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

Chuyện quan trọng gì? Lương Tuấn Đào nghĩ tới tình yêu gần đây của Lương Thiên Dật và Vân Đóa, không khỏi không hứng thú lắm: Sẽ không phải tuyên bố làm lớn bụng Vân Đóa chứ!

Đối với cô gái thích khóc đó, anh thật sự không thích! Nhưng anh cả anh coi cô ấy như bảo bối, như hoa trong mắt, anh giữ vững ý kiến của mình, nhưng sẽ không làm trở ngại anh cả điều gì.

Làm xong việc quân, anh vội vàng chạy ô tô đi về, sau khi về đến nhà, chiều tối đã phủ xuống đèn vừa bật lên.

Bước vào trong phòng khách liền ngửi thấy được hơi thở không giống như tầm thường, quả nhiên, đi tới thấy anh cả mang theo Vân Đóa ngồi trong phòng khách, ngồi đối diện với Lương Trọng Toàn và Lưu Mỹ Quân, Lâm Tuyết cũng ở đó.



Lương Tuấn Đào vội vàng đi qua, gật đầu một cái với anh cả, thuận tiện quan sát Vân Đóa, người kia vẫn cúi thấp đầu, dáng vẻ không dám thở mạnh.

Thời gian biết Vân Đóa cũng không ngắn, sao không hề thấy cô ấy có tiền đồ gì!

Ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào cầm tay của cô, nhỏ giọng ân cần hỏi, “Khá hơn chút nào không?”

“Ừ.” Sắc mặt của Lâm Tuyết dễ nhìn hơn hôm qua nhiều, tinh thần cũng nâng lên rất nhiều.

Người một nhà đến đông đủ, tình thế trước mắt, cho dù Lương Thiên Dật không mở miệng, bọn họ cũng biết là vì chuyện gì!

“Cha, mẹ, Tuấn Đào, còn có em dâu đều ở đây, con chính thức giới thiệu cho mọi người bạn gái của con Vân Đóa!” Lương Thiên Dật cúi Vân Đóa đang cúi đầu sang, thân mật nắm eo thon của cô, tuyên bố với người thân của mình, “Con định đính hôn với Vân Đóa!”

Tin tức này không tính làm cho người ta khiếp sợ, tối thiểu Lương Tuấn Đào cho rằng anh ấy sẽ tuyên bố Vân Đóa có thai!

Biểu hiện trên mặt của mọi người không giống nhau, nhưng cũng không có ai lên tiếng phản đối.

Lương Trọng Toàn nhấp một ngụm trà, từ từ mở miệng nói: “Chỉ cần hai đứa tình đầu ý hợp với nhau, cha không có ý kiến!”

Lưu Mỹ Quân nhức đầu bao nhiêu năm với cậu con trai lớn như vậy, khó khăn lắm mới nghe được thằng bé có ý niệm lấy vợ, cũng không nhịn được âm thầm vui mừng. Tuy rằng rất không hài lòng với Vân Đóa, nhưng chiếu theo tình hình thằng bé này, nếu như không đồng ý, chỉ sợ nó sẽ tiếp tục độc thân, cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý, “Mẹ có cùng ý kiến với cha con, hai đứa đều là người lớn, có quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình!”

Lương Tuấn Đào bất cần đời nhún nhún vai, nói với anh cả: “Mặc kệ anh cưới ai, chẳng qua em phải nhắc nhở anh một câu, người phụ nữ này rất có năng lực khóc! Sau khi kết hôn anh phải cố sức dụ dỗ cô ấy, bằng không… Coi chừng nước mắt chết đuối anh!”

Thân thể mềm mại của Vân Đóa khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống càng đỏ hơn. Không ngờ Lương nhị thiếu biết rõ cô như vậy, cô thật sự thích rơi nước mắt, thấy vậy xem ra là một khuyết điểm khiến cho người ta ghét, về sau phải thay đổi đi.

Lương Thiên Dật quăng một ánh mắt cảnh cáo cho em trai, kiên định nói: “Sau khi gả cho anh, anh sẽ không để cho cô ấy rơi một giọt nước mắt!”

“Anh chắc chắn?” Lương Tuấn Đào vốn thích gây lộn với anh trai, sau khi Lương Thiên Dật bị tai nạn xe cộ tâm tình không tốt, anh mới không dám nói lung tung với anh trai. Bây giờ dáng vẻ cũ nảy mầm lại, bắt đầu nhạo báng anh ấy, “Phụ nữ rất phiền toái! Lúc khổ sở rơi nước mắt, lúc vui sướng cũng rơi nước mắt! Anh có thể duy trì cô ấy luôn không lo không vui? Đây không phải đã đắc đạo thành tiên rồi sa!”

“…” Được rồi, Lương Thiên Dật thừa nhận, múa mép khua môi, anh trời sinh không phải là đối thủ của em trai! Tính cách của anh hoàn toàn di truyền từ cha Lương Trọng Toàn, chất phác bảo thủ, mà em trai đa số di truyền theo Lưu Mỹ Quân, cái miệng kia tuyệt đối không chịu buông tha cho người.

Trong cười đùa của mọi người đều là ý tốt, Vân Đóa lại quẫn đến hận không thể đào một cái hang chui vào. Trong phòng khách không có hang, cô định chui vào trong ngực Lương Thiên Dật, lại sợ mọi người bàn luận cô quá dở hơi, liền vặn vẹo đầu ngón tay của mình, không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Tuyết đứng lên, đi tới bên người Vân Đóa nhẹ nhàng kéo cô ấy ra khỏi bên người Lương Thiên Dật, cười nhẹ chế nhạo: “Không ngờ sẽ làm chị em bạn dâu với em, chị dâu nhỏ của em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook