Quyển 2 - Chương 249
Yên Mang
09/11/2018
“Bắc Thành, cậu phải chịu đựng!” Lương Tuấn Đào vỗ bả vai tôi tiếp sức
cho tôi, lại khiến cho ngực tôi càng thêm lạnh lẽo. Anh biết rõ tình cảm của tôi đối với Hâm Lôi, tin tức này khiến cho trái tim không chịu nổi
nặng nề của tôi lại thêm họa vô đơn chí, “Hoắc Vân Phi chiếm đoạt cô ấy! Hơn nữa trong ngắn hạn mang cô ấy bên người, trở thành nữ nô được anh
ta cưng chiều nhất!”
Trùm thuốc phiện ở tam giác vàng có thói quen nuôi dưỡng nữ nô, dùng bọn họ phát tiết vui vẻ. Tôi chưa từng nghĩ tới Hâm Lôi xinh đẹp tự tin sa vào thành một thành viên trong bọn họ.
Lúc đó, tôi gần như đứng không vững, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa té ngã.
“Tôi sẽ giúp cậu cứu cô ấy ra!” Lương Tuấn Đào tỏ vẻ rất tự trách, anh biết tất cả đều do anh mà ra. Anh áy náy liên giọng khuyên giải an ủi tôi, “Tiếc cho Hâm Lôi… Nếu cậu thật tâm yêu cô ấy, đừng so đo chuyện này! Cô ấy cũng không tình nguyện!”
Đúng vậy, Hâm Lôi không tình nguyện! Cô ấy là người bị hại, bị tôi liên lụy gặp phải tai họa bất ngờ này. Tôi quyết định không để ý chuyện cô ấy mất trinh tiết, chỉ cần cô ấy có thể bình an thoát hiểm, tôi sẽ càng yêu cô ấy hơn!
Mỗi ngày thuyết phục bản thân như vậy, nhưng trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn. Tôi bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước không nghe lời Lương Tuấn Đào nói, ở chung với Hâm Lôi trước chứ! Thân thể thuần khiết tốt đẹp của cô lại bị một người đàn ông khác nhanh chân đến trước, nghĩ tới cô ấy hầu hạ dưới thân Hoắc Vân Phi, tôi liền hối hận đến hận không thể giết chết bản thân.
Phía chính phủ thương lượng ngoài sáng, hiệu quả rất nhỏ. Hoắc Vân Phi cuồng vọng tự đại, trừ phi anh ta chơi ngán cô ấy, bằng không lợi ích lớn nhất cũng khó khiến cho anh ta động lòng.
Nhà họ Hoắc giàu có tột cùng, cho dù chính phủ hứa cho anh ta lợi ích kinh người cũng khó để cho anh ta động lòng. dinendian.lơqid]on
Tôi mỗi ngày mượn rượu giải sầu, hoàn toàn không có tâm tư làm việc. Lương Tuấn Đào thả cho tôi thời gian nửa năm điều chỉnh tâm tình, trên thực tế ra lệnh cho tôi bí mật đến Myanmar trước nghĩ cách cứu viện Đỗ Hâm Lôi.
Không thể không nói, Lương Tuấn Đào thật sự lợi hại. Hành tung của Hoắc Vân Phi quỷ dị, không nơi ở cố định, anh ấy cũng có thể điều tra rõ điểm dừng chân của anh ta.
Cấp cho tôi một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ, còn cố ý để Vân Phàm đồng hành, định thông qua thủ đoạn bí mật nghĩ cách cứu viện Hâm Lôi.
Hoắc Vân Phi quá giảo hoạt rồi, quả thật còn trơn trượt hơn lươn! Vừa mới nhận thấy gió thổi cỏ lay, anh ta liền mang theo Hâm Lôi trốn không thấy bóng dáng.
Chỉ có điều may mắn đi theo còn có Vân Phàm, cậu ta từng là sát thủ đứng đầu thế giới, kỹ xảo theo dõi không ai có thể địch nổi. Khi Hoắc Vân Phi mang theo Hâm Lôi chạy trốn, cậu ấy chụp lại được một tấm hình chung của bọn họ.
Tấm hình này khiến cho lòng tôi đau như muốn nứt ra!
Hâm Lôi ở bên cạnh Hoắc Vân Phi cười tươi như hoa, đây là đả kích có thể nghĩ là biết đối với tôi.
Hoắc Vân Phi anh tuấn tiêu sái, khí độ siêu quần. Thân là tam thiếu nhà họ Hoắc anh ta đứng đầu cả hắc đạo Đông Nam Á, anh ta có tất cả điều kiện đủ để khuynh đảo phụ nữ, nhưng trong những cô gái này không nên có Hâm Lôi.
Cô ấy là người phụ nữ của Triệu Bắc Thành tôi! Hiện giờ lại ở trong ngực Hoắc Vân Phi cười đến xinh đẹp như vậy… Tôi không thể tha thứ cho cô!
Rốt cuộc có không tiếc sử dụng từ không sạch sẽ không chịu nổi để hình dung cô không, chỉ có điều tôi thật sự đau lòng! Sao cô có thể… Tấm hình này tôi giữ ở bên người, khi không có ai đều lấy ra nhìn. Mỗi lần nhìn, trái tim từng nóng cháy của tôi liền lạnh đi một phần!
Ánh mắt cô nhìn Hoắc Vân Phi dịu dàng như vậy, ý cười trong mắt tự nhiên như vậy. Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của người phụ nữ đau khổ vì tình chăm chú nhìn kẻ địch, rõ ràng là ánh nhìn chăm chú của người phụ nữ dành cho người yêu.
Sườn mặt Hoắc Vân Phi anh tuấn đến gian ác, ánh mắt quyến rũ như vậy đủ để mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào. Hơn nữa anh ta ra tay hào phóng, không có người phụ nữ nào có thể chống cự được thế công của anh ta.
Hâm Lôi ở bên cạnh anh ta sống cũng không khổ sở, nếu như cô thật tình căm hận người đàn ông đoạt lấy giữ lấy cô, tuyệt đối sẽ không tươi cười ngọt ngào với anh ta như vậy.
Ít nhất, cô cũng không chán ghét anh ta!
Ngực tôi hoàn toàn lạnh lẽo tê dại, hoàn toàn mất ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn thấy cô và Hoắc Vân Phi đang quấn lấy… Cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết mất, vì hóa giải cảm xúc, đêm khuya tôi lái xe đi làng chơi.
Nửa đời trước, tôi giữ mình trong sạch! Từ khi nhìn tấm hình kia, tôi hoàn toàn dơ bẩn sa đọa. Có lẽ trong tiềm thức, tôi đang trả thù Hâm Lôi, trả thù cô thừa nhận mây mưa vui sướng trong ngực người đàn ông khác.
Như quyết tâm tiết dục lên trên những người cô gái kia, giống như coi các cô là Đỗ Hâm Lôi. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi thường thường sẽ khiến các cô ấy sợ tới mức mặt không còn chút máu, trong các cô có mấy người gan lớn thậm chí thử thăm dò hỏi tôi: “Hâm Lôi là bạn gái cũ của anh sao?”
Tôi càng thêm phẫn nộ, nói cho các cô ấy biết, “Hâm Lôi là bà xã của tôi, vẫn là vậy!”
Từ chối thừa nhận Hâm Lôi là bạn gái cũ của tôi! Cô ấy là bà xã của tôi! Chúng tôi đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn!
Cuộc sống sa đọa trôi qua mấy tháng, cuối cùng lại nhận được tin tức. Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lại chuẩn bị đi tam giác vàng thăm hỏi Hoắc Gia Tường, đây là cơ hội tốt, anh ấy nói, tôi giả trang thành chiến sĩ bình thường đi theo.
Nếu lần này tôi có thể phát hiện ra tung tích của Hoắc Vân Phi ở tam giác vàng, có thể nhân cơ hội giải cứu Đỗ Hâm Lôi ra.
Lương Tuấn Đào vẫn luôn áy náy chuyện Đỗ Hâm Lôi. Từ sau khi Hâm Lôi bị bắt, anh ấy vẫn luôn chưa bao giờ bỏ qua cho các biện pháp nghĩ cách cứu viện cô ấy.
Tôi có hứng thú không lớn với chuyện này, có lẽ do căm phẫn và oán niệm thời gian quá lâu, khiến cho cảm tình của tôi đối với Hâm Lôi đã giảm bớt, có đôi khi thậm chí cam chịu mà nghĩ, tìm không thấy liền không tìm! Để cho cô ấy đi theo Hoắc Vân Phi cao chạy xa bay đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Cô nở nụ cười rực rỡ với Hoắc Vân Phi đã thành vết sẹo khắc vĩnh viễn không cách nào khép lại trong lòng tôi, tôi là người đàn ông quá nghiêm khắc hoàn mỹ, không cách nào tha thứ cho khuyết điểm của cô, bằng cũng sẽ không chấp nhất lưu lần đầu tiên đến đêm tân hôn.
Ở trong lòng tôi cô lại không thuần mỹ, giống như đóa hoa xinh đẹp bị ô uế, giá trị cất giấu giảm bớt.
Chỉ có điều, tôi không tìm được lý do từ chối nhận nhiệm vụ. Vì cứu Hâm Lôi, Vân Phàm, Phùng Trường Nghĩa còn có Lê Văn Chính đều tham gia, bọn họ xoa tay tích cực tìm cách, còn tôi ở giữa bọn họ có vẻ lạnh lùng như vậy.
Chỉ có điều, không có ai trách cứ tôi. Bọn họ đều tin tưởng tôi vì rất để ý đến cô ấy mà bình tĩnh lạnh nhạt như vậy. Cũng may tôi vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, vui giận không lộ ra ngoài mặt, cho nên không có ai hoài nghi gì tôi.
Đến tam giác vàng, tôi lặp đi lặp lại lau chùi súng của mình. Nghĩ rằng nếu như để cho tôi gặp Hoắc Vân Phi, tôi nhất định sẽ một phát bắn chết anh ta! Chẳng sợ Lương Tuấn Đào vì vậy mà trở mặt với tôi, tôi cũng muốn đập chết anh ta!
Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, hai hận lớn trong đời đáng tiếc bị tôi gặp phải một chuyện! Tôi hận không thể rút gân lột da Hoắc Vân Phi.
Sự tình thật sự thuận lợi, tất cả đều trong lòng bàn tay Lương Tuấn Đào.
Anh ấy là một người đàn ông có thói quen khống chế toàn cục, lần này cũng không ngoại lệ.
Cơ hội Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ được anh ấy lợi dụng hoàn toàn, anh ấy cuối cùng thành công khóa được hành tung của Hoắc Vân Phi.
Chỉ có điều Hoắc Vân Phi rất giảo hoạt, nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng. Anh ta mang theo Hâm Lôi ngồi máy bay vội vàng trốn đi, nhưng lần này anh ta lại không thể bỏ rơi được chúng tôi.
Trời cũng giúp tôi! Hoắc Vân Phi thế mà lại ngồi trên một chiếc máy bay rời đi, không mang theo một nhóm máy bay bảo vệ anh ta, đây là cơ hội tốt khó có được.
Bốn chiếc máy bay chiến đấu quân dụng trải qua ngụy trang nhanh chóng bao vây chiếc máy bay kia, theo bốn góc độ chặt chẽ khóa nó lại. Tôi kiềm chế kích động khát máu, gần như không khống chế nổi cảm xúc, lập tức ra lệnh cho các chiến sỹ chuẩn bị sẵn sàng nổ súng về phía nó.
Bắn rơi nó! Nổ bay nó! Hủy diệt nó!
Trùm thuốc phiện ở tam giác vàng có thói quen nuôi dưỡng nữ nô, dùng bọn họ phát tiết vui vẻ. Tôi chưa từng nghĩ tới Hâm Lôi xinh đẹp tự tin sa vào thành một thành viên trong bọn họ.
Lúc đó, tôi gần như đứng không vững, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa té ngã.
“Tôi sẽ giúp cậu cứu cô ấy ra!” Lương Tuấn Đào tỏ vẻ rất tự trách, anh biết tất cả đều do anh mà ra. Anh áy náy liên giọng khuyên giải an ủi tôi, “Tiếc cho Hâm Lôi… Nếu cậu thật tâm yêu cô ấy, đừng so đo chuyện này! Cô ấy cũng không tình nguyện!”
Đúng vậy, Hâm Lôi không tình nguyện! Cô ấy là người bị hại, bị tôi liên lụy gặp phải tai họa bất ngờ này. Tôi quyết định không để ý chuyện cô ấy mất trinh tiết, chỉ cần cô ấy có thể bình an thoát hiểm, tôi sẽ càng yêu cô ấy hơn!
Mỗi ngày thuyết phục bản thân như vậy, nhưng trống rỗng trong lòng càng lúc càng lớn. Tôi bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước không nghe lời Lương Tuấn Đào nói, ở chung với Hâm Lôi trước chứ! Thân thể thuần khiết tốt đẹp của cô lại bị một người đàn ông khác nhanh chân đến trước, nghĩ tới cô ấy hầu hạ dưới thân Hoắc Vân Phi, tôi liền hối hận đến hận không thể giết chết bản thân.
Phía chính phủ thương lượng ngoài sáng, hiệu quả rất nhỏ. Hoắc Vân Phi cuồng vọng tự đại, trừ phi anh ta chơi ngán cô ấy, bằng không lợi ích lớn nhất cũng khó khiến cho anh ta động lòng.
Nhà họ Hoắc giàu có tột cùng, cho dù chính phủ hứa cho anh ta lợi ích kinh người cũng khó để cho anh ta động lòng. dinendian.lơqid]on
Tôi mỗi ngày mượn rượu giải sầu, hoàn toàn không có tâm tư làm việc. Lương Tuấn Đào thả cho tôi thời gian nửa năm điều chỉnh tâm tình, trên thực tế ra lệnh cho tôi bí mật đến Myanmar trước nghĩ cách cứu viện Đỗ Hâm Lôi.
Không thể không nói, Lương Tuấn Đào thật sự lợi hại. Hành tung của Hoắc Vân Phi quỷ dị, không nơi ở cố định, anh ấy cũng có thể điều tra rõ điểm dừng chân của anh ta.
Cấp cho tôi một nhóm chiến sĩ tinh nhuệ, còn cố ý để Vân Phàm đồng hành, định thông qua thủ đoạn bí mật nghĩ cách cứu viện Hâm Lôi.
Hoắc Vân Phi quá giảo hoạt rồi, quả thật còn trơn trượt hơn lươn! Vừa mới nhận thấy gió thổi cỏ lay, anh ta liền mang theo Hâm Lôi trốn không thấy bóng dáng.
Chỉ có điều may mắn đi theo còn có Vân Phàm, cậu ta từng là sát thủ đứng đầu thế giới, kỹ xảo theo dõi không ai có thể địch nổi. Khi Hoắc Vân Phi mang theo Hâm Lôi chạy trốn, cậu ấy chụp lại được một tấm hình chung của bọn họ.
Tấm hình này khiến cho lòng tôi đau như muốn nứt ra!
Hâm Lôi ở bên cạnh Hoắc Vân Phi cười tươi như hoa, đây là đả kích có thể nghĩ là biết đối với tôi.
Hoắc Vân Phi anh tuấn tiêu sái, khí độ siêu quần. Thân là tam thiếu nhà họ Hoắc anh ta đứng đầu cả hắc đạo Đông Nam Á, anh ta có tất cả điều kiện đủ để khuynh đảo phụ nữ, nhưng trong những cô gái này không nên có Hâm Lôi.
Cô ấy là người phụ nữ của Triệu Bắc Thành tôi! Hiện giờ lại ở trong ngực Hoắc Vân Phi cười đến xinh đẹp như vậy… Tôi không thể tha thứ cho cô!
Rốt cuộc có không tiếc sử dụng từ không sạch sẽ không chịu nổi để hình dung cô không, chỉ có điều tôi thật sự đau lòng! Sao cô có thể… Tấm hình này tôi giữ ở bên người, khi không có ai đều lấy ra nhìn. Mỗi lần nhìn, trái tim từng nóng cháy của tôi liền lạnh đi một phần!
Ánh mắt cô nhìn Hoắc Vân Phi dịu dàng như vậy, ý cười trong mắt tự nhiên như vậy. Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của người phụ nữ đau khổ vì tình chăm chú nhìn kẻ địch, rõ ràng là ánh nhìn chăm chú của người phụ nữ dành cho người yêu.
Sườn mặt Hoắc Vân Phi anh tuấn đến gian ác, ánh mắt quyến rũ như vậy đủ để mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào. Hơn nữa anh ta ra tay hào phóng, không có người phụ nữ nào có thể chống cự được thế công của anh ta.
Hâm Lôi ở bên cạnh anh ta sống cũng không khổ sở, nếu như cô thật tình căm hận người đàn ông đoạt lấy giữ lấy cô, tuyệt đối sẽ không tươi cười ngọt ngào với anh ta như vậy.
Ít nhất, cô cũng không chán ghét anh ta!
Ngực tôi hoàn toàn lạnh lẽo tê dại, hoàn toàn mất ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn thấy cô và Hoắc Vân Phi đang quấn lấy… Cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ chết mất, vì hóa giải cảm xúc, đêm khuya tôi lái xe đi làng chơi.
Nửa đời trước, tôi giữ mình trong sạch! Từ khi nhìn tấm hình kia, tôi hoàn toàn dơ bẩn sa đọa. Có lẽ trong tiềm thức, tôi đang trả thù Hâm Lôi, trả thù cô thừa nhận mây mưa vui sướng trong ngực người đàn ông khác.
Như quyết tâm tiết dục lên trên những người cô gái kia, giống như coi các cô là Đỗ Hâm Lôi. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi thường thường sẽ khiến các cô ấy sợ tới mức mặt không còn chút máu, trong các cô có mấy người gan lớn thậm chí thử thăm dò hỏi tôi: “Hâm Lôi là bạn gái cũ của anh sao?”
Tôi càng thêm phẫn nộ, nói cho các cô ấy biết, “Hâm Lôi là bà xã của tôi, vẫn là vậy!”
Từ chối thừa nhận Hâm Lôi là bạn gái cũ của tôi! Cô ấy là bà xã của tôi! Chúng tôi đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn!
Cuộc sống sa đọa trôi qua mấy tháng, cuối cùng lại nhận được tin tức. Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lại chuẩn bị đi tam giác vàng thăm hỏi Hoắc Gia Tường, đây là cơ hội tốt, anh ấy nói, tôi giả trang thành chiến sĩ bình thường đi theo.
Nếu lần này tôi có thể phát hiện ra tung tích của Hoắc Vân Phi ở tam giác vàng, có thể nhân cơ hội giải cứu Đỗ Hâm Lôi ra.
Lương Tuấn Đào vẫn luôn áy náy chuyện Đỗ Hâm Lôi. Từ sau khi Hâm Lôi bị bắt, anh ấy vẫn luôn chưa bao giờ bỏ qua cho các biện pháp nghĩ cách cứu viện cô ấy.
Tôi có hứng thú không lớn với chuyện này, có lẽ do căm phẫn và oán niệm thời gian quá lâu, khiến cho cảm tình của tôi đối với Hâm Lôi đã giảm bớt, có đôi khi thậm chí cam chịu mà nghĩ, tìm không thấy liền không tìm! Để cho cô ấy đi theo Hoắc Vân Phi cao chạy xa bay đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Cô nở nụ cười rực rỡ với Hoắc Vân Phi đã thành vết sẹo khắc vĩnh viễn không cách nào khép lại trong lòng tôi, tôi là người đàn ông quá nghiêm khắc hoàn mỹ, không cách nào tha thứ cho khuyết điểm của cô, bằng cũng sẽ không chấp nhất lưu lần đầu tiên đến đêm tân hôn.
Ở trong lòng tôi cô lại không thuần mỹ, giống như đóa hoa xinh đẹp bị ô uế, giá trị cất giấu giảm bớt.
Chỉ có điều, tôi không tìm được lý do từ chối nhận nhiệm vụ. Vì cứu Hâm Lôi, Vân Phàm, Phùng Trường Nghĩa còn có Lê Văn Chính đều tham gia, bọn họ xoa tay tích cực tìm cách, còn tôi ở giữa bọn họ có vẻ lạnh lùng như vậy.
Chỉ có điều, không có ai trách cứ tôi. Bọn họ đều tin tưởng tôi vì rất để ý đến cô ấy mà bình tĩnh lạnh nhạt như vậy. Cũng may tôi vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, vui giận không lộ ra ngoài mặt, cho nên không có ai hoài nghi gì tôi.
Đến tam giác vàng, tôi lặp đi lặp lại lau chùi súng của mình. Nghĩ rằng nếu như để cho tôi gặp Hoắc Vân Phi, tôi nhất định sẽ một phát bắn chết anh ta! Chẳng sợ Lương Tuấn Đào vì vậy mà trở mặt với tôi, tôi cũng muốn đập chết anh ta!
Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, hai hận lớn trong đời đáng tiếc bị tôi gặp phải một chuyện! Tôi hận không thể rút gân lột da Hoắc Vân Phi.
Sự tình thật sự thuận lợi, tất cả đều trong lòng bàn tay Lương Tuấn Đào.
Anh ấy là một người đàn ông có thói quen khống chế toàn cục, lần này cũng không ngoại lệ.
Cơ hội Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ được anh ấy lợi dụng hoàn toàn, anh ấy cuối cùng thành công khóa được hành tung của Hoắc Vân Phi.
Chỉ có điều Hoắc Vân Phi rất giảo hoạt, nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng. Anh ta mang theo Hâm Lôi ngồi máy bay vội vàng trốn đi, nhưng lần này anh ta lại không thể bỏ rơi được chúng tôi.
Trời cũng giúp tôi! Hoắc Vân Phi thế mà lại ngồi trên một chiếc máy bay rời đi, không mang theo một nhóm máy bay bảo vệ anh ta, đây là cơ hội tốt khó có được.
Bốn chiếc máy bay chiến đấu quân dụng trải qua ngụy trang nhanh chóng bao vây chiếc máy bay kia, theo bốn góc độ chặt chẽ khóa nó lại. Tôi kiềm chế kích động khát máu, gần như không khống chế nổi cảm xúc, lập tức ra lệnh cho các chiến sỹ chuẩn bị sẵn sàng nổ súng về phía nó.
Bắn rơi nó! Nổ bay nó! Hủy diệt nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.