Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 17: lén lút

Yên Mang

07/06/2018

Lâm Tuyết cũng quen chủ nhân sòng bạc ư? Cô rất bất ngờ, ngẫm nghĩ trong chốc lát, rốt cục nhịn không được mà hỏi: "Là ai vậy?"

"Là Lãnh Bân!" Lương Tuấn Đào ra dấu chớ lên tiếng, nhắc cô đừng nói lung tung: "Đây là thông tin tuyệt mật, không cho phép tùy tiện tiết lộ ra ngoài!"

"..." Lâm Tuyết kinh ngạc đến mức ngổn ngang, quả thực không biết nên làm thế nào cho phải.

Lãnh Bân? Chính là vị thiếu tướng không quân cao cao tại thượng kia; vị mỹ nam tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành đồng thời cũng là đứa cháu vàng của Phó chủ tịch Lãnh!

Kẻ có được nhiều thân phận chói mắt, là thiên chi kiểu tử cũng làm ăn bẩn thỉu sao? Anh ta mà lại ngầm kinh doanh sòng bạc ư? Nếu không phải nghe từ chính miệng Lương Tuấn Đào, cô hoàn toàn không tin đây là sự thật!

"Em đừng nghĩ quá xấu về chuyện này, thật ra Lãnh Bân kinh doanh bất chính không phải vì mưu lợi cá nhân!" Lương Tuấn Đào gãi gãi đầu, thử giải thích một số điều ít người biết đến cho Lâm Tuyết nghe: "Em biết không, rất nhiều tham quan hoặc tội phạm, dù biết rõ chúng có tội nhưng không tìm thấy chứng cứ, trong thời gian ngắn chẳng có cách nào buộc chúng vào vòng pháp luật ! Không nói về ai khác, như Mạc Sở Hàn mà nói, hắn là kẻ tình nghi mưu sát Lý Huy, cũng là đầu sỏ gián tiếp hại đại ca anh gặp chuyện không may, đương nhiên anh hận không thể giết hắn ngay lập tức! Nhưng luật pháp không cho phép, còn coi trọng cái thứ chứng cớ chó má gì đấy, còn đòi quy trình pháp định, tóm lại là một đống lớn những chuyện vặt vãnh vô tích sự, đợi đến lúc mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa để có thể định tội thì đoán rằng hắn cũng đã lớn tuổi mà chết!"

Lâm Tuyết yên lặng, cô biết trong pháp luật tồn tại rất nhiều lỗ hổng, hơn nữa bộ phận hành chính làm việc lề mề kéo dài, quan lại đùn đẩy cho nhau, gặp án chết khó giải quyết hoặc đụng chạm phải người có bối cảnh, có quan hệ tương hỗ lẫn nhau thì giữa chừng sẽ phát sinh biến cố.

Đợi đầy đủ chứng cứ, tiếp tục thông qua toà án xét xử rồi đưa ra phán quyết công bằng thì quả là một quá trình phiền phức xa xôi.

"Lãnh Bân chuyên giết tham quan hoặc xã hội đen tội ác chồng chất! Tốc độ tử hình tội phạm của anh ta nhanh hơn quân đội nhiều, chỉ cần xác định mục tiêu, tối hôm đó đã có thể thực hiện! Làm những kẻ cặn bã đó không có cơ hội trốn chạy, lấy lại công bằng cho người vô tội bị những tên độc ác kia hại chết!" Tuy Lương Tuấn Đào không nhúng tay vào chuyện của Báo Bầy nhưng hắn rất tôn trọng sự lựa chọn của Lãnh Bân, hắn cảm thấy đây là việc chính nghĩa hả lòng hả dạ!

Lâm Tuyết vẫn yên lặng, trong lòng cô vô cùng khiếp sợ. Hóa ra bên trong quân đội có bề ngoài vẻ vang chói mắt lại tồn tại nhiều mờ ám đến vậy. Giống như dưới lòng đại dương mênh mông là những lớp sóng hỗn loạn, phức tạp quỷ bí khiến người ta không ngờ nổi.

"Báo Bầy là tập đoàn sát thủ số một - số hai trên thế giới, nuôi dưỡng, sàng lọc, chọn lựa trên toàn thế giới những sát thủ cao cấp nhất! Muốn tập đoàn sát thủ hoạt động , chắc chắn cần lượng vốn quay vòng lớn. Tiền vốn này chủ yếu từ hai ngườn, thứ nhất dựa vào người dân tự giác quyên tiền, thứ hai chính là buôn bán bất chính! Để duy trì sự ổn định và dự trữ tài chính cho Báo Bầy, Đầu Báo chỉ có thể nhúng tay vào hắc đạo!"

Lâm Tuyết càng nghe càng kinh ngạc, cô nhịn không được liền cắt lời Lương Tuấn Đào: "Nhân dân quyên tiền là thế nào?"

"Cách một khoảng thời gian Báo Bầy sẽ liệt kê tên một đám khốn nạn tội ác chồng chất, ai muốn những kẻ bại hoại này chết thì quyên tiền vào tài khoản gắn tên hắn, đến thời điểm, tài khoản nào nhiều tiền nhất sẽ chứng minh kẻ kia đáng chết nhất!"

Quả thực Lâm Tuyết từng nghe qua lời đồn này nhưng cô không ngờ trên thế giới thật sự tồn tại chuyện ấy. Xã hội thời nay cũng có hiệp khách chính nghĩa vì người dân diệt trừ những khối u ác tính mà pháp luật không có biện pháp đụng vào. Nhưng việc nghĩa ấy chắc chắn cần phải có thế lực và bối cảnh cường đại, bằng không hoàn toàn không thể ngầm chống lại thế lực hắc ám.

"Quyên tiền cũng không ổn định, số thu vào không thể thỏa mãn được hoạt động của Báo Bầy, Đầu Báo tham gia buôn bán bất chính cũng vì bất đắc dĩ. Làm ăn phi pháp thường liên quan đến ma túy, cá cược, súng ống đạn được, Đầu báo không muốn dính vào ma túy và súng ống đạn được nên chỉ có thể đặt chân vào giới cá cược. Hoàng Cung ngầm mở ra nhắm vào đám cá sấu lớn, muốn qua cửa phải được bạn bè là khách thẻ vip dẫn đến, trong sòng bạc, chỉ có người tiêu phí ít nhất hơn ngàn vạn đồng mới có tư cách được nhận thẻ vip. Sòng bạc vốn không buôn bán với quần chúng bình dân nên em yên tâm, nó sẽ không phá hỏng cuộc sống bình thường của người dân, hạ cố đến nơi đó ngoài cá sấu lớn, cao hơn còn có tham quan và lão đại xã hội đen, dân chúng bình thường và nhà giàu nhỏ hoàn toàn không đám đặt chân đến!"

Lâm Tuyết tiêu hóa những tin tức này, nếu không phải chính tai nghe thấy, cô quả thực không dám tin! Thế giới vốn không có chuyện công bằng trọn vẹn, hóa ra muốn biểu dương chính nghĩa ngay thẳng cũng cần hắc ám tà ác trợ giúp.

Nói xong, Lương Tuấn Đào vuốt tay, ngửa mặt dựa vào lưng ghế, cười khổ: "Những bí mật này có đánh chết cũng không thể nói ra, hôm nay anh đã nói thật hết với em, nếu bị Lãnh Bân biết được . . ."

"Thì sao?" Lâm Tuyết tức thì hơi hơi căng thẳng, cô nắm chặt bàn tay trắng trẻo, lo lắng hỏi han: "Anh ta có thể trở mặt giết chúng ta diệt khẩu hay không?"

Là sĩ quan quân đội cao cấp, bất kể động cơ có phải vì giúp đỡ chính nghĩa hay không, chuyện ngầm nuôi dưỡng sát thủ, kinh doanh sòng bạc nếu bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ có một trận gièm pha gây sóng to gió lớn, đâu phải người nào có năng lực cũng cứu được sóng to!

"Ha ha!" Lương Tuấn Đào nhịn không được cười rộ lên, hắn cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của cô cực kì đáng yêu. Hắn sáp lại gần, đáy mắt lấp lánh tràn ra chút ôn nhu, tiếng nói trở nên vô cùng nhỏ như gió xuân lướt qua mặt: "Lo lắng cho anh à?"

Lâm Tuyết liếc hắn một cái, quay mặt đi không để ý tới lời trêu chọc, cô hỏi sang chuyện khác: "Chuyện này. . . Bùi Hồng Hiên có biết không?"

Bùi Hồng Hiên có vẻ cũng biết sự tình, nhưng ông ta không tình nguyện đi sâu nghiên cứu nên mới để Lương Tuấn Đào nói cho cô biết những điều này sao?

Lương Tuấn Đào ngồi dậy, vừa thu thập tài liệu vừa nói: "Lãnh Hương - chị họ Lãnh Bân là vợ Bùi Hồng Hiên, mẹ Lãnh Bân là cô ruột của Bùi Hồng Hiên!"

". . ." Lâm Tuyết không nói gì, quả nhiên, đúng là một mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ và giao thiệp siêu cường, sợ rằng rất khó toàn vẹn được công việc bất chính quy mô lớn như vậy.

"Bà xã, nhớ giữ bí mật đó! Nhớ kỹ mình là quân nhân, chú ý không thể tùy tiện tiết lộ việc cơ mật. . ." Lương Tuấn Đào vừa định tiếp tục răn dạy cô vài câu thì di động rung lên, hắn cầm lấy nhìn vào dãy số xa lạ. Tiện tay ấn nút nghe điên, "Alo, ai thế?"

"Anh đang ở đâu vậy?" Từ điện thoại truyền ra một giọng nói tội nghiệp như sắp khóc."Em rất sợ!"

Là Hoàng Y Na! Lương Tuấn Đào ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết theo bản năng, người kia có vẻ cũng không để ý xem hắn đang nói chuyện với ai.

"Em dùng di động của ai gọi cho anh thế?" Đây mới là việc Lương Tuấn Đào quan tâm nhất, rõ ràng hắn đã bảo người trông coi Hoàng Y Na cho tốt, không để cô ta liên lạc với bên ngoài.

"Anh đừng giận! Em, em dùng điện thoại của bạn anh!" Giọng Y Na cẩn thận như sợ nói sai một chữ sẽ chọc giận khiến Lương Tuấn Đào cúp máy. "Anh có thể đến gặp em không? Trừ anh ra, em không muốn gặp ai hết! Dù là người của quân bộ đến thẩm vấn, em cũng không nói gì, cùng lắm thì em sẽ tự sát!"

"Đừng quá khích!" Lương Tuấn Đào biết thân thể Hoàng Y Na không khỏe lắm, hơn nữa hiện tại bị kích thích có thể xúc động gây ra cực đoan. "Em phải phối hợp với quân bộ để điều tra, tranh thủ sự khoan hồng!"

"Không! Bọn họ không ai hiểu em, chỉ anh mới có thể hiểu được em! Xin anh đấy, đến gặp em đi! Gặp anh, cái gì em cũng nói! Hơn nữa. . . em còn có thể giúp anh đối phó với Hoắc gia!" Giọng Hoàng Y Na ngập tràn sự kích động thẳng thắn nào đó, "Tuấn Đào, em có thể cung cấp tin tức liên quan đến Hoắc gia cho anh!"

Lương Tuấn Đào nghe vậy liền ngẩn người theo bản năng, quả nhiên Hoàng Y Na có quan hệ với Hoắc gia, cô ta chính là nội quỷ Hoắc gia phái đến! Xác định được điểm nhỏ này, trong lòng hắn ngũ vị trộn lẫn, nhất thời im lặng không nói gì.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà khiến Hoàng Y Na phản bội quân hiệu, phản bội tín ngưỡng, bị Hoắc gia lợi dụng? Nhưng Lương Tuấn Đào không hận cô ta, ngược lại trong lòng còn dâng lên một sự áy náy nhỏ.

Vì hắn cô ta mới rơi vào tay Hoắc gia! Chắc chắn chịu không ít đau khổ, Hoắc gia nổi tiếng độc ác, cô ta bệnh tật lâu ngày phần nhiều cũng có liên quan cùng chuyện nà! Không biết cô ta đã chịu bao nhiêu dày vò tra tấn vô nhân tính mà đành khuất phục! Chưa chết cũng tróc một lớp da.

"Y Na, nghe em thẳng thắn như vậy, anh rất . . . vui mừng! Cám ơn vì em lạc đường vẫn biết quay lại!" Lương Tuấn Đào cố gắng an ủi cô ta hai câu: "Nếu em có thể phối hợp tích cực đào ra nội tình Hoắc gia, lập nhiều chiến công, anh sẽ thay em xin lãnh đạo đoái công chuộc tội, giảm nhẹ hình phạt!"

"Được, em sẽ! Em sẽ cung cấp cho anh tất cả tin tức và manh mối em biết nhưng không phải để đạt được gì, cũng không vì giảm bớt hình phạt, mà là vì anh!" Hoàng Y Na khẽ quát lên, cô ta nức nở nói: "Vì anh, em tình nguyện làm mọi việc! Dù bị Hoắc gia phân thây, em cũng muốn giúp anh diệt trừ khối u ác tính này!"

Đối với Lương Tuấn Đào mà nói chắc chắn những lời kia rất hấp dẫn, dù sao hắn đang dốc toàn lực đối phó với Hoắc gia, cần có một người tay trong biết rõ tình hình đối phương! Hiện giờ Hoàng Y Na đã bị quân bộ khống chế, tin rằng cô ta sẽ không gian trá. Nếu cô ta lạc đường còn biết quay lại, chủ động giao ra tin tức quan trọng, cũng có khả năng muốn tranh thủ cơ hội lập công.

"Được! Anh đến ngay!" Lương Tuấn Đào sau khi trầm ngâm liền đồng ý, còn dặn dò: "Em giữ cảm xúc ổn định, đừng kích động, chú ý thân thể nhé!"

"Cám ơn anh còn lo lắng cho em, bệnh em lập tức tốt lên phân nửa rồi! Nhưng chỉ mình anh qua đây thôi, em, em không muốn thấy Lâm Tuyết!" Hoàng Y Na lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

"Được!" Lần này, Lương Tuấn Đào rất sung sướng ưng thuận.

Cúp máy, hắn lại dùng điện thoại quân tuyến trên bàn bấm số của bệnh viện quân khu, trực tiếp răn dạy người ở bên kia một chập: "Lập tức điều tra rõ cho tôi, rốt cuộc ai đã cho Hoàng Y Na mượn di động dùng, tuyệt đối không đơn giản! Còn nữa, toàn bộ y tá, bác sĩ phụ trách phòng bệnh, cả cảnh vệ trông coi tạm thời rời cương vị công tác để điều tra!"

Thật đáng giận, không dễ chịu gì khi đưa ra cảnh báo, nhóm người kia lại lơi lỏng đến mức dám không đặt mệnh lệnh của hắn vào lòng! Nhắc nhở họ chút, tránh lần sau lại quên.

Lâm Tuyết hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh muốn đến bệnh viện quân khu, Hoàng Y Na nói có tin tức quan trọng báo cáo với anh, cô ta tình nguyện giúp đỡ hành trìnhTam Giác Vàng của anh!" Lương Tuấn Đào nói xong mới ngộ ra, hắn nói với cô: "Em cũng cùng đi đi! Nhưng trước hết đừng để cô ấy thấy em, đợi anh lấy được thông tin, sau đó sẽ cùng nhau trở về!"

Trong phòng bệnh đều gắn thiết bị theo dõi, Lương Tuấn Đào muốn Lâm Tuyết xem qua màn hình để tránh việc khi hắn một mình ở cạnh Hoàng Y Na sẽ tạo thành hiểu lầm khó xử.

Mọi chuyện đều hiện ra trước mắt Lâm Tuyết khiến cô biết được giữa người đàn ông kia và Hoàng Y Na chỉ thuần túy là giải quyết việc chung, không tồn tại bất kì sự ái muội nào.

Cô đương nhiên hiểu dụng ý của hắn, nhẹ giương môi nói: "Không cần thiết!"

"Em phải đi, không đi cũng phải đi!" Lương Tuấn Đào hiểu cô gái nhỏ này, ngoài mặt không quan tâm, thật ra lại thường để bụng! "Bà xã, anh thích em căng thẳng với anh!"

"Thối thật! Em chẳng muốn căng thẳng với anh, ai thích thì nhận đi, cam đoan rằng em không nhỏ mọn!" Lâm Tuyết tùy ý mở miệng đùa giỡn cùng Lương Tuấn Đào, thật ra trong lòng có chút cảm động và ấm áp nho nhỏ. Hắn đã bắt đầu để ý đến cảm nhận của cô, cũng cố gắng tránh làm cô đau lòng thất vọng, nhận ra dụng tâm của hắn, Lâm Tuyết thấy cả người ấm áp vui vẻ, tâm tư như chưa từng trống rỗng như vậy!

*

"Đồ đàn bà thối không biết xấu hổ! Lừa gạt tôi, cô sẽ không được chết tử tế đâu!" Thẩm Doanh Doanh tận lực mắng nhiếc Hoàng Y Na, còn vươn tay túm mái tóc quăn dài hung hăng lôi kéo.

Hoàng Y Na bệnh tình suy yếu đâu địch nổi Thẩm Doanh Doanh xuất thuân từ quân đội, ngay cả chống đỡ cũng không thể, đành từ cổ họng giật ra tiếng hô cứu mạng: "Người đâu! Cứu mạng! Mưu sát rồi!"

Lập tức liền có y tá và cảnh vệ viên nghe thấy xông vào kéo hai người ra, lúc này mới phát hiện mặt mũi Hoàng Y Na đã bầm dập, mái tóc quăn xinh đẹp đã bị nhổ vài túm.

"Đừng cản tôi, tôi muốn đánh chết người đàn bà ti bỉ không biết xấu hổ kia!" Thẩm Doanh Doanh cực kì phẫn nộ, đồng thời âm thầm hận bản thân mình dốt nát. Sao lại dễ dàng bị Hoàng Y Na đùa giỡn như vậy chứ? Được lắm, ấn tượng của Lương Tuấn Đào với cô ta chắc chắn càng kém hơn, ngẫm lại bản thân bị lừa mà cô ta xúc động muốn liều mạng với Hoàng Y Na.

Hoàng Y Na được nhân viên chữa trị và chăm sóc kéo ra, cô ta vuốt vuốt mấy dúm tóc bị giật khỏi da đầu rồi đáp trả kẻ phẫn nộ đang gào to Thẩm Doanh Doanh kia: "Tôi nói mượn điện thoại di động của cô gọi cho người đàn ông của tôi, sao hả? Người yêu tôi chỉ có một, chính là Lương Tuấn Đào! Cô cho rằng là ai chứ?"

"Đồ điếm thối, dám trêu trọc tôi!" Thẩm Doanh Doanh giận điên lên, cô ta phát hiện nếu dùng tâm cơ và thủ đoạn thì so với người đàn bà trước mặt, cô ta thật sự kém xa. "Không phải cô nói cô có người đàn ông khác sao? Không phải cô nói đã vứt bỏ mọi ảo tưởng với Lương ca ca ư? Không phải cô nói cô cam lòng rời đi sao. . ."



"Thẩm Doanh Doanh!" Một giọng nói phẫn nộ đột ngột vang lên cắt đứt lời chửi rủa của Thẩm Doanh Doanh, "Hóa ra chính cô cho cô ấy mượn di động, quáto gan! Cô có chút tính tự giác và kỷ luật nào của người lính không? Có phải không muốn lăn lộn trong quân đội nữa không?"

Thẩm Doanh Doanh vừa nghe thấy giọng nói này, trái tim dường như nhảy lên một cái, quay đầu lại phát hiện ra Lương Tuấn Đào dẫn theo vài sĩ quan cấp tá đã đi vào phòng bệnh. Cô ta vội thu lại sự ngang ngược, thay bằng vẻ mặt oan ức, khóc lóc chạy lên cáo trạng: "Người đàn bà họ Hoàng kia thật sự rất xấu xa, cô ta gạt em. . ."

"Cô ấy lừa cô ư?" Lương Tuấn Đào hận không thể ném cô gái ngực bự ngốc nghếch này từ cửa sổ sát đất ra ngoài."Não cô ngắn à? Sao lại để cô ấy gạt mình? Di động là bị cô ấy lừa đi chứ không phải bị cướp à?"

"Lương ca ca, em sai rồi! Rất xin lỗi, sau này em sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo!" Thẩm Doanh Doanh khổ không nói nên lời, bởi lý do bị lừa thật sự khó nói. Đâu thể nói cô ta mong Hoàng Y Na được người yêu cứu đi, sau đó sẽ ám sát Lâm Tuyết. . . những lý do này không thể nói ra. "Muốn trách thì trách người đàn bà kia quá giảo hoạt!"

Mấy vị sĩ quan nhịn không được mà cười rộ lên, bởi lời Thẩm Doanh Doanh nói khiến họ nhớ tới một câu kịch kinh điển được lưu truyền rộng rãi: không trách quốc quân quá vô năng, chỉ đổ thừa cộng quân quá giảo hoạt!

Thấy mọi người cười thành tiếng, Thẩm Doanh Doanh càng cảm thấy mất mặt, cô ta đâu quăng được người này, cứ dùng hai tay che mặt mà khóc lớn lên.

Lương Tuấn Đào chẳng muốn nói lời vô nghĩa, hắn dứt khoát phất tay bảo người đưa Thẩm Doanh Doanh đi thẩm tra. "Báo tin cho quân bộ, nghiêm khắc xử phạt cô ta tội trái quân kỷ!"

Thẩm Doanh Doanh vừa nghe đã trợn tròn mắt, quên cả khóc. Lần trước xử phạt khiến cô ta mất quân hàm mà vất vả lắm mới đạt được khi tốt nghiệp, lần này xử phạt tiếp. . . cô ta có thể bị khai trừ xuất ngũ không đây? Ngẫm thôi mà cả người lạnh như băng, bất chấp mặt mũi tự tôn, cô ta tiến lên liều lĩnh ôm lấy Lương Tuấn Đào, khóc ròng: "Lương ca ca, đừng giao em cho quân bộ! Hu hu. . . Em không muốn rời khỏi quân ngũ, em không muốn xa anh!"

Rời khỏi quân đội không đáng sợ, đáng sợ chính là không còn có cơ hội gần gũi với chiến thần nữa, làm sao bây giờ!

"Đã đưa cô ta đi chưa? Lỗ tai các anh điếc hết rồi à?" Lương Tuấn Đào đến cả nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Doanh Doanh đang ôm chặt lấy mình, hắn chỉ rống lên với người bên cạnh.

Những sĩ quan và cảnh vệ vội bước lên phía trước kéo Thẩm Doanh Doanh ra, sau đó hai sĩ quan liền cứng rắn đưa cô ta đi.

Đợi tiếng khóc lóc với âm lượng lớn của Thẩm Doanh Doanh dần biến mất, Hoàng Y Na mới sửa sang mái tóc, cô ta dùng giọng nói pha lẫn bất đắc dĩ nói: "Tuấn Đào , em xin lỗi, để có thể gặp anh, em buộc phải dùng hạ sách nầy. Nhưng anh phải tin em, lúc ấy là Thẩm Doanh Doanh cam tâm tình nguyện cho em mượn điện thoại!"

Lương Tuấn Đào luôn tán thưởng những người khôn khéo giỏi giang, bất kể là đàn ông hay đàn bà, nhưng nếu có cái não heo, dù xinh đẹp cũng chỉ sợ khó nhận được sự coi trọng của hắn. Hoàng Y Na năm đó, giữa hoa thơm cỏ lạ khiến hắn có vài phần kính trọng, phần lớn nguyên nhân vốn do cô ta thông minh lanh lợi.

"Anh biết rồi!" Lương Tuấn Đào còn biết giờ phút này Lâm Tuyết đang theo dõi, thu hết mọi chuyện phát sinh trong phòng vào mắt, để tránh chọc cô không vui, hắn cố gắng duy trì khoảng cách với Hoàng Y Na.

"Tuấn Đào!" Hoàng Y Na chậm rãi đến gần hắn, hai tay mở ra muốn ôm chầm người đàn ông trước mặt.

Lương Tuấn Đào vội lắc mình né tránh, nghiêm mặt nói: "Có chuyện gì em cứ nói thẳng, xin em tự trọng chút, anh là người có vợ rồi!"

Hoàng Y Na tức giận cắn chặt môi nhưng ngoài mặt vẫn chưng ra bộ dạng đau lòng bất đắc dĩ. Cô ta dùng ánh mắt ưu thương nhìn hắn, lã chã chực khóc: "Anh không cần nhắc nhở em từng giờ từng phút, em sẽ không gây ra chuyện gì đâu!"

Vì trong lòng ngượng ngập với cô ta, Lương Tuấn Đào cứ luôn không hỏi hai năm nay cô ta đi đâu hoặc đã trải qua những chuyện gì. Chung quy hắn cảm thấy, thương tổn đã tạo thành, hỏi nhiều cũng vô ích. Hắn không thể hứa hẹn gì với cô ta, cũng sẽ không có hỏi về đã qua của cô ta.

Nhưng hắn biết, hiện tại Hoàng Y Na định nói thẳng những chuyện hai năm nay với mình, hắn không biết mình có dũng khí để đối mặt hay không? Bởi mọi thứ cô ta gặp phải đều là vì hắn.

"Tuấn Đào!" Hoàng Y Na dùng hai tay che mặt, ríu rít khóc nhỏ, "Em, em. . . bị người ta luân phiên cưỡng bức!"

". . ." Lương Tuấn Đào nhìn vẻ mặt bi thương bất lực kia, nhịn không được mà tiến gần về trước, hắn vươn tay muốn giữ chặt cô ta nhưng lại chậm rãi rút tay về, nắm thành quyền trước ngực. Hắn thề, nhất định phải nhổ tận gốc Hoắc gia, tuyệt đối không khinh xuất tha thứ cho mỗi người họ Hoắc!

"Hu hu hu hu. . ." Hoàng Y Na khóc đến hụt hơi, bỏ tay xuống, trên mặt đã đầm đìa nước mắt, cô ta khóc lóc kể lể với Lương Tuấn Đào: "Thân thể em đã hoàn toàn suy sụp, vì . . gặp phải rất nhiều sự tra tấn và lăng nhục không đếm nổi, Tuấn Đào, anh có thể tha thứ cho em không? Em thật sự chống đỡ không nổi!"

Lương Tuấn Đào là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, rốt cuộc nhịn không được, hắn vươn tay nắm chặt tay cô ta, yết hầu uất ức lên xuống, thật lâu sau, hắn khàn giọng nói với cô ta: "Em kể hết toàn bộ những gì em biết ra, yên tâm, có anh ở đây, đừng ai nghĩ tới việc động đến em!"

Hắn không trách việc Hoàng Y Na phản bội mình bởi thủ đoạn của Hoắc gia quá độc ác, người có thể chịu đựng đều đã chết hết! Ngược lại, Lương Tuấn Đào còn thương tiếc, áy náy với cô ta, hắn cảm thấy mọi thứ cô ta gặp phải đều không tránh khỏi liên quan tới mình.

Hoàng Y Na chỉ chờ những lời nói này, đúng lúc nhào vào ngực hắn cất tiếng khóc lớn.

Lương Tuấn Đào vẫn còn lý trí nhưng hắn thật sự không đành lòng đẩy cô ta ra, quay đầu nhìn camera một cái, hắn dùng ánh mắt ý vị thâm trường, hy vọng Lâm Tuyết có thể hiểu mình.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bùi Hồng Hiên dẫn theo vài cảnh vệ thân cận bước tới, thấy Lương Tuấn Đào cũng ở đây, hơn nữa Hoàng Y Na còn ở trong ngực hắn, ông ta không khỏi giật mình, mày kiếm nhướng lên.

"Đào Tử!" Bùi Hồng Hiên trầm giọng quát một tiếng.

Lương Tuấn Đào thấy Bùi Hồng Hiên liền biết ông ta chuẩn bị thẩm vấn Hoàng Y Na, hắn vừa muốn nói chuyện, Hoàng Y Na trong ngực đã nổi điên ôm chặt hắn, giống như sợ tới mức mất hồn mất vía: "Tuấn Đào, em sợ! Em không muốn thấy người lạ! Đừng giao em cho người lạ, trừ anh ra, em không muốn gặp ai khác!"

Hoàng Y Na sợ hãi, rúc vào ngực Lương Tuấn Đào không chịu thò đầu ra, Lương Tuấn Đào không đành lòng để cô ta tiếp tục bị kích động, liền vỗ về sống lưng, an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây, không ai đưa em đi đâu!"Bùi Hồng Hiên nhìn tình hình, biết Lương Tuấn Đào lại xử trí theo cảm tính. Ông ta vội nghiêm khắc nhắc nhở: "Đào Tử, đừng quên cậu có trách nhiệm của người lính! Không thể làm theo cảm tính! Cậu và Hoàng Y Na có quan hệ đặc biệt, tình cảm cá nhân của cậu với cô ta sẽ quấy nhiễu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phán đoán, để tôi thẩm vấn cô ta!"

"Không, tôi không cần! Tuấn Đào, em sợ... Em sợ những người đàn ông hung thần ác sát... Thấy bọn họ em lại nghĩ đến việc mình bị .. Hu hu..." Hoàng Y Na khóc đến hụt hơi, làm tổ trong ngực Lương Tuấn Đào không chịu ra.

Đầu óc Lương Tuấn Đào càng loạn hơn , hắn cố ý để Lâm Tuyết quan sát cuộc nói chuyện giữa mình và Hoàng Y Na vì sợ cô ghen tuông, nhưng hiện giờ... Hắn ôm Hoàng Y Na vào lòng, thật sự là tự mình đào giếng chon mình, tự gây nghiệt không thể sống được! Sớm biết vậy, chi bằng đừng vẽ vời thêm chuyện!

Lâm Tuyết chậm rãi đứng dậy nói với cảnh vệ đang trông coi phòng theo dõi: "Anh nói với Lương thủ trưởng rằng tôi có việc đi trước, bảo anh ấy cứ bận rộn đi!"

Nói xong, cô liếc nhìn hình ảnh trên video lần cuối, Bùi Hồng Hiên đang tức giận rời khỏi phòng bệnh, có thể nhận ra Lương Tuấn Đào đã từ chối để ông ta thẩm vấn Hoàng Y Na, hắn định tự thân xuất mã.

Khóe miệng Lâm Tuyết hé ra một tia mỉa mai: từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lời này quả nhiên không sai!

*

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Tuyết đang định trở về quân khu thì đột nhiên nhận được điện thoại Vân Đóa gọi tới.

Lâu rồi cô không liên lạc với cô bé, Lâm Tuyết theo bản năng cho rằng cô bé đã xảy ra chuyện, vội vàng nhận điện. "Vân Đóa, tìm chị có việc gì sao?"

Bên trong truyền ra giọng nói ngọt ngào: "Lâm Tuyết, em muốn gặp chị!"

Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Được, cho chị địa chỉ đi!"

*

Cô lái xe tới một quán cà phê, đến chỗ ngồi được đặt sẵn liền thấy không chỉ có Vân Đóa mà Vân Thư Hoa cũng ở đây.

Đáy mắt trong veo lạnh lẽo, cô bình tĩnh bước qua.

"Lâm Tuyết! Đã lâu không gặp, em rất nhớ chị!" Vân Đóa nhiệt tình nhào đến, tặng cô một cái ôm chầm thật lớn.

Lâm Tuyết vỗ vỗ vai cô bé, hỏi: "Gần đây em thế nào?"

"Không tồi!" Vân Đóa chu cái miệng nhỏ nhắn mong chờ, đôi mắt sáng chuyển hướng sang Vân Thư Hoa bên cạnh vẫn đang im lặng: "Anh trai là do em đưa đến, chị đừng trách anh ấy không nói gì đã đến gặp chị nha!"

Khóe miệng Lâm Tuyết nở nụ cười nhàn nhạt, cô đáp lại: "Gì mà trách hay không trách chứ? Em dùng từ nghiêm trọng vậy ư?"

Lâm Tuyết đâu hi vọng Vân Đóa sẽ biết chuyện giữa mình và Vân Thư Hoa, không nên để cô gái đơn thuần như thế phải chịu đựng nhiều rối rắm phức tạp.

Nghe Lâm Tuyết bảo không ngại, Vân Đóa hé ra nét mặt tươi cười, cô kéo Lâm Tuyết ngồi xuống rồi nói với bồi bàn: "Mang cho chúng tôi hai ly Lam Sơn thêm đường, một ly Cappuccino không đường , còn cả bánh bông lan mới ra lò nữa!"

Ba người ngồi chung thế này từng là cảnh tượng quen thuộc, bây giờ lại như có khoảng cách nào đó, nhất thời không tìm thấy sự hòa hợp và ăn ý trước kia.

Vân Đóa suy nghĩ đơn thuần hơn, cô cũng không nghĩ nhiều lắm, một tay kéo Lâm Tuyết, một tay kéo Vân Thư Hoa, vui vẻ nói: "Ba người chúng ta đã lâu không cùng ngồi nói chuyện phiếm rồi!"

Lâm Tuyết vỗ vỗ tay cô, quở trách: "Đều lớn cả rồi còn như trẻ con!"

"Chị Lâm Tuyết, sắp đến sinh nhật anh trai em rồi đó! Chị chưa quên chứ?" Vân Đóa nhăn nhăn cái mũi nhỏ, nghiêng đầu về phía Lâm Tuyết.

Cô vẫn nhớ! Bởi trong bệnh viện, Lý Văn San đã cố tình tìm Lý Ngạn Thành để bàn bạc về giấy thông hành mời dự sinh nhật cho Vân Thư Hoa.

Yên lặng một hồi, cô ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt, nói: "Vài ngày trước chị đã chuẩn bị quà tặng cho Thư Hoa, tiếc rằng. . ."

"Tiếc gì cơ?" Vân Đóa quan sát cô, phỏng đoán: "Không phải bị thất lạc rồi chứ!"

Đáp đúng rồi! Lâm Tuyết gật gật đầu nói: "Do bị Mạc Sở Hàn bắt cóc, trong lúc hỗn loạn quà tặng đã bị mất!"



"Ôi! Thật đáng tiếc!" Vân Đóa thở dài xong lại cảm thấy không bình thường liền nói: "Chị có thể mua lại mà!" Dứt lời, thấy Lâm Tuyết trầm mặc không nói, cô bé liền kéo kéo cánh tay cô, lắc lắc năn nỉ: "Chị Tiểu Tuyết, chị Tiểu Tuyết tốt bụng, chị tặng anh trai em quà sinh nhật được không? Đừng chóng giận như vậy!"

Lâm Tuyết ngẩng đầu, cô nhìn Vân Thư Hoa vẫn một mực yên lặng không lên tiếng bên cạnh, cười cười nói: "Được!"

"Thật chứ?" Hôm nay, nhiệm vụ của Vân Đóa chính là vì anh trai mình cầu xin quà tặng, bây giờ mục đích đã đạt được, cô bé vô cùng thích thú mà uống cà phê và ăn bánh ngọt mới ra lò, rất là vui vẻ!

Thấy Vân Đóa phấn chấn hơn nhiều so với lần trước, Lâm Tuyết mừng thay cho cô. Cùng cô gái nhỏ uống cà phê trong chốc lát, cô tiện thể còn khuyển bảo vài câu: "Em sớm nên thế này, nên bỏ xuống, không thể cứ tiếp tục rối ren! Đời người rất ngắn, vui vẻ là một ngày, khổ sở cũng là một ngày, sao không sống vui vẻ chứ!"

"Chị nói quá đúng!" Vân Đóa nuốt một miếng bánh ngọt, cô nở nụ cười ngọt ngào: "Em rất hy vọng một ngày nào đó ba người chúng ta có thể rời khỏi thành phố này, ra nước ngoài định cư, còn mẹ em nữa, 4 người cùng sống chung, thật là vui vẻ biết bao nhiêu!"

Nếu nói trong cuộc sống còn có gì khiến Lâm Tuyết lưu luyến thì đó là chút tình cảm ấm áp của cô đối với Vân mẹ. Tình cảm của cô và Vân mẹ không khác gì mẹ con ruột thịt, ngay cả dì ruột cô là Hứa Tĩnh Dao cũng không thể so được; đối với Vân Đóa lại càng giống chị em, ngoài hai người bạn thân thiết lớn lên từ nhỏ bên nhau ( Thư Khả đã phản bội Lâm Tuyết vì Mạc Sở Hàn, Mã Đồng Đồng cũng vì Lưu Dương mà xa lánh cô), chỉ còn lại duy nhất Vân Thư Hoa từng khiến cô có cảm thấy có thể dựa dẫm vào người thân.

Nhưng Lâm Tuyết biết mình không thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ vì cô vĩnh viễn không thể gả cho Vân Thư Hoa!

Yên lặng băn khoăn suy nghĩ, Lâm Tuyết có thể cảm nhận được ánh mắt của Vân Thư Hoa đảo tới đảo lui trên người mình, cũng cảm thấy hình như anh ta có chuyện muốn nói với mình, nhưng vài lần muốn nói lại thôi.

"Ăn no rồi, cũng uống đủ rồi!" Vân Đóa nói với Lâm Tuyết: "Tiểu Tuyết, chị ngồi với anh trai em một lát, em có chút việc phải ra ngoài một chuyến!"

Lâm Tuyết biết cô bé cố tình tạo cơ hội để mình và Vân Thư Hoa ở chung nhưng cô không muốn đơn độc đối mặt với người đàn ông kia. Lúc này, sự nghi ngờ giữa hai người rất mạnh, xa cách ngổn ngang, nếu một mình đối mặt chỉ càng lạnh lẽo bế tắc hơn.

"Chị cũng phải về quân khu, hai người cứ đi đi!" Lâm Tuyết đứng dậy, đồng thời lễ phép mà lạnh nhạt nói với Vân Thư Hoa: "Em cứ chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, có lẽ sinh nhật anh em không thể tham gia! Nhưng em sẽ chuẩn bị quà tặng, đến lúc đó, nếu em không thời gian thì sẽ bảo người mang qua cho anh!"

Trong lòng Vân Thư Hoa càng lạnh lẽo hơn, anh ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Tuyết đang kéo dài với tốc độ của ánh sáng, càng kéo càng xa, chớp mắt đã như cách muôn sông nghìn núi, muốn tới gần lần nữa quả thực rất khó!

Hóa ra tình cảm là thứ dễ hỏng, nó như là đồ sứ trân quý, đã vỡ rồi dù có phục hồi như cũ thì vẫn để lại vết nứt.

*

Tiễn anh em Vân gia xong, Lâm Tuyết đi dạo dọc trên con phố đông đúc không mục đích, hiện giờ cũng đâu có việc gì phải làm.

Nếu nói còn tâm nguyện gì chưa thành ở thành phố này thì đó chính là chuyện đưa Mạc Sở Hàn vào ngục giam, nhưng không biết tại sao, đột nhiên cô thấy mất hết hứng thú, đối với việc mình vẫn kiên trì cũng trở nên lung lay.

Vì sao phải ném Mạc Sở Hàn vào ngục giam nhỉ? Vì cô hận hắn ư? Vì cô sợ hắn sao? Không có lý do nào đủ khiến cô thấy đúng tình hợp lý cả.

Càng nghĩ càng có cảm giác có phải nếu cô chịu từ bỏ tất cả, xoay người bước đi thì có thể cười vang một tiếng, bỏ lại sau lưng những thứ khiến bản thân hỗn loạn, vứt bỏ thành phố trống rỗng không hề lưu luyến cô?

Vô nghĩa, thật sự vô nghĩa! Mỗi người đều có đối tượng để quan tâm, có việc để bận rộn, có mục tiêu của mình, chỉ có cô là không!

Mạc Sở Hàn có Thư Khả, dù cô ta bị hủy dung, tình cảm của hắn với cô ta vẫn không đổi; Lương Tuấn Đào có Hoàng Y Na, dù biết rõ Hoàng Y Na là nội gián Hoắc gia phái tới, hắn vẫn thương yêu luyến tiếc cô ta, không nỡ để bất cứ thứ gì làm cô ta sợ hãi; cô tính toán gì chứ? Cô đang làm gì đây?

Tống Mạc Sở Hàn vào ngục thì sao? Vạch trần bộ mặt thật của Hoàng Y Na thì thế nào? Cô rốt cục cũng chỉ là cây lục bình không gốc rễ, bồng bềnh vô định, không đâu là chốn cho cô trở về, không nơi nào là nhà cô.

Cuối cùng, đi mệt, Lâm Tuyết ngồi xuống cạnh bồn hoa sạch sẽ ở ven đường, yên lặng nhìn màn đêm bao trùm thành phố, yên lặng nhìn từng ngọn đèn nê on sáng lên, yên lặng hít hít hương vị đồ ăn lan truyền trong không khí.

Đường phố đông đúc, Lâm Tuyết ngồi một mình góc, cô nhịn không được ngâm nga một ca khúc: "Tôi là một con nhím cô đơn, tôi dùng gai nhọn giấu đi sự tự ti. Nghĩ rằng không tìm được đồng loại nên mới sợ bầu trời tối đen. . ."

Mạc Sở Hàn từng hát bài hát này, mỗi khi hắn hát đều đau buồn, cô sẽ gắt gao ôm chặt lấy hắn, muốn đuổi sự cô đơn và lạnh lẽo của hắn đi, nhưng cô đâu biết, mình mới là người cô đơn nhất trên đời!

"Ôi! Tôi thật không rõ, vì sao mỗi lần gặp cô, cô đều ưu sầu như vậy chứ!"

Một giọng nói có vẻ quen thuộc vang lên, Lâm Tuyết hạ đáy mắt trầm tư xuống, trước mắt cô xuất hiện đôi giày da xa xỉ bóng lưỡng thuộc nhãn hiệu cao cấp, men theo đôi giày hướng lên phía trên là đôi chân thon dài thẳng tắp và thân thể ngọc thụ lâm phong cao ngất nổi bật, đương nhiên còn có một khuôn mặt tuấn tú mê người, chết không đền mạng.

Là Lưu Dương! Lâm Tuyết khẽ nhướng mi, sau đó mỉm cười không thành tiếng.

Lưu Dương nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Tôi rất buồn cười ư?"

Cô mím miệng, học bộ dáng bất cần đời của đối phương, cũng nghiêng đầu, vẻ mặt tựa như có chút khó hiểu: "Tôi không ngờ anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi!"

Chẳng lẽ lần trước dạy dỗ chưa đủ tàn nhẫn sao? Nhiều ngày như vậy không thấy Lưu Dương, cô cho rằng trí nhớ anh ta rất tốt!

"Cắt!" Lưu Dương xì mũi coi thường, nói: "Không phải tôi sợ anh ta đâu! Là . . không thèm so đo như anh ta thôi! Gần đây tôi rất bận, hơn nữa nhìn Tuấn Đào thực sự hơi đáng ghét nên không tiếp tục gặp mấy người nữa."

Lâm Tuyết phối hợp gật đầu theo, cô cũng không làm khó Lưu Dương: "Hóa ra là vậy!"

"Đương nhiên rồi! Cô cho rằng tôi bị anh ta dọa sợ tới mức không dám xuất hiện ư? Hoàn toàn sai lầm! Thập phần sai lầm!" Lưu Dương đến gần, thân hình cao lớn cúi xuống, hứng thú quan sát cô, đột nhiên anh ta thấp giọng hỏi: "Có phải Đào Tử lại bệnh cũ bệnh tái phát không?"

". . ." Nhân chi sơ tính bản ác, người này đúng là tính xấu không đổi!

"A, nhìn biểu hiện của cô là tôi biết mình đoán không sai!" Lưu Dương dứt khoát đặt mông ngồi cạnh cô, anh ta tùy tiện nói: "Vừa rồi cô hát rất dễ nghe, hát lại một lần cho tôi nghe chút đi!"

Lâm Tuyết đứng dậy, sửa sang quân trang, nghiêm mặt nói: "Tôi phải về quân khu rồi!"

"Có cần phải vậy không?" Lưu Dương rất bất mãn, liền đứng dậy theo, "Tôi vừa tới cô liền đi, quá không nể mặt nhau!"

Mặt mũi của anh ta thì sao chứ? Lâm Tuyết không thèm để ý, xoay người vẫy taxi định trở về bệnh viện rồi tiếp tục ngồi xe quân vụ về quân khu.

"Đừng!" Lưu Dương đưa tay ra nắm chặt bàn tay trắng nõn, anh ta không đợi cô giận dữ đã mau miệng nói: "Đồng Đồng cũng ở đây, chúng tôi định đi ăn, cô cũng cùng đi đi!"

Đồng Đồng ư? Lâm Tuyết né khỏi tay Lưu Dương như phản xạ có điều kiện, cô ngoái đầu nhìn chung quanh, quả nhiên Mã Đồng Đồng đã xuất hiện trong tầm mắt.

Bóng tối dần nồng đậm nhưng bóng dáng quen thuộc của Mã Đồng Đồng vẫn rất rõ ràng. Mã Đồng Đồng tức thì đi tới, cười vô tâm vô phế như thường ngày: "Lưu Dương, đồ háo sắc này, đã bảo theo mình tới nhà hàng Pháp dùng bữa, trên đường thấy cậu ở đây, anh ấy liền đi không đành!"

Lâm Tuyết thấy Mã Đồng Đồng cởi mở, không có thần thái nhăn nhó của cô gái ghen tuông, cô thoáng yên tâm, có lẽ ngày đó, trong điện thoại đối phương chỉ nhất thời cáu kỉnh nên mới ngắt điện thoại thôi! Dù sao con gái đang yêu cảm xúc cũng hay thay đổi.

"Cậu đến mà quản lý tốt bạn trai cậu đi, nếu anh ta không đạt tiêu chuẩn, mình khuyên cậu vẫn nên nhanh nhanh đá đi rồi tìm anh chàng khác!" Lâm Tuyết nửa đùa nửa thật nói.

Cô vẫn luôn không đồng ý việc Mã Đồng Đồng ở bên Lưu Dương, nhưng dù khuyên nhủ thế nào Mã Đồng Đồng cũng không nghe. Đêm nay lại gặp nhau trong tình cảnh này, nhiều ít gì cũng có chút xấu hổ. Lâm Tuyết dứt khoát không tránh né, trực tiếp chỉ ra Lưu Dương chính là sắc phôi, gặp con gái liền rút chân không được, hôm nay là cô, ngày mai có thể là người khác, tóm lại cô muốn bảo Mã Đồng Đồng nên chuẩn bị tâm lý trước.

"Trái lại tôi muốn cô ấy bỏ tôi, nhưng cô ấy cứ dính vào không tha, còn tuyên bố nếu tôi vứt bỏ cô ấy, cô ấy sẽ chết cho tôi xem!" Lưu Dương buông tay, quăng cho Lâm Tuyết cái nhìn bất đắc dĩ.

"Thật không?" Lâm Tuyết không để ý tới anh ta mà quay đầu nhìn Mã Đồng Đồng, giọng nói có chút u lãnh: "Đồng Đồng, cậu thấy anh ta nói vậy còn có tiền đồ hay sao?"

Mã Đồng Đồng giả vờ như không nghe thấy lời bọn họ, cô kéo tay Lưu Dương, nói: "Này, đã mời khách rồi! Em và Lâm Tuyết đều đói bụng, anh mời chúng em một bữa ngon đi!"

"Đi thôi!" Lưu Dương cầu còn không được, anh ta liền nói với Lâm Tuyết: "Cô cũng đừng ngồi một mình buồn xuân thương thu nữa, theo chúng tôi đi ăn cơm đã!"

"Khỏi cần! Hai người đi đi, tôi phải về quân khu!" Đương nhiên Lâm Tuyết không muốn đi theo làm bóng đèn cản trở, huống chi cô cảm thấy đang có khúc mắc xuất hiện giữa mình và Mã Đồng Đồng.

"Không được, vất vả lắm tối nay mới gặp nhau, không tụ tập thì chưa giải tán!" Dĩ nhiên lời nói giữ lại này là của Mã Đồng Đồng, cô nắm tay Lâm Tuyết, kéo đối phương về phía chiếc Porsche đỗ sau bồn hoa.

"Xe của hai người dừng ở đây ư?" Lâm Tuyết giật mình, chiếc xe chỉ cách cô một bức tường, vừa vặn ẩn núp khiến cô không thấy được.

"Đúng thế!" Mã Đồng Đồng vừa nói chuyện cùng Lâm Tuyết vừa làm mặt quỷ với Lưu Dương, nửa đùa nửa thật nói: "Người này thích nhất là làm mấy chuyện lén lút, ví dụ như lén theo dõi cậu, khi thấy cậu đơn độc suy sụp sẽ giả vờ như tình cờ gặp nhau, nghĩ đủ mọi cách thu hút cậu, dù suýt nữa bị ông xã cậu đánh rụng răng vẫn không nhớ lâu được!"

". . ." Lâm Tuyết nghe vậy liền liếc về Lưu Dương bên cạnh, người phía sau nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn tú tươi cười ngầm tỏ vẻ chẳng có việc gì, quả không hổ là họ hàng dính dáng đến Lương Tuấn Đào, da mặt dày đến mức xe lửa có thể chạy qua.

"Còn nữa!" Mã Đồng Đồng luôn luôn mỉm cười nhưng trong đôi mắt to lại toát ra tia tuyệt vọng đau thương âm ỷ."Cậu không biết anh ấy mê luyến cậu điên cuồng cỡ nào đâu. . . Ha ha, nói ra buồn cười chết người! Đêm cậu ngủ lại nhà bọn mình, nửa đêm khuya khoắt không ngủ được, anh ấy tỉnh dậy rình xem cậu, kết quả đúng lúc gặp cậu mượn xe anh ấy rời khỏi cửa. Cậu đoán xem sau đó anh ấy đã làm những chuyện tốt gì chứ?"

Lâm Tuyết kinh ngạc mà nhìn Lưu Dương, sắc mặt người kia khẽ biến đổi nhưng anh ta không phủ nhận lời Mã Đồng Đồng, cũng không cản cô nói tiếp.

Mã Đồng Đồng cười đến gập người, dùng tay lau lau khóe mắt cười ra nước mắt, ngẩng đầu dùng tay chỉ vào Lưu Dương nói: "Anh ấy lái xe theo cậu ra ngoài, khi cậu trở về cũng về theo! Hôm sau còn có ý tốt nói cái gì mà chưa tỉnh ngủ, buồn cười quá, thật buồn cười!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Quân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook