Quyển 2 - Chương 227: Ngoại truyện 16
Yên Mang
17/10/2018
Trong phòng xử án chỉ có ba người, nhân viên thẩm vấn đó đang tập trung
nghiên cứu mấy phần tài liệu trên bàn dài, cũng không ngẩng đầu lên.
Hai người Triệu Bắc Thành và Đỗ Hâm Lôi, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì.
Cũng không ai mở miệng nói chuyện trước, hồi lâu, Đỗ Hâm Lôi đi tới trong ghế ngồi xuống.
Sau khi mang thai, thể lực của cô trở nên kém hơn, hơn nữa sau khi bị nhốt trong tù, thức ăn rất tệ, cô thường cơm nuốt không trôi, bụng thường đói. Xem ra sống ở chỗ Hoắc Vân Phi nửa năm, thời gian sống trong nhung lụa đã nuôi miệng cô xảo quyệt rồi.
Nhếch miệng cười khổ, cô mới giật mình thế mà mình lại nghĩ đến Hoắc Vân Phi rồi! Tại sao còn nhớ đến anh đây? Con cầm thú này hại cô tới nông nỗi chật vật không chịu nổi như bây giờ, cô nên rủa anh xuống địa ngục mới đúng!
Trong trầm mặc, Triệu Bắc Thành lên tiếng, câu nói đầu tiên dứt khoát lưu loát, không hề dài dòng dây dưa chút nào: “Phá thai!”
Đây không phải là vọng tưởng cũng không phải là phỏng đoán, mà là kinh nghiệm thê thảm chính mình trải qua! Khi Triệu Bắc Thành tức giận với cô, không đánh mắng cũng không oán giận, trực tiếp có thể tiêu diệt cô không thương lượng!
Đỗ Hâm Lôi ngước mắt nhìn Triệu Bắc Thành, từ biệt mấy năm, cô giống như không biết anh. Người đàn ông lạnh lùng trước mặt, thật sự là Triệu Bắc Thành đã từng yêu cô thương tiếc cô như bảo vật sao?
Có lẽ kinh ngạc trong mắt Đỗ Hâm Lôi khiến Triệu Bắc Thành nhận ra điều gì, anh hòa hoãn sắc mặt, đến gần cô mấy bước, thả mềm giọng điệu lặp lại: “Phá thai, tôi sẽ bảo vệ em không có chuyện gì!”
Bảo vệ cô không có chuyện gì? Đỗ Hâm Lôi buồn cười, lại cười không nổi. Khi cô gặp nguy hiểm bị hình phạt dùi cui điện, anh ở đâu? Nếu không phải Lương Tuấn Đào kịp thời xuất hiện, cô bây giờ… Cũng không dám tưởng tượng.
“Có nghe không?” Triệu Bắc Thành một lần nữa đến gần hai bước, đi tới trước mặt cô, chìa cánh tay sắt ra ôm cô vào trong ngực. Ngửi thật sâu hương thơm quen thuộc của cô, trong lòng khổ sở một trận. Cúi đầu ở bên tai cô, giọng nói khẽ nghẹn ngào, “Hâm Lôi, nghe lời của tôi, phá thai!”
Hốc mắt Đỗ Hâm Lôi cay cay, không nhịn được dâng lên nước mắt, cô kiềm chế không cho mình nhỏ lệ. Cứng rắn lên đẩy anh ra, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ: “Đáng tiếc, nếu như lúc ấy máy bay tôi và Hoắc Vân Phi ngồi bị bắn bình xăng mà nổ tung, bây giờ anh không cần làm mấy chuyện phiền não này.”
Kết quả Triệu Bắc Thành muốn là để cho cô theo chiếc máy bay kia hóa thành tro bụi xong hết mọi chuyện, đáng tiếc mệnh cô cứng rắn, không chết được.
Nghe được lời Đỗ Hâm Lôi nói, cả người Triệu Bắc Thành chấn động mạnh, anh không ngờ tới cô thật chua ngoa sắc bén
“Tôi sẽ không phá bỏ đứa bé này!” Giọng của Đỗ Hâm Lôi giống như kiên quyết, cô ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mắt, nói cho anh biết, “Tôi nhất định sẽ sinh đứa bé ra! Về phần hai chúng ta… Tôi đồng ý ly hôn với anh!”
Bọn họ đã tiến hành ghi danh làm thủ tục đăng ký, về mặt pháp luật đã là vợ chồng. Nhưng mà, đi đến mức độ như bây giờ, ân đoạn tình tuyệt, thật sự không cách nào tiếp tục nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Triệu Bắc Thành kiên quyết nói cho cô biết, “Tôi sẽ không ly hôn!”
Câu trả lời của anh ngoài ý muốn của cô, bây giờ cô thân mang tội, tiền đồ chưa biết, anh kiên trì không chịu ly hôn, chẳng lẽ không sợ cô nhuộm đen tiền đồ vô lượng của sĩ quan quân đội trẻ tuổi là anh sao?
“Tùy anh!” Đỗ Hâm Lôi nghiêng đầu đi, không nhìn anh nữa.
Triệu Bắc Thành một lần nữa chìa tay, anh định vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng tay chìa ra vĩnh viễn dừng lại cách bên má cô mấy tấc, không có dũng khí đụng vào nữa.
Hâm Lôi của anh, đã không còn thuộc về anh! Đã sớm biết trước kết cục này, anh không có dũng khí đối mặt vừa muốn kết thúc tính mạng của cô, đáng tiếc… Người tính không bằng trời tính, trời xui đất khiến, để cho bọn họ đi hai hướng ngược nhau, càng lúc càng xa.
Bây giờ, giữa bọn họ chỉ còn lại lúng túng và nghi ngờ, cuối cùng không còn ân ái và tin tưởng.
“Tôi sẽ không ly hôn, đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi danh phận bà xã của Triệu Bắc Thành tôi! Về phần đứa bé này, em khư khư cố chấp, tùy em! Tất cả mọi hậu quả, em cũng phải tự mình gánh chịu!”
Từng câu từng chữ Triệu Bắc Thành nói ra giống như mảnh băng tôi luyện ra, băng đau mỗi dây thần kinh của cô. Đỗ Hâm Lôi khổ sở cũng vô lực chống đỡ, cô ngồi trở lại trong ghế dựa.
“Em hãy suy nghĩ kỹ lại! Tôi hy vọng quyết định hôm nay em làm ra cũng đừng hối hận!” Triệu Bắc Thành lạnh lùng liếc nhìn cô một lần cuối cùng, xoay người cũng không quay đầu rời đi.
Trải qua lần gặp mặt nói chuyện này, Đỗ Hâm Lôi bị đả kích lớn, cô nằm mơ màng trên giường suốt cả một ngày, nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Vào lúc hoàng hôn, cô cực kỳ yếu ớt, cảm giác bụng cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Tiếp tục như vậy nữa, thai nhi không giữ được!
Trong lòng cô rõ ràng, nhưng tứ chi không có cách nào nhúc nhích. Cuộc đời của cô sao mà bi kịch như thế? Sự nghiệp tình yêu tất cả phá hủy, trong bụng còn mang một sinh mệnh nhỏ chọc cho người chỉ trích! Đường đời sau này nên đi như thế nào? Một chút lòng tin và hy vọng cô cũng không có.
Sắc trời tối xuống, Lâm Tuyết thế nhưng đến rồi! Điều này khiến cho Đỗ Hâm Lôi uể oải đưa đám đến cực độ hai mắt tỏa sáng, lòng tuyệt vọng một lần nữa lóe lên hy vọng.
“Lâm Tuyết, sao bà lại đến đây?” Cô giùng giằng định bò dậy, nhưng thể lực cạn kiệt, một lần nữa mềm nhũn xuống.
“Nằm đừng nhúc nhích!” Lâm Tuyết biết cô ấy mang thai, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô ấy, liền vội vàng đỡ cô ấy nằm xuống, “Bà làm sao vậy?”
Gặp được Lâm Tuyết, cô giống như gặp được người thân duy nhất, chỉ rơi lệ lại nói không ra lời.
Lâm Tuyết hỏi nhân viên tạm giam, biết được Đỗ Hâm Lôi cả ngày chưa ăn cơm, không khỏi trách cứ: "Tại sao bà không ăn cơm chứ? Có biết mình mang thai không? Haizzz, kêu tôi nói bà như thế nào cho tốt, tùy hứng cũng không thể chọn vào lúc này…”
Lo lắng oán giận Đỗ Hâm Lôi, Lâm Tuyết vội vàng gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào nghĩ cách làm cho bữa ăn tối thích hợp cho khẩu vị của phụ nữ có thai một chút.
Đỗ Hâm Lôi nằm ở trên gối rơi lệ, cô nghẹn ngào hỏi: "Lương Tuấn Đào nói cho bà?”
Cô bị bí mật áp giải trở về nước, hoàn toàn phong tỏa tin tức với bên ngoài. Trừ Lương Tuấn Đào, cô nghĩ không ra được Lâm Tuyết làm như thế nào biết được cô bị giam ở đây.
Nào ngờ Lâm Tuyết thế mà lại trả lời: “Hoắc Vân Phi gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói bà đã bị bí mật giải về nước, hiện giờ bị nhốt trong phòng xử án quân đội, kêu tôi nghĩ cách cứu bà ra ngoài!”
“…” Thì ra cuối cùng người vì cô đưa cứu binh tới lại là Hoắc Vân Phi, Đỗ Hâm Lôi tự giễu cười khổ.
“Tôi biết được chuyện này, đi hỏi Lương Tuấn Đào, ban đầu tên kia còn không chịu nói thật cho tôi, không nhịn được tôi đeo bám dai dẳng, mới mang tôi đi!” Lâm Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, dáng vẻ u sầu, “Ầm ĩ đến mức này? Nghe nói bà vì cứu Hoắc Vân Phi còn bắn bị thương Triệu Bắc Thành?”
Đỗ Hâm Lôi lắc lắc đầu, miệng đắng chát, “Đừng hỏi tôi, lúc ấy tôi bị ma xui quỷ khiến!”
Làm chính là làm, không có hối hận hay không.
Nhân viên tạm giam đưa bữa ăn tối thơm ngon tới, Lâm Tuyết đỡ Đỗ Hâm Lôi ngồi dậy, tự tay đút cơm cho cô ấy.
“Ăn cơm thật ngon, đừng quên hiện giờ bà không phải một mình!” Lâm Tuyết nhẹ giọng khuyên giải cô ấy, hết sức trấn an, “Nghĩ thông suốt một chút, không có gì lớn! Tạm thời cách chức chờ điều tra thì điều tra, chúng ta cũng không ở lại quân đội! Để tôi ở lại tôi cũng không ở lại!”
Nếu ban đầu không phải quân đội vì lôi kéo giữ Triệu Bắc thành ở lại tam giác vàng, đưa Đỗ Hâm Lôi là món đồ an ủi đi qua, cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này.
Đỗ Hâm Lôi là một cô gái, sau khi bị bắt có rất nhiều chuyện không thể do bản thân làm chủ, sao cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho cô ấy? Lâm Tuyết rất căm phẫn phiền muộn với chuyện này! Ý kiến của cô về quân đội không chỉ ngày một ngày hai rồi, cho nên mới đánh báo cáo giải ngũ, điều vào đồn cảnh sát.
“Ừm!” Đỗ Hâm Lôi gật đầu một cái, tâm tình buông lỏng không ít. Có Lâm Tuyết ở bên là tốt rồi, cô không cần lo lắng mình sẽ bị ép buộc phá thai, dù sao bụng của cô mang cũng chính là cháu ruột của Lâm Tuyết.
Ăn no cơm, tinh thần và thể lực của Đỗ Hâm Lôi khôi phục không ít.
Lâm Tuyết nói chuyện một lát với cô ấy, biết Đỗ Ham Lôi quyết ý rời khỏi quân đội, liền gật đầu nói: “Bà yên tâm điều dưỡng thân thể, những chuyện này tôi sẽ kêu Lương Tuấn Đào đi làm giúp bà!”
Chờ Lâm Tuyết rời đi, một mình Đỗ Hâm Lôi đối mặt với ánh đèn, lặng yên bắt đầu ngây ngốc.
Giống như tất cả đều là ý trời, từng bước vĩnh viễn không thể lui về phía sau! Triệu Bắc Thành lạnh lùng và bạc bẽo, Hoắc Vân Phi kịp thời cứu trợ, đều đang vạch xuống một vết thương khó mà khép lại được giữa cô và Triệu Bắc Thành.
Lâm Tuyết cố hết sức chạy chọt vì Đỗ Hâm Lôi, giúp cô xóa bỏ tội danh, đồng thời kêu Lương Tuấn Đào vận dụng quan hệ khắp nơi, mau sớm cho Đỗ Hâm Lôi một xử trí công đạo.
Hai người Triệu Bắc Thành và Đỗ Hâm Lôi, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì.
Cũng không ai mở miệng nói chuyện trước, hồi lâu, Đỗ Hâm Lôi đi tới trong ghế ngồi xuống.
Sau khi mang thai, thể lực của cô trở nên kém hơn, hơn nữa sau khi bị nhốt trong tù, thức ăn rất tệ, cô thường cơm nuốt không trôi, bụng thường đói. Xem ra sống ở chỗ Hoắc Vân Phi nửa năm, thời gian sống trong nhung lụa đã nuôi miệng cô xảo quyệt rồi.
Nhếch miệng cười khổ, cô mới giật mình thế mà mình lại nghĩ đến Hoắc Vân Phi rồi! Tại sao còn nhớ đến anh đây? Con cầm thú này hại cô tới nông nỗi chật vật không chịu nổi như bây giờ, cô nên rủa anh xuống địa ngục mới đúng!
Trong trầm mặc, Triệu Bắc Thành lên tiếng, câu nói đầu tiên dứt khoát lưu loát, không hề dài dòng dây dưa chút nào: “Phá thai!”
Đây không phải là vọng tưởng cũng không phải là phỏng đoán, mà là kinh nghiệm thê thảm chính mình trải qua! Khi Triệu Bắc Thành tức giận với cô, không đánh mắng cũng không oán giận, trực tiếp có thể tiêu diệt cô không thương lượng!
Đỗ Hâm Lôi ngước mắt nhìn Triệu Bắc Thành, từ biệt mấy năm, cô giống như không biết anh. Người đàn ông lạnh lùng trước mặt, thật sự là Triệu Bắc Thành đã từng yêu cô thương tiếc cô như bảo vật sao?
Có lẽ kinh ngạc trong mắt Đỗ Hâm Lôi khiến Triệu Bắc Thành nhận ra điều gì, anh hòa hoãn sắc mặt, đến gần cô mấy bước, thả mềm giọng điệu lặp lại: “Phá thai, tôi sẽ bảo vệ em không có chuyện gì!”
Bảo vệ cô không có chuyện gì? Đỗ Hâm Lôi buồn cười, lại cười không nổi. Khi cô gặp nguy hiểm bị hình phạt dùi cui điện, anh ở đâu? Nếu không phải Lương Tuấn Đào kịp thời xuất hiện, cô bây giờ… Cũng không dám tưởng tượng.
“Có nghe không?” Triệu Bắc Thành một lần nữa đến gần hai bước, đi tới trước mặt cô, chìa cánh tay sắt ra ôm cô vào trong ngực. Ngửi thật sâu hương thơm quen thuộc của cô, trong lòng khổ sở một trận. Cúi đầu ở bên tai cô, giọng nói khẽ nghẹn ngào, “Hâm Lôi, nghe lời của tôi, phá thai!”
Hốc mắt Đỗ Hâm Lôi cay cay, không nhịn được dâng lên nước mắt, cô kiềm chế không cho mình nhỏ lệ. Cứng rắn lên đẩy anh ra, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ: “Đáng tiếc, nếu như lúc ấy máy bay tôi và Hoắc Vân Phi ngồi bị bắn bình xăng mà nổ tung, bây giờ anh không cần làm mấy chuyện phiền não này.”
Kết quả Triệu Bắc Thành muốn là để cho cô theo chiếc máy bay kia hóa thành tro bụi xong hết mọi chuyện, đáng tiếc mệnh cô cứng rắn, không chết được.
Nghe được lời Đỗ Hâm Lôi nói, cả người Triệu Bắc Thành chấn động mạnh, anh không ngờ tới cô thật chua ngoa sắc bén
“Tôi sẽ không phá bỏ đứa bé này!” Giọng của Đỗ Hâm Lôi giống như kiên quyết, cô ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mắt, nói cho anh biết, “Tôi nhất định sẽ sinh đứa bé ra! Về phần hai chúng ta… Tôi đồng ý ly hôn với anh!”
Bọn họ đã tiến hành ghi danh làm thủ tục đăng ký, về mặt pháp luật đã là vợ chồng. Nhưng mà, đi đến mức độ như bây giờ, ân đoạn tình tuyệt, thật sự không cách nào tiếp tục nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Triệu Bắc Thành kiên quyết nói cho cô biết, “Tôi sẽ không ly hôn!”
Câu trả lời của anh ngoài ý muốn của cô, bây giờ cô thân mang tội, tiền đồ chưa biết, anh kiên trì không chịu ly hôn, chẳng lẽ không sợ cô nhuộm đen tiền đồ vô lượng của sĩ quan quân đội trẻ tuổi là anh sao?
“Tùy anh!” Đỗ Hâm Lôi nghiêng đầu đi, không nhìn anh nữa.
Triệu Bắc Thành một lần nữa chìa tay, anh định vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng tay chìa ra vĩnh viễn dừng lại cách bên má cô mấy tấc, không có dũng khí đụng vào nữa.
Hâm Lôi của anh, đã không còn thuộc về anh! Đã sớm biết trước kết cục này, anh không có dũng khí đối mặt vừa muốn kết thúc tính mạng của cô, đáng tiếc… Người tính không bằng trời tính, trời xui đất khiến, để cho bọn họ đi hai hướng ngược nhau, càng lúc càng xa.
Bây giờ, giữa bọn họ chỉ còn lại lúng túng và nghi ngờ, cuối cùng không còn ân ái và tin tưởng.
“Tôi sẽ không ly hôn, đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi danh phận bà xã của Triệu Bắc Thành tôi! Về phần đứa bé này, em khư khư cố chấp, tùy em! Tất cả mọi hậu quả, em cũng phải tự mình gánh chịu!”
Từng câu từng chữ Triệu Bắc Thành nói ra giống như mảnh băng tôi luyện ra, băng đau mỗi dây thần kinh của cô. Đỗ Hâm Lôi khổ sở cũng vô lực chống đỡ, cô ngồi trở lại trong ghế dựa.
“Em hãy suy nghĩ kỹ lại! Tôi hy vọng quyết định hôm nay em làm ra cũng đừng hối hận!” Triệu Bắc Thành lạnh lùng liếc nhìn cô một lần cuối cùng, xoay người cũng không quay đầu rời đi.
Trải qua lần gặp mặt nói chuyện này, Đỗ Hâm Lôi bị đả kích lớn, cô nằm mơ màng trên giường suốt cả một ngày, nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Vào lúc hoàng hôn, cô cực kỳ yếu ớt, cảm giác bụng cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Tiếp tục như vậy nữa, thai nhi không giữ được!
Trong lòng cô rõ ràng, nhưng tứ chi không có cách nào nhúc nhích. Cuộc đời của cô sao mà bi kịch như thế? Sự nghiệp tình yêu tất cả phá hủy, trong bụng còn mang một sinh mệnh nhỏ chọc cho người chỉ trích! Đường đời sau này nên đi như thế nào? Một chút lòng tin và hy vọng cô cũng không có.
Sắc trời tối xuống, Lâm Tuyết thế nhưng đến rồi! Điều này khiến cho Đỗ Hâm Lôi uể oải đưa đám đến cực độ hai mắt tỏa sáng, lòng tuyệt vọng một lần nữa lóe lên hy vọng.
“Lâm Tuyết, sao bà lại đến đây?” Cô giùng giằng định bò dậy, nhưng thể lực cạn kiệt, một lần nữa mềm nhũn xuống.
“Nằm đừng nhúc nhích!” Lâm Tuyết biết cô ấy mang thai, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô ấy, liền vội vàng đỡ cô ấy nằm xuống, “Bà làm sao vậy?”
Gặp được Lâm Tuyết, cô giống như gặp được người thân duy nhất, chỉ rơi lệ lại nói không ra lời.
Lâm Tuyết hỏi nhân viên tạm giam, biết được Đỗ Hâm Lôi cả ngày chưa ăn cơm, không khỏi trách cứ: "Tại sao bà không ăn cơm chứ? Có biết mình mang thai không? Haizzz, kêu tôi nói bà như thế nào cho tốt, tùy hứng cũng không thể chọn vào lúc này…”
Lo lắng oán giận Đỗ Hâm Lôi, Lâm Tuyết vội vàng gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào nghĩ cách làm cho bữa ăn tối thích hợp cho khẩu vị của phụ nữ có thai một chút.
Đỗ Hâm Lôi nằm ở trên gối rơi lệ, cô nghẹn ngào hỏi: "Lương Tuấn Đào nói cho bà?”
Cô bị bí mật áp giải trở về nước, hoàn toàn phong tỏa tin tức với bên ngoài. Trừ Lương Tuấn Đào, cô nghĩ không ra được Lâm Tuyết làm như thế nào biết được cô bị giam ở đây.
Nào ngờ Lâm Tuyết thế mà lại trả lời: “Hoắc Vân Phi gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói bà đã bị bí mật giải về nước, hiện giờ bị nhốt trong phòng xử án quân đội, kêu tôi nghĩ cách cứu bà ra ngoài!”
“…” Thì ra cuối cùng người vì cô đưa cứu binh tới lại là Hoắc Vân Phi, Đỗ Hâm Lôi tự giễu cười khổ.
“Tôi biết được chuyện này, đi hỏi Lương Tuấn Đào, ban đầu tên kia còn không chịu nói thật cho tôi, không nhịn được tôi đeo bám dai dẳng, mới mang tôi đi!” Lâm Tuyết nhíu đôi mày thanh tú, dáng vẻ u sầu, “Ầm ĩ đến mức này? Nghe nói bà vì cứu Hoắc Vân Phi còn bắn bị thương Triệu Bắc Thành?”
Đỗ Hâm Lôi lắc lắc đầu, miệng đắng chát, “Đừng hỏi tôi, lúc ấy tôi bị ma xui quỷ khiến!”
Làm chính là làm, không có hối hận hay không.
Nhân viên tạm giam đưa bữa ăn tối thơm ngon tới, Lâm Tuyết đỡ Đỗ Hâm Lôi ngồi dậy, tự tay đút cơm cho cô ấy.
“Ăn cơm thật ngon, đừng quên hiện giờ bà không phải một mình!” Lâm Tuyết nhẹ giọng khuyên giải cô ấy, hết sức trấn an, “Nghĩ thông suốt một chút, không có gì lớn! Tạm thời cách chức chờ điều tra thì điều tra, chúng ta cũng không ở lại quân đội! Để tôi ở lại tôi cũng không ở lại!”
Nếu ban đầu không phải quân đội vì lôi kéo giữ Triệu Bắc thành ở lại tam giác vàng, đưa Đỗ Hâm Lôi là món đồ an ủi đi qua, cũng sẽ không phát sinh chuyện sau này.
Đỗ Hâm Lôi là một cô gái, sau khi bị bắt có rất nhiều chuyện không thể do bản thân làm chủ, sao cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho cô ấy? Lâm Tuyết rất căm phẫn phiền muộn với chuyện này! Ý kiến của cô về quân đội không chỉ ngày một ngày hai rồi, cho nên mới đánh báo cáo giải ngũ, điều vào đồn cảnh sát.
“Ừm!” Đỗ Hâm Lôi gật đầu một cái, tâm tình buông lỏng không ít. Có Lâm Tuyết ở bên là tốt rồi, cô không cần lo lắng mình sẽ bị ép buộc phá thai, dù sao bụng của cô mang cũng chính là cháu ruột của Lâm Tuyết.
Ăn no cơm, tinh thần và thể lực của Đỗ Hâm Lôi khôi phục không ít.
Lâm Tuyết nói chuyện một lát với cô ấy, biết Đỗ Ham Lôi quyết ý rời khỏi quân đội, liền gật đầu nói: “Bà yên tâm điều dưỡng thân thể, những chuyện này tôi sẽ kêu Lương Tuấn Đào đi làm giúp bà!”
Chờ Lâm Tuyết rời đi, một mình Đỗ Hâm Lôi đối mặt với ánh đèn, lặng yên bắt đầu ngây ngốc.
Giống như tất cả đều là ý trời, từng bước vĩnh viễn không thể lui về phía sau! Triệu Bắc Thành lạnh lùng và bạc bẽo, Hoắc Vân Phi kịp thời cứu trợ, đều đang vạch xuống một vết thương khó mà khép lại được giữa cô và Triệu Bắc Thành.
Lâm Tuyết cố hết sức chạy chọt vì Đỗ Hâm Lôi, giúp cô xóa bỏ tội danh, đồng thời kêu Lương Tuấn Đào vận dụng quan hệ khắp nơi, mau sớm cho Đỗ Hâm Lôi một xử trí công đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.