Quyển 2 - Chương 236: Ngoại truyện 25
Yên Mang
28/10/2018
Người có tâm tư sâu trầm, vấn đề liên quan đến tình cảm cũng không bình tĩnh.
Vì nhanh chóng đánh tan ý tưởng về kinh cùng Triệu Bắc Thành của Đỗ Hâm Lôi, anh rất không có phong độ vạch ra khuyết điểm ngay tại chỗ: “Vết sẹo đã khỏi liền quên đau! Em muốn nhảy vào trong giường lửa tôi không ngăn cản em, nhưng mang theo con của chúng ta đi thì không thể! Lòng dạ Triệu Bắc Thành độc ác, em đã quên anh ta để cho người dùng dùi cui điện với em? Có phải muốn dùng sức người thúc sinh không? Thúc sinh xuống đoán chừng không năng lực kém cũng tinh thần yếu đuối!”
Hoắc Vân Phi thả ra chính là một quả bom tấn, không ngừng oanh tạc thế công khó khăn lắm mới hòa nhau của Triệu Bắc Thành đến mảnh ngói cũng không dư thừa, hơn nữa càng cho Đỗ Hâm Lôi một kích bừng tỉnh hiểu ra.
Cả người Đỗ Hâm Lôi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Triệu Bắc Thành rõ ràng chứa hồi hộp và đề phòng. Ở trong phòng phán xử của quân đội ở kinh đô, giống như ác mộng này vẫn ghi lại vĩnh viễn in sâu trong đầu của cô không xua đi được.
Triệu Bắc Thành thật sự là người đàn ông có trái tim lạnh lùng, anh để cho người sử dụng hình phạt dùi cui điện với cô, không hề thương hại, nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt Lương Tuấn Đào đưa người ra, cô sẽ giống như con chuột bạch nhỏ bị loài người làm thí nghiệm điện giật, điện giật miệng sùi bọt mép, cả người co giật… Dĩ nhiên cô còn có thể máu chảy khắp nơi, bởi vì đứa bé sẽ sinh non đấy!
Nhìn ánh mắt hoảng sợ và bước chân không ngừng lui về phía sau của Đỗ Hâm Lôi, Triệu Bắc Thành biết cục diện khó khăn lắm mới hòa nhau được của mình đã hoàn toàn sụp đổ, anh đau thương mà nhìn cô lui xa giống như tránh ôn thần, tuyệt vọng lại không biết làm như thế nào: “Hâm Lôi, anh sai rồi! Anh sẽ dùng nửa đời sau tăng gấp bội đền bù trả lại cho em, có được không? Cho anh thêm một cơ hội, nếu Triệu Bắc Thành anh còn sinh ý niệm không tốt với em và đứa bé, sẽ để cho thiên lôi đánh, tan xương nát thịt!”
Đây là Triệu Bắc Thành sao? Người đàn ông bình tĩnh thong dong lại tràn đầy tự tin như vậy, lúc này hèn mọn như thế cầu xin sự tha thứ của cô và quay đầu lại. Đỗ Hâm Lôi rất không đành lòng, tình thế khó xử, cô nghẹn ngào khóc.
“Như vậy đi!” Hoắc Vân Phi cũng không đành lòng ép buộc Đỗ Hâm Lôi lập tức đoạn tuyệt lui tới với Triệu Bắc Thành, cũng không ép cô làm bất cứ quyết định gì. Thông tình đạt lý lại săn sóc hiểu ý người ta đề nghị, “Trước khi đứa bé ra đời em cứ ở lại đây, đợi đến sau khi đứa bé ra đời, em thích Triệu Bắc Thành có thể cùng về kinh với anh ta, tôi sẽ không ngăn cản em!”
Nói vậy chính là, chỉ cần Đỗ Hâm Lôi giao đứa bé sinh ra cho anh, anh sẽ không ngăn cản cô hợp lại với Triệu Bắc Thành.
Đáy lòng lương thiện của Đỗ Hâm Lôi giống như bị một cây kim dài không nhìn thấy hung hăng đâm xuống, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng lên, dùng ánh mắt như nhìn ma quỷ mười tội không thể tha thứ nhìn Hoắc Vân Phi.
Hoắc Vân Phi bị cô nhìn mà sợ hãi trong lòng, không khỏi lẩm bẩm: “Thả cho em tự do không được sao?” Nói xong, thấy sắc mặt của Đỗ Hâm Lôi khó coi hơn, anh bất đắc dĩ giang tay nói, “Thật sự không thể để cho đứa bé ở cùng với em, Triệu Bắc Thành sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách giết chết đứa bé! Em có thể mạo hiểm, tôi không thể để cho đứa bé mạo hiểm!”
“Hoắc Vân Phi, mày đừng khích bác ly gián!” Triệu Bắc Thành hoàn toàn ở thế yếu, có lẽ ngay từ lần đầu tiên anh nảy sinh ý niệm giết chóc Đỗ Hâm Lôi, liền hoàn toàn mất đi quyền chủ động. Anh hối hận đến xanh ruột, nhưng làm như thế nào cũng không có cách nào che giấu đi được mình đã từng có lòng giết chóc hung tợn!
Khi đó, anh cũng không nghĩ tới muốn vãn hồi điều gì với Đỗ Hâm Lôi, chỉ muốn trừ khử cô đi cho thoải mái. Chung quy, anh còn quá trẻ tuổi, không hiểu được quý trọng. Một bước sai, cả đời sai.
Lời nói hành vi của Hoắc Vân Phi tự nhiên thoải mái, Đỗ Hâm Lôi và Triệu Bắc Thành cũng không tìm ra được cái gì từ anh. Triệu Bắc Thành có tiền án mưu sát, làm cha ruột của đứa bé, Hoắc Vân Phi yêu cầu Đỗ Hâm Lôi trước khi sinh đứa bé ra nghiêm cấm đi theo Triệu Bắc Thành sống là chuyện đương nhiên. Hơn nữa thái độ của anh rõ ràng, chờ sau khi đứa bé sinh ra, Đỗ Hâm Lôi có thể tự do lựa chọn, có muốn trở lại bên cạnh Triệu Bắc Thành hay không, Hoắc Vân Phi anh tuyệt đối không ngăn cản phá hư.
Người đàn ông có ý tứ vĩ đại như vậy, có thể so với thánh mẫu Mary Sue, ngay cả Hoắc Vân Phi cũng bị chính mình cảm động lây! Trên thế giới này còn có người đàn ông nào ngu ngốc hơn anh sao? Vì Đỗ Hâm Lôi, anh không cần ngu nhất, chỉ cầu ngu hơn! Cũng không tin con mẹ còn ngu hơn anh này cuối cùng không bị anh cảm động.
Nào biết, đối mặt với nghĩa cử kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ của người đàn ông, phản ứng của Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn ngoài dự đoán của Hoắc Vân Phi. Cả người cô đang kịch liệt run rẩy, đôi môi cũng đang nhẹ nhàng run run, nhìn thế nào cũng giống như đang tức giận.
Hả? Chỗ nào có vấn đề? Là Triệu Bắc Thành lại bày chiêu ngầm phá hoại? Hay là triệu chứng tổng hợp mang thai giai đoạn cuối? Tròng mắt đen sắc bén của Hoắc Vân Phi khóa chặt về phía Triệu Bắc Thành, người này có vẻ chán chường như đưa đám đến gần như nói không ra lời, nhìn tính tình uất ức giống như không có khí lực để phóng ra suy nghĩ xấu! Vậy là chỗ nào có vấn đề? Nhìn vẻ mặt con quỷ nhỏ này thấy thế nào cũng không phải là dáng vẻ giống như bị anh làm cho cảm động.
Cô nhìn giống như, muốn lập tức nhào tới cho anh… Một cái bạt tai lớn!
Số lần anh ăn bàn tay của cô cũng không ít, mỗi lần đều là anh cố ý trêu chọc cô, khiến cho cô tức đến phát điên mới chọc giận, cô vung tay lên với anh. Vấn đề là, hiện giờ anh cỡ nào khó có được làm thanh niên tốt từ bi lương thiện, sao ánh mắt của cô nhìn anh giống như đang nhìn chằm chằm kẻ thù và kẻ phụ lòng chứ…
Còn không đợi cái đầu có thể nói là khôn khéo của Hoắc tam thiếu xoay chuyển qua, Đỗ Hâm Lôi đồ con quỷ nhỏ thiếu gân đó đã hành động trước rồi.
Hết cách rồi, người đầu óc chậm chạp tốc độ ra tay liền đặc biệt nhanh.
“Bốp!”
Hoắc Vân Phi che gương mặt tuấn tú bị đánh của mình, cảm giác rất oan uổng: “Tại sao lại đánh tôi?”
Mẹ nó, cô đánh sai người đi! Nên đánh là tên khốn kiếp Triệu Bắc Thành kia mới đúng! Nhớ tới Hoắc Vân Phi và con trai bảo bối thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay người kia, anh có kích động muốn nghiền xương anh ta thành tro.
Chỉ có điều vì mạnh mẽ lay chuyển con quỷ nhỏ quay lại, anh giống như tự ngược mặc cho Triệu Bắc Thành giống như con gián đáng ghét nhảy lên trước mặt anh thậm chí kêu gào, nhẫn nhịn tính tình cho con quỷ nhỏ nguyên vẹn thời gian suy tính lựa chọn. Cô thế mà một chút cũng không bị anh cảm động, càng không nhân cơ hội này mà thấy rõ ai là đàn ông chân chính, ai là cầm thú thật sự, lại còn không khách khí chút nào vung tay về phía anh!
Thật quá đáng!
“Cầm thú, súc sinh, khốn kiếp!” Trong đôi mắt thu của Đỗ Hâm Lôi tràn ngập màn sương lệ đau lòng, cô dùng đầu ngón tay chọc vào chóp mũi anh tuấn của Hoắc Vân Phi, cắn răng nghiến lợi, “Anh, anh… Lòng lang dạ sói!”
“…” Hoắc Vân Phi trợn lớn tròng mắt đen, thật sự oan uổng chết được.
“Coi tôi như công cụ sinh con cho anh! Anh chỉ muốn đứa bé làm người thừa kế của anh… Tôi cho anh biết, anh tính toán nhầm rồi! Tôi sẽ không đưa đứa bé cho anh! Trừ phi anh giết tôi! Anh có bản lĩnh giết chết tôi đi, tôi chết cũng không tách rời đứa bé!” Đỗ Hâm Lôi cực kỳ đau lòng, cô căm phẫn nhào tới đánh Hoắc Vân Phi, giống như hiện giờ Hoắc Vân Phi sẽ lập tức cướp đứa bé của cô đi.
Trùm buôn thuốc phiện ở tam giác vàng có thói quen nuôi nữ đầy tớ, bọn họ đối xử với phụ nữ không khác vật cưng chút nào. Nữ đầy tớ không hề có địa vị, bọn họ quan tâm là đứa bé do nữ đầy tớ sinh ra, đó là người tiếp tục tương lai của trùm buôn thuốc phiện. Hơn phân nửa chỉ cần đứa bé không cần mẹ, người phụ nữ sinh ra đứa bé bị bọn họ chán ghét mà vứt bỏ, phải chết hoặc mất tích, cũng sẽ không sống cùng đứa bé.
Không nói người khác, anh cả Hoắc Vân Sơn của Hoắc Vân Phi chính là ví dụ điển hình, Nhạc Nhạc ba tuổi thông minh đáng yêu, nhưng Nhạc Nhạc không có mẹ. Đỗ Hâm Lôi chưa từng gặp mẹ của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng không biết mình còn có mẹ.
Hiển nhiên, Hoắc Vân Phi đối xử với cô có đạo lý giống vậy! Anh chăm sóc cô nhiều đây là bởi vì cô mang thai đứa bé của anh. Kể cả tai nạn trên máy bay, anh để cho cô xuống máy bay trước, cũng là vì bảo vệ đứa bé, không liên quan đến cô dù chỉ nửa xu!
Buồn cười cô còn cảm động và nhớ nhung anh ra tay cứu giúp, ngu muội chạy đi kéo Triệu Bắc Thành khiến Hoắc Vân Phi mượn cơ hội chạy trốn, kết quả mâu thuẫn giữa cô và Triệu Bắc Thành tiến thêm một bước trở nên gay gắt, cuối cùng đi tới bên bờ biên giới sụp đổ.
Hoắc Vân Phi đáng chết, cô hận chết anh! Nhất định không thể không bóp chết anh! Bóp chết anh!
Nghĩ như vậy, cô liền đưa tay đi bóp anh! Hung hăng, hung hăng, không chết không thôi!
Vì nhanh chóng đánh tan ý tưởng về kinh cùng Triệu Bắc Thành của Đỗ Hâm Lôi, anh rất không có phong độ vạch ra khuyết điểm ngay tại chỗ: “Vết sẹo đã khỏi liền quên đau! Em muốn nhảy vào trong giường lửa tôi không ngăn cản em, nhưng mang theo con của chúng ta đi thì không thể! Lòng dạ Triệu Bắc Thành độc ác, em đã quên anh ta để cho người dùng dùi cui điện với em? Có phải muốn dùng sức người thúc sinh không? Thúc sinh xuống đoán chừng không năng lực kém cũng tinh thần yếu đuối!”
Hoắc Vân Phi thả ra chính là một quả bom tấn, không ngừng oanh tạc thế công khó khăn lắm mới hòa nhau của Triệu Bắc Thành đến mảnh ngói cũng không dư thừa, hơn nữa càng cho Đỗ Hâm Lôi một kích bừng tỉnh hiểu ra.
Cả người Đỗ Hâm Lôi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Triệu Bắc Thành rõ ràng chứa hồi hộp và đề phòng. Ở trong phòng phán xử của quân đội ở kinh đô, giống như ác mộng này vẫn ghi lại vĩnh viễn in sâu trong đầu của cô không xua đi được.
Triệu Bắc Thành thật sự là người đàn ông có trái tim lạnh lùng, anh để cho người sử dụng hình phạt dùi cui điện với cô, không hề thương hại, nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt Lương Tuấn Đào đưa người ra, cô sẽ giống như con chuột bạch nhỏ bị loài người làm thí nghiệm điện giật, điện giật miệng sùi bọt mép, cả người co giật… Dĩ nhiên cô còn có thể máu chảy khắp nơi, bởi vì đứa bé sẽ sinh non đấy!
Nhìn ánh mắt hoảng sợ và bước chân không ngừng lui về phía sau của Đỗ Hâm Lôi, Triệu Bắc Thành biết cục diện khó khăn lắm mới hòa nhau được của mình đã hoàn toàn sụp đổ, anh đau thương mà nhìn cô lui xa giống như tránh ôn thần, tuyệt vọng lại không biết làm như thế nào: “Hâm Lôi, anh sai rồi! Anh sẽ dùng nửa đời sau tăng gấp bội đền bù trả lại cho em, có được không? Cho anh thêm một cơ hội, nếu Triệu Bắc Thành anh còn sinh ý niệm không tốt với em và đứa bé, sẽ để cho thiên lôi đánh, tan xương nát thịt!”
Đây là Triệu Bắc Thành sao? Người đàn ông bình tĩnh thong dong lại tràn đầy tự tin như vậy, lúc này hèn mọn như thế cầu xin sự tha thứ của cô và quay đầu lại. Đỗ Hâm Lôi rất không đành lòng, tình thế khó xử, cô nghẹn ngào khóc.
“Như vậy đi!” Hoắc Vân Phi cũng không đành lòng ép buộc Đỗ Hâm Lôi lập tức đoạn tuyệt lui tới với Triệu Bắc Thành, cũng không ép cô làm bất cứ quyết định gì. Thông tình đạt lý lại săn sóc hiểu ý người ta đề nghị, “Trước khi đứa bé ra đời em cứ ở lại đây, đợi đến sau khi đứa bé ra đời, em thích Triệu Bắc Thành có thể cùng về kinh với anh ta, tôi sẽ không ngăn cản em!”
Nói vậy chính là, chỉ cần Đỗ Hâm Lôi giao đứa bé sinh ra cho anh, anh sẽ không ngăn cản cô hợp lại với Triệu Bắc Thành.
Đáy lòng lương thiện của Đỗ Hâm Lôi giống như bị một cây kim dài không nhìn thấy hung hăng đâm xuống, cô không khỏi kinh ngạc nhảy dựng lên, dùng ánh mắt như nhìn ma quỷ mười tội không thể tha thứ nhìn Hoắc Vân Phi.
Hoắc Vân Phi bị cô nhìn mà sợ hãi trong lòng, không khỏi lẩm bẩm: “Thả cho em tự do không được sao?” Nói xong, thấy sắc mặt của Đỗ Hâm Lôi khó coi hơn, anh bất đắc dĩ giang tay nói, “Thật sự không thể để cho đứa bé ở cùng với em, Triệu Bắc Thành sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách giết chết đứa bé! Em có thể mạo hiểm, tôi không thể để cho đứa bé mạo hiểm!”
“Hoắc Vân Phi, mày đừng khích bác ly gián!” Triệu Bắc Thành hoàn toàn ở thế yếu, có lẽ ngay từ lần đầu tiên anh nảy sinh ý niệm giết chóc Đỗ Hâm Lôi, liền hoàn toàn mất đi quyền chủ động. Anh hối hận đến xanh ruột, nhưng làm như thế nào cũng không có cách nào che giấu đi được mình đã từng có lòng giết chóc hung tợn!
Khi đó, anh cũng không nghĩ tới muốn vãn hồi điều gì với Đỗ Hâm Lôi, chỉ muốn trừ khử cô đi cho thoải mái. Chung quy, anh còn quá trẻ tuổi, không hiểu được quý trọng. Một bước sai, cả đời sai.
Lời nói hành vi của Hoắc Vân Phi tự nhiên thoải mái, Đỗ Hâm Lôi và Triệu Bắc Thành cũng không tìm ra được cái gì từ anh. Triệu Bắc Thành có tiền án mưu sát, làm cha ruột của đứa bé, Hoắc Vân Phi yêu cầu Đỗ Hâm Lôi trước khi sinh đứa bé ra nghiêm cấm đi theo Triệu Bắc Thành sống là chuyện đương nhiên. Hơn nữa thái độ của anh rõ ràng, chờ sau khi đứa bé sinh ra, Đỗ Hâm Lôi có thể tự do lựa chọn, có muốn trở lại bên cạnh Triệu Bắc Thành hay không, Hoắc Vân Phi anh tuyệt đối không ngăn cản phá hư.
Người đàn ông có ý tứ vĩ đại như vậy, có thể so với thánh mẫu Mary Sue, ngay cả Hoắc Vân Phi cũng bị chính mình cảm động lây! Trên thế giới này còn có người đàn ông nào ngu ngốc hơn anh sao? Vì Đỗ Hâm Lôi, anh không cần ngu nhất, chỉ cầu ngu hơn! Cũng không tin con mẹ còn ngu hơn anh này cuối cùng không bị anh cảm động.
Nào biết, đối mặt với nghĩa cử kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ của người đàn ông, phản ứng của Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn ngoài dự đoán của Hoắc Vân Phi. Cả người cô đang kịch liệt run rẩy, đôi môi cũng đang nhẹ nhàng run run, nhìn thế nào cũng giống như đang tức giận.
Hả? Chỗ nào có vấn đề? Là Triệu Bắc Thành lại bày chiêu ngầm phá hoại? Hay là triệu chứng tổng hợp mang thai giai đoạn cuối? Tròng mắt đen sắc bén của Hoắc Vân Phi khóa chặt về phía Triệu Bắc Thành, người này có vẻ chán chường như đưa đám đến gần như nói không ra lời, nhìn tính tình uất ức giống như không có khí lực để phóng ra suy nghĩ xấu! Vậy là chỗ nào có vấn đề? Nhìn vẻ mặt con quỷ nhỏ này thấy thế nào cũng không phải là dáng vẻ giống như bị anh làm cho cảm động.
Cô nhìn giống như, muốn lập tức nhào tới cho anh… Một cái bạt tai lớn!
Số lần anh ăn bàn tay của cô cũng không ít, mỗi lần đều là anh cố ý trêu chọc cô, khiến cho cô tức đến phát điên mới chọc giận, cô vung tay lên với anh. Vấn đề là, hiện giờ anh cỡ nào khó có được làm thanh niên tốt từ bi lương thiện, sao ánh mắt của cô nhìn anh giống như đang nhìn chằm chằm kẻ thù và kẻ phụ lòng chứ…
Còn không đợi cái đầu có thể nói là khôn khéo của Hoắc tam thiếu xoay chuyển qua, Đỗ Hâm Lôi đồ con quỷ nhỏ thiếu gân đó đã hành động trước rồi.
Hết cách rồi, người đầu óc chậm chạp tốc độ ra tay liền đặc biệt nhanh.
“Bốp!”
Hoắc Vân Phi che gương mặt tuấn tú bị đánh của mình, cảm giác rất oan uổng: “Tại sao lại đánh tôi?”
Mẹ nó, cô đánh sai người đi! Nên đánh là tên khốn kiếp Triệu Bắc Thành kia mới đúng! Nhớ tới Hoắc Vân Phi và con trai bảo bối thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay người kia, anh có kích động muốn nghiền xương anh ta thành tro.
Chỉ có điều vì mạnh mẽ lay chuyển con quỷ nhỏ quay lại, anh giống như tự ngược mặc cho Triệu Bắc Thành giống như con gián đáng ghét nhảy lên trước mặt anh thậm chí kêu gào, nhẫn nhịn tính tình cho con quỷ nhỏ nguyên vẹn thời gian suy tính lựa chọn. Cô thế mà một chút cũng không bị anh cảm động, càng không nhân cơ hội này mà thấy rõ ai là đàn ông chân chính, ai là cầm thú thật sự, lại còn không khách khí chút nào vung tay về phía anh!
Thật quá đáng!
“Cầm thú, súc sinh, khốn kiếp!” Trong đôi mắt thu của Đỗ Hâm Lôi tràn ngập màn sương lệ đau lòng, cô dùng đầu ngón tay chọc vào chóp mũi anh tuấn của Hoắc Vân Phi, cắn răng nghiến lợi, “Anh, anh… Lòng lang dạ sói!”
“…” Hoắc Vân Phi trợn lớn tròng mắt đen, thật sự oan uổng chết được.
“Coi tôi như công cụ sinh con cho anh! Anh chỉ muốn đứa bé làm người thừa kế của anh… Tôi cho anh biết, anh tính toán nhầm rồi! Tôi sẽ không đưa đứa bé cho anh! Trừ phi anh giết tôi! Anh có bản lĩnh giết chết tôi đi, tôi chết cũng không tách rời đứa bé!” Đỗ Hâm Lôi cực kỳ đau lòng, cô căm phẫn nhào tới đánh Hoắc Vân Phi, giống như hiện giờ Hoắc Vân Phi sẽ lập tức cướp đứa bé của cô đi.
Trùm buôn thuốc phiện ở tam giác vàng có thói quen nuôi nữ đầy tớ, bọn họ đối xử với phụ nữ không khác vật cưng chút nào. Nữ đầy tớ không hề có địa vị, bọn họ quan tâm là đứa bé do nữ đầy tớ sinh ra, đó là người tiếp tục tương lai của trùm buôn thuốc phiện. Hơn phân nửa chỉ cần đứa bé không cần mẹ, người phụ nữ sinh ra đứa bé bị bọn họ chán ghét mà vứt bỏ, phải chết hoặc mất tích, cũng sẽ không sống cùng đứa bé.
Không nói người khác, anh cả Hoắc Vân Sơn của Hoắc Vân Phi chính là ví dụ điển hình, Nhạc Nhạc ba tuổi thông minh đáng yêu, nhưng Nhạc Nhạc không có mẹ. Đỗ Hâm Lôi chưa từng gặp mẹ của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng không biết mình còn có mẹ.
Hiển nhiên, Hoắc Vân Phi đối xử với cô có đạo lý giống vậy! Anh chăm sóc cô nhiều đây là bởi vì cô mang thai đứa bé của anh. Kể cả tai nạn trên máy bay, anh để cho cô xuống máy bay trước, cũng là vì bảo vệ đứa bé, không liên quan đến cô dù chỉ nửa xu!
Buồn cười cô còn cảm động và nhớ nhung anh ra tay cứu giúp, ngu muội chạy đi kéo Triệu Bắc Thành khiến Hoắc Vân Phi mượn cơ hội chạy trốn, kết quả mâu thuẫn giữa cô và Triệu Bắc Thành tiến thêm một bước trở nên gay gắt, cuối cùng đi tới bên bờ biên giới sụp đổ.
Hoắc Vân Phi đáng chết, cô hận chết anh! Nhất định không thể không bóp chết anh! Bóp chết anh!
Nghĩ như vậy, cô liền đưa tay đi bóp anh! Hung hăng, hung hăng, không chết không thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.