Quyển 2 - Chương 168: Nửa đêm kinh hồn 1
Yên Mang
21/06/2018
Anh vợ của anh? Trong lúc nhất thời Lương Tuấn Đào hơi không hiểu ý. Một hồi lâu, hỏi: “Ai? Lâm Thông?”
“Cậu còn có mấy anh vợ? Chính là anh ta! Cậu nhanh tới đây!” Lãnh Bân nói xong cũng cúp điện thoại.
Lương Tuấn Đào cầm điện thoại di động ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, Lâm Thông từ khi nào có thể vào hoàng cung dưới mặt đất bài bạc rồi? Theo đạo lý, anh ta ngay cả đường đi vào hoàng cung cũng không biết đi từ đâu đi!
Hạ cố đến hoàng cung dưới mặt đất toàn bộ đều là nhân vật lớn, tiêu phí dưới mười triệu vốn không chiêu đãi, cho dù có tiền cũng không nhất định sẽ chiêu đãi, bởi vì tất cả khách hàng đều cần có thẻ khách quý vàng tiến cử. Lâm Thông không quyền không thế cũng không quyền sao có thể đi vào hoàng cung dưới mặt đất bài bạc? Ai dẫn anh ta đi?
Lâm Tuyết không nhịn được hỏi: “Lâm Thông như thế nào?”
Lương Tuấn Đào liền thuật lại một lần lời Lãnh Bân nói cho cô, cuối cùng, lại an ủi: “Chúng ta ăn cơm trước! Yên tâm đi, Lãnh Bân biết anh ta là anh vợ anh sẽ không làm gì anh ta!”
Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, Lâm Tuyết cảm thấy rất phiền lòng. Tại sao vậy? Lâm Thông thật sự tính cũ không thay đổi, đi bài bạc cũng thôi đi, lại còn thua mấy chục triệu… Anh ta càng ngày càng quá đáng, bất trị!
Nhìn thức ăn trên bàn, đã không có khẩu vị gì, Lâm Tuyết đẩy đồ ăn ra, nói: “Không cần phiền toái, cứ để cho anh ta ở đó là được! Còn không bỏ tiền, mặc cho Lãnh Bân xử lý anh ta!”
Dứt khoát ném tên phá của đó vào trong sông làm mồi cho cá đi, nhắm mắt làm ngơ, giữ lại sớm muộn gì cũng gieo họa! Hôm nay anh ta có thể thua mấy chục triệu, lần sau nói không chừng sẽ thua vài tỷ. Cả Lâm thị chẳng qua chỉ năm đến sáu tỷ mà thôi, có thể để cho anh ta tiêu xài mấy lần? dfienddn lieqiudoon
“A.” Lương Tuấn Đào không khỏi cười lên, dò xét cô một cái, trêu ghẹo nói, “Nếu như vậy, anh cũng không đi nữa, để Lãnh Bân làm việc theo quy củ. Thua tiền không trả được, trực tiếp chuyển tới bờ biển, rót nước bùn vào trong miệng, chìm vào trong biển làm mồi cho cá!”
“…” Còn có quy củ này! Lòng của Lãnh Bân cũng đen tối đó!
“Không có quy củ chẳng thành vuông tròn, có chơi có chịu, thua không trả nổi sẽ phải nhận trừng phạt!” Lương Tuấn Đào đứng lên, nói, “Đi thôi! Đi nhìn một chút! Dù sao anh ta cũng coi như là anh vợ anh, cứ nhét vào đó không quản không hỏi như vậy, về mặt mũi anh cũng không qua được!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm khuya hơn mười giờ, Lương Tuấn Đào chạy ô tô chở Lâm Tuyết tới hoàng cung dưới mặt đất.
Lần trước, Lâm Tuyết đi theo Mạc Sở Hàn có đến đây, đã biết hoàng cung dưới mặt đất canh phòng nghiêm ngặt và kiến trúc xa hoa. Lần này, quay lại chốn cũ, cô vẫn không khỏi cảm thấy thán phục vì hoàng cung hùng vĩ và tráng lệ.
Xa xỉ đến cực đoan chính là nói tình cảnh trước mắt, không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung vẻ hoa mỹ của tòa cung điện này, sáng chói như thủy tinh cung, cảnh này thật sự chỉ có trên trời, nhân gian thấy được mấy lần!
Lương Tuấn Đào cũng không có thẻ khách quý ở đây, nhưng gương mặt tuấn tú của anh chính là thẻ thông hành. Nhân viên canh phòng nghiệm chứng thân phận của anh, lập tức cung kính khom người, nói: “Lãnh thiếu đang ở bên trong chờ!”
Đậu xong xe ở khu dành riêng cho khách quý, chỉ thấy Lãnh Bân tự mình nghênh đón.
Xuống xe lên tiếng chào hỏi, Lương Tuấn Đào thoải mái đùa cợt nói: “Tôi không phải tới trả tiền thay anh vợ tôi! Muốn tiền không có, muốn chết chỉ có cái mạng cùi kìa!”
“A, đã đến như vậy rồi, cũng không thể tùy theo cậu nói!” Ở dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc của Lãnh Bân càng thêm mị hoặc mê người, cho dù là tiểu thư đẹp nhất chọn lựa ra từ trong hoàng cung dưới mặt đất cũng không bì kịp nổi tuyệt đại phong hoa của anh! Anh nhếch môi cố ý trêu chọc Lương Tuấn Đào: “Không trả tiền thay anh vợ cậu, tối nay giữ vợ cậu lại!”
“Mẹ kiếp!” Lương Tuấn Đào quả nhiên nóng nảy, mắng: "Anh dám! Cẩn thận gia đá anh ra sân!”
Lâm Tuyết khẽ mím môi, nếu như bị giam ở bên trong không phải là Lâm Thông, cô cũng có tâm tư đùa giỡn mấy câu với Lãnh Bân. Nhưng mà… Thiếu người ta mấy chục triệu, gặp mặt cũng hơi chột dạ ngượng ngùng.
Lương Tuấn Đào cũng không để ý tới, vẫn nhất quyết không tha: “Ngày sau con gái anh tới nhà tôi, đó chính là con dâu của tôi! Anh vợ tôi chính là bác chồng của con bé, vợ tôi chính là mẹ chồng của con bé, anh dám giữ bà thông gia của anh lại!”
Lãnh Bân chắp tay, bày tỏ thán phục, “Tiểu Đào, câm miệng đi! Chúng ta đi vào lại nói!”
Ở trong phòng khách tư nhân của Lãnh Bân, nơi này hào hoa nghiễm nhiên như phòng họp của tổng thống, khi Lâm Tuyết đi tới, không nhịn được than thở.
Không khỏi nhớ tới biệt thự nhỏ hai tầng bình thường của Hà Hiểu Man và Lãnh Bân, khác biệt một trời một vực với cảnh trí trước mắt. Xem ra người đàn ông này phân chia sự nghiệp và gia đình vô cùng rõ ràng, trong mắt anh tổ ấm ấm áp coi trọng nhất có thể bố trí thoải mái, nhưng không nhất định quá hào hoa.
Nơi quá sang trọng thích hợp nói chuyện làm ăn, thích hợp tiếp khách giao dịch, nhưng không thích hợp làm nhà của anh. Giống như phụ nữ xinh đẹp thích hợp làm người tình cũng không thích hợp làm vợ!
Nhà là nơi thả lỏng tất cả, quá hoa lệ ngược lại mất đi cảm giác và mùi vị gia đình.
“Lâm Thông do một vị thương nhân Hồng Kông tiến cử tới, vị thương nhân Hồng Kông kia vung bút bảo đảm cho anh ta, khích lệ anh ta thả cửa đánh cuộc, thành công dẫn dụ Lâm Thông thua mất mấy chục triệu!” Lãnh Bân điều tra ghi chép của Lâm Thông và vị thương nhân Hồng Kông kia, để Lương Tuấn Đào sang nhìn, “Từ cửa nhỏ trăm vạn đến cửa lớn năm trăm vạn, lúc mới bắt đầu Lâm Thông cũng thắng vài cửa nhỏ!”
Lương Tuấn Đào nghe, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lãnh Bân, “Ý anh nói là, vị thương nhân Hồng Kông kia cố ý tiến cử Lâm Thông tới đây, dụ anh ta thua tiền?”
"Đúng! Vì có thể để cho Lâm Thông thua thật nhiều, chính anh ta không tiếc bỏ vào mười triệu làm bảo đảm!” Lãnh Bân dừng một chút, lại suy đoán nói, “Tôi cảm thấy đối phương chính là nhằm vào cậu đấy!”
Lâm Thông là một quần áo lụa là không nên thân, ai sẽ vì lôi kéo anh ta xuống nước mà không tiếc hơn mười triệu? Đáp án hiển nhiên dễ thấy, là hướng về Lương Tuấn Đào!
Tại sao chọn trúng hoàng cung dưới mặt đất làm địa điểm hành động? Đương nhiên là hướng về thế lực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hoàng cung dưới mặt đất, mà hiếm có ai biết được ông trùm giấu mặt chân chính của hoàng cung dưới mặt đất, cũng không ai biết Lãnh Bân và Thiệu Kiệt khống chế nơi này, cũng không biết hai báo hắc bạch có giao tình thâm hậu với Lương Tuấn Đào. Có lẽ đây chính là chỗ thất sách của đối phương!
"Được! Người, tôi mang đi! Sự tình anh nhanh chóng điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò quỷ!" Lương Tuấn Đào nhìn xem thời gian không còn sớm, trên mặt Lâm Tuyết khó nén mệt mỏi, lòng anh thương cô mệt mỏi cả ngày, liền đánh nhanh thắng nhanh.
Lãnh Bân nheo mắt nhìn cậu ta, ngón tay trắng nõn thon dài vả lại khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên mặt bàn sáng như gương, khẽ nhếch môi chế nhạo nói, “Cứ định đi như vậy? Tiền, khi nào trả tôi?”
Lương Tuấn Đào suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc đáp: "Chờ con trai tôi cưới con gái anh, coi như là trong sính lễ đi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Thông bị sợ đến mất hồn mất vía, anh cho rằng mình sẽ mất mạng! Thua mấy chục triệu ở hoàng cung dưới mặt đất, nếu như không bỏ ra nổi tiền, đoán chừng chạy không thoát số mạng bị giết chết.
Sòng bạc dưới mặt đất khổng lồ như vậy, cho dù anh không có đầu óc đi nữa cũng biết bối cảnh của ông chủ cứng rắn đến cỡ nào. Lần này thật sự gây ra họa lớn rồi, ai cũng không cứu được anh!
Vốn tưởng rằng anh phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ anh lại được thả ra, nói có người bảo đảm cho anh ra ngoài!
Ai sẽ bảo đảm cho anh ra ngoài? Hoặc là nói ai có thể có bút tích lớn như vậy bảo đảm anh ra ngoài? Lũ bạn bè xấu không có khả năng lộ diện, cha anh không có tiền, Lâm Á Linh càng không có tiền, duy nhất… Chỉ có Lâm Tuyết rồi!
Được người mang ra ngoài, nhìn thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, hốc mắt Lâm Thông nóng lên, thiếu chút nữa lệ đã rơi. Thì ra, vào thời khắc mấu chốt, vẫn là hai người bọn họ đáng tin nhất!
“Cậu còn có mấy anh vợ? Chính là anh ta! Cậu nhanh tới đây!” Lãnh Bân nói xong cũng cúp điện thoại.
Lương Tuấn Đào cầm điện thoại di động ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, Lâm Thông từ khi nào có thể vào hoàng cung dưới mặt đất bài bạc rồi? Theo đạo lý, anh ta ngay cả đường đi vào hoàng cung cũng không biết đi từ đâu đi!
Hạ cố đến hoàng cung dưới mặt đất toàn bộ đều là nhân vật lớn, tiêu phí dưới mười triệu vốn không chiêu đãi, cho dù có tiền cũng không nhất định sẽ chiêu đãi, bởi vì tất cả khách hàng đều cần có thẻ khách quý vàng tiến cử. Lâm Thông không quyền không thế cũng không quyền sao có thể đi vào hoàng cung dưới mặt đất bài bạc? Ai dẫn anh ta đi?
Lâm Tuyết không nhịn được hỏi: “Lâm Thông như thế nào?”
Lương Tuấn Đào liền thuật lại một lần lời Lãnh Bân nói cho cô, cuối cùng, lại an ủi: “Chúng ta ăn cơm trước! Yên tâm đi, Lãnh Bân biết anh ta là anh vợ anh sẽ không làm gì anh ta!”
Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, Lâm Tuyết cảm thấy rất phiền lòng. Tại sao vậy? Lâm Thông thật sự tính cũ không thay đổi, đi bài bạc cũng thôi đi, lại còn thua mấy chục triệu… Anh ta càng ngày càng quá đáng, bất trị!
Nhìn thức ăn trên bàn, đã không có khẩu vị gì, Lâm Tuyết đẩy đồ ăn ra, nói: “Không cần phiền toái, cứ để cho anh ta ở đó là được! Còn không bỏ tiền, mặc cho Lãnh Bân xử lý anh ta!”
Dứt khoát ném tên phá của đó vào trong sông làm mồi cho cá đi, nhắm mắt làm ngơ, giữ lại sớm muộn gì cũng gieo họa! Hôm nay anh ta có thể thua mấy chục triệu, lần sau nói không chừng sẽ thua vài tỷ. Cả Lâm thị chẳng qua chỉ năm đến sáu tỷ mà thôi, có thể để cho anh ta tiêu xài mấy lần? dfienddn lieqiudoon
“A.” Lương Tuấn Đào không khỏi cười lên, dò xét cô một cái, trêu ghẹo nói, “Nếu như vậy, anh cũng không đi nữa, để Lãnh Bân làm việc theo quy củ. Thua tiền không trả được, trực tiếp chuyển tới bờ biển, rót nước bùn vào trong miệng, chìm vào trong biển làm mồi cho cá!”
“…” Còn có quy củ này! Lòng của Lãnh Bân cũng đen tối đó!
“Không có quy củ chẳng thành vuông tròn, có chơi có chịu, thua không trả nổi sẽ phải nhận trừng phạt!” Lương Tuấn Đào đứng lên, nói, “Đi thôi! Đi nhìn một chút! Dù sao anh ta cũng coi như là anh vợ anh, cứ nhét vào đó không quản không hỏi như vậy, về mặt mũi anh cũng không qua được!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm khuya hơn mười giờ, Lương Tuấn Đào chạy ô tô chở Lâm Tuyết tới hoàng cung dưới mặt đất.
Lần trước, Lâm Tuyết đi theo Mạc Sở Hàn có đến đây, đã biết hoàng cung dưới mặt đất canh phòng nghiêm ngặt và kiến trúc xa hoa. Lần này, quay lại chốn cũ, cô vẫn không khỏi cảm thấy thán phục vì hoàng cung hùng vĩ và tráng lệ.
Xa xỉ đến cực đoan chính là nói tình cảnh trước mắt, không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung vẻ hoa mỹ của tòa cung điện này, sáng chói như thủy tinh cung, cảnh này thật sự chỉ có trên trời, nhân gian thấy được mấy lần!
Lương Tuấn Đào cũng không có thẻ khách quý ở đây, nhưng gương mặt tuấn tú của anh chính là thẻ thông hành. Nhân viên canh phòng nghiệm chứng thân phận của anh, lập tức cung kính khom người, nói: “Lãnh thiếu đang ở bên trong chờ!”
Đậu xong xe ở khu dành riêng cho khách quý, chỉ thấy Lãnh Bân tự mình nghênh đón.
Xuống xe lên tiếng chào hỏi, Lương Tuấn Đào thoải mái đùa cợt nói: “Tôi không phải tới trả tiền thay anh vợ tôi! Muốn tiền không có, muốn chết chỉ có cái mạng cùi kìa!”
“A, đã đến như vậy rồi, cũng không thể tùy theo cậu nói!” Ở dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc của Lãnh Bân càng thêm mị hoặc mê người, cho dù là tiểu thư đẹp nhất chọn lựa ra từ trong hoàng cung dưới mặt đất cũng không bì kịp nổi tuyệt đại phong hoa của anh! Anh nhếch môi cố ý trêu chọc Lương Tuấn Đào: “Không trả tiền thay anh vợ cậu, tối nay giữ vợ cậu lại!”
“Mẹ kiếp!” Lương Tuấn Đào quả nhiên nóng nảy, mắng: "Anh dám! Cẩn thận gia đá anh ra sân!”
Lâm Tuyết khẽ mím môi, nếu như bị giam ở bên trong không phải là Lâm Thông, cô cũng có tâm tư đùa giỡn mấy câu với Lãnh Bân. Nhưng mà… Thiếu người ta mấy chục triệu, gặp mặt cũng hơi chột dạ ngượng ngùng.
Lương Tuấn Đào cũng không để ý tới, vẫn nhất quyết không tha: “Ngày sau con gái anh tới nhà tôi, đó chính là con dâu của tôi! Anh vợ tôi chính là bác chồng của con bé, vợ tôi chính là mẹ chồng của con bé, anh dám giữ bà thông gia của anh lại!”
Lãnh Bân chắp tay, bày tỏ thán phục, “Tiểu Đào, câm miệng đi! Chúng ta đi vào lại nói!”
Ở trong phòng khách tư nhân của Lãnh Bân, nơi này hào hoa nghiễm nhiên như phòng họp của tổng thống, khi Lâm Tuyết đi tới, không nhịn được than thở.
Không khỏi nhớ tới biệt thự nhỏ hai tầng bình thường của Hà Hiểu Man và Lãnh Bân, khác biệt một trời một vực với cảnh trí trước mắt. Xem ra người đàn ông này phân chia sự nghiệp và gia đình vô cùng rõ ràng, trong mắt anh tổ ấm ấm áp coi trọng nhất có thể bố trí thoải mái, nhưng không nhất định quá hào hoa.
Nơi quá sang trọng thích hợp nói chuyện làm ăn, thích hợp tiếp khách giao dịch, nhưng không thích hợp làm nhà của anh. Giống như phụ nữ xinh đẹp thích hợp làm người tình cũng không thích hợp làm vợ!
Nhà là nơi thả lỏng tất cả, quá hoa lệ ngược lại mất đi cảm giác và mùi vị gia đình.
“Lâm Thông do một vị thương nhân Hồng Kông tiến cử tới, vị thương nhân Hồng Kông kia vung bút bảo đảm cho anh ta, khích lệ anh ta thả cửa đánh cuộc, thành công dẫn dụ Lâm Thông thua mất mấy chục triệu!” Lãnh Bân điều tra ghi chép của Lâm Thông và vị thương nhân Hồng Kông kia, để Lương Tuấn Đào sang nhìn, “Từ cửa nhỏ trăm vạn đến cửa lớn năm trăm vạn, lúc mới bắt đầu Lâm Thông cũng thắng vài cửa nhỏ!”
Lương Tuấn Đào nghe, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lãnh Bân, “Ý anh nói là, vị thương nhân Hồng Kông kia cố ý tiến cử Lâm Thông tới đây, dụ anh ta thua tiền?”
"Đúng! Vì có thể để cho Lâm Thông thua thật nhiều, chính anh ta không tiếc bỏ vào mười triệu làm bảo đảm!” Lãnh Bân dừng một chút, lại suy đoán nói, “Tôi cảm thấy đối phương chính là nhằm vào cậu đấy!”
Lâm Thông là một quần áo lụa là không nên thân, ai sẽ vì lôi kéo anh ta xuống nước mà không tiếc hơn mười triệu? Đáp án hiển nhiên dễ thấy, là hướng về Lương Tuấn Đào!
Tại sao chọn trúng hoàng cung dưới mặt đất làm địa điểm hành động? Đương nhiên là hướng về thế lực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hoàng cung dưới mặt đất, mà hiếm có ai biết được ông trùm giấu mặt chân chính của hoàng cung dưới mặt đất, cũng không ai biết Lãnh Bân và Thiệu Kiệt khống chế nơi này, cũng không biết hai báo hắc bạch có giao tình thâm hậu với Lương Tuấn Đào. Có lẽ đây chính là chỗ thất sách của đối phương!
"Được! Người, tôi mang đi! Sự tình anh nhanh chóng điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò quỷ!" Lương Tuấn Đào nhìn xem thời gian không còn sớm, trên mặt Lâm Tuyết khó nén mệt mỏi, lòng anh thương cô mệt mỏi cả ngày, liền đánh nhanh thắng nhanh.
Lãnh Bân nheo mắt nhìn cậu ta, ngón tay trắng nõn thon dài vả lại khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên mặt bàn sáng như gương, khẽ nhếch môi chế nhạo nói, “Cứ định đi như vậy? Tiền, khi nào trả tôi?”
Lương Tuấn Đào suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc đáp: "Chờ con trai tôi cưới con gái anh, coi như là trong sính lễ đi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lâm Thông bị sợ đến mất hồn mất vía, anh cho rằng mình sẽ mất mạng! Thua mấy chục triệu ở hoàng cung dưới mặt đất, nếu như không bỏ ra nổi tiền, đoán chừng chạy không thoát số mạng bị giết chết.
Sòng bạc dưới mặt đất khổng lồ như vậy, cho dù anh không có đầu óc đi nữa cũng biết bối cảnh của ông chủ cứng rắn đến cỡ nào. Lần này thật sự gây ra họa lớn rồi, ai cũng không cứu được anh!
Vốn tưởng rằng anh phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ anh lại được thả ra, nói có người bảo đảm cho anh ra ngoài!
Ai sẽ bảo đảm cho anh ra ngoài? Hoặc là nói ai có thể có bút tích lớn như vậy bảo đảm anh ra ngoài? Lũ bạn bè xấu không có khả năng lộ diện, cha anh không có tiền, Lâm Á Linh càng không có tiền, duy nhất… Chỉ có Lâm Tuyết rồi!
Được người mang ra ngoài, nhìn thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, hốc mắt Lâm Thông nóng lên, thiếu chút nữa lệ đã rơi. Thì ra, vào thời khắc mấu chốt, vẫn là hai người bọn họ đáng tin nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.