Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 54
Tiêu Bạch Luyện
31/07/2014
Nhàn phi ngồi ở trên tháp, bộ dáng tinh thần không yên, xem múa hát không quá bao lâu, nàng liền đứng dậy tuyên bố yến hội giải tán. Tiểu hoàng đế ngay sau đó liền cùng Nhàn phi đi đến Nhan cung. Ta có chút không rõ tâm tư của hắn, nhìn biểu hiện hôm nay của hắn, hắn giận Nhàn phi, vậy tối nay đi đến cung nàng, rốt cuộc là đi giáo huấn hay đi vỗ về? Bởi vì sau lưng Nhàn phi có thế lực nhà mẹ đẻ, còn có thái hậu?
Ta cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, các cung phi từ từ thối lui, đến khi ta ngớ ra thì phát hiện chỉ còn mình với Nguyễn Chỉ cùng Nhã Ca. Nguyễn Chỉ nắm tay áo Nguyễn Dự, chu môi làm nũng, đúng bộ dáng muội muội với ca ca.
Ta lại cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền. Nếu không phát tiết thì thật là khổ sở. Phân phó Nhã Ca cùng Nguyễn Chỉ về cung trước, ta liền một mình đi đến Lạc hồ, trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn, khiến cho tâm tư ta vô cùng mơ hồ.
Cảm giác như thế, mới xuất hiện một lần khi ta bị mối tình đầu Tiểu Nguyệt đá, đến giờ cũng thật lâu chưa có loại cảm giác này.
Trăng sáng bị mây che khuất, cuối cùng từ sau đám mây thẹn thùng lộ ra nửa gương mặt, dát ánh bạc đầy đất. Ánh trăng sáng tỏ, sáng như ban ngày. Lòng ta than nhẹ, coi như lão thiên gia giúp đỡ ta, mới vừa rồi nếu ánh trăng sáng ngời như vậy, ta nhất định sẽ không thể chạy đi hạ dược Nhàn phi.
Không biết đi tới đâu, ta thấy một tảng đá to rất bằng phẳng, liền ngồi lên, gió thổi, hoa lay động, cùng với ánh trăng nhàn nhạt, cảnh tốt ngày đẹp, nếu có tài ngâm thơ, ta cũng muốn vịnh một khúc. Nhưng là ta bây giờ, ngoài phiền não thì không còn tâm trạng gì khác.
“Hiểu Hiểu.” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, ta quay đầu lại, liền thấy con ngươi thâm trầm như màn đêm của Hàn vương, hắn nhìn chằm chằm ta, sắc mặt không lạnh như băng giống thường ngày, ngược lại có cảm giác mấy phần ôn nhu hơn, có lẽ là do đêm đối, là do ánh trăng đi.
Cảnh tượng mỹ lệ sẽ dễ dàng làm cho người ta sinh ảo giác. Nếu chỉ là nhất thời thoáng qua thì không quan trọng, mấu chốt là nếu cảm giác kia trở thành chân thật, vậy thì e rằng đó là sự bắt đầu của ác mộng.
“Hiểu Hiểu” hắn gọi cái tên này rồi tiến tới từng bước. Dưới ánh trăng, ta ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện hắn là một nam tử rất tuấn mỹ, đại khái là xưa nay khí tức của hắn quá mạnh mẽ đi, cho nên luôn không để ý tới bề ngoài của hắn.
Hắn tới gần rồi ngồi cạnh ta, hai tay nắm vai ta, để cho ta đối diện với hắn.
“Điều ngươi muốn, đến tột cùng là cái gì?”
Ta muốn? Ta muốn sao?
Ở hiện đại, ta là muốn mỹ nhân, là cuộc sống ăn chơi tùy tiện, nhưng là bị đưa tới nơi này, ta còn có thể muốn cái gì? Giới tính không đúng, tương lai không thể nắm trong tay. Đoạt được, chẳng qua là bề ngoài xinh đẹp cùng mấy lọ thuốc mà thôi. Một khắc kia, đột nhiên có một loại cảm xúc giống như u buồn nổi lên, khiến ta rất không thoải mái, mà lúc này đại băng sơn ngồi cạnh hỏi ta vấn đề như vậy, thật làm cho người ta nổi nóng nha!
Nghiêng đầu ra chỗ khác, ta lấy một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, nhìn mặt hồ vốn tĩnh lặng kia từng vòng từng vòng lan ra, tâm cũng có chút lay động. Gió đêm đem lời nói nhàn nhạt của ta thổi tới tai hắn:
“Vương gia, thứ ta muốn, ngươi vĩnh viễn không thể đáp ứng.”
Hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn, ta còn tưởng hắn đã đi rồi, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn vẫn ở bên cạnh. Bắt chước ta lấy một hòn đá, rồi sau đó ném vào trong nước, lại rõ ràng ném xa hơn ta. Rồi sau đó hắn cười nhẹ, hắn nói:
“Thiên hạ này, có cái gì ta muốn mà không có được?”
Ta cúi đầu, không để ý đến hắn nữa. Hàn vương a, trên đời này thứ ngươi không có được quá nhiều! Ngươi ngồi máy bay rồi sao? KFC ngươi ăn rồi sao? Mỹ nhân Trung Quốc mấy trăm năm ngươi cưa rồi sao? Đây chính là sự khác biệt thời đại a, sự khác biệt này tựa như vực sâu, ở trước mặt ta ngươi đơn giản chính là một con ếch to ngồi đáy giếng. Ta cũng lười phải nói với hắn.
“Hiểu Hiểu, tại sao càng ngày ta càng cảm thấy không hiểu ngươi đây? Ngươi tiếp cận Ngôn Chi Thanh vì báo thù, ngươi cùng biểu đệ ở chung một chỗ tạm thời có thể coi là hắn muốn kề cận ngươi, nhưng là bây giờ ngươi âm thầm vào cung, vậy thì lí giải thế nào? Là vì báo thù, là muốn ngồi lên hậu vị hưởng thụ vinh hoa phú quý? Vậy thì ngươi thấy đem lòng người nắm trong tay, đùa giỡn người khác, khiến cho ngươi thấy rất thỏa mãn?”
Ta càng nghe Hàn vương nói càng thấy không đúng, ta cảm thấy những lời hắn nói ám chỉ ta thay đổi thất thường. . .Không nhịn được đáp lại:
“Không phải là ta thay đổi thất thường, là ngươi nhận lầm người, ta không phải là Hiểu Hiểu!”
Hắn nhíu mày, nói:
“Ngươi không phải Hiểu Hiểu, vậy ngươi là ai?”
Chuyện đến mức này ta cũng không quan tâm, ta cũng không muốn mỗi lần gặp hắn phải trình diễn tiết mục thanh mai trúc mã. Dứt khoát liền nói ra chân tướng, hù chết ngươi!
Vì vậy ta quay đầu, học tập những nữ quỷ trong phim kinh dị, gương mặt bình thường rồi đợi khi đối diện hắn trợn to hai mắt, lộ ra lòng trắng, rồi sau đó thều thào nói:
“Ta không phải là Hiểu Hiểu. . .Ta là hồn phách nhập vào sau khi nàng chết, ta là một người đàn ông!”
Hắc hắc, như thế nào, kinh khủng đi!
Lại thấy Hàn vương đột nhiên cúi đầu, bả vai run lên, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hai tay đột nhiên xoa mặt ta, véo hai má ta, đồng thời thanh âm châm biếm nói:
“Hiểu Hiểu, kỹ thuật nói láo của ngươi càng ngày càng giảm.”
Đau a, ngươi không thể nhẹ một chút a! Ta gắng sức thoát khỏi, đồng thời đứng dậy, vuốt vuốt mặt, hung ác nhìn chằm chằm hắn nói:
“Hàn vương gia, đêm hôm khuya khoắt ngươi không nhanh chóng về phủ, cư nhiên ở lại trong cung đùa giỡn đế phi. Ngươi không sợ hoàng thượng biết rồi trị tội sao?”
Lại thấy hắn vung tay, thanh âm lạnh băng nói:
“Hiểu Hiểu, giờ ta thay đổi chủ ý, bất kể ngươi muốn cái gì, vinh hoa phú quý cũng được, hậu vị cao quý cũng được, cuối cùng người có được ngươi chỉ có thể là ta!”
Hắn dứt lời xoay người, ta đang định chính nghĩa phát biểu một phen “Ta là người, không phải đồ vật, không phải chỉ cần ngươi muốn là có được.” thì nghe thấy “Tùm” một tiếng. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện người mới vừa rồi còn kiêu ngạo, nói cuối cùng nhất định sẽ có được ta, giờ phút này cả người ướt sũng.
Rốt cuộc có chuyện gì? Là nhất thời trượt chân hay đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy nóng muốn xuống hồ tắm? Cho nên nói ý định của vương gia ngươi không nên đoán, đoán đi đoán lại ngươi cũng không hiểu. . .
Ta xoay người muốn đi, liền nghe thấy thanh âm đứt quãng của Hàn vương. “Hiểu Hiểu. . .Hiểu Hiểu! Ta không biết bơi!”
Bước chân chợt dừng. Ta kinh ngạc quay đầu lại, Hàn vương xưa nay thoạt nhìn uy vũ bất phàm xấp xỉ một vạn, lại chỉ là vịt lên cạn?
Ta giờ phút này do dự, rốt cuộc là cứu hay không cứu? Mặc dù đối với hắn không có hảo cảm gì, nhưng là dầu gì thời điểm hắn rơi xuống nước ta thấy, nếu hắn chết, mà ta lại thấy chết không cứu, sau này lương tâm nhất định sẽ không thanh thản.
Quên đi, vẫn là cứu đi! Ta lưu loát cởi ra áo khoác bên ngoài, lúc nhìn về phía mặt hồ đã không thấy bóng dáng Hàn vương đâu, chỉ còn lại từng vòng sóng không ngừng lan ra. Đã chìm sao? Cái gì cũng không kịp nghĩ, ta liền nhảy xuống nước, theo gợn sóng kia liền túm lấy Hàn vương, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được hắn lên. Hắn đã ngất đi.
Đến khi ta kéo hắn dậy liền bất hạnh muốn chảy nước mắt! Hãm cha! Nước sâu cũng không đến ngực ta, như vậy mà có thể làm chìm một đại nam nhân 1m8? Khó trách người ta nói mưa rơi xuống thành vũng, cũng có thể chết đuối!
Thật vất vả mới kéo được Hàn vương lên bờ, nhìn hai mắt hắn đóng chặt, vẻ mặt tái nhợt, vội vàng muốn hô hấp nhân tạo cho hắn. Nhưng là nhìn vẻ mặt băng sơn này ta làm thế nào cũng không thể cúi đầu.
Đang rối rắm thì vòng tay sáng lên, Hành Cửu một thân hồng y từ bên trong bay ra, khóe môi khẽ nhếch. Hướng ta nhíu mày nói, “Ngươi mau tránh ra, ta tới.”
Di, ý tứ của Hành Cửu là muốn hô hấp nhân tạo cho Hàn vương? Hai người bọn họ lúc nào thì quan hệ tốt như vậy? Chẳng lẽ Hành Cửu thật sự là đoạn tụ?
Ta nghi ngờ suy nghĩ, tự giác lui về sau mấy bước, chỉ thấy Hành Cửu đột nhiên tiến lên, nhấc chân lên ở ngực Hàn vương mãnh liệt đạp hai cái, vừa nhanh vừa ngoan độc lại vừa chính xác! Khiến cách nhìn của ta cũng thay đổi. Suy nghĩ Hành Cửu là đoạn tụ hoàn toàn biến mất, ý nghĩ suy nhất trong lòng bây giờ chính là:
Hành Cửu a! Ngươi cùng băng sơn vương gia này có huyết hải thâm thù có phải hay không! Nếu không sau lại hạ chân ngoan độc như vậy!
Chợt thấy Hàn vương phun ra một ngụm nước, hiển nhiên là mới vừa rồi nuốt vào đi. Rồi sau đó ngực kịch liệt nhấp nhô, cánh tay khẽ nhúc nhích, chẳng qua là ánh mắt chưa mở ra, đoán chừng ngay tức khắc sẽ tỉnh.
“Ngây ngô cái gì! Còn không mau đi!” Thanh âm Hành Cửu vang lên, ta ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắn đã sớm “vèo” một tiếng bay vào trong. Hàn vương cũng không có nguy hiểm tính mạng, ít nhất sẽ không chết được.
Ta một đường chạy về, gió thêm thổi vào người, lành lạnh, đột nhiên cảm thấy loại tâm tình buồn bực kia đã biến mất. Quả nhiên thấy người khác xui xẻo trong lòng liền thoải mái, thật đúng là thực tế nghìn năm không đổi a!
Khi Tiêu Hàn mở mắt ra, thấy một bóng dáng lục sắc dần dần mơ hồ, nghĩ rằng mình bị ánh trăng mê hoặc, hắn cư nhiên cảm thấy bóng dáng ấy xinh đẹp thướt tha. Tự nhiên liền khơi dậy tất cả ý nghĩ. Hầu kết khẽ nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng quyết tâm, chỉ cần Tiêu Hàn hắn muốn, liền tuyệt đối phải có được! Bất quá chính là sớm hay muộn mà thôi.
Ta cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, các cung phi từ từ thối lui, đến khi ta ngớ ra thì phát hiện chỉ còn mình với Nguyễn Chỉ cùng Nhã Ca. Nguyễn Chỉ nắm tay áo Nguyễn Dự, chu môi làm nũng, đúng bộ dáng muội muội với ca ca.
Ta lại cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền. Nếu không phát tiết thì thật là khổ sở. Phân phó Nhã Ca cùng Nguyễn Chỉ về cung trước, ta liền một mình đi đến Lạc hồ, trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn, khiến cho tâm tư ta vô cùng mơ hồ.
Cảm giác như thế, mới xuất hiện một lần khi ta bị mối tình đầu Tiểu Nguyệt đá, đến giờ cũng thật lâu chưa có loại cảm giác này.
Trăng sáng bị mây che khuất, cuối cùng từ sau đám mây thẹn thùng lộ ra nửa gương mặt, dát ánh bạc đầy đất. Ánh trăng sáng tỏ, sáng như ban ngày. Lòng ta than nhẹ, coi như lão thiên gia giúp đỡ ta, mới vừa rồi nếu ánh trăng sáng ngời như vậy, ta nhất định sẽ không thể chạy đi hạ dược Nhàn phi.
Không biết đi tới đâu, ta thấy một tảng đá to rất bằng phẳng, liền ngồi lên, gió thổi, hoa lay động, cùng với ánh trăng nhàn nhạt, cảnh tốt ngày đẹp, nếu có tài ngâm thơ, ta cũng muốn vịnh một khúc. Nhưng là ta bây giờ, ngoài phiền não thì không còn tâm trạng gì khác.
“Hiểu Hiểu.” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, ta quay đầu lại, liền thấy con ngươi thâm trầm như màn đêm của Hàn vương, hắn nhìn chằm chằm ta, sắc mặt không lạnh như băng giống thường ngày, ngược lại có cảm giác mấy phần ôn nhu hơn, có lẽ là do đêm đối, là do ánh trăng đi.
Cảnh tượng mỹ lệ sẽ dễ dàng làm cho người ta sinh ảo giác. Nếu chỉ là nhất thời thoáng qua thì không quan trọng, mấu chốt là nếu cảm giác kia trở thành chân thật, vậy thì e rằng đó là sự bắt đầu của ác mộng.
“Hiểu Hiểu” hắn gọi cái tên này rồi tiến tới từng bước. Dưới ánh trăng, ta ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện hắn là một nam tử rất tuấn mỹ, đại khái là xưa nay khí tức của hắn quá mạnh mẽ đi, cho nên luôn không để ý tới bề ngoài của hắn.
Hắn tới gần rồi ngồi cạnh ta, hai tay nắm vai ta, để cho ta đối diện với hắn.
“Điều ngươi muốn, đến tột cùng là cái gì?”
Ta muốn? Ta muốn sao?
Ở hiện đại, ta là muốn mỹ nhân, là cuộc sống ăn chơi tùy tiện, nhưng là bị đưa tới nơi này, ta còn có thể muốn cái gì? Giới tính không đúng, tương lai không thể nắm trong tay. Đoạt được, chẳng qua là bề ngoài xinh đẹp cùng mấy lọ thuốc mà thôi. Một khắc kia, đột nhiên có một loại cảm xúc giống như u buồn nổi lên, khiến ta rất không thoải mái, mà lúc này đại băng sơn ngồi cạnh hỏi ta vấn đề như vậy, thật làm cho người ta nổi nóng nha!
Nghiêng đầu ra chỗ khác, ta lấy một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ, nhìn mặt hồ vốn tĩnh lặng kia từng vòng từng vòng lan ra, tâm cũng có chút lay động. Gió đêm đem lời nói nhàn nhạt của ta thổi tới tai hắn:
“Vương gia, thứ ta muốn, ngươi vĩnh viễn không thể đáp ứng.”
Hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn, ta còn tưởng hắn đã đi rồi, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn vẫn ở bên cạnh. Bắt chước ta lấy một hòn đá, rồi sau đó ném vào trong nước, lại rõ ràng ném xa hơn ta. Rồi sau đó hắn cười nhẹ, hắn nói:
“Thiên hạ này, có cái gì ta muốn mà không có được?”
Ta cúi đầu, không để ý đến hắn nữa. Hàn vương a, trên đời này thứ ngươi không có được quá nhiều! Ngươi ngồi máy bay rồi sao? KFC ngươi ăn rồi sao? Mỹ nhân Trung Quốc mấy trăm năm ngươi cưa rồi sao? Đây chính là sự khác biệt thời đại a, sự khác biệt này tựa như vực sâu, ở trước mặt ta ngươi đơn giản chính là một con ếch to ngồi đáy giếng. Ta cũng lười phải nói với hắn.
“Hiểu Hiểu, tại sao càng ngày ta càng cảm thấy không hiểu ngươi đây? Ngươi tiếp cận Ngôn Chi Thanh vì báo thù, ngươi cùng biểu đệ ở chung một chỗ tạm thời có thể coi là hắn muốn kề cận ngươi, nhưng là bây giờ ngươi âm thầm vào cung, vậy thì lí giải thế nào? Là vì báo thù, là muốn ngồi lên hậu vị hưởng thụ vinh hoa phú quý? Vậy thì ngươi thấy đem lòng người nắm trong tay, đùa giỡn người khác, khiến cho ngươi thấy rất thỏa mãn?”
Ta càng nghe Hàn vương nói càng thấy không đúng, ta cảm thấy những lời hắn nói ám chỉ ta thay đổi thất thường. . .Không nhịn được đáp lại:
“Không phải là ta thay đổi thất thường, là ngươi nhận lầm người, ta không phải là Hiểu Hiểu!”
Hắn nhíu mày, nói:
“Ngươi không phải Hiểu Hiểu, vậy ngươi là ai?”
Chuyện đến mức này ta cũng không quan tâm, ta cũng không muốn mỗi lần gặp hắn phải trình diễn tiết mục thanh mai trúc mã. Dứt khoát liền nói ra chân tướng, hù chết ngươi!
Vì vậy ta quay đầu, học tập những nữ quỷ trong phim kinh dị, gương mặt bình thường rồi đợi khi đối diện hắn trợn to hai mắt, lộ ra lòng trắng, rồi sau đó thều thào nói:
“Ta không phải là Hiểu Hiểu. . .Ta là hồn phách nhập vào sau khi nàng chết, ta là một người đàn ông!”
Hắc hắc, như thế nào, kinh khủng đi!
Lại thấy Hàn vương đột nhiên cúi đầu, bả vai run lên, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hai tay đột nhiên xoa mặt ta, véo hai má ta, đồng thời thanh âm châm biếm nói:
“Hiểu Hiểu, kỹ thuật nói láo của ngươi càng ngày càng giảm.”
Đau a, ngươi không thể nhẹ một chút a! Ta gắng sức thoát khỏi, đồng thời đứng dậy, vuốt vuốt mặt, hung ác nhìn chằm chằm hắn nói:
“Hàn vương gia, đêm hôm khuya khoắt ngươi không nhanh chóng về phủ, cư nhiên ở lại trong cung đùa giỡn đế phi. Ngươi không sợ hoàng thượng biết rồi trị tội sao?”
Lại thấy hắn vung tay, thanh âm lạnh băng nói:
“Hiểu Hiểu, giờ ta thay đổi chủ ý, bất kể ngươi muốn cái gì, vinh hoa phú quý cũng được, hậu vị cao quý cũng được, cuối cùng người có được ngươi chỉ có thể là ta!”
Hắn dứt lời xoay người, ta đang định chính nghĩa phát biểu một phen “Ta là người, không phải đồ vật, không phải chỉ cần ngươi muốn là có được.” thì nghe thấy “Tùm” một tiếng. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện người mới vừa rồi còn kiêu ngạo, nói cuối cùng nhất định sẽ có được ta, giờ phút này cả người ướt sũng.
Rốt cuộc có chuyện gì? Là nhất thời trượt chân hay đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy nóng muốn xuống hồ tắm? Cho nên nói ý định của vương gia ngươi không nên đoán, đoán đi đoán lại ngươi cũng không hiểu. . .
Ta xoay người muốn đi, liền nghe thấy thanh âm đứt quãng của Hàn vương. “Hiểu Hiểu. . .Hiểu Hiểu! Ta không biết bơi!”
Bước chân chợt dừng. Ta kinh ngạc quay đầu lại, Hàn vương xưa nay thoạt nhìn uy vũ bất phàm xấp xỉ một vạn, lại chỉ là vịt lên cạn?
Ta giờ phút này do dự, rốt cuộc là cứu hay không cứu? Mặc dù đối với hắn không có hảo cảm gì, nhưng là dầu gì thời điểm hắn rơi xuống nước ta thấy, nếu hắn chết, mà ta lại thấy chết không cứu, sau này lương tâm nhất định sẽ không thanh thản.
Quên đi, vẫn là cứu đi! Ta lưu loát cởi ra áo khoác bên ngoài, lúc nhìn về phía mặt hồ đã không thấy bóng dáng Hàn vương đâu, chỉ còn lại từng vòng sóng không ngừng lan ra. Đã chìm sao? Cái gì cũng không kịp nghĩ, ta liền nhảy xuống nước, theo gợn sóng kia liền túm lấy Hàn vương, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được hắn lên. Hắn đã ngất đi.
Đến khi ta kéo hắn dậy liền bất hạnh muốn chảy nước mắt! Hãm cha! Nước sâu cũng không đến ngực ta, như vậy mà có thể làm chìm một đại nam nhân 1m8? Khó trách người ta nói mưa rơi xuống thành vũng, cũng có thể chết đuối!
Thật vất vả mới kéo được Hàn vương lên bờ, nhìn hai mắt hắn đóng chặt, vẻ mặt tái nhợt, vội vàng muốn hô hấp nhân tạo cho hắn. Nhưng là nhìn vẻ mặt băng sơn này ta làm thế nào cũng không thể cúi đầu.
Đang rối rắm thì vòng tay sáng lên, Hành Cửu một thân hồng y từ bên trong bay ra, khóe môi khẽ nhếch. Hướng ta nhíu mày nói, “Ngươi mau tránh ra, ta tới.”
Di, ý tứ của Hành Cửu là muốn hô hấp nhân tạo cho Hàn vương? Hai người bọn họ lúc nào thì quan hệ tốt như vậy? Chẳng lẽ Hành Cửu thật sự là đoạn tụ?
Ta nghi ngờ suy nghĩ, tự giác lui về sau mấy bước, chỉ thấy Hành Cửu đột nhiên tiến lên, nhấc chân lên ở ngực Hàn vương mãnh liệt đạp hai cái, vừa nhanh vừa ngoan độc lại vừa chính xác! Khiến cách nhìn của ta cũng thay đổi. Suy nghĩ Hành Cửu là đoạn tụ hoàn toàn biến mất, ý nghĩ suy nhất trong lòng bây giờ chính là:
Hành Cửu a! Ngươi cùng băng sơn vương gia này có huyết hải thâm thù có phải hay không! Nếu không sau lại hạ chân ngoan độc như vậy!
Chợt thấy Hàn vương phun ra một ngụm nước, hiển nhiên là mới vừa rồi nuốt vào đi. Rồi sau đó ngực kịch liệt nhấp nhô, cánh tay khẽ nhúc nhích, chẳng qua là ánh mắt chưa mở ra, đoán chừng ngay tức khắc sẽ tỉnh.
“Ngây ngô cái gì! Còn không mau đi!” Thanh âm Hành Cửu vang lên, ta ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắn đã sớm “vèo” một tiếng bay vào trong. Hàn vương cũng không có nguy hiểm tính mạng, ít nhất sẽ không chết được.
Ta một đường chạy về, gió thêm thổi vào người, lành lạnh, đột nhiên cảm thấy loại tâm tình buồn bực kia đã biến mất. Quả nhiên thấy người khác xui xẻo trong lòng liền thoải mái, thật đúng là thực tế nghìn năm không đổi a!
Khi Tiêu Hàn mở mắt ra, thấy một bóng dáng lục sắc dần dần mơ hồ, nghĩ rằng mình bị ánh trăng mê hoặc, hắn cư nhiên cảm thấy bóng dáng ấy xinh đẹp thướt tha. Tự nhiên liền khơi dậy tất cả ý nghĩ. Hầu kết khẽ nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng quyết tâm, chỉ cần Tiêu Hàn hắn muốn, liền tuyệt đối phải có được! Bất quá chính là sớm hay muộn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.