Chương 32
Dana Lê
26/08/2023
Hôm nay là ngày thứ ba cũng là ngày cuối cùng trong tour đầu tiên mà An Di làm hướng dẫn viên.
Đang đau đầu không biết nên mặc loại trang phục gì, bất ngờ ánh mắt của An Di liếc xuống đôi dép lê ếch xanh Dương Minh mua tặng cô tối qua, nháy mắt lại cảm thấy buồn cười.
Thật không ngờ anh ta còn có thể làm đến mức này.
Ây dô cũng không thể phụ lòng người ta nha.
Ăn mặc đơn giản một chút để phối với dép lê ếch xanh nào.
Sau khi thay đổi trang phục và trang điểm nhẹ nhàng, đứng ngắm mình trong gương một lúc, An Di gật đầu hài lòng nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
"Ting! Ting! Ting!"
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách nhỏ của An Di bỗng vang lên vài tiếng chuông báo.
Cô nàng vội lấy ra nhìn thử, có ba tin nhắn được gửi đến.
Dương Minh: [Tôi có việc đột xuất phải rời đi, không thể tiếp tục tham gia tour hôm nay như dự kiến.]
Dương Minh: [Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Sài Gòn nhé! Tôi sẽ liên lạc với cô.]
Dương Minh: [À! Đừng để bản thân bị thương nữa đấy.]
An Di đọc tin nhắn, do dự nhấn trả lời lại.
An Di: [Đã biết. Tôi sẽ báo công ty hủy vé máy bay của anh.]
An Di: [Hẹn gặp lại.]
Chàng trai nào đó còn nhấn thả tim cho hai tin nhắn của cô bày tỏ bản thân đã đọc được tin nhắn. Nhìn vào hai trái tim màu đỏ đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng An Di như có điều suy nghĩ.
Người này cũng quá thần bí rồi đi.
Nói là đi du lịch nhưng rõ ràng tâm trạng lại không thoải mái tí nào.
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp biến mất luôn.
Với những người bí ẩn như thế này, tốt nhất mình không nên dây dưa quá nhiều.
Đúng! Trực tiếp chặn luôn số của anh ta cho rồi.
Sau một lúc suy nghĩ vẩn vơ, An Di cầm lấy điện thoại gọi về công ty báo cáo tình huống của Dương Minh với phòng điều hành. Giải quyết đâu ra đấy, cô gái di chuyển đến trước cửa khách sạn, nhanh chóng tập hợp với mọi người.
Phấn chấn lên nào!
Cô còn rất nhiều du khách đang đợi mình. Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.
Let's go!
Hành trình hôm nay của cả đoàn cũng tương đối nhẹ nhàng. Buổi sáng họ đến tham quan tại Trung tâm Ngọc trai Long Beach Pearl Nha Trang và nhà yến Nha Trang. Buổi trưa đi tàu ra tham quan Hòn Nội – Đảo Yến. Đến bốn giờ chiều thì quay về khách sạn lấy hành lý rồi tập trung lên xe ra sân bay làm thủ tục trở lại Sài Gòn.
...
Lại thêm một ngày đầy ý nghĩa trong nhật ký hành trình của cô gái nhỏ anh thương.
Thêm một ngày em nhớ đến anh!
An Di mỉm cười, vui vẻ chấp nhận mọi thử thách đang chờ đón.
***
Cùng lúc đó, Dương Minh đang ngồi trên chiếc AMG GT quen thuộc với tài xế riêng của mình. Tối qua, trước khi đi ngủ, anh đã nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp từ Louis - một người bạn làm chung bên công ty du lịch tại Pháp.
Vốn dĩ công tác thu mua khu đất tại đảo H để phát triển dự án xây dựng resort trong mơ với công ty du lịch tại Pháp đã được thỏa thuận. Chỉ đợi đến khi Dương Minh trở về Sài Gòn, anh sẽ trực tiếp bàn đến chuyện ký kết hợp đồng với bọn họ. Nào ngờ, ngay ngày cuối cùng lại ngoài ý muốn xảy ra chuyện không hay.
Theo như những gì Louis cho biết, anh bị người khác đổi trắng thay đen nói những điều không hay trước mặt giám đốc Richard, đồng thời hắn ta còn gấp rút sắp xếp một cuộc giao dịch khác cho giám đốc vào 10 giờ sáng hôm nay tại đảo H với một công ty xây dựng danh tiếng tại Việt Nam.
Nhận được tin báo, Dương Minh lập tức gọi về cho giám đốc Hoàng Hải để báo cáo tình hình, nhưng ông Hoàng Hải đang có chuyến công tác tại Trung Quốc nên không tiện nghe điện thoại. Trong tình huống cấp bách, Dương Minh chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định. Anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, với tư cách là phó giám đốc của Hải Đăng Travel, là người chịu trách nhiệm chính cho dự án xây dựng resort trong mơ lần này, anh không thể để mọi cố gắng của mình đổ sông đổ bể được. Vì thế, ngay trong đêm, Dương Minh đã gọi cho tài xế riêng, bảo anh ta lái xe ra đón mình.
Cũng không quá khó để anh có thể biết được lịch trình cụ thể của giám đốc Richard. Trước khi đến đảo H, giám đốc Richard sẽ có một cuộc hẹn tại quán cà phê Memory Acoustic với chủ quán là bạn thân của ông ta.
Và Dương Minh chỉ có duy nhất một cơ hội để xoay chuyển tình thế vào lúc đó.
Nhìn vào những số liệu cùng đồ thị phức tạp đang hiện lên trên màn hình laptop, Dương Minh nói nhanh với tài xế phía trước: "Tăng tốc lên một chút, cậu còn 30 phút nữa."
"Đã rõ." Tài xế gật đầu trả lời đồng thời anh ta cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Hơn tám mươi ki-lô-mét đường trường mà chỉ cho anh ta thời gian ba mươi phút, này là bảo anh ta chạy đi tìm chết sao?
Đây có lẽ là khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời làm tài xế của anh ta đây mà.
Người đàn ông dứt khoát nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh như chớp trên xa lộ vắng người, chỉ trong nháy mắt liền không nhìn thấy bóng dáng tâm hơi, thứ còn sót lại ngoại trừ tiếng vút xé gió là một làn khói trắng mỏng manh từ từ lan tỏa.
**
Giám đốc Richard đang ngồi trong quán cà phê Memory Acoustic.
Đây là một quán cà phê nhạc Trịnh nổi tiếng ở Thành phố Đà Lạt. Richard là một người Pháp nhưng ông có một niềm đam mê mãnh liệt với nhạc của Trịnh Công Sơn. Lần nào sang Việt Nam, ông cũng phải ghé quán cà phê này ít nhất một lần. Ông xem đây như một thói quen khó có thể bỏ được vì cứ mỗi lần đến với Memory Acoustic tinh thần của ông lại thoải mái hơn vài phần.
Đúng 8 giờ, Dương Minh hiên ngang sải đôi chân thon dài một mình bước vào quán cà phê.
Mới sáng sớm, bên trong quán cũng không có nhiều khách cho lắm. Mỗi người đều chọn cho mình một góc tối, đủ không gian riêng tư để bản thân được tự do tự tại. Cùng với tiếng nhạc êm dịu hòa với không khí thoáng đãng, Dương Minh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh tìm thấy vị trí của giám đốc Richard và thư ký riêng ở tầng hai của quán. Tiến lại gần họ, anh vừa cười vừa nói lớn:
"Thật thú vị! Tôi cứ ngỡ là tôi nhìn nhầm hóa ra đúng là ông thật. Xin chào giám đốc Richard." Dương Minh hơi nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ đối diện: "Chào cô, thư ký Margot."
Sự xuất hiện bất ngờ của Dương Minh khiến Richard không khỏi ngạc nhiên nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.
"Chào cậu Minh. Thật ngạc nhiên khi có thể gặp cậu ở đây."
Hai người nhanh chóng bắt tay nhau, Dương Minh một lần nữa mở miệng:
"Ông không phiền khi tôi ngồi ở đây chứ?"
"Tất nhiên. Mời cậu!"
Richard vừa dứt lời, thư ký Margot đã đứng dậy kéo ghé mời Dương Minh ngồi xuống vị trí của cô ta đang ngồi.
Dương Minh không chút khách sáo ngồi xuống. Sau khi đã yên vị, anh chậm rãi mở lời trước:
"Giám đốc sang Việt Nam, còn có cả thư ký riêng đi cùng chắc không phải là đi du lịch đâu nhỉ?"
Thật ra lúc còn làm việc ở Pháp, Dương Minh cũng không lạ gì con người của Richard nên khi trò chuyện hoặc bàn luận một vấn đề nào đó, hai người vẫn rất tự nhiên không khách sáo hay câu nệ chuyện gì.
"Minh, anh thật tinh ý. Chúng tôi đến Việt Nam lần này là vì công việc." Thư ký Margot trả lời.
Dương Minh mỉm cười, dáng vẻ của anh trông có vẻ tùy ý nhưng từng lời anh nói ra lại đặc biệt nghiêm túc đến lạ.
"Tôi không biết giám đốc có việc gì mà phải đích thân sang tận đây. Nhưng được gặp ông như thế này quả thật là một điều may mắn đối với tôi. Như vậy đi, tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của ông nên tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính." Dương Minh hơi ngừng lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: "Lần trước, ông cho tôi thời hạn một tuần để suy nghĩ về việc chuyển giao khu đất ở đảo H. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày mai mới đến thời hạn của hai chúng ta. Vốn dĩ, tôi cũng định khi trở về công ty sẽ liên lạc với ông để trả lời về vấn đề này. Nhưng hôm nay, may mắn được gặp ông trực tiếp ở đây nên tôi xin phép được đưa ra câu trả lời của mình."
Giám đốc Richard liếc nhìn thư ký riêng bên cạnh, biểu cảm trên mặt có chút không được tự nhiên, ông nói: "Được. Tôi sẵn sàng lắng nghe ý kiến của cậu."
Dương Minh hơi ngẩng đầu, vừa nói anh vừa cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông đối diện: "Tôi vừa có chuyến khảo sát từ Nha Trang trong hai ngày qua. Thật tuyệt vời vì trước đây tôi không nhìn nhầm, khu đất công ty đang nắm giữ ở đảo H... rất hoàn hảo. Chuyện là, lần trước khi chúng ta bàn bạc với nhau, ông cũng có nhã ý chuyển nhượng lại khu đất đó cho tôi với giá hữu nghị. Từ tận sâu nơi đáy lòng, tôi rất trân trọng điều đó. Hiện tại, tôi đại diện cho Hải Đăng Travel quyết định sẽ thu mua khu đất ở đảo H, ngoài ra giá trị trên hợp đồng sẽ là giá trị cạnh tranh nhất thị trường hiện nay."
Những lời Dương Minh vừa nói ra không khác nào một quả bom hẹn giờ, Richard và thư ký Margot nhìn nhau ngạc nhiên, rõ ràng trước đó những lời từ miệng quản lý Brian hoàn toàn không giống như thế.
"Ý của anh là sao?" Thư ký Margot vẫn không tin được vào những gì chính tai cô nghe được.
"Margot, cô còn chưa hiểu rõ về con người của tôi sao? Tôi không muốn người khác cảm thấy khó chịu khi tôi được đối xử đặc biệt mặc dù đã rời khỏi công ty." Dương Minh ngừng lại nhìn thẳng vào Richard: "Giám đốc, tôi rất vui khi ông đã nghĩ đến tôi đầu tiên khi có ý định bán lại khu đất trên. Tôi chấp nhận mua lại bằng bất cứ giá nào ông đưa ra. Quan trọng là tôi không muốn làm giám đốc đây khó xử."
Sau khi Dương Minh mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để tránh mặt một chút. Anh vừa đi khỏi, giám đốc Richard liền đùng đùng nỗi giận quát lớn:
"Khốn kiếp! Tên nhãi nhép Brian đang cố biến tôi trở thành trò cười trong mắt một nhân viên cũ của tôi sao? Margot cô làm việc kiểu gì thế?"
Margot run lên hiển nhiên ngay chính cô ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vài ngày trước, trong cuộc họp thường niên của công ty qua video call, quản lý Brian đã đích thân báo cáo việc Dương Minh từ chối thu mua lại khu đất ở đảo H, đồng thời hắn ta cũng dẫn ra những lời nói vô cùng khó nghe của Dương Minh, điều đó khiến giám đốc Richard không khỏi tức giận. Song song đó, Brian còn xoa dịu Richard bằng một cuộc giao dịch tốt đẹp khác, vì đang có chuyến công tác tại Thái Lan nên Richard đã không ngại cùng với thư ký bay sang Việt Nam, đích thân thực hiện giao dịch lần này. Nào ngờ...
"Xin giám đốc bớt giận." Thư ký Margot run run nói: "Tôi... tôi sẽ gọi điện xác nhận lại mọi thông tin với quản lý Brian ngay lập tức."
"Không cần phải gọi điện." Giám đốc Richard quả quyết: "Câu trả lời của Minh còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Ngay từ đầu tôi đã nói, cho dù Minh có rời khỏi công ty của chúng ta, tôi vẫn muốn giao cho cậu ấy dự án tại khu đất đó. Cô có biết tại sao không? Vì chính cậu ấy là người đầu tiên cùng tôi vẽ nên kế hoạch này. Ngoài cậu ấy ra không một ai có đủ khả năng thực hiện dự án đó thích hợp hơn."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Còn cuộc hẹn với Công ty xây dựng bên phía Việt Nam thì sao thưa giám đốc?"
Richard dứt khoát ra quyết định: "Hủy cuộc hẹn đó cho tôi. Soạn thảo hợp đồng với Minh ngay hôm nay."
"Vậy là... giám đốc đã quyết định?"
"Đúng vậy. Tôi không muốn trở thành người thất hứa. Với lại cô biết không Margot, sau này, chúng ta vẫn cần sự giúp đỡ của cậu ấy nhiều lắm."
"Vâng. Tôi đã rõ thưa giám đốc."
Đang đau đầu không biết nên mặc loại trang phục gì, bất ngờ ánh mắt của An Di liếc xuống đôi dép lê ếch xanh Dương Minh mua tặng cô tối qua, nháy mắt lại cảm thấy buồn cười.
Thật không ngờ anh ta còn có thể làm đến mức này.
Ây dô cũng không thể phụ lòng người ta nha.
Ăn mặc đơn giản một chút để phối với dép lê ếch xanh nào.
Sau khi thay đổi trang phục và trang điểm nhẹ nhàng, đứng ngắm mình trong gương một lúc, An Di gật đầu hài lòng nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
"Ting! Ting! Ting!"
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách nhỏ của An Di bỗng vang lên vài tiếng chuông báo.
Cô nàng vội lấy ra nhìn thử, có ba tin nhắn được gửi đến.
Dương Minh: [Tôi có việc đột xuất phải rời đi, không thể tiếp tục tham gia tour hôm nay như dự kiến.]
Dương Minh: [Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Sài Gòn nhé! Tôi sẽ liên lạc với cô.]
Dương Minh: [À! Đừng để bản thân bị thương nữa đấy.]
An Di đọc tin nhắn, do dự nhấn trả lời lại.
An Di: [Đã biết. Tôi sẽ báo công ty hủy vé máy bay của anh.]
An Di: [Hẹn gặp lại.]
Chàng trai nào đó còn nhấn thả tim cho hai tin nhắn của cô bày tỏ bản thân đã đọc được tin nhắn. Nhìn vào hai trái tim màu đỏ đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng An Di như có điều suy nghĩ.
Người này cũng quá thần bí rồi đi.
Nói là đi du lịch nhưng rõ ràng tâm trạng lại không thoải mái tí nào.
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp biến mất luôn.
Với những người bí ẩn như thế này, tốt nhất mình không nên dây dưa quá nhiều.
Đúng! Trực tiếp chặn luôn số của anh ta cho rồi.
Sau một lúc suy nghĩ vẩn vơ, An Di cầm lấy điện thoại gọi về công ty báo cáo tình huống của Dương Minh với phòng điều hành. Giải quyết đâu ra đấy, cô gái di chuyển đến trước cửa khách sạn, nhanh chóng tập hợp với mọi người.
Phấn chấn lên nào!
Cô còn rất nhiều du khách đang đợi mình. Không thể vì một người mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.
Let's go!
Hành trình hôm nay của cả đoàn cũng tương đối nhẹ nhàng. Buổi sáng họ đến tham quan tại Trung tâm Ngọc trai Long Beach Pearl Nha Trang và nhà yến Nha Trang. Buổi trưa đi tàu ra tham quan Hòn Nội – Đảo Yến. Đến bốn giờ chiều thì quay về khách sạn lấy hành lý rồi tập trung lên xe ra sân bay làm thủ tục trở lại Sài Gòn.
...
Lại thêm một ngày đầy ý nghĩa trong nhật ký hành trình của cô gái nhỏ anh thương.
Thêm một ngày em nhớ đến anh!
An Di mỉm cười, vui vẻ chấp nhận mọi thử thách đang chờ đón.
***
Cùng lúc đó, Dương Minh đang ngồi trên chiếc AMG GT quen thuộc với tài xế riêng của mình. Tối qua, trước khi đi ngủ, anh đã nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp từ Louis - một người bạn làm chung bên công ty du lịch tại Pháp.
Vốn dĩ công tác thu mua khu đất tại đảo H để phát triển dự án xây dựng resort trong mơ với công ty du lịch tại Pháp đã được thỏa thuận. Chỉ đợi đến khi Dương Minh trở về Sài Gòn, anh sẽ trực tiếp bàn đến chuyện ký kết hợp đồng với bọn họ. Nào ngờ, ngay ngày cuối cùng lại ngoài ý muốn xảy ra chuyện không hay.
Theo như những gì Louis cho biết, anh bị người khác đổi trắng thay đen nói những điều không hay trước mặt giám đốc Richard, đồng thời hắn ta còn gấp rút sắp xếp một cuộc giao dịch khác cho giám đốc vào 10 giờ sáng hôm nay tại đảo H với một công ty xây dựng danh tiếng tại Việt Nam.
Nhận được tin báo, Dương Minh lập tức gọi về cho giám đốc Hoàng Hải để báo cáo tình hình, nhưng ông Hoàng Hải đang có chuyến công tác tại Trung Quốc nên không tiện nghe điện thoại. Trong tình huống cấp bách, Dương Minh chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định. Anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, với tư cách là phó giám đốc của Hải Đăng Travel, là người chịu trách nhiệm chính cho dự án xây dựng resort trong mơ lần này, anh không thể để mọi cố gắng của mình đổ sông đổ bể được. Vì thế, ngay trong đêm, Dương Minh đã gọi cho tài xế riêng, bảo anh ta lái xe ra đón mình.
Cũng không quá khó để anh có thể biết được lịch trình cụ thể của giám đốc Richard. Trước khi đến đảo H, giám đốc Richard sẽ có một cuộc hẹn tại quán cà phê Memory Acoustic với chủ quán là bạn thân của ông ta.
Và Dương Minh chỉ có duy nhất một cơ hội để xoay chuyển tình thế vào lúc đó.
Nhìn vào những số liệu cùng đồ thị phức tạp đang hiện lên trên màn hình laptop, Dương Minh nói nhanh với tài xế phía trước: "Tăng tốc lên một chút, cậu còn 30 phút nữa."
"Đã rõ." Tài xế gật đầu trả lời đồng thời anh ta cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Hơn tám mươi ki-lô-mét đường trường mà chỉ cho anh ta thời gian ba mươi phút, này là bảo anh ta chạy đi tìm chết sao?
Đây có lẽ là khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời làm tài xế của anh ta đây mà.
Người đàn ông dứt khoát nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh như chớp trên xa lộ vắng người, chỉ trong nháy mắt liền không nhìn thấy bóng dáng tâm hơi, thứ còn sót lại ngoại trừ tiếng vút xé gió là một làn khói trắng mỏng manh từ từ lan tỏa.
**
Giám đốc Richard đang ngồi trong quán cà phê Memory Acoustic.
Đây là một quán cà phê nhạc Trịnh nổi tiếng ở Thành phố Đà Lạt. Richard là một người Pháp nhưng ông có một niềm đam mê mãnh liệt với nhạc của Trịnh Công Sơn. Lần nào sang Việt Nam, ông cũng phải ghé quán cà phê này ít nhất một lần. Ông xem đây như một thói quen khó có thể bỏ được vì cứ mỗi lần đến với Memory Acoustic tinh thần của ông lại thoải mái hơn vài phần.
Đúng 8 giờ, Dương Minh hiên ngang sải đôi chân thon dài một mình bước vào quán cà phê.
Mới sáng sớm, bên trong quán cũng không có nhiều khách cho lắm. Mỗi người đều chọn cho mình một góc tối, đủ không gian riêng tư để bản thân được tự do tự tại. Cùng với tiếng nhạc êm dịu hòa với không khí thoáng đãng, Dương Minh đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh tìm thấy vị trí của giám đốc Richard và thư ký riêng ở tầng hai của quán. Tiến lại gần họ, anh vừa cười vừa nói lớn:
"Thật thú vị! Tôi cứ ngỡ là tôi nhìn nhầm hóa ra đúng là ông thật. Xin chào giám đốc Richard." Dương Minh hơi nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ đối diện: "Chào cô, thư ký Margot."
Sự xuất hiện bất ngờ của Dương Minh khiến Richard không khỏi ngạc nhiên nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có.
"Chào cậu Minh. Thật ngạc nhiên khi có thể gặp cậu ở đây."
Hai người nhanh chóng bắt tay nhau, Dương Minh một lần nữa mở miệng:
"Ông không phiền khi tôi ngồi ở đây chứ?"
"Tất nhiên. Mời cậu!"
Richard vừa dứt lời, thư ký Margot đã đứng dậy kéo ghé mời Dương Minh ngồi xuống vị trí của cô ta đang ngồi.
Dương Minh không chút khách sáo ngồi xuống. Sau khi đã yên vị, anh chậm rãi mở lời trước:
"Giám đốc sang Việt Nam, còn có cả thư ký riêng đi cùng chắc không phải là đi du lịch đâu nhỉ?"
Thật ra lúc còn làm việc ở Pháp, Dương Minh cũng không lạ gì con người của Richard nên khi trò chuyện hoặc bàn luận một vấn đề nào đó, hai người vẫn rất tự nhiên không khách sáo hay câu nệ chuyện gì.
"Minh, anh thật tinh ý. Chúng tôi đến Việt Nam lần này là vì công việc." Thư ký Margot trả lời.
Dương Minh mỉm cười, dáng vẻ của anh trông có vẻ tùy ý nhưng từng lời anh nói ra lại đặc biệt nghiêm túc đến lạ.
"Tôi không biết giám đốc có việc gì mà phải đích thân sang tận đây. Nhưng được gặp ông như thế này quả thật là một điều may mắn đối với tôi. Như vậy đi, tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của ông nên tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề chính." Dương Minh hơi ngừng lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: "Lần trước, ông cho tôi thời hạn một tuần để suy nghĩ về việc chuyển giao khu đất ở đảo H. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày mai mới đến thời hạn của hai chúng ta. Vốn dĩ, tôi cũng định khi trở về công ty sẽ liên lạc với ông để trả lời về vấn đề này. Nhưng hôm nay, may mắn được gặp ông trực tiếp ở đây nên tôi xin phép được đưa ra câu trả lời của mình."
Giám đốc Richard liếc nhìn thư ký riêng bên cạnh, biểu cảm trên mặt có chút không được tự nhiên, ông nói: "Được. Tôi sẵn sàng lắng nghe ý kiến của cậu."
Dương Minh hơi ngẩng đầu, vừa nói anh vừa cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông đối diện: "Tôi vừa có chuyến khảo sát từ Nha Trang trong hai ngày qua. Thật tuyệt vời vì trước đây tôi không nhìn nhầm, khu đất công ty đang nắm giữ ở đảo H... rất hoàn hảo. Chuyện là, lần trước khi chúng ta bàn bạc với nhau, ông cũng có nhã ý chuyển nhượng lại khu đất đó cho tôi với giá hữu nghị. Từ tận sâu nơi đáy lòng, tôi rất trân trọng điều đó. Hiện tại, tôi đại diện cho Hải Đăng Travel quyết định sẽ thu mua khu đất ở đảo H, ngoài ra giá trị trên hợp đồng sẽ là giá trị cạnh tranh nhất thị trường hiện nay."
Những lời Dương Minh vừa nói ra không khác nào một quả bom hẹn giờ, Richard và thư ký Margot nhìn nhau ngạc nhiên, rõ ràng trước đó những lời từ miệng quản lý Brian hoàn toàn không giống như thế.
"Ý của anh là sao?" Thư ký Margot vẫn không tin được vào những gì chính tai cô nghe được.
"Margot, cô còn chưa hiểu rõ về con người của tôi sao? Tôi không muốn người khác cảm thấy khó chịu khi tôi được đối xử đặc biệt mặc dù đã rời khỏi công ty." Dương Minh ngừng lại nhìn thẳng vào Richard: "Giám đốc, tôi rất vui khi ông đã nghĩ đến tôi đầu tiên khi có ý định bán lại khu đất trên. Tôi chấp nhận mua lại bằng bất cứ giá nào ông đưa ra. Quan trọng là tôi không muốn làm giám đốc đây khó xử."
Sau khi Dương Minh mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để tránh mặt một chút. Anh vừa đi khỏi, giám đốc Richard liền đùng đùng nỗi giận quát lớn:
"Khốn kiếp! Tên nhãi nhép Brian đang cố biến tôi trở thành trò cười trong mắt một nhân viên cũ của tôi sao? Margot cô làm việc kiểu gì thế?"
Margot run lên hiển nhiên ngay chính cô ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vài ngày trước, trong cuộc họp thường niên của công ty qua video call, quản lý Brian đã đích thân báo cáo việc Dương Minh từ chối thu mua lại khu đất ở đảo H, đồng thời hắn ta cũng dẫn ra những lời nói vô cùng khó nghe của Dương Minh, điều đó khiến giám đốc Richard không khỏi tức giận. Song song đó, Brian còn xoa dịu Richard bằng một cuộc giao dịch tốt đẹp khác, vì đang có chuyến công tác tại Thái Lan nên Richard đã không ngại cùng với thư ký bay sang Việt Nam, đích thân thực hiện giao dịch lần này. Nào ngờ...
"Xin giám đốc bớt giận." Thư ký Margot run run nói: "Tôi... tôi sẽ gọi điện xác nhận lại mọi thông tin với quản lý Brian ngay lập tức."
"Không cần phải gọi điện." Giám đốc Richard quả quyết: "Câu trả lời của Minh còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Ngay từ đầu tôi đã nói, cho dù Minh có rời khỏi công ty của chúng ta, tôi vẫn muốn giao cho cậu ấy dự án tại khu đất đó. Cô có biết tại sao không? Vì chính cậu ấy là người đầu tiên cùng tôi vẽ nên kế hoạch này. Ngoài cậu ấy ra không một ai có đủ khả năng thực hiện dự án đó thích hợp hơn."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Còn cuộc hẹn với Công ty xây dựng bên phía Việt Nam thì sao thưa giám đốc?"
Richard dứt khoát ra quyết định: "Hủy cuộc hẹn đó cho tôi. Soạn thảo hợp đồng với Minh ngay hôm nay."
"Vậy là... giám đốc đã quyết định?"
"Đúng vậy. Tôi không muốn trở thành người thất hứa. Với lại cô biết không Margot, sau này, chúng ta vẫn cần sự giúp đỡ của cậu ấy nhiều lắm."
"Vâng. Tôi đã rõ thưa giám đốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.