Chương 28
Vô Xứ Khả Đào
11/01/2014
Anh thuận tay cầm lấy một đám giấy bày trước mặt ném ra, Tử Quan đứng đó, rất ngạc nhiên nhìn giấy tờ và ảnh chụp bay đầy trời, mãi đến khi
có một bức ảnh bay lượn rồi rơi xuống gần mũi chân cô.
Cô cúi xuống nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng cô lại khom người xuống nhặt bức ảnh lên, nhìn vào ngày chụp được in phía sau, cười gượng gạo: “Ồ? Đây không phải là Trần Tư Y sao? Mấy năm trước các người từng hẹn hò à?”
Tiêu Trí Viễn chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Tiêu Trí Viễn nhặt thêm vài bức nữa lên, mỗi một tấm ảnh nằm trong tay cô như nặng đến nghìn cân, cô cúi đầu, cố gắng hít thật sâu, cố gắng trong vài giây ngắn ngủi này nghĩ ra lý do thuyết phục khiến người ta có thể tin được.
Cuối cùng Tiêu Trí Viễn cười nhạt: “Tang Tử Quan, nghĩ xong chưa? Màn kịch này diễn tiếp thế nào đây?”
Ý cười nhạt nhẽo trên môi cuối cùng cũng hoàn toàn bay mất, Tử Quan đứng lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Là tôi tìm người chụp đấy. Anh ở bên ngoài oanh oanh yến yến, tại sao tôi không thể tìm người chụp?”
“Nghe cô nói vậy, Tang Tử Quan, cô còn để tâm đến cuộc hôn nhân này sao?” Tiêu Trí Viễn không giận mà chỉ cười, “Nhưng cái này thì sao?”
Tử Quan đón lấy tờ giấy trong tay anh, thấy từ đầu tiên cô đã hiểu rằng anh đã biết tất cả. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên trở nên rất bình tĩnh: “Đây là đơn xin ly hôn tôi bảo luật sư phác thảo trước, vốn định ngày mai đưa anh, anh phát hiện ra rồi cũng tốt.”
Anh chống tay lên bàn rồi đứng dậy, đôi môi mỏng nhếch cao, cười lạnh hỏi lại: “Ly hôn?” Anh lách qua bàn, đi từng bước tới trước mặt Tử Quan: “Cô dựa vào đâu?”
Tử Quan hơi ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thản nhất: “Anh đã xem qua đơn xin ly hôn do luật sư của tôi phác thảo rồi, hẳn là không cần tôi nhắc lại điều kiện cho anh nữa nhỉ?”
Anh nhìn cô nhưng không ngắt lời, ánh mắt châm chọc.
“…Tôi không cần xe của anh, không cần nhà của anh… tôi không cần gì cả, nhưng quyền giám hộ Lạc Lạc thuộc về tôi.” Tử Quan ép bản thân phải nhìn thẳng anh, tiếp tục nói: “Điều này không quá đáng chứ?”
“Một chút cũng không quá đáng.” Anh cong khóe môi lên, lành lạnh nói, “Chỉ có một điều, cô chưa hỏi tôi có đồng ý hay không?”
Tử Quan lùi về phía sau từng bước, dễ dàng cầm được nắm đấm cửa, cô không sợ hơi thở hung dữ lạnh lùng tản ra trên người anh lúc này, cô chỉ mỉm cười: “Tốt nhất là anh nên đồng ý. Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”
Con ngươi đen láy của anh càng khó lường hơn, nghiêng người đi, muốn đóng cửa lại trước khi cô tìm cách trốn ra: “Gặp nhau trên tòa? Tử Quan, không có sự đồng ý của tôi, cô nghĩ tên luật sư nào ở Văn Thành dám đánh giúp cô trận này đây?”
Tử Quan hơi ngẩng đầu lên, không lên tiếng, ánh mắt giằng co với anh trong im lặng.
Anh khẽ cười thành tiếng, “Không nói đến cái khác, cô dựa vào đâu mà đòi đưa Lạc Lạc đi? Lạc Lạc là con gái của cô sao?”
Trái tim Tử Quan lúc này như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, máu chạy rần rật lên tận óc, lỗ tai uỳnh một tiếng, ngay cả đường đi cũng không trông thấy gì nữa. Cô nhìn chằm chằm Tiêu Trí Viễn, tình cảnh đã qua ấy lại một lần nữa như hiện lên trước mắt.
Lạc Lạc… Lúc đó là tận tay chị gái giao Lạc Lạc cho cô.
Bốn năm nay, cô dường như đã quên mất rằng Lạc Lạc không phải là con ruột mình, nhưng bốn năm nay, Lạc Lạc là điểm tựa duy nhất của cô.
Cô hao tổn tâm trí, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể mang Lạc Lạc rời khỏi Tiêu Trí Viễn.
Ngay từ đầu, cô đã biết rằng bàn điều kiện với Tiêu Trí Viễn không phải một chuyện đơn giản – cô đã chuẩn bị tròn bốn năm, tựa như là bắt đầu từ ngày lấy anh đã nhờ thám tử tư lấy chứng cớ.
Trong luật hôn nhân và gia đình, ngoại tình là điều khó tìm chứng cớ nhất, có một khoảng thời gian, ngay cả thám tử tư cũng đầy bụng nghi hoặc: “Cô Tang, chồng cô cũng không giống loại người ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm… Giữa hai người có phải là đã hiểu lầm gì hay không?”
Cô không giải thích, chỉ biết đưa cho đối phương thêm nhiều tiền hơn, mãi đến một hôm anh ta gọi điện cho cô: “Đã chụp được cảnh anh ta đến bar…”
Có lẽ là nghĩ đến tâm trạng của cô, cho nên ngữ khí của tên thám tử tư đó chuyển sang dịu dàng hơn: “… Có tiếp tục nữa không?”
Cô cầm điện thoại im lặng một hồi, rồi cười nhẹ: “Anh nghĩ tôi đang đau khổ sao?”
“…”
“Tiếp tục đi, còn phải làm thêm vài năm nữa mới đủ.” Cô bình thản nói.
Cô duy trì mối quan hệ với một vị luật sư giỏi nhất trong các vụ án ly hôn ở Văn Thành, đối phương cũng đề nghị với cô rằng, nếu không để tâm đến vấn đề phân chia tài sản thì cách nhẹ nhàng nhất cũng có thể đề nghị vợ chồng ly thân, xin ly hôn vì lý do tình cảm tan vỡ. Cô nhẫn nhịn bốn năm nay, cũng đã bài binh bố trận đủ bốn năm trời, chí ít cũng đã có lòng tin rằng có thể đối mặt với người đàn ông đáng sợ này trên tòa.
Nhưng cho đến tận giây phút này, khi cô đã có được đầy đủ bằng chứng thì lại bắt đầu mất lòng tin với những lời bảo đảm của luật sư…
Cô không phải không biết những thủ đoạn của Tiêu Trí Viễn, cô dựa lưng vào cửa, lưng dán lên cửa gỗ lạnh lẽo nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của mình, cố gắng trấn tĩnh: “Đúng là Lạc Lạc không phải con đẻ của tôi, thế nhưng Tiêu Trí Viễn, bốn năm giả vờ làm vợ chồng, anh không cảm thấy chán ngán à? Từ nay chúng ta ai đi đường nấy, không cần phải chiến tranh lạnh, không cần phải cãi nhau nữa, không tốt sao?”
Giọng nói của Tử Quan cực kỳ lạnh lẽo, tựa như ánh mắt lúc này của cô, từng chút từng chút làm dập tắt ngọn lửa ấm áp hâm nóng dưới đáy lòng anh… Anh lặng lẽ nhìn cô, sự gấp gáp lúc này của cô, sự e ngại và tuyệt tình, anh đều thu hết tất cả vào đáy mắt mình.
Làm vợ chồng bốn năm chỉ đổi được một câu nói ấy của cô, anh chợt cảm thấy thật tuyệt vọng, giống như có một thứ gì đó đang thực sự mất đi.
Tựa như nắm cát trong tay, nắm càng chặt… nó càng trôi đi nhanh hơn.
Bốn năm trước suýt chút nữa anh đã mất cô, cuối cùng chỉ có thể dùng Lạc Lạc để ép buộc cô, cô mới đồng ý kết hôn với anh.
Bây giờ thì sao?
Áp lực công việc nặng như núi, kẻ thù hiểm ác đáng sợ, sự phòng bị hết lần này đến lần khác của cha đẻ và anh ruột đè ép lên bản thân anh, anh cũng chưa từng mất bình tĩnh.
Trước khi gặp Tang Tử Quan, anh đã làm rất nhiều việc, là vì muốn cha để ý đến mình nhiều hơn, là muốn tỏ ra xuất sắc hơn anh cả, là muốn cứu vớt sự kiêu ngạo của mình… Sau đó… Trong cuộc đời mình, anh gặp cô, tất cả những nỗ lực trước đây của anh đều đã tìm được ý nghĩa của nó. Anh muốn khiến bản thân mình giỏi giang hơn, mạnh mẽ hơn thì mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn… Nhưng, số phận luôn trêu người. Giống như lúc này, anh nhìn cô không chớp mắt… khuôn mặt cô tái nhợt như vậy, rồi lại dịu dàng, làm anh nghĩ tới bong bóng xà phòng, càng giơ tay ra bắt lấy thì nó lại càng biến mất nhanh hơn trên đầu ngón tay mình. Nhiều khi, anh chỉ mong cô cười thật tươi, anh chờ mong nụ cười như hoa nở của cô biết bao… Nhưng những lúc ấy cô chỉ nhíu mày, keo kiệt không cho anh một chút niềm vui.
Tiêu Trí Viễn biết lý trí bản thân đã hoàn toàn tan rã, cánh tay anh đè lên gáy cô, gằn từng chữ: “Bốn năm rồi, Tang Tử Quan, tôi thật ngu ngốc… Chịu đựng cô, chiều chuộng cô, ngay cả quyền lợi của người chồng cũng chưa sử dụng lần nào…”
Hơi thở anh trở nên nóng bỏng rơi lên da thịt cô, Tử Quan nhìn đôi mắt như đang mê man của anh, co người lại: “Anh định làm gì?”
Mùi rượu trên người anh vẫn vấn vương trên gáy cô, bỗng anh đưa tay ra ép chặt cô vào người mình: “Cô nói xem?”
Tử Quan lần đầu cảm thấy so với cái ôm của người đàn ông này, sức lực cả người cô thật quá nhỏ bé đến không đáng kể. Bất luận cô giãy dụa ra sao, cắn xé, quát tháo, anh vẫn có thể dễ dàng làm cô khuất phục, ôm cô vào phòng ngủ, ném lên giường.
Có thể với anh mà nói giãy dụa của cô cũng buồn cười giống như là Lạc Lạc đang giận dỗi. Tử Quan thu người về phía đầu giường, nhìn anh cởi áo khoác, lộ ra nửa người trên cường tráng, rắn rỏi, nghiêng người tóm lấy chân cô, kéo cô trở lại.
Tử Quan tự đi tới đó, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô khó mà khắc chế sự run rẩy của bản thân “Tiêu Trí Viễn… Tôi sẽ hận anh… Tôi sẽ hận anh cả đời…”
Động tác của anh dừng lại một lát, khóe môi nhếch lên, bình tĩnh ngẩng đầu rồi lại nhìn xuống cơ thể cô: “Tử Quan, tôi đợi cô bốn năm, tôi cứ tưởng rằng thời gian bốn năm có lẽ đã khiến cô không còn hận tôi nữa…” Tay anh vuốt lên mặt cô, cười đầy vẻ tự giễu: “Thì ra, cô vốn dĩ đã định hận tôi cả đời…”
Anh chặn tay cô lại, những nụ hôn điên cuồng rơi lên mặt, môi, gáy cô, trong giây lát mùi rượu tràn ngập khắp người cô. Tử Quan nghiêng mặt đi, liều mạng cắn mạnh lên vai anh.
Chắc là vì bị đau nên anh dừng lại một giây, cơ thể cứng đờ. Lúc mà Tử Quan nghĩ anh sẽ từ bỏ anh lại mỉm cười: “Cô làm thức tỉnh bản năng của tôi.” Anh cử động nửa người trên, hơi thở dồn dập nhưng nhìn cô rất bình tình, giọng điệu nhu hòa: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô còn muốn ly hôn không?”
Tử Quan quật cường nhìn anh, nghiêng mặt đi cắn mạnh lên hổ khẩu anh.
Tiêu Trí Viễn đè lên người cô, không giận mà cười: “Vẫn quật cường như thế, đúng là cô gái tôi thích.”
Tay kia anh đặt lên má cô, dùng sức một chút đã ép cho cô phải há miệng, anh rút tay mình ra, chỗ hổ khẩu có một dấu răng sâu hoắm, còn có cả một chút máu đỏ…
Tiêu Trí Viễn cúi đầu nhìn cô một cái, ngón tay hơi lạnh đặt vào cổ áo phía trong của cô, dùng sức xé toạc một phát, nói thật chậm: “Tang Tử Quan, trừ khi cô chết đi… Nếu không, cô đừng hy vọng ly hôn với tôi.”
Xoẹt một tiếng.
Tuyệt vọng dồn dập kéo đến, giống như sóng lớn cuốn trôi tất cả, vùi lấp bản thân…
Tiêu Trí Viễn, “chồng” của cô… Hơi thở anh táp thẳng vào mặt cô.
Còn anh nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua cơ thể cô, bắt đầu hôn cô như cướp đoạt.
Cô cúi xuống nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nhưng cô lại khom người xuống nhặt bức ảnh lên, nhìn vào ngày chụp được in phía sau, cười gượng gạo: “Ồ? Đây không phải là Trần Tư Y sao? Mấy năm trước các người từng hẹn hò à?”
Tiêu Trí Viễn chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Tiêu Trí Viễn nhặt thêm vài bức nữa lên, mỗi một tấm ảnh nằm trong tay cô như nặng đến nghìn cân, cô cúi đầu, cố gắng hít thật sâu, cố gắng trong vài giây ngắn ngủi này nghĩ ra lý do thuyết phục khiến người ta có thể tin được.
Cuối cùng Tiêu Trí Viễn cười nhạt: “Tang Tử Quan, nghĩ xong chưa? Màn kịch này diễn tiếp thế nào đây?”
Ý cười nhạt nhẽo trên môi cuối cùng cũng hoàn toàn bay mất, Tử Quan đứng lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Là tôi tìm người chụp đấy. Anh ở bên ngoài oanh oanh yến yến, tại sao tôi không thể tìm người chụp?”
“Nghe cô nói vậy, Tang Tử Quan, cô còn để tâm đến cuộc hôn nhân này sao?” Tiêu Trí Viễn không giận mà chỉ cười, “Nhưng cái này thì sao?”
Tử Quan đón lấy tờ giấy trong tay anh, thấy từ đầu tiên cô đã hiểu rằng anh đã biết tất cả. Cô chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên trở nên rất bình tĩnh: “Đây là đơn xin ly hôn tôi bảo luật sư phác thảo trước, vốn định ngày mai đưa anh, anh phát hiện ra rồi cũng tốt.”
Anh chống tay lên bàn rồi đứng dậy, đôi môi mỏng nhếch cao, cười lạnh hỏi lại: “Ly hôn?” Anh lách qua bàn, đi từng bước tới trước mặt Tử Quan: “Cô dựa vào đâu?”
Tử Quan hơi ngẩng đầu lên, cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thản nhất: “Anh đã xem qua đơn xin ly hôn do luật sư của tôi phác thảo rồi, hẳn là không cần tôi nhắc lại điều kiện cho anh nữa nhỉ?”
Anh nhìn cô nhưng không ngắt lời, ánh mắt châm chọc.
“…Tôi không cần xe của anh, không cần nhà của anh… tôi không cần gì cả, nhưng quyền giám hộ Lạc Lạc thuộc về tôi.” Tử Quan ép bản thân phải nhìn thẳng anh, tiếp tục nói: “Điều này không quá đáng chứ?”
“Một chút cũng không quá đáng.” Anh cong khóe môi lên, lành lạnh nói, “Chỉ có một điều, cô chưa hỏi tôi có đồng ý hay không?”
Tử Quan lùi về phía sau từng bước, dễ dàng cầm được nắm đấm cửa, cô không sợ hơi thở hung dữ lạnh lùng tản ra trên người anh lúc này, cô chỉ mỉm cười: “Tốt nhất là anh nên đồng ý. Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.”
Con ngươi đen láy của anh càng khó lường hơn, nghiêng người đi, muốn đóng cửa lại trước khi cô tìm cách trốn ra: “Gặp nhau trên tòa? Tử Quan, không có sự đồng ý của tôi, cô nghĩ tên luật sư nào ở Văn Thành dám đánh giúp cô trận này đây?”
Tử Quan hơi ngẩng đầu lên, không lên tiếng, ánh mắt giằng co với anh trong im lặng.
Anh khẽ cười thành tiếng, “Không nói đến cái khác, cô dựa vào đâu mà đòi đưa Lạc Lạc đi? Lạc Lạc là con gái của cô sao?”
Trái tim Tử Quan lúc này như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, máu chạy rần rật lên tận óc, lỗ tai uỳnh một tiếng, ngay cả đường đi cũng không trông thấy gì nữa. Cô nhìn chằm chằm Tiêu Trí Viễn, tình cảnh đã qua ấy lại một lần nữa như hiện lên trước mắt.
Lạc Lạc… Lúc đó là tận tay chị gái giao Lạc Lạc cho cô.
Bốn năm nay, cô dường như đã quên mất rằng Lạc Lạc không phải là con ruột mình, nhưng bốn năm nay, Lạc Lạc là điểm tựa duy nhất của cô.
Cô hao tổn tâm trí, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể mang Lạc Lạc rời khỏi Tiêu Trí Viễn.
Ngay từ đầu, cô đã biết rằng bàn điều kiện với Tiêu Trí Viễn không phải một chuyện đơn giản – cô đã chuẩn bị tròn bốn năm, tựa như là bắt đầu từ ngày lấy anh đã nhờ thám tử tư lấy chứng cớ.
Trong luật hôn nhân và gia đình, ngoại tình là điều khó tìm chứng cớ nhất, có một khoảng thời gian, ngay cả thám tử tư cũng đầy bụng nghi hoặc: “Cô Tang, chồng cô cũng không giống loại người ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm… Giữa hai người có phải là đã hiểu lầm gì hay không?”
Cô không giải thích, chỉ biết đưa cho đối phương thêm nhiều tiền hơn, mãi đến một hôm anh ta gọi điện cho cô: “Đã chụp được cảnh anh ta đến bar…”
Có lẽ là nghĩ đến tâm trạng của cô, cho nên ngữ khí của tên thám tử tư đó chuyển sang dịu dàng hơn: “… Có tiếp tục nữa không?”
Cô cầm điện thoại im lặng một hồi, rồi cười nhẹ: “Anh nghĩ tôi đang đau khổ sao?”
“…”
“Tiếp tục đi, còn phải làm thêm vài năm nữa mới đủ.” Cô bình thản nói.
Cô duy trì mối quan hệ với một vị luật sư giỏi nhất trong các vụ án ly hôn ở Văn Thành, đối phương cũng đề nghị với cô rằng, nếu không để tâm đến vấn đề phân chia tài sản thì cách nhẹ nhàng nhất cũng có thể đề nghị vợ chồng ly thân, xin ly hôn vì lý do tình cảm tan vỡ. Cô nhẫn nhịn bốn năm nay, cũng đã bài binh bố trận đủ bốn năm trời, chí ít cũng đã có lòng tin rằng có thể đối mặt với người đàn ông đáng sợ này trên tòa.
Nhưng cho đến tận giây phút này, khi cô đã có được đầy đủ bằng chứng thì lại bắt đầu mất lòng tin với những lời bảo đảm của luật sư…
Cô không phải không biết những thủ đoạn của Tiêu Trí Viễn, cô dựa lưng vào cửa, lưng dán lên cửa gỗ lạnh lẽo nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của mình, cố gắng trấn tĩnh: “Đúng là Lạc Lạc không phải con đẻ của tôi, thế nhưng Tiêu Trí Viễn, bốn năm giả vờ làm vợ chồng, anh không cảm thấy chán ngán à? Từ nay chúng ta ai đi đường nấy, không cần phải chiến tranh lạnh, không cần phải cãi nhau nữa, không tốt sao?”
Giọng nói của Tử Quan cực kỳ lạnh lẽo, tựa như ánh mắt lúc này của cô, từng chút từng chút làm dập tắt ngọn lửa ấm áp hâm nóng dưới đáy lòng anh… Anh lặng lẽ nhìn cô, sự gấp gáp lúc này của cô, sự e ngại và tuyệt tình, anh đều thu hết tất cả vào đáy mắt mình.
Làm vợ chồng bốn năm chỉ đổi được một câu nói ấy của cô, anh chợt cảm thấy thật tuyệt vọng, giống như có một thứ gì đó đang thực sự mất đi.
Tựa như nắm cát trong tay, nắm càng chặt… nó càng trôi đi nhanh hơn.
Bốn năm trước suýt chút nữa anh đã mất cô, cuối cùng chỉ có thể dùng Lạc Lạc để ép buộc cô, cô mới đồng ý kết hôn với anh.
Bây giờ thì sao?
Áp lực công việc nặng như núi, kẻ thù hiểm ác đáng sợ, sự phòng bị hết lần này đến lần khác của cha đẻ và anh ruột đè ép lên bản thân anh, anh cũng chưa từng mất bình tĩnh.
Trước khi gặp Tang Tử Quan, anh đã làm rất nhiều việc, là vì muốn cha để ý đến mình nhiều hơn, là muốn tỏ ra xuất sắc hơn anh cả, là muốn cứu vớt sự kiêu ngạo của mình… Sau đó… Trong cuộc đời mình, anh gặp cô, tất cả những nỗ lực trước đây của anh đều đã tìm được ý nghĩa của nó. Anh muốn khiến bản thân mình giỏi giang hơn, mạnh mẽ hơn thì mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn… Nhưng, số phận luôn trêu người. Giống như lúc này, anh nhìn cô không chớp mắt… khuôn mặt cô tái nhợt như vậy, rồi lại dịu dàng, làm anh nghĩ tới bong bóng xà phòng, càng giơ tay ra bắt lấy thì nó lại càng biến mất nhanh hơn trên đầu ngón tay mình. Nhiều khi, anh chỉ mong cô cười thật tươi, anh chờ mong nụ cười như hoa nở của cô biết bao… Nhưng những lúc ấy cô chỉ nhíu mày, keo kiệt không cho anh một chút niềm vui.
Tiêu Trí Viễn biết lý trí bản thân đã hoàn toàn tan rã, cánh tay anh đè lên gáy cô, gằn từng chữ: “Bốn năm rồi, Tang Tử Quan, tôi thật ngu ngốc… Chịu đựng cô, chiều chuộng cô, ngay cả quyền lợi của người chồng cũng chưa sử dụng lần nào…”
Hơi thở anh trở nên nóng bỏng rơi lên da thịt cô, Tử Quan nhìn đôi mắt như đang mê man của anh, co người lại: “Anh định làm gì?”
Mùi rượu trên người anh vẫn vấn vương trên gáy cô, bỗng anh đưa tay ra ép chặt cô vào người mình: “Cô nói xem?”
Tử Quan lần đầu cảm thấy so với cái ôm của người đàn ông này, sức lực cả người cô thật quá nhỏ bé đến không đáng kể. Bất luận cô giãy dụa ra sao, cắn xé, quát tháo, anh vẫn có thể dễ dàng làm cô khuất phục, ôm cô vào phòng ngủ, ném lên giường.
Có thể với anh mà nói giãy dụa của cô cũng buồn cười giống như là Lạc Lạc đang giận dỗi. Tử Quan thu người về phía đầu giường, nhìn anh cởi áo khoác, lộ ra nửa người trên cường tráng, rắn rỏi, nghiêng người tóm lấy chân cô, kéo cô trở lại.
Tử Quan tự đi tới đó, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô khó mà khắc chế sự run rẩy của bản thân “Tiêu Trí Viễn… Tôi sẽ hận anh… Tôi sẽ hận anh cả đời…”
Động tác của anh dừng lại một lát, khóe môi nhếch lên, bình tĩnh ngẩng đầu rồi lại nhìn xuống cơ thể cô: “Tử Quan, tôi đợi cô bốn năm, tôi cứ tưởng rằng thời gian bốn năm có lẽ đã khiến cô không còn hận tôi nữa…” Tay anh vuốt lên mặt cô, cười đầy vẻ tự giễu: “Thì ra, cô vốn dĩ đã định hận tôi cả đời…”
Anh chặn tay cô lại, những nụ hôn điên cuồng rơi lên mặt, môi, gáy cô, trong giây lát mùi rượu tràn ngập khắp người cô. Tử Quan nghiêng mặt đi, liều mạng cắn mạnh lên vai anh.
Chắc là vì bị đau nên anh dừng lại một giây, cơ thể cứng đờ. Lúc mà Tử Quan nghĩ anh sẽ từ bỏ anh lại mỉm cười: “Cô làm thức tỉnh bản năng của tôi.” Anh cử động nửa người trên, hơi thở dồn dập nhưng nhìn cô rất bình tình, giọng điệu nhu hòa: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô còn muốn ly hôn không?”
Tử Quan quật cường nhìn anh, nghiêng mặt đi cắn mạnh lên hổ khẩu anh.
Tiêu Trí Viễn đè lên người cô, không giận mà cười: “Vẫn quật cường như thế, đúng là cô gái tôi thích.”
Tay kia anh đặt lên má cô, dùng sức một chút đã ép cho cô phải há miệng, anh rút tay mình ra, chỗ hổ khẩu có một dấu răng sâu hoắm, còn có cả một chút máu đỏ…
Tiêu Trí Viễn cúi đầu nhìn cô một cái, ngón tay hơi lạnh đặt vào cổ áo phía trong của cô, dùng sức xé toạc một phát, nói thật chậm: “Tang Tử Quan, trừ khi cô chết đi… Nếu không, cô đừng hy vọng ly hôn với tôi.”
Xoẹt một tiếng.
Tuyệt vọng dồn dập kéo đến, giống như sóng lớn cuốn trôi tất cả, vùi lấp bản thân…
Tiêu Trí Viễn, “chồng” của cô… Hơi thở anh táp thẳng vào mặt cô.
Còn anh nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua cơ thể cô, bắt đầu hôn cô như cướp đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.