Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân
Chương 29
Miêu Vĩ Trà
16/12/2020
Lâm Vãn không biết Chu Diễn Xuyên cần một tháng để làm gì, mà cô cũng không định hỏi.
Anh nói cho anh một tháng, cô sẽ có đủ 31 ngày kiên nhẫn dành cho anh.
Tình trường dậm chân tại chỗ thì chức trường lại bắt đầu bận rộn lên.
Hợp tác với máy bay không người lái chỉ là một phần trong nhiều công việc của Chim hót khe. Họ là trung tâm hoạt động của nhiều tổ chức bảo vệ môi trường trên thế giới, họ không chỉ phải liên lạc với nhân viên ở rải rác khắp nơi mà còn xem xét các bài chờ tài trợ của các tổ chức.
Nhiệm vụ chính của Lâm Vãn gần đây là biên soạn một bộ sách hướng dẫn khoa học dành cho trẻ em, sẽ được sử dụng để triển khai các hoạt động giáo dục thiên nhiên trong các khu bảo tồn tự nhiên.
Thư Phỉ đặc biệt yêu cầu cô: “Rất nhiều khu bảo hộ đều ở khu vực hẻo lánh, trẻ em địa phương rất hạn chế trong việc tiếp cận tri thức, cần phải làm cho thật sinh động, dễ hiểu nhất có thể. Tôi nhớ sơ yếu lý lịch của cô nói kỹ năng là vẽ tranh, có thể làm những câu chuyện bằng tranh mang tính giải trí cao, trẻ dễ chấp nhận hơn.”
Việc này không khó đối với Lâm Vãn, phổ cập khoa học là nghề cũ của cô, vẽ tranh cũng là kỹ năng của cô từ nhỏ khi tham gia ngoại khóa, còn kể chuyện…Cô không phải tự khen nhưng điều cô giỏi nhất chính là kể chuyện với mọi người. Hơn nữa trong thời gian đổi công việc gần đây, cô gần như nắm rõ hiệu suất là việc của nhóm Chim hót khe.
Có Thư Phỉ đại ma vương trấn ở đây, chuyện gì phải làm hôm nay thì không để tới ngày mai, chuyện sách tranh như đá chìm đáy biển như hồi Viện nghiên cứu tuyệt đối sẽ không xảy ra. Vì vậy sau khi nhận nhiệm vụ, cô hứng thú bừng bừng bắt tay vào việc ngay lập tức.
Giáo dục trẻ em bằng hình thức tranh vẽ không phải là ý tưởng mới, nhưng là một nhân viên chuyên nghiệp, Lâm Vãn muốn hình ảnh mỗi loài chim, đặc tính và các chi tiết khác phải thật sự như thật, nhưng mà đầu óc cô không phải là máy tính với ổ cứng vô hạn, số lượng loại chim gặp được cũng có hạn, phần lớn phải dựa vào tài liệu chuyên môn để hỗ trợ, thậm chí cô đánh máy một bản thảo dày, suy nghĩ kỹ rồi mới bắt đầu viết.
Mấy đồng nghiệp khác đôi khi đi ngang qua bàn làm việc của cô cũng hào hứng vây quanh xem đầy thích thú. Một hôm Từ Khang nảy ra ý nghĩ: “Phong cách vẽ của cô rất có ý nghĩa, lần sau mà họp cô có thể kiến nghị với đại ma vương cho thử làm việc phúc lợi của Quỹ.”
Lâm Vãn dừng bút: “Phúc lợi gì?”
“Mỗi năm chúng ta hợp tác với các nhãn hàng để sản xuất những mặt hàng phiên bản giới hạn để làm từ thiện. Cô có biết hiện giờ nhiều người thích những sản phẩm phiên bản đặc biệt, hơn nữa mua nó thì xem như là làm công ích, cho nên nó rất phổ biến trong giới trẻ.”
Lâm Vãn trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu: “Tiếc là Tinh Sang không chế tạo máy bay không người lái cho tiêu dùng, nếu không hợp tác lần này sẽ phù hợp.”
Từ Khang nhìn cô.
“Nhìn tôi làm gì, không phải tôi suy nghĩ tới việc anh đang cùng Tinh Sang làm việc sao, hợp tác sẽ thuận tiện hơn.” Lâm Vãn nói năng hùng hồn lý lẽ, bắt đầu chuyển qua giao diện nghiên cứu đuôi chim.
Từ Khang gãi cằm: “Nói tới Tinh Sang, giám đốc Chu đó hình như đi công tác tham gia hội nghị khí hậu quốc tế. Hôm qua lúc họp tôi nghe mọi người bàn tán, tôi cũng thử tìm thông tin thì thấy có rất nhiều chính khách với người nổi tiếng tham gia, có vẻ rất quy mô.”
Giám đốc Chu…
Lâm Vãn cắn cắn môi, trong lòng tự nhiên có niềm vui mơ hồ be bé, nhưng nghĩ Chu Diễn Xuyên công tác bận rộn như vậy, không biết một tháng mà anh nói có đủ không, trong một thoáng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, đành cười hì hì nói đùa: “Anh biết rõ vậy à? Do Hách Soái nói với anh hả?”
Từ Khang: “…”
Nếu biết vầy lúc trước anh sẽ không nói với Hách Soái câu “Mau nhào vào lòng anh đi”, nếu không cũng không đến mức suốt ngày bị ba cô nhóc này lôi ra trêu.
Tiễn Từ Khang mặt mày bực dọc đi, Lâm Vãn buông bút, mở tìm thông tin về hội nghị khí hậu quốc tế tổ chức tại Trung Quốc vào tháng này. Hội nghị kéo dài 5 ngày, được tổ chức ở thành phố Yến Đô.
Lâm Vãn nhìn chằm chằm màn hình trong mấy giây, rồi chợt nhớ…
Hình như Chu Diễn Xuyên là người Yến Đô.
*
Chiều Yến Đô, nắng nóng như đốt lửa, không khí khô ran.
Khi Chu Diễn Xuyên bước khỏi phòng hội nghị thì giật mình, giống như chưa thích ứng được với mùa hè quê cũ. Nhận ra điều này, anh mỉm cười lặng lẽ, bốn năm đại học và lúc còn ở Đức Sâm đều sống ở Yến Đô, giờ về lại nơi cũ mà như khách phương xa.
Có thể là do tâm lý, anh lại nhớ mùa hè dài ẩm ướt của Nam Giang.
Trợ lý đi theo sau lưng anh: “3 giờ chiều nay ở khách sạn Regent có hội thảo về “Biến đổi khí hậu và đổi mới công nghệ”, dự tính là sẽ kết thúc lúc 5 giờ. Tối 7 giờ mời Tổng giám đốc Trình từ Công nghệ Hành Châu ăn tối, giữa hai khoảng thời gian đó không có lịch trình làm gì, lúc đó sắp xếp anh về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
Chu Diễn Xuyên ngồi vào xe, mở ra nút áo, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới nói khẽ: “Không cần, tôi có việc riêng.”
Chạng vạng, ánh nắng chói chang cuối cùng cũng dịu đi. Chu Diễn Xuyên một mình lái xe tới hẻm nhỏ Yến Bắc.
Xuống xe đi bộ mấy phút, có thể thấy một gian tứ hợp viện yên tĩnh. Cửa sân đã đóng, màu đồng cổ xưa bị ánh hoàng hôn nhuộm đẫm càng thêm tĩnh mịch. Chu Diễn Xuyên mở cửa viện, đi tới khoảng sân rộng rãi trang nhã. Lâu lắm không có người sống, hoa Hải đường trong viện đã tàn, những bể cá từng đầy những chú cá vàng tung tăng đã không còn bóng dáng, chỉ có những ô cửa không dính tí bụi là lộ ra dấu vết có người thường xuyên tới quét dọn.
Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, Chu Diễn Xuyên đi ngang qua sân trước, đi về phía sân sau. Quang cảnh sân sau cũng vắng vẻ như sân trước, anh đẩy cửa phòng bên trái, đi vào căn phòng khi còn bé anh đã ở, ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời.
Đây là thói quen hình thành từ sau khi ba mẹ anh qua đời.
Mỗi lần trở về cũng không ở lại qua đêm, chỉ ở đây ngồi mấy chục phút, như một nghi thức nào đó, nghĩ lại những chuyện mới trải qua một lần, không chỉ sắp xếp lại ký ức mà còn để đầu óc tĩnh tâm.
Lần trước anh về, rồi quyết định rời khỏi Đức Sâm.
Khoảng thời gian mấy năm anh ký kết thỏa thuận không tham gia vào ngành công nghiệp máy bay không người lái, đi du học, về nước gây dựng sự nghiệp. Tinh Sang dần lớn mạnh, có rất nhiều sự kiện quan trọng mang tính sống còn của đời người, không hiểu sao giờ phút này ngồi đây, trong đầu anh lại chỉ có một người.
Điện thoại chợt reo vang, khiến hình bóng Lâm Vãn trong đầu anh biến mất.
Chu Diễn Xuyên lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Tào Phong nhắn tin tới.
Tào Phong: [Năm nay “chuyển phát nhanh” gửi tới, tôi đã nói là văn kiện của công ty giữ lại đây, vẫn theo quy tắc cũ, lấy máy hủy giấy xử lý giùm cậu nhé?]
Ngón tay Chu Diễn Xuyên chạm vào màn hình vài lần mà chữ “Được” vẫn không gõ ra.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã dần tắt, tứ hợp viện trống trải đắm mình trong ánh nắng yếu ớt cuối ngày. Nơi xa xa có tiếng cười mơ hồ vọng tới, có lẽ trẻ con nhà ai đó đang chơi đùa, tiếng cười hi hi ha ha non nớt ồn ào vẳng trong ngõ nhỏ yên bình.
Chu Diễn Xuyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Dòng nước trên mặt chảy hết, anh khom người vốc nước lên lần nữa, mái tóc đen ướt đẫm rũ xuống, những giọt nước đọng trên mặt anh trượt xuống, lăn qua yết hầu, cuối cùng biến mất nơi cổ áo. Ngực cảm nhận được hơi lạnh. Chu Diễn Xuyên chống một tay lên bồn rửa mặt, một tay cầm di động, nhìn mình trong gương.
Từ khi còn nhỏ, chỉ cần anh không cười thì trên mặt anh sẽ là biểu cảm lạnh lùng, nếu không phải đôi mắt đa tình của anh làm giảm bớt sự lạnh lùng đó thì chắc có lẽ không nhiều cô gái dám lén lút gửi thư tình cho anh. Họ luôn cho rằng người có đôi mắt hoa đào như thế thì phải si tình, phải dịu dàng, nhất định phải đụng đầu vào tường mới thẹn quá hóa giận mà than thở với bạn thân: “Chu Diễn Xuyên là người không có trái tim!”
Nhưng mà lúc này, Chu Diễn Xuyên cảm giác được rõ ràng trái tim anh đang đập mạnh mẽ trong lòng ngực.
Anh cúi đầu, bấm tin nhắn thoại cho Tào Phong: “Giữ đồ lại đó đi, sau khi tôi về sẽ sắp xếp thời gian đi gặp họ.”
Tào Phong chần chừ trả lời anh: “…Có muốn mang vệ sĩ theo không?”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ: “Hay tôi dẫn cậu theo?”
“Cút cút cút, tôi là người có vợ, không tham gia mấy hoạt động nguy hiểm.” Tào Phong giận dỗi. Lát sau lại không yên tâm mà hỏi tiếp: “Cậu chắc chắn sẽ đi à? Thật ra tôi thấy chuyện này nên làm từ lâu rồi, mỗi năm tới ngày giỗ anh họ cậu thì họ lại gửi mấy đồ vật ghê tởm đó tới, tôi là người ngoài cuộc mà còn chịu không nổi. Chúc mừng cậu cuối cùng đã không định nhịn nữa, chờ giải quyết xong tôi sẽ tổ chức ăn mừng cho cậu.”
Chu Diễn Xuyên xoa xoa chân mày không nói.
Tào Phong biết chuyện Chu Nguyên Huy là vì năm đầu tiên Tinh Sang thành lập, không biết hai bác anh có tin tức từ đâu, ngày tháng 7 năm đó gửi một chuyển phát nhanh cho Chu Diễn Xuyên.
Chuyển phát nhanh đóng gói trong túi tài liệu, Tào Phong tưởng là phần hợp đồng mà hôm đó họ cần gấp nên mở ra luôn. Nào ngờ bên trong là một loạt hình ảnh khủng khiếp, làm Tào Phong là một người đàn ông mà cũng sợ tới mức muốn khóc. Lúc đó Tào Phong tưởng Chu Diễn Xuyên có kẻ thù gì bên ngoài – nếu là một đối tác của công ty, anh cần phải được biết rõ ràng – nhưng anh dò hỏi mãi mới biết bên trong đó còn dính tới một mạng người.
Chu Diễn Xuyên không nói chi tiết nhưng Tào Phong nghe thì hiểu. Sau khi nghe xong, anh cạn lời: “Đây là lỗi của mình cậu sao được? Anh họ cậu chắc chắn là bị áp lực tâm lý quá lớn nên sau khi có kết quả thi đại học mới suy sụp tâm lý, một đứa con tự tử thì khẳng định là có liên quan tới ba mẹ.”
“Nếu không có tôi, anh ấy sẽ không tự sát.” Chu Diễn Xuyên nói. “Việc chuyển phát nhanh này anh đừng nói với người khác, hủy đi là được.”
Tào Phong hỏi; “Nghe giọng điệu của cậu thì chắc đây không phải là lần đầu tiên nhận được đúng không?”
“Ừ, trước kia gửi tới trường, sau đó gửi tới Đức Sâm, sau khi tôi ra nước ngoài du học thì họ không tìm được tôi. Không sao, mỗi năm gửi một lần là muốn nhắc tôi đừng quên.”
“…”
Tào Phong không biết phải nói gì. Khi đó hai người chỉ là quan hệ hợp tác, chưa có tình bạn bè thân thiết, nhưng mà căn cứ sự hiểu biết của anh với Chu Diễn Xuyên, anh cảm thấy anh ấy không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng.
Chu Diễn Xuyên dám thách thức Đức Sâm, dám từ bỏ tất cả để làm lại từ đầu, trong lòng anh có khí thế, có lý tưởng, không nên bị hai ông bà già kia tra tấn từ năm này qua năm khác mà không đáp trả. Khả năng duy nhất chính là cái chết Chu Nguyên Huy tạo cho anh một chấn thương tâm lý rất lớn, chính anh cũng tin những lời buộc tội vô lý đó, mới có thể sẵn sàng gánh chịu tất cả mọi thứ.
Cho nên hôm nay nghe Chu Diễn Xuyên nói muốn làm rõ với hai ông bà già kia, Tào Phong hứng khởi tới mức muốn thổi kèn cổ vũ. Anh không nhịn được lại gửi tin nhắn thoại qua: “Có thể hỏi là lý do gì khiến cậu nghĩ thông rồi không?”
Tầm mắt Chu Diễn Xuyên đảo qua màn hình di động, khép mắt lại che cảm xúc trong mắt.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản.
Nếu Lâm Vãn biết được toàn bộ sự thật mà vẫn đồng ý ở bên anh, như vậy anh không hy vọng sau này mỗi mùa hè, cô có thể cùng anh trải qua sự uy hiếp đáng sợ này.
Cô gái sợ ma như cô, lỡ như bị dọa tới khóc, anh phải dỗ thế nào?
*
Tuần thứ hai Lâm Vãn làm cẩm nang khoa học, cô gặp phải khó khăn khi đối chiếu tư liệu. Cô lướt qua cơ sở dữ liệu thông tin của Chim hót khe cũng không tìm được nội dung cần thiết.
Khi ăn cơm trưa, Trịnh Tiểu Linh nói: “Hay là cô xin đại ma vương nghỉ rồi tới thư viện xem? Tôi nhớ có quyển sách nói về phân loại quần thể chim trĩ bụng vàng, nhưng mà nó cũ rồi nên tôi không nhớ tên sách.”
Lâm Vãn cầm đũa nghĩ ngợi: “Hình như tôi cũng có ấn tượng, quyển sách đó tôi cũng có thì phải, không biết có mang bên nhà qua không?”
Trịnh Tiểu Linh: “Vậy cô định về tìm à?”
Lâm Vãn gật đầu, nhanh chóng ăn xong cơm, cầm điện thoại chuẩn bị đi: “Tôi sẽ cố gắng về trước khi hết giờ nghỉ trưa, nếu Giám đốc Thư tìm thì nói giùm tôi một tiếng nhé.”
Từ đây về Vân Phong phủ không xa, buổi trưa nên tàu điện ngầm không đông người, Lâm Vãn ra khỏi tàu điện ngầm thì chạy về nhà, cách giờ đi làm còn nửa tiếng. Còn kịp thời gian, cô chạy lên lầu 3 mở cửa phòng, ngồi xổm ở trước kệ sách lật tìm.
Sách chuyên ngành là vậy, bình thường không cần thì chẳng cảm giác nó tồn tại, tới khi thực sự cần thiết thì sẽ bị bao trùm bởi đại dương tri thức mênh mông không có bờ. Lâm Vãn lo lắng nhìn thời gian trôi đi, khi quay người tìm trên kệ thứ hai thì không cẩn thận làm rơi mấy quyển sách xuống đất.
Cô sáng mắt lên, vừa định rút quyển sách muốn tìm kia ra thì tầm mắt lại bị quyển sách khác thu hút.
Bìa hình chim bói cá màu xanh, ký ức cô nhanh chóng quay lại thời trung học.
Lâm Vãn chớp mắt, đưa tay lấy quyển sách mà Chu Nguyên Huy đưa cho cô cầm lên, cô mở bìa trong ra, trên mặt giấy ố vàng còn chữ ký, nhớ lúc đó cô còn không thích quyển sách cũ này, nếu Chu Nguyên Huy không nói đây là bản không còn xuất bản nữa thì chắc chắn cô đã tự mình mua một quyển khác. Ai ngờ đây lại là di vật mà anh ấy để lại cho cô.
Lâm Vãn cười chua xót, cô để sách lên kệ, chợt nhớ tới một hình ảnh.
Hôm tiệc BBQ kết thúc, Chu Diễn Xuyên đứng đây nhìn ra ngoài cửa sổ, cách anh không tới một mét là hành lý khi dọn nhà cô chưa sắp xếp xong.
Những chi tiết mờ nhạt lại hiện lên trong trí nhớ.
Quyển sách này có phải được đặt ở trên cùng không?
Một khi có ý nghi ngờ nảy sinh ra, những việc nhỏ ngoài ý muốn dường như đều có sự giải thích hợp lý. Lâm Vãn nín thở, nhớ từ hôm đó Chu Diễn Xuyên trở nên xa cách, cô chưa kịp nghĩ kỹ thì tiếng chuông điện thoại làm cô sững người.
Mãi tới khi chuông điện thoại vang lên lần thứ 3, cô mới lấy lại tinh thần.
Trịnh Tiểu Linh giục giã trong điện thoại: “Đừng tìm tài liệu nữa! Cô về nhanh đi, cảnh sát Nam Giang phá được vụ án buôn lậu chim hoang dã, mười mấy thùng xốp chứa đầy chim đều đã chết, đại ma vương phát điên đang nổi bão trong văn phòng rồi!”
Anh nói cho anh một tháng, cô sẽ có đủ 31 ngày kiên nhẫn dành cho anh.
Tình trường dậm chân tại chỗ thì chức trường lại bắt đầu bận rộn lên.
Hợp tác với máy bay không người lái chỉ là một phần trong nhiều công việc của Chim hót khe. Họ là trung tâm hoạt động của nhiều tổ chức bảo vệ môi trường trên thế giới, họ không chỉ phải liên lạc với nhân viên ở rải rác khắp nơi mà còn xem xét các bài chờ tài trợ của các tổ chức.
Nhiệm vụ chính của Lâm Vãn gần đây là biên soạn một bộ sách hướng dẫn khoa học dành cho trẻ em, sẽ được sử dụng để triển khai các hoạt động giáo dục thiên nhiên trong các khu bảo tồn tự nhiên.
Thư Phỉ đặc biệt yêu cầu cô: “Rất nhiều khu bảo hộ đều ở khu vực hẻo lánh, trẻ em địa phương rất hạn chế trong việc tiếp cận tri thức, cần phải làm cho thật sinh động, dễ hiểu nhất có thể. Tôi nhớ sơ yếu lý lịch của cô nói kỹ năng là vẽ tranh, có thể làm những câu chuyện bằng tranh mang tính giải trí cao, trẻ dễ chấp nhận hơn.”
Việc này không khó đối với Lâm Vãn, phổ cập khoa học là nghề cũ của cô, vẽ tranh cũng là kỹ năng của cô từ nhỏ khi tham gia ngoại khóa, còn kể chuyện…Cô không phải tự khen nhưng điều cô giỏi nhất chính là kể chuyện với mọi người. Hơn nữa trong thời gian đổi công việc gần đây, cô gần như nắm rõ hiệu suất là việc của nhóm Chim hót khe.
Có Thư Phỉ đại ma vương trấn ở đây, chuyện gì phải làm hôm nay thì không để tới ngày mai, chuyện sách tranh như đá chìm đáy biển như hồi Viện nghiên cứu tuyệt đối sẽ không xảy ra. Vì vậy sau khi nhận nhiệm vụ, cô hứng thú bừng bừng bắt tay vào việc ngay lập tức.
Giáo dục trẻ em bằng hình thức tranh vẽ không phải là ý tưởng mới, nhưng là một nhân viên chuyên nghiệp, Lâm Vãn muốn hình ảnh mỗi loài chim, đặc tính và các chi tiết khác phải thật sự như thật, nhưng mà đầu óc cô không phải là máy tính với ổ cứng vô hạn, số lượng loại chim gặp được cũng có hạn, phần lớn phải dựa vào tài liệu chuyên môn để hỗ trợ, thậm chí cô đánh máy một bản thảo dày, suy nghĩ kỹ rồi mới bắt đầu viết.
Mấy đồng nghiệp khác đôi khi đi ngang qua bàn làm việc của cô cũng hào hứng vây quanh xem đầy thích thú. Một hôm Từ Khang nảy ra ý nghĩ: “Phong cách vẽ của cô rất có ý nghĩa, lần sau mà họp cô có thể kiến nghị với đại ma vương cho thử làm việc phúc lợi của Quỹ.”
Lâm Vãn dừng bút: “Phúc lợi gì?”
“Mỗi năm chúng ta hợp tác với các nhãn hàng để sản xuất những mặt hàng phiên bản giới hạn để làm từ thiện. Cô có biết hiện giờ nhiều người thích những sản phẩm phiên bản đặc biệt, hơn nữa mua nó thì xem như là làm công ích, cho nên nó rất phổ biến trong giới trẻ.”
Lâm Vãn trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu: “Tiếc là Tinh Sang không chế tạo máy bay không người lái cho tiêu dùng, nếu không hợp tác lần này sẽ phù hợp.”
Từ Khang nhìn cô.
“Nhìn tôi làm gì, không phải tôi suy nghĩ tới việc anh đang cùng Tinh Sang làm việc sao, hợp tác sẽ thuận tiện hơn.” Lâm Vãn nói năng hùng hồn lý lẽ, bắt đầu chuyển qua giao diện nghiên cứu đuôi chim.
Từ Khang gãi cằm: “Nói tới Tinh Sang, giám đốc Chu đó hình như đi công tác tham gia hội nghị khí hậu quốc tế. Hôm qua lúc họp tôi nghe mọi người bàn tán, tôi cũng thử tìm thông tin thì thấy có rất nhiều chính khách với người nổi tiếng tham gia, có vẻ rất quy mô.”
Giám đốc Chu…
Lâm Vãn cắn cắn môi, trong lòng tự nhiên có niềm vui mơ hồ be bé, nhưng nghĩ Chu Diễn Xuyên công tác bận rộn như vậy, không biết một tháng mà anh nói có đủ không, trong một thoáng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, đành cười hì hì nói đùa: “Anh biết rõ vậy à? Do Hách Soái nói với anh hả?”
Từ Khang: “…”
Nếu biết vầy lúc trước anh sẽ không nói với Hách Soái câu “Mau nhào vào lòng anh đi”, nếu không cũng không đến mức suốt ngày bị ba cô nhóc này lôi ra trêu.
Tiễn Từ Khang mặt mày bực dọc đi, Lâm Vãn buông bút, mở tìm thông tin về hội nghị khí hậu quốc tế tổ chức tại Trung Quốc vào tháng này. Hội nghị kéo dài 5 ngày, được tổ chức ở thành phố Yến Đô.
Lâm Vãn nhìn chằm chằm màn hình trong mấy giây, rồi chợt nhớ…
Hình như Chu Diễn Xuyên là người Yến Đô.
*
Chiều Yến Đô, nắng nóng như đốt lửa, không khí khô ran.
Khi Chu Diễn Xuyên bước khỏi phòng hội nghị thì giật mình, giống như chưa thích ứng được với mùa hè quê cũ. Nhận ra điều này, anh mỉm cười lặng lẽ, bốn năm đại học và lúc còn ở Đức Sâm đều sống ở Yến Đô, giờ về lại nơi cũ mà như khách phương xa.
Có thể là do tâm lý, anh lại nhớ mùa hè dài ẩm ướt của Nam Giang.
Trợ lý đi theo sau lưng anh: “3 giờ chiều nay ở khách sạn Regent có hội thảo về “Biến đổi khí hậu và đổi mới công nghệ”, dự tính là sẽ kết thúc lúc 5 giờ. Tối 7 giờ mời Tổng giám đốc Trình từ Công nghệ Hành Châu ăn tối, giữa hai khoảng thời gian đó không có lịch trình làm gì, lúc đó sắp xếp anh về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
Chu Diễn Xuyên ngồi vào xe, mở ra nút áo, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới nói khẽ: “Không cần, tôi có việc riêng.”
Chạng vạng, ánh nắng chói chang cuối cùng cũng dịu đi. Chu Diễn Xuyên một mình lái xe tới hẻm nhỏ Yến Bắc.
Xuống xe đi bộ mấy phút, có thể thấy một gian tứ hợp viện yên tĩnh. Cửa sân đã đóng, màu đồng cổ xưa bị ánh hoàng hôn nhuộm đẫm càng thêm tĩnh mịch. Chu Diễn Xuyên mở cửa viện, đi tới khoảng sân rộng rãi trang nhã. Lâu lắm không có người sống, hoa Hải đường trong viện đã tàn, những bể cá từng đầy những chú cá vàng tung tăng đã không còn bóng dáng, chỉ có những ô cửa không dính tí bụi là lộ ra dấu vết có người thường xuyên tới quét dọn.
Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, Chu Diễn Xuyên đi ngang qua sân trước, đi về phía sân sau. Quang cảnh sân sau cũng vắng vẻ như sân trước, anh đẩy cửa phòng bên trái, đi vào căn phòng khi còn bé anh đã ở, ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời.
Đây là thói quen hình thành từ sau khi ba mẹ anh qua đời.
Mỗi lần trở về cũng không ở lại qua đêm, chỉ ở đây ngồi mấy chục phút, như một nghi thức nào đó, nghĩ lại những chuyện mới trải qua một lần, không chỉ sắp xếp lại ký ức mà còn để đầu óc tĩnh tâm.
Lần trước anh về, rồi quyết định rời khỏi Đức Sâm.
Khoảng thời gian mấy năm anh ký kết thỏa thuận không tham gia vào ngành công nghiệp máy bay không người lái, đi du học, về nước gây dựng sự nghiệp. Tinh Sang dần lớn mạnh, có rất nhiều sự kiện quan trọng mang tính sống còn của đời người, không hiểu sao giờ phút này ngồi đây, trong đầu anh lại chỉ có một người.
Điện thoại chợt reo vang, khiến hình bóng Lâm Vãn trong đầu anh biến mất.
Chu Diễn Xuyên lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Tào Phong nhắn tin tới.
Tào Phong: [Năm nay “chuyển phát nhanh” gửi tới, tôi đã nói là văn kiện của công ty giữ lại đây, vẫn theo quy tắc cũ, lấy máy hủy giấy xử lý giùm cậu nhé?]
Ngón tay Chu Diễn Xuyên chạm vào màn hình vài lần mà chữ “Được” vẫn không gõ ra.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã dần tắt, tứ hợp viện trống trải đắm mình trong ánh nắng yếu ớt cuối ngày. Nơi xa xa có tiếng cười mơ hồ vọng tới, có lẽ trẻ con nhà ai đó đang chơi đùa, tiếng cười hi hi ha ha non nớt ồn ào vẳng trong ngõ nhỏ yên bình.
Chu Diễn Xuyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Dòng nước trên mặt chảy hết, anh khom người vốc nước lên lần nữa, mái tóc đen ướt đẫm rũ xuống, những giọt nước đọng trên mặt anh trượt xuống, lăn qua yết hầu, cuối cùng biến mất nơi cổ áo. Ngực cảm nhận được hơi lạnh. Chu Diễn Xuyên chống một tay lên bồn rửa mặt, một tay cầm di động, nhìn mình trong gương.
Từ khi còn nhỏ, chỉ cần anh không cười thì trên mặt anh sẽ là biểu cảm lạnh lùng, nếu không phải đôi mắt đa tình của anh làm giảm bớt sự lạnh lùng đó thì chắc có lẽ không nhiều cô gái dám lén lút gửi thư tình cho anh. Họ luôn cho rằng người có đôi mắt hoa đào như thế thì phải si tình, phải dịu dàng, nhất định phải đụng đầu vào tường mới thẹn quá hóa giận mà than thở với bạn thân: “Chu Diễn Xuyên là người không có trái tim!”
Nhưng mà lúc này, Chu Diễn Xuyên cảm giác được rõ ràng trái tim anh đang đập mạnh mẽ trong lòng ngực.
Anh cúi đầu, bấm tin nhắn thoại cho Tào Phong: “Giữ đồ lại đó đi, sau khi tôi về sẽ sắp xếp thời gian đi gặp họ.”
Tào Phong chần chừ trả lời anh: “…Có muốn mang vệ sĩ theo không?”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ: “Hay tôi dẫn cậu theo?”
“Cút cút cút, tôi là người có vợ, không tham gia mấy hoạt động nguy hiểm.” Tào Phong giận dỗi. Lát sau lại không yên tâm mà hỏi tiếp: “Cậu chắc chắn sẽ đi à? Thật ra tôi thấy chuyện này nên làm từ lâu rồi, mỗi năm tới ngày giỗ anh họ cậu thì họ lại gửi mấy đồ vật ghê tởm đó tới, tôi là người ngoài cuộc mà còn chịu không nổi. Chúc mừng cậu cuối cùng đã không định nhịn nữa, chờ giải quyết xong tôi sẽ tổ chức ăn mừng cho cậu.”
Chu Diễn Xuyên xoa xoa chân mày không nói.
Tào Phong biết chuyện Chu Nguyên Huy là vì năm đầu tiên Tinh Sang thành lập, không biết hai bác anh có tin tức từ đâu, ngày tháng 7 năm đó gửi một chuyển phát nhanh cho Chu Diễn Xuyên.
Chuyển phát nhanh đóng gói trong túi tài liệu, Tào Phong tưởng là phần hợp đồng mà hôm đó họ cần gấp nên mở ra luôn. Nào ngờ bên trong là một loạt hình ảnh khủng khiếp, làm Tào Phong là một người đàn ông mà cũng sợ tới mức muốn khóc. Lúc đó Tào Phong tưởng Chu Diễn Xuyên có kẻ thù gì bên ngoài – nếu là một đối tác của công ty, anh cần phải được biết rõ ràng – nhưng anh dò hỏi mãi mới biết bên trong đó còn dính tới một mạng người.
Chu Diễn Xuyên không nói chi tiết nhưng Tào Phong nghe thì hiểu. Sau khi nghe xong, anh cạn lời: “Đây là lỗi của mình cậu sao được? Anh họ cậu chắc chắn là bị áp lực tâm lý quá lớn nên sau khi có kết quả thi đại học mới suy sụp tâm lý, một đứa con tự tử thì khẳng định là có liên quan tới ba mẹ.”
“Nếu không có tôi, anh ấy sẽ không tự sát.” Chu Diễn Xuyên nói. “Việc chuyển phát nhanh này anh đừng nói với người khác, hủy đi là được.”
Tào Phong hỏi; “Nghe giọng điệu của cậu thì chắc đây không phải là lần đầu tiên nhận được đúng không?”
“Ừ, trước kia gửi tới trường, sau đó gửi tới Đức Sâm, sau khi tôi ra nước ngoài du học thì họ không tìm được tôi. Không sao, mỗi năm gửi một lần là muốn nhắc tôi đừng quên.”
“…”
Tào Phong không biết phải nói gì. Khi đó hai người chỉ là quan hệ hợp tác, chưa có tình bạn bè thân thiết, nhưng mà căn cứ sự hiểu biết của anh với Chu Diễn Xuyên, anh cảm thấy anh ấy không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng.
Chu Diễn Xuyên dám thách thức Đức Sâm, dám từ bỏ tất cả để làm lại từ đầu, trong lòng anh có khí thế, có lý tưởng, không nên bị hai ông bà già kia tra tấn từ năm này qua năm khác mà không đáp trả. Khả năng duy nhất chính là cái chết Chu Nguyên Huy tạo cho anh một chấn thương tâm lý rất lớn, chính anh cũng tin những lời buộc tội vô lý đó, mới có thể sẵn sàng gánh chịu tất cả mọi thứ.
Cho nên hôm nay nghe Chu Diễn Xuyên nói muốn làm rõ với hai ông bà già kia, Tào Phong hứng khởi tới mức muốn thổi kèn cổ vũ. Anh không nhịn được lại gửi tin nhắn thoại qua: “Có thể hỏi là lý do gì khiến cậu nghĩ thông rồi không?”
Tầm mắt Chu Diễn Xuyên đảo qua màn hình di động, khép mắt lại che cảm xúc trong mắt.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản.
Nếu Lâm Vãn biết được toàn bộ sự thật mà vẫn đồng ý ở bên anh, như vậy anh không hy vọng sau này mỗi mùa hè, cô có thể cùng anh trải qua sự uy hiếp đáng sợ này.
Cô gái sợ ma như cô, lỡ như bị dọa tới khóc, anh phải dỗ thế nào?
*
Tuần thứ hai Lâm Vãn làm cẩm nang khoa học, cô gặp phải khó khăn khi đối chiếu tư liệu. Cô lướt qua cơ sở dữ liệu thông tin của Chim hót khe cũng không tìm được nội dung cần thiết.
Khi ăn cơm trưa, Trịnh Tiểu Linh nói: “Hay là cô xin đại ma vương nghỉ rồi tới thư viện xem? Tôi nhớ có quyển sách nói về phân loại quần thể chim trĩ bụng vàng, nhưng mà nó cũ rồi nên tôi không nhớ tên sách.”
Lâm Vãn cầm đũa nghĩ ngợi: “Hình như tôi cũng có ấn tượng, quyển sách đó tôi cũng có thì phải, không biết có mang bên nhà qua không?”
Trịnh Tiểu Linh: “Vậy cô định về tìm à?”
Lâm Vãn gật đầu, nhanh chóng ăn xong cơm, cầm điện thoại chuẩn bị đi: “Tôi sẽ cố gắng về trước khi hết giờ nghỉ trưa, nếu Giám đốc Thư tìm thì nói giùm tôi một tiếng nhé.”
Từ đây về Vân Phong phủ không xa, buổi trưa nên tàu điện ngầm không đông người, Lâm Vãn ra khỏi tàu điện ngầm thì chạy về nhà, cách giờ đi làm còn nửa tiếng. Còn kịp thời gian, cô chạy lên lầu 3 mở cửa phòng, ngồi xổm ở trước kệ sách lật tìm.
Sách chuyên ngành là vậy, bình thường không cần thì chẳng cảm giác nó tồn tại, tới khi thực sự cần thiết thì sẽ bị bao trùm bởi đại dương tri thức mênh mông không có bờ. Lâm Vãn lo lắng nhìn thời gian trôi đi, khi quay người tìm trên kệ thứ hai thì không cẩn thận làm rơi mấy quyển sách xuống đất.
Cô sáng mắt lên, vừa định rút quyển sách muốn tìm kia ra thì tầm mắt lại bị quyển sách khác thu hút.
Bìa hình chim bói cá màu xanh, ký ức cô nhanh chóng quay lại thời trung học.
Lâm Vãn chớp mắt, đưa tay lấy quyển sách mà Chu Nguyên Huy đưa cho cô cầm lên, cô mở bìa trong ra, trên mặt giấy ố vàng còn chữ ký, nhớ lúc đó cô còn không thích quyển sách cũ này, nếu Chu Nguyên Huy không nói đây là bản không còn xuất bản nữa thì chắc chắn cô đã tự mình mua một quyển khác. Ai ngờ đây lại là di vật mà anh ấy để lại cho cô.
Lâm Vãn cười chua xót, cô để sách lên kệ, chợt nhớ tới một hình ảnh.
Hôm tiệc BBQ kết thúc, Chu Diễn Xuyên đứng đây nhìn ra ngoài cửa sổ, cách anh không tới một mét là hành lý khi dọn nhà cô chưa sắp xếp xong.
Những chi tiết mờ nhạt lại hiện lên trong trí nhớ.
Quyển sách này có phải được đặt ở trên cùng không?
Một khi có ý nghi ngờ nảy sinh ra, những việc nhỏ ngoài ý muốn dường như đều có sự giải thích hợp lý. Lâm Vãn nín thở, nhớ từ hôm đó Chu Diễn Xuyên trở nên xa cách, cô chưa kịp nghĩ kỹ thì tiếng chuông điện thoại làm cô sững người.
Mãi tới khi chuông điện thoại vang lên lần thứ 3, cô mới lấy lại tinh thần.
Trịnh Tiểu Linh giục giã trong điện thoại: “Đừng tìm tài liệu nữa! Cô về nhanh đi, cảnh sát Nam Giang phá được vụ án buôn lậu chim hoang dã, mười mấy thùng xốp chứa đầy chim đều đã chết, đại ma vương phát điên đang nổi bão trong văn phòng rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.