Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn
Chương 38: Mặt sưng phù
Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
21/12/2022
Sáng sớm, sương mai chưa tan, hào quang sáng ngời rọi khắp ngọn núi.
Mấy bóng người đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra, bọn họ bay vụt qua, mũi chân chỉ nhẹ nhàng điểm một cái trên lá cây liền bay vọt mấy trượng, tốc độ nhanh hơn mấy lần so với khinh công đỉnh cao của giới võ lâm, phút chốc đã bay xa.
Nhưng mà nếu có những tu sĩ tinh mắt ở đó, là có thể nhìn thấy mấy bóng người bay vụt qua đó, trong tay đều cầm theo mấy con gà sặc sỡ với bộ lông xinh đẹp. Nếu tu sĩ này có thính giác không tồi thì còn có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện ở trong gió từ xa truyền đến ——
"Sư huynh, gần đây Nhiệm Vụ Đường xảy ra chuyện gì vậy, làm sao đột nhiên thu hồi gà sặc sỡ?"
"Ta làm sao biết? Dù sao trong núi đầy những thứ này, thuận tay bắt mấy con đổi chút linh thạch cũng không phải vừa hay?"
"Thật đáng tiếc Nhiệm Vụ Đường chỉ cần sống, nếu không một con gà đổi một viên linh thạch hạ phẩm, ta có thể đổ đầy túi trữ vật rồi đi đổi!"
"Ha ha ha ha, tiểu sư đệ đừng quá tham lam, có thể bắt được bao nhiêu thì bấy nhiêu đi, dù sao chẳng khác gì nhận không." Vẫn là giọng nói kia, nói xong lại nói: "Nhưng mà Nhiệm Vụ Đường bỗng nhiên muốn thu nhiều gà sặc sỡ như vậy, không phải là dùng để đãi khách chứ?"
"Người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông đã đến sớm, nhưng hòa thượng nhất định không ăn thịt gà, chẳng lẽ người của Thiên Đạo Tông thích ăn thịt gà?"
"Có thể, nhưng mà quản làm gì, người của Thiên Đạo Tông biến thành gà sặc sỡ cũng không liên quan đến chúng ta. Đi thôi, nhanh giao gà sặc sỡ cho Nhiệm Vụ Đường, kẻo cho đến lúc đó bọn họ thu đủ rồi, gà này của chúng ta sẽ coi như bắt không."
...
Tiếng nói chuyện trong gió truyền đến dần dần nhỏ đi, theo mấy người đi xa, rốt cuộc không còn nghe thấy nữa. Bụi cỏ nhuốm sương bên rừng cây lúc này chợt động, sau đó một cái đầu nhỏ đột nhiên ló ra, trên đầu có hai lỗ tai dài lông xù xù, nhưng là một con linh thỏ.
Linh thỏ trong Tu Chân giới thật sự không có khác nhiều so với thỏ rừng trên thế gian, ngoại trừ chạy trốn nhanh hơn một chút và trong thân thể có nhiều linh khí hơn, nhưng vẫn là nằm ở dưới cùng của chuỗi thức ăn. Cho nên chúng nó thường đặc biệt nhạy bén, phàm là có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ cả kinh co rúm lại trong hang hồi lâu không dám nhúc nhích... Không khéo, gần đây sau núi không quá yên bình, luôn có người đến bắt gà sặc sỡ, một ổ linh thỏ này sợ tới mức vẫn luôn không dám ra khỏi hang.
Đừng nhìn linh thỏ nhỏ, nhưng linh thỏ lớn nhanh ăn cũng nhiều, linh thỏ trước kia cũng không thiếu ăn cỏ xanh, mấy ngày gần đây đều trốn ở trong hang. Lúc đầu còn có rễ cỏ để có thể gặm, sau đó ngay cả rễ cỏ cũng đã gặm hết rồi, lúc này mới không thể không ra khỏi hang kiếm ăn.
Cỏ gần hang không thể ăn, ăn thì sẽ lộ ra cửa hang được che giấu, tiện đà thu hút thiên địch.
Con thỏ đầu tiên ra khỏi hang ở một bên hang đứng thẳng lên, đầu tiên là nhìn xung quanh một lần, sau đó vểnh lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Sau khi xác định không có nguy hiểm lúc này mới dùng chân trước đáp xuống đất, sau đó đạp chân sau chạy về phía trước vài bước.
Con thỏ đi ra khỏi cửa hang, sau đó lại một cái đầu nhỏ khác ló ra. Con linh thỏ mới ló đầu ra trông nhỏ hơn con trước một chút, cũng không có nhạy bén bằng con đầu tiên, chỉ nhìn trái nhìn phải rồi nhảy ra ngoài. Sau đó là con thứ hai, con thứ ba... Cho đến con linh thỏ thứ tám cũng ra khỏi hang, đằng sau mới không còn động tĩnh nữa.
Này trông giống như một gia đình, hai con linh thỏ lớn thành niên mang theo một lứa linh thỏ nhỏ. Chúng nó mạo hiểm ra khỏi hang kiếm ăn, nhưng cũng không dám chạy quá xa, chỉ tìm một chút cỏ non xung quanh, cũng không màng đến ở trên nhiễm sương sớm, chúng nó mở miệng liền bắt đầu nhai.
Con thỏ ăn cỏ thực mau, cái miệng cử động nhanh nhẹn, rất nhanh liền gặm trọc một mảnh cỏ.
Linh thỏ nhỏ đang lớn, ăn đặc biệt nhiều, sau khi gặm xong cỏ trước mặt, chân sau nó vừa nhảy về phía trước hai bước, định đổi chỗ khác tiếp tục ăn. Kết quả cú nhảy này, nó đột nhiên thấy một màu trắng đột nhiên xuất hiện trên bụi cỏ xanh non.
Linh thỏ nhát gan gần như trong nháy mắt liền cảm nhận được nguy hiểm, còn không đợi nó chạy trốn đi cảnh báo, màu trắng đó liền động —— Con mèo lớn màu trắng có hoa văn chữ "Vương" trên trán đột nhiên nhảy từ trong bụi cỏ ra, mắt thấy nó nhanh miệng một hớp liền cắn đầu linh thỏ nhỏ. Nhưng có lẽ con "mèo" này còn nhỏ, răng sữa nhìn bén nhọn nhưng lại không đủ dài, một cắn thế nhưng không có cắn chết linh thỏ nhỏ kia.
Giãy giụa trước lúc chết, đó là bản năng của động vật, linh thỏ nhỏ bị cắn đầu này cũng không ngoại lệ. Nó không có nhiều thủ đoạn phản kích, chỉ là uốn cong một đôi chân sau mạnh mẽ, nhanh chóng đá vào mặt kẻ thù.
Linh thỏ chạy trốn nhanh, đương niên đá cũng nhanh, hơn nữa sức phản kích sắp chết không thể coi thường.
"Bạch bạch bạch bạch bang..." Trong nháy mắt linh thỏ nhỏ giãy giụa trước lúc chết đạp bảy tám cú đá vào mặt kẻ địch, gần như đá Tiểu Bạch Hổ ngây người. Dù bị đá nhiều đạp như vậy nàng cũng không nhả ra, ngược lại nâng móng vuốt đè lại chân sau của linh thỏ, sau đó hạ quyết tâm tăng lực miệng, rốt cuộc cắn chết linh thỏ nhỏ đang giãy giụa kia.
Còn chưa kịp chờ nàng lấy hơi, phun ra một ngụm máu tươi, thanh âm máy móc bên tai đã thúc giục: "Ký chủ, mau lên, lấp kín cửa hang, đừng để cho những con linh thỏ đó chạy về!"
Giang Mạch chưa kịp nghĩ nhiều, bản năng nghe theo hệ thống nhắc nhở, tung người nhảy tới trước hang thỏ.
Thỏ khôn có ba hang, mắt thấy cửa hang bị kẻ thù chặn lại, mấy linh thỏ đang chạy về cũng không chần chừ do dự, lập tức phân tán chạy sang các hướng khác chạy đi. Giang Mạch phía sau mắt hổ nheo lại, lập tức đuổi theo con chạy trốn chậm nhất.
Linh thỏ chạy trốn rất nhanh, nhưng Tiểu Nãi Hổ dù phế thì tốt xấu gì cũng có mấy trăm điểm chiến lực, đuổi theo một con thỏ vẫn không thành vấn đề. Nàng rất nhanh đuổi theo linh thỏ nhỏ chạy trốn chậm nhất, lúc này có kinh nghiệm cắn vào cổ đối phương, răng nanh bén nhọn lập tức gâm vào cổ họng linh thỏ, máu tươi phun ra. Mà nàng cũng không ham chiến, nhả miệng ra liền đuổi theo con tiếp theo.
Linh thỏ bị cắn xuyên cổ họng ngã xuống tại chỗ, chân sau đạp xuống đất như muốn giãy giụa, nhưng chung quy chỉ là phí công... Máu tươi dần dần thấm đẫm mặt cỏ, chân sau giãy giụa của linh thỏ cũng dần dần trở nên vô lực, đến cuối cùng chỉ còn lại thần kinh co giật.
Một con, hai con, ba con... Sáu con linh thỏ nhỏ chui ra khỏi hang cuối cùng đều bị Giang Mạch cắn chết, lông tơ quanh miệng nàng nhiễm đầy máu.
Đáng tiếc hai con linh thỏ lớn có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, chạy trốn cũng chỉ càng nhanh hơn so với mấy con linh thỏ nhỏ, chung quy vẫn là để chúng nó trốn trở lại hang. Chờ Giang Mạch đuổi tới cửa hang, thử thò đầu vào trong hang xem xét, đáng tiếc mặc dù bây giờ nàng nhỏ, nhưng hổ muốn chui vào hang thỏ rốt cuộc vẫn là quá miễn cưỡng. Cuối cùng nàng lùi ra ngoài với cái đầu dính đầy đất, rung đùi đắc ý run run lông, chỉ đành phải từ bỏ.
Hệ thống hiếm khi thấy ký chủ chuyên nghiệp như thế, cảm động muốn hỏng rồi: "Ký chủ, người lần này cắn chết sáu con, thu hoạch không tồi, thả hai con chạy cũng không sao. Ta lại rà quét hang tiếp theo cho người, rất nhanh là có thể tìm được."
Giang Mạch "Phi phi" hai tiếng, rốt cuộc có cơ hội phun ra máu loãng trong miệng, cuối cùng vẫn là nói: "Một nhà thỏ nên chỉnh chỉnh tề tề. Hệ thống, ngươi đánh dấu những cái hang thỏ này, chờ mấy ngày nữa chúng nó thả lỏng cảnh giác, ta lại đến."
Hệ thống không nói nên lời, nó đã hiểu hệ thống văn hóa hiện đại, cũng hiểu chỉnh chỉnh tề tề là cái gì. Nhưng này cần gì phải vậy? Lãng phí tinh lực. Vì thế nó khuyên ký chủ: "Được rồi, ta sẽ đánh dấu, nhưng mà ký chủ tốt nhất vẫn nên buông tha hai con linh thỏ lớn này đi. Người không thấy con thỏ cái đang mang thai, quay đầu lại một lứa cả đời, một lứa cả đời, có thể liên tục phát triển."
Vậy, cũng đúng đi, xem ý tứ này của hệ thống còn muốn biến nơi này trở thành điểm cố định mới?
Giang Mạch ở trong lòng châm sáp cho hai con linh thỏ lớn, nhưng cũng không lại rối rắm điều gì, càng không tính toán quay đầu lại đi nhìn mấy con linh thỏ nhỏ. Nàng giơ chân lên lau lau miệng, nói với hệ thống: "Hệ thống, lúc ngươi rà quét thuận tiện nhìn xem chỗ nào có nguồn nước."
Hệ thống đồng ý, tìm một chỗ rửa lông cho Giang Mạch.
...
Hổ đương nhiên là ăn thịt ăn đồ sống, máu tươi ở trong miệng chúng nó cũng là mỹ vị. Nhưng có lẽ bởi vì tâm Giang Mạch là người, cũng có lẽ là thần thú sớm đã thoát khỏi ăn tươi nuốt sống, miệng đầy máu tanh làm nàng có chút khó chịu.
Cũng may sau núi Minh Hà Phong rất lớn, hệ thống rà quét cũng đủ mạnh, rất nhanh liền tìm được một con suối nhỏ cho nàng.
Tiểu Bạch Hổ nhảy lên một cục đá bên bờ, rồi sau đó khom lưng cúi đầu, trực tiếp nhúng miệng vào trong nước. Dòng nước suối chậm rãi rửa sạch máu tươi, móng vuốt hổ màu trắng cũng nhúng vào trong nước, thu móng vuốt lại xoa xoa vùng lông bên miệng. Chờ khi Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu, lông tơ quanh miệng đều sụp xuống, "gầy" một vòng, chỉ có bộ râu vẫn nhô ra, nhìn qua có chút buồn cười.
Hệ thống quang đoàn đột nhiên trở nên sáng hơn, hệ thống núp ở bên trong che lại cái miệng không tồn tại của nó, lúc này mới miễn cưỡng nhịn tiếng "phụt" cười lại, không để cho ký chủ nghe thấy.
Tiểu Bạch Hổ cũng không để ý tới nó, rung đùi đắc ý lắc lắc lông, tốt xấu cũng làm cho bộ lông sụp xuống lại lần lượt đứng lên.
Giang Mạch lại dùng móng vuốt vuốt vuốt lông quanh miệng, rồi sau đó mới cúi đầu nhìn xem ảnh phản chiếu trong nước... Chật vật là có chút chật vật, nhưng mà lông quanh miệng đã được rửa sạch sẽ, vẫn còn có một chút hồng nhạt. Nàng biết hồng nhạt kia là cái gì, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, vì thế lại vùi đầu nhúng miệng vào trong nước xoa xoa một lần nữa.
Cứ như vậy lăn lộn hai ba lần, rốt cuộc đã rửa sạch sẽ, hệ thống lại ở một bên nhắc nhở: "Ký chủ, người lát nữa còn muốn đi đánh quái, bây giờ rửa sạch sẽ có ích lợi gì? Đến lúc đó còn không phải lại rửa một lần."
Giang Mạch lại không cảm thấy dư thừa, trả lời: "Lát nữa thì sẽ không dễ rửa sạch vết máu."
Hệ thống nghe vậy lướt lướt thương thành, nói: "Hệ thống thương thành có sữa tắm tốt nhất cho sủng vật, không chỉ loại bỏ vết bẩn mà còn bảo vệ lông."
Giang Mạch trừng mắt liếc nó, nghiến răng, chung quy không dây dưa với hai chữ "sủng vật", chỉ nói: "Đó muốn tích phân, ta..." Chữ nghèo còn chưa có thốt ra liền dừng lại, Giang Mạch liếc mắt nhìn ảnh ngược trong nước, lại quay đầu nhìn, cuối cùng vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi hệ thống: "Hệ thống, mặt ta có phải có chút sưng không?!"
Lúc trước khi Tiểu Bạch Hổ lông tóc xõa tung không thể nào lộ ra, lúc này lông trên mặt Giang Mạch gần như đều đã ướt, vì thế nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra rõ ràng tình huống một bên mặt to một bên mặt nhỏ.
Hệ thống nhìn thoáng qua, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng vậy ký chủ, mặt người bị linh thỏ đá sưng lên!"
Tiểu Bạch Hổ nâng móng vuốt che mặt, lập tức cảm thấy toàn bộ hổ đều không tốt. Đặc biệt Vân Thanh Việt không chỉ có tinh mắt mà còn cẩn thận, nàng thật sự sợ trở về bị phát hiện. Vì thế tự bế trong chốc lát liền hỏi hệ thống: "Hệ thống, thương thành có thuốc giảm sưng không?"
Hệ thống nhanh chóng tìm kiếm trong thương thành, lập tức trả lời: "Có, 450 tích phân một ống, đảm bảo hiệu quả ngay tức thì."
Giang Mạch còn chưa thoát nghèo: "..."
Tiểu Nãi Hổ bần cùng hít một hơi thật sâu, sau đó gõ vuốt hổ, yên lặng click mở giao diện nhân vật của mình ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 20
Chiến lực: 2621961 ( 730)
Kinh nghiệm: 2571914/2621440
Tích phân: 459
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】
Đã được ba ngày từ khi Giang Mạch đến sau núi để đánh quái, nhờ phúc Thanh Ngọc chăm sóc đặc biệt cho Vân Thanh Việt, mấy ngày nay sư tỷ vẫn luôn vội vàng bế quan tiêu hóa những thứ thu được, không có nhiều thời gian để chú ý nàng. Vì thế Giang Mạch mỗi ngày đều chuồn êm ra cửa đánh quái kiếm tích phân, tuy rằng số liệu thu hoạch không thể so sánh với việc giết gà sau bếp Vấn Đạo Đường, nhưng dù sau cũng rèn luyện bản thân —— Liền ví dụ như linh thỏ vừa giết lúc nãy, nàng hạ khẩu dứt khoát khá hơn so với ngày đầu tiên nhiều.
Vả lại ba ngày này, trải qua những nỗ lực không ngừng của nàng, tốt xấu gì cũng kiếm được hơn 200 điểm tích phân và hơn 200 chiến lực, Giang Mạch vẫn hài lòng với điều này. Chẳng qua loại hài lòng này cũng chỉ kéo dài đến vừa rồi, hiện tại đã...
Móng vuốt Tiểu Bạch Hổ ngo ngoe rục rịch, muốn lại khiếu nại thương thành một hồi: "Có lầm hay không, ta cực cực khổ khổ tích góp tích phân lâu như vậy, thế mà lại chỉ đủ mua một ống thuốc giảm sưng?! Tiền lương và giá hàng hoàn toàn không hợp lý, hệ thống thương thành các ngươi đều lòng dạ hiểm ác như vậy sao?!" Nói xong còn chửi rủa một hồi, hiển nhiên là vô cùng bất mãn.
Những lời này vào tai này ra tai kia của hệ thống, hoặc là đã sớm quen rồi, dù sao mắng thương thành cũng không chỉ có một mình ký chủ nhà nó. Theo cơ sở dữ liệu hiển thị, tỉ lệ ký chủ mắng thương thành lên đến 99%, 1% kia là cá mặn hoàn toàn nằm yên, còn mặn hơn ký chủ nhà nó.
Cuối cùng Tiểu Nãi Hổ chửi rủa một hồi vẫn không mua thuốc giảm sưng, bởi vì thật sự quá đắt. Hơn nữa loại đồ vật này Huyền Thanh Tông tuyệt đối không thiếu, nàng có thể dễ dàng tìm ra một cái tốt hơn, cùng lắm thì lại đi Linh Thú Viên một chuyến.
Phát tiết xong, Tiểu Bạch Hổ bảo hệ thống giúp nàng rà quét hang linh thỏ một lần nữa, tức giận lại chạy tới bắt nạt thỏ.
Mấy ngày nay Tiểu Bạch Hổ săn giết gần như đều là linh thỏ, hệ thống một bên rà quét một bên vây xem, sau đó ghi chép vào trong quyển sổ nhỏ, cảm thấy kỹ xảo săn giết linh thỏ của ký chủ đã thành thục. Vì thế trước khi kết thúc công việc, nó lại rà quét sau núi một lần nữa, định ra mục tiêu ngày mai, thế thì... con nhím đi, sau núi cũng có rất nhiều.
Tiểu Bạch Hổ còn không biết ngày mai sẽ bị ai đâm, đuổi kịp trước khi Vân Thanh Việt xuất quan vào lúc chạng vàng nàng liên trở về tiểu viện. Lông xung quanh miệng đã được rửa qua mấy lần, khi trở về cũng đã làm khô trên lưng tiên hạc.
Lông tóc trở nên bông xù, hẳn là sẽ không dễ dàng nhìn ra mặt nàng sưng lên chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thanh Việt ( thở dài): Lần trước bị ngỗng hồng đỉnh mổ trọc đầu, lần này nàng lại đánh nhau với ai? Mặt đều bị đánh sưng lên... Gà sặc sỡ của Vấn Đạo Đường đã chơi không vui sao?
Mấy bóng người đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra, bọn họ bay vụt qua, mũi chân chỉ nhẹ nhàng điểm một cái trên lá cây liền bay vọt mấy trượng, tốc độ nhanh hơn mấy lần so với khinh công đỉnh cao của giới võ lâm, phút chốc đã bay xa.
Nhưng mà nếu có những tu sĩ tinh mắt ở đó, là có thể nhìn thấy mấy bóng người bay vụt qua đó, trong tay đều cầm theo mấy con gà sặc sỡ với bộ lông xinh đẹp. Nếu tu sĩ này có thính giác không tồi thì còn có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện ở trong gió từ xa truyền đến ——
"Sư huynh, gần đây Nhiệm Vụ Đường xảy ra chuyện gì vậy, làm sao đột nhiên thu hồi gà sặc sỡ?"
"Ta làm sao biết? Dù sao trong núi đầy những thứ này, thuận tay bắt mấy con đổi chút linh thạch cũng không phải vừa hay?"
"Thật đáng tiếc Nhiệm Vụ Đường chỉ cần sống, nếu không một con gà đổi một viên linh thạch hạ phẩm, ta có thể đổ đầy túi trữ vật rồi đi đổi!"
"Ha ha ha ha, tiểu sư đệ đừng quá tham lam, có thể bắt được bao nhiêu thì bấy nhiêu đi, dù sao chẳng khác gì nhận không." Vẫn là giọng nói kia, nói xong lại nói: "Nhưng mà Nhiệm Vụ Đường bỗng nhiên muốn thu nhiều gà sặc sỡ như vậy, không phải là dùng để đãi khách chứ?"
"Người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông đã đến sớm, nhưng hòa thượng nhất định không ăn thịt gà, chẳng lẽ người của Thiên Đạo Tông thích ăn thịt gà?"
"Có thể, nhưng mà quản làm gì, người của Thiên Đạo Tông biến thành gà sặc sỡ cũng không liên quan đến chúng ta. Đi thôi, nhanh giao gà sặc sỡ cho Nhiệm Vụ Đường, kẻo cho đến lúc đó bọn họ thu đủ rồi, gà này của chúng ta sẽ coi như bắt không."
...
Tiếng nói chuyện trong gió truyền đến dần dần nhỏ đi, theo mấy người đi xa, rốt cuộc không còn nghe thấy nữa. Bụi cỏ nhuốm sương bên rừng cây lúc này chợt động, sau đó một cái đầu nhỏ đột nhiên ló ra, trên đầu có hai lỗ tai dài lông xù xù, nhưng là một con linh thỏ.
Linh thỏ trong Tu Chân giới thật sự không có khác nhiều so với thỏ rừng trên thế gian, ngoại trừ chạy trốn nhanh hơn một chút và trong thân thể có nhiều linh khí hơn, nhưng vẫn là nằm ở dưới cùng của chuỗi thức ăn. Cho nên chúng nó thường đặc biệt nhạy bén, phàm là có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ cả kinh co rúm lại trong hang hồi lâu không dám nhúc nhích... Không khéo, gần đây sau núi không quá yên bình, luôn có người đến bắt gà sặc sỡ, một ổ linh thỏ này sợ tới mức vẫn luôn không dám ra khỏi hang.
Đừng nhìn linh thỏ nhỏ, nhưng linh thỏ lớn nhanh ăn cũng nhiều, linh thỏ trước kia cũng không thiếu ăn cỏ xanh, mấy ngày gần đây đều trốn ở trong hang. Lúc đầu còn có rễ cỏ để có thể gặm, sau đó ngay cả rễ cỏ cũng đã gặm hết rồi, lúc này mới không thể không ra khỏi hang kiếm ăn.
Cỏ gần hang không thể ăn, ăn thì sẽ lộ ra cửa hang được che giấu, tiện đà thu hút thiên địch.
Con thỏ đầu tiên ra khỏi hang ở một bên hang đứng thẳng lên, đầu tiên là nhìn xung quanh một lần, sau đó vểnh lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Sau khi xác định không có nguy hiểm lúc này mới dùng chân trước đáp xuống đất, sau đó đạp chân sau chạy về phía trước vài bước.
Con thỏ đi ra khỏi cửa hang, sau đó lại một cái đầu nhỏ khác ló ra. Con linh thỏ mới ló đầu ra trông nhỏ hơn con trước một chút, cũng không có nhạy bén bằng con đầu tiên, chỉ nhìn trái nhìn phải rồi nhảy ra ngoài. Sau đó là con thứ hai, con thứ ba... Cho đến con linh thỏ thứ tám cũng ra khỏi hang, đằng sau mới không còn động tĩnh nữa.
Này trông giống như một gia đình, hai con linh thỏ lớn thành niên mang theo một lứa linh thỏ nhỏ. Chúng nó mạo hiểm ra khỏi hang kiếm ăn, nhưng cũng không dám chạy quá xa, chỉ tìm một chút cỏ non xung quanh, cũng không màng đến ở trên nhiễm sương sớm, chúng nó mở miệng liền bắt đầu nhai.
Con thỏ ăn cỏ thực mau, cái miệng cử động nhanh nhẹn, rất nhanh liền gặm trọc một mảnh cỏ.
Linh thỏ nhỏ đang lớn, ăn đặc biệt nhiều, sau khi gặm xong cỏ trước mặt, chân sau nó vừa nhảy về phía trước hai bước, định đổi chỗ khác tiếp tục ăn. Kết quả cú nhảy này, nó đột nhiên thấy một màu trắng đột nhiên xuất hiện trên bụi cỏ xanh non.
Linh thỏ nhát gan gần như trong nháy mắt liền cảm nhận được nguy hiểm, còn không đợi nó chạy trốn đi cảnh báo, màu trắng đó liền động —— Con mèo lớn màu trắng có hoa văn chữ "Vương" trên trán đột nhiên nhảy từ trong bụi cỏ ra, mắt thấy nó nhanh miệng một hớp liền cắn đầu linh thỏ nhỏ. Nhưng có lẽ con "mèo" này còn nhỏ, răng sữa nhìn bén nhọn nhưng lại không đủ dài, một cắn thế nhưng không có cắn chết linh thỏ nhỏ kia.
Giãy giụa trước lúc chết, đó là bản năng của động vật, linh thỏ nhỏ bị cắn đầu này cũng không ngoại lệ. Nó không có nhiều thủ đoạn phản kích, chỉ là uốn cong một đôi chân sau mạnh mẽ, nhanh chóng đá vào mặt kẻ thù.
Linh thỏ chạy trốn nhanh, đương niên đá cũng nhanh, hơn nữa sức phản kích sắp chết không thể coi thường.
"Bạch bạch bạch bạch bang..." Trong nháy mắt linh thỏ nhỏ giãy giụa trước lúc chết đạp bảy tám cú đá vào mặt kẻ địch, gần như đá Tiểu Bạch Hổ ngây người. Dù bị đá nhiều đạp như vậy nàng cũng không nhả ra, ngược lại nâng móng vuốt đè lại chân sau của linh thỏ, sau đó hạ quyết tâm tăng lực miệng, rốt cuộc cắn chết linh thỏ nhỏ đang giãy giụa kia.
Còn chưa kịp chờ nàng lấy hơi, phun ra một ngụm máu tươi, thanh âm máy móc bên tai đã thúc giục: "Ký chủ, mau lên, lấp kín cửa hang, đừng để cho những con linh thỏ đó chạy về!"
Giang Mạch chưa kịp nghĩ nhiều, bản năng nghe theo hệ thống nhắc nhở, tung người nhảy tới trước hang thỏ.
Thỏ khôn có ba hang, mắt thấy cửa hang bị kẻ thù chặn lại, mấy linh thỏ đang chạy về cũng không chần chừ do dự, lập tức phân tán chạy sang các hướng khác chạy đi. Giang Mạch phía sau mắt hổ nheo lại, lập tức đuổi theo con chạy trốn chậm nhất.
Linh thỏ chạy trốn rất nhanh, nhưng Tiểu Nãi Hổ dù phế thì tốt xấu gì cũng có mấy trăm điểm chiến lực, đuổi theo một con thỏ vẫn không thành vấn đề. Nàng rất nhanh đuổi theo linh thỏ nhỏ chạy trốn chậm nhất, lúc này có kinh nghiệm cắn vào cổ đối phương, răng nanh bén nhọn lập tức gâm vào cổ họng linh thỏ, máu tươi phun ra. Mà nàng cũng không ham chiến, nhả miệng ra liền đuổi theo con tiếp theo.
Linh thỏ bị cắn xuyên cổ họng ngã xuống tại chỗ, chân sau đạp xuống đất như muốn giãy giụa, nhưng chung quy chỉ là phí công... Máu tươi dần dần thấm đẫm mặt cỏ, chân sau giãy giụa của linh thỏ cũng dần dần trở nên vô lực, đến cuối cùng chỉ còn lại thần kinh co giật.
Một con, hai con, ba con... Sáu con linh thỏ nhỏ chui ra khỏi hang cuối cùng đều bị Giang Mạch cắn chết, lông tơ quanh miệng nàng nhiễm đầy máu.
Đáng tiếc hai con linh thỏ lớn có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, chạy trốn cũng chỉ càng nhanh hơn so với mấy con linh thỏ nhỏ, chung quy vẫn là để chúng nó trốn trở lại hang. Chờ Giang Mạch đuổi tới cửa hang, thử thò đầu vào trong hang xem xét, đáng tiếc mặc dù bây giờ nàng nhỏ, nhưng hổ muốn chui vào hang thỏ rốt cuộc vẫn là quá miễn cưỡng. Cuối cùng nàng lùi ra ngoài với cái đầu dính đầy đất, rung đùi đắc ý run run lông, chỉ đành phải từ bỏ.
Hệ thống hiếm khi thấy ký chủ chuyên nghiệp như thế, cảm động muốn hỏng rồi: "Ký chủ, người lần này cắn chết sáu con, thu hoạch không tồi, thả hai con chạy cũng không sao. Ta lại rà quét hang tiếp theo cho người, rất nhanh là có thể tìm được."
Giang Mạch "Phi phi" hai tiếng, rốt cuộc có cơ hội phun ra máu loãng trong miệng, cuối cùng vẫn là nói: "Một nhà thỏ nên chỉnh chỉnh tề tề. Hệ thống, ngươi đánh dấu những cái hang thỏ này, chờ mấy ngày nữa chúng nó thả lỏng cảnh giác, ta lại đến."
Hệ thống không nói nên lời, nó đã hiểu hệ thống văn hóa hiện đại, cũng hiểu chỉnh chỉnh tề tề là cái gì. Nhưng này cần gì phải vậy? Lãng phí tinh lực. Vì thế nó khuyên ký chủ: "Được rồi, ta sẽ đánh dấu, nhưng mà ký chủ tốt nhất vẫn nên buông tha hai con linh thỏ lớn này đi. Người không thấy con thỏ cái đang mang thai, quay đầu lại một lứa cả đời, một lứa cả đời, có thể liên tục phát triển."
Vậy, cũng đúng đi, xem ý tứ này của hệ thống còn muốn biến nơi này trở thành điểm cố định mới?
Giang Mạch ở trong lòng châm sáp cho hai con linh thỏ lớn, nhưng cũng không lại rối rắm điều gì, càng không tính toán quay đầu lại đi nhìn mấy con linh thỏ nhỏ. Nàng giơ chân lên lau lau miệng, nói với hệ thống: "Hệ thống, lúc ngươi rà quét thuận tiện nhìn xem chỗ nào có nguồn nước."
Hệ thống đồng ý, tìm một chỗ rửa lông cho Giang Mạch.
...
Hổ đương nhiên là ăn thịt ăn đồ sống, máu tươi ở trong miệng chúng nó cũng là mỹ vị. Nhưng có lẽ bởi vì tâm Giang Mạch là người, cũng có lẽ là thần thú sớm đã thoát khỏi ăn tươi nuốt sống, miệng đầy máu tanh làm nàng có chút khó chịu.
Cũng may sau núi Minh Hà Phong rất lớn, hệ thống rà quét cũng đủ mạnh, rất nhanh liền tìm được một con suối nhỏ cho nàng.
Tiểu Bạch Hổ nhảy lên một cục đá bên bờ, rồi sau đó khom lưng cúi đầu, trực tiếp nhúng miệng vào trong nước. Dòng nước suối chậm rãi rửa sạch máu tươi, móng vuốt hổ màu trắng cũng nhúng vào trong nước, thu móng vuốt lại xoa xoa vùng lông bên miệng. Chờ khi Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu, lông tơ quanh miệng đều sụp xuống, "gầy" một vòng, chỉ có bộ râu vẫn nhô ra, nhìn qua có chút buồn cười.
Hệ thống quang đoàn đột nhiên trở nên sáng hơn, hệ thống núp ở bên trong che lại cái miệng không tồn tại của nó, lúc này mới miễn cưỡng nhịn tiếng "phụt" cười lại, không để cho ký chủ nghe thấy.
Tiểu Bạch Hổ cũng không để ý tới nó, rung đùi đắc ý lắc lắc lông, tốt xấu cũng làm cho bộ lông sụp xuống lại lần lượt đứng lên.
Giang Mạch lại dùng móng vuốt vuốt vuốt lông quanh miệng, rồi sau đó mới cúi đầu nhìn xem ảnh phản chiếu trong nước... Chật vật là có chút chật vật, nhưng mà lông quanh miệng đã được rửa sạch sẽ, vẫn còn có một chút hồng nhạt. Nàng biết hồng nhạt kia là cái gì, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, vì thế lại vùi đầu nhúng miệng vào trong nước xoa xoa một lần nữa.
Cứ như vậy lăn lộn hai ba lần, rốt cuộc đã rửa sạch sẽ, hệ thống lại ở một bên nhắc nhở: "Ký chủ, người lát nữa còn muốn đi đánh quái, bây giờ rửa sạch sẽ có ích lợi gì? Đến lúc đó còn không phải lại rửa một lần."
Giang Mạch lại không cảm thấy dư thừa, trả lời: "Lát nữa thì sẽ không dễ rửa sạch vết máu."
Hệ thống nghe vậy lướt lướt thương thành, nói: "Hệ thống thương thành có sữa tắm tốt nhất cho sủng vật, không chỉ loại bỏ vết bẩn mà còn bảo vệ lông."
Giang Mạch trừng mắt liếc nó, nghiến răng, chung quy không dây dưa với hai chữ "sủng vật", chỉ nói: "Đó muốn tích phân, ta..." Chữ nghèo còn chưa có thốt ra liền dừng lại, Giang Mạch liếc mắt nhìn ảnh ngược trong nước, lại quay đầu nhìn, cuối cùng vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi hệ thống: "Hệ thống, mặt ta có phải có chút sưng không?!"
Lúc trước khi Tiểu Bạch Hổ lông tóc xõa tung không thể nào lộ ra, lúc này lông trên mặt Giang Mạch gần như đều đã ướt, vì thế nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra rõ ràng tình huống một bên mặt to một bên mặt nhỏ.
Hệ thống nhìn thoáng qua, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng vậy ký chủ, mặt người bị linh thỏ đá sưng lên!"
Tiểu Bạch Hổ nâng móng vuốt che mặt, lập tức cảm thấy toàn bộ hổ đều không tốt. Đặc biệt Vân Thanh Việt không chỉ có tinh mắt mà còn cẩn thận, nàng thật sự sợ trở về bị phát hiện. Vì thế tự bế trong chốc lát liền hỏi hệ thống: "Hệ thống, thương thành có thuốc giảm sưng không?"
Hệ thống nhanh chóng tìm kiếm trong thương thành, lập tức trả lời: "Có, 450 tích phân một ống, đảm bảo hiệu quả ngay tức thì."
Giang Mạch còn chưa thoát nghèo: "..."
Tiểu Nãi Hổ bần cùng hít một hơi thật sâu, sau đó gõ vuốt hổ, yên lặng click mở giao diện nhân vật của mình ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 20
Chiến lực: 2621961 ( 730)
Kinh nghiệm: 2571914/2621440
Tích phân: 459
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】
Đã được ba ngày từ khi Giang Mạch đến sau núi để đánh quái, nhờ phúc Thanh Ngọc chăm sóc đặc biệt cho Vân Thanh Việt, mấy ngày nay sư tỷ vẫn luôn vội vàng bế quan tiêu hóa những thứ thu được, không có nhiều thời gian để chú ý nàng. Vì thế Giang Mạch mỗi ngày đều chuồn êm ra cửa đánh quái kiếm tích phân, tuy rằng số liệu thu hoạch không thể so sánh với việc giết gà sau bếp Vấn Đạo Đường, nhưng dù sau cũng rèn luyện bản thân —— Liền ví dụ như linh thỏ vừa giết lúc nãy, nàng hạ khẩu dứt khoát khá hơn so với ngày đầu tiên nhiều.
Vả lại ba ngày này, trải qua những nỗ lực không ngừng của nàng, tốt xấu gì cũng kiếm được hơn 200 điểm tích phân và hơn 200 chiến lực, Giang Mạch vẫn hài lòng với điều này. Chẳng qua loại hài lòng này cũng chỉ kéo dài đến vừa rồi, hiện tại đã...
Móng vuốt Tiểu Bạch Hổ ngo ngoe rục rịch, muốn lại khiếu nại thương thành một hồi: "Có lầm hay không, ta cực cực khổ khổ tích góp tích phân lâu như vậy, thế mà lại chỉ đủ mua một ống thuốc giảm sưng?! Tiền lương và giá hàng hoàn toàn không hợp lý, hệ thống thương thành các ngươi đều lòng dạ hiểm ác như vậy sao?!" Nói xong còn chửi rủa một hồi, hiển nhiên là vô cùng bất mãn.
Những lời này vào tai này ra tai kia của hệ thống, hoặc là đã sớm quen rồi, dù sao mắng thương thành cũng không chỉ có một mình ký chủ nhà nó. Theo cơ sở dữ liệu hiển thị, tỉ lệ ký chủ mắng thương thành lên đến 99%, 1% kia là cá mặn hoàn toàn nằm yên, còn mặn hơn ký chủ nhà nó.
Cuối cùng Tiểu Nãi Hổ chửi rủa một hồi vẫn không mua thuốc giảm sưng, bởi vì thật sự quá đắt. Hơn nữa loại đồ vật này Huyền Thanh Tông tuyệt đối không thiếu, nàng có thể dễ dàng tìm ra một cái tốt hơn, cùng lắm thì lại đi Linh Thú Viên một chuyến.
Phát tiết xong, Tiểu Bạch Hổ bảo hệ thống giúp nàng rà quét hang linh thỏ một lần nữa, tức giận lại chạy tới bắt nạt thỏ.
Mấy ngày nay Tiểu Bạch Hổ săn giết gần như đều là linh thỏ, hệ thống một bên rà quét một bên vây xem, sau đó ghi chép vào trong quyển sổ nhỏ, cảm thấy kỹ xảo săn giết linh thỏ của ký chủ đã thành thục. Vì thế trước khi kết thúc công việc, nó lại rà quét sau núi một lần nữa, định ra mục tiêu ngày mai, thế thì... con nhím đi, sau núi cũng có rất nhiều.
Tiểu Bạch Hổ còn không biết ngày mai sẽ bị ai đâm, đuổi kịp trước khi Vân Thanh Việt xuất quan vào lúc chạng vàng nàng liên trở về tiểu viện. Lông xung quanh miệng đã được rửa qua mấy lần, khi trở về cũng đã làm khô trên lưng tiên hạc.
Lông tóc trở nên bông xù, hẳn là sẽ không dễ dàng nhìn ra mặt nàng sưng lên chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thanh Việt ( thở dài): Lần trước bị ngỗng hồng đỉnh mổ trọc đầu, lần này nàng lại đánh nhau với ai? Mặt đều bị đánh sưng lên... Gà sặc sỡ của Vấn Đạo Đường đã chơi không vui sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.