Chương 48: Hàng xóm bạch thiết hắc (6)
Mộ Ải Yên
21/06/2023
Editor: Coca
Beta: Mirinda
Trên bàn cơm toàn là những món ăn phong phú.
Nhưng Nguyễn Lưu Tô lại không có tâm ăn uống, ánh mắt hắn vẫn luôn dính trên người Dư Mặc, trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Trên thực tế, tất cả những việc phát sinh hôm nay cứ làm hắn thấy không chân thật. Hắn thích Dư Mặc mười mấy năm, còn Dư Mặc vẫn luôn xem hắn là đệ đệ, nhưng hôm nay cô không chỉ chủ động hôn hắn, còn đồng ý làm bạn gái hắn. Tất cả những chuyện này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không chân thật.
Lúc này Nguyễn Lưu Tô vẫn còn cảm thấy choáng váng, hắn thậm chí còn lo lắng liệu sau một giấc ngủ dậy thì phát hiện tất cả những việc xảy ra hôm nay chỉ là mơ thôi không?
Một là tất cả đều là mơ, hai là Dư Mặc chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời rồi đồng ý làm bạn gái hắn, đợi đến ngày mai khi Dư Mặc tỉnh táo lại thì không chừng cô sẽ đổi ý......
Càng nghĩ sắc mặt Nguyễn Lưu Tô càng âm u đen tối.
Dư Mặc ngồi kế bên hắn, cô nghiêng đầu qua, đôi mắt hồ ly chứa đầy niềm vui.
Nguyễn Lưu Tô miễn cưỡng cười, hắn nhịn không được mà nắm lấy tay Dư Mặc.
"A Mặc, đêm nay chị đừng về, ở lại với em được không...." Hắn cẩn thận mà nói.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, Dư Mặc cười cười, cô đặt tay lên vai hắn, cả hai dựa gần sát nhau, mặt đối mặt, sau đó cô hài hước nói: "Ồ? Vì sao chị phải ở lại?"
Chị ấy phải đi?
Quả nhiên chị ấy đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi sao?
Nụ cười của Nguyễn Lưu Tô cứng đờ, hắn gắt gao ôm lấy cô, nôn nóng nói: "A Mặc, có phải chị hối hận rồi không? Chị đã đồng ý làm bạn gái em rồi, vĩnh viễn không được đổi ý."
Dư Mặc không nói gì, cô chỉ dựa lại gần một chút, cười như không cười mà nhìn hắn.
Gương mặt Nguyễn Lưu Tô trở nên trắng bệch, hắn dùng thêm sức ôm lấy cô, dùng giọng nói mềm mại khẩn cầu: "A Mặc, nhất định em sẽ đối xử với chị thật tốt, em thích chị, em yêu chị, chị đừng đổi ý mà......"
Dư Mặc phì cười: "Ai nói chị muốn đổi ý chứ? Em lại dở thói suy nghĩ miên man a...... Ai...em đừng liếm, ngứa muốn chết. Ai...... Em cũng không được cắn chị a!"
Theo sau, cả người cô bị Nguyễn Lưu Tô bế lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bưng vào phòng Nguyễn Lưu Tô, sau đó cả người được thả vào chiếc giường lớn mềm mại, tức khắc Dư Mặc cảm thấy cô có chút say.
"Chờ...... Chờ một chút, có phải có hơi nhanh không......" Cô đẩy đẩy Nguyễn Lưu Tô, nhưng tay cô bị hắn cầm lấy giam lên đỉnh đầu.
Môi cũng bị hắn lấp kín, phảng phất như muốn nuốt cả người cô vào trong bụng.
Hai mắt cô mở to, đối diện với đôi mắt hoa đào tối tăm của Nguyễn Lưu Tô, ánh mắt của Nguyễn Lưu Tô cũng khác với bình thường, không còn sự ngượng ngùng, thẹn thùng nữa mà thay vào đó là một đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong chứa đầy sự quyến luyến cùng cố chấp điên cuồng.
Quần áo trên người đã bị lột hết, trong hai tiếng tiếp theo, cả người Dư Mặc cứ lân lân trên mây, phảng phất như rong người có một dòng điện chạy qua kích thích đến thần kinh cô, sau đó thứ cuối cùng cô cảm nhận được là một dòng chất lỏng trút vào cơ thể cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã được tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
"A Mặc tỉnh rồi." Nguyễn Lưu Tô bưng bữa sáng vào phòng, hắn cười trông hạnh phúc.
"Ừm." Dư Mặc cảm thấy toàn thân đau nhức, ký ức tối hôm qua chảy vào đầu cô khiến mặt cô đỏ ngầu.
"Em em em.....Tối hôm qua em đã......"
Dư Mặc run rẩy chỉ tay vào hắn.
Nguyễn Lưu Tô cười đến không đúng đắn, hắn buông bữa sáng ra tiến đến ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "A Mặc, em cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc thì chị cũng thuộc về em."
Dư Mặc vốn đang muốn giáo huấn hắn, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại, sau đó thở dài sủng nịch rồi ôm eo hắn: "Thật đúng là thua em rồi."
Lúc trước khi biết tin Dư Mặc và Nguyễn Lưu Tô là thanh mai trúc mã thì cũng đủ khiến mọi người giật mình, nhưng bây giờ tin tức cả hai hẹn hò đã khiến cho trang web trường gần như nổ tung, giống như bom nguyên tử nổ mạnh khiến rất nhiều người ngạc nhiên bị sét đánh.
『 Học bá Nguyễn Lưu Tô và học tra Dư Mặc công khai hẹn hò 』
Loại thiếu nữ bất lương gợi cảm như Dư Mặc rất được đám nam sinh hoan nghênh, bên cạnh đó Nguyễn Lưu Tô với nhan sác như vàng như bạc của mình thì càng là đối tượng thầm mến của biết bao thiếu nữ. Trong lúc có rất nhiều tin đồn chứng minh rằng cả hai chỉ là bạn tốt, mãi mãi không hẹn hò thì bọn họ lại công khai, có không ít nam sinh tiếc hận, cũng có không ít nữ sinh khóc đến hai mắt sưng húp.
Nhưng tất cả Dư Mặc đều không thèm để ý, Dư Mặc không có gì ngoài bản lĩnh cùng da mặt dày.
Sau khi hẹn hò với Nguyễn Lưu Tô, cả hai liền bắt đầu rải cẩu lương khắp nơi bất kể ngày đêm.
Mỗi ngày hai người họ đều phát sóng trực tiếp rồi ân ái trên đó, mọi người tập mãi cũng thành thói quen, chậm rãi tiếp thu sự thật là bọn họ đang hẹn hò, sau đó cũng gửi đến không ít lời chúc phúc.
Chỉ có một người luôn đứng ở nơi tối tăm yên tĩnh nhìn bọn họ, trong mắt là sự âm ngoan dày đặc.
Cô ta cười lạnh một tiếng, móc điện thoại ra rồi gửi một vài video trích xuất từ camera theo dõi cho hai cái email...
Một cái email là của Cục Cảnh Sát, cái còn lại là email của Dư Mặc.
Lúc này Dư Mặc đang ngồi học bài ở thư viện, cô nhìn đồng hồ, có lẽ tiết học của Nguyễn Lưu Tô cũng sắp kết thúc rồi.
Lúc cô đang soạn đồ chuẩn bị đi thì di dộng rung lên, có một tin nhắn mới.
Dư Mặc mở email ra, phát hiện là vài video ngắn do một người lạ gửi tới, cô dừng tay lại.
Video rất ngắn, nếu cộng lại thời gian của tất cả video lại cũng chỉ có mấy phút, thiếu niên trong video làm cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà....
"Mặc tỷ! Mặc tỷ!" Một giọng nói trầm thấp kêu tên cô.
Dư Mặc đờ đẫn ngẩng đầu, phát hiện là Chu Bình đang kêu cô, cô nhét tất cả sách vở vào balo rồi đi về phía Chu Bình.
"Sao vậy?" Dư Mặc hỏi.
"Nguyễn Lưu Tô bị cảnh Sát mang đi rồi!" Chu Bình nhìn quanh bốn phía, khi đảm bảo không có ai thì hắn mới dám nói.
Chu Bình mới chớp mắt một cái Dư Mặc đã chạy như bay ra ngoài, bước chân cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Khi đến Cục Cảnh Sát, Dư Mặc kể lại tình huống cho cảnh sát nghe, đại khái cô muốn chứng minh cô là nhân chứng trong vụ án đó, vì thế nên cảnh sát cũng mang cô vào phòng thẩm vấn.
"A Mặc......" Nguyễn Lưu Tô thấy cô tới, hắn giật mình, đồng thời sắc mặt của hắn cũng trở nên cứng đờ.
Dư Mặc nở một nụ cười trấn an, cô lắc lắc đầu, ý nói hắn đừng sợ, mọi việc rồi sẽ qua.
Trải qua một phen thẩm vấn.
......
"Cho nên, ý cô là vào cái đêm xảy ra vụ án thì cô và hắn đang ở với nhau?"
"Đúng vậy, hắn là bạn trai tôi, lúc ấy chúng tôi đang ở cùng nhau, tôi có thể làm chứng hắn không có mặt ở hiện trường lúc đó." Giọng nói Dư Mặc
vô cùng bình tĩnh.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Dư Mặc và Nguyễn Lưu Tô một trước một sau ra khỏi Cục Cảnh Sát.
Đi được một chút thì đột nhiên Nguyễn Lưu Tô giữ cô lại, ngón tay hắn cực kỳ lạnh lẽo.
"A Mặc, chị có khỏe không? Chị tin tưởng em đúng không? Em không có làm......" Nguyễn Lưu Tô đang muốn nói tiếp thì...
Dư Mặc xoay người, cô móc di động từ trong túi ra.
Chỉ vài ba video ngắn thôi nhưng cũng đủ để lưu đày Nguyễn Lưu Tô xuống địa ngục, trên video có địa chỉ là ngay hẻm phố Chữ Thập, cùng với quá trình giết người của một cậu thiếu niên che khuất mặt.
"Thân hình của người trong video rất giống em, nhưng em hãy nhìn kĩ đi." Dư Mặc để điện thoại lại sát hắn: "Đôi giày người trong video mang là đôi mà chị dẫn em đi mua, là đôi do chính tay em chọn."
"Lưu Tô, chị biết người đó là em."
Dư Mặc an tĩnh nhìn hắn, gương mặt Nguyễn Lưu Tô dần dần trắng bệch, toàn thân hắn nhịn không được mà run rẩy, sức lực của hắn cứ như bị ai đó trút đi, hắn buông lỏng tay Dư Mặc ra.
"A Mặc, em......" Nguyễn Lưu Tô lẩm bẩm nói.
Hắn nên nói gì đây?
Cầu xin sự tha thứ sao?
Tha thứ việc hắn giết người? Tha thứ việc từ trước đến nay hắn vẫn luôn lừa cô?
Tha thứ việc từ trước tới nay hắn vẫn luôn là kẻ ngụy quân tử?
Cô sẽ không tha thứ cho hắn, nhất định là hiện tại cô rất hận hắn, thậm chí còn cảm thấy hắn ghê tởm, có khi còn cảm thấy bị sỉ nhục khi phải hẹn hò với một kẻ như hắn...
Ha ha...... Nếu A Mặc bỏ rơi hắn thì hắn cũng không còn thiết tha gì nữa, lúc đó hắn sẽ tìm đến cái chết.
Nguyễn Lưu Tô tự sa ngã mà nghĩ, ánh sáng trong mắt hắn dần dần biến mất.
Dư Mặc tiến lên vài bước, sau đó cô ôm lấy Nguyễn Lưu Tô, hương thơm thoang thoảng trên người cô xâm chiếm lấy hắn, hai người gắt gao dựa vào nhau, bọn họ có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.
"Không sao, những việc đó...... chị không để ý. Người chị thích là Nguyễn Lưu Tô, em là thiên sứ, chị thích thiên sứ. Em là ma quỷ, chị thích ma quỷ. Em là tội phạm giết người, chị thích tội phạm giết người......"
"Nếu em phải xuống địa ngục thì chúng ta liền cùng nhau xuống địa ngục......"
"Mặc kệ có chuyện gì xảy ra... chúng ta đều cùng nhau gánh vác."
"Chị yêu em."
Hết thế giới 13.
Tác giả có lời muốn nói (Editor không dịch): Đứt quãng mã hai tháng tuỳ bút đoản thiên, này thiên có thể là cuối cùng một thiên, này một thiên nam chủ cùng nữ chủ đều không phải người tốt, đặc biệt là nam chủ, là cái đại phôi đản, chính là này một thiên không nghĩ bọn họ bị thương, cho nên cấp cái ngọt đuôi, hy vọng các tiên nữ không cần ghét bỏ.
Beta: Mirinda
Trên bàn cơm toàn là những món ăn phong phú.
Nhưng Nguyễn Lưu Tô lại không có tâm ăn uống, ánh mắt hắn vẫn luôn dính trên người Dư Mặc, trong lòng thì nóng như lửa đốt.
Trên thực tế, tất cả những việc phát sinh hôm nay cứ làm hắn thấy không chân thật. Hắn thích Dư Mặc mười mấy năm, còn Dư Mặc vẫn luôn xem hắn là đệ đệ, nhưng hôm nay cô không chỉ chủ động hôn hắn, còn đồng ý làm bạn gái hắn. Tất cả những chuyện này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không chân thật.
Lúc này Nguyễn Lưu Tô vẫn còn cảm thấy choáng váng, hắn thậm chí còn lo lắng liệu sau một giấc ngủ dậy thì phát hiện tất cả những việc xảy ra hôm nay chỉ là mơ thôi không?
Một là tất cả đều là mơ, hai là Dư Mặc chỉ cảm thấy hứng thú nhất thời rồi đồng ý làm bạn gái hắn, đợi đến ngày mai khi Dư Mặc tỉnh táo lại thì không chừng cô sẽ đổi ý......
Càng nghĩ sắc mặt Nguyễn Lưu Tô càng âm u đen tối.
Dư Mặc ngồi kế bên hắn, cô nghiêng đầu qua, đôi mắt hồ ly chứa đầy niềm vui.
Nguyễn Lưu Tô miễn cưỡng cười, hắn nhịn không được mà nắm lấy tay Dư Mặc.
"A Mặc, đêm nay chị đừng về, ở lại với em được không...." Hắn cẩn thận mà nói.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, Dư Mặc cười cười, cô đặt tay lên vai hắn, cả hai dựa gần sát nhau, mặt đối mặt, sau đó cô hài hước nói: "Ồ? Vì sao chị phải ở lại?"
Chị ấy phải đi?
Quả nhiên chị ấy đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi sao?
Nụ cười của Nguyễn Lưu Tô cứng đờ, hắn gắt gao ôm lấy cô, nôn nóng nói: "A Mặc, có phải chị hối hận rồi không? Chị đã đồng ý làm bạn gái em rồi, vĩnh viễn không được đổi ý."
Dư Mặc không nói gì, cô chỉ dựa lại gần một chút, cười như không cười mà nhìn hắn.
Gương mặt Nguyễn Lưu Tô trở nên trắng bệch, hắn dùng thêm sức ôm lấy cô, dùng giọng nói mềm mại khẩn cầu: "A Mặc, nhất định em sẽ đối xử với chị thật tốt, em thích chị, em yêu chị, chị đừng đổi ý mà......"
Dư Mặc phì cười: "Ai nói chị muốn đổi ý chứ? Em lại dở thói suy nghĩ miên man a...... Ai...em đừng liếm, ngứa muốn chết. Ai...... Em cũng không được cắn chị a!"
Theo sau, cả người cô bị Nguyễn Lưu Tô bế lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bưng vào phòng Nguyễn Lưu Tô, sau đó cả người được thả vào chiếc giường lớn mềm mại, tức khắc Dư Mặc cảm thấy cô có chút say.
"Chờ...... Chờ một chút, có phải có hơi nhanh không......" Cô đẩy đẩy Nguyễn Lưu Tô, nhưng tay cô bị hắn cầm lấy giam lên đỉnh đầu.
Môi cũng bị hắn lấp kín, phảng phất như muốn nuốt cả người cô vào trong bụng.
Hai mắt cô mở to, đối diện với đôi mắt hoa đào tối tăm của Nguyễn Lưu Tô, ánh mắt của Nguyễn Lưu Tô cũng khác với bình thường, không còn sự ngượng ngùng, thẹn thùng nữa mà thay vào đó là một đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong chứa đầy sự quyến luyến cùng cố chấp điên cuồng.
Quần áo trên người đã bị lột hết, trong hai tiếng tiếp theo, cả người Dư Mặc cứ lân lân trên mây, phảng phất như rong người có một dòng điện chạy qua kích thích đến thần kinh cô, sau đó thứ cuối cùng cô cảm nhận được là một dòng chất lỏng trút vào cơ thể cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đã được tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.
"A Mặc tỉnh rồi." Nguyễn Lưu Tô bưng bữa sáng vào phòng, hắn cười trông hạnh phúc.
"Ừm." Dư Mặc cảm thấy toàn thân đau nhức, ký ức tối hôm qua chảy vào đầu cô khiến mặt cô đỏ ngầu.
"Em em em.....Tối hôm qua em đã......"
Dư Mặc run rẩy chỉ tay vào hắn.
Nguyễn Lưu Tô cười đến không đúng đắn, hắn buông bữa sáng ra tiến đến ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "A Mặc, em cảm thấy rất vui vẻ, rốt cuộc thì chị cũng thuộc về em."
Dư Mặc vốn đang muốn giáo huấn hắn, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại, sau đó thở dài sủng nịch rồi ôm eo hắn: "Thật đúng là thua em rồi."
Lúc trước khi biết tin Dư Mặc và Nguyễn Lưu Tô là thanh mai trúc mã thì cũng đủ khiến mọi người giật mình, nhưng bây giờ tin tức cả hai hẹn hò đã khiến cho trang web trường gần như nổ tung, giống như bom nguyên tử nổ mạnh khiến rất nhiều người ngạc nhiên bị sét đánh.
『 Học bá Nguyễn Lưu Tô và học tra Dư Mặc công khai hẹn hò 』
Loại thiếu nữ bất lương gợi cảm như Dư Mặc rất được đám nam sinh hoan nghênh, bên cạnh đó Nguyễn Lưu Tô với nhan sác như vàng như bạc của mình thì càng là đối tượng thầm mến của biết bao thiếu nữ. Trong lúc có rất nhiều tin đồn chứng minh rằng cả hai chỉ là bạn tốt, mãi mãi không hẹn hò thì bọn họ lại công khai, có không ít nam sinh tiếc hận, cũng có không ít nữ sinh khóc đến hai mắt sưng húp.
Nhưng tất cả Dư Mặc đều không thèm để ý, Dư Mặc không có gì ngoài bản lĩnh cùng da mặt dày.
Sau khi hẹn hò với Nguyễn Lưu Tô, cả hai liền bắt đầu rải cẩu lương khắp nơi bất kể ngày đêm.
Mỗi ngày hai người họ đều phát sóng trực tiếp rồi ân ái trên đó, mọi người tập mãi cũng thành thói quen, chậm rãi tiếp thu sự thật là bọn họ đang hẹn hò, sau đó cũng gửi đến không ít lời chúc phúc.
Chỉ có một người luôn đứng ở nơi tối tăm yên tĩnh nhìn bọn họ, trong mắt là sự âm ngoan dày đặc.
Cô ta cười lạnh một tiếng, móc điện thoại ra rồi gửi một vài video trích xuất từ camera theo dõi cho hai cái email...
Một cái email là của Cục Cảnh Sát, cái còn lại là email của Dư Mặc.
Lúc này Dư Mặc đang ngồi học bài ở thư viện, cô nhìn đồng hồ, có lẽ tiết học của Nguyễn Lưu Tô cũng sắp kết thúc rồi.
Lúc cô đang soạn đồ chuẩn bị đi thì di dộng rung lên, có một tin nhắn mới.
Dư Mặc mở email ra, phát hiện là vài video ngắn do một người lạ gửi tới, cô dừng tay lại.
Video rất ngắn, nếu cộng lại thời gian của tất cả video lại cũng chỉ có mấy phút, thiếu niên trong video làm cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà....
"Mặc tỷ! Mặc tỷ!" Một giọng nói trầm thấp kêu tên cô.
Dư Mặc đờ đẫn ngẩng đầu, phát hiện là Chu Bình đang kêu cô, cô nhét tất cả sách vở vào balo rồi đi về phía Chu Bình.
"Sao vậy?" Dư Mặc hỏi.
"Nguyễn Lưu Tô bị cảnh Sát mang đi rồi!" Chu Bình nhìn quanh bốn phía, khi đảm bảo không có ai thì hắn mới dám nói.
Chu Bình mới chớp mắt một cái Dư Mặc đã chạy như bay ra ngoài, bước chân cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Khi đến Cục Cảnh Sát, Dư Mặc kể lại tình huống cho cảnh sát nghe, đại khái cô muốn chứng minh cô là nhân chứng trong vụ án đó, vì thế nên cảnh sát cũng mang cô vào phòng thẩm vấn.
"A Mặc......" Nguyễn Lưu Tô thấy cô tới, hắn giật mình, đồng thời sắc mặt của hắn cũng trở nên cứng đờ.
Dư Mặc nở một nụ cười trấn an, cô lắc lắc đầu, ý nói hắn đừng sợ, mọi việc rồi sẽ qua.
Trải qua một phen thẩm vấn.
......
"Cho nên, ý cô là vào cái đêm xảy ra vụ án thì cô và hắn đang ở với nhau?"
"Đúng vậy, hắn là bạn trai tôi, lúc ấy chúng tôi đang ở cùng nhau, tôi có thể làm chứng hắn không có mặt ở hiện trường lúc đó." Giọng nói Dư Mặc
vô cùng bình tĩnh.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Dư Mặc và Nguyễn Lưu Tô một trước một sau ra khỏi Cục Cảnh Sát.
Đi được một chút thì đột nhiên Nguyễn Lưu Tô giữ cô lại, ngón tay hắn cực kỳ lạnh lẽo.
"A Mặc, chị có khỏe không? Chị tin tưởng em đúng không? Em không có làm......" Nguyễn Lưu Tô đang muốn nói tiếp thì...
Dư Mặc xoay người, cô móc di động từ trong túi ra.
Chỉ vài ba video ngắn thôi nhưng cũng đủ để lưu đày Nguyễn Lưu Tô xuống địa ngục, trên video có địa chỉ là ngay hẻm phố Chữ Thập, cùng với quá trình giết người của một cậu thiếu niên che khuất mặt.
"Thân hình của người trong video rất giống em, nhưng em hãy nhìn kĩ đi." Dư Mặc để điện thoại lại sát hắn: "Đôi giày người trong video mang là đôi mà chị dẫn em đi mua, là đôi do chính tay em chọn."
"Lưu Tô, chị biết người đó là em."
Dư Mặc an tĩnh nhìn hắn, gương mặt Nguyễn Lưu Tô dần dần trắng bệch, toàn thân hắn nhịn không được mà run rẩy, sức lực của hắn cứ như bị ai đó trút đi, hắn buông lỏng tay Dư Mặc ra.
"A Mặc, em......" Nguyễn Lưu Tô lẩm bẩm nói.
Hắn nên nói gì đây?
Cầu xin sự tha thứ sao?
Tha thứ việc hắn giết người? Tha thứ việc từ trước đến nay hắn vẫn luôn lừa cô?
Tha thứ việc từ trước tới nay hắn vẫn luôn là kẻ ngụy quân tử?
Cô sẽ không tha thứ cho hắn, nhất định là hiện tại cô rất hận hắn, thậm chí còn cảm thấy hắn ghê tởm, có khi còn cảm thấy bị sỉ nhục khi phải hẹn hò với một kẻ như hắn...
Ha ha...... Nếu A Mặc bỏ rơi hắn thì hắn cũng không còn thiết tha gì nữa, lúc đó hắn sẽ tìm đến cái chết.
Nguyễn Lưu Tô tự sa ngã mà nghĩ, ánh sáng trong mắt hắn dần dần biến mất.
Dư Mặc tiến lên vài bước, sau đó cô ôm lấy Nguyễn Lưu Tô, hương thơm thoang thoảng trên người cô xâm chiếm lấy hắn, hai người gắt gao dựa vào nhau, bọn họ có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.
"Không sao, những việc đó...... chị không để ý. Người chị thích là Nguyễn Lưu Tô, em là thiên sứ, chị thích thiên sứ. Em là ma quỷ, chị thích ma quỷ. Em là tội phạm giết người, chị thích tội phạm giết người......"
"Nếu em phải xuống địa ngục thì chúng ta liền cùng nhau xuống địa ngục......"
"Mặc kệ có chuyện gì xảy ra... chúng ta đều cùng nhau gánh vác."
"Chị yêu em."
Hết thế giới 13.
Tác giả có lời muốn nói (Editor không dịch): Đứt quãng mã hai tháng tuỳ bút đoản thiên, này thiên có thể là cuối cùng một thiên, này một thiên nam chủ cùng nữ chủ đều không phải người tốt, đặc biệt là nam chủ, là cái đại phôi đản, chính là này một thiên không nghĩ bọn họ bị thương, cho nên cấp cái ngọt đuôi, hy vọng các tiên nữ không cần ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.