Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 13: Lại gặp nhau rồi!
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Cửa hàng thịt nướng Gohan của Sa Hạ nằm khuất trong một con phố nhỏ nhưng luôn nhộn nhịp. Con phố này lúc nào cũng đông đúc người qua lại, tỏa ra một bầu không khí hối hả nhưng đầy sức sống.
Bên trong quán, tiếng xèo xèo của thịt nướng trên bếp và mùi thơm phức lan tỏa khắp nơi khiến ai đi ngang qua cũng phải ngừng lại hít hà.
Mân Nhã, cô nhân viên trẻ tuổi với mái tóc dài đen mượt, gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ, vừa tiễn một nhóm khách cuối cùng ra về. “Tạm biệt quý khách, mong quý khách lần sau lại ghé!”
Sau khi cửa hàng vắng bóng người, Mân Nhã thở dài nhẹ nhõm, đưa tay xoa bóp đôi vai mỏi mệt sau một ngày dài làm việc.
Cô quay sang Sa Hạ, người chị chủ quán, vừa nói vừa cười: “Haizz, hôm nay đúng là một ngày làm việc năng suất mà hai tay em như muốn rã rời luôn rồi chị Sa Hạ ơi.”
Sa Hạ, với nụ cười dịu dàng, khẽ xoa đầu Mân Nhã để an ủi. "Được rồi, vậy hôm nay mình đóng quán nghỉ sớm nhé, giờ này chắc cũng không còn ai vào quán nữa đâu."
Bất ngờ, tiếng chuông cửa vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai. Nhóm HopeLight bước vào quán, từng thành viên đều toát lên vẻ tự tin nhưng cũng rất thân thiện.
Khoảnh khắc đó như thời gian đứng lại, cả Sa Hạ và Mân Nhã đều ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời. Sa Hạ, dù mệt mỏi sau một ngày dài, vẫn toát lên vẻ đẹp ngọt ngào và tinh khôi với làn da trắng sáng.
Trái tim cô đập loạn nhịp khi nhận ra trước mặt mình là những thần tượng mà cô yêu quý.
Vũ Tân, với ánh mắt sáng rực nhận ra Sa Hạ, cất giọng ấm áp: “Ơ, đây chẳng phải bạn fan đặc biệt ngày hôm đó hay sao?”
Thái Anh hào hứng tiếp lời: “Đúng rồi là cô ấy!”
Sa Hạ cảm thấy một chút lo lắng nhưng nhanh chóng cúi đầu chào hỏi mọi người bằng thủ ngữ: “Rất hân hạnh được gặp mọi người.”
Nhưng những cử chỉ của cô khiến nhóm HopeLight có chút bối rối, không ai hiểu cô đang nói gì.
Chị quản lý của quán định lên tiếng giải thích, nhưng Nguyên Vũ, với vẻ điềm tĩnh, đã nhanh chóng hiểu ra và nói: “Cô ấy nói rất hân hạnh được gặp mấy người” với điệu nháy mắt đầy tinh nghịch khiến Sa Hạ đỏ mặt ngại ngùng.
Vũ Tân, với bản tính vui vẻ, lập tức tiến tới định bắt tay Sa Hạ, nhưng ngay lập tức bị Nguyên Vũ ngăn lại
Mân Nhã nhanh chóng dẫn cả nhóm lên tầng trên, nơi có căn phòng ít sử dụng để phục vụ khách.
Phòng này rộng rãi, với cửa sổ lớn mở ra ban công, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Trên bầu trời, ánh trăng tròn sáng rực rỡ, và những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương nhỏ.
Minh Khôi đứng trên ban công, hít thở không khí trong lành, rồi cất giọng trầm ấm: “Hôm nay trăng tròn thật đẹp, còn có cả sao trời nữa. Lâu rồi em mới thấy trăng tròn như vậy.”
Buổi tiệc nướng đã bắt đầu sôi nổi, với mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp căn phòng. Các thành viên nhóm đều háo hức và vui vẻ, tán gẫu trong khi tự tay nướng thịt.
Mẫn Tú đứng dậy, cười nhẹ và nói, "Mình đi vệ sinh một chút"
Thế Lâm cũng nhanh chóng đứng lên theo, "Mình đi với cậu." Cả hai cười và bước vào trong nhà. Tuy nhiên, vì nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang và có nhiều cửa phòng khác nhau, cả hai vô tình đi nhầm vào phòng tranh của Sa Hạ.
Khi đèn bật sáng, cả Mẫn Tú và Thế Lâm đều đứng lặng người. Phòng tranh của Sa Hạ không chỉ tràn ngập những bức tranh về phong cảnh thiên nhiên, mà còn có rất nhiều bức vẽ về chính họ.
Cảm xúc bất ngờ và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cả hai, Thế Lâm không kìm được mà thốt lên, "Cậu nhìn kìa, Mẫn Tú... Đây là chúng ta!"
Bên trong quán, tiếng xèo xèo của thịt nướng trên bếp và mùi thơm phức lan tỏa khắp nơi khiến ai đi ngang qua cũng phải ngừng lại hít hà.
Mân Nhã, cô nhân viên trẻ tuổi với mái tóc dài đen mượt, gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ, vừa tiễn một nhóm khách cuối cùng ra về. “Tạm biệt quý khách, mong quý khách lần sau lại ghé!”
Sau khi cửa hàng vắng bóng người, Mân Nhã thở dài nhẹ nhõm, đưa tay xoa bóp đôi vai mỏi mệt sau một ngày dài làm việc.
Cô quay sang Sa Hạ, người chị chủ quán, vừa nói vừa cười: “Haizz, hôm nay đúng là một ngày làm việc năng suất mà hai tay em như muốn rã rời luôn rồi chị Sa Hạ ơi.”
Sa Hạ, với nụ cười dịu dàng, khẽ xoa đầu Mân Nhã để an ủi. "Được rồi, vậy hôm nay mình đóng quán nghỉ sớm nhé, giờ này chắc cũng không còn ai vào quán nữa đâu."
Bất ngờ, tiếng chuông cửa vang lên, thu hút sự chú ý của cả hai. Nhóm HopeLight bước vào quán, từng thành viên đều toát lên vẻ tự tin nhưng cũng rất thân thiện.
Khoảnh khắc đó như thời gian đứng lại, cả Sa Hạ và Mân Nhã đều ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời. Sa Hạ, dù mệt mỏi sau một ngày dài, vẫn toát lên vẻ đẹp ngọt ngào và tinh khôi với làn da trắng sáng.
Trái tim cô đập loạn nhịp khi nhận ra trước mặt mình là những thần tượng mà cô yêu quý.
Vũ Tân, với ánh mắt sáng rực nhận ra Sa Hạ, cất giọng ấm áp: “Ơ, đây chẳng phải bạn fan đặc biệt ngày hôm đó hay sao?”
Thái Anh hào hứng tiếp lời: “Đúng rồi là cô ấy!”
Sa Hạ cảm thấy một chút lo lắng nhưng nhanh chóng cúi đầu chào hỏi mọi người bằng thủ ngữ: “Rất hân hạnh được gặp mọi người.”
Nhưng những cử chỉ của cô khiến nhóm HopeLight có chút bối rối, không ai hiểu cô đang nói gì.
Chị quản lý của quán định lên tiếng giải thích, nhưng Nguyên Vũ, với vẻ điềm tĩnh, đã nhanh chóng hiểu ra và nói: “Cô ấy nói rất hân hạnh được gặp mấy người” với điệu nháy mắt đầy tinh nghịch khiến Sa Hạ đỏ mặt ngại ngùng.
Vũ Tân, với bản tính vui vẻ, lập tức tiến tới định bắt tay Sa Hạ, nhưng ngay lập tức bị Nguyên Vũ ngăn lại
Mân Nhã nhanh chóng dẫn cả nhóm lên tầng trên, nơi có căn phòng ít sử dụng để phục vụ khách.
Phòng này rộng rãi, với cửa sổ lớn mở ra ban công, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Trên bầu trời, ánh trăng tròn sáng rực rỡ, và những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương nhỏ.
Minh Khôi đứng trên ban công, hít thở không khí trong lành, rồi cất giọng trầm ấm: “Hôm nay trăng tròn thật đẹp, còn có cả sao trời nữa. Lâu rồi em mới thấy trăng tròn như vậy.”
Buổi tiệc nướng đã bắt đầu sôi nổi, với mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp căn phòng. Các thành viên nhóm đều háo hức và vui vẻ, tán gẫu trong khi tự tay nướng thịt.
Mẫn Tú đứng dậy, cười nhẹ và nói, "Mình đi vệ sinh một chút"
Thế Lâm cũng nhanh chóng đứng lên theo, "Mình đi với cậu." Cả hai cười và bước vào trong nhà. Tuy nhiên, vì nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang và có nhiều cửa phòng khác nhau, cả hai vô tình đi nhầm vào phòng tranh của Sa Hạ.
Khi đèn bật sáng, cả Mẫn Tú và Thế Lâm đều đứng lặng người. Phòng tranh của Sa Hạ không chỉ tràn ngập những bức tranh về phong cảnh thiên nhiên, mà còn có rất nhiều bức vẽ về chính họ.
Cảm xúc bất ngờ và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cả hai, Thế Lâm không kìm được mà thốt lên, "Cậu nhìn kìa, Mẫn Tú... Đây là chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.