Khi Bias Là Liều Thuốc Chữa Lành
Chương 15: Nước mắt rơi sao?
Vân Anh Đặng
28/11/2024
Anh tiến lại gần, chạm nhẹ vào những phím đàn, rồi quay sang hỏi Sa Hạ với chút tò mò: “Sao cây đàn này lại được đặt ở đây, chẳng lẽ em biết đàn piano sao?”
Mân Nhã vội đáp với vẻ mặt vô cùng tự hào “Tất nhiên rồi, chị Sa Hạ của em tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Piano của Trường Đại học Âm nhạc đấy ạ”
Sa Hạ ngồi trước đàn, đôi tay mềm mại của cô lướt nhẹ trên những phím đàn, tạo nên giai điệu bài "Super" mà Thái Anh gợi ý.
Tiếng đàn vang lên đầy tự tin, từng nốt nhạc như thổi vào không gian một sức sống mới, khiến tất cả mọi người trong phòng không thể rời mắt khỏi cô.
Đôi mắt Sa Hạ tập trung, môi cô khẽ mỉm cười, và ngay cả khi cô không nói gì, ai cũng cảm nhận được niềm đam mê của cô dành cho âm nhạc.
Khi giai điệu cuối cùng vang lên, cả căn phòng như nín thở, rồi bùng nổ trong tiếng vỗ tay đầy tán thưởng. Nguyên Vũ, với đôi mắt ngời lên sự ngưỡng mộ, nói:
"Anh không thể ngờ em tài năng như thế, không chỉ biết vẽ tranh mà còn biết đánh đàn"
Sa Hạ mỉm cười, đôi má hơi ửng đỏ vì niềm vui khi nhận được lời khen từ mọi người. Cô cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Những khoảnh khắc này như một phần ký ức cũ được gọi về, làm trái tim cô đập nhanh hơn.
Trong lúc mọi người đang say sưa khen ngợi Sa Hạ, Vũ Tân bất ngờ chỉ vào góc phòng, nơi có một cây đàn tranh được đặt ngay ngắn trên giá.
“Mọi người nhìn kìa, đó là cây đàn gì vậy?" anh hỏi với vẻ tò mò.
Mân Nhã, luôn nhanh nhảu và tự hào về chị mình, liền đáp: "À, đó là đàn tranh. Chị Sa Hạ cũng rất giỏi đàn loại này luôn đấy."
Vũ Tân tròn mắt: "Đàn tranh à? Lần đầu tiên tôi biết đến. Không biết âm thanh của nó phát ra sẽ như thế nào?"
Mọi người quay sang Sa Hạ, ánh mắt đầy mong chờ. Sa Hạ hơi ngần ngại, nhưng rồi cô cũng gật đầu, bước tới cây đàn tranh.
Đôi mắt cô dừng lại một thoáng, như lạc vào một nơi xa xăm khi ngắm nhìn cây đàn. Những kỷ niệm chôn sâu trong tim bỗng ùa về, làm trái tim cô chùng xuống.
Nhưng cô cố nén lại những cảm xúc ấy, khẽ mỉm cười với mọi người rồi bắt đầu tấu lên những giai điệu đầu tiên.
Tiếng đàn tranh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, mỗi âm thanh như lướt qua từng sợi dây của tâm hồn, đem theo cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Sa Hạ chơi đàn mà như đang kể lại câu chuyện của chính mình, từng nốt nhạc là một chương trong cuộc đời cô, một ký ức, một nỗi đau, và một niềm hy vọng.
Trong khi mọi người đang chìm đắm trong giai điệu, Nguyên Vũ không thể rời mắt khỏi Sa Hạ. Anh nhận ra một điều gì đó khác lạ trong biểu cảm của cô.
Đôi mắt cô, dù cố che giấu, vẫn hiện lên một nỗi buồn sâu kín. Và khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, anh thoáng thấy một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô.
“Cô ấy khóc sao? Từ khi chạm vào cây đàn này, biểu cảm của cô ấy đã rất khác lạ rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã trải qua nỗi buồn gì trong quá khứ có liên quan đến cây đàn này sao?” Nguyên Vũ tự hỏi.
Sa Hạ chơi xong, mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Vũ Tân cất lời: "Em tài năng quá, nhưng bản nhạc này có chút buồn, một cách khó tả."
Thái Anh, với bản tính hồn nhiên của mình, liền đùa:
"Anh nghe nhiều quá nên ăn nói lú lẫn luôn rồi, nói cái gì mà mọi người nghe không hiểu gì hết." Cả căn phòng rộn ràng tiếng cười, và ngay cả Sa Hạ cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng trong khi mọi người đều đang vui vẻ trở lại với bữa tiệc, Nguyên Vũ không thể ngừng nghĩ về Sa Hạ.
Ánh mắt dịu dàng mà cô đã dành cho người đàn ông trong bức tranh, cùng giọt nước mắt đọng dưới mí mắt khi chơi đàn, khiến anh càng thêm tò mò về quá khứ của cô.
Những điều này giống như một câu đố mà anh muốn giải đáp, nhưng đồng thời anh cũng biết rằng có những nỗi đau chỉ có thể chôn giấu, không dễ dàng chia sẻ với ai.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, Nguyên Vũ bước lại gần Sa Hạ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em về hai bản nhạc. Tối nay vất vả cho em rồi."
Sa Hạ ngước nhìn anh, đôi mắt cô đã bớt đi sự buồn bã. "Dạ, không có gì đâu. Mọi người vui là tốt rồi."
Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng những giai điệu vừa rồi đã khơi dậy những cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn vùi từ lâu.
Và trong lúc cô quay trở lại với hiện tại, trái tim cô vẫn còn đập nhanh vì những ký ức đã sống lại, trong khi Nguyên Vũ vẫn đứng đó, dõi theo cô với ánh mắt đầy lo lắng và tò mò.
Mân Nhã vội đáp với vẻ mặt vô cùng tự hào “Tất nhiên rồi, chị Sa Hạ của em tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Piano của Trường Đại học Âm nhạc đấy ạ”
Sa Hạ ngồi trước đàn, đôi tay mềm mại của cô lướt nhẹ trên những phím đàn, tạo nên giai điệu bài "Super" mà Thái Anh gợi ý.
Tiếng đàn vang lên đầy tự tin, từng nốt nhạc như thổi vào không gian một sức sống mới, khiến tất cả mọi người trong phòng không thể rời mắt khỏi cô.
Đôi mắt Sa Hạ tập trung, môi cô khẽ mỉm cười, và ngay cả khi cô không nói gì, ai cũng cảm nhận được niềm đam mê của cô dành cho âm nhạc.
Khi giai điệu cuối cùng vang lên, cả căn phòng như nín thở, rồi bùng nổ trong tiếng vỗ tay đầy tán thưởng. Nguyên Vũ, với đôi mắt ngời lên sự ngưỡng mộ, nói:
"Anh không thể ngờ em tài năng như thế, không chỉ biết vẽ tranh mà còn biết đánh đàn"
Sa Hạ mỉm cười, đôi má hơi ửng đỏ vì niềm vui khi nhận được lời khen từ mọi người. Cô cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Những khoảnh khắc này như một phần ký ức cũ được gọi về, làm trái tim cô đập nhanh hơn.
Trong lúc mọi người đang say sưa khen ngợi Sa Hạ, Vũ Tân bất ngờ chỉ vào góc phòng, nơi có một cây đàn tranh được đặt ngay ngắn trên giá.
“Mọi người nhìn kìa, đó là cây đàn gì vậy?" anh hỏi với vẻ tò mò.
Mân Nhã, luôn nhanh nhảu và tự hào về chị mình, liền đáp: "À, đó là đàn tranh. Chị Sa Hạ cũng rất giỏi đàn loại này luôn đấy."
Vũ Tân tròn mắt: "Đàn tranh à? Lần đầu tiên tôi biết đến. Không biết âm thanh của nó phát ra sẽ như thế nào?"
Mọi người quay sang Sa Hạ, ánh mắt đầy mong chờ. Sa Hạ hơi ngần ngại, nhưng rồi cô cũng gật đầu, bước tới cây đàn tranh.
Đôi mắt cô dừng lại một thoáng, như lạc vào một nơi xa xăm khi ngắm nhìn cây đàn. Những kỷ niệm chôn sâu trong tim bỗng ùa về, làm trái tim cô chùng xuống.
Nhưng cô cố nén lại những cảm xúc ấy, khẽ mỉm cười với mọi người rồi bắt đầu tấu lên những giai điệu đầu tiên.
Tiếng đàn tranh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, mỗi âm thanh như lướt qua từng sợi dây của tâm hồn, đem theo cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Sa Hạ chơi đàn mà như đang kể lại câu chuyện của chính mình, từng nốt nhạc là một chương trong cuộc đời cô, một ký ức, một nỗi đau, và một niềm hy vọng.
Trong khi mọi người đang chìm đắm trong giai điệu, Nguyên Vũ không thể rời mắt khỏi Sa Hạ. Anh nhận ra một điều gì đó khác lạ trong biểu cảm của cô.
Đôi mắt cô, dù cố che giấu, vẫn hiện lên một nỗi buồn sâu kín. Và khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, anh thoáng thấy một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô.
“Cô ấy khóc sao? Từ khi chạm vào cây đàn này, biểu cảm của cô ấy đã rất khác lạ rồi. Chẳng lẽ cô ấy đã trải qua nỗi buồn gì trong quá khứ có liên quan đến cây đàn này sao?” Nguyên Vũ tự hỏi.
Sa Hạ chơi xong, mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Vũ Tân cất lời: "Em tài năng quá, nhưng bản nhạc này có chút buồn, một cách khó tả."
Thái Anh, với bản tính hồn nhiên của mình, liền đùa:
"Anh nghe nhiều quá nên ăn nói lú lẫn luôn rồi, nói cái gì mà mọi người nghe không hiểu gì hết." Cả căn phòng rộn ràng tiếng cười, và ngay cả Sa Hạ cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng trong khi mọi người đều đang vui vẻ trở lại với bữa tiệc, Nguyên Vũ không thể ngừng nghĩ về Sa Hạ.
Ánh mắt dịu dàng mà cô đã dành cho người đàn ông trong bức tranh, cùng giọt nước mắt đọng dưới mí mắt khi chơi đàn, khiến anh càng thêm tò mò về quá khứ của cô.
Những điều này giống như một câu đố mà anh muốn giải đáp, nhưng đồng thời anh cũng biết rằng có những nỗi đau chỉ có thể chôn giấu, không dễ dàng chia sẻ với ai.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, Nguyên Vũ bước lại gần Sa Hạ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em về hai bản nhạc. Tối nay vất vả cho em rồi."
Sa Hạ ngước nhìn anh, đôi mắt cô đã bớt đi sự buồn bã. "Dạ, không có gì đâu. Mọi người vui là tốt rồi."
Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng những giai điệu vừa rồi đã khơi dậy những cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn vùi từ lâu.
Và trong lúc cô quay trở lại với hiện tại, trái tim cô vẫn còn đập nhanh vì những ký ức đã sống lại, trong khi Nguyên Vũ vẫn đứng đó, dõi theo cô với ánh mắt đầy lo lắng và tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.