Khi Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 2:
Miêu Kim Kim
10/03/2024
Nhàn phi rất xinh đẹp, bà đẹp kiểu ngây thơ, trong sáng, do được chăm sóc cẩn thận nên gương mặt kia vẫn rất trẻ trung. Cho dù hiện tại sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng vẫn khó che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy nữ nhi, nước mắt Nhàn phi không kiềm chế được nữa, bà nhét một chiếc khóa vàng vào tã lót của nàng.
Cảm nhận được sức nặng của chiếc khóa vàng, Uất Trì Hi nở nụ cười toe toét với bà.
Nhàn phi càng khóc lớn hơn.
[Mẹ nó! Với sức nặng của chiếc khóa vàng này... nương thực sự là nương ruột của con rồi.]
[Nương con xinh quá, hào phóng quá đi mất. Hu hu hu, con yêu nương, yêu nương!]
Cơ thể Nhàn phi khẽ cứng đờ, bà thoáng kinh ngạc.
Bà ngước mắt nhìn quanh, thấy vẻ mặt của bà đỡ và hai đại nha hoàn phía sau vẫn như bình thường, hình như bọn họ không nghe thấy gì cả...
Mà bọn họ tất nhiên cũng không dám gọi bà là nương, vậy thì chỉ có...
Nữ nhi của bà!
Là tiếng lòng của nữ nhi ư? Hay bà bị ảo giác rồi?
Nhàn phi cụp mắt nhìn bé con trong lòng. Trong thời gian thai kỳ, bà chăm sóc bản thân rất tốt, nên con nhóc kia không có nhiều nếp nhăn như những đứa trẻ mới sinh khác.
Làn da nàng rất trắng, cặp mắt to tròn kia nhìn chằm chằm bà, không chớp mắt lấy một cái.
[A! Ta chết ngất với cái nhan sắc này mất thôi. Nương ta đẹp quá.]
[Người đẹp thế này, cho dù phạm sai lầm cũng dễ dàng được tha thứ thôi. Hu hu hu.]
[Tuy rằng nương muốn vứt bỏ con, nhưng con vẫn muốn gọi nương một tiếng, nương ơi! Hu hu, nương thật sự là đẹp quá mà. Cho nên, nương có thể nể mặt con cười toe toét nãy giờ, cho con thêm một cái khóa vàng nữa được không?]
Nhàn phi: "..."
Một câu thì còn có thể coi là ảo giác.
Nhưng nhiều câu như vậy thì khó mà làm lơ.
Nhàn phi đột nhiên nhớ lại cái lần bà đi chùa cầu phúc hồi mới mang thai, lúc ấy bà gặp một tăng nhân, người nọ nói cái thai này của bà rất khó lường.
Lúc ấy bà còn tưởng người nọ nói bà mang thai thái tử tương lai, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải ý đó...
Lẽ nào tăng nhân kia đã sớm biết nữ nhi của bà có khả năng đặc biệt ư?
Nhàn phi ngẩn người giây lát.
[A, dáng vẻ khi ngẩn người của nương ta cũng xinh quá là xinh.]
Nhàn phi: "..."
Nữ nhi của bà hình như không được thông minh cho lắm, nếu để con bé xuất cung, có khi con bé còn chẳng sống tốt bằng ở đây ấy chứ.
Lần này Nhàn phi càng sầu não hơn.
Nhìn thấy nữ nhi, nước mắt Nhàn phi không kiềm chế được nữa, bà nhét một chiếc khóa vàng vào tã lót của nàng.
Cảm nhận được sức nặng của chiếc khóa vàng, Uất Trì Hi nở nụ cười toe toét với bà.
Nhàn phi càng khóc lớn hơn.
[Mẹ nó! Với sức nặng của chiếc khóa vàng này... nương thực sự là nương ruột của con rồi.]
[Nương con xinh quá, hào phóng quá đi mất. Hu hu hu, con yêu nương, yêu nương!]
Cơ thể Nhàn phi khẽ cứng đờ, bà thoáng kinh ngạc.
Bà ngước mắt nhìn quanh, thấy vẻ mặt của bà đỡ và hai đại nha hoàn phía sau vẫn như bình thường, hình như bọn họ không nghe thấy gì cả...
Mà bọn họ tất nhiên cũng không dám gọi bà là nương, vậy thì chỉ có...
Nữ nhi của bà!
Là tiếng lòng của nữ nhi ư? Hay bà bị ảo giác rồi?
Nhàn phi cụp mắt nhìn bé con trong lòng. Trong thời gian thai kỳ, bà chăm sóc bản thân rất tốt, nên con nhóc kia không có nhiều nếp nhăn như những đứa trẻ mới sinh khác.
Làn da nàng rất trắng, cặp mắt to tròn kia nhìn chằm chằm bà, không chớp mắt lấy một cái.
[A! Ta chết ngất với cái nhan sắc này mất thôi. Nương ta đẹp quá.]
[Người đẹp thế này, cho dù phạm sai lầm cũng dễ dàng được tha thứ thôi. Hu hu hu.]
[Tuy rằng nương muốn vứt bỏ con, nhưng con vẫn muốn gọi nương một tiếng, nương ơi! Hu hu, nương thật sự là đẹp quá mà. Cho nên, nương có thể nể mặt con cười toe toét nãy giờ, cho con thêm một cái khóa vàng nữa được không?]
Nhàn phi: "..."
Một câu thì còn có thể coi là ảo giác.
Nhưng nhiều câu như vậy thì khó mà làm lơ.
Nhàn phi đột nhiên nhớ lại cái lần bà đi chùa cầu phúc hồi mới mang thai, lúc ấy bà gặp một tăng nhân, người nọ nói cái thai này của bà rất khó lường.
Lúc ấy bà còn tưởng người nọ nói bà mang thai thái tử tương lai, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải ý đó...
Lẽ nào tăng nhân kia đã sớm biết nữ nhi của bà có khả năng đặc biệt ư?
Nhàn phi ngẩn người giây lát.
[A, dáng vẻ khi ngẩn người của nương ta cũng xinh quá là xinh.]
Nhàn phi: "..."
Nữ nhi của bà hình như không được thông minh cho lắm, nếu để con bé xuất cung, có khi con bé còn chẳng sống tốt bằng ở đây ấy chứ.
Lần này Nhàn phi càng sầu não hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.