Khi Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 5:
Miêu Kim Kim
10/03/2024
Úy Trì Hi được bà vú bế đến một gian phòng khác, bà vú cho nàng bú sữa.
Úy Trì Hi không muốn bú, thế nhưng bây giờ nàng là trẻ sơ sinh, bản năng của trẻ sơ sinh khiến nàng mút một ngụm.
Sau đó, nàng ọe một tiếng, nôn ra.
Bà vú ngẩn người: “Ơ…”
Bà vú nhìn về phía Xuân Hương, Xuân Hương vội bế Úy Trì Hi vào lòng mình: “Bà vú, để ta báo lại chuyện này với nương nương.”
“À, vâng, vậy thì vất vả cho Xuân Hương cô nương rồi.”
Bà vú vội vàng gật đầu: “Ngài phải nói rõ với nương nương, không phải nô tỳ không cho bú, mà do tiểu công chúa không chịu ăn đó nhé.”
“Được, bà yên tâm đi.”
Xuân Hương bế Úy Trì Hi về gian phòng của Nhàn phi, ả ta rũ mắt nhìn Úy Trì Hi trong lòng mình, sắc mặt phức tạp.
Tiểu công chúa này… đã định trước là không thể sống sót.
Nhàn phi nương nương sắp chết rồi, chờ Nhàn phi nương nương chết, tiểu công chúa này cũng sẽ bị Đức phi nương nương giết chết thôi.
Xuân Hương mím môi, thầm nghĩ: các người cũng đừng trách ta.
Ta cũng không muốn đâu.
Thế nhưng nương nương à, nô tỳ cũng muốn trở thành người của bệ hạ.
Một khi nương nương vẫn còn tồn tại, bọn họ sẽ không thể lọt mắt xanh của bệ hạ.
Chỉ cần nương nương chết đi là tốt rồi.
Nhìn thấy ác ý dưới đáy mắt nàng ta, trong lòng Úy Trì Hi lạnh run. Trời ạ, cầm thú!
Bây giờ ta vẫn là trẻ sơ sinh đấy.
Ngươi tuyệt đối đừng ném ta xuống hồ đấy nhé.
Bây giờ ta yếu như mèo vậy, chẳng có sức lực phản kháng đâu.
Ngươi có bản lĩnh thì chờ ta trưởng thành rồi chúng ta đấu một trận.
Cũng may Xuân Hương không ném nàng vào hồ, mà an toàn đưa nàng đến tận vòng tay của Nhàn phi.
Xuân Hương không thêm mắm dặm muối gì cả, nói đúng sự thật, rằng tiểu công chúa không chịu bú sữa của bà vú.
Nhàn phi cau mày, nghiến răng nói: “Thế để bổn cung tự cho con bé bú.”
Trong hoàng thất chưa từng có tiền lệ này, thế nhưng bà không thể để nữ nhi mình đói được.
Úy Trì Hi vô cùng cảm động.
[Thấy không, đây là nương ruột ta đó! Vì ta mà phá vỡ quy tắc, hoan hô! Hờ oan hoan, hờ ô hô, hoan hô.]
Nhàn phi: “…”
Bà chợt phát hiện, có đôi khi, nghe hiểu tiếng lòng của người ta cũng không phải chuyện tốt.
Chẳng hạn như bây giờ, cho dù đối mặt với gương mặt trắng trắng mềm mềm của nữ nhi, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng lòng của con bé, thì bộ lọc có dày đến đâu cũng sẽ vỡ vụn đầy đất thôi.
Nhàn phi tự cho bú, Úy Trì Hi không còn nôn ra nữa.
Thật ra, nàng cũng muốn nôn lắm… Thế nhưng bây giờ cơ thể nàng không chịu khống chế của nàng nữa.
Úy Trì Hi không muốn bú, thế nhưng bây giờ nàng là trẻ sơ sinh, bản năng của trẻ sơ sinh khiến nàng mút một ngụm.
Sau đó, nàng ọe một tiếng, nôn ra.
Bà vú ngẩn người: “Ơ…”
Bà vú nhìn về phía Xuân Hương, Xuân Hương vội bế Úy Trì Hi vào lòng mình: “Bà vú, để ta báo lại chuyện này với nương nương.”
“À, vâng, vậy thì vất vả cho Xuân Hương cô nương rồi.”
Bà vú vội vàng gật đầu: “Ngài phải nói rõ với nương nương, không phải nô tỳ không cho bú, mà do tiểu công chúa không chịu ăn đó nhé.”
“Được, bà yên tâm đi.”
Xuân Hương bế Úy Trì Hi về gian phòng của Nhàn phi, ả ta rũ mắt nhìn Úy Trì Hi trong lòng mình, sắc mặt phức tạp.
Tiểu công chúa này… đã định trước là không thể sống sót.
Nhàn phi nương nương sắp chết rồi, chờ Nhàn phi nương nương chết, tiểu công chúa này cũng sẽ bị Đức phi nương nương giết chết thôi.
Xuân Hương mím môi, thầm nghĩ: các người cũng đừng trách ta.
Ta cũng không muốn đâu.
Thế nhưng nương nương à, nô tỳ cũng muốn trở thành người của bệ hạ.
Một khi nương nương vẫn còn tồn tại, bọn họ sẽ không thể lọt mắt xanh của bệ hạ.
Chỉ cần nương nương chết đi là tốt rồi.
Nhìn thấy ác ý dưới đáy mắt nàng ta, trong lòng Úy Trì Hi lạnh run. Trời ạ, cầm thú!
Bây giờ ta vẫn là trẻ sơ sinh đấy.
Ngươi tuyệt đối đừng ném ta xuống hồ đấy nhé.
Bây giờ ta yếu như mèo vậy, chẳng có sức lực phản kháng đâu.
Ngươi có bản lĩnh thì chờ ta trưởng thành rồi chúng ta đấu một trận.
Cũng may Xuân Hương không ném nàng vào hồ, mà an toàn đưa nàng đến tận vòng tay của Nhàn phi.
Xuân Hương không thêm mắm dặm muối gì cả, nói đúng sự thật, rằng tiểu công chúa không chịu bú sữa của bà vú.
Nhàn phi cau mày, nghiến răng nói: “Thế để bổn cung tự cho con bé bú.”
Trong hoàng thất chưa từng có tiền lệ này, thế nhưng bà không thể để nữ nhi mình đói được.
Úy Trì Hi vô cùng cảm động.
[Thấy không, đây là nương ruột ta đó! Vì ta mà phá vỡ quy tắc, hoan hô! Hờ oan hoan, hờ ô hô, hoan hô.]
Nhàn phi: “…”
Bà chợt phát hiện, có đôi khi, nghe hiểu tiếng lòng của người ta cũng không phải chuyện tốt.
Chẳng hạn như bây giờ, cho dù đối mặt với gương mặt trắng trắng mềm mềm của nữ nhi, nhưng trong đầu lại vang lên tiếng lòng của con bé, thì bộ lọc có dày đến đâu cũng sẽ vỡ vụn đầy đất thôi.
Nhàn phi tự cho bú, Úy Trì Hi không còn nôn ra nữa.
Thật ra, nàng cũng muốn nôn lắm… Thế nhưng bây giờ cơ thể nàng không chịu khống chế của nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.