Khi Càn Long Xuyên Vào Như Ý Truyện
Chương 1: Càn Tiểu Tứ
Phúc Chú Chanh Tử
28/10/2024
Địa phủ.
Trong một dinh thự trạm trổ hoa lệ hiện tại đang truyền ra tiếng gậy gộc đánh vào da thịt trầm đục cùng tiếng gào thảm thiết của ai đó.
“Hoàng… Hoàng gia gia, ngài… ngài đừng đánh nữa!”
Một người đàn ông nhìn bề ngoài chỉ hơn 30 tuổi đang quỳ trên mặt đất, thê thảm ngước nhìn một người đàn ông khác đang cầm gậy đứng trước mặt. Người đàn ông này khí độ bất phàm, giữa hai hàng lông mày tự nhiên hiển lộ khí khái hậu duệ hoàng tộc, nhưng hiện tại lại đang nổi giận đùng đùng cầm một cây gậy, hung hăng đánh người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Bên cạnh hai người cũng có một người đàn ông khác đang đứng. Người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn 30 tuổi, vẻ mặt ngoan ngoãn vâng dạ.
“Hoàng A Mã, Hoàng A Mã, ngài cứu con, cứu con với á!” Người đàn ông quỳ trên mặt đất rên rỉ cầu xin người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Ba người thoạt nhìn vẻ ngoài tuổi tác không có gì cách biệt, nhưng tại sao lại gọi nhau bằng danh xưng “Hoàng gia gia, Hoàng a mã”?
Hóa ra, sau khi đế vương trên trần gian băng hà, hồn phách về với địa phủ, thân phận tôn quý của bọn họ cũng nhận được vài phần sự tôn kính của Thập Điện Diêm La, cho nên đã đồng ý để bọn họ có được dáng hình lúc sung mãn nhất, thoát khỏi luân hồi nhân gian, ở lại địa phủ.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất à vị Hoàng Đế Đại Thanh thứ 18___ Ái Tân Giác La Mân Ninh, niên hiệu Đạo Quang, đời sau thường gọi hắn là Hoàng Đế Đạo Quang. Người đàn ông đứng bên cạnh hắn là phụ thân hắn, Hoàng Đế Gia Khánh. Còn người đàn ông đang cầm gậy, tất nhiên là Hoàng Đế Càn Long tiếng tăm lừng lẫy.
Càn Long chỉ hận sắt không thành thép nhìn Đạo Quang: “Sao ngươi có thể thua trong trận chiến tranh nha phiến được hả? Ngươi học thuật Đế Vương thế nào hả, cả những tên tham quan kia nữa, ngươi có biết quản giáo hay không?!”
“Hoàng gia gia, nếu bản thân ngài làm tốt những điều được học thì nhi thần cũng không mệt đến mức này đâu!” Đạo Quang trừng mắt, nhìn cũng có vẻ có vài phần phong phạm đế vương, “Không phải lúc trước ngài cũng dung túng cho tên tham quan Hòa Thân à?!”
So với những tên tham quan dưới thời Đạo Quang, dĩ nhiên có thể nói Hòa Thân là một đại tham quan!
“Thằng ngốc này, không phải Hòa Thân đã bị Hoàng a mã của ngươi xử c.h.ế.t rồi à?” Càn Long nhìn Gia Khánh đang đứng bên cạnh, “Còn ngươi nữa? Ngươi chỉnh đốn triều chính nhiều năm như thế mà cũng chẳng chỉnh ra công trạng gì? Đến nhi tử của ngươi ta cũng chẳng buồn nói nữa!”
Càn Long lại cầm gậy lên muốn đánh tiếp, Đạo Quang vội vàng nhắm mắt chịu đòn, nhưng đau đớn trong dự đoán chẳng thấy đâu, bất ngờ lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Hoàng Thượng, xin ngài bớt giận, nếu mọi chuyện đã xảy ra, ngài làm khó con cháu cũng không ích gì”.
Đại Quang mở to mắt, chỉ thấy người vừa tới mặc một bộ y phục thêu hoa màu hồng phấn, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, khí chất dịu dàng như lan, nàng khẽ nhíu mày nhìn Đạo Quang đang quỳ trên nền đất.
Gia Khánh vội vàng hành lễ: “Thỉnh an Hoàng ngạch nương”.
Đạo Quang đang quỳ cũng vội dập đầu: “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu”.
“Hừ, nếu hoàng hậu đã cầu tình, hôm nay ta tha cho ngươi”. Càn Long buông gậy trê tay, đi đến bên cạnh hoàng hậu, tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Rốt cuộc Gia Khánh vẫn xót nhi tử, vội đỡ Đạo Quang đang quỳ đứng lên. Từ nhỏ Đạo Quang đã sống trong nhung lụa, chưa từng bị đánh nhiều như thế, chưa kể Càn Long đánh cực kỳ tàn nhẫn, khiến hắn đứng cũng không vững.
Đạo Quang chỉ dám khó chịu trong lòng chứ không dám thể hiện trước mặt Càn Long, chỉ có thể dựa vào Gia Khánh lết ra đình viện, âm thầm quyết định sau này cũng phải lôi con cháu mình ra đánh một trận xả giận cho ngày hôm nay mới được.
Trong đình viện, Càn Long dắt tay Phú Sát hoàng hậu lại phát hiện bàn tay hoàng hậu hôm nay lạnh lạ thường, “Hoàng hậu, sao tay nàng hôm nay lạnh thế này? Chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi?”
Hoàng hậu lắc đầu cười: “Ban nãy thần thiếp đứng bên ngoài lâu quá nên tay có chút lạnh thôi, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm”.
“Ngươi với ta là phu thê, không cần khách khí như thế”.
Càn Long nhìn Phú Sát hoàng hậu, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hai người là phu thê từ thời niên thiếu, Hoàng hậu làm bạn với hắn 20 năm rồi bất ngờ ra đi vì bệnh tật ở tuổi 37. Mãi đến khi hắn 87 tuổi, hắn vẫn còn nhớ mãi khoảng thời gian mới thành hôn tốt đẹp với nàng 70 năm trước.
Cho nên, khi linh hồn của hắn về với địa phủ, gặp được Hiếu Hiền Hoàng Hậu Phú Sát thị sau 50 năm xa cách, Hoàng đế Càn Long sống đến 88 tuổi ở nhân gian lại giống như biến thành một tên nhóc mới lớn, kích động đến mức nhảy nhót không ngừng.
“Nếu bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta mau vào trong nhà đi”. Càn Long nắm c.h.ặ.t t.a.y Phú Sát thị, hai người cùng nhau bước về phòng.
Đột nhiên, một huyền phù vàng sáng chói bay tới trước mặt Càn Long. Càn Long hoảng sợ, duỗi tay bảo vệ Phú Sát thị, đánh giá ánh sáng vàng trước mặt.
“Trời ạ, ngươi chính là Hoàng đế Càn Long sao?” Chùm ánh sáng đột nhiên cất tiếng nói kích động.
Càn Long hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
“Ta là người đời sau muốn đến xem thực tế ngươi là người thế nào”. Chùm ánh sáng đột nhiên chuyển hướng về phía Phú Sát thị hỏi: “Ngươi chính là Thanh Anh sao?”
“Thanh Anh? Người đó là ai?” Phú Sát thị hỏi.
“Chính là chân ái của Càn Long đó, Kế hậu Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh”.
Càn Long cùng Phú Sát thị mờ mịt nhìn nhau: “Kế hậu? Chân ái?”
“Đúng rồi đúng rồi”. Chùm ánh sáng càng nói càng hăng, “Sau này nàng ấy đổi tên thành Như Ý. Từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, vốn ban đầu Hoàng thượng muốn cưới nàng làm Phúc Tấn, nhưng dưới áp lực từ Phú Sát thị, cuối cùng đành phải để Thanh Anh trở thành Trắc phúc tấn…”
“Đủ rồi!” Càn Long ngắt lời chùm ánh sáng, nghiêm giọng nói, “Ngươi nghe những chuyện này ở đâu? Có phải do kẻ tiện nhân Na Lạp thị kia tự biên không?”
Đúng là thứ hồ đồ nói bậy nói bạ!
Người hắn yêu nhất trước giờ luôn là Phú Sát thị, từ khi nào biến thành Na Lạp thị hả? Từ sau khi nữ nhân kia cắt tóc đoạn tuyệt quan hệ, hắn căm thù nàng ta đến tận xương tủy, sao có thể phát sinh lời đồn đãi vô căn cứ như thế được?
Phú Sát thị thấy Càn Long phát hỏa, vội vàng khuyên giải: “Hoàng Thượng, ngài đừng nóng giận, chúng ta từ từ hỏi rõ ràng đã”.
Phú Sát thị hỏi chùm ánh sáng: “Ngươi nghe những lời này ở đâu? Ai nói với ngươi như thế?”
“Như Ý Truyện viết thế đó”.
Sau khi nghe chùm ánh sáng kia giải thích một hồi, cuối cùng hai người cũng hiểu, hóa ra đời sau xuất hiện một bộ “hí khúc” tên là “Như Ý Truyện”, kể về chuyện tình giữa Kế hậu Như Ý và Càn Long.
Thân là vị Hoàng Đế được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, dĩ nhiên Càn Long hiểu ngay, đời sau sẽ xuất bản rất nhiều “hí khúc” dựa trên cuộc đời của hắn. Nhưng hắn thật sự không hiểu, vì sao “hí khúc” kể về chuyện hậu cung của hắn, nhân vật chính không phải là Phú Sát thị, mà lại là kẻ hắn ghét nhất, Na Lạp thị. Nếu vai chính là Lệnh phi Ngụy Giai thị, Càn Long còn có thể hiểu, bởi cuối cùng thì Lệnh phi cũng là mẹ đẻ của Gia Khánh, còn được truy phong là hoàng hậu.
Cùng lúc đó, chùm ánh sáng cũng hiểu chân ái của Càn Long không phải là Như Ý gì đó, giọng điệu có vài phần xấu hổ: “Hóa ra… người ngài yêu nhất không phải là Kế hậu”.
Càn Long tức giận trợn mắt lườm chùm ánh sáng: “Đương nhiên không phải!”
Càn Long thật sự không hiểu nổi, liền hỏi chùm ánh sáng: “Vì sao đời sau lại suy diễn thái quá như thế? Ngươi có thể mang ta đi xem nguyên nhân tại sao không?”
“Có thể, ngài có thể xuyên vào thế giới của Như Ý Truyện, lại một lần nữa trở thành Hoàng Đế”.
Phú Sát thị kéo tay áo Càn Long, lo lắng sốt ruột nói: “Hoàng Thượng, không biết ánh sáng kia nói thật giả thế nào, ngài cứ đi như thế, thần thiếp lo lắng cho an nguy của người”.
“Nàng yên tâm”, Càn Long vỗ vỗ tay Phú Sát thị, “Vi phu đi một lát rồi về ngay!”
Trong một dinh thự trạm trổ hoa lệ hiện tại đang truyền ra tiếng gậy gộc đánh vào da thịt trầm đục cùng tiếng gào thảm thiết của ai đó.
“Hoàng… Hoàng gia gia, ngài… ngài đừng đánh nữa!”
Một người đàn ông nhìn bề ngoài chỉ hơn 30 tuổi đang quỳ trên mặt đất, thê thảm ngước nhìn một người đàn ông khác đang cầm gậy đứng trước mặt. Người đàn ông này khí độ bất phàm, giữa hai hàng lông mày tự nhiên hiển lộ khí khái hậu duệ hoàng tộc, nhưng hiện tại lại đang nổi giận đùng đùng cầm một cây gậy, hung hăng đánh người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Bên cạnh hai người cũng có một người đàn ông khác đang đứng. Người này thoạt nhìn cũng chỉ hơn 30 tuổi, vẻ mặt ngoan ngoãn vâng dạ.
“Hoàng A Mã, Hoàng A Mã, ngài cứu con, cứu con với á!” Người đàn ông quỳ trên mặt đất rên rỉ cầu xin người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Ba người thoạt nhìn vẻ ngoài tuổi tác không có gì cách biệt, nhưng tại sao lại gọi nhau bằng danh xưng “Hoàng gia gia, Hoàng a mã”?
Hóa ra, sau khi đế vương trên trần gian băng hà, hồn phách về với địa phủ, thân phận tôn quý của bọn họ cũng nhận được vài phần sự tôn kính của Thập Điện Diêm La, cho nên đã đồng ý để bọn họ có được dáng hình lúc sung mãn nhất, thoát khỏi luân hồi nhân gian, ở lại địa phủ.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất à vị Hoàng Đế Đại Thanh thứ 18___ Ái Tân Giác La Mân Ninh, niên hiệu Đạo Quang, đời sau thường gọi hắn là Hoàng Đế Đạo Quang. Người đàn ông đứng bên cạnh hắn là phụ thân hắn, Hoàng Đế Gia Khánh. Còn người đàn ông đang cầm gậy, tất nhiên là Hoàng Đế Càn Long tiếng tăm lừng lẫy.
Càn Long chỉ hận sắt không thành thép nhìn Đạo Quang: “Sao ngươi có thể thua trong trận chiến tranh nha phiến được hả? Ngươi học thuật Đế Vương thế nào hả, cả những tên tham quan kia nữa, ngươi có biết quản giáo hay không?!”
“Hoàng gia gia, nếu bản thân ngài làm tốt những điều được học thì nhi thần cũng không mệt đến mức này đâu!” Đạo Quang trừng mắt, nhìn cũng có vẻ có vài phần phong phạm đế vương, “Không phải lúc trước ngài cũng dung túng cho tên tham quan Hòa Thân à?!”
So với những tên tham quan dưới thời Đạo Quang, dĩ nhiên có thể nói Hòa Thân là một đại tham quan!
“Thằng ngốc này, không phải Hòa Thân đã bị Hoàng a mã của ngươi xử c.h.ế.t rồi à?” Càn Long nhìn Gia Khánh đang đứng bên cạnh, “Còn ngươi nữa? Ngươi chỉnh đốn triều chính nhiều năm như thế mà cũng chẳng chỉnh ra công trạng gì? Đến nhi tử của ngươi ta cũng chẳng buồn nói nữa!”
Càn Long lại cầm gậy lên muốn đánh tiếp, Đạo Quang vội vàng nhắm mắt chịu đòn, nhưng đau đớn trong dự đoán chẳng thấy đâu, bất ngờ lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Hoàng Thượng, xin ngài bớt giận, nếu mọi chuyện đã xảy ra, ngài làm khó con cháu cũng không ích gì”.
Đại Quang mở to mắt, chỉ thấy người vừa tới mặc một bộ y phục thêu hoa màu hồng phấn, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ, khí chất dịu dàng như lan, nàng khẽ nhíu mày nhìn Đạo Quang đang quỳ trên nền đất.
Gia Khánh vội vàng hành lễ: “Thỉnh an Hoàng ngạch nương”.
Đạo Quang đang quỳ cũng vội dập đầu: “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu”.
“Hừ, nếu hoàng hậu đã cầu tình, hôm nay ta tha cho ngươi”. Càn Long buông gậy trê tay, đi đến bên cạnh hoàng hậu, tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Rốt cuộc Gia Khánh vẫn xót nhi tử, vội đỡ Đạo Quang đang quỳ đứng lên. Từ nhỏ Đạo Quang đã sống trong nhung lụa, chưa từng bị đánh nhiều như thế, chưa kể Càn Long đánh cực kỳ tàn nhẫn, khiến hắn đứng cũng không vững.
Đạo Quang chỉ dám khó chịu trong lòng chứ không dám thể hiện trước mặt Càn Long, chỉ có thể dựa vào Gia Khánh lết ra đình viện, âm thầm quyết định sau này cũng phải lôi con cháu mình ra đánh một trận xả giận cho ngày hôm nay mới được.
Trong đình viện, Càn Long dắt tay Phú Sát hoàng hậu lại phát hiện bàn tay hoàng hậu hôm nay lạnh lạ thường, “Hoàng hậu, sao tay nàng hôm nay lạnh thế này? Chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi?”
Hoàng hậu lắc đầu cười: “Ban nãy thần thiếp đứng bên ngoài lâu quá nên tay có chút lạnh thôi, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm”.
“Ngươi với ta là phu thê, không cần khách khí như thế”.
Càn Long nhìn Phú Sát hoàng hậu, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Hai người là phu thê từ thời niên thiếu, Hoàng hậu làm bạn với hắn 20 năm rồi bất ngờ ra đi vì bệnh tật ở tuổi 37. Mãi đến khi hắn 87 tuổi, hắn vẫn còn nhớ mãi khoảng thời gian mới thành hôn tốt đẹp với nàng 70 năm trước.
Cho nên, khi linh hồn của hắn về với địa phủ, gặp được Hiếu Hiền Hoàng Hậu Phú Sát thị sau 50 năm xa cách, Hoàng đế Càn Long sống đến 88 tuổi ở nhân gian lại giống như biến thành một tên nhóc mới lớn, kích động đến mức nhảy nhót không ngừng.
“Nếu bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta mau vào trong nhà đi”. Càn Long nắm c.h.ặ.t t.a.y Phú Sát thị, hai người cùng nhau bước về phòng.
Đột nhiên, một huyền phù vàng sáng chói bay tới trước mặt Càn Long. Càn Long hoảng sợ, duỗi tay bảo vệ Phú Sát thị, đánh giá ánh sáng vàng trước mặt.
“Trời ạ, ngươi chính là Hoàng đế Càn Long sao?” Chùm ánh sáng đột nhiên cất tiếng nói kích động.
Càn Long hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
“Ta là người đời sau muốn đến xem thực tế ngươi là người thế nào”. Chùm ánh sáng đột nhiên chuyển hướng về phía Phú Sát thị hỏi: “Ngươi chính là Thanh Anh sao?”
“Thanh Anh? Người đó là ai?” Phú Sát thị hỏi.
“Chính là chân ái của Càn Long đó, Kế hậu Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh”.
Càn Long cùng Phú Sát thị mờ mịt nhìn nhau: “Kế hậu? Chân ái?”
“Đúng rồi đúng rồi”. Chùm ánh sáng càng nói càng hăng, “Sau này nàng ấy đổi tên thành Như Ý. Từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, vốn ban đầu Hoàng thượng muốn cưới nàng làm Phúc Tấn, nhưng dưới áp lực từ Phú Sát thị, cuối cùng đành phải để Thanh Anh trở thành Trắc phúc tấn…”
“Đủ rồi!” Càn Long ngắt lời chùm ánh sáng, nghiêm giọng nói, “Ngươi nghe những chuyện này ở đâu? Có phải do kẻ tiện nhân Na Lạp thị kia tự biên không?”
Đúng là thứ hồ đồ nói bậy nói bạ!
Người hắn yêu nhất trước giờ luôn là Phú Sát thị, từ khi nào biến thành Na Lạp thị hả? Từ sau khi nữ nhân kia cắt tóc đoạn tuyệt quan hệ, hắn căm thù nàng ta đến tận xương tủy, sao có thể phát sinh lời đồn đãi vô căn cứ như thế được?
Phú Sát thị thấy Càn Long phát hỏa, vội vàng khuyên giải: “Hoàng Thượng, ngài đừng nóng giận, chúng ta từ từ hỏi rõ ràng đã”.
Phú Sát thị hỏi chùm ánh sáng: “Ngươi nghe những lời này ở đâu? Ai nói với ngươi như thế?”
“Như Ý Truyện viết thế đó”.
Sau khi nghe chùm ánh sáng kia giải thích một hồi, cuối cùng hai người cũng hiểu, hóa ra đời sau xuất hiện một bộ “hí khúc” tên là “Như Ý Truyện”, kể về chuyện tình giữa Kế hậu Như Ý và Càn Long.
Thân là vị Hoàng Đế được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, dĩ nhiên Càn Long hiểu ngay, đời sau sẽ xuất bản rất nhiều “hí khúc” dựa trên cuộc đời của hắn. Nhưng hắn thật sự không hiểu, vì sao “hí khúc” kể về chuyện hậu cung của hắn, nhân vật chính không phải là Phú Sát thị, mà lại là kẻ hắn ghét nhất, Na Lạp thị. Nếu vai chính là Lệnh phi Ngụy Giai thị, Càn Long còn có thể hiểu, bởi cuối cùng thì Lệnh phi cũng là mẹ đẻ của Gia Khánh, còn được truy phong là hoàng hậu.
Cùng lúc đó, chùm ánh sáng cũng hiểu chân ái của Càn Long không phải là Như Ý gì đó, giọng điệu có vài phần xấu hổ: “Hóa ra… người ngài yêu nhất không phải là Kế hậu”.
Càn Long tức giận trợn mắt lườm chùm ánh sáng: “Đương nhiên không phải!”
Càn Long thật sự không hiểu nổi, liền hỏi chùm ánh sáng: “Vì sao đời sau lại suy diễn thái quá như thế? Ngươi có thể mang ta đi xem nguyên nhân tại sao không?”
“Có thể, ngài có thể xuyên vào thế giới của Như Ý Truyện, lại một lần nữa trở thành Hoàng Đế”.
Phú Sát thị kéo tay áo Càn Long, lo lắng sốt ruột nói: “Hoàng Thượng, không biết ánh sáng kia nói thật giả thế nào, ngài cứ đi như thế, thần thiếp lo lắng cho an nguy của người”.
“Nàng yên tâm”, Càn Long vỗ vỗ tay Phú Sát thị, “Vi phu đi một lát rồi về ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.