Khi Càn Long Xuyên Vào Như Ý Truyện
Chương 8: Lên ngôi Hoàng Đế
Phúc Chú Chanh Tử
28/10/2024
“Nếu A Mã đã đặt tên, vậy nhũ danh để ngạch nương chọn đi”.
Lang Hoa nghe vậy liền trợn tròn mắt long lanh hỏi: “Vương gia muốn để thiếp thân đặt nhũ danh sao?”
Hoằng Lịch gật đầu: “Đương nhiên”.
Lang Hoa vui vẻ nói: “Vương gia, vậy xin cho thiếp thân mấy ngày suy nghĩ”.
Hài tử hoàng thất ngoại trừ tên sẽ được ghi trong tông miếu, còn có nhũ danh thường gọi, nhũ danh này chứa đựng tình yêu cùng mong đợi của phụ mẫu, trưởng bối dành cho hài tử.
Nhũ danh của Hoằng Lịch là “Nguyên Thọ”, đệ đệ Hoằng Trú của hắn là “Thiên Thân”, còn bác của Hoằng Lịch - phế thái tử Dận Nhưng , nhũ danh là “Bảo Thành” do Hoàng Đế Khang Hi đích thân đặt tên.
Hoằng Lịch đứng lên: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta còn chút việc cần xử lý, về thư phòng trước”.
“Thiếp thân cung tiễn Vương gia”.
Lang Hoa nhìn theo bóng lưng Hoằng Lịch rời đi mãi đến khi khuất sau cánh cửa, lúc này ý cười trên khuôn mặt nàng đã không thể che giấu, nàng bật cười khẽ.
Liên Tâm bước lại gần chúc mừng: “Tiểu chủ, Vương gia đúng là đặt người ở đầu tim mà yêu thương”.
Tố Luyện cũng góp lời: “Đúng vậy, nô tì thấy, Vương gia và người vô cùng ân ái, người khác muốn chen vào cũng không được. Nô tì nghe lão ma ma nói, đàn ông nếu thương nữ nhân nào đó thì đều hận không thể giúp nàng sinh hài tử. Hiện giờ xem ra, Vương gia cũng gần như thế rồi”.
Lang Hoa trách móc liếc nhìn Tố Luyện: “Ba hoa”, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không hề mang ý răn đe.
Tố Luyện lại nói: “Tiểu chủ, người đã sinh hạ trưởng tử, lại được Vương gia yêu thương, hai vị kia chắc chắn không thể so với người. Đặc biệt là vị Thanh phúc tấn, Vương gia tức giận vì chuyện của Lý Ngọc mà nàng ta không hề đi thỉnh tội trước Vương gia, lúc nào cũng chỉ thẫn thờ ngồi buồn trước sân, cho nên Vương gia càng không thích nàng. Nô tì thấy, chẳng cần vòng tay, nàng ta cũng không thể có con được”.
“Tố Luyện”. Lang Hoa không muốn nhắc đến chuyện vòng tay, Tố Luyện hiểu ra lập tức ngậm miệng.
“Để họ đeo thêm mấy năm nữa, sau đó tìm cơ hội lấy lại, coi như tích phúc cho Vĩnh Cẩn”. Lang Hoa đùa giỡn với Vĩnh Cẩn đang nằm trong nôi, “Vĩnh Cẩn, Vĩnh Cẩn, đây là tên do A Mã con đặt đó, có hay không?”
Vĩnh Cẩn nhìn Lang Hoa nhoẻn miệng cười. Trái tim Lang Hoa mềm nhũn ấm áp, hận không thể để thời gian dừng mãi ở khoảnh khắc này.
*
Bánh xe thời gian kéo thái dương trên bầu trời xoay chuyển mỗi ngày, kinh thành chuyển trạng thái từ bọc một lớp tuyết trắng lạnh lẽo đã bắt đầu vào giữa hè oi ả. Trong nháy mắt, thời gian trôi qua thật nhanh, không dể lại chút dấu vết.
Sinh hoạt của Hoằng Lịch vẫn đều đều, không có gì thay đổi.
Ung Chính năm thứ mười ba, Hoàng Đế bệnh nặng.
Theo thường lệ mỗi ngày, Hoằng Lịch trái phải phụng dưỡng Hoàng Đế, làm đúng chức trách “nhi tử hiếu thuận”. Hầu bệnh cùng hắn ngoại trừ Hoằng Trú thì chỉ có Hi Quý Phi.
Hoàng Đế đã uống không ít thuốc, nhưng bệnh mãi vẫn mãi không giảm, ngày một nặng hơn. Rất nhiều người nhạy bén đã nhận ra, Tử Cấm Thành sắp đổi chủ.
Thân ở trung tâm gió lốc, Hoằng – chủ nhân tương lai của Tử Cấm Thành – Lịch lại vẫn bất động, giống như không hề nhận ra bản thân là Hoàng Đế tương lai, chỉ luôn làm một hiếu tử chăm sóc phụ thân bệnh nặng.
Hoàng Đế nhìn Hoằng Lịch, trong lòng thầm vừa lòng. Kể cả Hoằng Lịch giả vờ hiếu thuận, nhưng hiếu thuận thật giả thì sao? So với tam ca của hắn vẫn tốt hơn nhiều, cả ngày ngoại trừ cao thêm cùng chọc Hoàng Đế tức giận, chuyện gì hắn ta cũng không làm được.
Buổi tối một ngày, Hoàng Đế tỉnh lại trong cơn mơ, ho đến kinh thiên động địa, kinh động Hoằng Lịch nghỉ ngơi ở cách vách. Từ lúc Hoàng Đế bệnh nặng tới nay, Hoằng Lịch vẫn luôn ở gian phòng bên cạnh Dưỡng Tâm Điện, để tiện xem xét tình huống của Hoàng Đế.
Vất vả một lúc mới dừng ho khan, Hoàng Đế suy yếu nói: “Mấy ngày nay… cực khổ cho con rồi, đã lâu con cũng chưa về Vương phủ đúng không?”
“Chỉ cần Hoàng A Mã khỏi bệnh, nhi thần vất vả thế nào cũng không ngại”.
Hoàng Đế nhếch miệng cười, nụ cười méo mó vì bệnh tật: “Bệnh của trẫm chỉ sợ…”
“Hoàng A Mã đừng nên nói lời không may mắn”.
“Lời trẫm nói là thật”, Hoàng Đế nhìn nhi tử của mình, “Ngươi không phải là đứa ngốc, nhất định biết trẫm muốn nói tới chuyện gì. Ngươi chính là tân thiên tử. Ngươi phải nhớ kỹ… cần phải đối xử tốt với ngạc nương và các đệ đệ của ngươi”.
“Còn có bọn nhỏ của ngươi, đặc biệt là Hữu Ninh, nó là trưởng tử của ngươi, ngươi phải bồi dưỡng cho tốt…”
“Hữu Ninh” là nhũ danh của nhị ca ca Vĩnh Cẩn, trưởng tử của Hoằng Lịch. Lang Hoa suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra nhũ danh này, ý muốn “cầu phúc bình an”.
“Nhi thần nhớ rõ, Hoàng A Mã, người đừng nói nhiều quá, hãy mau nghỉ ngơi đi”.
“Không”, Hoàng Đế lắc đầu, “Trẫm không yên tâm…”
Hoàng Đế lại dặn dò rất nhiều việc liên quan đến triều chính. Hoằng Lịch kinh ngạc nhận ra, những vấn đề Hoàng Đế dặn dò đều đã từng xảy ra trong kiếp trước. Xem ra tuy có điểm khác với Hoàng Đế Ung Chính ở kiếp trước, nhưng tầm nhìn chính trị lại rất chuẩn.
“Còn có, ta và Hoàng hậu….sống c.h.ế.t không gặp lại….. Ngươi phải nhớ kỹ”.
Có thể ở giờ khắc cuối cùng này nhớ đến Hoàng Hậu, có thể thấy Hoàng Đế chán ghét Hoàng Hậu thế nào.
Hoằng Lịch trịnh trọng dập đầu: “Vâng, nhi thần nhớ rõ”.
Năm Ung Chính thứ mười ba, ngày 23 tháng 8, Hoàng Đế Ung Chính băng hà, Tứ hoàng tử Hòa Thạc Bảo Thân Vương Hoằng Lịch lên nắm quyền, gọi là Hoàng Đế Càn Long.
Nhiều năm trôi qua, Hoằng Lịch lại một lần nữa ngồi trên bảo tọa Hoàng Đế. Quyền lực cuối cùng lại một lần nữa nằm trọn trong tay hắn.
Đứng trên đỉnh núi quan sát vạn vật là cảm giác không phải muốn là có.
Chuyện thứ nhất sau khi đăng cơ dĩ nhiên là nghi lễ đại tang của Hoàng Đế. Hoằng Lịch dựa theo tổ chế tuyên một loạt chỉ dụ về quốc tang, ví như nghỉ triều chín ngày, trong vòng trăm ngày không được cạo đầu, trong vòng một tháng không được kết hôn, con cháu tông thất cùng vương công đại thần cùng Hoàng Đế giữ trọn đạo hiếu, cho nên mỗi ngày Hoằng Lịch bận đến mức chân không chạm đất.
Hi Quý Phi là “mẫu thân” của Hoằng Lịch, tất yếu được tôn làm Thái Hậu, dẫn theo phi tần của Hoàng Đế Ung Chính, Phú Sát Lang Hoa cũng dẫn dắt cơ thiếp hậu viện của Hoằng Lịch túc trực bên linh cữu Hoàng Đế.
Sau khi nghỉ triều 9 ngày, Hoằng Lịch bắt đầu thượng triều như bình thường. Ba ngày trước, Trương Đình Ngọc đã sớm dâng tấu sớ, thỉnh tấu Hoằng Lịch tôn Cảnh Nhân Cung Hoàng Hậu là Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu, tôn “mẹ đẻ” Hi Quý Phi là Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu. Hôm nay, trước triều đình, Trương Đình Ngọc lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người, xin Hoằng Lịch ra chỉ dụ.
Hoằng Lịch cầm tấu sớ trong tay nhìn Trương Đình Ngọc. Quả nhiên, dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn không thích nổi Trương Đình Ngọc. Trương Đình Ngọc là lão thần từ thời Khang Hi và Ung Chính, tiên đế luôn coi trọng ông ta, còn có ý định đưa ông ta vào Thái Miếu, theo các vị Hoàng Đế cùng hưởng hương khói. Nhưng Hoằng Lịch không phải tiên đế, hắn không thích Trương Đình Ngọc. Đời trước, sau khi đăng cơ, hắn luôn cố ý chèn ép ông ta, đến nỗi Trương Đình Ngọc uất ức sinh bệnh, qua đời ở năm Càn Long thứ ba. Sau khi ông ta chết, Càn Long vẫn làm theo di chiếu của Ung Chính, cho Trương Đình Ngọc nhập Thái Miếu.
Hoằng Lịch hồi tưởng lại, kiếp trước, khi hắn đăng cơ đã trọng dụng Nhạc Thân để kiềm chế Trương Đình Ngọc. Nhạc Thân họ Hữu Nỗ Lộc thị, là một trong những trọng thần được trọng dụng trong 10 năm đầu tiên khi hắn vừa lên ngôi.
Nhưng ở kiếp này, hình như Nhạc Thân lại là người của Thái Hậu.
Hoằng Lịch cảm thấy bức bối không thể tả. Vị dưỡng mẫu này chắn hắn sao phiền phức quá vậy? Đúng là đồ không biết tốt xấu!
Lang Hoa nghe vậy liền trợn tròn mắt long lanh hỏi: “Vương gia muốn để thiếp thân đặt nhũ danh sao?”
Hoằng Lịch gật đầu: “Đương nhiên”.
Lang Hoa vui vẻ nói: “Vương gia, vậy xin cho thiếp thân mấy ngày suy nghĩ”.
Hài tử hoàng thất ngoại trừ tên sẽ được ghi trong tông miếu, còn có nhũ danh thường gọi, nhũ danh này chứa đựng tình yêu cùng mong đợi của phụ mẫu, trưởng bối dành cho hài tử.
Nhũ danh của Hoằng Lịch là “Nguyên Thọ”, đệ đệ Hoằng Trú của hắn là “Thiên Thân”, còn bác của Hoằng Lịch - phế thái tử Dận Nhưng , nhũ danh là “Bảo Thành” do Hoàng Đế Khang Hi đích thân đặt tên.
Hoằng Lịch đứng lên: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta còn chút việc cần xử lý, về thư phòng trước”.
“Thiếp thân cung tiễn Vương gia”.
Lang Hoa nhìn theo bóng lưng Hoằng Lịch rời đi mãi đến khi khuất sau cánh cửa, lúc này ý cười trên khuôn mặt nàng đã không thể che giấu, nàng bật cười khẽ.
Liên Tâm bước lại gần chúc mừng: “Tiểu chủ, Vương gia đúng là đặt người ở đầu tim mà yêu thương”.
Tố Luyện cũng góp lời: “Đúng vậy, nô tì thấy, Vương gia và người vô cùng ân ái, người khác muốn chen vào cũng không được. Nô tì nghe lão ma ma nói, đàn ông nếu thương nữ nhân nào đó thì đều hận không thể giúp nàng sinh hài tử. Hiện giờ xem ra, Vương gia cũng gần như thế rồi”.
Lang Hoa trách móc liếc nhìn Tố Luyện: “Ba hoa”, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không hề mang ý răn đe.
Tố Luyện lại nói: “Tiểu chủ, người đã sinh hạ trưởng tử, lại được Vương gia yêu thương, hai vị kia chắc chắn không thể so với người. Đặc biệt là vị Thanh phúc tấn, Vương gia tức giận vì chuyện của Lý Ngọc mà nàng ta không hề đi thỉnh tội trước Vương gia, lúc nào cũng chỉ thẫn thờ ngồi buồn trước sân, cho nên Vương gia càng không thích nàng. Nô tì thấy, chẳng cần vòng tay, nàng ta cũng không thể có con được”.
“Tố Luyện”. Lang Hoa không muốn nhắc đến chuyện vòng tay, Tố Luyện hiểu ra lập tức ngậm miệng.
“Để họ đeo thêm mấy năm nữa, sau đó tìm cơ hội lấy lại, coi như tích phúc cho Vĩnh Cẩn”. Lang Hoa đùa giỡn với Vĩnh Cẩn đang nằm trong nôi, “Vĩnh Cẩn, Vĩnh Cẩn, đây là tên do A Mã con đặt đó, có hay không?”
Vĩnh Cẩn nhìn Lang Hoa nhoẻn miệng cười. Trái tim Lang Hoa mềm nhũn ấm áp, hận không thể để thời gian dừng mãi ở khoảnh khắc này.
*
Bánh xe thời gian kéo thái dương trên bầu trời xoay chuyển mỗi ngày, kinh thành chuyển trạng thái từ bọc một lớp tuyết trắng lạnh lẽo đã bắt đầu vào giữa hè oi ả. Trong nháy mắt, thời gian trôi qua thật nhanh, không dể lại chút dấu vết.
Sinh hoạt của Hoằng Lịch vẫn đều đều, không có gì thay đổi.
Ung Chính năm thứ mười ba, Hoàng Đế bệnh nặng.
Theo thường lệ mỗi ngày, Hoằng Lịch trái phải phụng dưỡng Hoàng Đế, làm đúng chức trách “nhi tử hiếu thuận”. Hầu bệnh cùng hắn ngoại trừ Hoằng Trú thì chỉ có Hi Quý Phi.
Hoàng Đế đã uống không ít thuốc, nhưng bệnh mãi vẫn mãi không giảm, ngày một nặng hơn. Rất nhiều người nhạy bén đã nhận ra, Tử Cấm Thành sắp đổi chủ.
Thân ở trung tâm gió lốc, Hoằng – chủ nhân tương lai của Tử Cấm Thành – Lịch lại vẫn bất động, giống như không hề nhận ra bản thân là Hoàng Đế tương lai, chỉ luôn làm một hiếu tử chăm sóc phụ thân bệnh nặng.
Hoàng Đế nhìn Hoằng Lịch, trong lòng thầm vừa lòng. Kể cả Hoằng Lịch giả vờ hiếu thuận, nhưng hiếu thuận thật giả thì sao? So với tam ca của hắn vẫn tốt hơn nhiều, cả ngày ngoại trừ cao thêm cùng chọc Hoàng Đế tức giận, chuyện gì hắn ta cũng không làm được.
Buổi tối một ngày, Hoàng Đế tỉnh lại trong cơn mơ, ho đến kinh thiên động địa, kinh động Hoằng Lịch nghỉ ngơi ở cách vách. Từ lúc Hoàng Đế bệnh nặng tới nay, Hoằng Lịch vẫn luôn ở gian phòng bên cạnh Dưỡng Tâm Điện, để tiện xem xét tình huống của Hoàng Đế.
Vất vả một lúc mới dừng ho khan, Hoàng Đế suy yếu nói: “Mấy ngày nay… cực khổ cho con rồi, đã lâu con cũng chưa về Vương phủ đúng không?”
“Chỉ cần Hoàng A Mã khỏi bệnh, nhi thần vất vả thế nào cũng không ngại”.
Hoàng Đế nhếch miệng cười, nụ cười méo mó vì bệnh tật: “Bệnh của trẫm chỉ sợ…”
“Hoàng A Mã đừng nên nói lời không may mắn”.
“Lời trẫm nói là thật”, Hoàng Đế nhìn nhi tử của mình, “Ngươi không phải là đứa ngốc, nhất định biết trẫm muốn nói tới chuyện gì. Ngươi chính là tân thiên tử. Ngươi phải nhớ kỹ… cần phải đối xử tốt với ngạc nương và các đệ đệ của ngươi”.
“Còn có bọn nhỏ của ngươi, đặc biệt là Hữu Ninh, nó là trưởng tử của ngươi, ngươi phải bồi dưỡng cho tốt…”
“Hữu Ninh” là nhũ danh của nhị ca ca Vĩnh Cẩn, trưởng tử của Hoằng Lịch. Lang Hoa suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra nhũ danh này, ý muốn “cầu phúc bình an”.
“Nhi thần nhớ rõ, Hoàng A Mã, người đừng nói nhiều quá, hãy mau nghỉ ngơi đi”.
“Không”, Hoàng Đế lắc đầu, “Trẫm không yên tâm…”
Hoàng Đế lại dặn dò rất nhiều việc liên quan đến triều chính. Hoằng Lịch kinh ngạc nhận ra, những vấn đề Hoàng Đế dặn dò đều đã từng xảy ra trong kiếp trước. Xem ra tuy có điểm khác với Hoàng Đế Ung Chính ở kiếp trước, nhưng tầm nhìn chính trị lại rất chuẩn.
“Còn có, ta và Hoàng hậu….sống c.h.ế.t không gặp lại….. Ngươi phải nhớ kỹ”.
Có thể ở giờ khắc cuối cùng này nhớ đến Hoàng Hậu, có thể thấy Hoàng Đế chán ghét Hoàng Hậu thế nào.
Hoằng Lịch trịnh trọng dập đầu: “Vâng, nhi thần nhớ rõ”.
Năm Ung Chính thứ mười ba, ngày 23 tháng 8, Hoàng Đế Ung Chính băng hà, Tứ hoàng tử Hòa Thạc Bảo Thân Vương Hoằng Lịch lên nắm quyền, gọi là Hoàng Đế Càn Long.
Nhiều năm trôi qua, Hoằng Lịch lại một lần nữa ngồi trên bảo tọa Hoàng Đế. Quyền lực cuối cùng lại một lần nữa nằm trọn trong tay hắn.
Đứng trên đỉnh núi quan sát vạn vật là cảm giác không phải muốn là có.
Chuyện thứ nhất sau khi đăng cơ dĩ nhiên là nghi lễ đại tang của Hoàng Đế. Hoằng Lịch dựa theo tổ chế tuyên một loạt chỉ dụ về quốc tang, ví như nghỉ triều chín ngày, trong vòng trăm ngày không được cạo đầu, trong vòng một tháng không được kết hôn, con cháu tông thất cùng vương công đại thần cùng Hoàng Đế giữ trọn đạo hiếu, cho nên mỗi ngày Hoằng Lịch bận đến mức chân không chạm đất.
Hi Quý Phi là “mẫu thân” của Hoằng Lịch, tất yếu được tôn làm Thái Hậu, dẫn theo phi tần của Hoàng Đế Ung Chính, Phú Sát Lang Hoa cũng dẫn dắt cơ thiếp hậu viện của Hoằng Lịch túc trực bên linh cữu Hoàng Đế.
Sau khi nghỉ triều 9 ngày, Hoằng Lịch bắt đầu thượng triều như bình thường. Ba ngày trước, Trương Đình Ngọc đã sớm dâng tấu sớ, thỉnh tấu Hoằng Lịch tôn Cảnh Nhân Cung Hoàng Hậu là Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu, tôn “mẹ đẻ” Hi Quý Phi là Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu. Hôm nay, trước triều đình, Trương Đình Ngọc lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người, xin Hoằng Lịch ra chỉ dụ.
Hoằng Lịch cầm tấu sớ trong tay nhìn Trương Đình Ngọc. Quả nhiên, dù ở kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn không thích nổi Trương Đình Ngọc. Trương Đình Ngọc là lão thần từ thời Khang Hi và Ung Chính, tiên đế luôn coi trọng ông ta, còn có ý định đưa ông ta vào Thái Miếu, theo các vị Hoàng Đế cùng hưởng hương khói. Nhưng Hoằng Lịch không phải tiên đế, hắn không thích Trương Đình Ngọc. Đời trước, sau khi đăng cơ, hắn luôn cố ý chèn ép ông ta, đến nỗi Trương Đình Ngọc uất ức sinh bệnh, qua đời ở năm Càn Long thứ ba. Sau khi ông ta chết, Càn Long vẫn làm theo di chiếu của Ung Chính, cho Trương Đình Ngọc nhập Thái Miếu.
Hoằng Lịch hồi tưởng lại, kiếp trước, khi hắn đăng cơ đã trọng dụng Nhạc Thân để kiềm chế Trương Đình Ngọc. Nhạc Thân họ Hữu Nỗ Lộc thị, là một trong những trọng thần được trọng dụng trong 10 năm đầu tiên khi hắn vừa lên ngôi.
Nhưng ở kiếp này, hình như Nhạc Thân lại là người của Thái Hậu.
Hoằng Lịch cảm thấy bức bối không thể tả. Vị dưỡng mẫu này chắn hắn sao phiền phức quá vậy? Đúng là đồ không biết tốt xấu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.