Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!
Chương 35: Diệp Bối Bối, Đợi Tôi!
Ravi
25/09/2019
Đinh Nhã Kì mở cửa bước vào phòng Gia Bảo, cậu vẫn còn ôm khư khư chiếc
gối ôm ngủ ngon lành. Đinh Nhã Kì nhíu mày rồi đi tới nhặt cái gối lên
đánh vào người Đinh Gia Bảo :
" Dậy nhanh, tên nhóc này "
Đinh Gia Bảo bị đánh thì giật mình thức giấc, ngước đầu lên thấy bà chị của cậu, Gia Bảo lại nhíu mày rồi nhắm chặt mắt lại ôm cái gối càu nhàu :
" Chị đến bao giờ thế? Tối nào em cũng phải tới khuya mới về, sáng sớm chị còn tới phá giấc ngủ của em nữa "
" Em đã hoàn thành nhiệm vụ chị giao nên hôm nay chị qua đây thưởng cho em, không nhận sao? " - Đinh Nhã Kì mỉm cười nhìn Gia Bảo.
" Có quà sao? " - Nghe tới đây Gia Bảo đã ngồi bật dậy nhìn Đinh Nhã Kì nói - " Có phải em được nhận vào hội của anh Nhất Nam và anh Thiên Vũ không? "
" Em tưởng đơn giản thế sao? " - Đinh Nhã Kì gõ nhẹ vào đầu em trai mình cho tỉnh ngủ.
" Axx Chị lừa em sao? Ngoài việc các anh ấy rất giỏi võ và có cái quan bar Rose thì em có thấy các anh ấy nhắc tới cái nhóm hay hội hè gì đâu? " - Đinh Gia Bảo cào đầu bứt tóc nói.
" Ơ, chị lừa em thì được cái gì? thằng nhóc này, nói linh tinh " - Đinh Nhã Kì ngồi xuống mép giường nhìn em trai của mình nói.
" Chị muốn em theo dõi anh Thiên Vũ thì có " - Đinh Gia Bảo giận dỗi nói - " Em không làm nữa đâu, tối nào em cũng phải làm phục vụ mệt muốn chết, em đâu có thiếu tiền đâu. "
Đúng, ba người bọn họ không thành lập bang hội này kia, ai cũng biết điều đó, nhưng đó chỉ là do suy nghĩ của người khác bởi Triệu Thiên Vũ, Hạo Nhất Nam cùng Cao Viễn Minh đã che dấu gương mặt thật của mình dưới chiếc mặt nạ cọp. Cô vô tình phát hiện được chiếc mặt nạ ở trong phòng Triệu Thiên Vũ. Cô còn biết nhân viên quán bar Rose tất cả đều rất giỏi võ. Cô còn biết bọn họ có một võ quán dạy cho những đứa trẻ mồ côi. Ngoài mặt bọn họ không có tham gia vào những thù oán trên giang hồ nhưng người người lại đều biết đến họ với cái hình mặt nạ cọp. Cô cũng biết sở dĩ bọn họ không lộ mặt vì cả ba đều là những người có thể nói là người thừa kế sau này của các tập đoàn lớn, họ không muốn gây sự chú ý như vậy. Hơn nữa ngoài việc của quán bar Rose ra họ không dính dáng đến bang hội nào và đặc biệt là rất ít xuất hiện. Đến cô lúc còn là người yêu của Triệu Thiên Vũ cũng chưa từng được biết, chỉ là do cô vô tình phát hiện nhưng cô không mấy bận tâm.
" Em đã từng nghe qua ba người đeo mặt nạ cọp không? " - Đinh Nhã Kì đột nhiên trầm ngâm nói.
" Tất nhiên, bọn họ rất bí ẩn. Em chỉ biết người ta vẫn thường gọi ba người kia là lão đại, lão nhị, lão tam thôi. Nhưng thế thì có liên quan gì đến việc em muốn nghỉ việc hả? " - Đinh Gia Bảo vẫn cau có nói.
" Ba người đó là Tiểu Vũ, Nhất Nam và anh Viễn Minh đấy " - Đinh Nhã Kì trả lời nhẹ bẫng nhìn Gia Bảo
" Cái Gì? Chị nói ba người bí ẩn kia là các anh ấy sao? " - Đinh Gia Bảo nhào lên cầm lấy cánh tay Đinh Nhã Kì tròn mắt
" Bây giờ sao? Có muốn vào hội của ba người kia nữa không? " - Đinh Nhã Kì bật cười nhìn Đinh Gia Bảo
" Muốn, muốn, em muốn! " - Đinh Gia Bảo gật đầu lia lịa.
" Vậy thì em phải tiếp tục ở lại đó, theo dõi bọn người họ cho chị. Nếu chị và Tiểu Vũ nhanh chóng quay lại với nhau em cũng sẽ nhanh chóng được tham gia vào. Hiểu chưa? Nhưng em tuyệt đối không được tiết lộ với ai chuyện này nhớ chưa? " - Đinh Nhã Kì căn dặn
" Em hiểu rồi " - Đinh Gia Bảo gật gật đầu nói. Từ lâu cậu đã ngưỡng mộ bọn họ rồi.
" Được rồi, bây giờ thì dậy đi, đi ăn với chị còn đi học " - Đinh Nhã Kì nói rồi đi ra cửa
" Vâng ạ " - Đinh Gia Bảo ngáp một cái thật to rồi kéo chăn ngồi dậy.
***
Ở một nơi khác trong căn nhà hoang, A Vương cố dùng sức để lết về phía Trần Lập Thành nhưng không được, cả hai đều bị trói bởi dây xích. Trần Lập Thành vẫn còn bất tỉnh gục đầu xuống.
" Thành Thành, tỉnh dậy đi, Thành Thành " - A Vương cố gắng gọi nhưng bất lực. Có lẽ là do cậu mệt quá. A Vương ngậm ngùi nhớ lại chiều hôm qua, một mình Lập Thành đã chạy vào ngôi nhà hoang để tìm ông. Cậu vẫn còn non trẻ, chưa thể nhận dạng được những nguy hiểm ở bên ngoài lại một mình dám xông vào đây, cậu như thế này làm sao ông có thể yên tâm được. Cậu như thế này làm sao có thể giúp đỡ được Diệp Bối Bối sau này, ông nợ Diệp Bối Bối! Ông đang quay trở lại, tiếp cận để âm thầm giúp nó nhưng bây giờ ông lại trở thành gánh nặng của nó. Ông biết, bọn họ không lợi dụng ông nhắm vào Thành Thành mà là Diệp Bối Bối. Ông vẫn nhớ rõ hình ảnh Trần Lập Thành vui mừng chạy vào khi thấy ông sau đó một tên nào đó đã dùng gậy đánh vào chân Lập Thành. Ông đã dùng hết sức mình bò tới ôm lấy Trần Lập Thành để che chắn cho cậu.
Bên ngoài lại có tiếng xì xào, A Vương nghe rõ mồn một tiếng của Hắc Hổ:
" Đã lấy được dấu vân tay của tên nhóc kia chưa? "
" Rồi ạ. "
" Tốt lắm, đợi cô ta đến xử lý gọn sau đó rút "
Nghe được câu chuyện của Hắc Hổ và đàn em ở bên ngoài A Vương cũng có thể mơ hồ đoán ra được bọn họ đang đợi ai tới đó. Nhưng mà nhắc tới dấu vấn tay, hình như lúc tối ông cảm nhận được có ai đó đã tới đây. A Vương chịu thay trận đòn cho Lập Thành nên mê man bất tỉnh, rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì?
***
Diệp Bối Bối cùng Đồng An bước ra cổng, Đồng An nhìn qua cánh cổng bên cạnh thầm nghĩ về hắn, không biết hắn đi đi học chưa nhỉ? Đồng An nghĩ ngợi rồi cứ đứng ngây ra đó nhìn về hướng nhà hắn.
Diệp Bối Bối hôm nay vẫn phải mang cặp đi học bình thường để Trần Lâm không nghi ngờ gì, Đồng An cũng phải cố khuyên nó lắm nó mới đi, bây giờ để nó ở nhà nó sẽ lại nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhìn thấy Đồng An cứ ngây người ra, nó huýnh nhẹ vào eo Đồng An kéo cô về thực tại.
" Mày làm gì mà đứng ngây ra đó thế. Đi thôi "
" À ừ, không biết Tiểu Vũ đã đi học chưa nhỉ? " - Đồng An bước theo sau lưng nó rồi nói, mắt vẫn hướng và nhà hắn.
Diệp Bối Bối vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Lập Thành nên không nghe rõ câu hỏi của Đồng An. Thấy nó không có phản hồi gì, Đồng An liền quay người sang nhìn nó:
" Diệp Bối Bối, mày không nghe thấy tao nói gì à? " - Nói rồi Đồng An bước nhanh lên khoác lấy vai Diệp Bối Bối nói tiếp - " Tao biết mày đang lo lắng cho Thành Thành nhưng vẫn chưa có chuyện gì rõ ràng cả mà. Tao tin Thành Thành sẽ không có chuyện gì cả, thằng bé mới trở về sao có thể có thù oán với ai được chứ? Hơn nữa còn có bọn người Cao Viễn Minh, chúng ta đông như vậy sẽ nhanh chóng tìm ra Thành Thành thôi. Trước mắt mày phải bình tĩnh đã. Hôm nay học xong chúng ta sẽ cùng qua đó đi tìm với mọi người "
Diệp Bối Bối không nói gì thêm sau đó cả hai người cùng rảo bộ tới trạm xe buýt. Hôm nay Đồng An muốn đi xe buýt cùng nó nên không để ba cô cho người qua đón.
***
Diệp Bối Bối cùng Đồng An bước vào sảnh lớn ở dãy phòng học của bọn nó. Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam đang đứng ở đó. Đồng An có chút thất vọng nghĩ Tiểu Vũ vẫn chưa tới sao?
Diệp Bối Bối cùng Đồng An tiến về phía Cao Viễn Minh thì Mộc Quế Chi cùng đám người của cô đi ngang qua và dừng lại trước mặt nó.
" Em mày sảy ra chuyện rồi sao? "
" Chị lại muốn gì đây? " - Đồng An nhíu mày nhìn Mộc Quế Chi, chị ta lại muốn gây chuyện gì đây.
Mộc Quế Chi không nhìn lại Đồng An mà quay sang nhìn Diệp Bối Bối nói:
" Có cần giúp đỡ gì không? "
Câu nói của cô làm Đồng An há hốc miệng nhìn Mộc Quế Chi như sinh vật lạ, trước giờ chị ta luôn đối đầu với Tiểu Bối, hôm nay lại có nhã ý muốn giúp đỡ, Đồng An sửng sốt nhìn Mộc Quế Chi chằm chằm.
Diệp Bối Bối cũng không bất ngờ mấy, chắc chắn Mộc Quế Hương đã kể lại với cô.
" Tạm thời thì chưa có " - Diệp Bối Bối cong môi tạo thành một nụ cười.
" Khi mày cần tao sẽ giúp mày một việc, coi như thay em tao cảm ơn Lập Thành " - Mộc Quế Chi nói rồi đi thẳng về phía trước.
" Hôm nay chị ta ăn nhầm thuốc hay sao vậy? " - Đồng An vẫn không hết sửng sốt nói. Diệp Bối Bối chỉ cười nhẹ rồi cùng Đồng An đi về phía Cao Viễn Minh.
" Hôm nay bọn anh sẽ quay về quán bar xử lý một số chuyện. " - Cao Viễn Minh đút tay vào túi quần nói khi thấy Diệp Bối Bối và Đồng An đã nói chuyện xong với Mộc Quế Chi và đang tiến đến gần bọn anh.
" Em đi cùng được không? " - Diệp Bối Bối vội nói.
" Em cứ ở lại đây đi. Có tin tức của Thành Thành anh sẽ báo lại ngay. Anh không muốn em suy nghĩ nhiều, mọi việc cứ để anh giải quyết, được không? " - Cao Viễn Minh vuốt nhẹ mái tóc nó nói.
" Nhưng mà... " - Diệp Bối Bối lo lắng nói
" Em về đó cũng không giải quyết được việc gì, bọn anh sẽ tự có cách. Thành Thành bây giờ cũng là người của quán bar Rose, lại còn là em trai của em. Bọn anh không để cậu ấy tổn hại gì đâu " - Hạo Nhất Nam nháy mắt với nó rồi nở một nụ cười trấn an nó. Anh lúc nào cũng lạc quan như thế nhưng lúc làm việc lại vô cùng nghiêm túc và hiệu quả. Ba người bọn hắn ba phong cách nhưng cả ba đều là người có năng lực. Nó cũng không còn cách khác.
Triệu Thiên Vũ nhìn từ xa thấy Cao Viễn Minh vuốt tóc nó, nhìn hai người rất thân thiết khiến hắn có chút khó chịu. Dạo gần đây hắn không thể hiểu được cảm xúc của hắn, Triệu Thiên Vũ quay người bỏ đi.
" Tiểu Vũ... không tới cùng các anh sao? " - Đồng An đột nhiên lên tiếng khi thấy Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam chuẩn bị rời khỏi.
" Anh cũng đang thắc mắc như em đây, cô bé " - Hạo Nhất Nam bật cười nhìn Đồng An. Bắt gặp nụ cười ấy, Đồng An lại xấu hổ cúi đầu xuống, cô biết rằng Hạo Nhất Nam hiểu rõ tình cảm cô dành cho Tiểu Vũ!
" Được rồi, bọn anh đi đây " - Cao Viễn Minh nhìn nó một lượt rồi mới quay người đi.
Ở gần đó, Đinh Nhã Kì quan sát thấy sắc mặt của Diệp Bối Bối, cô nhếch môi nở một nụ cười như có như không rồi lướt qua bọn nó.
***
Một buổi học nhanh chóng trôi qua, Diệp Bối Bối và Đồng An cùng nhau ra về. Kết thúc buổi học bọn nó lập tức đến quán bar Rose. Nhưng vừa tới cổng trường thì tài xế của Đồng An qua đón cô ghé qua nhà một chụt vì có việc, Diệp Bối Bối lại phải một mình tới đó.
" Chị ơi, chị có phải là Diệp Bối Bối không? " - Một cô bé chừng 5 tuổi chạy đến trước mặt nó, đưa gương mặt bầu bĩnh lên nhìn nó nói.
" Đúng rồi, cô bé. Em tìm chị có việc gì không? " - Diệp Bối Bối hơi cúi xuống 30° nhìn cô bé nói.
" Có một anh trai nhờ em gửi đến chị tờ giấy này " - Cô bé đưa tờ giấy lên cho nó. Diệp Bối Bối nhận lấy rồi xem qua nội dung trong tờ giấy. Tờ giấy chỉ ghi gỏn gọn dòng địa chỉ và hai chữ " Thành Thành "
Diệp Bối Bối vội nhìn xuống cô bé dò xét:
" Ai đã đưa tờ giấy này cho em? Tại sao em lại biết chị là Diệp Bối Bối? "
Thấy nó hỏi liên tục, cô bé có chút sợ hãi lắc lắc đầu rồi chạy đi.
" Khoan đã, cô bé " - Diệp Bối Bối vội lớn tiếng gọi nhưng cô bé không nghe chạy đi một mạch và biến mất trong dòng người đông đúc kia. Đây có thể là một cái bẫy của ai đó, nhưng dù là cái bẫy nó cũng không thể bỏ qua cơ hội tìm thấy Thành Thành được. Nghĩ ngợi một lúc rồi nó nhanh chóng đi tới địa chỉ trong tờ giấy, nếu Thành Thành thực sự bị bắt đến đó mà bây giờ nó chạy tới quan bar Rose rồi mới tới địa chỉ đó thì Thành Thành sẽ phải đợi nó lâu hơn một chút, nó không muốn!
Như nhớ ra điều gì đó, Diệp Bối Bối vội lấy chiếc điện thoại mà Triệu Thiên Vũ đưa cho nó, trong điện thoại chỉ lưu duy nhất số điện thoại của hắn, nhưng mà tối hôm qua nó có gọi cho Triệu Thiên Vũ đâu? tại sao trong nhật kí cuộc gọi lại có cuộc gọi của hắn? Diệp Bối Bối nhanh chóng gọi cho hắn nhưng hắn không nghe máy, nó lại gọi, gọi liên tục vào số hắn nhưng vẫn không ai nghe máy!
Diệp Bối Bối không nghĩ ngợi nhiều ngay lập tức đến địa chỉ trong tờ giấy.
***
Diệp Bối Bối tới căn nhà hoang ở đường YYY, nó núp vào một góc tường quan sát bên trong căn nhà hoang ấy. Chỉ có hai tên gác cổng, bên ngoài có vẻ canh gác lỏng lẻo. Ở căn nhà hoang này tại sao lại có người canh gác như thế? Bên trong thực sự có điều gì sao?
Diệp Bối Bối nghĩ ngợi rồi lần mò theo vách tường rồi nấp vào một tảng đá sau đó ám sát từ từ phía sau lưng bọn chúng rồi nhanh chóng hạ từng tên một. Diệp Bối Bối nhanh chóng hạ được hai tên đó, nó nhìn vào bên trong cảnh tượng bất ngờ khiến nó chóng váng, Trần Lập Thành và A Vương đang bị trói đứng bởi hai dây xích, trên người còn để lại dấu vết bị đánh. Diệp Bối Bối vội chạy vào bên trong nhưng vừa chạy được đến giữa căn nhà thì khựng lại khi nhận thấy sự bất thường ở đây. Diệp Bối Bối từ từ đưa tay vào túi mò mẫm theo trí nhớ của nó và gọi đi cho ai đó...
Ở một nơi khác trong căn phòng có màu chủ đạo đen trắng, Triệu Thiên Vũ vẫn ngủ ngon lành trên giường, chiếc điện thoại vẫn vang lên tiếng chuông quen thuộc ở chân tủ, lúc tối nghe được đoạn đối thoại của Diệp Bối Bối và Đồng An hắn đã vứt đi.
Tiểu Mạn đẩy nhẹ cửa bước vào, không phải cô tùy tiện mà chính là cô đã gõ cửa bao nhiêu lần hắn cũng không thức giấc, cô đành phải đi vào bên trong nhặt chiếc điện thoại lên tiến về phía giường lay người Triệu Thiên Vũ.
" Cậu chủ, cậu dậy đi, ai đó tìm cậu đây này "
" Đi ra " - Triệu Thiên Vũ bị quấy rối giấc ngủ tức giận quát lớn
" CẬU CHỦ, DẬY ĐI, CÓ NGƯỜI TÌM CẬU " - Tiểu Mạn tức tối đi tới một đầu giường chống tay hét vào tai Triệu Thiên Vũ.
" Ax. " - Triệu Thiên Vũ nhíu mày khó chịu vì tiếng hét của Tiểu Mạn rồi mở mắt ra nhăn nhó nhìn Tiểu Mạn
" Có chuyện gì? "
" Cậu chủ, có ai đó cứ liên tục gọi điện cho cậu này, cậu gọi lại xem người ta có việc gì không? " - Tiểu Mạn nói rồi hơi cúi người về phía hắn hóng hớt. ( Sau này mọi người sẽ biết Tiểu Mạn là ai á, trước mắt mọi người chỉ cần nhớ cô ấy là người làm kiêm quản gia căn biệt thự của hắn :v tự biên tự diễn đấy )
Triệu Thiên Vũ cũng biết cái tính trẻ con của Tiểu Mạn nên không mấy bận tâm mà nhìn xuống điện thoại, là Diệp Bối Bối? Sao nó lại gọi cho hắn nhiều như vậy? Hắn đang mải suy nghĩ thì cuộc gọi từ số Diệp Bối Bối lại vang lên, hắn vội nghe máy...
" Cô... "
Còn chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã vang lên cuộc trò chuyện của ai đó, hắn liền im lặng để nghe rõ hơn.
" Dám một mình tới đây lại không dám tiến sâu vào bên trong sao? " - Một chất giọng khàn khàn vang lên, Diệp Bối Bối nhìn xung quanh một lượt nhưng chỉ thấy nó và Trần Lập Thành cùng A Vương đang bị trói đứng ở bên kia. Diệp Bối Bối lớn tiếng trả lời như đang muốn thông báo cho ai đó:
" Ông là ai? Ra mặt đi, Tại sao lại đưa chúng tôi tới căn nhà hoang ở đường YYY này? Ông có âm mưu gì? "
" Ha ha. Tao có âm mưu gì mày còn không rõ sao? " - Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
" Tiểu Bối, chạy đi, bọn chúng đang gài bẫy cháu " - A Vương gắng gượng ngẩng đầu lên thều thào nhìn Diệp Bối Bối.
" Chú Vương, chú không sao chứ? Chú Vương! Yên tâm đi, cháu sẽ đưa mọi người ra khỏi đây " - Diệp Bối Bối lo lắng nhìn A Vương nói.
" Mày có bản lĩnh ấy sao? " - Chất giọng khàn khàn ấy lại vang lên sau đó một tên đeo mặt nạ cọp xuất hiện bên cạnh Thành Thành và A Vương.
" Mặt cọp? " - Diệp Bối Bối bất ngờ nhìn mặt cọp, người này nó đã từng gặp nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây? Thì ra mặt cọp bí ẩn chính là một kẻ nguy hiểm như thế này sao? Chẳng lẽ hắn ta đã tiếp cận nó từ sớm sao? Nhưng rốt cuộc lí do là gì?
Diệp Bối Bối khó hiểu nhìn mặt cọp, một đám người từ bốn phía nhảy qua cửa sổ và hướng từ cửa chính bước vào bay vây lấy nó. Diệp Bối Bối nhìn qua một lượt, từng này người lại có thể làm khó nó sao? Mơ đi!
Diệp Bối Bối nắm chặt nắm đấm lại rồi bắt đầu đánh, bọn chúng không phải là đối thủ của nó có điều bọn chúng không tấn công mà đang làm hao tổn sức lực của nó sao? Diệp Bối Bối nhíu mày, cố gắng ra những đòn hiểm để nhanh chóng hạ gục bọn chúng, chiến điện thoại vô tình bật ra khỏi túi nó, đám người lộn xộn dẫm vào chiếc điện thoại không thương tiếc, chiếc điện thoại bị đá văng ra một góc.
***
" Alo? Alo? Diệp Bối Bối? Nói gì đi? Diệp Bối Bối? " - Triệu Thiên Vũ quát lên trong điện thoại khi tiếng xô xát ở trong điện thoại vừa tắt ngủm. Không còn nghe tiếng động gì phát ra ở bên kia nữa. Trong lòng hắn bây giờ đang như lửa đốt. Triệu Thiên Vũ rú nhanh tay ga, chiếc mô tô xé gió lao vun vút trên đường.
" Diệp Bối Bối, đợi tôi! "
" Dậy nhanh, tên nhóc này "
Đinh Gia Bảo bị đánh thì giật mình thức giấc, ngước đầu lên thấy bà chị của cậu, Gia Bảo lại nhíu mày rồi nhắm chặt mắt lại ôm cái gối càu nhàu :
" Chị đến bao giờ thế? Tối nào em cũng phải tới khuya mới về, sáng sớm chị còn tới phá giấc ngủ của em nữa "
" Em đã hoàn thành nhiệm vụ chị giao nên hôm nay chị qua đây thưởng cho em, không nhận sao? " - Đinh Nhã Kì mỉm cười nhìn Gia Bảo.
" Có quà sao? " - Nghe tới đây Gia Bảo đã ngồi bật dậy nhìn Đinh Nhã Kì nói - " Có phải em được nhận vào hội của anh Nhất Nam và anh Thiên Vũ không? "
" Em tưởng đơn giản thế sao? " - Đinh Nhã Kì gõ nhẹ vào đầu em trai mình cho tỉnh ngủ.
" Axx Chị lừa em sao? Ngoài việc các anh ấy rất giỏi võ và có cái quan bar Rose thì em có thấy các anh ấy nhắc tới cái nhóm hay hội hè gì đâu? " - Đinh Gia Bảo cào đầu bứt tóc nói.
" Ơ, chị lừa em thì được cái gì? thằng nhóc này, nói linh tinh " - Đinh Nhã Kì ngồi xuống mép giường nhìn em trai của mình nói.
" Chị muốn em theo dõi anh Thiên Vũ thì có " - Đinh Gia Bảo giận dỗi nói - " Em không làm nữa đâu, tối nào em cũng phải làm phục vụ mệt muốn chết, em đâu có thiếu tiền đâu. "
Đúng, ba người bọn họ không thành lập bang hội này kia, ai cũng biết điều đó, nhưng đó chỉ là do suy nghĩ của người khác bởi Triệu Thiên Vũ, Hạo Nhất Nam cùng Cao Viễn Minh đã che dấu gương mặt thật của mình dưới chiếc mặt nạ cọp. Cô vô tình phát hiện được chiếc mặt nạ ở trong phòng Triệu Thiên Vũ. Cô còn biết nhân viên quán bar Rose tất cả đều rất giỏi võ. Cô còn biết bọn họ có một võ quán dạy cho những đứa trẻ mồ côi. Ngoài mặt bọn họ không có tham gia vào những thù oán trên giang hồ nhưng người người lại đều biết đến họ với cái hình mặt nạ cọp. Cô cũng biết sở dĩ bọn họ không lộ mặt vì cả ba đều là những người có thể nói là người thừa kế sau này của các tập đoàn lớn, họ không muốn gây sự chú ý như vậy. Hơn nữa ngoài việc của quán bar Rose ra họ không dính dáng đến bang hội nào và đặc biệt là rất ít xuất hiện. Đến cô lúc còn là người yêu của Triệu Thiên Vũ cũng chưa từng được biết, chỉ là do cô vô tình phát hiện nhưng cô không mấy bận tâm.
" Em đã từng nghe qua ba người đeo mặt nạ cọp không? " - Đinh Nhã Kì đột nhiên trầm ngâm nói.
" Tất nhiên, bọn họ rất bí ẩn. Em chỉ biết người ta vẫn thường gọi ba người kia là lão đại, lão nhị, lão tam thôi. Nhưng thế thì có liên quan gì đến việc em muốn nghỉ việc hả? " - Đinh Gia Bảo vẫn cau có nói.
" Ba người đó là Tiểu Vũ, Nhất Nam và anh Viễn Minh đấy " - Đinh Nhã Kì trả lời nhẹ bẫng nhìn Gia Bảo
" Cái Gì? Chị nói ba người bí ẩn kia là các anh ấy sao? " - Đinh Gia Bảo nhào lên cầm lấy cánh tay Đinh Nhã Kì tròn mắt
" Bây giờ sao? Có muốn vào hội của ba người kia nữa không? " - Đinh Nhã Kì bật cười nhìn Đinh Gia Bảo
" Muốn, muốn, em muốn! " - Đinh Gia Bảo gật đầu lia lịa.
" Vậy thì em phải tiếp tục ở lại đó, theo dõi bọn người họ cho chị. Nếu chị và Tiểu Vũ nhanh chóng quay lại với nhau em cũng sẽ nhanh chóng được tham gia vào. Hiểu chưa? Nhưng em tuyệt đối không được tiết lộ với ai chuyện này nhớ chưa? " - Đinh Nhã Kì căn dặn
" Em hiểu rồi " - Đinh Gia Bảo gật gật đầu nói. Từ lâu cậu đã ngưỡng mộ bọn họ rồi.
" Được rồi, bây giờ thì dậy đi, đi ăn với chị còn đi học " - Đinh Nhã Kì nói rồi đi ra cửa
" Vâng ạ " - Đinh Gia Bảo ngáp một cái thật to rồi kéo chăn ngồi dậy.
***
Ở một nơi khác trong căn nhà hoang, A Vương cố dùng sức để lết về phía Trần Lập Thành nhưng không được, cả hai đều bị trói bởi dây xích. Trần Lập Thành vẫn còn bất tỉnh gục đầu xuống.
" Thành Thành, tỉnh dậy đi, Thành Thành " - A Vương cố gắng gọi nhưng bất lực. Có lẽ là do cậu mệt quá. A Vương ngậm ngùi nhớ lại chiều hôm qua, một mình Lập Thành đã chạy vào ngôi nhà hoang để tìm ông. Cậu vẫn còn non trẻ, chưa thể nhận dạng được những nguy hiểm ở bên ngoài lại một mình dám xông vào đây, cậu như thế này làm sao ông có thể yên tâm được. Cậu như thế này làm sao có thể giúp đỡ được Diệp Bối Bối sau này, ông nợ Diệp Bối Bối! Ông đang quay trở lại, tiếp cận để âm thầm giúp nó nhưng bây giờ ông lại trở thành gánh nặng của nó. Ông biết, bọn họ không lợi dụng ông nhắm vào Thành Thành mà là Diệp Bối Bối. Ông vẫn nhớ rõ hình ảnh Trần Lập Thành vui mừng chạy vào khi thấy ông sau đó một tên nào đó đã dùng gậy đánh vào chân Lập Thành. Ông đã dùng hết sức mình bò tới ôm lấy Trần Lập Thành để che chắn cho cậu.
Bên ngoài lại có tiếng xì xào, A Vương nghe rõ mồn một tiếng của Hắc Hổ:
" Đã lấy được dấu vân tay của tên nhóc kia chưa? "
" Rồi ạ. "
" Tốt lắm, đợi cô ta đến xử lý gọn sau đó rút "
Nghe được câu chuyện của Hắc Hổ và đàn em ở bên ngoài A Vương cũng có thể mơ hồ đoán ra được bọn họ đang đợi ai tới đó. Nhưng mà nhắc tới dấu vấn tay, hình như lúc tối ông cảm nhận được có ai đó đã tới đây. A Vương chịu thay trận đòn cho Lập Thành nên mê man bất tỉnh, rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì?
***
Diệp Bối Bối cùng Đồng An bước ra cổng, Đồng An nhìn qua cánh cổng bên cạnh thầm nghĩ về hắn, không biết hắn đi đi học chưa nhỉ? Đồng An nghĩ ngợi rồi cứ đứng ngây ra đó nhìn về hướng nhà hắn.
Diệp Bối Bối hôm nay vẫn phải mang cặp đi học bình thường để Trần Lâm không nghi ngờ gì, Đồng An cũng phải cố khuyên nó lắm nó mới đi, bây giờ để nó ở nhà nó sẽ lại nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhìn thấy Đồng An cứ ngây người ra, nó huýnh nhẹ vào eo Đồng An kéo cô về thực tại.
" Mày làm gì mà đứng ngây ra đó thế. Đi thôi "
" À ừ, không biết Tiểu Vũ đã đi học chưa nhỉ? " - Đồng An bước theo sau lưng nó rồi nói, mắt vẫn hướng và nhà hắn.
Diệp Bối Bối vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Lập Thành nên không nghe rõ câu hỏi của Đồng An. Thấy nó không có phản hồi gì, Đồng An liền quay người sang nhìn nó:
" Diệp Bối Bối, mày không nghe thấy tao nói gì à? " - Nói rồi Đồng An bước nhanh lên khoác lấy vai Diệp Bối Bối nói tiếp - " Tao biết mày đang lo lắng cho Thành Thành nhưng vẫn chưa có chuyện gì rõ ràng cả mà. Tao tin Thành Thành sẽ không có chuyện gì cả, thằng bé mới trở về sao có thể có thù oán với ai được chứ? Hơn nữa còn có bọn người Cao Viễn Minh, chúng ta đông như vậy sẽ nhanh chóng tìm ra Thành Thành thôi. Trước mắt mày phải bình tĩnh đã. Hôm nay học xong chúng ta sẽ cùng qua đó đi tìm với mọi người "
Diệp Bối Bối không nói gì thêm sau đó cả hai người cùng rảo bộ tới trạm xe buýt. Hôm nay Đồng An muốn đi xe buýt cùng nó nên không để ba cô cho người qua đón.
***
Diệp Bối Bối cùng Đồng An bước vào sảnh lớn ở dãy phòng học của bọn nó. Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam đang đứng ở đó. Đồng An có chút thất vọng nghĩ Tiểu Vũ vẫn chưa tới sao?
Diệp Bối Bối cùng Đồng An tiến về phía Cao Viễn Minh thì Mộc Quế Chi cùng đám người của cô đi ngang qua và dừng lại trước mặt nó.
" Em mày sảy ra chuyện rồi sao? "
" Chị lại muốn gì đây? " - Đồng An nhíu mày nhìn Mộc Quế Chi, chị ta lại muốn gây chuyện gì đây.
Mộc Quế Chi không nhìn lại Đồng An mà quay sang nhìn Diệp Bối Bối nói:
" Có cần giúp đỡ gì không? "
Câu nói của cô làm Đồng An há hốc miệng nhìn Mộc Quế Chi như sinh vật lạ, trước giờ chị ta luôn đối đầu với Tiểu Bối, hôm nay lại có nhã ý muốn giúp đỡ, Đồng An sửng sốt nhìn Mộc Quế Chi chằm chằm.
Diệp Bối Bối cũng không bất ngờ mấy, chắc chắn Mộc Quế Hương đã kể lại với cô.
" Tạm thời thì chưa có " - Diệp Bối Bối cong môi tạo thành một nụ cười.
" Khi mày cần tao sẽ giúp mày một việc, coi như thay em tao cảm ơn Lập Thành " - Mộc Quế Chi nói rồi đi thẳng về phía trước.
" Hôm nay chị ta ăn nhầm thuốc hay sao vậy? " - Đồng An vẫn không hết sửng sốt nói. Diệp Bối Bối chỉ cười nhẹ rồi cùng Đồng An đi về phía Cao Viễn Minh.
" Hôm nay bọn anh sẽ quay về quán bar xử lý một số chuyện. " - Cao Viễn Minh đút tay vào túi quần nói khi thấy Diệp Bối Bối và Đồng An đã nói chuyện xong với Mộc Quế Chi và đang tiến đến gần bọn anh.
" Em đi cùng được không? " - Diệp Bối Bối vội nói.
" Em cứ ở lại đây đi. Có tin tức của Thành Thành anh sẽ báo lại ngay. Anh không muốn em suy nghĩ nhiều, mọi việc cứ để anh giải quyết, được không? " - Cao Viễn Minh vuốt nhẹ mái tóc nó nói.
" Nhưng mà... " - Diệp Bối Bối lo lắng nói
" Em về đó cũng không giải quyết được việc gì, bọn anh sẽ tự có cách. Thành Thành bây giờ cũng là người của quán bar Rose, lại còn là em trai của em. Bọn anh không để cậu ấy tổn hại gì đâu " - Hạo Nhất Nam nháy mắt với nó rồi nở một nụ cười trấn an nó. Anh lúc nào cũng lạc quan như thế nhưng lúc làm việc lại vô cùng nghiêm túc và hiệu quả. Ba người bọn hắn ba phong cách nhưng cả ba đều là người có năng lực. Nó cũng không còn cách khác.
Triệu Thiên Vũ nhìn từ xa thấy Cao Viễn Minh vuốt tóc nó, nhìn hai người rất thân thiết khiến hắn có chút khó chịu. Dạo gần đây hắn không thể hiểu được cảm xúc của hắn, Triệu Thiên Vũ quay người bỏ đi.
" Tiểu Vũ... không tới cùng các anh sao? " - Đồng An đột nhiên lên tiếng khi thấy Cao Viễn Minh và Hạo Nhất Nam chuẩn bị rời khỏi.
" Anh cũng đang thắc mắc như em đây, cô bé " - Hạo Nhất Nam bật cười nhìn Đồng An. Bắt gặp nụ cười ấy, Đồng An lại xấu hổ cúi đầu xuống, cô biết rằng Hạo Nhất Nam hiểu rõ tình cảm cô dành cho Tiểu Vũ!
" Được rồi, bọn anh đi đây " - Cao Viễn Minh nhìn nó một lượt rồi mới quay người đi.
Ở gần đó, Đinh Nhã Kì quan sát thấy sắc mặt của Diệp Bối Bối, cô nhếch môi nở một nụ cười như có như không rồi lướt qua bọn nó.
***
Một buổi học nhanh chóng trôi qua, Diệp Bối Bối và Đồng An cùng nhau ra về. Kết thúc buổi học bọn nó lập tức đến quán bar Rose. Nhưng vừa tới cổng trường thì tài xế của Đồng An qua đón cô ghé qua nhà một chụt vì có việc, Diệp Bối Bối lại phải một mình tới đó.
" Chị ơi, chị có phải là Diệp Bối Bối không? " - Một cô bé chừng 5 tuổi chạy đến trước mặt nó, đưa gương mặt bầu bĩnh lên nhìn nó nói.
" Đúng rồi, cô bé. Em tìm chị có việc gì không? " - Diệp Bối Bối hơi cúi xuống 30° nhìn cô bé nói.
" Có một anh trai nhờ em gửi đến chị tờ giấy này " - Cô bé đưa tờ giấy lên cho nó. Diệp Bối Bối nhận lấy rồi xem qua nội dung trong tờ giấy. Tờ giấy chỉ ghi gỏn gọn dòng địa chỉ và hai chữ " Thành Thành "
Diệp Bối Bối vội nhìn xuống cô bé dò xét:
" Ai đã đưa tờ giấy này cho em? Tại sao em lại biết chị là Diệp Bối Bối? "
Thấy nó hỏi liên tục, cô bé có chút sợ hãi lắc lắc đầu rồi chạy đi.
" Khoan đã, cô bé " - Diệp Bối Bối vội lớn tiếng gọi nhưng cô bé không nghe chạy đi một mạch và biến mất trong dòng người đông đúc kia. Đây có thể là một cái bẫy của ai đó, nhưng dù là cái bẫy nó cũng không thể bỏ qua cơ hội tìm thấy Thành Thành được. Nghĩ ngợi một lúc rồi nó nhanh chóng đi tới địa chỉ trong tờ giấy, nếu Thành Thành thực sự bị bắt đến đó mà bây giờ nó chạy tới quan bar Rose rồi mới tới địa chỉ đó thì Thành Thành sẽ phải đợi nó lâu hơn một chút, nó không muốn!
Như nhớ ra điều gì đó, Diệp Bối Bối vội lấy chiếc điện thoại mà Triệu Thiên Vũ đưa cho nó, trong điện thoại chỉ lưu duy nhất số điện thoại của hắn, nhưng mà tối hôm qua nó có gọi cho Triệu Thiên Vũ đâu? tại sao trong nhật kí cuộc gọi lại có cuộc gọi của hắn? Diệp Bối Bối nhanh chóng gọi cho hắn nhưng hắn không nghe máy, nó lại gọi, gọi liên tục vào số hắn nhưng vẫn không ai nghe máy!
Diệp Bối Bối không nghĩ ngợi nhiều ngay lập tức đến địa chỉ trong tờ giấy.
***
Diệp Bối Bối tới căn nhà hoang ở đường YYY, nó núp vào một góc tường quan sát bên trong căn nhà hoang ấy. Chỉ có hai tên gác cổng, bên ngoài có vẻ canh gác lỏng lẻo. Ở căn nhà hoang này tại sao lại có người canh gác như thế? Bên trong thực sự có điều gì sao?
Diệp Bối Bối nghĩ ngợi rồi lần mò theo vách tường rồi nấp vào một tảng đá sau đó ám sát từ từ phía sau lưng bọn chúng rồi nhanh chóng hạ từng tên một. Diệp Bối Bối nhanh chóng hạ được hai tên đó, nó nhìn vào bên trong cảnh tượng bất ngờ khiến nó chóng váng, Trần Lập Thành và A Vương đang bị trói đứng bởi hai dây xích, trên người còn để lại dấu vết bị đánh. Diệp Bối Bối vội chạy vào bên trong nhưng vừa chạy được đến giữa căn nhà thì khựng lại khi nhận thấy sự bất thường ở đây. Diệp Bối Bối từ từ đưa tay vào túi mò mẫm theo trí nhớ của nó và gọi đi cho ai đó...
Ở một nơi khác trong căn phòng có màu chủ đạo đen trắng, Triệu Thiên Vũ vẫn ngủ ngon lành trên giường, chiếc điện thoại vẫn vang lên tiếng chuông quen thuộc ở chân tủ, lúc tối nghe được đoạn đối thoại của Diệp Bối Bối và Đồng An hắn đã vứt đi.
Tiểu Mạn đẩy nhẹ cửa bước vào, không phải cô tùy tiện mà chính là cô đã gõ cửa bao nhiêu lần hắn cũng không thức giấc, cô đành phải đi vào bên trong nhặt chiếc điện thoại lên tiến về phía giường lay người Triệu Thiên Vũ.
" Cậu chủ, cậu dậy đi, ai đó tìm cậu đây này "
" Đi ra " - Triệu Thiên Vũ bị quấy rối giấc ngủ tức giận quát lớn
" CẬU CHỦ, DẬY ĐI, CÓ NGƯỜI TÌM CẬU " - Tiểu Mạn tức tối đi tới một đầu giường chống tay hét vào tai Triệu Thiên Vũ.
" Ax. " - Triệu Thiên Vũ nhíu mày khó chịu vì tiếng hét của Tiểu Mạn rồi mở mắt ra nhăn nhó nhìn Tiểu Mạn
" Có chuyện gì? "
" Cậu chủ, có ai đó cứ liên tục gọi điện cho cậu này, cậu gọi lại xem người ta có việc gì không? " - Tiểu Mạn nói rồi hơi cúi người về phía hắn hóng hớt. ( Sau này mọi người sẽ biết Tiểu Mạn là ai á, trước mắt mọi người chỉ cần nhớ cô ấy là người làm kiêm quản gia căn biệt thự của hắn :v tự biên tự diễn đấy )
Triệu Thiên Vũ cũng biết cái tính trẻ con của Tiểu Mạn nên không mấy bận tâm mà nhìn xuống điện thoại, là Diệp Bối Bối? Sao nó lại gọi cho hắn nhiều như vậy? Hắn đang mải suy nghĩ thì cuộc gọi từ số Diệp Bối Bối lại vang lên, hắn vội nghe máy...
" Cô... "
Còn chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã vang lên cuộc trò chuyện của ai đó, hắn liền im lặng để nghe rõ hơn.
" Dám một mình tới đây lại không dám tiến sâu vào bên trong sao? " - Một chất giọng khàn khàn vang lên, Diệp Bối Bối nhìn xung quanh một lượt nhưng chỉ thấy nó và Trần Lập Thành cùng A Vương đang bị trói đứng ở bên kia. Diệp Bối Bối lớn tiếng trả lời như đang muốn thông báo cho ai đó:
" Ông là ai? Ra mặt đi, Tại sao lại đưa chúng tôi tới căn nhà hoang ở đường YYY này? Ông có âm mưu gì? "
" Ha ha. Tao có âm mưu gì mày còn không rõ sao? " - Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
" Tiểu Bối, chạy đi, bọn chúng đang gài bẫy cháu " - A Vương gắng gượng ngẩng đầu lên thều thào nhìn Diệp Bối Bối.
" Chú Vương, chú không sao chứ? Chú Vương! Yên tâm đi, cháu sẽ đưa mọi người ra khỏi đây " - Diệp Bối Bối lo lắng nhìn A Vương nói.
" Mày có bản lĩnh ấy sao? " - Chất giọng khàn khàn ấy lại vang lên sau đó một tên đeo mặt nạ cọp xuất hiện bên cạnh Thành Thành và A Vương.
" Mặt cọp? " - Diệp Bối Bối bất ngờ nhìn mặt cọp, người này nó đã từng gặp nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây? Thì ra mặt cọp bí ẩn chính là một kẻ nguy hiểm như thế này sao? Chẳng lẽ hắn ta đã tiếp cận nó từ sớm sao? Nhưng rốt cuộc lí do là gì?
Diệp Bối Bối khó hiểu nhìn mặt cọp, một đám người từ bốn phía nhảy qua cửa sổ và hướng từ cửa chính bước vào bay vây lấy nó. Diệp Bối Bối nhìn qua một lượt, từng này người lại có thể làm khó nó sao? Mơ đi!
Diệp Bối Bối nắm chặt nắm đấm lại rồi bắt đầu đánh, bọn chúng không phải là đối thủ của nó có điều bọn chúng không tấn công mà đang làm hao tổn sức lực của nó sao? Diệp Bối Bối nhíu mày, cố gắng ra những đòn hiểm để nhanh chóng hạ gục bọn chúng, chiến điện thoại vô tình bật ra khỏi túi nó, đám người lộn xộn dẫm vào chiếc điện thoại không thương tiếc, chiếc điện thoại bị đá văng ra một góc.
***
" Alo? Alo? Diệp Bối Bối? Nói gì đi? Diệp Bối Bối? " - Triệu Thiên Vũ quát lên trong điện thoại khi tiếng xô xát ở trong điện thoại vừa tắt ngủm. Không còn nghe tiếng động gì phát ra ở bên kia nữa. Trong lòng hắn bây giờ đang như lửa đốt. Triệu Thiên Vũ rú nhanh tay ga, chiếc mô tô xé gió lao vun vút trên đường.
" Diệp Bối Bối, đợi tôi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.