Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!
Chương 59: Hỏa Táng
Ravi
20/05/2020
Triệu Thiên Vũ chạy theo dãy hành lang, liên tục đưa mắt tìm kiếm một thứ gì đó. Ngoài trời, bắt đầu có những hạt mưa phùn làm cho không khí càng trở lạnh hơn. Chạy mãi, chạy mãi cũng có một cầu thang dẫn hắn xuống một bãi đất trống phía sau khu nhà VIP của bệnh viện.
Trong ánh đèn mờ ảo cùng những hạt mưa phùn, khoảng sân trống rộng lớn chỉ nhìn thấy cũng đã run người vì cảnh vật hoang sơ, ghê rợn đến khó tả, nơi đây lại là bệnh viện... nơi đã dừng lại cuộc đời của rất nhiều người. Triệu Thiên Vũ nhìn quanh chỉ thấy ở xa xa kia có một vật gì đó, tiến lại gần mới thấy là một chiếc tủ gỗ cũ kĩ. Hắn nghe rõ cả tiếng ai đó đang nấc nghẹn phát ra từ trong chiếc tủ đó. Nếu là người khác, với cái âm thanh này, cái khung cảnh này còn cái lành lạnh của thời tiết sẽ làm cho họ đứng tim mất, Triệu Thiên Vũ nắm chặt bàn tay đang run lên của hắn, không phải vì lạnh, không phải vì khung cảnh đáng sợ mà vì tim hắn như có ai đó bóp nghẹt.
Triệu Thiên Vũ từ từ tiến về phía tủ gỗ, hắn quỳ một chân xuống, đưa hai tay lên cầm vào cái nắm cửa be bé ở giữa cánh cửa tủ rồi từ từ kéo ra. Một con vật đen đen, nhỏ nhỏ chạy ra từ trong chiếc tủ gỗ cũ kĩ... Chít chít
Nhưng hắn không để ý tới, cái hắn để ý tới là một cô gái đang ngồi co ro một góc trong tủ, hai tay bấu chặt vào nhau đến mức bấm cả vào da thịt, mắt trừng lên nhưng những giọt nước mắt vẫn thay nhau rơi xuống. Triệu Thiên Vũ xót xa nắm lấy bàn tay Diệp Bối Bối kéo nó ra khỏi tủ, Diệp Bối Bối bước theo hắn được hai bước thì khựng lại, rút tay về rồi quay lại ngồi vào vị trí cũ trong tủ, tay nó mỗi lúc một run mạnh hơn. Gương mặt tái đi, trừng mắt lên sợ hãi. Nếu có người nhìn thấy nó, có lẽ người ta sẽ phát khiếp.
Triệu Thiên Vũ nhìn nó một lúc rồi nhẹ nhàng bước tới nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh toát của nó, hắn từ từ kéo nó ra, nhưng lần này nó không bước theo hắn nữa, chỉ sợ hãi ú ớ nhìn hắn, nước mắt giàn giụa nhìn hắn rụt rè. Con người tinh nghịch, hồn nhiên, hoạt bát thông minh ngày nào đâu rồi?!
Tiểu Bối, hãy bình tĩnh lại đi
Chất giọng ấm áp của hắn vẫn không thể trấn tĩnh được nó. Diệp Bối Bối càng lúc càng hoảng loạn cố chạy trốn khỏi bàn tay hắn. Triệu Thiên Vũ xót xa nhìn nó, ánh mắt đầy ấm áp lên tiếng :
Tiểu Bối, nhìn tôi đi, Tiểu Bối! Em bình tĩnh lại đi có được không? Em như thế này tôi rất sợ, Tiểu Bối...
Có thể là Diệp Bối Bối cảm nhận được một thứ tình cảm đặc biệt từ người con trai trước mặt, cũng có thể là sự ấm áp mà hắn đang cố mang lại cho nó mà nó đã bình tĩnh hơn một chút nhưng rồi như có điều gì đáng sợ rẹt qua suy nghĩ của nó, khiến nó một lần nữa hoảng loạn cố rụt tay khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
Triệu Thiên Vũ nghiêm mặt, hắn thả một tay của Diệp Bối Bối ra rồi đưa tay lên cho nó một tát, là một lực nhẹ nhưng với sức của hắn cũng đã làm một bên má của nó đỏ lên. Diệp Bối Bối theo phản xạ đưa một tay lên sờ vào má vừa bị đánh, nước mắt giàn giụa nhìn vào ánh mắt đầy đau khổ của hắn.
Triệu Thiên Vũ đang nắm chặt tay còn lại của nó rồi cũng kéo nó vào lòng, hắn ôm chặt lấy người con gái trước mặt, gương mặt hắn cũng đang dần xanh tái, hắn ghì chặt nó vào lòng, để hắn bảo vệ nó ngay trong lúc này, để có thể là một bờ vai cho nó tựa vào, để có thể ôm chặt lấy nó khi nó khóc!
Diệp Bối Bối, em đau lòng như vậy, có biết trái tim anh cũng đang nhói đau hay không?
***
Trở về khu phố quen thuộc, Triệu Thiên Vũ bế sốc Diệp Bối Bối lên, bước tới một căn biệt thự, chiếc cổng từ từ kéo ra, Triệu Thiên Vũ bế Diệp Bối Bối bước vào bên trong. Chiếc cửa từ từ đóng lại cũng là lúc Tiểu Mạn chạy tới phía hắn.
Cậu chủ, tiểu thư lại bị dị ứng nữa sao? - Tiểu Mạn lo lắng nói.
Không có chuyện gì, cô về phòng nghỉ ngơi đi - Triệu Thiên Vũ vô hồn trả lời sau đó bế nó bước lên cầu thang. Diệp Bối Bối đã ngừng khóc nhưng gương mặt trắng bạch như không còn một giọt máu, nó dựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, ánh mắt vô hồn chẳng có một chút biểu cảm.
Lại có chuyện gì vậy nhỉ? - Tiểu Mạn gãi gãi đầu khó hiểu rồi buồn bã lủi thủi về phòng. Lúc nào cũng thế, cứ có chuyện mới thấy cậu chủ trở về đây hơn nữa... đều là bên cạnh cô gái ấy!
Triệu Thiên Vũ bế nó ngồi lên giường, sau đó tiến tới tủ y tế mang xuống một vài hộp thuốc sức vào má nó giúp giảm xưng. Nhìn Diệp Bối Bối ngồi co ro ở một góc giường, Triệu Thiên Vũ xót xa ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ nhàng bôi thuốc lên má cho nó.
Dường như lúc này, Diệp Bối Bối chẳng còn có cảm xúc gì nữa!
Triệu Thiên Vũ nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của nó rồi nhìn nó lên tiếng :
Tiểu Bối, tôi biết, dù là câu chuyện hơn hai năm về trước hay là câu chuyện của ngày hôm nay đều là một nỗi đau ám ảnh đối với em.
Dừng lại một lúc, hắn lại nói:
Nếu không đối mặt thì làm sao có thể vượt qua... Tiểu Bối, nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi dẫn em tới nơi này, được không?
Diệp Bối Bối đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn, nó có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đáy mắt hắn, cảm nhận được sự ấm áp truyền qua từ tay hắn nhưng trái tim nó đang đau đến mức nó không còn cảm nhận được những thứ xung quanh.
Triệu Thiên Vũ vươn người ôm nhẹ nó vào lòng khẽ nói:
Diệp Bối Bối, xin em hãy luôn nhớ một điều, đằng sau em luôn có tôi!
Diệp Bối Bối nhắm chặt đôi mắt lại gục lên vai hắn mệt mỏi, lòng nó cũng an yên hơn, tạm thời nó muốn quên đi cái thực tại ám ảnh đau khổ dai dẳng này!
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng có thể dỗ cho nó ngủ được một tí. Triệu Thiên Vũ ngồi tựa lưng vào thành giường, Diệp Bối Bối gục đầu vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi. Một tay ôm nhẹ lấy nó đỡ cho nó không bị mỏi, một tay với lấy điện thoại gọi cho ai đó...
Viễn Minh, anh tới bệnh viện đi. Bác Diệp qua đời rồi
...
Tiểu Bối đang ở chỗ tôi. Về phần cô ấy cứ để cho tôi, những việc còn lại nhờ anh
...
Được. Tạm biệt
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cũng kết thúc, hắn đã cố nói nhỏ nhất có thể để không đánh thức nó. Đặt nhẹ điện thoại xuống, hắn nhẹ nhàng bế nó nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho nó sau đó trải một tấm chăn xuống sàn nhà bên cạnh nó đang ngủ, hắn ngắm nhìn nó một lúc rồi cũng nằm xuống ngủ, bây giờ cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi..
***
Tập đoàn Đinh Thị!
Đinh Nhã Kì bước thẳng vào công ty tiến đến thang máy VIP chỉ dành riêng cho chủ tịch tập đoàn Đinh Thị trước con mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Ngoại hình xinh đẹp, thông minh lại có gia thế khủng như vậy, ai mà không ao ước!
* Cốc Cốc *
Vào đi - Đinh Tuấn Hào vẫn chú tâm vào công việc nói
Ba, ba gọi con có chuyện gì vậy? - Đinh Nhã Kì bước tới trước bàn làm việc của Đinh Tuấn Hào nói.
Nhã Kì, con tới đúng lúc lắm, hôn lễ của con và Đình Phong hoãn lại vào đầu năm sau, khi Đình Phong chính thức đánh bại Triệu Thiên Minh lúc đó chúng ta phải tổ chức một hôn lễ thật lớn. Thời gian cho tới hôn lễ của con cũng không còn xa, Đình Phong đã bay sang Pháp công tác, toàn bộ quyết định trong buổi hôn lễ đó ba sẽ để con chọn lựa. Một lát nữa sẽ có chuyên gia thiết kế váy cưới từ Pháp bay sang, ba muốn con gái ba ngày hôm đó thật lộng lẫy - Đinh Tuấn Hào dừng lại mọi công việc nhìn Đinh Nhã Kì vui vẻ
Vâng - Đinh Nhã Kì có vẻ không hào hứng nói.
Con sao vậy? Không vui sao? - Đinh Tuấn Hào khẽ nói.
Từ bao giờ ba lại quan tâm đến cảm xúc của con như vậy? - Đinh Nhã Kì cười nhạt
Nhã Kì, bây giờ có thể con sẽ trách ba nhưng sau này con sẽ hiểu được những gì ba làm ngày hôm nay đều là vì con! - Đinh Tuấn Hào có vẻ suy tư nói.
Đinh Nhã Kì cũng không nói gì thêm, cúi đầu chào ông rồi đi ra ngoài.
Ba sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con, Nhã Kì à - Đinh Tuấn Hào thở dài nhìn cánh cửa đóng lại im lìm.
***
Mới sáng sớm, Trần Lâm đã rời đi từ rất sớm. Nhận được tin Diệp Bối Bối đang an toàn ở chỗ Triệu Thiên Vũ, ông ở lại bệnh viện cả đêm để hoàn tất thủ tục cho Diệp Thiên Tùng. Vừa sáng ra ông đã đi tới công ty Diệp Thị...
Xin lỗi ông, giám đốc của chúng tôi đang đi công tác, hiện không có mặt tại công ty ạ - Cô lễ tân niềm nở nói
Giám đốc đi công tác từ bao giờ vậy? Cô có biết không? - Trần Lâm nheo con mắt già nhìn cô lễ tân, vừa thức khuya vừa khóc tiếc thương ông bạn gì, đôi mắt của Trần Lâm đỏ hết cả lên.
Con chỉ nhận được thông tin là Giám đốc đi công tác từ ngày hôm qua, cũng không biết bao giờ Giám đốc mới về. - Cô lễ tân nói
Trần Lâm gật nhẹ đầu rồi lê thê đôi chân khó nhọc đi ra. Nếu những gì ông nghĩ là thật thì người con trai này thực sự quá nguy hiểm rồi...
Bệnh Viện.
Mọi thủ tục đã xong rồi, chiều nay có thể đưa vào nhà hỏa táng. Thành Thành, bác Lâm đâu? - Cao Viễn Minh cầm giấy tờ gì đó bước tới nhìn Trần Lập Thành.
Em cũng không biết nữa, mới sáng sớm đã không thấy ba đâu nữa - Trần Lập Thành lắc nhẹ đầu.
Viễn Minh, Thành Thành, mọi chuyện sao rồi? - Hạo Nhất Nam, Mộc Quế Chi cùng Mộc Quế Hương chạy tới nhìn hai người lo lắng.
Bối Bối sao rồi? - Mộc Quế Chi nhìn lên Cao Viễn Minh nói
Cô ấy đang ở cùng Tiểu Vũ, anh nghĩ cậu ta sẽ biết phải làm gì - Cao Viễn Minh gật đầu nói.
Cả năm con người ở đây cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng theo đuổi những suy nghĩ trong đầu mình. Tất cả đều ở lại để chứng kiến hỏa táng cho Diệp Thiên Tùng cũng như tiễn Diệp Thiên Tùng một đoạn cuối cùng...
Trong ánh đèn mờ ảo cùng những hạt mưa phùn, khoảng sân trống rộng lớn chỉ nhìn thấy cũng đã run người vì cảnh vật hoang sơ, ghê rợn đến khó tả, nơi đây lại là bệnh viện... nơi đã dừng lại cuộc đời của rất nhiều người. Triệu Thiên Vũ nhìn quanh chỉ thấy ở xa xa kia có một vật gì đó, tiến lại gần mới thấy là một chiếc tủ gỗ cũ kĩ. Hắn nghe rõ cả tiếng ai đó đang nấc nghẹn phát ra từ trong chiếc tủ đó. Nếu là người khác, với cái âm thanh này, cái khung cảnh này còn cái lành lạnh của thời tiết sẽ làm cho họ đứng tim mất, Triệu Thiên Vũ nắm chặt bàn tay đang run lên của hắn, không phải vì lạnh, không phải vì khung cảnh đáng sợ mà vì tim hắn như có ai đó bóp nghẹt.
Triệu Thiên Vũ từ từ tiến về phía tủ gỗ, hắn quỳ một chân xuống, đưa hai tay lên cầm vào cái nắm cửa be bé ở giữa cánh cửa tủ rồi từ từ kéo ra. Một con vật đen đen, nhỏ nhỏ chạy ra từ trong chiếc tủ gỗ cũ kĩ... Chít chít
Nhưng hắn không để ý tới, cái hắn để ý tới là một cô gái đang ngồi co ro một góc trong tủ, hai tay bấu chặt vào nhau đến mức bấm cả vào da thịt, mắt trừng lên nhưng những giọt nước mắt vẫn thay nhau rơi xuống. Triệu Thiên Vũ xót xa nắm lấy bàn tay Diệp Bối Bối kéo nó ra khỏi tủ, Diệp Bối Bối bước theo hắn được hai bước thì khựng lại, rút tay về rồi quay lại ngồi vào vị trí cũ trong tủ, tay nó mỗi lúc một run mạnh hơn. Gương mặt tái đi, trừng mắt lên sợ hãi. Nếu có người nhìn thấy nó, có lẽ người ta sẽ phát khiếp.
Triệu Thiên Vũ nhìn nó một lúc rồi nhẹ nhàng bước tới nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh toát của nó, hắn từ từ kéo nó ra, nhưng lần này nó không bước theo hắn nữa, chỉ sợ hãi ú ớ nhìn hắn, nước mắt giàn giụa nhìn hắn rụt rè. Con người tinh nghịch, hồn nhiên, hoạt bát thông minh ngày nào đâu rồi?!
Tiểu Bối, hãy bình tĩnh lại đi
Chất giọng ấm áp của hắn vẫn không thể trấn tĩnh được nó. Diệp Bối Bối càng lúc càng hoảng loạn cố chạy trốn khỏi bàn tay hắn. Triệu Thiên Vũ xót xa nhìn nó, ánh mắt đầy ấm áp lên tiếng :
Tiểu Bối, nhìn tôi đi, Tiểu Bối! Em bình tĩnh lại đi có được không? Em như thế này tôi rất sợ, Tiểu Bối...
Có thể là Diệp Bối Bối cảm nhận được một thứ tình cảm đặc biệt từ người con trai trước mặt, cũng có thể là sự ấm áp mà hắn đang cố mang lại cho nó mà nó đã bình tĩnh hơn một chút nhưng rồi như có điều gì đáng sợ rẹt qua suy nghĩ của nó, khiến nó một lần nữa hoảng loạn cố rụt tay khỏi bàn tay rắn chắc của hắn.
Triệu Thiên Vũ nghiêm mặt, hắn thả một tay của Diệp Bối Bối ra rồi đưa tay lên cho nó một tát, là một lực nhẹ nhưng với sức của hắn cũng đã làm một bên má của nó đỏ lên. Diệp Bối Bối theo phản xạ đưa một tay lên sờ vào má vừa bị đánh, nước mắt giàn giụa nhìn vào ánh mắt đầy đau khổ của hắn.
Triệu Thiên Vũ đang nắm chặt tay còn lại của nó rồi cũng kéo nó vào lòng, hắn ôm chặt lấy người con gái trước mặt, gương mặt hắn cũng đang dần xanh tái, hắn ghì chặt nó vào lòng, để hắn bảo vệ nó ngay trong lúc này, để có thể là một bờ vai cho nó tựa vào, để có thể ôm chặt lấy nó khi nó khóc!
Diệp Bối Bối, em đau lòng như vậy, có biết trái tim anh cũng đang nhói đau hay không?
***
Trở về khu phố quen thuộc, Triệu Thiên Vũ bế sốc Diệp Bối Bối lên, bước tới một căn biệt thự, chiếc cổng từ từ kéo ra, Triệu Thiên Vũ bế Diệp Bối Bối bước vào bên trong. Chiếc cửa từ từ đóng lại cũng là lúc Tiểu Mạn chạy tới phía hắn.
Cậu chủ, tiểu thư lại bị dị ứng nữa sao? - Tiểu Mạn lo lắng nói.
Không có chuyện gì, cô về phòng nghỉ ngơi đi - Triệu Thiên Vũ vô hồn trả lời sau đó bế nó bước lên cầu thang. Diệp Bối Bối đã ngừng khóc nhưng gương mặt trắng bạch như không còn một giọt máu, nó dựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, ánh mắt vô hồn chẳng có một chút biểu cảm.
Lại có chuyện gì vậy nhỉ? - Tiểu Mạn gãi gãi đầu khó hiểu rồi buồn bã lủi thủi về phòng. Lúc nào cũng thế, cứ có chuyện mới thấy cậu chủ trở về đây hơn nữa... đều là bên cạnh cô gái ấy!
Triệu Thiên Vũ bế nó ngồi lên giường, sau đó tiến tới tủ y tế mang xuống một vài hộp thuốc sức vào má nó giúp giảm xưng. Nhìn Diệp Bối Bối ngồi co ro ở một góc giường, Triệu Thiên Vũ xót xa ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ nhàng bôi thuốc lên má cho nó.
Dường như lúc này, Diệp Bối Bối chẳng còn có cảm xúc gì nữa!
Triệu Thiên Vũ nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của nó rồi nhìn nó lên tiếng :
Tiểu Bối, tôi biết, dù là câu chuyện hơn hai năm về trước hay là câu chuyện của ngày hôm nay đều là một nỗi đau ám ảnh đối với em.
Dừng lại một lúc, hắn lại nói:
Nếu không đối mặt thì làm sao có thể vượt qua... Tiểu Bối, nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi dẫn em tới nơi này, được không?
Diệp Bối Bối đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn, nó có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đáy mắt hắn, cảm nhận được sự ấm áp truyền qua từ tay hắn nhưng trái tim nó đang đau đến mức nó không còn cảm nhận được những thứ xung quanh.
Triệu Thiên Vũ vươn người ôm nhẹ nó vào lòng khẽ nói:
Diệp Bối Bối, xin em hãy luôn nhớ một điều, đằng sau em luôn có tôi!
Diệp Bối Bối nhắm chặt đôi mắt lại gục lên vai hắn mệt mỏi, lòng nó cũng an yên hơn, tạm thời nó muốn quên đi cái thực tại ám ảnh đau khổ dai dẳng này!
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng có thể dỗ cho nó ngủ được một tí. Triệu Thiên Vũ ngồi tựa lưng vào thành giường, Diệp Bối Bối gục đầu vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi. Một tay ôm nhẹ lấy nó đỡ cho nó không bị mỏi, một tay với lấy điện thoại gọi cho ai đó...
Viễn Minh, anh tới bệnh viện đi. Bác Diệp qua đời rồi
...
Tiểu Bối đang ở chỗ tôi. Về phần cô ấy cứ để cho tôi, những việc còn lại nhờ anh
...
Được. Tạm biệt
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cũng kết thúc, hắn đã cố nói nhỏ nhất có thể để không đánh thức nó. Đặt nhẹ điện thoại xuống, hắn nhẹ nhàng bế nó nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho nó sau đó trải một tấm chăn xuống sàn nhà bên cạnh nó đang ngủ, hắn ngắm nhìn nó một lúc rồi cũng nằm xuống ngủ, bây giờ cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi..
***
Tập đoàn Đinh Thị!
Đinh Nhã Kì bước thẳng vào công ty tiến đến thang máy VIP chỉ dành riêng cho chủ tịch tập đoàn Đinh Thị trước con mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Ngoại hình xinh đẹp, thông minh lại có gia thế khủng như vậy, ai mà không ao ước!
* Cốc Cốc *
Vào đi - Đinh Tuấn Hào vẫn chú tâm vào công việc nói
Ba, ba gọi con có chuyện gì vậy? - Đinh Nhã Kì bước tới trước bàn làm việc của Đinh Tuấn Hào nói.
Nhã Kì, con tới đúng lúc lắm, hôn lễ của con và Đình Phong hoãn lại vào đầu năm sau, khi Đình Phong chính thức đánh bại Triệu Thiên Minh lúc đó chúng ta phải tổ chức một hôn lễ thật lớn. Thời gian cho tới hôn lễ của con cũng không còn xa, Đình Phong đã bay sang Pháp công tác, toàn bộ quyết định trong buổi hôn lễ đó ba sẽ để con chọn lựa. Một lát nữa sẽ có chuyên gia thiết kế váy cưới từ Pháp bay sang, ba muốn con gái ba ngày hôm đó thật lộng lẫy - Đinh Tuấn Hào dừng lại mọi công việc nhìn Đinh Nhã Kì vui vẻ
Vâng - Đinh Nhã Kì có vẻ không hào hứng nói.
Con sao vậy? Không vui sao? - Đinh Tuấn Hào khẽ nói.
Từ bao giờ ba lại quan tâm đến cảm xúc của con như vậy? - Đinh Nhã Kì cười nhạt
Nhã Kì, bây giờ có thể con sẽ trách ba nhưng sau này con sẽ hiểu được những gì ba làm ngày hôm nay đều là vì con! - Đinh Tuấn Hào có vẻ suy tư nói.
Đinh Nhã Kì cũng không nói gì thêm, cúi đầu chào ông rồi đi ra ngoài.
Ba sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con, Nhã Kì à - Đinh Tuấn Hào thở dài nhìn cánh cửa đóng lại im lìm.
***
Mới sáng sớm, Trần Lâm đã rời đi từ rất sớm. Nhận được tin Diệp Bối Bối đang an toàn ở chỗ Triệu Thiên Vũ, ông ở lại bệnh viện cả đêm để hoàn tất thủ tục cho Diệp Thiên Tùng. Vừa sáng ra ông đã đi tới công ty Diệp Thị...
Xin lỗi ông, giám đốc của chúng tôi đang đi công tác, hiện không có mặt tại công ty ạ - Cô lễ tân niềm nở nói
Giám đốc đi công tác từ bao giờ vậy? Cô có biết không? - Trần Lâm nheo con mắt già nhìn cô lễ tân, vừa thức khuya vừa khóc tiếc thương ông bạn gì, đôi mắt của Trần Lâm đỏ hết cả lên.
Con chỉ nhận được thông tin là Giám đốc đi công tác từ ngày hôm qua, cũng không biết bao giờ Giám đốc mới về. - Cô lễ tân nói
Trần Lâm gật nhẹ đầu rồi lê thê đôi chân khó nhọc đi ra. Nếu những gì ông nghĩ là thật thì người con trai này thực sự quá nguy hiểm rồi...
Bệnh Viện.
Mọi thủ tục đã xong rồi, chiều nay có thể đưa vào nhà hỏa táng. Thành Thành, bác Lâm đâu? - Cao Viễn Minh cầm giấy tờ gì đó bước tới nhìn Trần Lập Thành.
Em cũng không biết nữa, mới sáng sớm đã không thấy ba đâu nữa - Trần Lập Thành lắc nhẹ đầu.
Viễn Minh, Thành Thành, mọi chuyện sao rồi? - Hạo Nhất Nam, Mộc Quế Chi cùng Mộc Quế Hương chạy tới nhìn hai người lo lắng.
Bối Bối sao rồi? - Mộc Quế Chi nhìn lên Cao Viễn Minh nói
Cô ấy đang ở cùng Tiểu Vũ, anh nghĩ cậu ta sẽ biết phải làm gì - Cao Viễn Minh gật đầu nói.
Cả năm con người ở đây cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng theo đuổi những suy nghĩ trong đầu mình. Tất cả đều ở lại để chứng kiến hỏa táng cho Diệp Thiên Tùng cũng như tiễn Diệp Thiên Tùng một đoạn cuối cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.